Chương 7: Trà trái cây
Văn Kiên thấy Lý Đán đi rồi, lại mở mắt ra, trong lòng thấy rất phiền.
Hôm nay bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, hắn đường đường là trưởng tử của Tây Bá Hầu, vậy mà đám người kia để mặt mũi hắn ở đâu?
Mà Tần Tu Viễn còn phạt tên khốn kiếp Tần Dũng hai mươi quân côn, lúc này cho dù có đi tìm Tần Dũng gây phiền toái thì cũng không có lý do gì.
Nhưng mà món nợ này, sớm hay muộn hắn cũng muốn tính trên đầu Tần Tu Viễn!
…..
Ngày hôm sau, Đường Nguyễn Nguyễn thức dậy từ sáng sớm. Hôm nay nàng bồi Tần lão phu nhân đến Sướng Âm viên nghe kịch, cho nên cũng muốn làm chút đồ ăn mang theo.
Dựa theo thói quen của nàng, xem phim phải có bỏng ngô, xem kịch đối với nàng mà nói cũng không khác biệt lắm, vì thế sáng sớm nàng đã bung một nồi bỏng ngô thơm ngào ngạt, lúc này để nguội rồi mới bỏ vào trong hộp thức ăn.
Nhưng nàng còn ngại không đủ, dù sao bỏng ngô ăn nhiều dễ khát nước.
Nhân tiện! Làm chút trà trái cây mang đi, nàng từng nghiêm túc học qua cách làm trà trái cây trên mạng, còn tự mình cải tiến một chút, so với trà trái cây mua bên ngoài thì càng ngon và bổ hơn. Đợi Thải Bình lấy nguyên liệu nấu ăn từ phòng bếp lớn về, nàng liền vén tay áo lên, bắt đầu động thủ…
Sau khi rửa sạch cam, cẩn thận gọt vỏ… Thư phòng của Phi Hiên Các nghiêng về phía bếp nhỏ. Tần Tu Viễn muốn đi ra ngoài thì phải đi ngang qua cửa phòng bếp nhỏ, nhưng hôm nay lại dừng chân một chút.
Hắn hơi nhướng mày: Lại đang làm cái gì?
Chỉ thấy Đường Nguyễn Nguyễn cắt cam thành miếng nhỏ, nước cam chua chua ngọt ngọt thấm ra, có một giọt tinh nghịch bắn lên khóe miệng nàng, mắt hạnh cong cong, nàng vươn cái đầu lưỡi nhỏ liếm một cái, vừa ngọt vừa chua làm nàng cười đến nheo mắt.
Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, khuôn mặt vốn lạnh lùng lúc này cũng có vài phần cảm xúc, khóe môi bất động thanh sắc mà nhếch lên.
“Tướng quân! Không đi thì sẽ không kịp nữa!” Tần Trung thúc giục.
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy âm thanh nhìn lại, phát hiện Tần Tu Viễn đứng cách đó không xa, nàng có chút kinh ngạc trong nháy mắt.
Tần Tu Viễn thu liễm thần sắc, lập tức sải bước ra khỏi Phi Hiên Các.
Đường Nguyễn Nguyễn cũng không để ý mà tiếp tục làm trà trái cây của mình. Nàng cắt dâu tây, táo cùng quýt thành khối nhỏ rồi đổ vào nồi, sau đó lại thêm đường phèn và nước, đun trên lửa nhỏ. Cho đến khi trong nồi vang lên thanh âm “ùng ục”, nàng mới mở nắp ra, mùi thơm ngọt ngào của trái cây liền xông lên mũi.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy đã đúng độ liền bưng nồi ra, sau đó tắt lửa.
Tinh túy của trà trái cây nằm ở cam và bách hương quả*, nhưng nàng không tìm được bách hương quả, vì thế liền dùng chút sơn trà thay thế. Còn có nguyên liệu quan trọng nhất, là trà.
Nấu trà trái cây thích hợp nhất chính là hồng trà*, Minh Sương tìm tới Chính Sơn Tiểu Chủng trà* vô cùng thích hợp, bởi vì không có túi trà nên nàng tìm một miếng vải trắng nhỏ rửa sạch, gói lá trà bên trong.
Đặt túi trà trắng tinh khiết này vào trà trái cây ấm áp trong vòng chưa đầy một khắc, sau đó lấy túi trà ra, đổ trà trái cây vào ống tre.
“Phu nhân, lão phu nhân bên kia thúc giục, nói là sắp ra ngoài.” Minh Sương đứng ở cửa bếp nhỏ nói.
