Chương 83: Trứng cuộn mè đen
Đường Nguyễn Nguyễn cười tươi ngồi bên cạnh, trong bát của nàng lại trống rỗng. Mà Tần Trung phát hiện ngay cả tướng quân cũng không đến. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tướng quân còn bận, ta để lại một phần cơm chờ chàng hoàn thành công vụ xong, ta lại đi cùng chàng dùng bữa, nồi này các ngươi ăn xong là được.”
Tần Trung nghe vậy cũng cười cười hàm ý một chút, hắn gật đầu rồi tiếp tục trộn cơm với nước sốt trong bát, ăn hết sức nghiêm túc, trong dạ dày dần no căng cũng thấy ấm áp, vô cùng thoải mái. Đường Nguyễn Nguyễn cùng bọn họ ngồi một hồi thì đi đến thư phòng của Tần Tu Viễn. Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thấy Tần Tu Viễn còn viết gì đó trước thư án, đèn đêm chiếu sáng khuôn mặt nam nhân càng trở nên rõ nét hơn, dường như trên mặt hắn còn có nụ cười.
“Vẫn chưa hoàn thành sao?” Đường Nguyễn Nguyễn bưng khay đi vào, Tần Tu Viễn ngước mắt lên, ý cười càng đậm: “Nguyễn Nguyễn.”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt đồ ăn lên bàn nhỏ bên cạnh, cười tủm tỉm hỏi: “Chuyện gì làm cho chàng vui vẻ như vậy?”
Tần Tu Viễn ngồi ở trước thư án, hắn chỉ chỉ bức thư bên cạnh rồi nói: “Thiếu Duẫn sắp tới Đế Đô rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: “Thiếu Duẫn? Có phải biểu ca ở Bình Ninh đã gặp qua không?”
Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, nói: “Biểu ca sao? Hắn bằng tuổi ta, không cần phải xưng hô với hắn như thế.”
Hắn và Phạm Thiếu Duẫn luôn luôn giao hảo, chưa bao giờ câu nệ tiểu tiết. Đường Nguyễn Nguyễn lại cười, nói: “Huynh ấy đến Đế Đô làm gì vậy?”
Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái rồi nói: “Hắn đến diện Thánh, có thể sẽ tiếp nhận chức vụ chỉ huy Ích Châu.”
Đường Nguyễn Nguyễn giật mình, nói: “Huynh ấy sao?”
Lần trước đến Bình Ninh, Phạm Thiếu Duẫn vốn muốn vào Đế Đô nhậm chức, chẳng qua lúc ấy còn chưa xác định được chức quan gì. Thế nhưng, trải qua chuyện Ích Châu của Vương Nhiên và Lý Cẩm Trình tranh giành, Mẫn Thành Đế liền đổi chủ ý. Phạm gia đời đời làm quan, tuy rằng không nắm giữ quá nhiều chức vụ quan trọng, nhưng gia tộc đi theo con đường trường tồn, vẫn là trung thần với hoàng quyền, chưa từng phạm sai lầm. Đối với Mẫn Thành Đế mà nói, ở Ích Châu thả một người có dã tâm, không bằng cho một người ổn thỏa, vì thế hắn nhìn trúng đích tử của Phạm gia, Phạm Thiếu Duẫn. Tần Tu Viễn nói: “Ích Châu… Đối với hắn mà nói, không chừng là một nơi tốt.”
Dân sinh Ích Châu ổn định, mấy năm gần đây phát triển kinh tế thương mại cũng rất không tệ, Phạm Thiếu Duẫn lại là người am hiểu kinh doanh, đi Ích Châu, nói không chừng còn có thể làm nên đại sự. Đường Nguyễn Nguyễn cũng cao hứng vì hắn, nàng nói: “Vậy hắn đến Đế Đô, chúng ta có thể tụ tập một lần rồi.”
Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng rất hứng thú, hắn bèn nói: “Hình như nàng rất hưng phấn?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Đương nhiên, Thiếu Duẫn rất am hiểu mỹ thực, gần đây thiếp lại nghiên cứu một số món ăn mới, chờ huynh ấy đến, thiếp có thể nhờ huynh ấy chỉ giáo một phen.”
Tần Tu Viễn hơi nhíu mày: “Hắn biết gì về mỹ thực…”
Hắn thầm nghĩ, Phạm Thiếu Duẫn cũng chỉ là người am hiểu nữ nhân mà thôi… Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thiếp thấy lần trước huynh ấy ăn bánh dứa, đưa ra nhận xét cũng vô cùng rõ ràng… Tất nhiên là một người chú ý đến việc ăn uống.”
Giọng điệu của nàng nghe có vẻ mang theo vài phần thưởng thức. Trong lòng Tần Tu Viễn hơi chua xót, hắn nói: “Vậy còn ta thì sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Chàng… Chàng là một thực khách tuyệt vời… ”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn, nàng cho Tần Tu Viễn món gì thì hắn đều có thể ăn hết. Trong lòng Tần Tu Viễn không phục, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn nói: “À, đó là bởi vì mỗi ngày ta đều hồi phủ về bên nàng, nhưng mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với ăn uống đương nhiên là tam hiểu rộng rãi hơn.”
Đường Nguyễn Nguyễn mở to mắt mà nói: “Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt sao? hắn không có thê tử ư?”
Cái Tần Tu Viễn muốn chính là kết quả này. Hắn mỉm cười nhẹ nhàng tiếp tục lời vừa rồi, “Hắn không có chính thê.” Thêm một câu: “Nhưng thiếp thất thành đàn, nhiều đến mức không đếm xuể.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất ngờ, nàng nói: “Thiếp lại không biết, Thiếu Duẫn là người đa tình như vậy.”
Trong lòng Tần Tu Viễn âm thầm sảng khoái. Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thế nhưng thoạt nhìn Thiếu Duẫn đã vô cùng phong lưu, chọc cô nương gia thích cũng là hợp tình hợp lý.”
Tần Tu Viễn nhất thời nghẹn lòng, nói: “Hắn phong lưu sao?”
Dứt lời, hắn đứng lên, ung dung thẳng người. Đường Nguyễn Nguyễn không chú ý tới phản ứng của hắn, nàng thành thật hồi tưởng lại: “Hắn thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, khi nói chuyện với người khác khiêm tốn lễ độ, đại khí ôn hòa.”
Bởi vì nàng và Phạm Thiếu Duẫn không quen biết nhau cho nên vắt hết óc cũng chỉ có thể nghĩ ra mấy từ này.
Hắn nghe vậy buồn bực, bèn nói: “Hắn phong độ nhẹ nhàng?” Tần Tu Viễn ghen tuông, đứng lên đi lại mới nói tiếp: “Khi hắn còn nhỏ còn bị đàn cẩu hung dữ rượt vòng quanh đường lớn, cũng may có ta đã cứu hắn! Lúc đó hắn sợ tới mức ngay cả giày cũng rớt ra!”
