Chương 85: Nhớ lại
Ánh đèn đêm ấm áp chiếu lên mặt Đường Nguyễn Nguyễn, cho má hồng xinh xắn đáng yêu, còn nhuộm một tầng quyến rũ.
Mắt phượng của Tần Tu Viễn ngưng tụ, hắn thấp giọng cười cười, thấy nàng nhăn nhó như thế khiến hắn không khỏi có chút tò mò: “Là gì vậy?”
Mặt Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên, nàng nhỏ giọng đáp: “Đến lúc đó chàng sẽ biết.”
…..
Sáng sớm hôm sau, Tần Trung một mình ra cửa. Tần Tu Viễn bảo hắn đối đãi với người nhà Vương Nhiên phải thật tốt, vì thế hắn muốn mua vài thứ rồi mới đến thăm hai mẫu tử Vương phu nhân. Nhưng Tần Trung cũng không hiểu trong nhà nữ nhân cần những thứ gì, vì thế hắn đi tới Thải Điệp Phường nổi danh trong thành.
“Vị đại nhân này, ngài muốn lấy cái gì?” Tiểu nhị thấy Tần Trung tiến vào thì lập tức đi lên ân cần chào hỏi. Tần Trung thuận miệng nói: “Ta muốn mua mấy thứ tặng cho người trong lòng, thỉnh ngươi giúp ta chọn một số y phục đang lưu hành hiện nay.”
Tiểu nhị gật đầu, đáp: “Xin đại nhân theo ta!”
Vì thế Tần Trung đi theo tiểu nhị, trực tiếp lên lầu hai. Biển người trong Thải Điệp Phường đông đúc tấp nập, hắn cũng không phát hiện có hai cô nương đang nhìn chằm chằm mình.
“Người vừa rồi, có phải Tần Trung hay không?” Minh Sương nhón chân lên nhưng cũng không nhìn thấy trên lầu hai. Hôm nay nàng cùng Thải Bình ra ngoài mua sắm, bất tri bất giác đi dạo đến Thải Điệp Phường, các nàng đến mua son phấn cho Đường Nguyễn Nguyễn, dùng để vào cung tham gia Mỹ Thực Lệnh. Lại không ngờ gặp được Tần Trung ở đây. Thải Bình mỉm cười, nói: “Minh Sương, ngươi nói Tần Trung tới làm gì?”
Minh Sương suy nghĩ một chút mới đáp: “Nhất định là hắn tới mua đồ tặng nữ nhân…”
Thải Bình lộ ra vẻ mặt bát quái: “Tặng ai?”
Minh Sương trợn trắng mắt: “Đương nhiên là Thải Vi! Chẳng lẽ là ngươi hay ta?”
Hai người hiểu rõ trong lòng nhưng chỉ cười cười không nói gì, sau đó xoay người trở về phủ. Tần Trung đi dạo một vòng ở Thải Điệp Phường, hắn mua một ít đồ dùng cho nữ nhân rồi lại đi đến quán điểm tâm gần đó, mua chút bánh ngọt cùng mứt hoa quả. Sau khi ra khỏi quán bán điểm tâm, hắn cảm thấy có người đi theo mình. Tần Trung vô cùng cảnh giác, hắn bất động thanh sắc dừng lại trước mặt một quầy hàng nhỏ một lát, nhưng phát hiện phía sau có ba nam tử cũng dừng ở lề đường. Nếu hắn tiếp tục khởi hành thì mấy người kia lại tiếp tục đi theo hắn.
Trong lòng Tần Trung biết người tới không tốt, cho nên hôm nay hẳn là không thể đến chỗ Vương phu nhân. Dù sao trước mắt thì đây cũng là lợi thế duy nhất có thể bắt được Vương Nhiên, nếu chỗ ở của bọn họ bị bại lộ, người cũng bị chúng cướp đi thì chỉ sợ khó lòng mà tìm được Vương Nhiên nữa.
Tần Trung lại đi qua mấy con phố, hắn cứ để mặc ba người kia đi theo. Khi đi đến góc phố nơi ít người qua lại, hắn đột nhiên dừng chân, bỗng dưng quay đầu lại. Ba người kia bị hắn khiến cho bất ngờ không kịp đề phòng, bên người đã không còn chỗ ẩn thân. Tần Trung mỉm cười, nói: “Mấy vị, theo ta một đường dài như thế, không mệt sao?”
