Tiệm Cơm Nhỏ Thành Trường An

Chương 19: Thưởng thức thịt mã não nóng sốt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nếu so với thịt đông pha thì thực ra ở kiếp trước, Thẩm Thiều Quang thích món thịt kho tàu hơn – cũng không có lý do gì đặc biệt, chẳng qua là bớt việc mà thôi.

Kiếp này Thẩm Thiều Quang đã kiên nhẫn hơn không ít, vội vàng làm gì chứ? Vội vội vàng vàng chạy về phía trước, y như cá hồi di trú, vội vã đi học, vội vã tốt nghiệp, vội vã kiếm tiền, vội vã yêu đương, vội vã kết hôn, vội vã sinh con, sau đó vội vã già đi, vội vã chết sao? Hay là như bản thân nàng, còn chưa kịp vội vã xong từng ấy việc đã “bùm” một cái xuyên tới thế giới khác, tất cả nỗ lực trước đó đều biến về con số không, lại bắt đầu lại từ đầu!

Thẩm Thiều Quang vừa cảm khái thế sự vô thường vừa đặt vỉ trúc vào đáy cái nồi đất để đề phòng bị cháy, trên vỉ đặt hành, gừng cắt lát, sau đó đặt từng miếng thịt ba chỉ đã được chần qua nước nóng để làm sạch máu loãng lên trên, lại cho thêm nước tương, đường và rượu. Rượu là rượu mới, có một chút bọt khí hơi xanh – hẳn là “lục nghị tân phôi tửu” của Lão Bạch. Nghĩ thế lại cảm thấy dường như cả nồi thịt lợn này cũng trở nên đầy ý thơ.

* Trích “Vấn Lưu thập cửu” của Bạch Cư Dị, nghĩa là: rượu lục nghị mới chưng cất xong.

Dùng lửa nhỏ để hầm nồi thịt lợn đầy ý thơ này, để thế cho thịt mềm.

Thẩm Thiều Quang trộn bột cạnh một cái lò khác, chờ khách tới mua bánh rán bữa sáng.

A Viên đã đưa sữa đậu nành từ tiệm tào phớ về, vừa vào đến cửa đã bảo ngay là “thơm”.

Đổ sữa đậu nành vào trong cái nồi to, đặt nồi lên kiềng nhóm lửa, thấy lửa đã bén, A Viên liền đi tới bếp bên này, loay hoay quanh nồi thịt hầm, khụt khịt không ngừng, sao lại thơm thế?

Thẩm Thiều Quang cười, nếu dùng thêm ớt để hầm thì hương vị còn nức mũi hơn nữa, thế chẳng phải là nha đầu ngốc này sẽ chui vào trong nồi luôn sao?

Cũng phải nói, ớt thật đúng là một loại nguyên liệu thần kỳ, lúc nó được kết hợp với thịt thì thực sự có thể tạo nên hiệu ứng mùi vị một cộng một bằng mười – vô cùng thơm. Cho nên ở thời hiện đại đồ cay Tứ Xuyên rất được ưa chuộng cũng là có đạo lý của nó. Đáng tiếc là ở thời đại này còn chưa có ớt, đây đúng là một nỗi tiếc nuối khôn nguôi.

Cũng không chỉ mỗi mình A Viên thèm, các thực khách khác cũng men theo mùi mà nhìn sang, người quen còn hỏi thăm: “Cô nương đang làm món gì mà thơm thế?”

Không thể nói ra đại danh của Đông Pha tiên sinh được, cho nên Thẩm Thiều Quang bèn dùng phương pháp đặt tên cho các món trong hoàng cung để đặt một cái tên cho nó – thịt mã não.

Một cái tên hoa lệ khí thế như vậy, mùi hương hấp dẫn như vậy, khiến cho các thực khách càng thấy ngứa ngáy trong bụng.

Thẩm Thiều Quang cười nói: “Đây là một món làm rất tốn công, phải đợi thêm một lát nữa mới được. Tới bữa trưa hoặc bữa chiều đến mua thì tốt hơn. Thịt này mùi vị đậm đà tinh tế, để nhắm rượu hay để ăn với cơm đều rất thích hợp.”

Các thực khách không thể làm gì hơn là tạm thời nhẫn nại, chỉ riêng mùi thịt đã khiến người ta ăn nhiều bánh rán hơn. Bánh ngọt và cháo cũng bán được nhiều hơn hẳn ngày thường, Thẩm Thiều Quang đột nhiên nhận ra, có phải vừa sáng sớm mình đã nhả độc rồi không?

Bán xong bữa sáng, dọn dẹp sạch sẽ, thịt cũng đã hầm xong, nhưng mà vẫn chưa thể tính là hoàn thành, còn phải chưng lên nữa.

Chưng cái này cũng đòi hỏi cao, tốt nhất là đặt trong hũ kín chưng cách thủy, đây cũng là phương pháp chưng thịt trước giờ ở trong cung, ý tứ là “không gần nước”, chỉ cần dính hơi nước thôi là đã mất mùi.

Chưng như thế tầm hai khắc, món thịt đã xong xuôi.

Không sớm cũng chẳng muộn, không có khách, nhân lúc này, Thẩm Thiều Quang gọi A Viên tới nếm thử trước.

Gắp ra bốn miếng từ trong hũ, đặt vào giữa cái đĩa trắng như tuyết, để mặt da ngửa lên trên, rưới lên đĩa một muôi nước thịt, khoan nói cái khác, với màu đỏ mọng trơn bóng này, quả thật cái tên thịt mã não được đặt rất chuẩn.

Thẩm Thiều Quang lại nhanh tay nhanh chân xào một ít rau xanh, hai người cứ thế ăn cùng với cháo, nhanh chóng dùng trước bữa trưa.