Trong lòng Tần Tu Viễn bất bình, hắn cố gắng nhớ lại lịch sử đen tối của Phạm Thiếu Duẫn, ý đồ xóa bỏ ấn tượng tốt đẹp của hắn trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, cũng có chút buồn cười nói: “Vậy mà hắn còn có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?”
Tần Tu Viễn nghe xong thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu! Hắn giận giữ bất bình nhìn nàng, lại thấy nàng cong mắt cười cười. Hắn đi lên hai bước, đến gần nàng và nói, “Nàng cố ý, phải không?”
Đường Nguyễn Nguyễn giả ngốc, hỏi lại: “Sao?”
Tần Tu Viễn tức giận: “Chọc ta ghen, nàng thấy rất thú vị sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được nữa mà bật cười, nàng nói: “Chàng nhận mình vừa ghen à?”
Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ giật giật, hắn đáp: “Ta ghen thì sao, chẳng lẽ nàng thích nghe ta khen cô nương khác?”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn vô tâm vô phế: “Vậy thì chàng cứ khen…”
Tần Tu Viễn tức giận: “Nàng…”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng túm lấy ống tay áo hắn rồi nói: “Nếu chàng dám khen cô nương khác, vậy thì sau này sẽ không được ăn cơm thiếp làm.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn lập tức cười rộ lên. Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười cười, nàng nói: “Ăn cơm trước đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”
Tần Tu Viễn ngồi xuống trước bàn, hắn lại chậm chạp không ngồi yên. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tần Tu Viễn nhìn nàng rồi nói: “Đau tay.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, hỏi: “Tay chàng bị sao vậy?”
Tần Tu Viễn nói: “Viết tấu chương cả buổi chiều, ta còn viết thư dài cho Phạm Thiếu Duẫn nên bây giờ tay không nhấc lên được.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày nói: “Mấy ngày trước chàng còn luyện tập cả một buổi chiều, lúc múa trường thương, sao lại không thấy chàng nói đau tay?”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn bừng tỉnh đại ngộ, hắn đáp: “Ừm… Nói không chừng chính là lúc ấy bị thương ở tay, cho nên hôm nay tự mình ăn cơm ta cũng thấy khó khăn.”
Dứt lời, vẻ mặt vô tội nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng muốn thiếp giúp chàng sao?”
Tần Tu Viễn thở dài: “Vậy thì đa tạ phu nhân.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Tần Tu Viễn!”
Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô tội: “Ta đói quá…”
Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ, nàng nhận mệnh bưng bát của hắn lên… Nàng lấy một cái muỗng rồi trộn cơm với nước sốt, tức giận nói: “Há miệng!”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn mang theo vài phần trêu chọc, hắn hứng thú nhìn nàng, nếu đã ghen, dù sao cũng phải đòi chút phúc lợi trở về mới được. Cứ như vậy, một người vô lại, một người tức giận đang kiên trì ăn hết bữa cơm này. Khi Minh Sương đến đưa nước thì thấy cửa khép hờ, vì thế nàng cũng bất giác đẩy ra, ai biết được lại nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng quỷ dị… Tướng quân luôn luôn lạnh như băng, lúc này đang ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn nhỏ, vẻ mặt chờ mong nhìn phu nhân. Còn phu nhân ngày thường ôn nhu như nước, lúc này lại căng da mặt, dùng muỗng múc cơm, đưa tới trước mặt tướng quân, hung dữ nói: “Mau ăn đi!”
Tướng Quân há mồm nuốt vào, cười như hài đồng bảy tuổi.
Miệng Minh Sương há to chữ “A” cũng trở thành hình tròn, nàng không khỏi hoài nghi có phải mình xuất hiện ảo giác hay không. Tần Tu Viễn còn chưa nuốt cơm trong miệng xuống, lúc lơ đãng nhìn qua khe cửa thì thấy Minh Sương… “Khụ khụ khụ!” Hắn giật mình ho khan. Đường Nguyễn Nguyễn bị hoảng sợ, nàng vội vàng lấy khăn tay ra đưa cho hắn lau: “Chuyện gì vậy?”
Trên mặt Tần Tu Viễn đỏ tai hồng, cũng không biết là bị sặc hay là thẹn quá hóa giận: “Minh Sương!”
Minh Sương sợ tới mức thiếu chút nữa làm đổ ấm trà, nàng lớn tiếng hô: “Nô tỳ không nhìn thấy gì hết! Nô tỳ không thấy đâu!”
Sau đó chạy nhanh như chớp!
……
Cách Mỹ Thực Lệnh vài ngày nữa, nên lúc này Đường Nguyễn Nguyễn muốn thừa dịp trở về phủ Học sĩ xem một chút. Nghe nói bây giờ mẫu thân ăn ngon hơn rất nhiều, cơ bản khôi phục chế độ ăn uống bình thường, nàng lại muốn tự tay nấu chút đồ ăn vặt, mang đến cho mẫu thân nếm thử. Hôm nay nàng dậy sớm, thảnh thơi bước vào phòng bếp nhỏ, đưa mắt đã thấy Thải Bình đang lau bàn bên trong . Thấy Đường Nguyễn Nguyễn tiến vào, Thải Bình phúc thân phúc thân nói: “Tiểu thư.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chào buổi sáng!”
Trải qua chuyện lần trước, dường như Thải Bình lại càng ra sức làm việc, nàng cũng cẩn thận hơn trước rất nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Tại sao ngươi dậy sớm như vậy?”
Thải Bình nói: “Nô tỳ tỉnh rồi không ngủ được nữa nên đã dứt khoát đứng lên quét dọn một chút.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Thải Vi đâu?”
Thải Bình cười nói: “Nàng còn chưa dậy đâu… Gần đây nàng ngủ muộn.”
Khóe miệng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nhếch lên, mắt hạnh cong cong, nói: “Buổi tối nàng còn làm việc may vá cho Tần Trung sao?”
Thải Bình nói: “Không phải!” Nàng thấp giọng nói: “Nhưng Thải Vi luôn nói nàng và Tần Trung là bằng hữu bình thường, dù sao nô tỳ cũng không tin.”
Thải Bình vốn có tính tình sôi động, nói đến những chuyện bát quái thì vô cùng say sưa. Đường Nguyễn Nguyễn đối với việc này, kỳ thật cũng có chút nghi hoặc, theo lý thuyết giữa hai người này, hẳn là không có lực cản gì mới đúng. Nàng hỏi: “Tần Trung có cho Thải Vi thấy rõ tâm tình của mình hay chưa?”