Vóc dáng của ba nam tử đều gầy gò thấp bé, đứng ở trong đám người không chút bắt mắt, thích hợp nhất trong việc truy vét tung tích, vừa nhìn qua là biết bọn họ đã được huấn luyện. Nam nhân đứng giữa cười lạnh, hắn nói: “Ngươi phát hiện ra chúng ta từ khi nào?”
Dứt lời, một tên rút đoản đao ra.
Tần Trung lâm nguy không loạn: “Chuyện này cũng không quan trọng, quan trọng là ai phái các ngươi tới?”
Nam nhân kia cười to tàn nhẫn: “Ngươi nên đi hỏi Diêm Vương thì hơn!”
Dứt lời, hắn cùng hai nam tử khác xông lên. Tần Trung bình tĩnh buông mấy món đồ vật trong tay xuống, hắn dùng tay không tiếp nhận chiêu thức đầu tiên của nam tử đó, hắn cũng nhanh chóng khống chế cổ tay nam tử kia, thuận thế xoay một cái đã đoạt được đoản đao của hắn, thoáng cái đâm vào cơ thể tên đó!
“A!” Nam nhân hét lên một cách thê lương! Hai người còn lại vừa thấy thân thủ Tần Trung rất giỏi, không khỏi có chút run rẩy. Tần Trung bắt được nam tử kia, hắn lạnh lùng nói: “Rốt cuộc là ai phái các ngươi tới? Nói mau!”
“Đại nhân, đại nhân tha mạng!” Nam nhân đó liên tục cầu xin tha thứ. Hai người khác thấy thế cũng có chút bối rối, liếc mắt nhìn nhau rồi nhất thời xoay người chạy trốn!
Nam tử bị thương oán hận nhìn hai người kia một cái, chính mình thì đau đến không thể động đậy. Tần Trung liếc hắn một cái, nói: “Còn không nói?”
Nam tử kia nhìn hắn một cái, ánh mắt hắn tàn nhẫn sau đó cắn nát độc dược giấu trong miệng!
Tần Trung phát giác có điều không đúng nên nhanh tay cạy miệng hắn ra: “Ngươi phun ra!”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi!
Vết máu màu đen theo khóe miệng người nọ chảy xuống, lập tức hắn vô lực ngã lăn ra đất. Tần Trung cúi người xuống, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, xác thực đã tắt thở.
Hắn nhíu mày rậm. Hay là quay về báo cáo việc này cho tướng quân trước rồi nói sau!
Nghĩ đến điều này, hắn vội vàng trở về phủ Trấn Quốc tướng quân….
…..
Trong lòng Tần Trung có việc trọng đại, vì thế một đường vội vàng chạy về phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn bước nhanh vào Phi Hiên Các, không cẩn thận đụng phải người đang đi tới!
“Ôi…”
Tần Trung vốn cao lớn khôi ngô, cô nương đối diện y thì mềm yếu nhu nhược, lơ đãng đụng một cái đã làm nàng ngã xuống đất, Tần Trung mua y phục điểm tâm về cũng bị cú va chạm này làm rơi xuống đất. Hắn vừa nhìn thấy Thải Vi thì vội vàng cúi người xuống đỡ nàng dậy, hắn nói: “Cô nương không sao chứ? Xin lỗi, ta đã quá khẩn trương.”
Hàng lông mày lá liễu tinh tế của Thải Vi hơi nhíu lại, nàng vừa mới bị đụng vào thân hình rắn chắc, trực tiếp ngã ngồi xuống đất, lúc này nửa người đều đau. Thải Vi lắc đầu, khẽ khoác tay hắn để đứng lên.
Tần Trung nhìn dáng vẻ của nàng, liên tục tự trách, chủ động đưa tay đỡ nàng, nói: “Đều do ta không tốt, cô nương ngã trúng đâu?”
Dứt lời, hắn bắt đầu đánh giá Thải Vi từ trên xuống dưới. Sắc mặt Thải Vi đỏ lên, nàng vội vàng nói: “Ta không có việc gì… Sao hôm nay huynh vội vàng như vậy?”
Tần Trung ngượng ngùng nói: “Ta có việc nên vội vàng bẩm báo với tướng quân, vì thế mới đi nhanh một chút.”
Thải Vi thấp giọng nói: “Vậy huynh cứ đi tìm tướng quân trước đi.”
