*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Qua hai mươi ba tháng chạp rồi thì thật đúng là đã nhòn năm, nhà nào nhà nấy đều bận rộn quét dọn nhà cửa, làm xuân phiên*, đổi đào phù**, cũng chuẩn bị các loại đồ ăn đồ uống để ăn tết và cúng tế tổ tiên như rượu đồ tô, đĩa ngũ tân***, kẹo mạch nha. Tới hai bảy, hai tám tháng chạp, trong quán đã quét dọn sạch sẽ, treo đào phù mới, phát tiền thưởng xong xuôi, chuẩn bị đóng cửa, chờ qua mồng năm tháng giêng sẽ mở cửa trở lại.
* Theo tục lệ cũ ở Trung Quốc, gần tới ngày lập xuân, người ta thường làm những chiếc trâm bạc, ở đuôi trâm gắn một chuỗi gồm những mảnh bạc nhỏ. Những chiếc trâm kiểu này trông giống như lá cờ nên được gọi là “xuân phiên” (“phiên” có nghĩa là cờ), được phụ nữ cài lên đầu với ý nghĩa là đón xuân. Ngoài ra, “xuân phiên” cũng chỉ những lá cờ biểu ngữ dài được treo trên cây tre vào dịp đón năm mới với ý nghĩa tương tự như cây nêu ở Việt Nam.
** Thời cổ đại, trên cửa thường treo hai tấm gỗ đào hoặc giấy vẽ thần giữ cửa hoặc viết tên hai vị thần giữ cửa “Thần Đồ” và “Úc Lũy” để tránh tà ma, gọi là “đào phù”. Về sau người ta thường dán câu đối xuân trên đào phù, cho nên “đào phù” cũng được dùng để chỉ câu đối xuân.
*** Thời cổ đại, ngày mồng một đầu năm trong dân gian có phong tục uống rượu đồ tô ăn đĩa ngũ tân. “Ngũ tân” bao gồm năm loại rau củ gia vị, trong đó có hành, tỏi, những loại rau củ khác thì tùy vùng và tùy thời đại mà khác nhau. “Ngũ tân” còn có tên gọi khác là “đĩa xuân” và thường được người ta biếu tặng nhau vào dịp năm mới.
Thẩm Thiều Quang đứng cạnh cửa chào người hàng rau và hàng thịt: “Xuân sắp tới rồi, chúc các lang quân gia đình phúc thọ an khang.”
Hàng thịt hàng rau cũng đều chắp tay đáp lễ, cười chúc phúc: “Chúc cô nương phúc thọ an khang”, “Chúc quán rượu buôn may bán đắt”.
Thịt và rau được đưa tới hôm nay, chỉ cần ổn ổn thì quán rượu đều lấy hết, hàng thịt cũng bớt phần lẻ cho nàng, thậm chí Thẩm Thiều Quang còn tặng bọn họ một ít bánh ngọt trong quán mới làm, để bọn họ mang về cho người nhà nếm thử, đây là phép lịch sự và cũng là lễ nghĩa giữa những người buôn bán nhỏ chốn chợ búa với nhau.
Lại hẹn thời gian giao hàng đầu năm sau, Thẩm Thiều Quang nhìn bọn họ ra về.
Hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong năm quán rượu Thẩm Ký mở cửa, Vu Tam và A Xương bận rộn chuyển rau, băm thịt, cái gì cần ướp thì ướp, cái gì cần đưa ra ngoài đông lạnh thì đưa ra ngoài đông lạnh, để dành tới tết và năm sau ăn dần.
A Viên thì đứng một bên chờ chạy vặt cho Thẩm Thiều Quang trong lúc nàng làm xuân phiên, viết đào phù.
Xuân phiên này không phải là cây trâm bạc được khảm nạm khéo léo để cài trên đầu mà là cờ để treo trong sân ngày mồng một, dùng vải bố màu xanh để may, ý tứ đại khái là để đón xuân. Trình độ may vá của Thẩm Thiều Quang chỉ tàm tạm, nhưng nếu chỉ may xuân phiên thôi thì vẫn dư sức.
