Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 91




Chương 91: Sự thật

Hắn nương theo ngọn đuốc yếu ớt bên ngoài mà nhìn thấy khuôn mặt của người đến. Là một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục của người Bắc Tề, trên tai đeo ngọc bội quý giá, sắc mặt hắn lạnh như băng, còn mang theo một chút tà mị. Mắt phải của hắn bị vải đen che lại càng làm tăng thêm vài phần quỷ quái.

“Lục… Lục Hoàng tử?” Vương Nhiên bối rối, vì sao đêm đã khuya mà Lục Hoàng tử của Bắc Tề này lại đến thăm?

Lục Hoàng tử Mạc Lặc mỉm cười, nói: “Nếu đã nhận ra bổn vương sao còn không cút đi?”

Vương Nhiên hơi tức giận, nói: “Nếu Lục Hoàng tử muốn gặp Tả tướng nhà chúng ta thì cũng phải để ta đi thông báo một tiếng…”

Lục Hoàng tử cười nhạo một tiếng, nói: “Đúng là không biết sống chết…”

Dứt lời, hộ vệ phía sau hắn liền đẩy lưỡi đao ra …

“Dừng lại.” Rèm cửa chính được vén lên từ bên trong. Tả tướng Lưu Thực chậm rãi ra khỏi chủ trướng, hắn nhìn Lục Hoàng tử không lạnh không nóng mà nói: “Lục Hoàng tử đêm khuya đến thăm, không biết tìm bổn tướng có chuyện gì?”

Lục Hoàng tử mỉm cười: “Tả tướng không mời bổn vương vào trong ngồi một chút sao?”

Sắc mặt Tả tướng Lưu Thực ngưng trọng, nói: “Lục Hoàng tử, mời.”

Thấy hai người ngồi ở trong trướng, trong lòng Vương Nhiên không vui nhưng cũng đành phải ngoan ngoãn đứng canh giữ ở cửa. Trong chủ trướng, Lưu Thực ngồi đối diện Lục Hoàng tử một hồi lâu cũng không lên tiếng, Lục Hoàng tử mở miệng trước, nói: “Hiện giờ hòa đàm chưa thành, không biết kế tiếp Tả tướng tính toán như thế nào?”

Lưu Thực hừ lạnh một tiếng, nói: “Hòa đàm chưa thành, không phải là điều Lục Hoàng tử chờ đợi sao?”

Nếu như lần nghị hòa này thất bại thì Tần Mục sẽ ra mặt khai chiến với Bắc Tề, nói thư vậy thì mặt mũi của các văn thần sẽ mất sạch. Hơn nữa tiền triều hậu cung liên lụy rất rộng, kết quả nghị hòa cũng rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thế cục trong cung. Lưu Thực cũng một mực suy tư vì sao hắn không chịu nghị hòa, không nghĩ tới hắn lại tìm tới cửa.

“Tả tướng nói như vậy là sai rồi, thực sự bản vương cũng rất mong đợi lần nghị hòa này, chỉ là có điều kiện mà không tiện nhắc tới ở trên đại điện mà thôi…” Lục Hoàng tử Mạc Lặc nhếch môi, cười như không cười mà nhìn Lưu Thực.

Mặt Lưu Thực không chút thay đổi, nói: “Lục Hoàng tử có chuyện cứ nói thẳng không cần ngại.”

Lục Hoàng tử Mạc Lặc cười nhạt, nói: “Ta muốn có một người.”

Lưu Thực có chút nghi hoặc, hỏi: “Ai?”

Mạc Lặc mở miệng phun ra ba chữ: “Tần Tu Dật.”

Ngữ khí của hắn thong thả nhưng lại mang theo hận ý sâu sắc. Lưu Thực giật mình lại nhìn mắt phải của hắn mới hiểu ra. Sắc mặt Lưu Thực buông lỏng vài phần, hỏi: “Ý của ngươi là, chỉ cần chúng ta giao Tần Tu Dật thì ngươi có thể thúc đẩy phụ hoàng ngươi đáp ứng chuyện nghị hòa?”

Ngón tay Mạc Lặc khẽ gạt chén trà, nói: “Không sai.”