Thẩm Thiều Quang gắp một miếng thịt đặt vào trong bát, chậm rãi thưởng thức.

Có lẽ là ở thời đại này rượu là rượu gạo chân chính, hoặc cũng có thể là vì lợn không ăn thức ăn gia súc nên chậm lớn, vì vậy thịt ngon hơn, đương nhiên cũng có thể là vì đã lâu không được thưởng thức mùi vị này, trong lòng nhớ nhung, nói chung là Thẩm Thiều Quang cảm thấy thịt này còn ngon hơn cả trong mấy nhà hàng nổi tiếng ở kiếp trước – thật sự đúng là béo mà không ngấy, thơm ngon mềm nhũn.

Dù vậy, Thẩm Thiều Quang cũng chỉ ăn một miếng rồi thôi không ăn nữa – một miếng cũng không nhỏ, to gần bằng nắm tay.

Ba miếng còn lại đều thuộc về A Viên. Nhưng không ngờ rằng A Viên ăn một lúc rồi lại đột nhiên bật khóc.

Thẩm Thiều Quang móc khăn ra cho nha đầu ngốc lau nước mắt, lau nước thịt dính bên khóe miệng, thế này là làm sao?

A Viên thút tha thút thít, ngượng ngùng nhìn cô nương nhà mình: “Ăn, ăn ngon quá.”

“…” Thì ra “ăn ngon tới bật khóc” không phải chỉ là nói quá?

Làm một đầu bếp, có thể được người ăn đánh giá như vậy, Thẩm Thiều Quang thấy vừa mừng vừa lo: “Nếu ngươi thích ăn thì sau này chúng ta thường xuyên làm.”

A Viên lại càng khóc dữ hơn: “Trước kia mỗi bữa chỉ có thể ăn một bát cháo ngô loãng với một cái bánh kê, không ngờ rằng lại có thể có ngày hôm nay, hu hu…”

Thì ra là đang cảm khái cuộc đời, Thẩm Thiều Quang xoa xoa đầu nàng ta, thở dài: “Ăn đi, chỉ cần không có loạn lạc thì chúng ta sẽ không cần phải chịu khổ nữa.”

Buổi trưa, lúc bán thang bao, Thẩm Thiều Quang cũng bày món thịt nóng hổi ra, chỉ riêng vẻ ngoài và mùi thơm đã hấp dẫn bao nhiêu thực khách chú ý tới.

Món ngọc tiêm diện trong tiệm cũng rất thơm, cắn một miếng nước canh chảy ra, nhưng nói sao thì nước canh cũng được bọc kín trong lớp vỏ bánh, so với món thịt mã não này thì vẫn còn khiêm tốn lắm, món thịt này cứ thế mà phô bày cả dáng vẻ lẫn mùi hương trước bao người, kích thích cả miệng cả mũi người ta.

Nếu bảo Thẩm Thiều Quang ví von một chút thì nàng sẽ ví ngọc tiêm diện như một mỹ nữ mặc đồ mốt, còn thịt mã não thì là… mỹ nữ ở trần*! Ở trước mặt nàng, thanh tao cao nhã gì đó vốn chẳng đáng quan tâm.

* Cách so sánh lấy cảm hứng từ “Hỉ Bảo” của Diệc Thư, trong đó so sánh tiền mặt với phụ nữ ở trần. [tác giả]

Thịt này không cần Thẩm Thiều Quang phải chào bán gì, huống hồ có người đã nhớ nhung từ sáng, chẳng mấy chốc đã bán hết sạch.

Buổi chiều nàng lại làm một nồi nữa, bữa chiều cũng bán hết.

Tình hình thử nghiệm thực sự còn tốt hơn nhiều so với dự đoán của nàng. Thẩm Thiều Quang vốn cho rằng trong phường nhiều người giàu có và quyền quý, cũng không phải không ăn nổi thịt dê, trước kia làm thang bao là nhờ nước canh mới lạ, mà quả thực thịt lợn cũng thích hợp để làm nhân bánh hơn thịt dê, cho nên mới được nhiều người đón nhận như vậy, muốn mở rộng các món ăn từ thịt lợn chắc chắn không dễ dàng như thế.

19 thịt lát

Hơn nữa ở thời này mọi người ăn thịt lợn chủ yếu đều là chưng, sau đó kẹp với tỏi băm nhuyễn hoặc chấm các loại nước tương, gần tương tự với món thịt cắt lát ở thời hiện đại. Nàng làm món thịt lợn đậm đà này chưa chắc đã hợp với khẩu vị của mọi người.

Bây giờ xem ra, bách tính Đại Đường của chúng ta thật ra là thuộc “trường phái ăn ngon là được”?

Thẩm Thiều Quang đi sắm thêm nồi đất cỡ lớn nhất, định bụng phát triển món thịt mã não này đã.

Lại lấy tấm ván gỗ trước kia dùng để quảng cáo bánh hoa ra treo ngoài cửa, trên đó viết mấy chữ to “Thưởng thức thịt mã não nóng sốt”. Nàng dự định là sau này không cất tấm ván này nữa, để đó làm bảng thông báo món ăn.

Thẩm Thiều Quang quay đầu nhìn tiệm ăn nhỏ của mình, thấy hơi tiếc nuối, tiếc là nơi này nhỏ quá, chỉ có thể làm thành tiệm bán cơm, nếu lớn hơn chút nữa, có thể để khách tụm ba tụm năm ngồi thành nhóm thì có thể đổi từ quán ăn thành quán rượu, bán các loại đồ ăn, lại bán thêm rượu, vậy thì lợi nhuận sẽ cao hơn nhiều.

Sốt ruột không ăn được thịt mã não, thôi thì cứ từ từ vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.