*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1 – Chuyện sinh con
Phu thê Lâm thị tới Vị Thủy ở đã là mùa hè năm sau, bụng Thẩm Thiều Quang đã hơi nhô lên, trong đó là một đứa bé chừng năm tháng.
Hiện giờ thì rốt cuộc nàng cũng đã có chút nét của mỹ nhân đời Đường, mặc dù mới mang thai năm tháng nhưng đã mập hơn hẳn.
Thẩm Thiều Quang nhéo phần thịt bên hông, nhếch miệng lên có vẻ không vui lắm.
Lâm Yến an ủi nàng: “Như thế này cũng rất tốt.” Để tăng thêm tính tin cậy còn bồi thêm một câu: “Mập một chút mới hợp. Trước kia quá gầy, khiến người ta thấy đau lòng.”
Thẩm Thiều Quang cười lườm hắn một cái, bây giờ Lâm lang quân của chúng ta gần như chỉ cần mở miệng ra là lời ngon tiếng ngọt tuôn trào, hoàn toàn không giống như trước kia, muốn nói cũng phải có tình có cảnh.
Thẩm Thiều Quang dù chê bai thịt trên người nhưng lại không quản được cái mồm với dạ dày của mình. Người khác mang thai thì ăn cái gì nôn cái đó, Thẩm Thiều Quang thì lại là dạ dày không thể để trống, chỉ có ăn thì mới không nôn.
Nàng lại cực kỳ thèm ăn, nhớ nhất là mấy thứ của kiếp trước, càng không ăn được thì lại càng thèm.
Ví dụ như là ớt.
Cá nấu ớt, cá nấu canh chua, cá hầm ớt; gà nấu ớt, móng gà ngâm ớt, gà xào ớt; thịt xào ớt, tôm xào ớt, ruột già xào ớt… Cho dù chỉ là một bát miến chua cay thôi cũng được.
Thẩm Thiều Quang nghĩ có lẽ là bởi vì đang trong thời kỳ đặc biệt, hormone phân bố khác thường, có chút chứng trầm cảm trong thời gian mang thai, vì một bát miến chua cay mà nhớ tới phát khóc.
Nghe ái thê miêu tả là phải có cay, có chua, có vừng rang, đậu chiên, dùng nước hầm xương nấu lên, phải có thịt băm, cho thêm một ít bột hồ tiêu, còn phải có rau thơm, Lâm Yến gật đầu, tự mình đi xuống bếp, mãi một hồi lâu sau mới bưng khay đưa tới cho nàng một bát “miến chua cay” phiên bản dành riêng cho phụ nữ có thai thời Đường.
Miến thì làm từ đậu xanh, nấu hơi quá lửa; vị cay là của sẻn và tỏi giã, số lượng rất ít, cho chỉ để cho có; giấm chua cũng chỉ cho một ít để có chút vị chua; nước canh, thịt băm và hạt đậu thì không bị cắt xén…
Bát miến chua cay không chua cũng không cay, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ “công chính bình thản” này mặc dù có thể nói là kẻ lạc loài của miến chua cay, nhưng cũng trị được chứng trầm cảm trong thời gian mang thai của Thẩm Thiều Quang.
Lấp đầy dạ dày rồi, ngả người xuống chiếu trúc, Thẩm Thiều Quang lại vui vẻ.
Lâm Yến nhìn nàng, hết sức đau lòng, từ lúc có thai tới giờ, A Tề thường xuyên ngủ không ngon, lại cực kỳ sợ nóng, mặc dù khẩu vị không tệ nhưng lại không thể ăn không ít thứ. Nghe nói nữ nhân vào khoảng thời gian này tâm trạng rất bất ổn, mặc dù A Tề thoải mái rộng lượng, nhưng chắc hẳn đôi lúc cũng là tự nhẫn nhịn. Tiếc rằng nhạc mẫu không còn…
Lâm Yến xoa tóc nàng.
Thẩm Thiều Quang nhìn hắn, thế này là thế nào? Người chuẩn bị làm bố cũng có chứng trầm cảm trước sinh sao?
Thẩm Thiều Quang nổi ý đùa hắn: “Lang quân, chàng nói thử xem, lúc đó nghĩ thế nào mà lại sai người giả bộ đi tặng chiếu trúc cho ta?”
“Thấy nàng sợ nóng nên muốn tặng cho nàng một tấm. Lại sợ nàng không nhận nên mới đưa ra kế này.” Lâm Yến không hề ngại ngùng nói ra sự thật.
