Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 84: Thẩm Thiều Quang bị bệnh




Thẩm Thiều Quang đi thăm Phúc Tuệ trưởng công chúa xong được vài ngày thì phát hiện ra mình cũng bị bệnh, đầu nhoi nhói, mũi nghẹt cứng, sợ lạnh, ho khan, cổ họng buốt rát, cả người chẳng còn chút sức lực nào, đúng là những triệu chứng điển hình của cảm mạo.

Thẩm Thiều Quang từ lúc xuất cung tới giờ còn chưa từng bị ốm lần nào, lần đầu tiên bị đã biết thế nào là bệnh tới như núi đổ, thế nhưng nàng vẫn còn phải gắng gượng tới ghé thăm quán ở phường Thân Nhân một chuyến – đợt đấu cua đầu tiên của hai quán lần lượt bế mạc, thực khách tới tham dự vô cùng đông, Thẩm Thiều Quang là bà chủ quán mà không lộ mặt thì không hay lắm.

Nàng bảo A Viên dùng mấy tầng vải lụa khâu giúp nàng cái khẩu trang để mang.

Tài may vá của A Viên hơi thô một chút nhưng được cái nhanh, roèn roẹt roèn roẹt một khắc đã khâu xong hai cái: “Cô nương thay phiên nhau mang!”

Nhìn hai cái khẩu trang như tròn mà lại có góc, vừa giống thẳng lại vừa giống cong, đường chỉ chỗ thưa chỗ dày, rốt cuộc Thẩm Thiều Quang cũng biết tại sao A Viên lại cứ khen nàng khéo may vá.

Cũng may là thứ này cũng chẳng cần chú ý đến vẻ bề ngoài lắm, Thẩm Thiều Quang mang lên trên mũi và miệng, bảo A Viên giúp nàng cột dây phía sau.

Vu Tam thấy nàng như vậy thì nhíu chặt mày: “Ngươi đã thế rồi thì đừng có ra ngoài phân phát đức hạnh chứ?”

Thẩm Thiều Quang chẳng còn chút sức lực nào, lười đấu võ mồm với hắn, cười ngờ nghệch: “Phải phân phát chứ, vết thương nhẹ không dập được hỏa tuyến.”

Vu Tam thì không biết “hỏa tuyến” gì, nhưng hiểu được ý của nàng, lườm nàng với vẻ chê bai, sau đó đi vào phòng bếp múc một hũ canh cam thảo mới nấu nhét cho nàng: “Cầm lấy, đi mau đi!”

Thẩm Thiều Quang đi ra tới cửa, Vu Tam lại gọi nàng lại, không nhịn nổi nữa phải nói: “Tháo cái thứ trên mặt ngươi xuống được không?”

A Viên đi theo sau lưng Thẩm Thiều Quang quay đầu trừng mắt nhìn Vu Tam đầy căm ghét.

Thẩm Thiều Quang cười ha ha đi ra.

Cứ mang theo cái khẩu trang tình yêu của tỳ nữ nhà mình đi phân phát đức hạnh cả một buổi, lúc trở về, Thẩm Thiều Quang cảm thấy thật sự chả muốn động đậy nữa.

A Viên hầu hạ nàng rửa tay, rửa mặt, giúp nàng cởi áo khoác, xõa tóc ra, Thẩm Thiều Quang vùi mình vào trong chăn.

“Cô nương chợp mắt một lát trước, vừa rồi Vu Tam lang thấy ngươi về đã đi sắc thuốc rồi, lát nữa sắc xong cô nương uống thì trong người sẽ dễ chịu hơn một chút.”

Thẩm Thiều Quang gật đầu.

“Buổi tối cô nương muốn ăn cái gì? Để bọn họ làm trước cho cô nương.” A Viên lại hỏi.

Nhìn khuôn mặt mập mạp của nàng ta, nghe giọng nói gần như dịu dàng này, lại so sánh với cái kiểu nói chuyện oang oang thường ngày của nàng ta, Thẩm Thiều Quang cảm thấy có lẽ hài tử này đã để dành hết sự dịu dàng mười mấy năm nay cho riêng nàng.

