*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Yến và Bùi Phỉ ngồi đối diện chơi cờ.
Rốt cuộc cũng qua dịp Tết Đoan Ngọ hành hạ người ta, bờ Khúc Giang nơi người dân toàn thành cuồng hoan không xảy ra mấy vụ chen lấn giẫm đạp lên nhau, ngự giá yên ổn đi lại yên ổn về, sứ thần ngoại bang cũng bắt đầu lục tục rời kinh, cuối cùng phủ Kinh Triệu cũng kết thúc khoảng thời gian người người đều trực gác.
Bình thường cứ Lâm Yến được nghỉ thì Bùi Phỉ đều sẽ tới Lâm trạch ăn chực uống chực.
Chưa tới nửa canh giờ, Bùi Phỉ đã quăng cờ nhận thua, kéo túi dựa nằm nhoài ra giường, trên khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng vẻ rầu rĩ.
Lâm Yến yên lặng thu dọn bàn cờ.
Đột nhiên Bùi Phỉ nhìn thấy trong tay áo Lâm Yến có sợi dây màu sắc sặc sỡ chợt thoáng qua, nhìn giống như là dây trường mệnh, thế là không nén được cười, nói: “Thật đúng là được lòng thánh thượng, đến cả dây trường mệnh mà thánh thượng cũng không quên phần ngươi.”
Lâm Yến bình tĩnh kéo tay áo xuống che như không có chuyện gì: “Đây không phải do thánh thượng ban tặng.”
“Thái phu nhân đeo cho ngươi?” Mặc dù tháng năm rất nhiều đồng liêu đeo thứ này, nhưng biết Lâm Yến trước giờ không thích mấy thứ này nên Bùi Phỉ mới hỏi như vậy.
“Không phải.”
Bùi Phỉ đột nhiên nghĩ tới một khả năng: “Chắc không phải là…” Cũng được đấy, đã đưa lễ vật đính ước luôn rồi cơ à! Nghĩ tới nghiệt duyên giữa mình và Phúc Tuệ trưởng công chúa, Bùi Phỉ hâm mộ muốn chết, sao mà số mệnh An Nhiên tốt như vậy chứ? Cả đường làm quan lẫn đường tình duyên đều rất suôn sẻ.
“Ngươi đừng có nghĩ nhiều, không phải như ngươi nghĩ.” Lâm Yến nhếch miệng giải thích.
Bùi Phỉ nhướng mày: “Không phải do Thẩm cô nương tặng sao?”
Lâm Yến đậy nắp hộp cờ lại: “Chuyện trưởng công chúa ngươi cần phải nghĩ cho kĩ đi, dạo này bộ phận quản lý đời sống dân chúng thường xuyên nhắc tới.”
Yến tiệc bên bờ Khúc Giang ngày Đoan Ngọ, chuyện Phúc Tuệ trưởng công chúa về cùng xe với một quan viên trẻ tuổi được đồn thổi có đầu có ngọn, hương diễm vô cùng.
Bùi Phỉ giải thích: “Chuyện hôm Đoan Ngọ không giống như mọi người nói…” Chỉ mới nói được phân nửa thì lại thấy buồn cười, sau đó khẽ thở dài một hơi, cái này thật giống như lời vừa rồi của An Nhiên, xem ra ai cũng đều có nỗi khổ tâm cả.
Bùi Phỉ nói năng rất thành khẩn: “Nếu như đã nhìn trúng rồi thì đừng có bỏ lỡ. Ngươi có thể thấy được cái tốt của Thẩm cô nương thì đương nhiên người khác cũng nhìn thấy được. Nếu bị người ta nhanh chân đến trước, rõ ràng hai bên đều có tình có ý với nhau nhưng lại bỏ lỡ…” Bùi Phỉ lại thở dài một hơi.
Lâm Yến cất cờ xong, quay trở lại ngồi xếp bằng trên giường, hai tay nắm nhau đặt lên đùi, ngón trỏ và ngón giữa bàn tay phải lần vào tay áo trái vuốt ve nút buộc sợi dây trường mệnh – đây là thói quen mới hình thành dạo gần đây.
Bùi Phỉ biết bản tính của hắn, cho rằng hắn sẽ không trả lời, nào ngờ một lúc sau lại nghe hắn nói: “Dù sao cũng phải xác định tâm ý của nàng ấy đã.”