Tần Trung nói: “Cô nương thật sự không sao chứ?”
Thải Vi “Ừm” một tiếng, nói: “Huynh đi đi, không cần quản ta.”
Tần Trung nghe thế buông tay, Thải Vi thử tự mình đứng dậy nhưng lại phát hiện một chân tựa hồ không thể dùng sức lực…
“A…”
Thải Vi đau đớn lên tiếng, có lẽ chân nàng đã bị trẹo rồi. Tần Trung vừa thấy nàng như vậy thì đau lòng không thôi, hắn nói: “Có phải chân bị thương rồi hay không? Ta đi mời đại phu cho xem cho cô nương?”
Thải Vi nhỏ giọng đáp: “Ta cũng không biết sao nữa, chân này vừa giẫm lên đã cảm thấy đau.”
Tần Trung nhíu mày nói: “Ta đưa ngươi trở về trước.”
Dứt lời, hắn muốn tới ôm Thải Vi lên, trên mặt Thải Vi nóng đỏ ửng, làm sao chịu để cho hắn tới gần chứ?
Nàng vội vàng lên tiếng: “Không có vấn đề gì, ngươi đi giúp ta gọi Thải Bình và Minh Sương tới đây là được.”
Ai ngờ Tần Trung ngày xưa dễ nói chuyện mà bây giờ như thay đổi tính tình, hắn kiên định nói: “Ngươi đã bị thương thành như vậy còn câu nệ làm cái gì? Ta đưa ngươi về trước, sau đó đi mời đại phu!”
Vẻ mặt hắn không thể nghi ngờ, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, trong kiên nghị còn mang theo dáng vẻ thân thiết. Thải Vi bị hắn nói như vậy làm cho sửng sốt, lập tức Tần Trung yên lặng cúi người, một tay ôm lấy đầu gối của nàng còn một tay khác đỡ bả vai Thải Vi, thoáng cái đã ôm ngang nàng lên!
Thải Vi kinh ngạc đến không nói nên lời! Nàng mở to mắt nhìn hắn, dùng tay đẩy Tần Trung ra: “Huynh, huynh hãy thả ta xuống, nếu bị người khác nhìn thấy…”
Trong lòng Thải Vi như nai con chạy loạn, hoảng loạn không thôi. Tần Trung cười, hắn nói: “Nhìn thấy thì như thế nào?”
Hắn lại hận không thể cho mọi người đến xem.
Thải Vi hơi sững sờ, nàng không biết trả lời như thế nào.
Tần Trung lại mỉm cười, làn da màu bánh mật dưới ánh mặt trời chiếu rọi có vẻ vô cùng ấm áp. Hắn sinh ra vốn đã cương nghị, kết hợp với ánh mắt kiên định nên giờ phút này càng làm nổi bật khí khái của nam nhân, Thải Vi nhìn có chút xuất thần.
Tần Trung có đôi cánh tay cường tráng, hắn vững vàng ôm lấy thân hình mảnh khảnh của Thải Vi, dường như vô dùng dễ dàng thoải mái, hắn vừa đi vừa cười với nàng: “Sẽ không để cô nương ngã xuống đâu, nếu ngươi sợ thì cứ ôm lấy ta.”
Sắc mặt Thải Vi càng đỏ, nơi này đi thẳng một đường là tới hậu viện, chỉ sợ sẽ bị rất nhiều người nhìn thấy… Nàng vừa ngượng ngùng vừa thấp thỏm nhưng cuối cùng cũng dứt khoát đưa tay bám lấy cổ hắn, quay mặt áp vào lồng ngực nam nhân, nhắm mắt giả chết. Tần Trung thoạt nhìn khí định thần nhàn*, nhưng trong lòng lại điên cuồng nhảy loạn không thôi. Lần đầu tiên trong đời này hắn ôm cô nương… Hơn nữa còn là cô nương mình thích. Hắn vừa có chút ảo não vì đã làm nàng tổn thương nhưng lại có chút mừng thầm vì có cơ hội thân cận hơn với nàng. Trong đầu hắn như đang trống rỗng, sợ nàng nghe thấy trái tim mình đập thình thịch.
Rốt cục cũng đi tới hậu viện, Tần Trung đẩy cửa ra, nhẹ nhàng đặt Thải Vi trên giường. Hắn hỏi, “Nàng bị thương ở chân nào?”