“Thế tại sao không giống lúc tặng bình phong ấy, mượn danh của bà nội?”
“Một cách dùng nhiều lần sẽ mất linh.”
Thẩm Thiều Quang bật cười.
“Tiếc là A Tề của ta còn sành sỏi hơn cả người trong bộ Hình nữa.” Lâm Yến mỉm cười, lúc đó cho rằng sẽ còn phải kéo dài lâu nữa, nào có nghĩ tới khoảng thời gian tốt đẹp như bây giờ.
Thẩm Thiều Quang đắc ý: “Đó là đương nhiên rồi! Lúc đó ta đã sáng suốt mà cảm thấy ngay là việc này “không phải gian manh ắt phường trộm cắp”, ban đầu ta còn tưởng là “trộm”, ai mà ngờ được…” Thẩm Thiều Quang liếc nhìn Lâm Yến đầy ẩn ý.
Lâm Yến nằm xuống cẩn thận ôm ái thê, hôn nàng, cũng không dám làm gì khác nữa, trong lòng tính thử, còn phải đợi lâu lắm.
Làm nũng chán rồi, Thẩm Thiều Quang ngồi dậy: “Đi, chẳng mấy khi tới Vị Thủy, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát.”
Lâm Yến cũng ngồi dậy, giúp nàng đội mũ có màn che nắng, nắm tay nàng đi ra ngoài, chậm rãi đi tới cạnh bờ sông Vị.
“Lang quân, ăn một chút ốc đồng sẽ không sao chứ?”
“Thứ này kỳ lạ, tốt nhất không nên ăn.”
“Thế lươn thì sao?”
“Lươn tính ôn, nàng ăn sợ là sẽ khô.”
“Vậy còn ba ba?”
Lâm Yến đã có đôi chút không nỡ: “Ba ba hoạt huyết… A Tề, chúng ta ăn chút canh cá diếc được không? Hôm nay trong lúc nàng ngủ ta đi câu được mấy con, đã bảo nhà bếp hầm lên rồi, nấu canh sữa, lấy nước canh nấu bánh bột cho nàng, cho thêm một ít rau mới hái trong vườn.”
Thẩm Thiều Quang gật đầu: “Cũng được.” Tài miêu tả đồ ăn của lang quân cũng sắp bắt kịp ta rồi, nghe hắn nói thế mà lại cảm thấy mì canh cá diếc cũng ngon. Nhưng mà vẫn muốn ăn ốc đồng xào cay, ba ba hầm gà, lươn xào tái! Thôi chờ sinh con xong vậy…
Cả Thẩm Thiều Quang và Lâm Yến đều hy vọng nhanh chóng tới thời gian sinh nở. Qua mùa hè nóng bức, cuối cùng cũng có chút gió thu, lại chịu đựng qua hai tháng thu rồi mãi cũng tới lúc thu tàn, sáng tối trời đều trở lạnh, ngày dự sinh cũng đã đến, thế nhưng vẫn không có động tĩnh gì.
Lâm Yến lo lắng mời thái y tới xem mấy lần, lần nào thái y cũng nói rất tốt, bảo chờ thêm chút nữa. Phúc Tuệ trưởng công chúa, phu nhân của Lý tướng cũng đều tới thăm, phu nhân của Thẩm Trực thì chuyển luôn tới.
Cứ như vậy tầm nửa tháng, buổi sáng Thẩm Thiều Quang theo lệ thường đi dạo trong vườn, đột nhiên thấy khác lạ, cuối cùng cũng rục rịch.
Thẩm Thiều Quang lại vẫn bình tĩnh, đi vào phòng sinh đổi y phục, lại ăn một bát kem bơ lấy sức, thỉnh thoảng còn nói đùa mấy câu với bá mẫu, nhưng dần dần, cơn đau ập đến từng cơn từng cơn một, nàng không nói cười nổi nữa.
Lâm Yến hạ triều, nhận được tin thì tự mình đi mời thái y, sau đó không kịp đợi, tự đánh ngựa về nhà trước.
Bà nội ngồi trong nhà chính, nhìn cháu trai đang vội vàng đi tới: “Chớ vội, chớ vội…”
Lâm Yến siết chặt nắm tay, đứng ngoài cửa nghe.
Trong phòng có tiếng bá nhạc mẫu và bà đỡ nói dùng sức, có tiếng đồ đạc va vào nhau, có tiếng nước, nhưng không hề có tiếng của A Tề.