Bùi Phỉ: “…”
Ngay cả kẻ vì tình mà khốn như Bùi Phỉ cũng bị chọc cho phì cười: “Ngươi lại còn chưa xác định được tâm ý của người ta? Lâm An Nhiên ngươi mà cũng có lúc lo được lo mất! Năm xưa ở Hà Đông đã có bao nhiêu cô nương sai người tặng hoa thắng cho ngươi? Rồi sau này ngươi nhậm chức bên ngoài, còn cả ở kinh thành này nữa, chắc hẳn là cũng không ít nhỉ? Người trong mộng đám tiểu thư khuê các như ngươi mà lại…”
Bùi Phỉ cảm thấy Thẩm cô nương này đúng là một nhân vật không tầm thường, khiến An Nhiên nhớ thương thôi thì không nói làm gì, nhưng xem tình hình thế này thì có vẻ như cũng không hề để ý An Nhiên…
Khổ một mình không bằng có người khổ cùng, lúc này Bùi Phỉ chỉ hận không thể cười ầm lên, ha ha, An Nhiên ngươi cũng có ngày hôm nay!
Hai người thân thiết từ thuở niên thiếu, Lâm Yến biết hắn đang nghĩ cái gì, nhấp môi lườm hắn một cái, nghĩ ngợi một chút rồi chính mình cũng bật cười.
Mặc dù Bùi Phỉ là người không chịu bó buộc nhưng mà mắt nhìn thì vẫn phải có, buổi chiều lúc Lâm Yến tới Thẩm Ký ăn điểm tâm, mặc dù trong lòng hắn rất ngứa ngáy nhưng vẫn nhịn không đi cùng.
Lâm Yến vừa vào tới cửa đã thấy Thẩm cô nương đang trò chuyện vui vẻ với một vị lang quân trẻ tuổi, Thẩm cô nương cười híp mắt, vẻ mặt vui sướng cứ như lời được bao nhiêu bạc, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên lời nhắc nhở của Bùi Phỉ.
Thẩm Thiều Quang còn chẳng phải là kiếm được không ít bạc sao!
Mấy lần bày sạp hàng ở Khúc Giang, lại có thám hoa lang giúp đỡ làm đại sứ hình tượng, đúng là bán bánh hoa ra chút danh tiếng thật. Lúc ấy có người nói là ăn còn ngon hơn xưởng bánh nổi tiếng ở Đông Thị Tây Thị, Thẩm Thiều Quang chỉ cho là lời nói xã giao cho vui lòng nhau thôi, lại không ngờ rằng thật sự có người nói cho người của xưởng bánh nghe, đấy, chẳng phải ông chủ nhỏ của người ta đã tìm tới sao?
Người này họ Thiệu, tên Kiệt, tự Anh Hiền, trong nhà mở xưởng bánh hoa Quế Hương Viên nổi danh nhất thành Trường An. Quế Hương Viên đã làm bánh hoa hơn một trăm năm nay, lúc trước Viên Giác sư thái có nhắc tới chuyện ở Đông Thị có xưởng bánh, chủ nhân nhờ làm bánh hoa rất ngon mà được phong làm quan viên ngoại, người đời gọi là viên ngoại bánh hoa, chính là ông tổ của vị Thiệu lang quân này.
Hiện giờ sản nghiệp Thiệu gia không ít, từ lâu đã không chỉ trông cậy vào làm bánh hoa kiếm tiền, nhưng dù sao đây cũng là cơ nghiệp tổ tiên, con cháu dòng chính trong nhà cứ thành niên đều phải tới xưởng bánh hoa này một thời gian.
Thiệu Kiệt hiện đang trong thời gian quản xưởng bánh hoa này. Nghe có mấy người khách nói cạnh Khúc Giang có bánh hoa làm rất ngon nhưng bình thường không có mà chỉ ngày lễ ngày tết mới có, sau lại nghe nói đó là sạp của quán rượu Thẩm Ký nào đó ở phường Sùng Hiền, hôm nay Thiệu Kiệt tới phường Sùng Hiền thăm bạn, chợt nhớ tới quán rượu Thẩm Ký này, vì vậy tới cửa hỏi thăm.
Quán rượu không lớn, nhưng từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ thanh nhã sạch sẽ, Thiệu Kiệt nhìn tranh vẽ và mấy món trang trí lặt vặt trên tường, cảm thấy quán này có thể làm ra bánh hoa tốt cũng không khó hiểu.
Cho đến khi gặp nữ chủ nhân, lại ăn vài loại bánh hoa, uống một ấm nước ô mai ướp lạnh, Thiệu Kiệt liền đưa ra quyết định.
“Nếu đã là lang quân Thiệu gia của Quế Hương Viên ở Đông Thị thì sao lại có thể nhìn trúng công thức làm bánh của tệ quán?” Thẩm Thiều Quang cười hỏi.
Thẩm Thiều Quang từng vì hâm mộ tiếng tăm mà tới Quế Hương Viên ở Đông Thị gọi mấy loại bánh hoa chiêu bài, tất cả đều rất ngon, đặc biệt là bánh hoa quế nổi tiếng nhất của xưởng, vừa ngọt vừa mềm, không hề khiến người ta thấy ngán, ở phương bắc nơi người người đều thích mùi hoa quế, đúng là nó có nét độc đáo riêng.