“Được rồi, ta sẽ qua ngay.” Đường Nguyễn Nguyễn sửa lại búi tóc rồi bảo Thải Bình cầm hộp thức ăn cùng ống trúc ra cửa.
Lần đầu tiên xuất môn cùng mẹ chồng, Đường Nguyễn Nguyễn cố ý ăn mặc kín đáo một chút, một thân váy màu hồng nhạt phối với ngoại san màu trắng, trên đầu là cây trâm hoa mỏng bằng bạc, vạt áo còn có một vòng lông tơ ấm áp, làm nổi bật làn da mềm mại của nàng… Cho dù nàng có muốn khiêm tốn thì bộ dáng này cũng không cho phép.
Lúc này Tần lão phu nhân cùng Đường Nguyễn Nguyễn ngồi ở trong xe ngựa, lão phu nhân yên lặng đánh giá tức phụ mới của mình.
Khóe mắt Tần lão phu nhân híp lại, vừa nghĩ đến những phụ nhân kia bình thường ở trước mặt mình khoe khoang tức phụ cùng tôn tử khiến bà rất khó chịu. Hôm nay đưa đế đô đệ nhất mỹ nhân đi, xem ai còn dám cưỡi lên đầu bà nữa?
Nghĩ đến đây, bà có chút đắc ý cười cười, liếc mắt nhìn hộp thức ăn bên cạnh, nói: “Nguyễn Nguyễn, trong hộp thức ăn này của con có gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận cười cười: “Thưa mẫu thân, là bỏng ngô do con làm.”
Tần lão phu nhân nghi hoặc nói: “Bỏng ngô là hoa* gì?” Sống đến tuổi lớn như vậy, bà chưa bao giờ nghe nói về loại hoa này.
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Là một món ăn vặt, làm từ ngô khô, rất thích hợp để ăn khi xem kịch.”
Tần lão phu nhân cái hiểu cái không gật gật đầu, bà lại chuyển đề tài: “Ngày thường A Viễn rất bận, nếu hắn không có quá nhiều thời gian dành cho con, vậy con phải chủ động tìm cơ hội nói chuyện với hắn.”
Bà vừa đứng ở cửa đã nhìn thấy Tần Tu Viễn vội vã ra khỏi phủ.
Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu đáp một tiếng.
Tần lão phu nhân lại sợ nàng không nghe hiểu, liền nói: “Đứa nhỏ A Viễn này cũng không dễ dàng, ba năm trước Trấn Quốc Công phủ lung lay sắp đổ, toàn bộ đều dựa vào hắn một lực chống đỡ. Cái chết của phụ thân cùng đại ca, trước sau đã trở thành một vết dao khảm sâu vào tim hắn, đối với các văn quan, hắn vẫn có chút khúc mắc. Nhưng chúng ta đều biết Đường Các Lão không giống những người khác, những chuyện triều đình này lại càng không liên quan đến con…”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu lắng nghe, không lên tiếng. Tần lão phu nhân thấy nàng không nói lời nào thì tận tình hơn: “A Viễn tiếp nhận con, chỉ là vấn đề thời gian, con chớ khiến bản thân mình nản lòng, giữa hai đứa, dù sao cũng phải có một người chủ động.”
Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm biết Tần Tu Viễn bị ép cưới nàng, nàng vốn cũng không muốn liên lụy cho hắn quá nhiều. Ở thời đại này, một cô nương có thể tìm được một nơi trú thân an ổn, còn có thể làm chút chuyện mình thích đã là chuyện không dễ dàng gì.
Nếu tương lai nhà họ Tần gặp khó khăn, nàng có thể giúp thì nhất định sẽ tận lực, chỉ là trước mắt lão phu nhân bảo nàng cùng Tần Tu Viễn bồi dưỡng tình cảm, ngược lại nàng thấy không biết làm sao.
Nhưng miệng vẫn đáp ứng: “Vâng, mẫu thân.”
“Lão phu nhân, đến rồi!” Đại nha hoàn Minh Hỉ bên người lão phu nhân vén rèm lên, vươn tay ra.
Hai người lần lượt xuống xe, Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đứng vững đã nghe thấy một giọng nữ nhân kiều diễm: “Ây dô! Tần lão phu nhân, đến sớm như vậy sao?”
Tần lão phu nhân cũng không cần quay đầu lại đã biết… Trương phu nhân tới.
Trương phu nhân là phu nhân của Binh bộ thượng thư. Binh bộ thượng thư không giỏi ăn nói…
Mà phu nhân thì hoàn toàn ngược lại, miệng lưỡi quả thực không thể có một khắc yên tĩnh.