Còn viết đào phù thì nàng chắc tay hơn.
“Cầu gia phường đậu phụ đã tới lấy đào phù rồi chứ?” Thẩm Thiều Quang vừa may vừa hỏi A Viên.
“Sáng nay đã tới lấy rồi, còn tặng một hộp đậu rang ngũ vị hương làm quà cảm ơn.”
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Để rang một ít thịt khô làm đồ nhắm ăn cùng trong lúc uống rượu.”
Biết biển quảng cáo, thực đơn trong quán đều do Thẩm Thiều Quang tự tay viết, hàng xóm và mấy cửa hàng thân thiết đều tới nhờ nàng viết đào phù – bởi lẽ chữ của phu tử không dễ xin, một là vì nhiều người xin, phu tử không kiên nhẫn, một nữa là vì người đọc sách chê viết cái này quá tục. Dân thường và kẻ buôn bán nhỏ không hiểu rõ kiểu chữ này kiểu chữ kia, cũng không biết là chữ đẹp hay xấu, nhưng mà Thẩm cô nương thì hòa đồng dễ nói chuyện hơn mà…
Thẩm Thiều Quang nghĩ bụng sạp rút thẻ xem bói của mình có thể kèm thêm dịch vụ viết đào phù, vẽ thần giữ của nữa, có thần bảo hộ, chắc chắn chuyện làm ăn sẽ rất suôn sẻ.
Vu Tam đi ngang qua, liếc mắt nhìn lá cờ xuân phiên với những đường kim mũi chỉ thô to trong tay Thẩm Thiều Quang, nhếch môi phì cười.
A Viên trừng mắt với hắn: “Cười cái gì? Ngươi còn không biết may đâu đấy!”
Thẩm Thiều Quang ra sức gật đầu, A Viên bắt bẻ hay lắm! Trưa nay phải thưởng thêm một cái đùi gà.
Trên mặt Vu Tam đầy ý cười, tay cầm móc sắt đi xem thịt đông trong sân.
Chuông treo trên cửa quán vang lên, Thẩm Thiều Quang hơi ngờ vực, bây giờ mới giờ tỵ mà đã có khách tới uống rượu rồi sao? Hay lại là người tới nhờ viết đào phù?
Rèm cửa bị vén lên, đi vào là một cô nương mặc trang phục cưỡi ngựa kiểu người Hồ, trong tay cầm roi ngựa, phía sau có tỳ nữ và thị vệ đi theo, Thẩm Thiều Quang hơi ngây ra, vị này thì chắc chắn không phải tới nhờ viết đào phù.
Thẩm Thiều Quang buông kim chỉ xuống, đứng dậy đón khách: “Mời cô nương vào ngồi trong này.”
Vị nữ khách kia nhìn Thẩm Thiều Quang, lại nhìn lướt qua bên trong quán, đưa roi ngựa cho tỳ nữ: “Chắc là chỗ này rồi.”
Hai người thị vệ phía sau nàng ta liền hành lễ rồi đi ra ngoài.
Thẩm Thiều Quang dùng khay bưng nước táo đỏ câu kỷ tử đi ra, cười nói: “Mời cô nương uống một hớp nước cho ấm người.”
Tỳ nữ bên cạnh vị nữ khách nhận lấy cái khay, liếc mắt nhìn cốc nước với vẻ nghi ngờ, cuối cùng đặt lên chiếc bàn trước mặt chủ nhân.
Vị nữ khách kia không để ý lắm, bưng lên uống một ngụm, nhướng mày: “Ấy, mùi vị được lắm!”
Thẩm Thiều Quang cười nói cảm ơn, thực ra thứ nước này vốn không ngọt như vậy, vì biết khẩu vị của vị này nên vừa rồi nàng đã cố ý bỏ thêm mật vào.