Thải Vi nhìn một chút rồi đáp: “Bên phải.”
Ngay sau đó, Tần Trung nâng chân phải của nàng lên, còn giúp nàng cởi giày, hắn nhẹ nhàng ấn vào vị trí mắt cá chân: “Có phải ở đây không?”
Sắc mặt Thải Vi càng đỏ ửng, nàng đáp: “Không phải… Huynh, huynh vội vàng chuyện công vụ thì cứ đi trước, chờ đại phu đến rồi xem sau.”
Tần Trung vẫn có chút lo lắng, hắn nói: “Ta xem một chút, được không?”
Hắn vô cùng buồn bã mà nhìn nàng, ánh mắt cũng đỏ lên.
Không đợi Thải Vi phản ứng thì hắn đã đưa tay cởi tất của nàng ra, một bên chân nhỏ trắng như tuyết hiện ra rõ ràng trước mắt. Tần Trung nhìn qua một chút, bên trong mắt cá chân nàng hơi sưng lên, chắc hẳn là bị trẹo chân rồi, nhưng nhìn mức độ nàng đau đớn thì có lẽ không bị thương tổn đến gân cốt. Hắn lại tỉ mỉ kiểm tra xung quanh, muốn xác định xem có vết thương nào khác hay không. Tần Trung tập võ quanh năm, trên ngón tay đã có một lớp chai sần thật dày, ngón tay thô ráp nhẹ nhàng vuốt nhẹ mắt cá chân tinh tế của Thải Vi khiến nàng đang đau đớn còn có chút ngứa ngáy. Hai gò má nàng như người say rượu, mấy lần muốn thu chân lại nhưng không biết mở miệng như thế nào. Ngay lúc xấu hổ thì nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra…
“Thải Vi! Nghe nói ngươi bị thương sao?” Thải Bình và Minh Sương cùng nhau chạy vào!
Đập vào mắt hai nàng chính là Tần Trung ngồi bên giường Thải Vi, đang chạm vào bàn chân non nớt trắng ngần của nàng… Không khí trong phòng nhất thời im lặng. Thải Bình ngượng ngùng cười nói: “Minh Sương… Dường như chúng ta đến không đúng lúc…”
Minh Sương quyết đoán gật đầu: “Tần Trung theo tướng quân vào sinh ra tử, trị liệu vết thương nhỏ căn bản không khó khăn gì, chúng ta vẫn nên đi hầu hạ phu nhân thôi…”
“Ngươi nói đúng…” Thải Bình cùng Minh Sương muốn chuồn đi nhưng Thải Vi vội vàng mở miệng: “Hai người đứng lại!”
Lúc này trên mặt Tần Trung cũng ửng đỏ, hắn buông chân nàng ra, lẳng lặng đứng lên. Hắn nhìn Thải Vi một cái, có chút không nỡ nhưng lại đi tới cửa rồi nói: “Các ngươi trở về vừa đúng lúc, ta đi mời đại phu, còn các ngươi chiếu cố Thải Vi một chút.”
Thải Bình và Minh Sương quay lại nhìn nhau.
Tần Trung quay đầu nhìn Thải Vi một cái. Ánh mắt đẹp ngậm nước xuân cùng đôi môi khẽ mím, hắn thấy vẫn còn thương xót. Tần Trung mỉm cười với nàng, nói: “Lát nữa ta lại đến thăm nàng.”
Thải Vi muốn nói không cần… Nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được. Đợi Tần Trung đi rồi, Thải Bình cùng Minh Sương lộ ra vẻ mặt cười xấu xa tiến lên, Minh Sương nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Nghe nói Tần Trung ôm ngươi trở về trước mắt bao người?”
Thải Vi dở khóc dở cười, nàng nói: “Các ngươi có thể quan tâm đến vết thương trên chân ta trước được không!”
……
Không giống với niềm vui ở phủ Trấn Quốc tướng quân, trong phủ Tể tướng, bầu không khí vô cùng áp lực.
“Đường Doanh Doanh vẫn không muốn tới sao?” Tả tướng Lưu Thực đứng trong thư phòng, hắn mặc cẩm bào cổ tròn huyền sắc, tay áo rộng rãi, hai tay chắp ra sau lưng, xương gò má hơi lồi ra là lộ sắc mặt âm u. Quản gia Lưu Kỳ nói: “Tướng gia, đã hai lần đưa tin đến phủ Học sĩ nhưng Đường tiểu thư cũng không chịu đi ra, chỉ hồi âm nói mình thất bại, còn bị thương…”
Sắc mặt Lưu Thực vô cùng khó coi, hắn nói: “Tám phần là Đường Các Lão đã biết việc này.”