Thải Bình suy nghĩ một chút mới nói: “Hẳn là không, nô tỳ có bóng gió hỏi qua Thải Vi, nhưng nàng ấy luôn nói Tần Trung có cô nương trong lòng rồi.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Nhưng người sáng suốt đều biết, chỉ cần Thải Vi đứng ở đâu thì ánh mắt Tần Trung đều dõi theo nàng!”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy như thế, nhưng không biết vì sao hai người này chậm chạp không tiến thêm một bước. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Quên đi, không nói chuyện của bọn họ nữa.” Nàng nhìn Thải Bình và nói, “Còn ngươi thì sao? Có thích ai không?”
Thải Bình sửng sốt, sắc mặt có chút ửng đỏ, nàng nói: “Tiểu thư…. Sao đang yên đang lành lại kéo nô tỳ vào? Nô tỳ vẫn còn nhỏ!”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng có chút ngượng ngùng thì nói: “Nay ngươi đã mười sáu tuổi, nếu muốn nghị thân thì đây cũng là thời điểm vô cùng thích hợp.”
Thải Bình lắc đầu, nói: “Thải Bình không có người để thích, nô tỳ chỉ muốn đi theo tiểu thư cả đời.”
Đường Nguyễn Nguyễn đi qua, kéo tay nàng ấy rồi nói: “Cô nương ngốc này, nếu thật sự là như vậy, chẳng phải cả đời sẽ bị chậm trễ sao? Làm sao ta có thể chịu đựng được điều đó đây?”
Thải Bình nghe xong không khỏi có chút cảm động. Nàng chưa nếm thử tư vị của chuyện tình cảm cho nên tất nhiên không biết trong lòng có tình yêu là một chuyện tuyệt vời cỡ nào. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng không nói lời nào thì tiếp tục: “Nếu ngươi thật sự luyến tiếc ta, vậy thì cũng có thể gả gần một chút, như vậy cũng có thể thường xuyên đến thăm ta.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Ngươi thích nam nhân như thế nào vậy? Nếu trong quân doanh của tướng quân có người không tệ, vậy thì ta cũng có thể thay ngươi để ý.”
Thải Vi không khỏi xấu hổ đỏ mặt, nàng nói: “Đa tạ tiểu thư… Không, không cần…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười liếc mắt một cái nhìn nàng rồi nói: “Nếu ngươi không nói, vậy ta sẽ làm hồng nương làm mối cho đôi uyên ương… Tiền phó tướng thế nào?” Nàng biết rõ Thải Bình sợ Tiền phó tướng lớn tiếng nên đã cố ý nhắc đến hắn. Quả nhiên, Thải Bình giật nảy mình, đầu lắc như trống bỏi: “Không được! Tiền phó tướng thì coi như xong rồi! Nô tỳ không trèo lên được…”
Đường Nguyễn Nguyễn buồn cười nói: “Vậy ngươi nói đi, ngươi thích nam nhân như thế nào?”
Có thể là vừa mới bị chuyện Tiền phó tướng hoảng sợ nên Thải Bình cũng bắt đầu nghiêm túc suy tư, nàng lẩm bẩm nói: “Nô tỳ thích… Người đọc sách, đối xử với mọi người ôn hòa và lịch sự nhã nhặn, không cần quá mập mạp, bộ dáng dễ nhìn là được.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Được, ta biết rồi.”
Sắc mặt Thải Bình càng đỏ hơn, nàng nói: “Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ đi làm việc…” Dứt lời, nàng ngượng ngùng chạy ra ngoài. Thải Vi và Thải Bình đều là những người cùng nguyên thân lớn lên, luôn trung thành và tận tâm, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hy vọng các nàng có một kết thúc tốt đẹp. Đường Nguyễn Nguyễn Vừa tính toán, vừa bắt đầu nấu ăn. Nàng mở tủ nguyên liệu ra rồi đưa tay cầm một nắm mè đen, ngửi ngửi đã thấy mùi thơm nồng đậm, màu sắc rất tốt. Trong vừng có protein phong phú, lại có tác dụng dưỡng nhan cho mái tóc đen, vừa vặn thích hợp cho mẫu thân ăn. Nàng suy nghĩ một chút, làm bánh trứng cuộn mè đen cũng không tệ!
Vì thế nàng lấy ra một cái bát lớn rồi bỏ năm quả trứng tươi mới ra, tay nhỏ nhẹ nhàng đập trứng gà một cái, trứng gà đã nhanh chóng nứt ra, lòng trứng trơn trượt chảy xuống, hội tụ vào trong bát. Sau đó, nàng rắc một muỗng đường cát vào trứng, đặt đũa vào rồi khuấy một vòng tròn trong bát. Cho đến khi đường cát hòa quyện với trứng, cảm giác xạo xạo biến mất nàng mới dừng lại. Để món trứng cuộn mè đen ngon hơn thì bơ là nguyên liệu vô cùng cần thiết. Nàng châm lửa rồi cho bơ mua từ Thanh Mộc Trai vào chảo, tinh tế chiên lên, mùi dầu thơm ngát lan tràn ra, khi bơ được hòa tan hoàn toàn nóng chảy thành dạng chất lỏng, nàng mới bưng chảo lên, đổ bơ vào lòng trứng gà. Trứng màu vàng cộng với bơ lỏng, thoạt nhìn cũng không có biến hóa gì, nhưng cuối cùng hương vị lại có thể tăng lên không ít.
Nàng khuấy đều bơ và trứng cho hoà quyện lại với nhau, sau đó thêm bột mì vào thời điểm thích hợp rồi tiếp tục khuấy đều bằng phới lồng đánh trứng. Trong bát lớn, lòng trứng đã hoà quyện đặc sệt, thoạt nhìn giống như màu sắc của mặt trăng vàng sáng, vô cùng đáng yêu. Sau đó, nàng rắc thêm một muỗng mè đen lên trên, một khi mè đen rơi vào chất lỏng đặc sệt của trứng thì đã hoà mình đắm mình trong đó, không thể kiềm chế mà thoát ra được. Đường Nguyễn Nguyễn lấy một cái chảo lớn rồi châm lửa, nàng múc một muỗng rồi nhẹ nhàng đổ trứng vào chảo. Trong chảo không có một giọt dầu nhưng lòng trứng lại vô cùng ngoan ngoãn, chậm rãi tráng đều bên trong mặt chảo lớn, khi chất lỏng của trứng sắp săn lại, nàng đã đặt giấy dầu lên trên lòng trứng rồi dùng một cái xẻng lớn nhẹ nhàng ép một cái lên mặt trứng, chất lỏng trứng nhanh chóng biến thành lớp bánh trứng mỏng, thoạt nhìn bình thường nhưng lại vô cùng quy củ. Đợi bánh trứng chiên chín đến ba phần thì nàng dùng đũa gắp một góc bánh trứng lên, thoáng cái đã lật nó lại. Cứ như vậy chiên qua chiên lại vài lần, hai mặt bánh trứng đều trở nên vàng ươm, Đường Nguyễn Nguyễn đưa đũa ngang qua để gắp một bên bánh trứng, nhẹ nhàng cuộn nó sang một bên khác, cứ như vậy, bánh trứng biến thành món trứng cuộn. Nàng nhẹ nhàng đặt mấy miếng trứng cuộn mềm mại vào trong đĩa lớn, đợi nguội mới có thể trở nên giòn hơn. Có lẽ mùi trứng cuộn quá thơm, Tần Tu Viễn đẩy cửa phòng ngủ ra rồi đi thẳng tới phòng bếp nhỏ. Khi hắn đi đến cửa thì thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng, tay nàng vươn ra cầm đũa, nhẹ nhàng đùa nghịch miếng trứng cuộn trong chảo. Thần sắc nàng chuyên chú, mái tóc đen trước trán bị gió nhẹ nhàng thổi lên làm nổi bật đôi mắt hạnh lấp lánh. Bây giờ từ xuân sắp sang mùa hạ, Đường Nguyễn Nguyễn chỉ mặc một chiếc váy ôm lấy ngực màu hồng. Tay áo của nàng xắn lên một đoạn để lộ ra cổ tay trắng như tuyết, mà lúc cúi người làm cảnh xuân thoáng qua, làm hắn chói mắt. Tần Tu Viễn nhìn cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Tướng quân, chào buổi sáng!” Giọng nói của của Tần Trung vang lên ngay sau đó. Tần Tu Viễn nhanh chóng xoay người, hắn bất động thanh sắc chắn trước cửa phòng bếp nhỏ mà nói: “Sao ngươi còn chưa đến quân doanh?”
Tần Trung sửng sốt: “Tướng quân, không phải ngài nói hôm nay không cần đến đó hay sao?”
Tần Tu Viễn vẫn lạnh lùng nói như chưa có chuyện gì xảy ra: “Bản tướng quân không đi nhưng không có nghĩa là ngươi không cần đi, quân vụ một ngày không thể bỏ được.”
Tần Trung hơi giật mình, hắn lập tức chắp tay nói: “Thuộc hạ đến quân doanh xem một chút.”
Trong phòng bếp nhỏ, Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy tiếng của hắn thì đi ra, hỏi Tần Tu Viễn: “Hôm nay chàng không cần đi đến quân doanh sao?”
Tần Tu Viễn khẽ gật đầu: “Ta theo nàng về phủ Học sĩ.”
Đường Nguyễn Nguyễn cong mắt cười tươi: “Thật sao?”
Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng cao hứng như vậy cũng không khỏi cong khóe miệng mà đáp: “Thật.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười: “Đừng bỏ lỡ chuyện của chàng là được rồi.”
Dứt lời, nàng nhìn Tần Trung một cái rồi nói: “Tần Trung, ngươi ăn chút gì đó rồi hãy đi.”
Sau đó, nàng quay lại rồi bưng lên một đĩa bánh…
Trên đĩa có bày tám chín miếng trứng cuộn mè đen tròn tròn chỉnh tề, mỗi một miếng đều to bằng ngón tay cái, trên trứng cuộn màu vàng ươm còn có lác đác mấy hạt mè đen, vô cùng hấp dẫn. Nàng cười tủm tỉm rồi nói: “Đây là trứng cuộn mè đen, các người nếm thử xem!”
Tần Tu Viễn nhìn nàng rồi nói: “Sáng sớm nàng đã thức dậy, chính là vì làm món này sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thiếp muốn làm để mang một ít về cho mẫu thân ăn.”
Tần Tu Viễn mỉm cười, hắn cầm lấy một miếng trứng cuộn lên. Tần Trung cũng cười cười hiền hoà mà nói: “Phu nhân, vậy thuộc hạ sẽ không khách khí.”
Dứt lời, hắn cũng cầm lấy một miếng trứng cuộn lên đưa vào miệng…
“Rồm rộp” một tiếng, miếng trứng cuộn vừa bị hắn cắn, vỏ trứng màu vàng ươm này rất giòn khiến hắn nhai vô cùng thống khoái, mà phía trên là mè đen, chính là vẽ rồng điểm mắt, càng ăn càng thơm. Hắn không thể chờ đợi mà cắn thêm một vết thứ hai, ai biết miếng còn lại giòn quá nên tan thành nhiều mảnh rồi rơi xuống đất. Tần Trung có chút ảo não, hắn muốn khom lưng nhặt lên thì Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Bỏ đi, đợi lát nữa thu dọn sau, ngươi cứ mang theo một ít để ăn trên đường đi.”
Nàng biết Tần Tu Viễn và Tần Trung đều không có thói quen ăn sáng, vì thế mới sắp xếp một hộp thức ăn cho hắn. Vẻ mặt Tần Trung thụ sủng nhược kinh, hắn nói: “Đa tạ phu nhân!” Sau đó, lại quên nói lời cáo biệt với Tần Tu Viễn mà nhét hộp thức ăn vào lòng, vui vẻ rời đi. Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn: “Nàng đối với bọn họ cũng quá tốt rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Như vậy không tốt sao? Ngược lại, bọn họ cũng sẽ đối tốt với chúng ta…”
Tần Tu Viễn hơi sững sờ, hắn nghe vậy lại đột nhiên cảm thấy rất có đạo lý. Dường như từ sau khi nàng đến, trong phủ nổi lên không ít biến hóa. Nàng giúp đại tẩu thoát khỏi chứng bệnh trầm cảm, còn làm cho đại tẩu cùng hai hài tử ở chung ngày càng hòa hợp. Nàng đối với mẫu thân cũng vô cùng để ý, khi rảnh rỗi thì cùng bà đánh mã điếu, còn nấu món ăn cho bọn họ, giúp tác hợp Nhị ca cùng Chi Tâm, hy vọng bọn họ có một kết quả tốt… Ngay cả đối đãi với hạ nhân cũng vô cùng quan tâm yêu thương, hôm nay Phi Hiên Các lại càng giống như một ngôi nhà nho nhỏ, mỗi buổi tối tất cả mọi người ngồi cùng bên nhau dùng bữa, náo nhiệt không thôi. Hắn chưa từng gặp qua người như nàng, nguyện ý đối tốt với người khác nhưng mình lại vô dục vô cầu. Tần Tu Viễn nhìn nàng, hắn có chút xuất thần. Đường Nguyễn Nguyễn vươn tay lắc lắc trước mặt hắn rồi nói: “Chàng đang nghĩ gì vậy?”
Tần Tu Viễn nhíu mày lấy lại tinh thần đáp: “Không có gì…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Vậy chàng đi chuẩn bị một chút, lát nữa chúng ta sẽ xuất phát.”
…..
Ánh nắng mùa xuân lung linh.
