Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 59-60




Chương 59: Chạy thoát

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Xin lỗi, ta không bảo vệ được nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn đỏ mắt: “Ta không trách chàng.”

Nàng trở tay ôm hắn: “A Viễn, đừng bỏ lại ta, cho dù có chết thì cũng chết cùng một chỗ, được không?”

Vương Nhiên mang theo hắc y nhân từng bước tới gần, vòng vây càng ngày càng nhỏ, trong mười mấy hắc y nhân, còn có mấy người đã dựng cung tiễn. Tần Tu Viễn một tay che chở sau lưng Đường Nguyễn Nguyễn đang ở trong ngực, một tay cầm kiếm giằng co với đám người kia. Hắn nhìn xem sắc trời, tới lúc Tần Trung dẫn người chi viện chỉ sợ còn một khoảng thời gian nữa, Vương Nhiên nhất định sẽ không cho hắn cơ hội này. Hắn thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, khả năng bơi của nàng có tốt không?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nói: “Đủ để tự bảo vệ mình.”

Tần Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chút nữa ta nói “Nhảy”, thì nàng hãy hít một hơi rồi giữ lại.”

Vương Nhiên đã sớm không còn kiên nhẫn: “Các ngươi đã nói đủ chưa? Có chuyện gì thì đợi đến Hoàng Tuyền rồi nói cũng kịp!” Hắn vung tay rồi hét lên: “Bắn tên!”

“Nhảy!”

Tần Tu Viễn ôm lấy thắt lưng Đường Nguyễn Nguyễn, tung người nhảy ra ngoài vách đá! Vẽ ra một vòng cung dứt khoát… Gió đêm dồn dập thổi y phục hắn bay phất phới, đám người Vương Nhiên lo lắng đuổi theo, cuối cùng dừng lại trước vách đá, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rơi vào trong bóng đêm!

Vương Nhiên đoạt lấy cung tiễn của người bên cạnh rồi hướng về phía vách đá, tàn nhẫn bắn ra hai mũi tên, nhưng không thể thấy rõ mũi tên bay về hướng nào thì nhất thời nổi trận lôi đình!

“Xuống núi tìm kiếm cho ta! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”

Tần Tu Viễn ôm Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng rơi xuống, hai người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã rơi xuống dòng sông lạnh lẽo.

Dòng nước mãnh liệt tách bọn họ ra, cảm giác lạnh thấu xương bất chợt ập đến, Đường Nguyễn Nguyễn mở mắt ra nhìn qua màn nước, tìm kiếm thân ảnh của Tần Tu Viễn khắp nơi.

Nàng nương theo ánh trăng, mơ hồ thấy một bóng người đang từ từ rơi xuống, nàng vội vàng bơi về phía hắn.

Đường Nguyễn Nguyễn đón được hắn, nhưng Tần Tu Viễn lại giống như đã mất đi tri giác, nàng đưa một tay nâng lấy thân thể hắn, cố hết sức bơi vào bờ. Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kéo được hắn lên, Tần Tu Viễn vẫn còn hôn mê bất tỉnh.

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng gọi hắn: “A Viễn! A Viễn! Chàng tỉnh dậy đi!”

Nàng nhẹ vỗ vào mặt hắn, nhưng sắc mặt hắn tái nhợt, hơi thở yếu ớt, cả người không có bất kỳ phản ứng gì.

Đường Nguyễn Nguyễn nâng cằm hắn lên, khai thông hô hấp cho hắn, nàng nhìn một chút, dường như không có thứ gì chặn lại.

Đành dùng một tay bóp lấy mũi hắn rồi hít sâu một hơi, không chút do dự phủ lên đôi môi hắn, truyền khí cho Tần Tu Viễn.

Truyền khí cùng ấn ngực lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng Tần Tu Viễn vẫn không có phản ứng. Đường Nguyễn Nguyễn chạy trốn cả đêm, còn kéo hắn từ sông lên bờ, sớm đã mệt mỏi đến kiệt sức. Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh ướt lạnh của hắn, cuối cùng nàng không nhịn được mà bật khóc: “Chàng tỉnh lại đi! Nói là chết cùng nhau! Sao chàng có thể bỏ thiếp lại?”