Thẩm Thiều Quang dâng thực đơn tới, trong bụng tự hỏi năm hết tết đến vị này lại chạy tới quán rượu làm cái gì? Chẳng lẽ công chúa cũng thích trò cải trang vi hành khảo sát dân tình? Thế thì thật là giống với vị phó thị trưởng thích điều tra độ hạnh phúc kia, đều có thể được bầu làm mười nhân vật tốt nhất thời Đại Đường.
Nghĩ tới vị phó thị trưởng kia, Thẩm Thiều Quang lại đột nhiên nghĩ tới Bàng nhị nương và Tần ngũ nương, sau đó không khỏi suy nghĩ miên man, chẳng lẽ vị này cũng là hoa đào của Lâm thiếu doãn?
“Nghe nói món lẩu này bắt nguồn từ một quán rượu trong phường Sùng Hiền, phải chăng chính là quý quán?” Phúc Tuệ trưởng công chúa chỉ vào thực đơn, cất tiếng hỏi.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Đúng là của quán bọn ta. Cô nương có muốn gọi một nồi ăn thử không?”
Phúc Tuệ trưởng công chúa nổi hứng: “Được! Vậy thì… mỗi loại một phần đi. Thịt và rau thì ngươi xem rồi đưa lên.”
Thẩm Thiều Quang cười xòa: “Quán ta có tới bảy, tám loại nước lẩu, nếu đưa tất cả lên, làm cho cả gian nhiễm mùi khói lửa, dính vào y phục của quý khách thì e là không được tốt. Chi bằng dùng thử canh sữa trước? Đồ để nhúng rất nhiều, mùi vị cũng tốt.” Mặc dù nói mở quán ăn không sợ kẻ bụng bự, nhưng lãng phí đồ ăn cũng không tốt chút nào. Ngoài hoàng thành cũng có quy củ bên ngoài hoàng thành.
Thẩm Thiều Quang đưa ra cái cớ rất tốt, tưởng tượng ra cảnh cả người mình dính đầy mùi thịt… Phúc Tuệ trưởng công chúa gật đầu: “Cũng được, cứ theo lời ngươi nói đi.”
Thẩm Thiều Quang cười híp mắt lui xuống, chẳng có cô nương nào muốn cả người mình bị dính đầy mùi lẩu cả, kiếp trước còn đọc được bài viết kể về một cô nàng mặc áo mưa đi ăn lẩu để tránh mùi lẩu cơ mà.
Lúc Bùi Phỉ đi vào thì thấy ngay Phúc Tuệ trưởng công chúa đang ngồi trước bàn ăn, trước mặt là một nồi lẩu bốc hơi nghi ngút, bên cạnh có hai cái bàn bày đầy thịt và rau xanh, một người tỳ nữ đang vớt thịt vào trong bát cho nàng ta, cô nương chủ quán Thẩm Ký thì đang hâm rượu cạnh đó.
Bùi Phỉ cười khổ trong lòng, đi tới chào hỏi, bởi vì trưởng công chúa cải trang nên chỉ xưng là “Lục cô nương” – bởi lẽ Phúc Tuệ trưởng công chúa đứng hàng thứ sáu.
“Ta vừa đoán thì biết ngay là Bùi lang lại tới phường Sùng Hiền tìm Lâm thiếu doãn, cho nên cố ý tới chờ.” Phúc Tuệ trưởng công chúa vừa cười tủm tỉm vừa nói, lại chỉ chỉ vị trí đối diện mình cho Bùi Phỉ ngồi xuống.
Thẩm Thiều Quang còn chưa từng thấy vị Bùi công tử có cặp mắt đào hoa phong lưu này lộ ra vẻ bất đắc dĩ như vậy bao giờ.
Bùi Phỉ ngồi xuống bàn ăn đối diện Phúc Tuệ trưởng công chúa, Thẩm Thiều Quang chu đáo bắc nồi lẩu cho hắn, hơi nóng bốc lên có thể che bớt một chút sắc mặt.