Xe ngựa phủ Trấn Quốc tướng quân đi thẳng một đường tới nơi có tiếng người ồn ào. Đường Nguyễn Nguyễn hứng thú nâng cửa sổ xe lên nhìn ra bên ngoài. Đoàn người tấp nập, những người bán hàng rong cũng ra sức hô lớn, từ đầu đường đến cuối đường đều vô cùng náo nhiệt. Nàng quay đầu lại nhìn Tần Tu Viễn một cái, thấy hắn cầm một quyển sách, thần sắc thản nhiên mà đọc. Đường Nguyễn Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn, cảm thấy vui mắt nên mặt mày hơi cong lên. Tần Tu Viễn cảm nhận được được ánh mắt của nàng thì ngước mắt nói: “Nàng đang… Cười khúc khích cái gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ý cười si ngốc của mình rồi đáp: “Không… Không có gì đâu.”
Tần Tu Viễn cười cười, tiếp tục đọc sách. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới một chuyện, nàng do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Chuyện Doanh Doanh lần trước… Chàng thật sự không trách muội ấy sao?”
Chuyện Đường Doanh Doanh lẻn vào phủ Trấn Quốc tướng quân trộm binh phù, Tần Tu Viễn vẫn chưa lộ ra, xong chuyện thậm chí còn không hỏi nàng. Mí mắt của Tần Tu Viễn cũng không nhấc lên, hắn không thèm để ý mà nói: “Ta trách nàng ta thì có ích lợi gì? Nàng ta cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn tiếp lời: “Nhưng muội ấy chần chừ mãi không muốn nói ra người đằng sau là ai, chàng không lo lắng sao?”
Tần Tu Viễn cười nhạt: “Không có gì phải lo lắng, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng đối với chuyện triều đình thì Tần Tu Viễn luôn có chương pháp của riêng mình, nàng cũng lười quan tâm.
Tần Tu Viễn nhìn thấy nàng không nói thì đổi đề tài khác: “Sắp đến phủ Học sĩ rồi, nàng cao hứng sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nhưng cũng lập tức gật đầu: “Đã lâu không gặp mẫu thân.”
Tần Tu Viễn nói: “Nếu như ngày thường nàng muốn trở về thăm nhà thì có thể đi bất cứ lúc nào cũng được.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu không muốn một mình trở về thì cứ nói với ta, ta đi cùng nàng.”
Tần Tu Viễn biết quan hệ giữa Đường Nguyễn Nguyễn và Đường Doanh Doanh rất cứng nhắc, mà nàng cũng vô cùng xa cách với Đường Các Lão, hắn cũng lo lắng một mình nàng trở về sẽ chịu ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn. Tần Tu Viễn là người rất hiếm khi nói chuyện tình cảm nhưng lại suy nghĩ cho nàng. Hắn nói thêm: “Nếu nhạc mẫu đồng ý thì nàng cũng có thể đón bà để tướng quân phủ, không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, tất cả mọi thứ cứ theo ý nàng mà làm.”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn khẽ rung động, nàng nhìn gương mặt tuấn lãng của hắn, ánh mắt Tần Tu Viễn vẫn chăm chú trên sách. Đột nhiên, hắn cảm thấy trên má ấm áp, bất ngờ bị cô nương thơm nhẹ lên. Hắn kinh ngạc xoay mặt thì phát hiện Đường Nguyễn Nguyễn đã tiến đến bên cạnh, đôi mắt đẹp sáng như sao đang nhìn hắn, trên người nàng toả ra mùi thơm nhàn nhạt, lúc đến gần còn khiến lòng người run lên. Trên mặt Tần Tu Viễn bỗng dưng đỏ ửng… Điều này giống như, lần đầu tiên nàng chủ động hôn hắn.
“A Viễn.” Đường Nguyễn Nguyễn hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn hắn: “Đa tạ chàng.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, hắn ho nhẹ một tiếng rồi đáp: “Không, không có gì.”
Đường Nguyễn Nguyễn hiếm khi thấy hắn xấu hổ như vậy, thế nhưng lại cảm thấy vô cùng thú vị, nàng nói: “Sao chàng lại đỏ mặt? Bên tai cũng đỏ…”
Tần Tu Viễn nói: “Ta… Ta nóng.”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, đầu nhẹ nhàng tựa vào vai hắn….
…..
Hoa của Ngọc Quỳnh Uyển nở vừa đúng lúc nở rực rỡ, Đường Nguyễn Nguyễn cùng Đường phu nhân ngồi trong sân viện, vừa uống trà, vừa thưởng thức trứng cuộn mè đen. Dùng mắt thường nhìn Đường phu nhân cũng có thể thấy được bà mập lên một chút, hai má vốn lõm xuống thì hiện giờ cũng dần dần đầy đặn, dần dần hiện ra phong tư vốn có. Bà thấy Đường Nguyễn Nguyễn trở về thì vô cùng cao hứng, nắm lấy tay nữ nhi, nhìn thế nào cũng không đủ. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mẫu thân, gần đây người có ra ngoài không?”
Đường phu nhân cười nói: “Ngày hôm trước… Cha con đưa ta ra ngoài xem kịch.”
Trong giọng nói của Đường phu nhân mang theo một tia ngọt ngào. Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lại có chút kinh ngạc: “Bây giờ phụ thân lại có thời gian cùng mẫu thân xem kịch?”
Thải Lan ở một bên tích cực thêm vào: “Tiểu thư không biết đó thôi, hiện giờ chỉ cần lão gia rảnh rỗi là chạy đến Ngọc Quỳnh Uyển chúng ta… Không phải dẫn phu nhân xem kịch thì chính là dẫn phu nhân đi mua son phấn, cùng phu nhân ân ái rất sâu đậm.”
Đường phu nhân trách mắng liếc nàng một cái, nói: “Nha đầu thối này, đã học được cách trêu ghẹo chủ tử từ khi nào?”
Thải Cúc bên cạnh cũng không nhịn được cười. Đường Nguyễn Nguyễn cũng vui mừng vì mẫu thân, nàng nói: “Mẫu thân, chỉ cần phụ thân đối tốt với người, vậy thì con cũng yên tâm rồi.”
Đường phu nhân cười cười, nói: “Trước kia có rất nhiều chuyện ta đã xem nặng, luôn sợ mất đi phụ thân con, lo được lo mất nên dễ dàng sinh ra oán hận… Không hay không biết đã đẩy ông ấy ra xa. Bà dừng lại một chút rồi tiếp tục, “Sau đó ta cũng nhìn thấu được thì chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình, nhưng không biết được rằng ông ấy lại kiên trì đến thế.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vâng… Mẫu thân yê tâm, lỡ như ở nhà không vui thì người cũng có thể đến chỗ con ở.” 、
Đường phu nhân lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bà nói: “Đó là nhà của phu quân con, làm sao mẫu thân có thể đến đó gây phiền toái cho con được chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn lại tiếp lời: “Không phiền, vả lại A Viễn cũng hoan nghênh mẫu thân đến đó ở từ rất lâu rồi…”
Đường phu nhân sửng sốt, nói: “Đây là lời hắn nói?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu. Đường phu nhân hài lòng cười, nói: “Xem ra hắn đối với con quả thực không tệ, mẫu thân cũng yên tâm hơn.”