Bánh ngọt nhà mình tinh xảo thì tinh xảo thật, nhưng nếu nói khó thì không hề khó, đặc biệt là với những người trong nghề, chỉ cần bẻ ra nếm thử, làm thử vài lần là ắt có thể làm ra được mùi vị không khác là mấy. Ở thời đại còn chưa có cái gọi là bản quyền sáng chế này, việc vị lang quân này muốn bỏ cả trăm lạng bạc mua công thức bánh đậu vàng và bánh bách quả có hơi kỳ lạ.
“Cô nương thận trọng quá rồi!” Thiệu Kiệt cười nói: “Vậy mỗ nói thật với cô nương vậy, hai loại bánh này mặc dù tốt nhưng lại không tốt bằng phương pháp bán của cô nương. Vừa rồi nghe tỳ nữ của cô nương nói, mỗi dịp lễ tết khác nhau thì sẽ có các loại hộp bánh khác nhau, hộp “cẩm tú tiền trình”, hộp “đoàn tụ sum vầy”, hộp “Phúc Lộc Thọ Hỷ”, bên trong bày các loại bánh ngọt phù hợp với hoa văn in bên ngoài…”
“Mặc dù mỗ chưa được nhìn thấy tận mắt nhưng vừa rồi thưởng thức mấy món bánh ngọt, nhìn hoa văn phía trên cũng có thể hình dung được hộp quà trông như thế nào. Tiếc rằng mỗ ngại nhất là lễ tết ra ngoài tham gia náo nhiệt, nếu không thì đã chẳng cần ngồi đây suy đoán thiếu căn cứ. Cho nên mỗ muốn tham khảo một chút, nhưng nếu cứ tay không lấy mất phương pháp của cô nương thì lại ngại…” Thiệu Kiệt cười rộ lên, lộ ra hai cái răng khểnh.
Nhìn nam tử trẻ tuổi cười rộ lên trông rất đáng yêu này, lại nghe lời nói thẳng thắn như vậy, Thẩm Thiều Quang có cảm giác như thể quay trở lại thời hiện đại, thật sự là người thời này cứ quen thói hàm súc quá mức, chưa nói tới người kiểu mẫu như Lâm thiếu doãn, ngay cả người bình thường cũng hiếm gặp được cái kiểu “thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng” như thế này.
Vẫn là câu nói kia, cái loại “sáng kiến” này thì còn chẳng bằng công thức làm bánh, cũng là thứ mà mọi người có thể dùng tùy ý, vị Thiệu lang quân này sẵn lòng dùng trăm lạng bạc để đổi, dù là vì quán cũ lâu năm coi trọng danh dự hay là vì người trẻ tuổi chưa đánh mất lương tâm thì cũng là bày tỏ sự tôn trọng, khiến người ta yêu thích – nhất là nếu so sánh với quán rượu Vân Lai, cũng là quan hệ cạnh tranh mà tác phong của vị này quá đẹp!
Thẩm Thiều Quang cũng là người hào sảng: “Nếu đã như vậy thì đa tạ lang quân đã coi trọng.”
Thẩm Thiều Quang bày giấy ra viết luôn công thức của hai loại bánh kia, còn vô cùng hào phóng bảo A Viên đi tìm thử coi còn hộp giấy nào không, gói tất cả số bánh hiện có trong quán vào hai hộp: “Thường ngày tệ quán không bán nhiều bánh, chỉ còn mấy loại bình thường, mong lang quân chớ chê.”
Thiệu Kiệt cười nói: “Rất ngay thẳng! Cô nương đây mày liễu không nhường mày râu!”
Tới lúc tiếp nhận giấy viết do Thẩm cô nương đưa cho, nhìn nét chữ mảnh đầy tinh thần trên đó, Thiệu Kiệt rên rỉ như thể đau răng: “Thật đúng là không nhường đấng mày râu, ngay cả chữ của cô nương cũng tốt thế này… Nếu mỗ có thể viết được thế này thì đã có thể nở mày nở mặt giữa đám huynh đệ rồi.”
Thiệu Kiệt tự than thở việc xấu trong nhà: “Chẳng giấu gì cô nương, mấy đời nhà ta đều khéo tay lại đều khéo ở chỗ khác, không khéo chuyện đọc sách viết chữ này…” Nói xong thì cười ha ha.