“Hôm nay Tần lão phu nhân ăn mặc thật đẹp! Ôi, phải rồi! Còn chưa kịp chúc mừng người, A Viễn nhà bà không phải mới cưới tiểu thư Đường Các Lão gia sao?” Trương phu nhân cũng mặc kệ sắc mặt Tần lão phu nhân như thế nào, đã tự mình nói: “Nghe nói Đường tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân đế đô! Ta còn tự hỏi, các vị tiểu thư này bình thường ngay cả cửa chính không ra cửa phụ không tới, cái danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này như thế nào lại định ra được? Chẳng lẽ là nói nhảm…”
Lời còn chưa dứt, bà ta liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đứng sau lưng Tần lão phu nhân.
Hàng lông mày lá liễu cong như trăng lưỡi liềm, đôi mắt hạnh cùng môi anh đào phấn nộn, tựa như một đóa hoa e ấp đầu xuân.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy bà ta thì thoáng phúc thân, nàng cười nhẹ nhàng khiến Trương phu nhân nhìn đến sửng sốt.
Trên mặt Tần lão phu nhân không chút thay đổi, nói: “Ngươi vừa nhắc ai nói nhảm?”
Trương phu nhân thu liễm thần sắc: “A! Ta cũng chưa có nói cái gì hết! Chúng ta nhanh đi vào thôi…”. Dứt lời, liền lôi kéo lão phu nhân đi vào, còn không quên quay đầu lại chào Đường Nguyễn Nguyễn một cái: “Tiểu Tần phu nhân, cùng vào đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn đành phải yên lặng cúi đầu đuổi theo.
“Tần lão phu nhân, ngài biết hôm nay có ai tới không?” Trương phu nhân nở một nụ cười khó diễn tả trên môi.
Tần lão phu nhân nói: “Làm sao ta biết?” Đây không phải là buổi xem ca kịch do Lý phu nhân tổ chức sao? Tất nhiên đều mời người quen của Lý phu nhân rồi.
Tần lão phu nhân hơi khẩn trương.
Đường Nguyễn Nguyễn ở một nhìn thấy cũng cảm thấy biểu tình mẹ chồng có chút kỳ quái, giống như có chút khẩn trương?
Tần lão phu nhân ra vẻ trấn định nói: “Bà ấy tới thì tới đi, cố ý nói cho ta biết làm cái gì?”
*Chanh leo
* Hồng trà, đơn thuần chỉ là cách gọi của người Trung Quốc, vì màu sắc của trà có màu hồng ngọc hoặc nâu đỏ sau khi hãm và pha trà. Ngoài ra, hồng trà cũng được gọi là trà đen (black tea) xuất phát từ tên gọi của người phương Tây khi dựa vào màu sắc của lá trà sau khi được sấy khô.
* Tiểu Chủng Hồng Trà là loại thượng hạng của Hồng Trà (gọi theo phương tây thì Hồng Trà là Black Tea (Trà Đen) , nhưng trong Trà Trung Quốc thì được gọi là Hồng Trà…), trong đó tiểu Chủng Hồng Trà được chia làm 2 loại đó là Chính Sơn Tiểu Chủng và Ngoại Sơn Tiểu Chủng.
* Âm hán việt của bỏng ngô( Bắp rang bơ) là Bạo Mễ Hoa –爆米花– mà chữ “花” này có nghĩa là hoa, nên Tần lão phu nhân hiểu nhầm bỏng ngô mà Nguyễn Nguyễn nói là một loại hoa.
Chương 8: Sướng Âm viên (thượng).
“Còn không phải là vì cái này… Nhà bà…” Trương phu nhân trộm nhìn Đường Nguyễn Nguyễn rồi bĩu môi, Tần lão phu nhân thấy vậy nháy mắt đã sáng tỏ.
Tần lão phu nhân thở dài: “Có cái gì hay chứ? Chẳng lẽ lão nhị không thành thân thì lão tam không thể thành thân?”
Trương phu nhân che miệng cười nói: “Bà còn không biết Ngôn phu nhân như thế nào sao? Bà ta chính là lo lắng cho nữ nhi nhà mình mà! Dù sao Ngôn tiểu thư nói, không phải Nhị lang nhà bà thì sẽ không gả…”
Tần lão phu nhân cùng Trương phu nhân nói chuyện phiếm, càng nói càng không vui, bà dứt khoát đẩy mạnh tốc độ, nhanh chóng đi lên lầu hai của Sướng Âm Các.