Trái tim Lâm Yến thắt chặt, A Tề sẽ không sao chứ? Nữ nhân sinh nở phải chịu cơn đau vô hạn, xưa nay A Tề lại yếu ớt…
“A Tề, A Tề…”
Nghe được giọng hắn, Thẩm Thiều Quang đột nhiên muốn bật khóc, tên khốn này giờ mới về!
Không nghe thấy nàng trả lời, trái tim Lâm Yến nặng trĩu, đẩy thẳng cửa đi vào. Giang thái phu nhân không kịp gọi hắn, vú già canh cửa lại không dám ngăn, Lâm Yến nhanh chóng vòng qua bình phong.
“Lang tử ngươi đi vào làm gì?” Phu nhân Thẩm Trực ngăn hắn lại.
Liếc mắt nhìn bức màn nửa che nửa kéo và cả máu trong chậu đồng khiến người ta nhìn mà phát hoảng: “A Tề…”
“Vẫn ổn.” Phu nhân Thẩm Trực nói.
“Ta không sao!” Thẩm Thiều Quang rên rỉ một tiếng.
Lâm Yến thở phào, cúi người vái chào phu nhân Thẩm Trực một cái rồi lui ra ngoài.
Giang thái phu nhân lắc đầu, lấy ngón tay chọc hắn một cái.
“A bà, ta đi ra ngoài nghênh đón thái y.”
Giang thái phu nhân gật đầu.
Cuối cùng cũng không cần tới thái y, vừa qua chính ngọ thì nghe được tiếng trẻ con khóc, trong phòng truyền tới tiếng chúc mừng của bà đỡ: “Nương tử, là một tiểu lang quân.”
Bên ngoài, Giang thái phu nhân niệm kinh, Lâm Yến thì lại là một lang quân con nhà dòng dõi vừa nho nhã vừa trang nghiêm.
Hắn cười nói với thái y một tiếng vất vả, nói sẽ đích thân đi bái tạ, cũng mời tới uống chén rượu nhạt hôm tiệc bách thối.
* Tiệc bách thối là bữa tiệc mừng đứa bé được một trăm ngày tuổi. [tác giả]2 – Tiệc bách thối
Cũng giống quan niệm lấy tên xấu cho dễ nuôi ở thời hiện đại, một gia đình dòng dõi như Lâm gia cũng chỉ gọi hài tử là đại lang đại lang, ngay cả nhũ danh cũng không lấy. Tiệc bách thối của tiểu đại lang Lâm gia cũng không quá long trọng, nhưng người tới dự lại đều rất cao quý, nào tướng công, thượng thư, thị lang, đều là công khanh áo đỏ áo tím trong triều… Người tặng lễ tới thì càng nhiều hơn, ngay cả hoàng đế cũng sai hoạn quan tặng một phần lễ tới.
Ở hậu trạch thì là Phúc Tuệ trưởng công chúa và các phu nhân. Thẩm Thiều Quang ôm hài tử ra cho các phu nhân xem. Một trăm ngày, đã qua giai đoạn đỏ hỏn khó coi, da dẻ trắng trẻo mập mạp, phụ mẫu đều đẹp mắt thì sao hài tử có thể không đáng yêu?
Các phu nhân lớn tuổi đều muốn ôm một cái, các phu nhân trẻ tuổi cũng muốn trêu chọc một chút, Lâm tiểu đại lang nhăn mày lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Phúc Tuệ trưởng công chúa bật cười, nói với Thẩm Thiều Quang: “Chẳng giống ngươi điểm nào.”
Phu nhân Lý Duyệt cũng cười nói: “Y như đúc từ một cái khuôn với a gia của hắn.” Vừa cười vừa nói với Giang thái phu nhân: “Chẳng bao nhiêu năm nữa lại thành một thám hoa lang rồi.”
Thẩm Thiều Quang thì biết đây là đoạn mở đầu cho màn khóc lóc của tiểu tổ tông, quả nhiên: “Oa…”
Phu nhân Lý Duyệt vội vàng xoa lưng, giao lại hài tử cho Thẩm Thiều Quang.
Thẩm Thiều Quang cười nói: “Có lẽ là hắn đói bụng rồi.”
Các phu nhân đồng loạt nói: “Mau cho bú thôi, mau cho bú thôi, chớ để bị đói.”
Thẩm Thiều Quang cúi người với trưởng công chúa và các vị trưởng bối, gật đầu với mấy vị phu nhân trẻ tuổi, sau đó dẫn tỳ nữ vú già trở lại phòng trong.