Lưu Thực nhìn hắn một cái rồi trầm giọng nói: “Lục Hoàng tử muốn bản tướng bán đứng đồng liêu?”

Mạc Lặc cười ha ha, nói: “Đạo bất đồng bất tương vi mưu, nếu không phải là người trên một con đường thì sao lại có thể tính là đồng liêu?”. Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: “Một Tần Tu Dật đổi lại sự đình chiến của hai nước, hơn nữa nhờ đó mà thanh danh của Tả tướng sẽ vang dội. Vụ mua bán có lợi thế này bổn vương không tin Tả tướng không động tâm?”

Lưu Thực khẽ mím môi, không nói một lời. Mạc Lặc lại tiếp tục nói: “Nếu hai nước khai chiến, đừng nói là Tần Tu Dật chỉ sợ ngay cả quân Tần gia cũng không biết có thể lưu lại bao nhiêu người? Một người hy sinh, đổi lấy sự an ổn của ngàn vạn người, ai nhẹ ai nặng, trong lòng Tả tướng tự có phán đoán.”

Lưu Thực bình tĩnh nhìn Mạc Lặc, nói: “Ngươi dám lấy việc công trả thù tư không sợ phụ hoàng ngươi trách tội sao?”

Mạc Lặc nói: “Bổn vương tin Tả tướng sẽ không đem việc này tiết lộ ra ngoài, dù sao phụ vương ta cũng đã già… Hơn nữa ngươi cũng cần một đồng minh ở Bắc Tề, phải không? Ta nghe nói sủng phi của Hoàng Đế Đại Minh các ngươi là nghĩa muội của Trấn Quốc Công, vả lại Trấn Quốc Công cũng là thư đồng từ nhỏ của Hoàng Đế, tương lai nếu nhi tử của quý phi lên ngôi, thì tất nhiên Trấn Quốc Công sẽ nắm toàn bộ quyền hành, nếu Tả tướng không tính toán sớm, đến lúc đó làm sao còn có chỗ đứng?”

Những lo lắng trong lòng Lưu Thực bị Mạc Lặc đào bới ra, hắn lạnh lùng nắm chặt nắm đấm. Mạc Lặc tựa hồ đang chờ quyết định của Lưu Thực nên cũng không có ý đi mà nhàn nhã ngồi uống một ngụm trà. Sắc mặt Lưu Thực tối sầm lại, do dự hồi lâu. Rốt cục hắn hạ quyết tâm, nói: “Nếu ngươi có thể thuyết phục phụ hoàng ngươi đáp ứng ký kết hiệp định đình chiến, ta sẽ dẫn Tần Tu Dật đến biên giới Bắc Tề.”

Dừng một chút, hắn nói: “Về phần có thể bắt được hắn hay không thì phải xem bản lĩnh của Lục Hoàng tử.”

Mạc Lặc vừa nghe xong, ánh mắt không khỏi phóng ra hào quang khác thường, nói: “Được!”

Hắn tà mị cười, nói: “Hay là… Để cho hắn vào Vô Nhân Cốc đi…”

Mắt phải của hắn bị Tần Tu Dật bắn mù ở Vô Nhân Cốc. Đương nhiên hắn phải báo thù ở nơi này. Lưu Thực mím môi, nói: “Một lời đã định.”

Lục Hoàng tử đứng dậy từ biệt, khẽ cười nói: “Ta tin tưởng Tả tướng sẽ không làm bổn vương thất vọng.”

Dứt lời, hắn đeo áo choàng vén rèm cửa lên rồi đi vào trong bóng đêm, rất nhanh liền biến mất không thấy đâu. Vương Nhiên ở ngoài cửa nghe được toàn bộ câu chuyện… Hắn nhìn bóng lưng Mạc Lặc, rồi lại len lén nhìn Tả tướng Lưu Thực đang trầm mặc ở bên cạnh, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào là. Lưu Thực liếc hắn một cái híp mắt, nói: “Vào đi.”

Trong lòng Vương Nhiên chấn động, lập tức theo Lưu Thực đi vào chủ trướng. Lưu Thực đánh giá hắn một phen, liền nói: “Ngươi gia nhập quân Tần gia bao lâu rồi?”