Lưu Kỳ có chút kinh ngạc: “Hẳn là không phải chứ? Nếu như Đường Các Lão biết, không phải nên tìm tới cửa sao?”
Lưu Thực mỉm cười, hắn nói: “Ngươi đúng là không hiểu hắn, lão hồ ly giống như hắn, lúc này sao lại dám trở mặt với ta? Cho dù hắn có biết thì cũng sẽ làm bộ như không biết thôi.”
Lưu Kỳ hiểu được vài phần: “Vậy phủ Trấn Quốc tướng quân thì sao?”
Lưu Thực suy nghĩ một chút rồi nói: “Không chắc chắn. Cái này còn tùy thuộc vào quan hệ của Đường Các Lão với Tần Tu Viễn.”
Lưu Kỳ tiếp lời: “Hiện giờ phủ Học sĩ này và phủ Trấn Quốc tướng quân đã có quan hệ càng ngày càng gần, tướng gia cũng không sợ Đường Các Lão thật sự cùng Tần Tu Viễn chung một thuyền hay sao?”
Lưu Thực bày mưu tính kế cười cười: “Chung một thuyền rồi thì sao? Đối với bản tướng mà nói, bất quá chỉ là thêm một người chôn cất cho Tần Tu Viễn mà thôi.”
Ánh mắt Lưu Thực hơi nheo lại, khóe miệng lãnh đạm mà nhếch lên, dường như đang nắm chắc phần thắng.
“Cho ta vào!” Giọng nam nhân thô kệch bên ngoài vang lên, hắn gầm nhẹ mấy lần. Sắc mặt Lưu Thực căng lại, hắn hỏi: “Ai ồn ào ngoài kia?”
Lưu Kỳ không cần nhìn cũng biết là ai, hắn đáp: “Tướng gia, là Vương Nhiên…”
Lưu Thực cười lạnh: “Vậy mà hắn còn chưa chết sao?”
Lưu Kỳ sợ người bên ngoài nghe thấy liền nói: “Vương Nhiên vất vả lắm mới trốn được về kinh thành, ở trong Tướng phủ mấy ngày mà Tướng gia vẫn kéo dài không gặp hắn, tiểu nhân cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”
Lưu Thực nói: “Không phải ngươi đã cử người đi tìm tung tích của thê tử và hài nhi của hắn sao?”
Lưu Kỳ gật đầu, nhưng hắn lại lộ ra vẻ khó xử: “Tướng gia, Tần Trung bên cạnh Tần Tu Viễn có thân thủ rất cao siêu, hắn đã phát hiện người của chúng ta mà Vương Nhiên này không đợi được nữa, gần đây mỗi ngày đều đến náo loạn.”
Khóe miệng Lưu Thực khẽ căng thẳng, hắn không kiên nhẫn mà nói: “Thôi, để cho hắn vào đi.”
Lưu Kỳ lên tiếng đáp lại.
Lưu Thực chậm rãi ngồi ở trước bàn, còn chưa kịp uống trà, Vương Nhiên đã bị đưa lên. Vương Nhiên vừa tiến vào, Lưu Thực thiếu chút nữa không nhận ra hắn, bởi hắn đã gầy đi rất nhiều, cằm nhọn râu dày, sắc mặt ngăm đen, vẻ mặt lo lắng, so với lúc trước khác biệt như hai người.
“Tướng gia, rốt cục thuộc hạ cũng gặp được người.” Vương Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, trầm giọng nói. Lưu Thực ngước mắt nhìn hắn một cái, nói: “Sao ngươi lại rơi vào thảm cảnh như thế này?”
Vương Nhiên nhìn về phía hắn mà đáp: “Tướng gia đã biết rõ còn cố hỏi làm gì? Ta bị Tần Tu Viễn bức đến nhà tan cửa nát nhà, chỉ có thể trốn đông trốn tây… Đi tới phủ Tướng gia đã nhiều ngày, cũng không thể gặp tướng gia.”
Lưu Thực cười lạnh một tiếng, nói: “Nếu như chính bản thân ngươi vô dụng, như thế nào còn có mặt mũi tìm bản tướng?”
