Tiệm Cơm Nhỏ Cuối Ngân Hà

Chương 1:




Ký ức cuối cùng về đời trước của Mễ Hòa chính là cô ngã vào trong bóng tối vô tận.

Thật giống như một người ngã vào vực sâu đen kịt, luôn có một cảm giác rơi không đến điểm cuối, cả người cô đều giãy giụa rơi xuống.

Mà khi cô thật sự rơi xuống điểm cuối của bóng đêm, cô lại sinh ra một lần nữa.

Khi Mễ Hòa sinh ra, cũng không có trải qua quá trình bị sản phụ đè ép chui ra trong truyền thuyết, giống như chim nhỏ bị gõ phá vỏ trứng, bỗng nhiên đi tới thế giới hoàn toàn không biết gì.

Tia sáng thoáng chốc tràn ngập bên trong tầm nhìn hoàn toàn mơ hồ của cô, một giọng đàn ông thô lỗ vang trên đỉnh đầu cô, "

Xem kìa, là một cô bé xinh đẹp!"

Người đàn ông có chút kích động, "

Thiên thần nhỏ của cha, cha là cha con!"

Trong tầm mắt mơ hồ của Mễ Hòa, bỗng nhiên xuất hiện bóng dáng một người đàn ông, ông có vẻ ngoài rất anh tuấn, màu mắt màu mật ong cùng màu với da thịt, ông nhìn Mễ Hòa dáng vẻ có chút kích động, trong hốc mắt còn lập loè ánh nước, bàn tay của ông cẩn thận từng li từng tí dán vào cái bụng của Mễ Hòa, kích động quay đầu nói với một người khác đứng bên giường: "

Thiên thần nhỏ này là đứa trẻ của chúng ta, Hannah!""

Trung tá Dương, tôi phải sửa lại cho anh, thứ nhất, tôi với anh vẫn chưa quen thuộc đến mức có thể gọi thẳng tên đối phương, xin gọi tôi là tiến sĩ Linley, thứ hai, cô nhóc không phải đứa nhỏ của tôi với anh, cô nhóc là đứa nhỏ anh xin trung tâm kiểm soát sinh dục đế quốc bồi dưỡng ra, tương lai cũng là anh có nghĩa vụ nuôi nấng cô nhóc, tôi chỉ là người quyên tặng trứng của cô nhóc mà thôi."

Mễ Hòa nằm ở trên giường nghe thấy cuộc đối thoại này, có hơi không rõ, còn chưa biết xảy ra chuyện gì. Cô trợn to hai mắt muốn nhìn rõ Hannah đang nói chuyện, thế nhưng chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.

Trung tá Dương hiển nhiên có tính tình rất tốt, sau khi nghe thấy Hannah lạnh lùng cứng ngắc thuật lại một phen, còn mang theo chút tâm tư, nói: "

Tôi biết đứa bé này là phần thưởng quân công lần này của tôi, cũng cảm ơn cô đồng ý chuyện tôi xin cô làm mẹ đứa bé này."

Hannah lại nói một lần nữa: "

Tôi không phải mẹ cô nhóc, tôi chỉ là người quyên tặng trứng của cô nhóc, xin anh phân rõ sự khác nhau của hai loại thân phận này."

Trung tá Dương bỏ qua lời của cô ấy, nói: "Được, dù cho thế nào, cô bé cũng là đứa nhỏ được di truyền gen ưu tú của cô."

Hannah nói: "

Rất đáng tiếc, đứa bé này bắt đầu từ khi phôi thai thành hình, tôi vẫn luôn ghi chép số liệu gen của cô nhóc, cô nhóc cũng không có di truyền gen ưu tú của gia tộc Linley, ngược lại, sức sống gen của cô nhóc dị thường, hiển nhiên là di truyền gen thể năng xuất sắc của trung tá."

Khi Hannah nói ra câu này, rõ ràng không phải khen, thế nhưng trung tá Dương lại cười, "

Con gái ngoan của tôi di truyền gen thể năng của tôi hả? Thật là một đứa nhóc cường tráng!"

Mễ Hòa cảm nhận được bàn tay lớn của cha lại sờ trên đầu cô, cô vặn vẹo mấy lần, khuôn mặt nhỏ dán vào bàn tay ấm áp của cha.

Trung tá Dương lại một lần nữa bị con gái đáng yêu hấp dẫn, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của Mễ Hòa, ngẩng đầu nói với Hannah: "

Cô xem con bé rất đáng yêu!"

Còn nói: "

Bác sĩ Linley, cô học rộng tài cao, nhờ cô tới đặt tên cho con bé đi!"

Giọng nói của Hannah không hề chập trùng: "

Quyền lợi đặt tên của đứa nhỏ thuộc về người xin đứa nhỏ."

Trung tá Dương nói: "

Tôi là kẻ thô kệch, sinh mệnh của con bé có một nửa là do cô cho, nhờ cô đặt một cái tên cho con bé đi."

Mễ Hòa lập tức thấy Hannah dừng vài giây, sau đó nghe thấy cô tiếng nói bình tĩnh mà đều đều của cô ấy vang lên lên nữa, "Được rồi." Hannah thở dài một hơi, giọng nói mang vẻ tiếc nuối và tiếc hận không che giấu được, nhưng mà tiếng thở dài này lại trong khoảng thời gian từ khi Mễ Hòa sinh ra đến giờ, là câu duy nhất có từ ngữ tâm tình sắc thái của Hannah.

Mễ Hòa nghe thấy Hannah nói: "

Khi phôi thai cô nhóc thành hình, đúng lúc là ngày thí nghiệm thành công lúa nước lần thứ một trăm hai mươi sáu, thế nên đặt cho cô nhóc là Mễ Hòa đi."Đây chính là ký ức lúc ra đời của Mễ Hòa.*Mễ Hòa đặt cuộc nói chuyện của cặp vợ chồng kỳ lạ này ở trong lòng suy tư chừng mấy ngày, cảm thấy trong lời nói của Hannah nhiều lần nhấn mạnh câu "

người quyên tặng trứng", có thể chính là chỉ cha của cô tìm Hannah mang thai hộ, vì thế ý của Hannah chính là tuy rằng cô ấy sinh cô, nhưng chỉ là sinh cái trứng mà thôi.

Nhưng mà Mễ Hòa không nghĩ tới, nếu Hannah sinh cô, làm sao có thể đứng bên giường trò chuyện với trung tá Dương? Hẳn phải nằm ở trên giường uể oải mới đúng.

Thẳng đến mấy ngày sau, Mễ Hòa mới kinh ngạc phát hiện sai lầm của mình.

Chờ sau khi tầm nhìn của cô lớn hơn một chút, trong tầm mắt của cô xuất hiện một cái mặt sắt, khuôn mặt này xuất hiện ở trên người bảo mẫu vẫn luôn chăm sóc cô mấy ngày nay, cô mới bỗng nhiên ý thức được, bảo mẫu có bộ ngực mềm mại, thân thể ấm áp lại là một người máy!

Hơn nữa còn là một người máy có cặp ngực nhân tạo!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.