Thẩm Thiều Quang nghĩ ngợi một lát: “Ăn chút cháo lê đi, bỏ ít đường thôi, đừng ngọt quá.”

A Viên đáp vâng rồi đi ra.

Thẩm Thiều Quang mơ màng ngủ, chẳng biết là đã ngủ được bao lâu, lúc mở mắt ra thì loáng thoáng nhìn thấy có người ngồi trên băng ghế cạnh giường: “Thuốc sắc xong rồi sao?”

“Sắc xong lại nguội rồi, nàng ăn cơm trước, ăn xong rồi uống thuốc.”

Thẩm Thiều Quang giật nảy mình, là Lâm thiếu doãn.

Trời đã hơi tối, trong phòng mờ mờ, nhưng vẫn chưa châm đèn.

Nghe được tiếng nói chuyện, A Viên đi vào: “Cô nương đã khá hơn chút nào chưa? Ăn chút cháo trước nhé?”

“Thắp đèn trước đi đã.” Thẩm Thiều Quang nói.

“Lang quân không cho thắp, sợ làm cô nương tỉnh giấc.” A Viên vừa nói vừa đi ra bên ngoài bưng đèn vào.

Thẩm Thiều Quang hắng giọng, cười nói với Lâm Yến: “Không có gì, chỉ cảm mạo chút thôi.”

Lâm Yến bắt lấy tay nàng, Thẩm Thiều Quang rụt lại theo bản năng.

“Đừng nhúc nhích.” Lâm Yến nhẹ giọng nói. Đặt tay nàng xuống cạnh giường, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mạch đập trên cổ tay nàng.

A Viên bưng giá cắm nến đi vào, thấy đang bắt mạch thì yên lặng đứng một bên.

Một lúc sau, bắt mạch xong, Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Lại nâng tay bên kia của nàng lên, nương ánh đèn quan sát sắc mặt và tưa lưỡi của nàng xong, Lâm Yến mới nói: “Nóng trong Phế Du, bên ngoài lại nhiễm phong hàn, chỉ sợ cũng có phần vì mệt nhọc chứ không chỉ đơn thuần là cảm phong hàn.”

* Phế Du là tên huyệt có công dụng đưa kinh khí vào tạng Phế.

A Viên nói: “Lang trung cũng nói như vậy. Lâm lang quân, bao giờ thì cô nương nhà ta mới khỏe được?”

“Ít nhất cũng phải mấy ngày. Mấy ngày tới trông nom nàng ấy cẩn thận, đừng để nàng ấy chạy loạn khắp nơi nữa.”

“Được!”

Thẩm Thiều Quang đang nằm trên giường: “…”

“Có lạnh không? Nàng bị sốt nhẹ.” Lâm Yến dịu dàng hỏi nàng.

Thẩm Thiều Quang vươn tay lên sờ trán mình.

Lâm Yến nhếch môi, bệnh một cái thì người cũng ngốc luôn, tự mình có thể kiểm tra cho mình được sao? Nàng xõa tóc ra trông khuôn mặt càng nhỏ bé hơn, người cũng yếu ớt. Mặc dù biết nàng vừa thông minh vừa mạnh mẽ, nhưng thấy nàng thế này, Lâm Yến vẫn cảm thấy nàng yếu đuối và đáng thương.

Cô nương đã có người trông nom, A Viên yên tâm đi ra quán đằng trước lấy hộp đựng thức ăn, để lại Lâm Yến và Thẩm Thiều Quang một người trên giường một người cạnh giường đưa mắt nhìn nhau.

Nhìn một lúc, Thẩm Thiều Quang chợt bật cười. Nàng vốn đang ngồi thẳng, bây giờ lấy gối đặt ra sau lưng, đổi thành nửa dựa, lại kéo chăn lên.

“Lạnh sao?”

Thẩm Thiều Quang khẽ khàng gật đầu.

Lâm Yến rót nửa chén nước từ trong cái ấm trên chiếc bàn bên cạnh, tráng chén, đi ra bên ngoài hắt nước, lại rót nửa chén đưa cho nàng.