Nàng lại vừa sơ cứu, vừa khóc lóc kể lể: “Chàng vẫn luôn lạnh lùng với thiếp, thiếp còn chưa tính, vì sao lại cố tình trêu chọc thiếp như vậy? Trêu chọc rồi còn không chịu trách nhiệm, tại sao chàng lại xấu tính như vậy chứ?”

Ngoại trừ tiếng nước sông chảy xiết, vẫn không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng.

Nàng không nhịn được mà rơi lệ, vuốt lên vầng trán lạnh như băng của hắn, tay không khỏi có chút run rẩy, lại lần nữa cúi người xuống, kề sát vào đôi môi mỏng của hắn, nước mắt mằn mặn chảy dọc theo gương mặt nàng rơi xuống mặt hắn.

Nàng không khống chế được mà nức nở, đôi môi mềm mại dán vào môi hắn, không ngừng run rẩy. Toàn thân nàng ướt đẫm, gió đêm thổi qua, lạnh đến thấu xương, nhưng cũng không bằng trong lòng lạnh lẽo.

Trong khi nàng đã gần như tuyệt vọng…

“Khụ…” Tần Tu Viễn hơi cử động.

Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, nàng lập tức ngồi dậy, hai mắt mông lung giàn giụa nước mắt: “A Viễn? Chàng tỉnh rồi sao?”

Tần Tu Viễn ho ra hai ngụm nước. Đường Nguyễn Nguyễn lập tức giúp hắn vỗ lưng, hắn thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, ta không sao, nàng đừng khóc.”

Đường Nguyễn Nguyễn lau nước mắt: “Ai khóc chứ?”

Dứt lời, nàng chậm rãi đỡ Tần Tu Viễn ngồi dậy. Tần Tu Viễn mở mắt nhìn nàng, ánh mắt hắn đen như mực, trong mắt chứa đầy tình ý.

Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn vẫn còn vươn nước mắt, vẻ mặt giận dữ: “Không phải chàng không biết bơi sao? Vậy sao còn nhảy xuống?”

Tần Tu Viễn cười cười, hắn nói: “Nàng biết bơi không phải là được rồi sao? Nếu nàng có thể cứu ta thì cứu, cứu không được thì thôi… Nhưng ít nhất nàng sẽ không rơi vào tay Vương Nhiên. Đợi đến khi trời sáng, Tần Trung nhất định sẽ mang theo người đến đón nàng về.”

Mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn mở to, nước mắt lưng tròng: “Còn chàng thì sao? Chàng lại mang chuyện sinh tử của mình mà nói rất nhẹ nhàng như vậy! Cái gì gọi là cứu không được thì thôi hả?”

Nàng khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống: “Nếu chàng không còn, mẫu thân của chàng làm thế nào bây giờ? Ca ca và tẩu tẩu thì sao? Mấy hài tử… Còn thiếp thì sao? Chàng muốn thiếp chịu đựng nỗi đau giống như tẩu tẩu sao?”

Hắn chưa bao giờ thấy nàng tức giận như vậy, dường như đem ủy khuất cùng sợ hãi cả một đêm đều phát tiết ra. Tần Tu Viễn chạm nhẹ lên gò má nàng, trên làn da lạnh như băng đan xen nước mắt ấm áp, sờ lên có chút nóng rực.

Tần Tu Viễn đau lòng kéo nàng vào ngực mình, lẩm bẩm nói: “Thực xin lỗi, đã khiến nàng lo lắng rồi.”

Hơi thở ấm áp quanh quẩn bên tai, trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn mềm nhũn ra, nàng cũng không đành lòng trách hắn nữa. Nàng nghẹn ngào nói: “Sau này không cho phép chàng không quan tâm tới sống chết của bản thân nữa, thiếp không cho phép chàng xảy ra chuyện gì…”

Tần Tu Viễn đặt cằm lên cổ nàng, ôn nhu nói: “Được.”

Đợi Tần Tu Viễn hồi phục một chút, Đường Nguyễn Nguyễn liền đỡ hắn dậy.

“A…” Hắn hơi nhíu mày, bất giác đau đớn phát ra tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra: “Sao vậy?”