Vương Nhiên thành thật trả lời: “Hai năm rồi…”

Lưu Thực ngồi, ngước mắt nhìn hắn, nói: “Hai năm rồi mà ngươi vẫn chỉ là một thủ vệ?”

Vương Nhiên căng thẳng, sắc mặt hổ thẹn. Lưu Thực nói: “Không bằng ngươi đi theo bản tướng đi, chỉ cần ngươi trung thành và tận tâm, bổn tướng nhất định sẽ đưa ngươi một bước lên mây xanh.”

Vương Nhiên trầm ngâm một lát, nói: “Tiểu nhân có tài đức gì mà để Tả tướng coi trọng? Nếu Tả tướng lo lắng chuyện Lục Hoàng tử bị truyền ra ngoài, vậy thì không cần, tiểu nhân cũng không muốn gây phiền toái cho mình.”

Lưu Thực mỉm cười, nói: “Có vài phần thông minh.” Dừng một chút, hắn nói: “Vậy ngươi có nguyện giúp bổn tướng một tay không?”

Vương Nhiên suy tư một lát, to gan hỏi: “Tả Tương thật sự muốn… Giao, giao cho Lục Hoàng tử Bắc Tề?”

Lưu Thực nhìn hắn, nói: “Nếu hy sinh một mình hắn mà có thể đổi lại thiên hạ thái bình thì có gì là không thể?”

Vương Nhiên vội vàng nói: “Nhưng hắn là anh hùng của chúng ta! Hắn từng dùng một mũi tên bắn trúng mắt Hoàng tử Bắc Tề, lập được đại công! Hắn…”

“Vậy thì sao?” vẻ mặt Lưu Thực bình tĩnh nhìn Vương Nhiên, nói: “Quân Tần gia của hắn, gần như không có một người nào có thể chết già, phần lớn đều là chết trận trên sa trường… Nếu sớm muộn gì cũng phải chết, không bằng để cho cái chết của hắn có giá trị một chút, ngươi nói xem có phải không?”

Vương Nhiên sửng sốt, lại không biết phản bác như thế nào. Lưu Thực lại nói: “Ngươi xem ngươi, ngươi nghe theo Tần Tu Dật đi theo dõi bổn tướng, nhưng chỉ có thể làm một thân vệ, nếu ngươi giúp bản tướng hoàn thành chuyện này, chính là thầm lặng cứu lê dân bách tính trong, bản tướng tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi… Ngươi là người thông minh, ắt hẳn biết lựa chọn như thế nào…”

Vương Nhiên lại lâm vào mê mang. Loại tư vị vừa rối rắm vừa mâu thuẫn kia đến bây giờ hắn còn nhớ rõ….

…Nhớ lại nơi này, giọng Vương Nhiên có chút run rẩy. Hắn thì thầm: “Thực sự trong lòng tiểu nhân không muốn… Cha con Trấn Quốc Công vẫn là tấm gương sáng trong lòng tiểu nhân, nhưng lời nói của Tả tướng lại làm cho tiểu nhân cảm thấy rất có đạo lý… Có lẽ, tiểu nhân đã động tâm với điều kiện mà hắn đưa ra.”

Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh như băng, thản nhiên nói: “Cho nên, ngươi liền đưa lá thư kia cho cha ta, khiến bọn họ chỉ mang theo mấy ngàn người mà vào Vô Nhân Cốc?”

Đèn dầu trong phòng lúc sáng lúc tối khiến khuôn mặt không rõ ràng, chỉ thấy hắn hơi cúi đầu, nói: “Vâng.”

Tần Tu Viễn siết chặt nắm đấm, lại hỏi: “Bức thư kia đâu?”

Vương Nhiên nhất thời trầm mặc, nói: “Tả tướng bảo ta cùng người của Bắc Tề đi đưa tin để che mắt người khác, sau đó lại bảo ta lại tìm cách trộm đi tiêu hủy… Nhưng bản thân ta lại lưu lại một con đường sống cho chính mình, đợi Trấn Quốc Công bọn họ đi rồi, ta liền lấy bức thư kia ra rồi tự mình giấu đi.”