Ánh mắt Vương Nhiên nhất thời tàn nhẫn nhưng ngay sau đó lại hơi thu liễm một chút, hắn nói: “Vương Nhiên ta nhiều năm vì tướng gia mà vào sinh ra tử như vậy, đối với bí mật của tướng gia ta còn giữ miệng kín như bưng, chẳng lẽ Tướng gia không để ý tình cũ, cũng muốn bức ta vào đường cùng như thế sao?”
Lưu Thực biến sắc, nói: “Ngươi thật to gan, dám lấy chuyện kia uy hiếp bổn tướng?” Dừng một chút, hắn âm trầm nói: “Muốn bí mật không lộ, ngược lại cũng không có gì khó khăn.”
Hắn ngước mắt nhìn về phía Vương Nhiên, nhẹ nhàng nói một câu: “Giết ngươi, không phải là được sao.”
Vương Nhiên cười ha ha: “Tướng gia cho rằng ta là tiểu hài tử ba tuổi sao? Nếu ta không có chút chuẩn bị mà lại dám đến phủ Tể tướng này?”
Lưu Thực không nói lời nào mà chỉ chăm chú nhìn hắn, trong mắt tràn đầy hiềm khích. Ánh mắt Vương Nhiên có vài phần điên cuồng, hắn gằn từng chữ nói: “Bí mật của tướng gia, ta đã sớm viết ra rồi giấu ở một nơi, còn có chứng cứ năm đó cũng ở cùng một chỗ.”
Hắn tiếp tục: “Nếu ta không liên lạc với bên kia thì trong vòng ba ngày, chắc chắn có người sẽ công bố những điều đó cho dân chúng. Có thể đến tai thiên tử được hay không thì ta không biết, nhưng khẳng định không thể gạt được phủ Trấn Quốc tướng quân.”
Sắc mặt Lưu Thực âm lãnh nhìn về phía Vương Nhiên, một lúc lâu sau, hắn nói một câu: “Bản tướng lại không biết, bây giờ ngươi lại có tiến bộ như vậy.”
Vương Nhiên mỉm cười: “Đều là tướng gia dạy dỗ có phương pháp.”
Lưu Thực nhìn hắn một cái, nói: “Như vậy đi, bổn tướng giúp ngươi tìm được thê nhi, chờ một nhà ba người các ngươi đoàn tụ thì ta đưa các ngươi rời khỏi Đế Đô, ngươi giao thứ đó cho bản tướng và không bao giờ trở về nữa, được chứ?”
Vương Nhiên mỉm cười: “Đúng ý ta.”
Sau khi đàm phán xong, Vương Nhiên nghênh ngang rời khỏi thư phòng. Lưu Thực tức giận đến mức đánh một chưởng vào thư án, hắn quát lớn: “Thật sự là vô sỉ!”
Lưu Kỳ đứng ở một bên, thấp giọng nói: “Tướng gia, Vương Nhiên này cũng thật là không biết tốt xấu, muốn đè đầu cưỡi cổ người như thế!”
Lưu Thực cười lạnh lùng: “Làm sao bản tướng có thể bị hắn nắm thóp được?” Khóe miệng hắn căng thẳng: “Trước tiên giúp hắn tìm người thân, chờ lấy được đồ thì đưa gia đình bọn họ… Đến miền cực lạc sớm đi.”
Lưu Kỳ chần chờ một chút mới nói: “Hài tử kia… Vẫn còn trong tã lót, cũng phải… ”
Lưu Thực liếc hắn một cái, nói: “Sao, chuyện diệt cỏ không diệt tận gốc, một lần còn chưa đủ sao?”
Lưu Kỳ sửng sốt, cũng lập tức hiểu được hắn đang ám chỉ cái gì, không khỏi mồ hôi lạnh chảy đầy đầu mà nói: “Vâng, tiểu nhân tuân mệnh.”
Lưu Kỳ yên lặng rời khỏi thư phòng, hắn đi không xa thì gặp Lưu Thư Nhiễm. Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, nói: “Lưu thúc.”
Thấy hắn, mặt Lưu Kỳ cũng dần dần giãn ra: “Nhị công tử.”
Lưu Thư Nhiễm thấy sắc mặt hắn không tốt liền hỏi: “Lưu thúc làm sao vậy?”