Đường Nguyễn Nguyễn xách váy đuổi theo, một mặt cẩn thận dặn dò Thải Bình không được làm đổ hộp thức ăn. Lý phu nhân cùng Ngôn phu nhân đã ngồi đợi hồi lâu, Lý phu nhân là người tổ chức buổi xem ca kịch hôm nay, vừa thấy Tần lão phu nhân cùng Trương phu nhân đến thì đứng dậy nghênh đón.
“Đây chính là tức phụ của Tam lang nhà bà, đúng không?” Lý phu nhân hứng thú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Đúng là sinh ra đã có dáng dấp tốt!”
Tần lão phu nhân cũng có chút đắc ý, nói: “Nguyễn Nguyễn, đến chào Lý phu nhân…”
Dừng một chút, lại nói: “Còn có Ngôn phu nhân.”
Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn nhu thuận, nàng phúc thân nói: “Nguyễn Nguyễn bái kiến hai vị phu nhân.”
Lý phu nhân vội vàng đáp: “Chúng ta và mẹ chồng ngươi rất quen thuộc, đến nơi này không cần câu nệ, coi như nhà mình vậy.”
Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ: Ở nhà không phải cũng cần tuân thủ các quy tắc sao?
Trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào như trước. Ngôn phu nhân sâu kín mở miệng: “Nhị lang còn chưa thành hôn mà đã làm hôn sự của Tam lang trước, Tần lão phu nhân quả thật nóng lòng.”
Sắc mặt Tần lão phu nhân khẽ biến, nhưng cũng không cùng bà ta cãi vã mà chỉ bình tĩnh nói: “Hoàng Thượng tứ hôn, ta cũng chỉ có thể làm theo ý chỉ.”
Ngôn phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Hoàng thượng chỉ hôn, tất nhiên là muốn phong quang nên mới lo liệu chu toàn. Nghĩ đến hôn sự bên đây, chẳng lẽ lại không quan trọng sao?”
Tần lão phu nhân nhịn một hơi nói: “Ngôn phu nhân nói lời này…”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẹ chồng như vậy, cảm giác rất kỳ quái.
Mẹ chồng luôn luôn thẳng thắn dứt khoát, nói một không hai, nhưng bây giờ người khác nói chuyện âm dương quái khí* như vậy, bà lại nhịn xuống hết thảy, cũng không biết là lý do gì.
Trương phu nhân ở một bên xem náo nhiệt, Lý phu nhân lại ngồi không yên, vội vàng khuyên nhủ: “Hai vị tỷ tỷ, đừng có đứng nữa, kịch hay sắp bắt đầu rồi, chúng ta ngồi xuống đi! Đây là vở diễn mà tức phụ của ta cố ý giúp ta chọn!”
Dứt lời, liền lôi kéo hai vị phu nhân ngồi xuống. Không lâu sau, vở kịch bắt đầu.
Hôm nay diễn “Tây Sương Ký*”, kể về câu chuyện tình yêu nhiều thăng trầm của Trương Sinh và Thôi Oanh Oanh, trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn rất buồn bực, tại sao triều đại hư cấu này cũng có kinh kịch chính thống?
Dưới lầu, diễn xuất rất đầu tư nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại nghe không hiểu lắm, hộp thức ăn đặt ở giữa nàng và mẹ chồng, nàng rón rén mở ra.
Nàng nhấc một viên bỏng ngô lên rồi nhẹ nhàng đặt nó vào miệng “ọp ẹp”, mùi ngô thơm lừng.
Tần lão phu nhân vốn dĩ nghe kịch đến mê mẩn, đột nghiên ngửi được một mùi thơm ngọt ngào thì không nhịn được nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn ăn đến vô cùng nghiêm túc, một viên lại tiếp một viên bỏ vào trong miệng, Tần lão phu nhân xem đến nhíu mày, trước mặt nhiều người mà ăn như vậy cũng quá bất nhã, nhưng nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của nàng, cũng không nỡ trách cứ, liền thấp giọng nói: “Con đang ăn cái gì vậy?”
Miệng Đường Nguyễn Nguyễn đầy bỏng ngô, nàng quay đầu nhìn Tần lão phu nhân nói: “Mẫu thân, đây là bỏng ngô… Người nếm thử xem.”
Miệng nàng đang nhai nên nói mơ hồ không rõ, trong tay lại bưng hộp thức ăn lên.
Tần lão phu nhân chần chờ trong chớp mắt, bà không chịu nổi ánh mắt chờ đợi này của nàng nên cũng giơ tay lên, cầm lên một viên tượng trưng rồi mới che miệng ăn.