Trong số các phu nhân trẻ tuổi có một vị có thể coi như là cố nhân của Thẩm Thiều Quang – Tần ngũ nương. Mặc dù Tần ngũ nương đính hôn trước, nhưng vì cháu của Tín Dương công phải để tang ông ngoại, cho nên nàng ta lại thành hôn muộn hơn Lâm Yến và Thẩm Thiều Quang. Nhớ lại dáng vẻ chau mày của tiểu hài nhi vừa rồi, đúng là rất giống… Nhớ lại chuyện trước kia, Tần ngũ nương mỉm cười, lúc đó đúng là ngốc nghếch thật.
Sau tiệc bách thối, đám tỳ nữ vú già chỉnh lý lại số lễ vật nhận được, Thẩm Thiều Quang nhìn món đồ trang trí hình con khỉ từ ngọc trông rất giống thật do Thiệu Kiệt đưa tới, không khỏi bật cười, thế này là chúc nhi tử của ta cũng lì lợm bướng bỉnh như con khỉ sao?
Trong số lễ vật nhận được cũng có của Lý Tự – con trai thứ tư của Ngô Vương lúc trước, nay phong làm Hoài Nam quận vương.
Vụ án Ngô Vương được tra xét lại, triều đình phái người tới miền nam đón mấy người con trai của Ngô Vương – người còn sống chỉ còn tứ lang và ngũ lang. Tiếc rằng chỉ tìm được ngũ lang, Lý Tự thì mùa xuân năm nay mới tự mình tới Trường An.
Thẩm Thiều Quang từng gặp hắn một lần, ngoài vì quan hệ giữa Ngô Vương với Thẩm gia thì còn bởi vì Vu Tam.
Thẩm Thiều Quang đã trả lại khế ước bán thân cho Vu Tam từ lâu, nhưng Vu Tam vẫn ở lại Thẩm trạch, giúp nàng lo liệu chuyện trong quán.
Lý Tự kế thừa tướng mạo đẹp mắt của gia tộc Lý thị, nhưng không hề có vẻ phóng đãng quần là áo lượt như trong tưởng tượng của Thẩm Thiều Quang – nàng vẫn luôn nhớ mãi chuyện “đổi tiệc cá” mà công chúa Vu Tam từng nói.
Thấy Lý Tự, mắt Vu Tam lập tức sáng chói lên, sau đó lại là cái bản mặt “Ngươi là ai? Ta là ai? Thích ra sao thì ra.”
Thẩm Thiều Quang lui đi, để bọn họ ở lại ôn chuyện với nhau. Đi tới cửa thì nghe được tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.
“Tổ tông, cuối cùng cũng tìm được ngươi. Ta còn tưởng là ngươi bị đưa tới thành Thụ Hàng rồi.” Giọng của Lý Tự.
“Người của triều đình không tìm được ngươi, ngươi tới thành Thụ Hàng sao? Không phải ngươi sắp cưới nương tử rồi sao? Lưu công kia nói…”
“Nói vậy mà ngươi cũng tin? Trong đầu chứa óc chim sao? Không phải, ta nói là trong đầu ta chứa óc chim…”
Thẩm Thiều Quang cười, mà thôi, đều là số kiếp cả.
Một thời gian sau đó nữa, Lâm gia nhận được một phần lễ bách thối tới muộn.
Đó là của lang quân nhà Thôi thượng thư Thôi Tĩnh tặng. Lâm Yến không hề giấu giếm Thẩm Thiều Quang, đưa thư cho nàng xem.
“… Khách từ trong kinh tới, nhận được thư đệ, biết tin lân nhi*, huynh rất vui mừng… Huynh có một nghiên mực, là do Túc Nguyên tiên sinh tặng nhiều năm trước, mặc dù không phải là nghiên mực nổi tiếng nhưng cũng là ơn huệ của đại nho, nay tặng cho tiểu lang quân…” Lối văn bia thời Ngụy, mộc mạc chân thành, rất hay. Thư dày mấy trang, kể chút tình hình của bản thân, cũng hỏi thăm tình hình của Lâm Yến, đều là những chuyện rất bình thường, có thể thấy đúng là bằng hữu rất thân thiết của Lâm Yến.
* “Lân nhi” vốn dùng để chỉ những đứa bé thông minh hơn người, sau dùng để chỉ trẻ sơ sinh, mang ý chúc mừng người khác có con, thường là con trai.
