Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Quyển 1 - Chương 11-3: Khóa Trường Mệnh (3)




3.

Bác sĩ giống như vừa từ dưới đáy biển sâu nổi lên trên mặt nước, vất vả mở đôi mắt ra. Ánh đèn mờ quen thuộc trong Á Xá nhảy nhót trước mặt anh.

Anh ngồi dậy từ trên ghế, day day hai bên Thái Dương hơi đau. Vừa giơ tay lên chợt khựng lại, bởi vì trong tay anh đang cầm chiếc khóa Trường Mệnh bị vỡ làm hai mảnh. Bác sĩ sững người một lúc rồi chợt nói: “Hồi ức tôi vừa thấy, thực ra là của Phù Tô phải không?”.

Gã chủ tiệm rót cho anh một cốc trà, nghe thấy liền gật đầu: “Đúng thế. Phù Tô chết thảm, tôi giúp Lưu Bang phá Tần, sau khi báo thù cho cậu ấy xong bèn đi tìm chuyển thế của Phù Tô mãi”.

“Anh giúp Lưu Bang phá Tần?”. Bác sĩ cầm cốc trà uống một hơi cạn, nước trà nóng trôi xuống cổ họng khiến anh không chịu nổi phải thè lưỡi ra.

“Ừ, tôi vốn lựa chọn Hạng Vũ, nhưng không ngờ hắn ta lại phá hủy Hàm Dương, đốt cung A Phòng, giết tất cả tướng tá hoàng tộc nhà Tần”. Nói tới đây gã chủ tiệm chợt ngừng lại, dường như nhớ lại cảnh tượng năm đó, bàn tay cầm ấm trà thậm chí cũng cứng đơ, một hồi sau mới tiếp lời: “Vì thế tôi chuyển sang theo Lưu Bang”.

Bác sĩ cười khan: “Không phải anh định nói với tôi anh là Hàn Tín đấy chứ?”. Anh chỉ định đùa vui khi nói câu này nhưng không ngờ lời vừa thốt ra gã chủ tiệm thản nhiên gật đầu. Bây giờ bác sĩ hoàn toàn không biết nói gì, chỉ biết giành lấy ấm trà trong tay gã chủ tiệm rót tiếp trà cho mình. Cái tên đứng trước mặt anh bây giờ đã sống hơn hai nghìn năm, vậy thì còn điều gì không thể tin nữa? Không biết gã còn đóng vai gì trong lịch sử nữa…

Uống tiếp vài cốc trà nữa để trấn áp cơn ngạc nhiên, bác sĩ mới có sức nói tiếp: “Vậy anh có tìm được chuyển thế của Phù Tô không?”.

Gã chủ tiệm tiếp thêm nước vào ấm, đậy nắp lại, lúc này mới bình tĩnh nói: “Tìm được rồi, nhưng không biết vì nguyên nhân gì chuyển thế của Phù Tô đều chết sớm, nhiều nhất là sống được tới mười hai tuổi. Bởi thời gian quá ngắn ngủi vì thế nhiều lần tôi không kịp tìm thấy, mệt mỏi bôn ba. Tôi tốn một khoảng thời gian dài đằng đẵng mới phát hiện ra chỉ cần chuyển thế của Phù Tô đeo miếng ngọc cậu ấy đeo bên mình năm xưa mới có thể kéo dài sinh mệnh. Vì thế tôi tìm Lục Tử Cương điêu khắc miếng ngọc này thành khóa Trường Mệnh, nhưng dù vậy cũng chỉ có thể để chuyển thế của cậu ấy sống được đến hai mươi tư tuổi”.

Mặc dù bác sĩ cũng đoán được ít nhiều, nhưng khi gã chủ tiệm nhìn anh nói câu cuối cùng, anh vẫn rùng mình. Bác sĩ nở nụ cười gượng gạo, ngượng ngùng nói: “Có phải anh nhầm người không? Tôi qua tuổi hai mươi tư rồi, bây giờ chẳng phải vẫn sống tốt đây sao?”.

Gã chủ tiệm nhìn anh lắc đầu: “Không, tôi không nhầm người. Cậu còn nhớ miếng ngọc Thủy Thương hình Chúa lần trước không?”.