Đường phu nhân như nhớ tới chuyện gì đó, bà vội vàng nói: “Thải Lan, đi lấy phương thuốc ta cầu được đến đây!”
Thải Lan lên tiếng rời đi, chỉ chốc lát sau đã mang về một tờ giấy. Đường phu nhân thần bí nhét cho Đường Nguyễn Nguyễn rồi nói: “Đây là mẫu thân cố ý bỏ ra số tiền lớn để tìm danh y Đế Đô tới, con mang về, sau đó dựa theo phương thuốc mà bốc dược, mỗi ngày uống một thang.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kỳ quái, hỏi lại: “Mẫu thân, đây là thuốc gì vậy?”
Thải Vi cùng Thải Bình ở một bên không khỏi cũng có chút tò mò. Đường phu nhân đắc ý cười nói: “Con cứ trở về rồi nhìn xem, ngàn vạn lần đừng làm mất!”
Đường Nguyễn Nguyễn nửa tin nửa ngờ nhét phương thuốc vào túi tay áo. Lúc này, hạ nhân ở cửa đến báo: “Phu nhân, lão gia cùng cô gia đến.”
Đường phu nhân vừa nghe, trên mặt lộ ra ý cười, bà nói: “Mau mời vào.”
Hôm nay Tần Tu Viễn mặc một thân cẩm bào màu xanh ngọc, bên hông đeo đai ngọc lục tùng*, đôi mắt phượng hơi nhướng lên, trong vẻ tuấn dật lộ ra vài phần tiêu sái tùy ý. Hắn đến gần, chắp tay cao giọng nói: “Nhạc mẫu bình an.”
Đường phu nhân tao nhã cười, nói: “Miễn lễ.”
Hai lần trước đó bà gặp qua Tần Tu Viễn, lúc ấy bà luôn trong tình trạng thần sắc buồn bã ở trong phòng, không có cơ hội nhìn kỹ Tần Tu Viễn, cho đến hôm nay mới thấy rõ tướng mạo của hắn, bà đánh giá hắn từ trên xuống dưới, càng nhìn thì ý cười càng sâu. Tần Tu Viễn bị nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng cũng biết đây là quá trình bắt buộc phải trải qua nên lộ ra vẻ mặt vui vẻ chịu đựng. Đường Nguyễn Nguyễn lại ho nhẹ một tiếng, nói: “Phụ thân, mẫu thân, chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi.”
Đường Các Lão mỉm cười: “Được.”
Bốn người ngồi ở trong sân viện, Đường Các Lão thấy trên bàn đặt bánh cuốn làm điểm tâm thì hỏi: “Đây là món gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Hồi phụ thân, là trứng cuộn mè đen.”
Nàng đối với Đường Các Lão trước sau như một, vẫn luôn là thái độ nhàn nhạt thản nhiên, không cố tình đắc tội, nhưng cũng không muốn lấy lòng thêm một câu. Nếu là người khác thì nàng nhất định phải mời người đó nếm thử, nhưng đối với Đường Các Lão, nàng nhớ tới nhiều năm qua hắn xem nhẹ nguyên thân cùng Đường phu nhân như vậy nên cũng không muốn thân cận. Đường Các Lão hậm hực mà “A” một tiếng, hắn nhìn thoáng qua Đường phu nhân. Đường phu nhân vừa ý cười, nói: “Đây là món ăn Nguyễn Nguyễn tự tay làm, lão gia có muốn nếm thử không?”
Đường Các Lão bày ra bộ dáng không để ý mà nói: “Nếu là tâm ý của Nguyễn Nguyễn, vậy ta liền…”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Con nhớ cha không thích ăn vặt, người không cần miễn cưỡng.”
Đường Các Lão thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc, hắn bị Đường Nguyễn Nguyễn nói như thế cũng có chút xấu hổ, đành phải tạm thời gác lại tâm tư ăn trứng cuốn mè đen. Đường phu nhân nhìn Tần Tu Viễn, hắn ngồi ngay ngắn đối diện, thật sự có tướng mạo rất tốt. Đường phu nhân càng nhìn càng thích, bà mở miệng nói: “Hiền tế này, Nguyễn Nguyễn ở phủ tướng quân, không gây thêm phiền toái gì cho con chứ?”
Tần Tu Viễn mỉm cười: “Nàng chưa bao giờ gây thêm phiền toái cho chúng con, trên dưới Tần phủ chúng con đều rất thích nàng.”
Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn có chút đỏ ửng, nàng thẹn thùng nói: “Mẫu thân…”
Đường phu nhân không để ý tới Đường Nguyễn Nguyễn mà tiếp tục nói: “Nữ nhi này của ta, từ nhỏ đã rất nhát gan, gặp phải chuyện gì cũng không dám nói, nếu có ủy khuất gì thì cũng đành nuốt vào trong bụng, ta cũng mong hiền tế chăm sóc nàng nhiều hơn.”
Nhát gan?
Tần Tu Viễn rất hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn. Nàng vì mẫu thân của mình mà có thể cùng thứ muội liều mạng; ở trên vách núi lại dám ôm mình tung người nhảy xuống nước… Còn nhát gan sao?
Nhưng hắn suy nghĩ một chút, hình như lại thấy không sai, lúc ở Bình Ninh, nàng từng bị một con gián dọa tới thét chói tai không thôi. Trong lòng Tần Tu Viễn cười cười, nhưng trên mặt lại nghiêm trang đáp: “Nhạc mẫu yên tâm, hiền tế sẽ ghi nhớ trong lòng.” Hắn tiếp tục: “Nhạc mẫu an tâm tĩnh dưỡng thân thể thật tốt, nếu có cần bất cứ thứ gì thì có thể phái người đến nói chúng con.”
Đường phu nhân hài lòng nhìn hắn, bà gật gật đầu. Đường phu nhân lại nói: “Nếu Nguyễn Nguyễn bày ra tính tình nhỏ nhen mà khi dễ con, vậy thì con cũng đừng sợ nàng, trở về nói cho ta biết là được, ta nhất định sẽ thay con chủ trì công đạo.”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, nói: “Làm sao con dám khi dễ chàng…”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn khẽ nhíu, nhưng trong lòng mừng thầm, hắn trịnh trọng đáp: “Đa tạ nhạc mẫu.”
Sau đó nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, mắt phượng nhẹ nhàng nhấc lên lộ ra vẻ đắc ý. Hai bên lại hàn huyên vài câu, thấy canh giờ đã đến nên Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn cũng đứng dậy cáo từ. Trước khi đi, Đường phu nhân lại dặn dò một lần nữa: “Phương thuốc kia, con nhất định phải dùng theo đúng liệu trình đó!”
Hai người ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, đi về phía cửa lớn. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chàng trò chuyện với phụ thân như thế nào rồi?”
Tần Tu Viễn thấp giọng đáp: “Nhạc phụ đại nhân đã nói hết chuyện muội muội nàng trộm binh phù cho ta biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc, nói: “Thật sao? Chính xác thì đó là ai?”
Tần Tu Viễn cười nói: “Trở về nói tiếp.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưngg lại nhìn thấy phía trước có một vị thanh niên áo trắng, mặt mày tuấn tú, thanh nhã đến cực điểm, một mình xách theo một cái rương đang đứng ở cửa chính điện, dáng vẻ như đang chờ ai đó. Đường Nguyễn Nguyễn có chút quen mắt nhưng đột nhiên nàng lại không nhớ ra. Người nọ cũng quay mặt lại nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn, nhất thời cũng có chút kinh ngạc. Hắn nghênh đón, mỉm cười với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, đã lâu không gặp.”
Đường Nguyễn Nguyễn càng nhìn càng quen thuộc, đột nhiên nhớ tới hắn là ai…
“Lưu Thư Nhiễm?” Đường Nguyễn Nguyễn mở miệng nói. Lưu Thư Nhiễm mỉm cười gật đầu: “Vị này, có lẽ chính là Tần đại tướng quân đúng không? Ngưỡng mộ đại danh từ lâu.”
Tần Tu Viễn thấy hắn kêu thẳng tên Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng không vui, hắn hỏi: “Vị này là vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng đáp: “Vị này là thứ tử của Tả tướng, Lưu Thư Nhiễm.”
Lưu Thư Nhiễm ôn tồn lễ độ mà đưa tay ra chắp, hắn nói: “Tại hạ không ở chốn quan trường, tướng quân không nhận ra cũng là điều đương nhiên.”
Tần Tu Viễn đối với người trong phủ Tả tướng cũng không có hảo cảm, hắn lạnh lùng nói: “So với huynh trưởng của ngươi thì lễ nghĩa chu toàn hơn.”
Lưu Thư Nhiễm mỉm cười, cũng không tức giận. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Hôm nay huynh đến đây làm gì?”
Lưu Thư Nhiễm nhìn thoáng qua cái rương trong tay rồi nói: “Ta nghe nói mặt Doanh Doanh bị thương, muốn đưa cho nàng ít thuốc và thức ăn.”
Nói đến ăn uống, Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới Chi Tâm tỷ tỷ hình như đã nói qua, Lưu Thư Nhiễm có trù nghệ rất cao siêu, năm ngoái Mỹ Thực Lệnh, hắn còn đứng đầu. Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Ừm, vậy huynh cứ tiếp tục chờ nàng đi.”
Nàng cũng không muốn nói nhiều với hắn, cũng không muốn quản chuyện của Đường Doanh Doanh nên định cùng Tần Tu Viễn rời đi.
Lưu Thư Nhiễm lại nói: “Nguyễn… ”
Hắn thoáng nhìn ánh mắt lãnh ý của Tần Tu Viễn, lập tức từ thiện như nước thay đổi miệng: “Tần phu nhân… Ta tới đây đã rất nhiều ngày rồi nhưng Doanh Doanh vẫn không chịu gặp ta, hạ nhân cũng không dám thay ta chuyển lời, có thể phiền người đi thông báo giúp ta một chuyến hay không?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt hắn chân thành nói: “Ta biết ngày thường Doanh Doanh không hiểu chuyện nhưng dù sao nàng cũng bị thương ở mặt, cô nương nào không yêu quý dung mạo của mình chứ? Bây giờ nàng tự nhốt mình trong phòng, không cho ai thấy… Như thế lại càng làm mọi người lo lắng.”
Một người ngoài như hắn cũng quan tâm Đường Doanh Doanh như thế, lời nói như vậy mà tỷ tỷ như nàng cự tuyệt thì cũng không hay lắm. Nàng nhìn Tần Tu Viễn một cái, Tần Tu Viễn cũng cười với nàng. Nàng nói, “Vậy thì ta sẽ giúp ngươi đi bộ một chuyến, nếu nàng không gặp thì ta cũng không có cách nào khác.” Nàng lại nói với Tần Tu Viễn: “Chàng ở đây chờ thiếp một chút.”
Tần Tu Viễn gật gật đầu: “Không vội.”
Vẻ mặt Lưu Thư Nhiễm cảm kích: “Đa tạ!”
Đường Nguyễn Nguyễn xách rương gỗ đi về phía Y Lan Các cùng với Thải Vi và Thải Bình. Nghe Thải Cúc nói, từ sau khi Đường Doanh Doanh từ phủ Trấn Quốc tướng quân trở về vẫn không ra cửa, dường như tính tình đại biến, cả ngày ngơ ngác ngồi trong phòng, cũng không biết đang làm cái gì. Đường Nguyễn Nguyễn không hay không biết đã đi tới cửa Y Lan các, cửa lớn khép hờ, Thải Vi nhẹ nhàng gõ: “Nhị tiểu thư có ở đây không?”
Giọng nói lạnh lùng của Đường Doanh Doanh vang lên: “Ta nói rồi, bảo hắn đi, ta không muốn gặp hắn.”
Đường Nguyễn Nguyễn mở cửa, trực tiếp đi vào, nàng nói: “Nếu ngươi không ra gặp hắn thì chỉ sợ hắn sẽ đạp nát cửa phủ Học sĩ.”
Đường Doanh Doanh trong phòng vừa nghe vậy cũng vội vàng xoay người lại nói: “Sao lại là ngươi?”
Đường Nguyễn Nguyễn đặt rương của Lưu Thư Nhiễm lên bàn trong phòng Đường Doanh Doanh rồi nói: “Đây là thứ Lưu Thư Nhiễm nhờ ta đưa cho ngươi.”
Đường Doanh Doanh lộ rõ vẻ không vui, nàng ta nói: “Ai bảo ngươi mang đến? Ta không cần, ngươi hãy mang ra đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không cần thì ngươi hãy tự mình đi trả lại cho hắn, ta cũng không phải hạ nhân.”
Đường Doanh Doanh đeo mạng che mặt, bộ dáng hiện tại của nàng như vậy nên không muốn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ta một cái rồi hỏi: “Mặt ngươi thế nào rồi?”
Sắc mặt Đường Doanh Doanh càng lạnh lùng: “Liên quan gì đến ngươi?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có gì, ta chỉ có chút tò mò xem vết thương này nghiêm trọng đến mức độ nào.”