Đôi mắt phượng vốn đang thờ ơ của Tần lão phu nhân nháy mắt mở to…
Bỏng ngô này thơm ngon giòn ngọt, nhai lần đầu tiên đã có mùi ngô tản ra bốn phía trong miệng, bỏng ngô vỡ ra thấm đẫm hương vị ngọt ngào ấm áp, hấp dẫn người ăn nhanh chóng nhai luôn. Hương vị này như gió cuốn mây bay, kích thích vị giác, mà vừa nuốt vào trong nháy mắt đã biến mất, thật sự chưa tận hứng. Bà ăn xong một viên, lại quay đầu nhìn hộp thức ăn, biểu tình có chút xấu hổ.
Đường Nguyễn Nguyễn thức thời đẩy hộp thức ăn về phía Tần lão phu nhân, Tần lão phu nhân nhướng mày liễu, hài lòng cầm mấy viên bỏng ngô.
Có bỏng ngô, Tần lão phu nhân xem kịch càng thú vị hơn, xem đến đoạn Trương Sinh bị mẫu thân Thôi Oanh Oanh từ hôn, một đôi uyên ương có tình có ý mà bị bắt chia lìa, trong lòng có chút thổn thức, nhưng lúc này lại nghe thấy thanh âm khóc nức nở trầm thấp.
Tần lão phu nhân quay đầu nhìn lại, hoá ra là Ngôn phu nhân xem đến nhập tâm.
Thấy Thôi Oanh Oanh khóc rống, bà ta cũng đau lòng theo. Trong lòng Tần lão phu nhân cảm thán, vẫn là bộ dáng đa sầu đa cảm kia… Thực tế từ khi còn trẻ Tần lão phu nhân cùng Ngôn phu nhân đã có giao hảo, lúc ấy ước định tương lai nhất định phải làm thông gia.
Tần lão phu nhân có ba nhi tử và một nữ nhi, Ngôn phu nhân lại chỉ có một nữ nhi duy nhất, Ngôn tiểu thư từ nhỏ thích nhất là cùng chơi đùa với Tần gia Nhị công tử, năm Ngôn tiểu thư tròn chín tuổi, bọn họ liền cho hai hài tử này đính ước.
Vốn cũng là một đôi trời sinh, nhưng ba năm trước, Tần gia Nhị công tử Tần Tu Dật theo phụ thân và đại huynh Bắc thượng phạt Tề, cuối cùng phụ thân cùng ca ca tử trận, mà chính hắn lại bị mất một cánh tay. Từ lúc đó hắn liền thu liễm tâm tư, từ chối hết thảy quân vụ, mỗi ngày đều trốn trong phủ mượn rượu giải sầu, hôn ước đã định sẵn, hắn cũng đẩy ngày càng xa.
Cuối cùng, còn dứt khoát sai người đến Ngôn phủ, nói muốn hủy hôn.
Ngôn tiểu thư khóc chạy đến phủ Trấn Quốc tướng quân, nhất định phải thấy hắn để hỏi cho rõ ràng, ai ngờ hắn lại tránh mà không gặp, tùy ý để nàng ở ngoài cửa khóc đến ruột gan đứt thành từng khúc.
Mối quan hệ giữa hai gia đình cũng vì thế mà rơi xuống mức đóng băng. Tần lão phu nhân một mặt khuyên nhi tử không được nên cảm thấy có lỗi với Ngôn gia, một mặt lại hy vọng Ngôn gia còn có thể cho nhi tử một cơ hội.
Cho nên mỗi lần bà nhìn thấy Ngôn phu nhân, đều hết sức nhường nhịn, hi vọng hai nhà còn được một đường sống, nối lại quan hệ xưa.
Tần lão phu nhân thấy Ngôn phu nhân rơi lệ thì nhớ tới hai người đã từng là khuê mật không có chuyện gì giấu nhau, trong lòng có chút hụt hẫng, bà yên lặng bốc một nắm bỏng ngô, một tay kéo Ngôn phu nhân qua, nói: “Nhân sinh buồn bã, ăn chút đồ ngọt đi.”
Đôi mắt Ngôn phu nhân đẫm lệ ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt khẩn thiết của Tần lão phu nhân thì cúi đầu, thấy trong tay mình được nhét một nắm bỏng ngô, mùi bắp rang bơ thoang thoảng làm người ta cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Vốn dĩ bà thấy Thôi Oanh Oanh này cùng Trương Sinh bị chia cách thì nhớ tới nữ nhi của mình nên tức cảnh sinh tình, vì thế không kìm lòng được mà rơi lệ.