Sắc mặt Lưu Kỳ lộ rõ vẻ buồn bực, nói: “Không có gì…”
Chủ tử giao cho công vụ, nào có dễ làm?
Lưu Thư Nhiễm biết, bề ngoài Lưu Kỳ là quản gia tướng phủ, kỳ thật rất nhiều chuyện trọng yếu phụ thân đều giao cho hắn làm, vì thế Lưu Thư Nhiễm nói bóng nói gió hỏi: “Lưu thúc, nếu có chuyện gì khó xử… Không bằng nói ra, có lẽ ta có thể vì người mà phân ưu.”
Lưu Kỳ nhìn Lưu Thư Nhiễm một cái, hắn biết Lưu Thư Nhiễm thiên tư thông minh, khó có được chính là hắn còn rất an phận thủ thường, cũng không cùng trưởng tử tranh đoạt cái gì, đối đãi với hạ nhân cũng khiêm tốn tôn trọng, ở trong phủ rất có nhân duyên. Nhưng việc này trọng đại, hắn cũng không biết có thể nói với Lưu Thư Nhiễm hay không. Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, nói: “Lưu thúc, chỗ của ta mới có trà xuân được dâng lên, không bằng đến chỗ ta ngồi một chút?”
Lưu Kỳ suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu. Hai người ngồi trong thư phòng của Lưu Thư Nhiễm, hắn tự tay pha một ấm trà rồi chậm rãi rót một chén cho Lưu Kỳ, nói: “Lưu thúc, xin người dùng trà.”
Lưu Kỳ vội vàng đứng dậy, nói: “Nhị công tử làm vậy tiểu nhân tổn thọ mất.”
Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Tuy Lưu thúc là quản gia tướng phủ nhưng cũng là cánh tay phải của phụ thân, từ nhỏ lại nhìn ta lớn lên vì thế trong lòng ta cũng coi người là thúc phụ.”
Một lời nói này đã khiến Lưu Kỳ vui vẻ không thôi, hắn ha hả cười, có chút hưởng thụ. Vì thế Lưu Kỳ cũng buông xuống vài phần cảnh giác mà nói: “Chuyện hôm nay tương gia dặn dò, không dễ làm…”
Lưu Thư Nhiễm cười nói: “Chuyện gì có thể làm khó được Lưu thúc? Thư Nhiễm nguyện nghe chi tiết.”
Lưu Kỳ thấp giọng nói: “Tướng gia bảo ta đi giúp Vương Nhiên tìm thê nhi cho hắn.”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm kinh ngạc, nói: “Vương Nhiên? Là tướng trấn thủ Ích Châu phạm phải chuyện sai trái lúc trước đó sao?”
Lưu Kỳ gật đầu.
Lưu Thư Nhiễm đã sớm nghe nói tướng trấn thủ Ích Châu Vương Nhiên có hiềm nghi thông địch, vả lại ở Ích Châu hạ độc thủ với Trấn Quốc đại tướng quân, vì thế Mẫn Thành Đế hạ lệnh điều tra tra chi tiết, chỉ là vẫn không có tin tức hắn sa lưới. Lưu Thư Nhiễm nghi hoặc nói: “Vương Nhiên này có quan hệ gì với phụ thân?”
Lưu Kỳ không biết có nên nói hay không, Lưu Thư Nhiễm lại rót cho hắn một chén trà, nói: “Chúng ta biết lợi hại trong đó, mới có thể tìm được cách giải quyết tốt hơn.”
Lưu Kỳ nghi ngờ uống một ngụm trà, thấp giọng đáp: “Vương Nhiên này hiện giờ đang ẩn nấp ở phủ chúng ta… Hắn, thật ra là người của tướng gia.”
Lưu Thư Nhiễm lộ ra vẻ kinh ngạc nói: “Vậy hắn ở Ích Châu động thủ với Trấn Quốc đại tướng quân, cũng là phụ thân bày mưu tính kế sao?”
Lưu Kỳ lắc đầu nói: “Cũng không phải, lúc đó chính hắn ngu xuẩn mới lộ ra chân tướng muốn giết người diệt khẩu, kết quả lại để Tần Tu Viễn chạy trốn mất.”
Lưu Thư Nhiễm phụ họa: “Đó đúng là thành sự không đủ, bại sự có thừa.”