Thấy trong thơ Thôi Tĩnh nói mình “thân thể tàn phế”, Thẩm Thiều Quang nhớ trước kia có nghe Sở a thúc kể chuyện Lâm Yến cứu giúp nhà Thôi thượng thư.
Lúc đó bởi vì làm thơ “chỉ trích thặng dư”*, Thôi thượng thư bị phán tù hai năm, con trai tù một năm, đày tới Lĩnh Nam rừng sâu núi độc, nữ nhân trong nhà thì cho vào Dịch Đình. Nhờ Lâm Yến và mấy người bằng hữu thân thiết với Thôi thị ra sức chạy vạy, Trần tướng vẫn luôn bo bo giữ mình mới động lòng trắc ẩn, nói giúp cho trước mặt hoàng đế, Thôi thượng thư và con trai mới được đổi thành đày tới Bình Châu gần hơn một chút. Lại nghe nói lúc đó Thôi Tĩnh đang phát bệnh sốt rét, nhờ đó mới có thể dời ngày, nếu không e là còn chưa tới nơi thì đã bỏ mạng. Chẳng bao lâu sau đó, tiên đế băng hà, đương kim thánh thượng kế vị, Thôi Tĩnh được trở về nguyên quán, nhưng lúc đó Thôi thượng thư đã qua đời vì bệnh, Thôi cô nương thì đã hương tiêu ngọc vẫn từ lâu.
* Phỉ báng hoàng đế. [tác giả]
Đây là những gì Sở Lệ nói cho Thẩm Thiều Quang nghe khi phát hiện ra quan hệ giữa hai người Lâm, Thẩm, ý muốn nói cho nàng biết về nhân phẩm của Lâm Yến và quan hệ giữa hắn với Thôi gia. Thẩm Thiều Quang nhớ rõ lời đánh giá của Sở a thúc về Lâm Yến: “Nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng cũng là người có tình có nghĩa.”
Thẩm Thiều Quang trả lại thư cho Lâm Yến, cười nói: “Sau phải dặn tên tiểu tử thối kia dùng cho cẩn thận, chớ có làm hỏng thứ đồ tốt.”
Lâm Yến mỉm cười: “Làm hỏng thì đánh mông hắn.”3 – A gia đi công tác về
Lúc Lâm tiểu đại lang được ba tuổi thì cuối cùng cũng đã có đại danh, gọi là Trường Linh. Cái tên này khiến Thẩm Thiều Quang hơi ngạc nhiên, nàng cho rằng Lâm Yến chắc hẳn sẽ có chút mong đợi và yêu cầu đối với hài tử về cả đức cả tài, nào ngờ lại mộc mạc đơn giản như vậy, chỉ mong hắn bình an trường thọ.
Tiếc là Lâm Trường Linh có tên chưa được bao lâu thì phụ thân chuyển làm thượng thư bộ Hình, đồng thời được bổ nhiệm tới Giang Nam, chuyến này đi hẳn hơn một năm.
Lâm Trường Linh là một tiểu nam hài có tướng mạo đẹp mắt, bình thường không nói nhiều nhưng đôi lúc cũng sẽ thao thao bất tuyệt.
Thẩm Thiều Quang phát hiện hắn có sức tưởng tượng vô cùng phong phú, thấy một đám kiến khiêng một con côn trùng béo mập thì đoán rằng trong này có binh có tướng, có địch có ta. Điều này khiến Thẩm Thiều Quang khá vui mừng, cảm thấy là di truyền được cái gen tốt của mình, dù về sau hài tử không làm được gì khác thì ít nhất cũng có thể viết truyền kỳ kiếm cơm ăn.
Đồng sự của Lâm Yến rất chu đáo, cứ cách một thời gian đều sẽ tới hỏi xem có thư từ gì muốn đưa tới Giang Nam không, trong số thư nhà được mang đi có đại tác phẩm của tiểu bằng hữu Lâm Trường Linh – “Bức tranh kiến săn thú”.
Tranh được vẽ bằng than đốt từ gỗ cây liễu, “mực đen màu đậm”, miễn cưỡng có thể nhìn ra hình dáng, bên cạnh còn có đủ loại chú thích của Thẩm Thiều Quang, nào vẽ nào thêm chữ, tốt xấu cũng coi như là kể được hết câu chuyện của tiểu bằng hữu.
