Tiệm Cơm Nhà Ta Thật Mỹ Vị

Chương 13




Mễ Vị ra ngoài mở cửa, A Phúc vừa thấy trên mặt nàng xanh tím, vội vàng lo lắng hỏi: "Thẩm thẩm mặt của người làm sao? Có ai đánh người ?"

"Không có." Mễ Vị không mấy để ý cười cười, "Là thẩm thẩm ngày hôm qua không cẩn thận té ngã ."

Nghe nói là ngã, A Phúc vội vàng ra bộ dáng tiểu đại nhân dặn dò nàng về sau phải cẩn thận một chút, lại hỏi: "Vậy Tiểu Bảo đệ đệ hôm nay sao không có đi ra? Từ hôm qua đến nay ta đều không thấy hắn ."

Nói xong, nó đưa ra một quả đào ở trong tay, bảo: "Có một vị khách cho ra quả đào, ta giữ lại cho đệ đệ ăn."

Mễ Vị sờ sờ đầu của hắn, nói: "Đệ đệ hôm nay không thoải mái, còn đang ngủ đó, A Phúc chờ đệ đệ tỉnh lại rồi đến chơi với hắn nha."

Vừa nghe đệ đệ ngã bệnh, A Phúc nóng nảy, "Đệ đệ sao lại ngã bệnh? Hắn có khóc hay không?"

"Đệ đệ ngày hôm qua gặp mưa cho nên ngã bệnh, không có chuyện gì, A Phúc đừng nóng vội, đệ đệ chiều nay là khoẻ rồi."

Nghe nàng nói như vậy, A Phúc thoáng yên tâm, nghĩ không thể quấy rầy đệ đệ ngủ, nhân tiện nói: "Vậy ta buổi chiều lại đến tìm đệ đệ, cùng ăn đào với hắn."

Mễ Vị mềm lòng , đứa nhỏ này bình thường cũng không có đồ ăn vặt, thật vất vả mới có được một trái đào, lại không nỡ ăn một mình, còn muốn để dành cho đệ đệ.

Tiễn A Phúc đi, Mễ Vị lại đóng cửa lại trở về phòng, liếc thấy tiểu gia hỏa nằm trên giường đã tỉnh lại, đôi mắt đen bóng lấp lánh nước nhìn mình.

Mễ Vị ôm nó vào trong lòng, hôn hôn lên cái đầu trọc của nó, "Tỉnh rồi ? Trên người còn đau không ?"

Mễ Tiểu Bảo lại không nói chuyện, giơ tay nhỏ lên nhẹ nhàng vuốt ve những vết thương trên mặt Mễ Vị, khàn khàn giọng khổ sở hỏi: "Nương, có phải con lại đánh nương hay không ?"

Mễ Vị lắc đầu, "Không sao cả, nương biết con không phải cố ý , con chắc chắc không nỡ đánh nương, đúng hay không?"

Trong mắt Mễ Tiểu Bảo trào ra nước mắt, gật gật đầu nhỏ nói: "Không nỡ đánh nương, đau lòng lắm."

Tâm Mễ Vị đều muốn tan , lại ôm nó hôn vài cái, lúc này mới hỏi: "Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì hay không?"

Mễ Tiểu Bảo lúc này không có hứng thú, nhưng sợ nương lo lắng vẫn gật đầu.

Mễ Vị liền múc bát cháo đút cho nó, không được một hồi nó lại mệt mỏi ngủ tiếp.

Mễ Vị sờ sờ đầu của nó, trong lúc nhất thời không muốn làm cái gì cả, chỉ muốn lẳng lặng ngồi cạnh nó, nhìn nó.

Đây đã là lần phát bệnh không biết thứ bao nhiêu của Mễ Tiểu Bảo rồi , nói đến thật là buồn cười, nó mới hơn ba tuổi, số lần phát bệnh đã nhiều đến mức nhớ không rõ , tiểu hài tử mỗi tháng đều phải chịu đựng một lần thống khổ như thế, mà cái người làm nương như nàng ngoại trừ ở một bên nhìn xem, thì hoàn toàn bất lực.

Từ sau khi nó được sinh ra, mỗi tháng đều phát bệnh một lần. Mỗi khi phát bệnh thì cả người co giật, thống khổ không chịu nổi, phát tác lên liền kéo dài cả một ngày mới có thể bình phục lại, nàng phải trơ mắt nhìn hài tử thống khổ giãy dụa cả một ngày.