Đường Doanh Doanh nghe nàng nói xong thì nổi giận đùng đùng nói: “Không phải ngươi đến xem náo nhiệt sao!” Nàng ta tức giận kéo tấm mạng che xuống bên dưới, nói: “Đại phu nói rằng vết sẹo này sẽ không bao giờ biến mất! Đây là hình phạt dành cho ta vì đã làm những điều sai trái, ngươi đã hài lòng chưa?”
Lần trước bị Văn Kiên cứa rách má đã khép lại, nhưng vẫn để lại một vết sẹo sâu một tấc, giống như trên quả trứng trơn bóng bị người ta dứt khoát vẽ một nét, nhìn đã khiến người khác tiếc nuối không thôi. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn một chút rồi nói: “Ta còn tưởng rằng nghiêm trọng đến mức nào, thiếu chút nữa nhìn mắt thường cũng không thấy rõ.”
Đường Doanh Doanh bị nàng như vậy cũng không không biết nên giận nên vui: “Ngươi!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đường Doanh Doanh, ngươi đến phủ chúng ta trộm đồ, chẳng những không tìm ngươi gây phiền toái mà ngược lại còn cứu ngươi một mạng, vậy mà bây giờ ngươi còn có thái độ này với ta sao? Ngay cả một tiếng tỷ tỷ cũng sẽ không gọi được?”
Đường Doanh Doanh bị nàng nói đến sửng sốt, nhớ tới ngày đó ở phủ Trấn Quốc tướng quân, lúc nguy nan, là Đường Nguyễn Nguyễn cứu nàng ta. Đường Doanh Doanh tự biết mình đuối lý, lòng nghẹn lại không nói lên lời, cuối cùng lại không tình nguyện phun ra hai chữ: “Tỷ tỷ.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn muội muội cùng cha khác mẹ này, tuy rằng nàng không thích Đường Doanh Doanh, nhưng đối với chuyện nàng ta gặp phải cũng chưa từng có tâm tư cảm thấy may mắn khi người khác gặp họa. Lúc trước trẻ người non dạ nên không ưa nhau, về sau còn đối chọi gay gắt, kỳ thật đều tuyệt đối không thể vứt bỏ tình thâm máu mủ của hai người bọn họ. Ngày đó, khi Đường Doanh Doanh bị bắt cóc thì Đường Nguyễn Nguyễn nhận ra, cuối cùng mình cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Nếu không còn cách nào cắt đứt huyết thống thì nàng cũng không muốn đi truy cứu và so đo nữa, từ nay về sau mỗi người một cuộc sống là được. Đường Doanh Doanh nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng cũng không được tự nhiên, nhiều năm qua nàng ta vẫn khi dễ tỷ tỷ, nàng ta chán ghét thân phận Đường Nguyễn Nguyễn đè lên mình một đầu, cũng tức giận Lưu Thư Mặc vẫn luôn ái mộ Đường Nguyễn Nguyễn mà chưa bao giờ liếc mắt nhìn mình một cái. Nhưng ngay lúc nỗi hận đến cực hạn thì lại được tỷ tỷ cứu. Dù cho Đường Doanh Doanh tùy hứng như thế nào, không hiểu chuyện ra sao, nhưng cũng không phải là người lấy oán báo ơn, giờ phút này tâm tình của nàng ta cũng vô cùng phức tạp, không biết nên dùng mặt mũi nào để gặp Đường Nguyễn Nguyễn. Trong chớp mắt hai người giằng co, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Lưu Thư Nhiễm nói thuốc này của hắn là tìm danh y mới có thể lấy được, đối với trị liệu vết thương có hiệu quả kỳ diệu, không bằng muội hãy thử xem.”
Đường Doanh Doanh thấp giọng đáp: “Muội không muốn nhận ân tình của hắn.”
Sắc mặt nàng ta có chút mất tự nhiên, thoạt nhìn có cảm giác kiên trì kỳ quái. Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nói: “Vì sao? Chẳng lẽ hắn có điều gì cầu xin muội sao?”
Đường Doanh Doanh nói: “Ngược lại cũng không có…” Dừng một chút, lại nói: “Tỷ không hiểu, tóm lại, muội không muốn nhìn thấy người này, càng không muốn nợ hắn cái gì.”
Nàng ta vừa nghĩ tới bộ dáng Lưu Thư Nhiễm yên lặng nhìn mình thì cả người đã thấy khó chịu. Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Chẳng lẽ muội thà mang theo vết sẹo cả đời còn hơn thử thuốc hắn đưa sao? Nếu như thuốc đó hiệu quả thì thế nào?”
Đường Doanh Doanh bướng bỉnh nói: “Muội không muốn.”
Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ lắc đầu: “Muội không muốn ta cũng không có biện pháp… Thế nhưng, hoạn nạn thấy lòng người, hôm nay mặt muội bị thương như vậy mà hắn còn nguyện ý đến thăm muội, tìm thuốc cho muội như thế, có thể thấy được đối với muội cũng không tệ.”
Đường Doanh Doanh lạnh lùng nói: “Ai bảo hắn đến đâu? Muội không cần! Tỷ bảo hắn đi nhanh đi… Bất cứ lúc nào muội cũng không muốn gặp hắn.”
Nàng không ngừng nói cho chính mình nghe, người mà nàng thích chính là Lưu Thư Mặc, còn với Lưu Thư Nhiễm thì không có một chút quan hệ nào. Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Muội không muốn gặp hắn hay sợ nhìn thấy hắn?”
Đường Doanh Doanh cười khẽ một tiếng, nói: “Vì sao muội lại sợ gặp hắn? Thật nực cười! Muội chỉ chán ghét hắn…”
Đường Nguyễn Nguyễn dường như nhớ tới điều gì nên không khỏi có chút kỳ quái, nàng thuận miệng: “Muội chán ghét hắn sao? Ta nhớ rõ, khi còn bé muội còn ôm hắn khóc…”
* Đá lục tùng trông giống như quả thông, màu xanh như lá thông, cho nên gọi tên như vậy. Ngày xưa đá lục tùng của Ba Tư ( Iran ngày nay) nổi tiếng nhất, thường được mang sang Châu Âu qua con đường Thổ Nhĩ Kỳ nên được gọi là “ Ngọc Thổ Nhĩ Kỳ”(Turke). Đá lục tùng là loại loại khoáng phophat đồng, nhôm ngậm nước, có màu táo Tây, màu lục lam hoặc xanh da trời, hơi trong suốt hoặc đục hẳn, tính giòn. Đá lục tùng bị đất nóng mất nước, sẽ biến màu, khi tiếp xúc với những chất có màu khác, nó cũng hút màu làm thay đổi màu sắc. Bị phơi ra ngoài lâu ngày nó cũng bị phai màu.