Tần Tu Viễn nói: “Không có việc gì, trước tiên tìm một chỗ trốn rồi nói sau.”

Từ đỉnh núi nhảy xuống, bây giờ hai người ở bên sườn núi, may mà không theo dòng sông trôi xuống chân núi, bằng không chỉ sợ lại rơi vào thiên la địa võng do Vương Nhiên bày ra.

Sườn núi có nhiều hang động, hai người dựa vào nhau đi một đoạn, cuối cùng cũng tìm thấy một sơn động bí mật để trốn vào. Tần Tu Viễn tìm vài cành cây, gom thành một đống rồi châm lửa.

Đường Nguyễn Nguyễn lạnh đến phát run, nàng không ngừng vươn tay về phía đống lửa tìm kiếm ấm áp. Khi ánh lửa bốc lên, nàng mới thấy rõ trên tay phải Tần Tu Viễn chảy rất nhiều máu. Nàng vội vàng hỏi: “Tay chàng bị sao vậy?”

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Lúc mới nhảy xuống, ta bị Vương Nhiên đuổi theo bắn một mũi tên, chỉ trầy da một chút thôi, không có gì đáng ngại.”

Đường Nguyễn Nguyễn không tin, nàng ngồi xuống bên cạnh Tần Tu Viễn, vén tay áo của hắn lên nhìn, sau đó liền hít một hơi khí lạnh: “Cái này mà gọi là chỉ trầy da?”

Vương Nhiên sử dụng tứ câu tiễn*, trong đó hai móc câu dường như xẹt qua cánh tay hắn, thiếu chút nữa đã rạch mất một nửa da thịt, sắp thấy được cả xương.

Trái tim của Đường Nguyễn Nguyễn bị bóp nghẹn lại.

Nàng nhớ tới khoảnh khắc hai người rơi xuống, Tần Tu Viễn ôm chặt lấy nàng, bao bọc lấy thân thể nàng ở trong ngực. Nếu không phải như vậy, có lẽ hắn đã có cơ hội tránh thoát một mũi tên kia.

Mắt nàng mờ mịt, lại muốn rơi nước mắt.

Tần Tu Viễn thấy nàng không nói gì, liền lên tiếng: “Ta không sao, Nguyễn Nguyễn, trước kia trên chiến trường bị thương nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, ta đã quen rồi.”

Nàng lẩm bẩm: “Nếu chàng không mang thiếp theo, chắc chắn có thể thoát thân.”

Tần Tu Viễn dịu dàng an ủi: “Nếu nàng không gả cho ta, cũng không rơi vào nguy hiểm… Là ta không tốt, đáng ra ta bảo vệ nàng chu toàn.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt phượng trong suốt của hắn, những lạnh nhạt tiêu điều của ngày thường đã không còn nữa, giờ đây trong ánh mắt phản chiếu ánh lửa nho nhỏ, chiếu vào trong lòng người sinh ra ấm áp.

Đường Nguyễn Nguyễn lấy hết dũng khí, hỏi ra những câu luôn muốn hỏi nhưng không dám: “Chàng rõ ràng… Không thích mối hôn sự này, vì sao còn đối xử với thiếp tốt như vậy?”

Nàng vừa mới hỏi ra miệng đã có chút hối hận, tuy rằng mấy ngày gần đây hai người có chút thân mật, nhưng chung quy vẫn cách nhau một tầng giấy mỏng.

Tần Tu Viễn đến gần nàng, nhìn chăm chú vào đôi mắt long lanh mà nói: “Ta không thích mối hôn sự này… Bởi vì không có ai thích bị ép buộc cả.”

Đường Nguyễn Nguyễn miễn cưỡng cười cười, quả nhiên.

Nàng rũ mắt không nói, trong lòng hối hận vì sao mình lại muốn đâm thủng tầng giấy này, làm cho cục diện trở nên khó xử như thế.

Tần Tu Viễn lại nâng cằm nàng lên, để cho nàng nhìn thẳng vào mình: “Mặc dù bất mãn với chuyện tứ hôn, nhưng ta lại thích nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên mở to mắt, không thể tin nổi mà nhìn hắn.

