Thiệu Kiệt lại tới quán rượu Thẩm Ký ở phường Sùng Hiền.
Thẩm Thiều Quang cười đón tiếp hắn: “Thiệu lang quân tới rồi đấy à, người thương nhân buôn đồ muối mà ngươi giới thiệu mới đưa mấy hũ cua ướp đường Thương Châu tới, có muốn chưng vài con lên nếm thử không?”
Thiệu Kiệt nghĩ ngợi một chút, cuối cùng xua tay: “Thôi, không ăn đâu. Từ sau khi hợp tác mở quán rượu với cô nương, thắt lưng ta đã to ra mấy tấc rồi. Trước kia mẫu thân cứ chê ta gầy, bây giờ cũng nói thế này là được rồi, thế này là vừa khéo. Ta chỉ sợ là cứ đà này mập tiếp thì không cưới được nương tử.”
Thẩm Thiều Quang cẩn thận ngắm nghía Thiệu Kiệt, hình như là đã hơi mập hơn một chút, nhưng cũng đâu có mập quá. Thẩm mỹ của người thời này đối với nam tử bị ảnh hưởng bởi quan niệm từ thời Ngụy Tấn, các mỹ nam tử thì để ý dáng dấp, muốn cao ráo mảnh mai; những người còn lại thì áp dụng một tiêu chuẩn khác – cao lớn vạm vỡ, khôi ngô cường tráng. Thiệu Kiệt không thuộc nhóm trước, theo tiêu chuẩn của nhóm sau thì dáng người như bây giờ có thể xem như là vừa khéo.
Thẩm Thiều Quang an ủi hắn: “Thiệu lang quân còn lâu mới được thắt lưng mười vi*, không sao cả, không sao cả.”
* Mười vi xấp xỉ bằng một mét, dùng để hình dung sự thô, to.
Thiệu Kiệt nghiêng đầu, xỏ lại nàng: “Mỗ có một chuyện muốn thỉnh giáo, Lâm lang quân ăn cơm Thẩm Ký còn lâu hơn cả ta, cớ sao lại không thấy mập?”
Đấu miệng thì Thẩm Thiều Quang chẳng mấy khi chịu thua, lập tức nghiêm mặt đáp lại hắn: “Trong cơ thể người có một thứ gọi là “gen”, có lẽ Lâm thiếu doãn có “gen ăn không mập” cũng nên.”
Mặc dù trước kia Thiệu Kiệt chưa từng nghe nói tới kê gì nhân gì*, nhưng vẫn hiểu được: “Theo cách nói của ngươi thì tức là trời sinh sao?”
* “Gen” trong tiếng Trung là “cơ nhân”, đồng âm với “kê nhân”.
Thẩm Thiều Quang gật mạnh đầu.
A Viên đi ngang qua bên cạnh, miệng cười toe toét: “Ta đã nói rồi mà, không liên quan gì tới chuyện ăn nhiều hay ăn ít, tất cả đều là cha mẹ cho!”
Thẩm Thiều Quang: “…” Có một loại cảm giác gọi là tự bê đá đập chân mình, đoán chừng hôm nay A Viên sẽ phá giới.
Thiệu Kiệt bật cười: “Tỳ nữ ngốc! Đó là cô nương nhà ngươi đang khen ngươi đấy, nghe không hiểu sao?”
A Viên dừng chân, cười hỏi: “Sao? Khen ai? Khen ta sao?”
Thiệu Kiệt: “…”
A Viên hớn ha hớn hở bưng rương đi, hai người Thẩm, Thiệu nhìn nhau không nói gì, rồi lại không hẹn mà cùng bật cười.
Hắn đã muốn giảm béo, vậy thì Thẩm Thiều Quang bưng lên hai chén trà xanh thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn, trong trà không thêm gừng, tiêu, đường, muối hay các loại trái tươi quả khô, đương nhiên lại càng không có mỡ dê, thịt lợn, sữa bò, kem bơ.
Thiệu Kiệt uống một hớp, cau mày lại.
Thẩm Thiều Quang cười thầm trong bụng, hỏi hắn có phải là đã tìm được chỗ mở thêm quán mới rồi không.