“Nhớ chứ. Sao có thể quên được? Tôi còn cứu sống người đó mà. Sao thế?”. Đương nhiên bác sĩ vẫn nhớ câu chuyện lạ kỳ đó. Vì miếng ngọc Thủy Thương hình Chúa, Ninh Kỳ Kỳ vốn bị hại chết lại chiếm cơ thể của tiểu thuyết gia viết truyện trinh thám ăn khách Tiêu Tịch, còn Tiêu Tịch lại bị miếng ngọc Thủy Thương hình Chúa đeo bên mình hút linh hồn. Bác sĩ đang định đang định làu bàu thêm mấy câu nữa thì thấy gã chủ tiệm lấy một chiếc hộp nhỏ trong quầy ra, miếng ngọc Thủy Thương nằm lặng lẽ trong đó.

“Ninh Kỳ Kỳ trao miếng ngọc này cho tôi. Tôi đã bảo ông giám đốc giám định, kỹ thuật khắc mặc dù là sản phẩm gần đây nhưng chất ngọc lại từ hơn hai nghìn năm trước”. Gã chủ tiệm sợ bác sĩ không hiểu nên nói thêm: “Chính là miếng ngọc thô màu xanh Tần Thủy Hoàng ban cho Hồ Hợi, giống chiếc khóa Trường Mệnh trong tay cậu cũng cùng một khối ngọc Hòa Thị mà ra”.

Bác sĩ ngồi im không nói gì, ngày hôm nay anh đã chịu đựng quá nhiều cơn sốc, nên quyết định không nói gì nữa, chỉ nghe kết luận thôi”.

“Tôi cũng vừa mới biết, hóa ra một hồn phách của công tử Phù Tô trước khi sắp chết đã bị khóa trong miếng ngọc này. Phù Tô hồn phách không đủ khi chuyển thế đương nhiên sẽ đoản mệnh. Nhưng bây giờ khóa Trường Mệnh bị vỡ, một hồn phách của Phù Tô mới được giải thoát, những gì tôi và cậu vừa thấy đều là hồi ức của công tử Phù Tô lưu lại trong chiếc khóa Trường Mệnh này”.

Gã chủ tiệm nói rất chậm, chậm tới mức từng tiếng từng tiếng như được thoát qua kẽ răng.

Bác sĩ cảm thấy đầu óc quay cuồng, nhưng anh vẫn giỏi trong việc nghe được những câu mình nghe hiểu, vì thế hồi tưởng một lúc sau anh chớp mắt, chỉ vào mình nó: “Có nghĩa là, đại nạn của tôi đã vượt qua thuận lợi? Sau này tôi có thể sống bình an vô sự rồi?”.

Về việc mình có phải là chuyển thế của Phù Tô hay không, bác sĩ vốn không quan tâm. Những cảnh tượng anh vừa nhìn thấy anh coi như xem một bộ phim truyền hình 3D, không có quá nhiều cảm xúc. Xét cho cùng đó đều là chuyện xảy ra từ hơn hai nghìn năm trước, cho dù cứ vấn cương mãi thì có ích gì? Đến khi trời sáng, anh vẫn phải đi làm, mặc áo blouse trắng chữa bệnh cứu người, kiếp trước của anh là anh hùng hay kẻ vô tích sự đều không thay đổi được cuộc sống của anh.

Gã chủ tiệm nghe thấy vậy liền nở nụ cười, chậm rãi gật đầu: “Đúng thế, không có bất cứ vấn đề gì nữa. Không chỉ cậu ở kiếp này, mà kiếp sau khi cậu đầu thai chuyển thế cũng sẽ nắm giữ vận mệnh của mình trong tay như người bình thường, sẽ không còn chuyện chết yểu xảy ra nữa đâu”.

Bác sĩ bất ngờ cảm thấy những lời gã chủ tiệm nói có phần thê lương, nhưng không biết có điều gì không ổn. Trong lòng bác sĩ bồn chồn định hỏi thì bất thình lình thấy khóe miệng gã chủ tiệm không ngừng rỉ ra máu tươi, nhưng nụ cười vẫn nở trên khuôn mặt trắng bệch của gã.

“Đúng thế, cuối cùng cậu có thể sống vui vẻ rồi, sứ mệnh của tôi cuối cùng cũng kết thúc… tôi… cũng nên nghỉ ngơi rồi…”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.