“Bởi vì trong lòng ta có nàng, nên ta muốn bảo vệ nàng, muốn đối xử với nàng thật tốt… Trước đây ta không làm tốt, nên bây giờ ta muốn bồi thường cho nàng.” Vẻ mặt Tần Tu Viễn vô cùng trịnh trọng.

Những điều này, hắn chưa từng nói qua.

Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn đang ửng đỏ lên, mắt thường cũng có thể thấy rõ ràng.

Bất thình lình thổ lộ như vậy khiến nàng vừa xấu hổ lại vừa vui mừng, đống lửa thỉnh thoảng phát ra tiếng “tách tách”, giống như tâm tình bối rối của nàng hiện tại.

Tần Tu Viễn nhìn bộ dáng này của nàng, quả thực yêu thích không buông tay.

Nàng đỏ mặt, thẹn thùng tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn, lắp bắp nói: “Thiếp, thiếp băng bó vết thương cho chàng trước…”

Tần Tu Viễn thấp giọng cười.

Nàng lấy khăn tay từ trong y phục ra, nhưng ngay cả khăn tay cũng bị ướt đẫm, Đường Nguyễn Nguyễn đành phải đến gần đống lửa, hong cho khăn tay khô hơn một chút.

Ánh lửa cháy sáng rực rỡ, chiếu lên khuôn mặt nhỏ trắng nõn của nàng đến đỏ bừng bừng, Tần Tu Viễn càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu. Nàng thấy hắn vẫn còn nhìn mình như vậy, không khỏi có chút căng thẳng mà nói: “Cởi y phục ra, ta hong khô giúp chàng. Chàng bị thương như vậy, nếu bị cảm lạnh lần nữa thì nhất định sẽ bị sốt!”

Tần Tu Viễn ngoan ngoãn cởi y phục ra, hắn chỉ mặc một chiếc quần dài ngồi bên đống lửa. Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng liếc nhìn qua hắn, trên sống lưng rắn chắc có vô số vết thương lớn nhỏ, lần trước ở Xuân Mãn Lâu… Không thể nhìn rõ, lúc này có ánh lửa chiếu rọi trên người hắn, cùng nhau hợp thành vô số hình ảnh đao quang kiếm ảnh, làm cho người ta nhìn thấy mà rợn cả người.

Đường Nguyễn Nguyễn hoàn hồn, khăn tay đã hong khô liền vội vàng chạy tới buộc khăn tay lên cánh tay phải của hắn.

Tần Tu Viễn dường như đã nhìn thấy thứ gì đó, nhanh chóng đoạt lấy khăn tay này: “Đây là cái gì?”

Khăn tay mỏng như cánh ve, đã được hong dưới ánh lửa đến hơi nóng lên, trên nền khăn trắng có thêu một vật hình tròn màu vàng nhạt.

Lỗ tai Đường Nguyễn Nguyễn nóng lên: “Trả lại cho thiếp! Chàng có muốn băng bó nữa không?”

Tần Tu Viễn thấy thế lại càng không đưa cho nàng, hắn cầm khăn tay lật qua lật lại nhìn, rồi kinh hỉ nói: “Khăn tay này chưa từng thấy nàng dùng qua… Là thêu cho ta sao?”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng đỏ lên, nàng nói: “Thiếp… Thiếp thêu không giỏi… Đây chỉ là thử một chút, thiếp định chờ châm pháp thành thạo một chút rồi thêu cho chàng…”

Tần Tu Viễn cười nói: “Ta thấy nàng thêu khá tốt, ta rất thích.”

Ánh lửa in trên gương mặt hắn, phác họa ra đường nét ấm áp, tuấn dật lại ôn nhu.

Dừng một chút, hắn hỏi: “Vật tròn tròn vàng vàng này là gì?” Hắn hơi nhướng mày: “Không phải là một cái bánh bao chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Mới không phải!” Nàng khẽ hé môi đỏ, nhưng lại không nói gì.

Tần Tu Viễn thấy nàng tức giận, liền tiến lại gần, nói: “Vậy nàng nói ta xem, đây là cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn tự biết tay nghề không tốt, thêu không ra hình dạng gì, vì thế nhỏ giọng nói: “Đây là một viên kẹo dẻo.”