Lưu Kỳ cảm thán nói: “Đúng vậy… Bây giờ hắn tìm tới cửa, còn buộc chúng ta phải tìm thê tử cho hắn. Thê nhi hắn rõ ràng nằm trong tay Tần Tu Viễn. Lúc Tần Tu Viễn bẩm báo chuyện Ích Châu với Hoàng thượng, cũng chưa từng giao con tin ra, tất nhiên là giấu ở nơi cực kỳ bí mật, làm sao tìm được?”
Lưu Thư Nhiễm gật gật đầu, nói: “Thật khó tìm, thế nhưng… Tại sao cha và người lại sẵn sàng giúp hắn tìm thê nhi?”
Dựa theo sự hiểu biết của hắn đối với Lưu Thực thì lúc này, khẳng định Lưu Thực hận không thể lập tức xóa sạch quan hệ với Vương Nhiên mới đúng. Lưu Kỳ uống một ngụm trà rồi nói: “Trong tay hắn… Có thứ tướng gia muốn.”
Lưu Thư Nhiễm tiếp tục hỏi: “Là gì vậy?”
Lưu Kỳ thu liễm tinh thần, nói: “Nhị công tử vẫn đừng nên hỏi, hiện giờ cũng không phải chuyện ngươi nên quan tâm, nửa năm sau thi đậu mới là quan trọng nhất.”
Lưu Kỳ một mặt ngăn cản vấn đề của hắn, nhưng cũng thật tâm thật khuyên hắn tiến lên. Lưu Thư Nhiễm đành phải buông tay mà gật gật đầu, cười nói: “Lưu thúc nói đúng.”
Lưu Kỳ lại nhìn hắn một cái: “Lưu thúc coi trọng ngươi, từ nhỏ ngươi đã thông minh hiểu chuyện, hiện giờ ta cũng mong ngươi sớm đăng khoa, thành gia lập nghiệp. Nếu như Vân Ảnh phu nhân còn ở đây mà nhìn thấy bộ dáng của ngươi như hiện tại, cũng sẽ vui mừng.”
Sắc mặt Lưu Thư Nhiễm khẽ biến, hắn miễn cưỡng cười. Hắn lại cùng Lưu Kỳ hàn huyên vài câu, cuối cùng không yên lòng tiễn hắn đi.
Đợi Lưu Kỳ đi, Lưu Thư Nhiễm đi vào thiên điện phía sau thư phòng.
Hắn đóng cửa lại. Trong thiên điện có đàn hương lượn lờ, làm cho tâm tình hắn bình phục vài phần. Thiên điện này vô cùng chật hẹp, ánh sáng lờ mờ, giống như chạng vạng. Trên hương án trong điện, hương nến cung phụng đầy đủ, kèm theo một linh vị cô độc lẻ loi. Lưu Thư Nhiễm yên lặng tiến lên, xuất thần nhìn một hồi lâu. Sau đó, hắn mở miệng: “Mẫu thân.”
Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ linh vị rồi nói, “Ngươi đang ở bên kia, có tốt không?”
Mặc dù không có ai trả lời nhưng hắn mỉm cười, còn nghiêm túc nói: “Bây giờ mọi chuyện của nhi tử đều tốt.”
Bộ dáng giờ phút này của Lưu Thư Nhiễm bất đồng hẳn với dáng vẻ mặc đời thường ngày, thần sắc hắn ôn nhu, ngữ khí chân thành: “Mẫu thân còn nhớ rõ Doanh Doanh không? Chính là tiểu nữ nhi của Đường Các Lão. Bây giờ nàng ấy cũng đã trưởng thành, lớn lên rất đẹp, tuy rằng tính cách của nàng thoạt nhìn tùy hứng lại mạnh mẽ, nhưng con biết, nàng kỳ thật là ngoài mạnh trong yếu, bởi vì trong lòng nàng bất an cho nên mới muốn tranh thủ càng nhiều… Nếu con đỗ đạt khoa cử, muốn đi cầu hôn nàng, mẫu thân đồng ý không?”
Nội thất yên tĩnh như một vũng nước sâu, ngay cả gió cũng không thổi vào được. Nhưng Lưu Thư Nhiễm lại chỉ có ở chỗ này mới cảm thấy an tâm. Tuy nhiên, Lưu Thư Nhiễm lại thu liễm dáng vẻ nhu hòa, sắc mặt hắn trịnh trọng nói: “Thế nhưng trước đó, nhi tử phải đi làm một chuyện lớn…”
* Khí định thần nhàn = Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã.