Thẩm Thiều Quang nói là làm, nhân mấy ngày không buôn bán, thật sự tới chợ nô lệ một chuyến. Ngần ấy nô bộc bị bán, nhìn đâu cũng người là người, thế nhưng muốn chọn một người hợp ý lại không dễ dàng – thân hình vạm vỡ, biết chút võ, tính nết có vẻ đàng hoàng, lai lịch phải sạch sẽ…
Quanh đi quẩn lại mãi cũng chỉ mua được một người tên là Trương Đa.
Trương Đa cũng là do người buôn nô lệ chở từ nơi khác tới, chừng hai mươi tuổi, mặc dù không phải “cao lớn cường tráng, thân cao trượng hai” nhưng cũng có vẻ khá vạm vỡ, dường như còn cao hơn Lâm thiếu doãn và Vu Tam vốn đã tính là rất cao, tự nói là trước kia theo chủ nhân đi buôn, biết chút võ, bởi vì chủ nhân ốm chết, thiếu chủ còn nhỏ tuổi, nương tử dẹp chuyện buôn bán, bán tất cả những người còn sót lại, về quê canh giữ sản nghiệp – hỏi một câu, đáp một câu, là một người kiệm lời, nhưng không phải kiểu cao ngạo như Vu Tam mà lại giống như là trời sinh đã không giỏi ăn nói.
Người theo hầu Chu Khuê của Lâm gia đi cùng Thẩm Thiều Quang thử vài đường võ, chắp tay với Thẩm Thiều Quang: “Bẩm cô nương, cũng khá ổn.”
Có thể được Lâm Yến phái tới bảo vệ Thẩm Thiều Quang thì chắc chắn phải là người đắc lực bên cạnh hắn, nô bộc nhà thế gia, nô bộc nhà thế gia ngày ngày đi theo thiếu doãn phủ Kinh Triệu, đương nhiên tác phong cử chỉ cũng khác biệt, người buôn nô lệ thấy cô nương này dẫn theo một người tôi tớ như vậy, nghĩ bụng chắc chắn nàng sẽ chê “mặt hàng” này của mình, nào ngờ cuộc mua bán này lại thành.
Chu Khuê thật sự không hiểu phu nhân, à không, cô nương cho lắm, tại sao không để mấy người bọn hắn bảo vệ, cứ phải mua thêm nô bộc – phải chăng là sự e dè của nữ lang?
Không biết a lang nhà mình với cô nương bao giờ sẽ thành thân? Có mặt cô nương thì trông a lang ôn hòa dễ nói chuyện hơn hẳn. Nếu cô nương về phủ thì đồ ăn trong nhà sẽ lên một bậc…
Bùi Phỉ cũng cùng chung câu hỏi: “Nếu ngươi đã nhìn trúng thì sao không đi đề thân?”
Lâm Yến nhếch môi, không đáp lại.
Bùi Phỉ cười như chợt hiểu ra: “Chắc không phải là ngươi đi đề thân nhưng cô nương không bằng lòng đấy chứ?” Trên mặt lộ rõ nụ cười hả hê.
Lâm Yến lườm hắn một cái.
Ha ha ha ha… Lâm An Nhiên ngươi cũng có ngày hôm nay! Lúc này Bùi Phỉ chẳng hề để bụng màn “khoe khoang” vừa rồi của hắn nữa.
Chẳng bao lâu nữa là tới Tết Trung Nguyên, hoàng thượng đích thân xuất kinh tới lăng tiên đế để bái tế, cả Lâm Yến và Bùi Phỉ đều không đi theo – Lâm Yến giữ chức vị quan trọng trong phủ Kinh Triệu, không thích hợp để đi xa, Bùi Phỉ thì chức quan không cao, giai phẩm chưa đủ để đi theo.
Đưa hoàng đế đi rồi, các quan viên tiễn đưa trở về. Bùi Phỉ bám theo Lâm Yến, hỏi hắn xem ngày Trung Nguyên có cùng đi ra miếu Thành Hoàng ngoài thành bái tế Thôi công không.
Lâm Yến lại nói: “Ngày đó ta có cuộc hẹn khác rồi.”
Bùi Phỉ đột nhiên không kịp phản ứng: “Vậy thì ngày mười sáu đi?”
“Ngày mười bốn và mười sáu ta đều phải trực.”
Bùi Phỉ nhìn hắn, vậy năm nay…
“Ta vẫn sẽ đi ngày Tết Trung Nguyên.”
Bùi Phỉ đột nhiên nhớ ra năm ngoái tình cờ gặp Thẩm cô nương ở ngoài thành: “Chắc không phải là ngươi sẽ đi cùng…”
Lâm Yến mỉm cười.
Nhìn cái vẻ mặt đó của hắn, Bùi Phỉ cứ như ngửi thấy một thứ mùi chua loét, hứ!
Bây giờ biết hắn đề thân thất bại, Bùi Phỉ lập tức cảm thấy sảng khoái hẳn, lại còn có tâm trạng đi chỉ bảo hắn: “Không phải ta nói ngươi, nhưng mà An Nhiên à, làm gì có chuyện đi bái tế nhạc phụ cũ cùng vị hôn thê của mình? Thẩm cô nương nhìn có vẻ rộng lượng, nhưng mà ngươi không thể cũng thoải mái như vậy được, nhất là…” Bùi Phỉ nhíu nhíu mày, bây giờ người ta còn chưa là vị hôn thê của ngươi đâu.
Lâm Yến hơi nhíu mày: “Chủ yếu là bởi vì sau chuyện lần trước, bây giờ để nàng ấy ra khỏi thành một mình ta không yên tâm.” Hoàng thượng xuất kinh, Kinh Triệu và cấm quân ở lại trong kinh càng thêm thắt chặt, Lâm Yến cố gắng sắp xếp lắm cũng chỉ rút ra được một ngày nghỉ.
Chả hiểu gì tâm tư của nữ lang như thế, bây giờ Bùi Phỉ cảm thấy Thẩm cô nương không chịu ưng thuận hắn cũng có lý…
Lâm Yến thì suy tư, hình như là hắn nên giải thích cho A Tề nghe một chút về chuyện Thôi công và Thôi Ninh.
Quán rượu Thẩm Ký sau khi thay đổi một diện mạo hoàn toàn mới thì lại bắt đầu buôn bán trở lại, tấm bảng treo ngoài cửa ghi thông báo giảm giá, buôn bán còn tấp nập đắt khách hơn cả trước kia.
Năm ngoái có người được thấy bánh ngọt mật ong mà Thẩm Ký mang tới cúng tế ở am Quang Minh, thế là năm nay tới đặt hàng, món bánh ngọt mật ong này mặc dù không bán đắt hàng được bằng bánh hoa nhưng cũng giúp Thẩm Thiều Quang kiếm được một khoản lời kha khá.
Có kinh nghiệm từ năm ngoái, năm nay cả hình thức lẫn mùi vị của bánh ngọt mật ong đều có tiến bộ, dùng sữa, mật ong, trứng gà, bột mì làm thành phần chính, xen lẫn các loại nhân bánh như đậu sa, hạt vừng, mứt táo, muối tiêu, hoặc chưng hoặc chiên hoặc nướng, làm ra đủ loại hình dạng, in thành các loại hoa văn cát tường, chồng từng tầng từng tầng, trông rất hoành tráng.
Ngửi mùi hương ngọt ngào truyền ra từ bánh ngọt mật ong, Thẩm Thiều Quang nghĩ, nếu linh hồn thật sự có thể thưởng thức những món đồ cúng này thì chắc hẳn cũng sẽ hài lòng thôi nhỉ? Dù sao thì đây cũng là thời đại mà ăn anh đào còn phải tưới tương mía, ăn thịt dê ắt phải cắn một miệng dầu mỡ cơ mà.
Linh hồn có hài lòng không thì chưa biết, dù sao khách hàng đều rất hài lòng, thậm chí có người còn định cả Đông Chí và năm mới làm lễ cúng cũng sẽ đặt làm món này: “Thứ này đặt lên bàn thờ thì thật là đẹp!”
Viên Giác sư thái cũng hài lòng: “Năm ngoái hạ lễ, bọn họ nướng trên lò rồi ăn, Tịnh Thanh cảm thấy ngon miệng, đưa cho ta một cái bánh mật sữa bò, ta ăn với nước trà xanh, rất ngon*!”
* Đường Lỗ Tôn tiên sinh nói về điểm quan trọng trong cách ăn bánh bột mì của người Bắc Kinh gốc, bánh đặt lên lò nướng chín, kẹp với chân gà hun khói phủ Bảo Định, nếu là đêm đông thì ngon hơn bất cứ thứ cháo trắng dưa cải nào. [tác giả]
Thẩm Thiều Quang thực lòng thích vị lão thái thái này, phẩm được tiệc cao lương mỹ vị mà cũng ăn được món quà vặt chốn phố phường, từng đi qua trăm núi ngàn sông lại vẫn giữ được trái tim thuở ban đầu. Nếu nàng không phải một kẻ dung tục tận xương, chỉ nghĩ tới chuyện mua nhà dựng cửa thì đã đi làm đồ đệ của lão thái thái luôn rồi. Ngày ngày nghe lão thái thái giảng kinh, pha trà làm bánh, chờ tới khi tuổi tác lớn hơn một chút thì cũng ra ngoài du lịch…
Lâm Yến còn chưa biết trong đầu cô nương của hắn đã nảy ra ý nghĩ xuất gia làm ni cô, vẫn còn đang ngồi chờ ở quán rượu.
Thẩm Thiều Quang cùng A Viên bưng khay và hộp đựng thức ăn trở về thì đã thấy Lâm thiếu doãn đang ngồi một mình trước cửa sổ.
“Hôm nay lang quân không bận chuyện nha môn sao? Tới đây sớm như vậy.” Thẩm Thiều Quang đi tới chào hỏi. Từ sau khi xảy ra chuyện lời sấm, Lâm thiếu doãn rất hiếm khi tới đây vào buổi chiều, sau lại xảy ra chuyện như vậy, tính ra đã nhiều ngày không thấy hắn nhàn nhã ngồi uống một mình cạnh cửa sổ. Thế này là hoàng đế cấp trên đã xuất kinh, cho nên ở lại có thể lén lười biếng? Hẳn là không phải, hắn quản lý phủ Kinh Triệu, phải bận rộn hơn mới đúng.
Lâm Yến mỉm cười: “Cũng tàm tạm.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, ngươi nói tàm tạm thì tàm tạm: “Bây giờ lang quân có đói không? Lang quân muốn ăn bữa chính hay là dùng mấy món nhẹ?”
Nhìn dáng vẻ khách sáo của nàng, Lâm Yến nhấp môi: “A Tề, ta có lời muốn nói với nàng.”
Mấy hôm trước hắn gọi “A Tề” xong, câu nói tiếp theo quá mức kinh động, cho nên Thẩm Thiều Quang không để ý tới hai chữ này, nào ngờ từ đó trở đi, chỉ cần không có người ngoài thì hắn sẽ cứ “A Tề” “A Tề” mà gọi.
Nếu như đổi lại ở cái thời đại cởi mở như kiếp trước thì đừng nói là gọi “A Tề”, cho dù hắn có gọi là “thân ái” thì cũng chẳng có gì – biết đâu người ta thích “Đào Bảo thể” thì sao? Nhưng bây giờ hắn gọi bằng tên cúng cơm như vậy thì lại quá thân mật.
* “Đào Bảo thể” là một loại phương thức trò chuyện, xuất hiện lần đầu trong phần miêu tả sản phẩm của chủ cửa hàng Taobao (Đào Bảo), bởi vì thân mật nên dần trở nên phổ biến trên mạng. Thông thường mỗi câu nói sẽ bắt đầu bằng chữ “Thân”.
Thẩm Thiều Quang có cảm giác như thể Lâm thiếu doãn đi qua bước “cầu hôn” thì coi như đã hoàn thành, cầu hôn rồi thì coi như đã cầu hôn thành công, phong cách tổng tài bá đạo này của Lâm thiếu doãn thật là…
Thẩm Thiều Quang ngồi đối diện hắn, ôm lấy Minh Nô đang nằm bên chân, vừa vuốt ve mèo vừa nghe hắn nói chuyện.
“Ngày Trung Nguyên nàng sẽ ra ngoài thành bái tế chứ? Chúng ta cùng đi được không?”
Thẩm Thiều Quang hơi nhíu mày, nhớ ra năm ngoái có gặp Bùi Phỉ, chẳng lẽ lúc đó Lâm thiếu doãn cũng ở đó? Thế là nàng cười nói: “Tính ra thì năm ngoái có gặp Bùi lang quân, Bùi lang quân cũng đi cùng chứ? Mọi người cùng nhau đi chung, thế cũng tốt.”
Lâm Yến uống một hớp đồ uống, đáp: “Hắn có việc, hôm khác mới đi.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu, về đề nghị của Lâm Yến, nàng ngẫm nghĩ một lát rồi cũng bằng lòng. Đương nhiên nàng cũng hiểu Lâm Yến nói cùng đi là có ý gì, nhưng quan hệ giữa nàng với hắn như vậy, hiện giờ cũng không phải rất thái bình, rõ ràng là ở cùng phường, cũng không nên tránh nhau quá xa, tới lúc đó gặp nhau… không khỏi quá câu nệ, cùng đi thì cùng đi vậy.
Thấy nàng đồng ý, Lâm Yến mỉm cười, khóe mắt cong cong vô cùng đẹp mắt.
Lúc này Thẩm Thiều Quang cảm thấy hắn cười không giống như mầm xuân mới chớm mà lại giống như trời hửng nắng sau mưa thu, xanh biếc mà không chói mắt, ấm áp mà không nóng rát, thêm chút gió nhè nhẹ dễ chịu… Nhìn hắn cười như vậy, Thẩm Thiều Quang cảm thấy lời đồng ý vừa rồi rất đáng giá.
“Còn một chuyện nữa…” Lâm Yến hơi do dự, về chuyện của Thôi Ninh, tới lúc thật sự đối mặt với nàng mới phát hiện ra là cũng không dễ mở miệng.
“Ta ra ngoài thành, là đi bái tế Thôi công, người thầy có ơn dạy dỗ ta.”
Thẩm Thiều Quang hiểu, chính là vị Thôi thượng thư kia. Nghĩ tới Thôi thượng thư, đương nhiên Thẩm Thiều Quang cũng nghĩ tới cô nương Thôi gia, Lâm thiếu doãn thế này là…
“Ta và ái nữ của Thôi công từng có hôn ước.” Lâm Yến nhấp môi: “Nhưng thật ra… ta thân với Thôi công và lang quân Thôi gia hơn.”
Thẩm Thiều Quang nhướng mày.
“A Tề, nàng là nữ tử duy nhất mà ta chân thành ái mộ.” Lâm Yến nhẹ giọng nói một cách rất trịnh trọng.
Động tác trên tay Thẩm Thiều Quang hơi quá sức, Minh Nô cuộn trong lòng nàng không hài lòng cho nàng một móng vuốt.