Tần Tu Viễn sửng sốt.

Đường Nguyễn Nguyễn cúi đầu, đỏ mặt nói: “Thiếp biết trước kia chàng đã chịu qua rất nhiều khổ cực… Thiếp mong phần đời còn lại của chàng, có thể nhận được nhiều ngọt ngào hơn.”

Hắn nhìn nàng thật sâu, cô nương trước mắt có đôi mắt xinh đẹp ngậm nước, má phấn ửng hồng, bộ dáng ngượng ngùng như vậy, cực kỳ giống một viên kẹo đường mềm mại.

Bàn tay của hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, tựa sát vào nàng mà nói, “Hiện tại, ta muốn nếm một thứ ngọt ngào.”

Dứt lời, hắn liền áp lên đôi môi mềm mại của nàng.

Chóp mũi hắn khẽ cọ lên bên má nàng, làm nàng bật cười. Tần Tu Viễn thừa dịp nàng không phòng bị liền vươn lưỡi linh hoạt thâm nhập vào, truyền ra nhu tình mật ý.

Tay Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng hắn, những vết sẹo nông sâu khác nhau lại khiến cho nàng đau lòng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, đôi môi giống như đóa hoa bắt đầu dịu dàng đáp lại.

Trong đầu Tần Tu Viễn nóng lên, hắn càng ôm nàng chặt hơn.

Cảm thấy y phục của nàng còn ướt đẫm, môi lưỡi giao triền như vậy, Tần Tu Viễn dán sát vào nàng, sâu kín nói: “Có thể cởi y phục ra không? Nếu không sẽ cảm lạnh.”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn đỏ bừng lên, nói: “Không, không cần…”

Hô hấp của Tần Tu Viễn có chút dồn dập, hắn lại nói: “Yên tâm, nàng không cho phép, ta sẽ không chạm vào nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn, mắt hạnh dường như có ánh sao.

Bọn họ vốn đã là phu thê trên danh nghĩa… Nếu Tần Tu Viễn muốn nàng, nàng cũng không thể cự tuyệt, nhưng hắn lại chờ nàng cho phép.

Tần Tu Viễn lưu luyến mà rời khỏi môi nàng, hắn nói: “Nguyễn Nguyễn, đêm tân hôn… Là ta không đúng, ta biết nàng cũng cần một thời gian để chấp nhận ta… Nhưng cũng không sao cả, ta có thể đợi, đợi đến khi nàng tình nguyện ở bên ta.”

Hắn nhìn nàng, và nàng cũng nhìn hắn. Trong sơn động nho nhỏ có đống lửa càng cháy càng sáng, dường như cửa động đã ngăn lại tất cả nguy hiểm cùng những thứ khác ra bên ngoài.

….

Tần Tu Viễn đứng trước đống lửa, trong tay cầm xuân sam ướt sũng của Đường Nguyễn Nguyễn, nhiệt độ nóng rực của đống lửa đang hấp thu độ ẩm trên y phục nàng.

Hắn nhỏ giọng hỏi: “Mặc xong rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại: “Được rồi… chàng, chàng có thể quay lại.”

Tần Tu Viễn mỉm cười quay đầu lại, y phục của hắn đã được hong khô nên cho nàng mặc vào trước.

Dáng người Tần Tu Viễn cao lớn, y phục của hắn khoác lên người Đường Nguyễn Nguyễn lại như nửa khoác nửa mặc, vải mềm rủ xuống mang đến vẻ đẹp lười biếng của nữ nhân.

Tóc nàng ướt sũng xõa tung trên vai, đôi mắt to thẹn thùng nhìn hắn, lại không tự biết như vậy rất quyến rũ.

Tim Tần Tu Viễn nhất thời đập nhanh hơn, hắn tự giác đảo mắt, nhắc nhở chính mình chuyên tâm hong y phục.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy y phục của hắn đều đưa cho mình, thân trên vẫn để trần như cũ, liền lo lắng hắn bị lạnh, vì thế yên lặng đi qua.