“Ta nếm thử thấy thịt viên này rất được, chủ quán cũng đưa lên cho Bùi lang một phần đi!”
Thẩm Thiều Quang thật sự đưa lên cho Bùi Phỉ một phần.
“Đậu phụ này cũng ngon lắm, sao lại nhiều lỗ khí như vậy?”
“Đây là đậu phụ đã được đông lạnh.” Thẩm Thiều Quang đáp.
“Cái này nhúng nước mùi vị cũng được lắm.”
Thẩm Thiều Quang cũng đưa lên cho Bùi Phỉ một khay.
“Thịt viên này nhìn thế mà lại có hai tầng…”
“Đây là cái gì, giòn giòn dai dai…”
Thẩm Thiều Quang lần lượt đưa lên cho Bùi Phỉ từng món từng món một. Chẳng mấy chốc, bàn ăn trước mặt Bùi Phỉ đã chẳng còn chỗ trống, hai bàn ăn bên cạnh cũng đặt đầy đồ để nhúng.
Nhìn trưởng công chúa đang ăn uống ngon lành cùng Thẩm cô nương vui vẻ bận tới bận lui, Bùi Phỉ dứt khoát vò mẻ không sợ sứt, cầm đũa lên ăn.
Thẩm Thiều Quang khen thầm, phải vậy chứ, duỗi đầu một đao, rụt đầu cũng là một đao, vậy thì cứ ăn trước đã rồi lại nói.
Đáng tiếc là Bùi Phỉ còn chưa ăn được mấy miếng, trưởng công chúa đã ngừng đũa, cầm khăn lụa do tỳ nữ đưa tới lau miệng, sau đó khoát khoát tay với Thẩm Thiều Quang. Thẩm Thiều Quang vội vàng dẫn A Viên đi tới dọn dẹp cái bàn đặt nồi lẩu, đặt bàn khác vào, bưng một cốc nước lên, sau đó biết ý tránh vào bếp vờ như không hề tồn tại.
“Chắc là Bùi lang cũng biết rõ ý của ta, không biết là có bằng lòng không?”
Trong lòng Bùi Phỉ đắng chát, trong miệng cũng đắng chát, đang cân nhắc tìm từ thì Phúc Tuệ trưởng công chúa đã mở miệng nói tiếp: “Bằng lòng thì bằng lòng, không bằng lòng thì không bằng lòng, cớ gì trốn trốn tránh tránh y như nữ nhi?”
Mặt Bùi Phỉ đỏ ửng, hắn đứng lên hành lễ, trầm giọng nói: “Thần không bằng lòng.”
Trưởng công chúa nhướng mày nhìn hắn, ánh mắt đảo qua khuôn mặt tuấn tú của Bùi Phỉ, sau đó là tới bả vai, thắt lưng, đôi chân, cuối cùng khe khẽ thở dài một hơi: “Vậy thì thôi đi…”
Bùi Phỉ không ngờ rằng Phúc Tuệ trưởng công chúa lại dễ dàng “thôi đi” như vậy, hơi sững ra.
Phúc Tuệ trưởng công chúa đứng dậy, Thẩm Thiều Quang vội vàng từ phòng bếp đi ra đưa tiễn.
“Ngươi có muốn tới phủ trưởng công chúa làm đầu bếp không? Cũng không cần phải đổi nô tịch, lúc nào muốn đi thì nói một tiếng là được.”
Thẩm Thiều Quang vội vàng hành lễ: “Cảm tạ quý nhân đã cất nhắc, nhưng nhi là dân quê, sợ là không thể hầu hạ tốt cho quý nhân.” Lời nói dối rất chân thành.
Trưởng công chúa nhìn Thẩm Thiều Quang, lại thở dài một hơi: “Thôi được rồi, chỉ là hiếm có người hiểu ý ta như thế.” Nói xong thì tháo đôi vòng tay khảm đá quý trên cổ tay ra đưa cho Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang đưa hai tay ra nhận: “Quý nhân ban tặng, thực sự quá quý trọng.”