Phó trụ trì đã chẩn bệnh giùm cho Tiểu Bảo, nói đứa nhỏ này trời sinh thân thể mang độc, hơn nữa còn là một loại độc cực kỳ hiếm thấy, hắn chỉ từng đọc qua về loại độc này trong Tàng Thư các của miếu, trong hiện thực chưa từng gặp. Bởi vì hiếm thấy, trên sách thuốc thông tin về loại độc này ghi lại rất ít, cho nên tuy rằng hắn có thể nhận ra đây là độc gì, nhưng lại không biết trị liệu như thế nào.

Nàng cũng đi tìm đại phu nổi tiếng các nơi, mỗi một vị đại phu đều thúc thủ vô sách, thậm chí ngay cả hài tử làm sao bị thế này cũng không nhìn ra được. Cuối cùng cũng chỉ có phó trụ trì có thể miễn cưỡng cứu trị, nhưng phó trụ trì dốc lòng nghiên cứu mấy năm, cũng chỉ nghiên cứu ra một bộ pháp ấn huyệt, có thể giúp đau đớn trên người thằng bé khi phát bệnh giảm lại một chút, còn chuyện khác cũng bất lực.

Mễ Vị thiếu chút nữa bị kết quả như thế bức điên.

Đợi đến khi Mễ Tiểu Bảo qua sinh nhật ba tuổi, có một ngày phó trụ trì đột nhiên gọi nàng đến, nói với nàng loại độc này vô cùng có khả năng là từ thân thể phụ thân thằng bé truyền sang cho nó, trong thân thể của phụ thân thằng bé cũng có thể có thể có loại độc này, nếu như muốn trị dứt cho hài tử, vậy tốt nhất nên đi tìm phụ thân của nó, có lẽ phụ thân nó có biện pháp. Nếu tiếp tục không trị bệnh, có thể ảnh hưởng đến thọ mệnh hài tử.

Vì trị bệnh cho Mễ Tiểu Bảo, Mễ Vị dĩ nhiên muốn đi tìm nam nhân chưa từng gặp mặt kia, nhưng trong đầu nàng một chút ký ức của nguyên chủ cũng không có, sao có thể tìm được người trong biển người mờ mịt thế này?

May mắn trước khi đi, phó trụ trì bốc một quẻ cho mẹ con bọn họ, nói cho nàng biết, trong mệnh của Mễ Tiểu Bảo có phụ duyên, chỉ cần luôn đi về phía Bắc, sẽ có một ngày có thể gặp được.

Đáng tiếc phó trụ trì chỉ có thể bốc ra phương vị đại khái, lại không tính được địa điểm cụ thể hay là người nào cụ thể, chỉ có thể dựa vào mẹ con hai tự mình tìm kiếm.

Nếu như Mễ Tiểu Bảo không bị bệnh, Mễ Vị đối với người nam nhân kia không có bất kỳ hứng thú gì, lại càng không có chuyện đi tìm hắn, nàng sẽ tự mình mang theo Mễ Tiểu Bảo sống thật tốt. Nhưng mà bệnh của Mễ Tiểu Bảo rất có khả năng là do di truyền từ phụ thân của nó, có lẽ phụ thân hoặc là gia tộc của phụ thân nó có phương pháp trị liệu đối với loại bệnh này, cho nên dù biển người mờ mịt, nàng cũng phải dẫn hài tử đi tìm phụ thân nó.

Phó trụ trì nói hãy luôn đi về phía Bắc, nàng liền đành phải dùng phương pháp mờ mịt là chậm rãi từng bước từng bước đi đến các thành trấn mà tìm, nàng không biết thân phận của đối phương, tên tuổi thậm chí tướng mạo, cho nên liền tính đến nơi có người bày quán, cố gắng hết khả năng tiếp xúc càng nhiều người càng tốt, có lẽ có một ngày nào đó có thể gặp được phụ thân nó.

Phó trụ trì nói trong mệnh Mễ Tiểu Bảo có phụ duyên, vậy bọn họ nhất định có thể tìm được.

Nghĩ đến đã ở chỗ này đợi một tháng, đến nay còn chưa có bất kỳ tin tức nào của cha Tiểu Bảo, xem ra qua một thời gian ngắn nữa nên tiếp tục đi tìm kiếm ở nơi khác rồi.

Mễ Vị từ trưa ngày hôm qua trở về xong cũng không lộ diện nữa, qua buổi trưa hôm nay cũng không thấy ra ngoài bày quán, Lưu Phương Thị thấy kỳ quái, đang chuẩn bị đi hỏi hỏi xem chuyện gì xảy ra, vừa vặn gặp A Phúc ngay cửa ra vào, nghe A Phúc nói Mễ Tiểu Bảo sinh bệnh, liền định đi Mễ gia thăm.