Lúc nhận chén nước, Thẩm Thiều Quang chợt nghĩ, nếu mình nhân cơ hội này kéo tay hắn, hoặc là dứt khoát nhảy xuống giường ôm lấy hắn thì không biết sẽ như thế nào? Hay là bất chấp có thể bị đổ nước lên chăn, cứ thế nhào vào hắn? Hừm, hắn có võ, có vẻ như không dễ nhào vào như vậy – trừ phi là ỡm ờ e ấp, vậy hắn có ỡm ờ theo hay không, hay là sẽ nghiêm túc trách cứ mình bị trưởng công chúa làm hư? Thực ra đâu phải là trưởng công chúa làm hư ta, ta vốn cũng không phải người tốt lành gì…

Lâm Yến đâu biết trong đầu nàng đang đầy ý nghĩ xấu xa, chỉ cảm thấy cơn bệnh này khiến nàng ngoan hơn hẳn.

Nhận lại chén nước trong tay nàng: “Thường xuyên nhuận họng thế này sẽ mau khỏe hơn một chút.”

Thẩm Thiều Quang bỏ lỡ tất cả thời cơ, chỉ có thể tự giễu trong lòng, thì ra Lâm thiếu doãn cũng là kiểu ấm áp.

A Viên xách hộp đựng thức ăn vào, bưng ra một tô cháo tuyết lê đặc sánh, phía trên rưới một chút mật hoa quế, kèm theo mấy món thanh đạm khác.

A Viên múc một bát cháo đưa cho Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang nếm một thìa, ăn rất ngon, tay nghề hầm cháo của công chúa Vu Tam đúng là càng ngày càng tốt: “Lâm lang quân vẫn chưa ăn bữa tối đúng không? Cũng thử một bát đi?” Vừa nói xong, nàng lại tự nói thêm: “Mà thôi, ngươi đừng ăn.”

A Viên đang múc cháo cho Lâm Yến chợt dừng tay lại, đưa mắt nhìn cô nương nhà mình.

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Ngươi đi làm việc của ngươi đi.”

A Viên dù có ngây ngô cỡ nào cũng biết là cô nương có lời muốn nói với lang quân không muốn để người ngoài nghe, thế là nghe lời rời đi.

Lâm Yến đẩy mấy món thanh đạm về phía nàng, Thẩm Thiều Quang lắc đầu, ăn cháo.

Ăn được mấy thìa thì ngước mắt lên cười: “Có biết tại sao lại không chia cháo cho ngươi ăn không?”

Lâm Yến nhìn nàng không hiểu.

“Không muốn phân “lê”* thôi.” Thẩm Thiều Quang cười nói, sau đó lại thản nhiên múc cháo ăn.

* “Phân lê” đồng âm với “phân ly”, nghĩa là chia xa.

Lâm Yến không nhịn được cong khóe môi lên, một lúc lâu sau mới nói: “Còn tưởng là nàng đang định cùng ta tương vong vu giang hồ* chứ.”

Thẩm Thiều Quang ngậm cháo nhìn hắn, chậm rãi nhai hết lê trong miệng, nuốt xuống, khóe miệng nở nụ cười xấu xa: “Muốn tương vong vu giang hồ thì phải “tương nhu dĩ mạt” trước mới được.”

* Điển cố “tương nhu dĩ mạt, tương vong vu giang hồ” bắt nguồn từ “Trang Tử, Thiên Vận”, kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Tuy nhiên, đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng; ở nơi nước cạn phun hơi ẩm giữ mạng cho nhau (tương nhu dĩ mạt) thì thà rằng được ở nơi sông nước dù có quên nhau (tương vong vu giang hồ). Bây giờ câu này được dùng để nói rằng thay vì cố chấp một thứ tình cảm cứng nhắc thì chi bằng buông tay, quên lãng nhau. 

Lâm Yến ngẩn ra, Thẩm Thiều Quang bật cười.

Bên tai Lâm Yến hơi nóng lên, môi mấp máy: “Tiểu nữ lang…”

Thẩm Thiều Quang nào có sợ hắn, dứt khoát buông bát, dựa vào gối cười thành tiếng.

Rốt cuộc Lâm Yến cũng không nén được, cũng bật cười, A Tề của ta thật là…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.