Tần Tu Viễn nói: “Tả tướng có biết chuyện này không?”

Vương Nhiên nói: “Sau này mới biết… Nếu không phải trên tay ta có nhược điểm của hắn, hắn cũng không có khả năng xuất ra nhân mã giúp ta tìm được thê nhi… Tóm lại, việc này đúng là ta có lỗi với Tần gia các ngươi, nhưng nam tử Hán đại trượng phu, nếu đã làm thì không có gì phải hối hận, hiện giờ ta rơi vào tay ngươi, cũng là nhân quả tuần hoàn mà thôi.”

Tần Tu Viễn buồn bã cười, nói: “Ngươi nói nghe thật nhẹ nhàng.”

Hắn tiến lên một bước, hung hăng túm lấy cổ áo Vương Nhiên, nói: “Ngươi có biết mình đang làm cái gì không? Lấy vỏ bọc cứu lê dân bách tính, mượn công hành tư, hại chết phụ thân và huynh trưởng ta! Tại sao ngươi lại làm điều đó! Dựa vào cái gì?”

Sắc mặt Tần Tu Viễn thống khổ, ánh mắt lạnh đến mức tựa hồ muốn làm người tê cóng. Vương Nhiên kinh ngạc nhìn hắn, không biết đáp lại như thế nào. Tần Tu Viễn giơ tay lên xa, một quyền đấm vào mặt hắn, Vương Nhiên bị đánh nghiêng người, phun ra một ngụm máu.

Tần Tu Viễn căm hận nói: “Còn nói cái gì lấy tính mạng một người, đổi lấy tính mạng ngàn vạn người? Sau khi các ngươi hại chết phụ thân và huynh trưởng ta, Bắc Tề ngoài mặt giả vờ ký kết hiệp định đình chiến nhưng không đến mấy tháng liền lật lọng, đoạt đi ba tòa thành trì của chúng ta, trong đó có một tòa thành trì có hơn mười vạn dân chúng đều bị sát hại tàn nhẫn! Lúc ấy ta thân mang trọng hiếu, nhưng cũng phải khoác áo lên trận tắm máu giết địch! Khi đó, lũ thủ phạm các ngươi đang trốn ở đâu?”

Vương Nhiên bị nói cho hổ thẹn không thôi, hắn không phải không biết những thứ này, chỉ là trong tiềm thức của hắn không dám đem những thứ này liên quan đến mình. Vương Nhiên vùi đầu, che giấu sự xấu hổ của mình, thấp giọng nói: “Mặc dù ta đứng sai đội, đi lạc lối, nhưng ta cũng có lòng bào quốc. Khi ta ở dưới trướng của Hổ Khiếu tướng quân mãi vẫn không được trọng dụng… Bằng không ta cũng sẽ không bị Tả tướng dẫn dụ…”

Tần Tu Viễn hít sâu một hơi, từ trong ngực lấy ra một tờ giấy ném lên mặt hắn, phẫn nộ nói: “Mở mắt chó của ngươi ra xem!”

Vương Nhiên có chút ngoài ý muốn, yên lặng nhặt tờ giấy trên mặt đất lên, nhìn kỹ. Đó cũng là một phong thư. Lá thư này đã có vài năm, trang giấy có chút vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ ràng như cũ. Đập vào mắt hắn là hàng chữ viết có chút quen thuộc, giống như đã đọc ở đâu đó.

“A Viễn, mấy ngày gần đây mọi người có ổn không? Ta và phụ thân, A Dật đã đến Bắc Cương…”

“Dưới trướng Ngu huynh có một diệu nhân, thân thể cường tráng, tính cách quả cảm, vả lại làm người rất chân thành, có chí báo quốc… Tên là Vương Nhiên…”

“Người này chỉ cần mài dũa một thời gian nữa tất thành viên ngọc sáng. Đợi đệ ra chiến trường, Ngu huynh cho hắn thành phó tướng của đệ, như thế nào?”

……

Từng dòng từng chữ tiêu sái như thể Tần Tu Thệ đang đứng trước mặt hắn nói cho hắn nghe. Vương Nhiên giật mình nhìn về phía Tần Tu Viễn, hỏi: “Đây là Hổ Khiếu tướng quân… Thư của Hổ Khiếu tướng quân?”

Sắc mặt Tần Tu Viễn tái nhợt, thản nhiên nói: “Đúng.”

Môi Vương Nhiên khẽ run rẩy, tay hắn cầm lá thư, nhịn không được lại nhìn một lần…

“Thì ra Hổ Khiếu tướng quân đã sớm chú ý tới ta? Hắn… Hắn đã sớm cố ý bồi dưỡng ta, phải không?”

Ánh mắt hắn đỏ lên, toàn bộ thân thể bắt đầu run rẩy, hắn lẩm bẩm nói: “Ta đã làm cái gì vậy, ta đã làm cái gì?”

Trong lòng hắn xấu hổ khó chịu, giơ tay lên tát mình một cái!

Tần Tu Viễn lạnh lùng nhìn hắn rơi vào tự trách sâu sắc. Vương Nhiên quỳ gối trên giường, đầu dần dần cúi xuống, cuối cùng cả người nằm xuống giường, đầu hắn hung hăng đụng vào ván giường, lẩm bẩm: “Ngày đó khi ta biết Tả tướng muốn tạo phản… Vì sao không nhân cơ hội báo tin cho Hổ Khiếu tướng quân? Ta còn thật sự dẫn bọn họ đi vào Vô Nhân Cốc… Ta sai rồi! Ta đã sai rồi! Ta xin lỗi các ngươi…”

Dứt lời, hai tay hắn che mặt, run rẩy khóc ra tiếng. Hắn nhớ tới cái đêm mình đưa thư cho người Bắc Tề rồi nhìn Tần Tu Thệ, Tần Tu Thệ mỉm cười với hắn, nói: “Làm thân vệ của Tả tướng cũng không dễ dàng, cần phải thông minh một chút!”

Lúc đó hắn còn cười nhạt, lại không biết từng câu từng chữ của đối phương đều là xuất phát từ thật tâm, là sự không cam lòng của chính hắn, chôn vùi phần tri ngộ này triệt để. Vương Nhiên hối hận, thật lâu không thể bình tĩnh.

“Bây giờ ngươi hối tiếc để làm gì? Phụ thân và huynh trưởng ta không bao giờ có thể trở về nữa, nhưng mà thanh danh cả đời của họ đã bị hủy hoại, lại còn bị Tả Tướng vu cho tội danh tham công mạo hiểm, phủ Trấn Quốc tướng quân ta trăm năm qua, thanh danh trung dũng thế gia, thiếu chút nữa bị hủy hoại trong chốc lát!”

Vương Nhiên vẫn vùi đầu không nói, đắm chìm trong hối hận tận tâm. Tần Tu Viễn gằn từng chữ nói: “Nếu ngươi còn có một phần huyết tính nam nhi, còn có một phần đảm đương trách nhiệm thì hãy cùng ta lật án cho cha ta, công bố chuyện năm đó cho mọi người!”

Vương Nhiên nghẹn ngào, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tu Viễn. Sắc mặt Tần Tu Viễn cũng đỏ bừng, bình tĩnh nhìn hắn.

Hắn giãy dụa, đứng người quỳ xuống, chắp tay trịnh trọng nói: “Vương Nhiên, nguyện nghe tướng quân.”

Tần Tu Viễn mệt mỏi đi ra từ mật thất. Hắn cũng không biết mình rời đi như thế nào, hắn lê bước chân, không yên lòng trở về Phi Hiên Các.

Đã qua nửa đêm, nhưng đèn còn chưa tắt. Tần Tu Viễn lặng lẽ đi vào phòng ngủ, phát hiện trên bàn đặt một cái canh. Hắn nhìn thoáng qua, Đường Nguyễn Nguyễn đã dựa vào giường mà ngủ. Tần Tu Viễn liền lẳng lặng ngồi xuống trước bàn. Hiện tại rốt cục hắn cũng biết được chân tướng cha huynh bị sát hại, trong lúc nhất thời cũng không thể bình tĩnh, chỉ cảm thấy đau lòng khó có thể hô hấp. Hắn giật mình nhìn bát canh trước mặt, vốn không có bất kỳ khẩu vị nào. Nhưng vừa nghĩ đến đây là nàng cố ý chuẩn bị, liền không đành lòng phụ lòng tốt của nàng, nhẹ nhàng mở nắp ra.