Phúc Tuệ trưởng công chúa cười: “Coi như tiền cơm đi.” Nói rồi chắp tay đi ra ngoài.
Đứng cạnh cửa nhìn bóng người cưỡi ngựa đi xa, Thẩm Thiều Quang sờ sờ đá quý khảm nạm trên đôi vòng tay, vô cùng cảm khái: Trước kia cảm thấy Lý Bạch lấy “ngũ hoa mã, thiên kim cừu*” đổi rượu chỉ là nghệ thuật nói quá, xem ra rất có thể là sự thật… Trưởng công chúa thật là quá hào phóng, quá khí phách, quá khiến người ta thích!
* Trích “Tương tiến tửu” (Xin mời rượu) của Lý Bạch: Ngũ hoa mã, thiên kim cừu, hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu. Dịch nghĩa là: ngựa hoa năm sắc, áo cừu giá ngàn vàng; kêu đứa nhỏ ra đem đổi lấy rượu, cùng bạn tiêu mối sầu vạn cổ.
Thẩm Thiều Quang nghiêng đầu, đối diện với đôi mắt đào hoa kia. Bùi Phỉ nở một nụ cười có đôi chút thư thái nhưng lại có vài phần bất đắc dĩ.
Thẩm Thiều Quang cũng đáp lại hắn bằng một nụ cười, sau đó trịnh trọng hỏi: “Lang quân vào ăn tiếp chứ?”
Bùi Phỉ cảm thấy vẻ mặt giả vờ đứng đắn của Thẩm cô nương này giống y đúc Lâm Yến, cảm thấy ghét hết chỗ nói.
Bùi Phỉ quay đầu đi. Mặc dù Thẩm Thiều Quang cũng không phải quen thân gì hắn, nhưng lại có thể chắc chắn rằng hắn không giận thật, cười một cái rồi đi vào trong quán.
Ngày buôn bán cuối cùng trong năm lại được một vụ làm ăn lớn thế này, Thẩm Thiều Quang cảm thấy đây đúng là dấu hiệu tốt!
Thực ra hôm nay nhìn thấy Phúc Tuệ trưởng công chúa nàng khá là ngạc nhiên. Mặc dù vị trưởng công chúa này với hoàng thượng không do cùng một mẹ sinh ra nhưng ở trong cung lại rất có địa vị, trước đây chọn được một vị phò mã cũng không tệ, tiếc là trong lúc chinh chiến biên cương đã bị trọng thương, cũng chẳng hơn người chết là bao.
Nhoáng cái đã mấy năm, trưởng công chúa vẫn tận tâm tận tình chăm sóc phò mã, nhưng cũng không làm lỡ việc tìm kiếm lang quân trẻ tuổi hợp ý mình.
Người ta đồn là thái hậu và thánh thượng có khuyên nàng ta, nhưng trưởng công chúa đáp: “Phò mã tận trung vì nước, đương nhiên ta phải tận tâm tận lực chăm sóc hắn cho tốt.” Còn chuyện tìm lang quân trẻ tuổi thì: “Ta cũng không thể để bản thân phải chịu thiệt thòi được…”
Trưởng công chúa vẫn cứ tùy hứng làm theo ý mình, thái hậu và hoàng thượng chẳng thèm khuyên nữa.
Nghĩ tới Sở cô nương hôm trước, lại nghĩ lại Lý lục nương hôm nay, ngẫm lại thái độ và hành động của bọn họ trong chuyện tình yêu và hôn nhân, Thẩm Thiều Quang lại không chỉ ra được rõ có gì khác biệt.
Ây chà, nghĩ ngợi nhiều như vậy làm cái gì? Tết đến rồi thì cứ lo ăn tết đi đã! Tiễn mấy vị khách buổi trưa xong, quét dọn trong quán sạch sẽ, Thẩm Thiều Quang gọi Vu Tam và A Viên đóng cửa ngừng buôn bán, bắt đầu nghỉ tết!