Lưu Thanh Vân sau khi dự thi trở về, tạm thời không đến thư viện, ở nhà chờ yết bảng, lúc này nghe nói Mễ Tiểu Bảo bị bệnh, cũng tính cùng Lưu Phương Thị đi nhìn xem.

Ánh mắt Lưu Phương Thị xét nét trên mặt hắn một lúc lâu, lắc đầu nói: "Ngươi ở nhà đọc sách đi, ta đi nhìn xem chút thôi. Ngươi là một đại nam nhân, đi có thể giúp được gì chứ ?"

Bước chân Lưu Thanh Vân dừng lại, cuối cùng vẫn không đi.

Chờ khi Lưu Phương Thị từ cách vách trở về, Lưu Thanh Vân từ trong thư phòng đi ra, hỏi: "Nương, Tiểu Bảo thế nào ?"

Lưu Phương Thị không vội trả lời, ngồi xuống xong mới nói: "Hài tử ngày hôm qua gặp mưa ngã bệnh, lúc này đã khoẻ rồi ."

Thấy bộ dáng Lưu Thanh Vân nhẹ nhàng thở ra, nàng ta lại đột nhiên nói: "Bất quá hài tử ngày hôm qua ầm ĩ, không cẩn thận đánh vào mặt mẹ nó, mặt mẹ nó bây giờ bị thương không nhẹ, xanh xanh tím tím rất dọa người."

Lưu Thanh Vân nghe vậy trái tim lập tức nhói lên, ánh mắt lo lắng nhìn về phía cách vách, trong lòng rất muốn đi nhìn xem nàng bị thương thế nào, nhưng lại biết như vậy không hợp lí.

Lúc này hắn đột nhiên nhớ tới cha mình có một lần té ngã, trong nhà có mua rượu thuốc, hình như vẫn còn thừa lại, liền nói: "Nương, ta nhớ chúng ta có rượu thuốc, ngài đưa đến cách vách cho nương Tiểu Bảo dùng đi."

Lưu Phương Thị nhìn thẳng hắn, "Thanh Vân, ngươi hình như rất để ý nương Tiểu Bảo nhỉ?"

Trong lòng Lưu Thanh Vân lộp bộp một chút, rũ mắt xuống không nhìn thẳng mẹ hắn, bàn tay giấu trong tay áo vô ý thức nắm chặt lên.

Lòng Lưu Phương Thị lập tức rõ ràng, tiếp theo là giận dữ, hung hăng vỗ một cái bàn, cả giận nói: "Thanh Vân ngươi nói thật cho nương biết, ngươi có phải có tâm tư riêng đối với nàng ta hay không?"

Lưu Thanh Vân không tự giác mím môi dưới, nhất thời không biết có nên nói thật hay không. Hắn đích xác có tâm tư với nàng, từ lúc nào thì chính hắn đều không biết. Hắn muốn nghe tiếng nàng cười, muốn nếm thử những món ăn nàng làm, muốn nói với nàng vài câu, muốn là người đầu tiên tìm đến nàng.

Dưới ánh mắt càng ngày càng khó coi của Lưu Phương Thị, hắn cuối cùng lấy hết can đảm gật đầu, nhìn thẳng mẹ hắn, "Nương, ta, ta thật tâm thích nàng, muốn lấy nàng làm vợ."

"Ngươi điên rồi!" Lưu Phương Thị tức giận đến trước mắt tối sầm lại, "Sao ngươi lại có thể có tâm tư như thế với nàng ta ?"

"Vì sao lại không thể? Nàng cũng chỉ lớn hơn ta hai tuổi mà thôi, nam chưa kết hôn, nữ chưa gả, sao lại không thể?"

"Ngươi!" Lưu Phương Thị tức giận đến che ngực, trong lúc nhất thời cũng bất chấp lời nói có dễ nghe hay không, "Cái gì nam chưa kết hôn nữ chưa gả? Ngươi là chưa kết hôn nhưng nàng ta không phải ! Nàng đã từng gả người, nàng còn mang theo một đứa trẻ, ngươi sao có thể cưới một quả phụ chứ!"

"Nương! Ngươi đừng nói nàng như vậy!" Lưu Thanh Vân bước lên một bước, trong ánh mắt mang theo kiên định trước nay chưa từng có, "Nàng tuổi trẻ mỹ mạo, trù nghệ tốt; tâm địa thiện lương, là người vui vẻ, Tiểu Bảo cũng là một hài tử ngoan, ngoại trừ từng gả cho người thì nàng có chỗ nào không sánh bằng nữ tử khác ? Nương, ta thật sự rất thích nàng, muốn lấy nàng làm vợ, nương người thành toàn cho ta đi."