Hiện giờ bị nhét một nắm đồ ăn vặt, cũng không tiện trả lại, liền gật đầu, yên lặng bỏ một viên vào miệng.
Bỏng ngô vừa vào miệng, nước mắt liền ngừng lại trong nháy mắt.
Bà kinh ngạc nhai rồi nuốt, bỏng ngô thơm, giòn, ngọt, tan ở trong miệng, bà chưa từng ăn đồ ngọt mà không ngấy như vậy bao giờ!
Bà lại nhanh chóng ăn thêm một viên, tựa hồ Thôi Oanh Oanh trước mắt cũng không còn đáng thương như vậy.
Ngôn phu nhân liếc Tần lão phu nhân một cái, đối phương cũng đang ôn hòa nhìn mình.
Ngôn phu nhân giống như có chút bối rối, bà thấp giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc hai nhà xảy ra chuyện, bà cũng Tần lão phu nhân mới nói chuyện đàng hoàng.
Tần lão phu nhân có chút ngoài ý muốn, lập tức trong mắt lộ ra ý cười: “Đây là bỏng ngô mà Nguyễn Nguyễn làm, có ngon không?”
*Âm dương quái khí: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
*西厢记: một trong tứ đại cổ điển hí kịch của Trung Quốc.
Chương 9: Sướng Âm Viên ( Hạ ).
Ngôn phu nhân gật đầu, mềm giọng: “Là một hài tử ngoan… Tam Lang nhà bà thật có phúc khí.”
Tần lão phu nhân thấy cảm xúc của bà ấy có chút tốt lên, liền dứt khoát nói: “Muội muội, kỳ thật chuyện của A Dật cùng Chi Tâm tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy áy náy với nhà muội. Ta là mẫu thân mà không thể thúc ép A Dật thực hiện lời hứa, là ta vô năng. Nếu như Chi Tâm có thể tìm được người tốt mà gả, cả nhà chúng ta thật tâm chúc phúc cho nàng…”
Ngôn phu nhân lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Nhưng nha đầu ngu ngốc nhà ta, thực sự vẫn chưa hết hy vọng.”
Lúc trước Ngôn phu nhân cùng Tần lão phu nhân giao hảo nhiều năm, trong lòng cũng rõ ràng việc này không thể hoàn toàn trách bà. Tần lão phu nhân thấp giọng thở dài: “Từ ba năm trước, A Dật ở trong nhà không muốn ra cửa, trên mặt như không có việc gì xảy ra nhưng chỉ sợ đến nay trong lòng vẫn chưa buông bỏ được cái chết của phụ thân, huynh trưởng cùng vết thương của mình. Hắn không chịu cùng Chi Tâm thành thân, cũng là sợ liên lụy đến Chi Tâm.”
Ngôn phu nhân im lặng không lên tiếng, bà hồi tưởng lại mấy hài tử đó.
Đại công tử của Trấn Quốc tướng quân phủ là Tần Tu Thệ, hắn làm trưởng tử. Vẫn luôn được dạy dỗ nghiêm khắc nên tuổi còn nhỏ nhưng đã có một bộ dáng thành thục, nữ nhi đối với vị đại ca này có chút kính sợ.
Chỉ có Nhị công tử Tần Tu Dật tính cách vui vẻ, đối đãi với người khác ấm áp thân thiện, từ nhỏ đã dẫn nữ nhi cùng chơi, cho nên tình cảm của hai người rất sâu đậm.
Lúc đó thấy Tần Tu Dật bị thương cánh tay trên chiến trường, trong lòng bà cũng vô cùng tiếc hận.
Một võ tướng, trọng thương đến nước này, tiền đồ cơ bản là mất hết.
Sau đó Tần Tu Dật từ hôn, thậm chí bà còn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nữ nhi có cơ hội gả cho người tốt hơn… Nhưng bà đã đánh giá thấp tình cảm của nữ nhi mình dành cho nam tử ấy.
Ngôn Chi Tâm chẳng những chủ động đến phủ Trấn Quốc tướng quân đợi một ngày, còn công khai thề: Phi quân không gả*.
Trong lúc nhất thời ồn ào huyên náo, chuyện này đã trở thành trò bàn bạc trong những trà quán, tửu lâu trong giới quan sai gia quyến.