Mùi canh dê thơm nồng đậm nhu hòa bay tới, trong nước canh nửa thanh nửa đậm, phiêu phiêu thịt dê thượng hảo, hành hoa xanh biếc cùng rau thơm che dấu đi mùi tanh của thịt dê.

Hắn nhẹ nhàng múc một muỗng, đưa vào miệng, canh tươi ngon đến cực điểm, dịu dàng đảo quanh khoang miệng, sau đó ẩn chứa mùi tiêu nhàn nhạt rồi xông thẳng vào đáy lòng, ấm áp phá tan tinh thần chống đỡ cuối cùng của hắn.

Cái muỗng “leng keng” rơi vào trong chén, Tần Tu Viễn cũng nhịn không được, vùi đầu lên bàn. Cả người hắn run rẩy không thôi, hai quyền gắt gao nắm chặt, thiếu chút nữa muốn bóp tay mình đến chảy máu. Tần Tu Viễn mím chặt môi, lặng lẽ gọi: “Phụ thân… Đại ca… cuối cùng con cũng đã biết sự thật. Phụ thân cùng đại ca vì yên bình của Đại Minh mà chém giết nửa đời, nhưng cuối cùng cũng không thể quang minh lỗi lạc chết trên chiến trường, mà phải ngã xuống dưới âm mưu đê tiện của đồng liêu.”

Hắn rốt cục cũng hiểu được, vì sao Nhị ca vẫn tự trách như vậy… Nguyên bản Lục Hoàng tử vì báo thù một mũi tên kia của hắn, mà tự dưng bồi lại đó là tính mạng của phụ thân và đại ca!

Tần Tu Viễn đau đớn không thôi, hắn cảm giác mình dường như bị cái gì đó bóp cổ họng, không thở nổi.

“A Viễn?”

Đang lúc hắn hồi tưởng lại sự thật, không biết tại sao Đường Nguyễn Nguyễn lại tỉnh lại. nàng nhìn thấy Tần Tu Viễn ngồi ở bàn, liền cuống quít mang giày chạy tới, đỡ lấy thân thể nửa cúi xuống của hắn, ân cần hỏi: “Chàng bị sao vậy?”

Tần Tu Viễn không nói gì, chỉ quay mặt nhìn nàng, sắc mặt buồn bã. Đường Nguyễn Nguyễn nương theo ánh đèn đêm yếu ớt thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đôi mắt đỏ đến dọa người, tiều tụy đến đáng thương. Nàng không nói hai lời, liền đem thân thể của hắn ôm vào trong ngực. Nàng thì thầm : “ Đêm nay chàng đã biết được chân tướng rồi, phải không?”

Tần Tu Viễn run giọng nói: “Cha ta… Đại ca… Họ chết quá oan uổng, Nguyễn Nguyễn, lòng ta rất đau đớn.”

Hắn nghẹn giọng không nói được nữa. Đường Nguyễn Nguyễn ôm hắn vào lòng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trán hắn, nói: “Thiếp biết, nhất định chàng đã rất khổ sở.”

Dừng một chút, nàng chạm vào tay hắn rồi nhẹ nhàng bật ngón tay hắn đang nắm chặt ra, nói: “Đau lòng thì cứ khóc ra đi.”

Giọng điệu của nàng ôn nhu, dường như vô cùng thương tiếc. Tần Tu Viễn nhắm mắt lại, đầu tựa vào xương quai xanh của nàng. Mùi hoa quế nhàn nhạt trên người nàng có thể khiến người ta yên lòng.