Sau lại nhận được hồi âm, là lời phê chữa “bài tập” của phụ thân, có thêm một số tình tiết, câu chuyện đơn giản ban đầu trở thành đủ khởi, thừa, chuyển, hợp. Lâm tiểu bằng hữu rất là thích điều này, bập bập bẹ bẹ, nửa biết nửa đoán mà đọc chữ trên tranh, lại đòi Thẩm Thiều Quang đối chiếu tranh với thư, kể lại câu chuyện kiến đi săn này hết lần này tới lần khác.
Thẩm Thiều Quang lại tùy ý phát huy, câu chuyện này thêm chút tình tiết nhỏ, có xu thế từ tranh thiếu nhi biến thành truyện tranh rồi lại thành tiểu thuyết.
Có thể là nhờ trao đổi qua thư từ, cũng có thể là nhờ Thẩm Thiều Quang luôn nói “A gia thương đại lang của chúng ta nhất”, mặc dù ban đầu Lâm Trường Linh hơi xa cách với phụ thân, nhưng đọc sách một hồi, chơi một hồi, chẳng mấy chốc đã thân thiết trở lại.
Lâm Trường Linh chơi đá cầu với Lâm Yến tới nỗi trán ướt đẫm mồ hôi. Thẩm Thiều Quang gọi hắn tới lau mồ hôi và uống nước, Lâm Trường Linh xua tay, còn muốn chơi nữa.
Thẩm Thiều Quang cười mắng: “A gia ngươi vừa về thì ngươi đã không để ý tới a nương nữa.”
Lâm Trường Linh ôm cầu, nói lý với Thẩm Thiều Quang: “Ta chỉ là muốn chơi đá cầu.”
“Bình thường ngươi cũng chơi với A Viên A Thanh nhưng đâu có thế này.”
Cuối cùng Lâm tiểu lang quân cũng nói thật: “Chơi với a gia rất thích.”
“Chơi với mấy người A Viên không thích sao?”
Lâm Trường Linh cũng thích A Viên, nhưng vẫn đáp: “Chơi cũng thích, nhưng chơi đá cầu với a gia thích hơn.”
Tiếc rằng sự thiên vị của hắn dành cho phụ thân của mình chỉ duy trì được tới lúc chuẩn bị đi ngủ.
“Không còn sớm nữa, a gia cũng đi ngủ đi.”
Lâm Yến nhìn nhi tử: “Ta ngủ ở đây.”
“Nhưng đây là giường của ta và a nương.”
Lâm Yến nói rõ lý lẽ với hắn: “Đại lang đã lớn rồi, không nên ngủ cùng với a nương nữa.”
“A gia còn lớn hơn.” Lâm Trường Linh ôm cánh tay của mẫu thân.
Nhìn dáng vẻ đề phòng của hắn, Lâm Yến bật cười, ngồi trên giường, muốn từ từ giảng giải.
Lâm Trường Linh đã giành nói trước: “A nương nói là phải tuân theo thứ tự trước sau.”
Lâm Yến: “…”
Thẩm Thiều Quang cười ha ha.
Lâm Trường Linh cau mày, liếc nhìn a nương với vẻ trách cứ.
Thẩm Thiều Quang vội vàng nói: “Đại lang nói đúng.”
Lâm Trường Linh lộ ra nụ cười đắc ý hệt như phụ thân hắn.
“Giường lớn thế này, đại lang thật sự không muốn chia cho a gia một ít sao?” Lâm Yến đổi kế sách.
Có lẽ Lâm Trường Linh đã nhìn ra ý không chịu buông tha của phụ thân, nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng chịu lùi bước hòa giải: “Vậy… a gia cũng ngủ ở đây luôn, được không a nương?”
Thẩm Thiều Quang gật đầu bất đắc dĩ: “Được rồi, để hắn ngủ ở đây đi.”
Lâm Trường Linh nằm giữa phụ mẫu, ban đầu còn hơi kháng cự với phụ thân, nhưng nghe phụ thân kể hai câu chuyện trước lúc ngủ xong thì cuối cùng cũng buông sự kháng cự, một tay nắm góc áo a gia, một tay ôm tay a nương, ngủ thiếp đi.
Lâm Yến nhẹ nhàng ôm hắn sang giường ở phòng bên cạnh, đắp kín chăn, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nhi tử một cái rồi trở lại phòng ngủ của phu thê mình.
Thẩm Thiều Quang bật cười.
Lâm Yến cũng cười bất đắc dĩ.
Lâm Yến ôm chặt thê tử, một hồi lâu sau mới lên tiếng: “A Tề, ta thật sự rất nhớ nàng.”
Thẩm Thiều Quang vùi trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Lâm Yến, ta cũng nhớ chàng.”
– HẾT –