Ngay từ đầu Ngôn phu nhân cũng tận tình khuyên nhủ nữ nhi, nhưng Ngôn tiểu thư cũng là người có tính tình mạnh mẽ, nói nếu còn bức nàng gả chồng, nàng liền xuất gia làm ni cô. Ngôn đại nhân cùng Ngôn phu nhân cũng vô pháp, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở tùy ý nàng.
Dần dà, Ngôn phu nhân chuyển toàn bộ đau lòng cùng bất đắc dĩ thành hận ý đối với phủ Trấn Quốc tướng quân, mỗi lần gặp mặt đều phải cố ý khiêu khích vài câu. Nhưng vừa rồi thành thật với nhau mấy câu, chợt làm cho bà thanh tỉnh.
… Con rể tương lai bị thương, vốn đã rất bất hạnh.
Đổi lại là nhà khác, trong lúc gia tộc gặp khó khăn, có ai không tìm cho mình một cọng rơm cứu mạng? Nghĩ đến Ngôn gia bọn họ nhiều đời làm quan, Ngôn đại nhân làm tới chức Chỉ huy sứ Tuần Phòng doanh đế đô, tầm quan trọng không cần nói cũng biết. Ba năm trước Tần gia gặp đại nạn, Tần Tu Dật hoàn toàn có thể tiếp tục thực hiện hôn ước, đường đường chính chính cưới Ngôn tiểu thư vào cửa.
Ngôn đại nhân kia cũng sẽ cùng Tần gia đứng về một phe, bảo vệ Trấn Quốc tướng quân phủ bình an vô sự. Nhưng hắn không có làm như vậy, còn chủ động từ hôn, để cho Ngôn tiểu thư được quyền lựa chọn…
Giờ phút này bà nhìn khuôn mặt chân thành của Tần lão phu nhân, lại cúi đầu nhìn bỏng ngô trong tay mình, từng viên đầy đặn ngọt ngào giòn tan, là thứ trước kia bà chưa từng nếm qua… Tần lão phu nhân vẫn giống như trước kia, có thứ gì tốt, đều cam tâm cùng mình chia sẻ.
Trong lòng bà đột nhiên sinh ra không ít áy náy. Bà lặng lẽ nói: “Tỷ tỷ, ta cũng là sốt ruột cho ái nữ, đôi lúc nói lời quá đáng, tỷ đừng để trong lòng.”
Tần lão phu nhân nhìn bà, kinh ngạc vì thái độ của bà vừa chuyển biến, nhưng cũng không nghi ngờ mà lập tức vui mừng nói: “Muội đừng trách ta là được, về phần A Dật cùng Chi Tâm, con cháu đều có phúc con cháu… Bây giờ, ta không cầu xin bất cứ điều gì, chỉ hy vọng mấy hài tử được bình an.”
Tần lão phu nhân nói đều là sự thật, một năm sau khi trượng phu cùng đại nhi tử qua đời, lòng bà cũng như tro tàn, mãi cho đến khi phát hiện Tần gia lớn như vậy mà chỉ có tiểu nhi tử một lực chống đỡ thì bà mới phản ứng lại, cho nên phải quý trọng những gì có được ngay lập tức.
Ngôn phu nhân đồng ý nói: “Đúng vậy… Cần gì quan tâm người khác nói thế nào.”
Bây giờ Ngôn tiểu thư cũng đã mười chín tuổi, nếu nói tìm thêm một người để nàng thích, lại giống Tần Tu Dật thật lòng đối xử tốt với nàng, vậy dường như là không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Ngôn phu nhân không khỏi liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, dịu dàng nói: “Bỏng ngô này do tức phụ Tam lang nhà tỷ làm, thật sự là rất ngon, nếu như Chi Tâm nhà ta cũng có thể hiền tuệ như vậy là được rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng khiêm tốn nói: “Phu nhân quá khen, đây đều là tiểu kỹ qua mắt, làm sao so sánh được với Ngôn tiểu thư…”
Tần lão phu nhân nhiệt tình nói: “Nếu muội thích, vậy hãy thường đến phủ ta ăn là được rồi.”
“Nếu Chi Tâm có thể đến học một chút với Nguyễn Nguyễn, vậy thì tốt nhất.” Bà nháy mắt với Tần lão phu nhân.
Tần lão phu nhân bừng tỉnh đại ngộ, hiểu ý nói: “Nói chí phải, Chi Tâm rất thông minh, khẳng định vừa học sẽ… Ồ, không, không, từ từ học thì tốt hơn, tới nhiều một chút làm bạn với chúng ta.”
Hai người ăn nhịp với nhau, sáng tỏ thông suốt. Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết trong hồ lô hai người bán dược gì, đành phải cười cùng.