Lúc này, mây đen bên ngoài phòng bị nghẹn ức đã lâu, rốt cục cũng phóng thích mưa ra, mưa tí tách đập vào cửa sổ, tưới lên vạn vật. Những bi thống trong lòng hắn giống như nước lũ vỡ đê, từ bốn phương tám hướng vọt tới mà đem người nuốt chửng. Nhiều năm nhẫn nhịn, kiên cường cùng tự kiềm chế, đều ở giờ khắc này bị phá vỡ, cảm xúc của hắn rốt cục sụp đổ…

Cả người Tần Tu Viễn run rẩy dựa vào người nàng, vai hắn cũng bắt đầu hơi run lên. Trong nháy mắt, Đường Nguyễn Nguyễn nhận ra vai mình đã ướt, nàng liền đưa tay lên vỗ nhẹ lưng hắn, nói: “Khóc ra được là được rồi… A Viễn, tất cả đã qua rồi.”

Đêm nay, Tần Tu Viễn không biết là làm thế nào để đến giường. Hắn mơ mơ màng màng thấy Đường Nguyễn Nguyễn cởi áo ngoài của hắn ra và đắp chăn cho hắn.

Tần Tu Viễn thật sự là quá mệt mỏi, nhắm mắt lại rất nhanh đã mất đi ý thức… Trong giấc mơ của hắn, hắn đã gặp rất nhiều người.

Cha hắn dạy hắn luyện tập trong sân, lúc thấy hắn ngã, liền nghiêm khắc quát hắn đứng dậy, nhưng vẻ mặt vẫn khó nén đau lòng…

Hắn thật sự không muốn luyện nữa, liền ném gươm, giận dỗi nói: “Con không luyện nữa…” Nhưng lại thấy phụ thân lắc đầu, sau đó yên lặng biến mất trước mắt…

Tần Tu Viễn vội vàng đi tìm, rồi không hiểu sao lại tiến vào viện của đại ca. Đại ca chờ ở ngoài phòng sinh, vội vàng xoay quanh, nói: “A Viễn, đệ đến thật đúng lúc, cùng chờ với huynh đi. Tẩu tẩu đệ đã vào cả một ngày, nhưng đứa bé còn chưa ra…” Lời còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng khóc lớn trong phòng sinh, Tần Tu Viễn hưng phấn nói: “Đại ca đã làm cha!”

Tần Tu Thệ vui mừng đến phát khóc, nói: “Đệ cũng làm thúc thúc rồi!”

Đứa bé được bế ra, hắn nhìn đại ca với vẻ mặt tươi cười đang bế đứa nhỏ đưa cho mình, nói: “A Viễn, đệ nghĩ xem, nên đặt cho hắn cái tên gì?”

Tần Tu Viễn cẩn thận ôm đứa bé, đang muốn mở miệng thì đại ca ở đối diện lại không thấy đâu…

Hắn dường như rơi vào một giấc mộng sương mù trùng trùng điệp điệp, nhất thời vui vẻ lại rơi vào bi thương, vừa gặp nhau, trong nháy mắt lại chia ly.

Ngọn lửa trong trái tim hắn cháy lên hừng hực, thân thể lại mồ hôi lạnh, theo bản năng đưa tay ra ngoài, rốt cục cũng có một bàn tay ôn nhu nắm chặt tay hắn, đem hắn mang ra khỏi mộng tràn ngập nghiệp chướng này.

….

Sau đêm mưa, cuối cùng đã có một ngày nắng lớn. Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào, mạ lên một vầng hào quang nhẹ nhàng cho toàn bộ phòng ngủ.

Tần Tu Viễn nghiêng người, lặng lẽ mở mắt ra. Đập vào mắt hắn, chính là hàm dưới xinh đẹp trắng nõn của nàng, cùng với xương quai xanh mảnh khảnh đẹp mắt.

Hắn khẽ giật giật, lại phát hiện trên cổ mình là cánh tay Đường Nguyễn Nguyễn. Tay kia của nàng bị hắn gối dưới đầu, dường như nàng cứ như vậy mà ôm đầu hắn ngủ một đêm. Hô hấp của nàng bình ổn ngủ ngon lành.

