Mễ Hòa thương tâm trở về nhà, có điều chuyện càng đau lòng hơn đã xảy ra. Cô phát hiện hoa sen trắng cô nuôi trong chậu hoa tuần hoàn vốn dĩ đang tốt giờ đã trở nên khô héo!
Với tốc độ mà bằng mắt thường của cô cũng có thể thấy được, lá cây trở nên khô héo, giống như chỉ trong chớp mắt, hoa sen trắng mềm đi, cánh hoa cũng rủ xuống.
Mễ Hòa nôn nóng, nhanh chóng mở nắp chậu hoa tuần hoàn ra, dùng tay sờ sờ cánh hoa, đầu ngón tay cô vẫn còn dính chút máu nhưng cô cũng chẳng quan tâm tới vết thương đó.
Hoa sen trắng vẫn nhanh chóng tàn lụi, cả đóa hoa đều rớt vào trong nước bùn, Mễ Hòa nhanh chóng ấn xem các số liệu của chậu hoa tuần hoàn, nhưng tất cả số liệu đều biểu hiện rất bình thường. Mễ Hòa chẳng có bất kỳ biện pháp nào để cứu vãn, chỉ đành nhìn toàn bộ hoa sen trắng đều vùi trong nước bùn.
Chỉ một bữa cơm thôi mà hoa sen trắng đã biến mất, trong chậu hoa chỉ còn lại đất bùn, số liệu về độ phì nhiêu của chậu hoa tuần hoàn bởi vì hoa sen trắng hòa tan ra mà tăng lên rất cao.
Mễ Hòa thở dài một hơi, hoa từ trên núi Everest cũng nở gần một năm, coi như đã ngắm đủ, chờ khi nào được lên mặt đất cô lại hái một đóa hoa khác về.
Cô tìm người máy giúp ngón tay mình tiêu độc, lại dán băng keo cá nhân lên đó, miệng vết thương lập tức không còn đau nữa.
Không có hoa sen trắng, trong phòng cũng không còn thơm như trước, Mễ Hòa kêu người máy đem chậu hoa dọn tới một góc phòng, buổi tối cô không đợi Trung tá Dương về mà tắm rửa rồi đi ngủ.
Mấy ngày sau, cô tới phòng thí nghiệm, nghe nói con gà hai đầu lại đẻ trứng, mà cái trứng đầu tiên nó sinh ra thế mà lại có thể ấp ra gà con, đáng tiếc con gà con này cũng có hai đầu. Hannah muốn đưa gà con cho Mễ Hòa, có điều Mễ Hòa không muốn.
Trung tá Dương vì an ủi Mễ Hòa mà mua một con người máy chó săn cừu trên Tinh Võng về, lấy nguyên mẫu theo loại chó chăn cừu đang thịnh hành ở thủ đô Mars, loại chó này có thân hình cao lớn, nhưng tiếng kêu thì be be mềm nhẹ, tính tình cũng dịu ngoan, rất được những đứa nhỏ yêu thích.
Chó thật rất quý, Trung tá Dương chỉ có thể mua một người máy mô phỏng về mà thôi.
Mễ Hòa nhận được người máy chó chăn cừu thì rất vui vẻ, còn nói: “Con tròng dây dắt lên người con chó này là được, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu.”
Sau đó Mễ Hòa liền biến từ cô gái cưỡi gà sang thành cô gái cưỡi chó.
Mộc Thần thấy Mễ Hòa có người máy chó chăn cừu thì có chút hâm mộ, nhưng trong miệng lại nói: “Loại chó chăn cừu này thì có gì quý báu chứ? Ở Mars, mọi người đều có thể cưỡi tê giác!”
Mễ Hòa đưa dây thừng cho cậu ta: “Anh Thần Thần, anh cũng cưỡi.” Mộc Thần rốt cuộc vẫn không chịu được hấp dẫn, cưỡi lên, cảm nhận tiếng gió lướt qua bên tai, quang cảnh đều bay ra sau người, cậu ta cũng thích loại vận động này thêm một chút.
Sau đó cậu ta dùng tiền tiêu vặt bản thân tích cóp được mua một con, còn nói với Mễ Hòa: “Vì chiều theo em cho nên anh mới không mua tê giác.”
Mễ Hòa nhe răng cười: “Anh Thần Thần tốt nhất.”
Hai đứa nhỏ ở trong căn cứ cưỡi chó săn cừu chạy loạn khắp nơi, chơi rất vui vẻ.
Lúc Mễ Hòa tìm được một món đồ chơi mới thì một tin tức không hay truyền tới, em trai đang được nuôi dưỡng trong phôi thai bỗng nhiên chết rồi. Em ấy còn chưa đi tới thế giới này, cứ thế chết đi trong trụ nuôi cấy.
Lúc Mễ Hòa chạy tới phòng thí nghiệm, thân thể em trai đã được xử lý, là do Trung tá Dương và Hannah cùng nhau cất em ấy vào trong hộp, chôn xuống dưới đất, không xử lý giống như sản phẩm thí nghiệm thất bại.
Sau khi chôn cất đứa nhỏ, Trung tá Dương và Hannah đều cảm thấy mất mát một thời gian.
Mễ Hòa nghĩ tới đứa trẻ nho nhỏ mà cô đã từng nhìn thấy ở trụ nuôi cấy, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt Mễ Hòa đã sáu tuổi.
Sáu tuổi đã là cô gái nhỏ cũng biết chuyện gì đẹp mắt chuyện gì trông khó coi, vì thế không không còn cưỡi chó chạy loạn khắp căn cứ nữa.
Tới nỗi Mộc Thần vô cùng buồn bực nói: “Con gái đúng là phiền phức!”
Mễ Hòa sáu tuổi, bắt đầu học chương trình tiểu học dành cho người định hướng.