"Không có khả năng!" Lưu Phương Thị kích động lên, "Ngươi chết tâm đi, nếu ngươi là một hán tử nông gia tầm thường thì nương còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng ngươi về sau có tiền đồ tốt đẹp, là muốn làm quan, nương quyết không cho phép ngươi cưới một quả phụ còn mang theo hài tử, nếu ngươi muốn cưới nàng ta, trừ phi bước qua xác của ta đi!"

"Nương —— "

Mễ Vị đứng ở ngoài cửa nghe đến đó, không muốn tiếp tục nghe nữa, cầm cá trong tay lặng lẽ xoay người về nhà.

Nàng vốn định lấy cá hôm nay đã đặt đem cho Lưu gia ăn , dù sao hôm nay nàng cũng không định bày quán, cá để qua ngày mai sẽ mới ăn sẽ không còn tươi , lãng phí đáng tiếc.

Lại không nghĩ rằng sẽ ngoài ý muốn nghe được đối thoại như thế này ý.

Nàng thật sự không nghĩ đến Lưu Thanh Vân sẽ có tâm tư như vậy với nàng, rõ ràng bọn họ cũng không mấy khi tiếp xúc, chỉ nói được mấy câu mà thôi, làm sao có tình cảm gì?

Chẳng lẽ nàng thật sự có cái gọi là bàn tay vàng, người gặp người thích sao? Nhưng mấy cái đó không phải chỉ nữ chủ mới có sao, nàng chỉ là một tục nhân không có lòng cầu tiến như thế, nhiều lắm chỉ có thể tính là người qua đường giáp thôi mà ?

Về phần lời nói của Lưu Phương Thị, nàng cũng không để ở trong lòng. Nhân chi thường tình nha, nhi tử học vấn tốt có tiền đồ, nói không chừng về sau sẽ cưới một tiểu thư nhà quan, không muốn nhi tử cưới một quả phụ mang hài tử là chuyện rất bình thường.

Bất quá nếu như chuyện này đã phát sinh, nàng cũng không có khả năng làm không biết mà tiếp tục thân thiết như không có việc gì, về sau gặp lại cũng là xấu hổ. Vừa lúc nàng cũng tính đi địa phương kế tiếp tìm kiếm phụ thân Tiểu Bảo, không bằng mau chóng thu thập một chút rồi rời đi nơi này cho xong.

Nghĩ như vậy, sau khi trở về nàng liền bắt đầu thu thập đồ vật, căn viện này vốn đã trả tiền thuê hai tháng, hiện tại chỉ ở một tháng, số tiền thuê một tháng còn lại kia nàng cũng không có ý định muốn lấy về .

Nơi kế tiếp nàng đã suy tính xong, định đi qua phủ Lư Châu giáp giới với phủ này. Phủ Lư Châu là một phủ lớn, dân cư rất nhiều, địa linh nhân kiệt, mậu dịch lui tới phồn hoa, số lượng người ra vào cũng rất lớn, đi vào trong đó bất luận làm ăn buôn bán hay tìm người đều không sai, hơn nữa chỉ cần ra bến tàu ngồi thuyền, theo sông một đường lên phía bắc, một ngày liền có thể đến nơi.

Hai ngày kế tiếp Mễ Vị đều không đi bày quán nữa, ở nhà đem thu thập hết đồ đạc trong nhà xong, thân thể Mễ Tiểu Bảo cũng khôi phục lại, lại biến thành một hài tử khoẻ mạnh chắc nịch hoạt bát.

Nghe nói bọn họ sắp phải rời đi tìm phụ thân, tuy rằng trong lòng nó rất không nỡ xa A Phúc ca ca, nhưng cũng không khóc nháo với Mễ Vị, chỉ là trong hai ngày cuối cùng này nó liền ôm tất cả đồ ăn cùng đồ chơi của mình đi tìm A Phúc, cùng nhau chơi đùa như cáo biệt cuối cùng.

A Phúc nghe nói hai mẹ con Mễ Vị muốn đi, phản ứng còn lớn hơn Mễ Tiểu Bảo, ôm Mễ Tiểu Bảo oa oa khóc lớn, mắt muốn khóc sưng lên.

Trong lúc nhất thời, lòng Mễ Vị có cảm giác hơi khó chịu.

Đối mặt với ly biệt thì hài tử luôn luôn bi thương hơn người lớn.

Nhưng lúc này, gia gia của A Phúc lại đột nhiên tìm đến Mễ Vị, thỉnh cầu nàng mang theo cả A Phúc cùng đi, điều này làm cho Mễ Vị nhất thời ngớ ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.