Thiệu Kiệt gật đầu, lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, phía trên có vẽ phác thảo sơ đồ của mấy quán mặt tiền kèm theo địa chỉ, kích thước, giá cả.
Thẩm Thiều Quang lấy tới xem.
Thiệu Kiệt mới thật sự là chơi trò đại phú ông, chi nhánh đầu tiên vừa mới ổn định đã lập tức đi chuẩn bị mở quán thứ hai thậm chí là quán thứ ba.
Thiệu Kiệt thì chẳng lo lắng, chi nhánh nhiều, quản lý tập trung nhập hàng tập trung, có thể tiết kiệm được rất nhiều chi phí, mà quan trọng nhất là tiền vốn dự trữ và lợi nhuận hiện tại đủ để làm chuyện này, cho nên Thẩm Thiều Quang cũng mặc cho hắn làm.
Thẩm Thiều Quang chọn hai quán, hẹn hôm khác cùng đi xem.
Đây là lần đầu tiên trong quán chưng cua ướp đường, A Viên bưng một đĩa tới: “Vu Tam lang bảo Thiệu lang quân và cô nương nếm thử xem món cua ngâm đường này chưng cách thủy ngon hơn hay là chưng cùng với rượu và vỏ quế ngon hơn.”
Cua trong đĩa đều đã được Vu Tam cắt ra, lộ ra gạch cua màu nâu vàng.
Thẩm Thiều Quang nhìn Thiệu Kiệt, cuối cùng Thiệu Kiệt cũng vứt bỏ chén trà xanh còn chưa uống được mấy ngụm kia: “Chưng cua thôi mà còn cầu kỳ thế sao? Chắc là cho thêm rượu và vỏ quế thì mùi vị sẽ tốt hơn chứ?” Thiệu Kiệt nghĩ, có lẽ Thẩm cô nương nói đúng, béo gầy đều là do kê gì nhân gì đó quyết định, ăn nhiều thêm một miếng hay ăn ít đi một miếng cũng không thay đổi được cái gì.
Thẩm Thiều Quang mời hắn thử trước.
Thiệu Kiệt cầm một miếng lên, cắn gạch cua trước: “Chà, vừa ngọt vừa thơm vừa ngon, đây là chưng cách thủy sao?”
A Viên gật đầu.
Thiệu Kiệt ăn xong phần cách thủy lại ăn sang loại khác, tinh tế bình phẩm: “Cách thủy ngọt hơn một chút nhưng lại có chút vị tanh, cho thêm rượu và vỏ quế thì vị ngọt nhạt hơn một chút, không còn vị tanh… Ta thích loại cách thủy hơn, ăn cua chẳng phải chính là ăn cái vị này sao? Cô nương thấy thế nào?”
Thẩm Thiều Quang đang thong dong gẩy thịt bên trong càng cua ra, thấy hắn hỏi vậy thì cười gian xảo: “Cái này cần gì tự mình chọn? Cứ để bọn nó đấu đi. Quán rượu tổ chức một trận “cua đấu đối kháng”, để thực khách bỏ phiếu, bên nào thắng thì chúng ta chọn ra ba người may mắn nhất trong số những người bỏ phiếu cho bên đó, tặng cho mỗi người một sọt sáu con, thêm một vò rượu Tân Phong.”
* Tân Phong nay là quận Lâm Đồng thuộc Tây An, Thiểm Tây. Tây An là kinh đô của mười triều đại trong lịch sử Trung Quốc, trong đó có nhà Đường với tên gọi Trường An. Rượu Tân Phong bắt nguồn từ nhà Hán, là một trong những danh tửu nổi tiếng nhất của Trung Quốc cổ đại.
Thiệu Kiệt: “…”
Thẩm Thiều Quang nói tiếp: “Tuần* này thì cho cua ướp đường đấu với nhau, tuần sau thì cho cua ướp đường đấu với cua ướp rượu, tuần sau nữa thì cho cua ướp đường ướp rượu đấu với cua sống, sau đó nữa có thể cho cua chiên dầu đấu với cua chưng… Chúng ta dứt khoát làm cua một tháng luôn đi.”
* Tuần trăng, kéo dài mười ngày.
Thiệu Kiệt còn có thể nói gì nữa? Thật lòng khen Thẩm Thiều Quang: “Chỉ với những ý tưởng khác lạ tuyệt vời này của cô nương đã đủ giúp chúng ta có thể mở quán phủ kín khắp thành Trường An rồi, lại mở tới Đông Đô, Bắc Đô, Hà Đông, Sơn Nam, tới cả Giang Nam nữa.”
Bây giờ đổi lại người không nói được gì là Thẩm Thiều Quang, thì ra trong đầu Thiệu lang quân đã đưa sự nghiệp buôn bán của chúng ta bày khắp toàn quốc sao?
Thẩm Thiều Quang liếm môi: “Không tính tới chuyện mở thêm mấy quán ở chỗ người Hồ sao?”
Thiệu Kiệt biết nàng đang nói đùa, cũng tiếp lời phụ họa: “Cũng không phải không được… Để cho những người man di kia cũng được thưởng thức đồ ăn của chúng ta, đừng có cả ngày chỉ biết cầm cái dao cắt miếng thịt dở sống dở chín mà ăn.”
Thẩm Thiều Quang: “…” Cái cảm giác ưu việt dân tộc của bách tính Đại Đường đúng là chỗ nào cũng có mặt được.
“Theo như lang quân nói, cơm canh của chúng ta còn tràn đầy mùi vị thơ ca và lễ nghi? Vậy nếu chúng ta mở quán tới đất Hồ thì có tính là đi đồng hóa không?”
Thiệu Kiệt: “… Cô nương nghĩ sâu xa quá rồi.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Quan trọng nhất là, chúng ta làm vậy thì có phải là triều đình nên cho chúng ta một ít phụ phí không?”
Thiệu Kiệt và Thẩm Thiều Quang cùng cười sằng sặc, nằm mơ thật là tốt!
Thiệu Kiệt đã nói là làm, lại đi liên hệ vài thương nhân đảm bảo nguồn cung cấp, hai chi nhánh cũng đều bắt đầu chủ đề cua.
Đương nhiên bức tường đề thơ bên ngoài quán cũng phải đổi theo.
A Viên quét vôi tường, vừa quét vừa tiếc nuối nói với Thẩm Thiều Quang đang cân nhắc kết cấu tranh bên cạnh: “Cô nương tốn bao nhiêu công sức để vẽ, mới được mấy ngày đã xóa đi, thật là đáng tiếc…”
Hình quảng cáo bên ngoài đổi theo món mới trong quán, hình A Viên đang xóa là một bức thủy mặc cá lư theo lối vẽ chấm phá, đuôi vểnh lên, rất có nét ngông nghênh tùy ý. Lời đề cũng rất hợp với ý trong tranh: “Nhớ nhút nhớ lư* đâu cần tới Giang Nam.”
* Điển cố “thuần lư chi tư”, xem chú thích chương 25.
A Viên chỉ cảm thấy con cá này vẽ rất sống động, chẳng hề có chút cảm giác “thuần lư chi tư” nào, mà thực ra nàng ta nhớ nhung món đùi dê nướng của đợt trước đó hơn: “Cái đùi dê đợt trước, xóa mấy ngày rồi mà ta vẫn còn mơ thấy nó.” A Viên nuốt nước miếng.
Bức tranh đùi dê kia bỏ công gấp đôi, lên màu rực rỡ, thậm chí Thẩm Thiều Quang còn cố ý vẽ từng đốm hoa lửa li ti từ mấy giọt dầu trên cái đùi kia, từ ngữ quảng cáo cũng đậm tính pha trò – “Tí tách”, là tiếng dầu rơi xuống. Có khách nói đùa rằng cảm thấy bức tranh tường này “có mùi vị có âm thanh”.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Không sao, không sao, hết thịt dê rồi thì còn cua, cứ từ từ mà mơ là được.”
A Viên tiếc nuối cái cũ, lại chờ mong cái mới.
Lâm Yến bận rộn mấy ngày, lúc tới Thẩm Ký thì “đại chiến cua” của Thẩm Ký đã hừng hực khí thế.