Thẩm Thiều Quang thật đúng là rất thích vị trẻ tuổi này, không đủ tự tin thì sợ là khó mà tự giễu một cách sảng khoái như vậy.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Ta cũng không giấu gì lang quân, ta cũng khéo tay lại không khéo ở thêu thùa may vá. Năm mới may mà xuân phiên trong sân treo cao, nếu không cũng mất mặt lắm…”
Thiệu Kiệt cười ha ha.
Thẩm Thiều Quang cũng cười.
Vu Tam đi ra hậu viện lấy thịt khô: “…”
Lâm Yến vừa mới bước chân vào cửa: “…”
Thiệu Kiệt thấy Lâm Yến thì kinh ngạc, vội vàng đứng lên đi lên trước hành lễ: “Bái kiến Lâm thiếu doãn.”
Là một cửa hàng lớn ở Đông Thị Tây Thị trong hoàng thành thì ắt phải có lúc qua lại với nha môn. Thiệu Kiệt đã từng gặp qua vị Kinh Triệu thiếu doãn này mấy lần, chỉ là chưa từng nói chuyện.
Lâm Yến liếc mắt quan sát hắn, mỉm cười nhè nhẹ: “Lang quân là?”
Thiệu Kiệt tự nói rõ thân phận, Lâm Yến gật đầu, đi tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ quen thuộc của mình.
Thẩm Thiều Quang vẫn bưng đồ uống lên như thường lệ, hỏi hắn ăn món gì, tiến hành cuộc hội thoại như thường lệ mỗi ngày.
Sợ quấy rầy vị khách quý kia dùng bữa, mà nô bộc cũng đã mang trăm lạng bạc tới, giao bạc xong, Thiệu Kiệt hàn huyên với Thẩm Thiều Quang vài câu, lại tới cáo biệt với Lâm thiếu doãn rồi rời khỏi quán rượu.
Lúc Lâm thiếu doãn mới bước vào quán thì có vẻ khá nghiêm túc, lúc Thẩm Thiều Quang mang thức ăn lên thì phát hiện ra bây giờ hắn đã ôn hòa hơn hẳn. Ha ha, lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy biển, mặt thiếu doãn như trời tháng sáu*, bao giờ thì vị Lâm thiếu doãn này mới có thể giống như vị Thiệu lang quân vừa mới về kia? Hẳn là chẳng có khả năng đâu, dù sao bản tính cũng khó dời mà.
* Người ta hay so sánh trời tháng sáu với tính khí trẻ con. Trời tháng sáu hay thay đổi, mới nắng đó nhưng có thể đổ mưa rào ngay được, cũng như trẻ con lúc khóc lúc cười, cả trời tháng sáu và tính khí trẻ con đều khó đoán.
Bởi vì toàn bộ bánh hoa ra dáng đều đã đóng gói hết cho vị Thiệu lang quân kia, Thẩm Thiều Quang liền bảo Vu Tam làm cho Lâm Yến mấy món ăn nhanh: chim cút chiên, rau cần bánh hợp, tôm nõn dưa chuột, lòng đỏ trứng muối hấp đậu phụ, thêm một bát cháo gạo đậu xanh chuẩn bị cho bữa tối và hai cuộn bánh cuộn hành nho nhỏ.
Số lượng cũng không nhiều, một cái khay nhỏ, bên trong đủ màu đỏ, trắng, xanh, vàng, trông rất sạch sẽ đẹp mắt; bát cháo nho nhỏ, bên trong không dám bỏ nhiều đường, vị này khẩu vị thanh đạm, không thích ăn ngọt, các món ăn đều mặn.
Múc một thìa cháo cho vào miệng, cả gạo và đậu đều nấu vừa độ, có vị ngọt dịu lại không lấn át mùi vị vốn có của cháo, Lâm Yến cong cong khóe mắt.
Kiếp này mắt Thẩm Thiều Quang rất tốt, liếc thấy sợi dây trên cổ tay lộ ra lúc hắn cầm bánh cuốn, trong lòng vốn đang còn muốn chọc cười hắn giờ không khỏi thấy căng thẳng.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú, bờ vai rộng thắt lưng thon và cả đôi tay thon dài trắng nõn kia của Lâm thiếu doãn, Thẩm Thiều Quang lại đột nhiên nghĩ tới một vị mỹ nhân khá đẫy đà – Bảo tỷ tỷ, đương nhiên còn cả nỗi hối tiếc không thể sờ một sờ của Bảo Ngọc.
Thẩm Thiều Quang cũng tiếc nuối lắm, lại nhớ tới cái ôm hôm đó, xúc cảm đúng là không tệ, mặc quần áo thì gầy, còn cởi quần áo thì… chắc hẳn là có thịt…
Lâm Yến ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sáng quắc của Thẩm Thiều Quang, Thẩm Thiều Quang híp mắt cười, Lâm Yến thu mắt về, khóe miệng lại vểnh lên.