“Ngôn phu nhân, mẫu thân, đây là trà hoa quả con mới nấu, hai vị đến nếm thử đi.” Đường Nguyễn Nguyễn dứt lời, Thải Bình liền dâng lên hai chén trà trái cây.
Hai người vừa mới trò chuyện một hồi, lại ăn bỏng ngô, lúc này cũng thấy có chút khô miệng, thấy trà hoa quả trong chén lưu ly này thì vô cùng cao hứng.
Đường phèn đã sớm nấu cùng các loại hoa quả rồi hòa làm một thể, nhìn không ra đã dùng hoa quả gì, nhưng ngửi một cái đã cảm giác được vị tươi ngọt. Ngôn phu nhân bưng chén lưu ly lên, khẽ nhấp một ngụm, trà hoa quả vừa ngọt vừa ấm thấm vào cổ họng, trong thời tiết mùa xuân lạnh lẽo này, trà theo cổ họng vào bên trong như hoa nở ấm áp.
Ngôn phu nhân nhắm mắt thưởng thức một hồi lâu mới nói với Tần lão phu nhân: “Cái này…”
“Cũng phải để cho Chi Tâm học!”
Tần lão phu nhân bưng chén lưu ly lên, nhẹ nhàng chạm vào chén của Ngôn phu nhân một chút, lộ ra nụ cười đã rõ.
“Ôi, hai tỷ muội đang uống gì vậy? Hương thơm như thế?” Lý phu nhân cùng Trương phu nhân thấy tâm tư của hai người bên cạnh đã không còn đặt ở vở kịch, liền quay đầu nhìn.
Vì thế, Đường Nguyễn Nguyễn lại dâng trà trái cây cho Trương phu nhân và Lý phu nhân.
Trương phu nhân nếm một ngụm, nói: “Ôi! Cho dù là rượu quý trong yến hội trong cung cũng không so được với cái này!”
Tần lão phu nhân che miệng cười nói: “Nào có khoa trương như vậy, chỉ là Nguyễn Nguyễn tùy tiện làm thôi.” Kỳ thật trong lòng bà biết rõ, Trương phu nhân đã biết chuyện gì, đồng nghĩa với việc cả nửa cái kinh thành đều sẽ biết, tiếp tục như vậy, e rằng đức hạnh cùng tài năng của con dâu sẽ được truyền ra ngoài.
Lý phu nhân cũng uống một ngụm, lúc này trà hoa quả đã không còn nóng như lúc trước, ngược lại còn có mùi trái cây ngọt ngào xông thẳng vào lòng người, bà chưa từng uống qua loại trà nào tốt như vậy!
Tần lão phu nhân hỏi: “Lý phu nhân, cảm giác thế nào?”
Lý phu nhân xưa nay thích khoe khoang nhi tử cùng tức phụ nhất, vừa rồi còn chưa uống đã nghĩ làm thế nào để khiêu khích, nhưng uống một chén này, hơn nửa ngày mới nói ra hai chữ: “Bình thường.”
Tần lão phu nhân thu lại tươi cười: “Thải Bình, lại thêm chút trà cho Trương phu nhân cùng Ngôn phu nhân, Lý phu nhân uống không quen, vậy không thêm nữa.”
Lý phu nhân: “Ai nha…Đừng…”
…
“Đa tạ Lý phu nhân hôm nay chiêu đãi, chờ thời tiết ấm áp hơn một chút, mọi người cùng đến phủ của ta tụ họp, chúng ta làm một yến tiệc ngày xuân”. Trương phu nhân đứng ở trước xe ngựa, cáo từ với ba vị phu nhân khác.
Lý phu nhân cười như không cười nói: “Trương phu nhân khách khí rồi, tứ ty lục cục* trong phủ bà quả thực không tồi.” Dừng một chút, trong giọng nói của bà ta lại mang theo một tia chế giễu: “Thế nhưng, ta càng muốn đi đến phủ Trấn Quốc tướng quân nếm thử xem, hiện giờ Tần lão phu nhân đã cưới tức phụ có năng lực như vậy vào cửa, cũng không thể giấu diếm, bà nói đúng không?”
*Không phải nam nhân đó thì không gả.
*Tứ ty lục cục: Nhà Tống lập ra bốn ty sáu cục để phục vụ đại tiệc. Bốn ty bao gồm: kế toán, nấu nướng, trà và rượu, đồ dùng. Sáu cục bao gồm: hoa quả, mứt bánh, rau, dầu nến, dầu thơm, sắp xếp.