Lâm Yến nhìn con cua trên bức tường bên ngoài, bật cười, bức tranh này của A Tề thật đúng là “chấm phá”.
Trên tường là một con cua cực kỳ to, trong vàng có đỏ, vỏ bị tách đôi ra, bên trong đầy thịt cua. Thế này cũng chưa tính là gì, dù sao trước đó cũng đã có cá hoa cúc và đùi dê màu sắc rực rỡ cũng to chẳng kém.
Khác với mấy đợt trước là lần này bên cạnh cua còn có một người, chỉ dùng nét mực vẽ phác bên ngoài, cao chưa tới càng cua, đầu mang khăn chít, mặc cái áo dài, đám ria mép vẽ rất rõ, hai con mắt là hai cái chấm tròn, dáng vẻ rất ngạc nhiên. Bên cạnh đề chữ “Cua khỏe quá đỗi”.
Lý Bạch nói “Yên sơn tuyết hoa đại như tịch*”, A Tề thế này là “Một con cua đấu cả phòng”, Lâm Yến mỉm cười, đi vào Thẩm Ký.
* Trích “Bắc phong hành” (Bài ca gió bấc) của Lý Bạch, nghĩa là: Núi Yên Chi hoa tuyết lớn như những chiếc chiếu (cuốn hết mọi thứ).
Khách ăn bữa trưa đã tản bớt, A Viên đang đếm “đầu phiếu”, Thẩm Thiều Quang ngồi uống trà bên cạnh, cười híp mắt nhìn nàng ta.
Thấy Lâm Yến đi vào, Thẩm Thiều Quang chào hỏi: “Lâm lang quân…”
Lâm Yến gật đầu, đột nhiên nhớ tới ngày đó nàng gọi “Yến lang”, không biết bao giờ thì có thể nghe nàng gọi mình như vậy lần nữa.
A Viên nói: “Cua ướp đường chưng cách thủy vẫn nhiều hơn một chút, tổng mấy ngày lại, cua ướp đường chưng với rượu và hoa quế ít hơn ba mươi phiếu.”
Lâm Yến cười hỏi: “Đây là “đấu cua” sao?”
Thẩm Thiều Quang hùa theo: “Đúng là Lâm lang quân, vừa nghe đã biết, còn chẳng phải là “đấu cua” sao.”
Mồm mép dẻo quẹo! Nhìn dáng vẻ tươi cười của nàng, Lâm Yến thật sự chỉ hận không thể…
Thẩm Thiều Quang cười hỏi: “Lang quân cũng thử vài con cua chứ? Ăn cua ướp đường chiêu bài của quán tuần này hay là chưng hai con sống?”
Lâm Yến cười nói: “Sống đi.”
Thẩm Thiều Quang hùa thêm câu nữa: “Lang quân thật là biết cách ăn! Mấy cái thứ tươi này, thật ra để sống chưng lên mới là sự tôn trọng lớn nhất đối với nó, bởi vì thế này mới có thể giữ trọn vẹn nhất vị tươi của nó. Ướp với đường hay rượu chẳng qua là vì cua khó vận chuyển, không có cách nào khác thôi.”
Lâm Yến thật sự bị nàng chọc cho bật cười, Thẩm Thiều Quang cũng híp mắt cười với hắn.
Vu Tam đang xử lý cua bên kia lườm một cái, thế suốt mấy ngày nay là ai đã khen cua ướp đường lên tận trời? Nói gì mà Dạng Đế* tiền triều ăn cua ướp đường, bên trên dán hình long phượng đúc từ vàng, gọi là “cua khắc vàng long phượng”; nói gì mà cua ướp đường Thương Châu, cua ướp đường Nghiễm Lăng, cua ướp đường Giang Lăng là ba thứ đồ cống, của Thương Châu thì càng cua mập, của Nghiễm Lăng thì gạch tươi ngọt, của Giang Lăng thì thịt cua mềm… Hừ! Cái miệng của cô nương!
* Tùy Dạng Đế là vị hoàng đế thứ hai của nhà Tùy, triều đại trước nhà Đường.
Bây giờ chỉ cần Lâm Yến tới thì Thẩm Thiều Quang đều sẽ bỏ hết việc trong tay, ngồi xuống cùng hắn.