Mặt Tần Tu Viễn đối mặt với nàng, gương mặt hắn cách thân thể mềm mại kiều mỵ kia cực gần, hắn nhất thời có chút đỏ mặt, nhưng lại không dám nhúc nhích. Hắn yên lặng hồi tưởng lại, tình cảnh của mình đêm qua, thật sự là có chút thất thố…

Chẳng qua nếu sự tình đã điều tra rõ ràng, Vương Nhiên cũng nguyện giúp hắn một tay, kế tiếp hắn liền muốn tìm thời cơ thích hợp, đem hết thảy bày ra trước mặt Mẫn Thành Đế.

Hắn đang suy tư, nhưng người bên cạnh hừ nhẹ một tiếng. Có lẽ là do cánh tay của nàng đã tê dại, bất giác giật giật, siết chặt ôm ấp… Lại dán mặt hắn lên bộ ngực đào mật mềm mại đầy đặn. Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ căng lên, cảm giác vành tai mình đỏ muốn nhỏ máu, lại cố gắng khống chế bản thân, không được tâm viên ý mã.

Hương thơm trên người nàng còn mang theo một chút ngọt ngào, khó trách mọi người đều nói, ôn nhu làm cho người ta đắm chìm… Quang cảnh hiện giờ làm sao hắn còn có thể nghĩ được chuyện đứng đắn gì?

“Tướng quân, ngài tỉnh dậy chưa?” Giọng nói của Minh Sương vang lên ngoài cửa, nàng nhẹ nhàng gõ cửa, thăm dò hỏi. Tần Tu Viễn nhanh chóng nhắm mắt lại, chỉ làm bộ như không nghe thấy.

“Tướng quân? Phu nhân?” Minh Sương còn chưa bỏ cuộc, tiếp tục gõ cửa. Tần Tu Viễn giả điếc giả câm, đồng thời tiếp tục tự hỏi trong phủ còn trống nơi nào hay không, có thể phái Minh Sương đi. Rốt cuộc, với sự kiên trì của Minh Sương đã đánh thức Đường Nguyễn Nguyễn, nàng giơ tay lên, dụi dụi mắt, lại nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn. Hắn đang nhắm mắt lại nằm im. Đường Nguyễn Nguyễn vừa nhìn tư thế này của hai người, nhất thời cũng có chút xấu hổ. Nàng chậm rãi rút cánh tay ra, cảm thấy cánh tay tê dại, liền nhẹ nhàng xoa xoa, thấp giọng nói: “Minh Sương, sao vậy?”

Minh Sương nói: “Nhị công tử cùng Chi Tâm tiểu thư đến đưa đến tin tức về Mỹ Thực Lệnh, đang chờ tướng quân cùng phu nhân đi qua.”

Lúc này, Tần Tu Viễn mới mở mắt, vẻ mặt ngây thơ nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, dường như còn chưa tỉnh giấc. Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn đêm qua khó chịu, lại gặp ác mộng lúc nửa đêm, liền ôn nhu nói: “Nhị ca đến rồi, chàng có muốn cùng thiếp đi gặp mặt không? Hay là ngủ thêm một chút nữa.”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Ta đi với nàng…” Sau đó, lại nói: “Đêm qua ta ngủ không ngon… May nhờ có nàng.”

Gò má Đường Nguyễn Nguyễn đỏ lên, cười cười xấu hổ: “A…”

Tần Tu Viễn nhìn nàng thẹn thùng, cũng mỉm cười, nói: “Sau này mỗi ngày đều ngủ như vậy có được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Chàng nghĩ thật hay!”

Dứt lời, liền đốc thúc hắn mặc y phục. Hai người cuối cùng cũng đi vào sân. Ngôn Chi Tâm nhìn hắn một cái, nói: “Sao các người dậy muộn như vậy? Sắp dùng bữa trưa rồi.”

Tần Tu Viễn nói: “Bữa trưa có gì quan trọng? Giấc ngủ của phu nhân nhà ta mới là quan trọng nhất.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, trong lòng oán thầm: Chẳng lẽ chàng ngủ không ngon sao?

Tần Tu Dật cười cười, nói: “Đệ muội, đây là Lễ Bộ đưa tới cho muội.”

Dứt lời, hắn đưa một quyển trục cho Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ mở ra nhìn, có chút kinh ngạc: “Đây là…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.