Mặc dù đối diện là mỹ nhân thì dù chỉ ngồi im đưa mắt nhìn cũng đã rất thú vị, nhưng nếu muốn lấy lòng mỹ nhân thì sẽ phải nói gì đó.
Thẩm Thiều Quang ăn nói khéo léo, kể chuyện cười cho Lâm Yến nghe: “Chuyện kể rằng trước kia có một vị hòa thượng, lúc gió thu bắt đầu phất phơ thì hắn cũng bắt chước người phàm tục mua cua về ăn.”
Mặc dù mới chỉ nghe câu mở đầu nhưng Lâm Yến đã cong khóe môi lên.
Thẩm Thiều Quang nhấp môi, điểm cười của ngươi thấp như thế là không ổn đâu có biết không?
Lâm Yến nhịn cười: “Nàng cứ kể tiếp.”
Thẩm Thiều Quang lại nổi hứng kể tiếp: “Con cua kia cứ đâm thẳng vào vách nồi mà cào. Tiểu đệ tử gác lửa nghe thấy tiếng động thì trong lòng không nỡ, chắp tay lại niệm kinh. Hòa thượng cảm thấy bản thân cũng nên niệm chút gì đó, thế là niệm “Thiện tai thiện tai, chín rồi sẽ tốt thôi, chín rồi sẽ tốt thôi…”.”
Lâm Yến mỉm cười nhìn nàng.
Thẩm Thiều Quang đã có thể xác định được rằng Lâm thiếu doãn không hề có tế bào giải trí nào, có lẽ hắn chính là cái kiểu người nghe hí kịch thì cười sai lúc, nghe tướng thanh thì “ôi” sai chỗ… Mà thôi, mỹ nhân mà.
Lâm Yến đang định nói gì đó thì tiểu nhị bưng món cua đã chưng xong tới, kèm theo một đĩa giấm chua trộn gừng cùng với rượu.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Ăn cua không thể không có rượu, lang quân cũng uống một chút.”
Lâm Yến mỉm cười gật đầu.
Thẩm Thiều Quang đích thân hâm rượu cho hắn. Đầu tiên là chậm rãi rót nước nóng vào trong bồn hâm rượu, ước lượng thời gian, ngón tay chạm thử vào thành ấm, thấy nhiệt độ thích hợp thì cầm ấm rượu lên nhẹ nhàng lắc một cái để nhiệt độ trong ấm phân đều, sau đó dùng khăn lau bên dưới đáy ấm, rót cho Lâm Yến một chén.
Nhìn động tác thanh tao nhã nhặn của nàng, Lâm Yến nhớ tới chuyện năm ngoái ngồi đây uống rượu cùng Lý tướng, lúc đó đâu thể ngờ được rằng hai người rồi sẽ thành như bây giờ?
Lâm Yến rửa sạch tay trong chậu nước mà tiểu nhị bưng tới, cầm một con cua lên, tách vỏ, chậm rãi gẩy thịt bên trong ra cái đĩa nhỏ, lấy gạch cua.
Minh Nô đi tới, nghiêm túc ngồi cạnh bàn.
Thẩm Thiều Quang mê cái dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của nó muốn chết, bẻ hai cái cẳng cua ra chòi thịt đút cho nó. Lại còn giảng giải đạo lý với nói: “Thứ này không thể ăn nhiều, cua tính hàn, không tốt cho dạ dày. Mèo nhà trưởng công chúa đã bị bệnh rồi, phải biết rút kinh nghiệm.”
Lâm Yến vừa bóc cua vừa nhìn nàng trêu chọc mèo.
Sau khi gẩy hết thịt bên trong càng cua ra đĩa, Lâm Yến cầm thìa nhỏ múc giấm gừng tưới lên, đẩy sang cho Thẩm Thiều Quang: “Tranh thủ còn nóng mau ăn đi.”
Thẩm Thiều Quang nhìn hắn, cười híp mắt đón nhận sự chu đáo của hắn.
Lúc này Lâm Yến mới bóc cho mình, vừa bóc vừa thản nhiên hỏi: “A Tề, có phải trưởng công chúa đã nói gì với nàng không?”