Nàng hơi duỗi tay ra, từ sau lưng vòng lấy eo hắn, ống tay áo to rộng che đi một phần da thịt của hắn, mềm giọng hỏi: “Như vậy có thể ấm hơn chút không?”

Tần Tu Viễn cảm nhận được được sự mềm mại phía sau, hơi ngẩn ra, rồi bật cười: “Nàng đang kiểm tra ta sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức nghiêng đầu hỏi: “Kiểm tra chàng cái gì?” Thứ nhô ra của nàng đang chạm nhẹ vào vai hắn, làm cho thân thể hắn cứng đờ, sắc mặt “Đùng” một cái liền đỏ lên.

Tần Tu Viễn thầm nghĩ: Nàng quả nhiên là không hiểu nam nhân…

Đột nhiên, ở trước cửa động xuất hiện âm thanh sột soạt.

Ánh mắt Tần Tu Viễn thay đổi, lập tức dập lửa, lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn trốn vào trong góc sơn động.

Tần Tu Viễn che chở Đường Nguyễn Nguyễn ở phía sau, lại nghe thấy trước cửa động truyền đến thanh âm quen thuộc: “Tướng quân! Phu nhân! Ngài có ở bên trong không?”

Đường Nguyễn Nguyễn khẩn trương cả đêm, còn sợ là ảo giác của bản thân, cho đến khi âm thanh này cách lúc càng gần hơn, mới dám lên tiếng: “Tần Trung!”

Tần Tu Viễn lại che miệng nàng lại, nhưng hiển nhiên đã không còn kịp nữa…

Tần Trung mang theo đám ám vệ phủ Trấn Quốc tướng quân chạy vào, mười mấy ngọn đuốc, trong nháy mắt đem sơn động nhỏ chiếu sáng không sót một chút gì.

Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn nói: “Sao ngươi lại tìm đến nhanh như vậy?”

Tần Trung nói: “Thuộc hạ sợ tướng quân gặp nguy hiểm, cho nên không đợi đến bình minh đã dẫn chi viện đến tìm! Đại tướng và phu nhân có bị thương không?”

Đường Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, nói: “Ta không sao, nhưng chàng trúng tên bị thương…”

Nghiêng đầu nhìn sang Tần Tu Viễn, lại phát hiện hắn đã khôi phục vẻ mặt không chút biểu tình như thường ngày.

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua ánh mắt ăn dưa của mọi người, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó không đúng…

Tần Tu Viễn để trần thân trên, chỉ mặc một chiếc quần dài… Mà mình lại qua loa mặc y phục của Tần Tu Viễn, hai người đều đang y phục xộc xệch, cả người chật vật…

Bọn họ lại ở cùng một chỗ trong sơn động cả một đêm, không khỏi làm người ta nghĩ từ chuyện này đến chuyện khác.

Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng đỏ lên, bất động thanh sắc trốn sau lưng Tần Tu Viễn, rốt cuộc nàng cũng biết vì sao Tần Tu Viễn lại bịt miệng nàng.

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, trầm giọng hỏi: “Vương Nhiên thế nào?”

Tần Trung nói: “Hắn thấy chúng thuộc hạ dẫn người đến cho nên đã chạy trốn mất, nhưng bắt được mấy tên thủ hạ của hắn, những người này đối với ngọn nguồn sự tình cũng không rõ ràng lắm.”

Tần Tu Viễn nói: “Hắn có hồi phủ không?”

Tần Trung nói: “Chưa từng, đêm qua phu nhân hắn hạ sinh một nam hài, trước mắt chúng ta đã đưa mẫu tử bọn họ chuyển đến nơi khác, nếu Vương Nhiên nhớ thương mẫu tử bọn họ, hiển nhiên sẽ tự chui đầu vào lưới.”

Tần Tu Viễn nói: “Lần này hành động rất nhanh.”

Tần Trung cúi đầu chắp tay: “Đều do tướng quân bố trí tốt.”

Đêm qua Lý Cẩm Trình vội vàng chạy tới Vân Lai khách điếm, sau khi thông báo cho hắn chuyện của Vương Nhiên, hắn liền lập tức liên lạc với ám vệ rải rác xung quanh, lại tìm Lý Cẩm Trình mượn một đội nhân mã chạy tới lục soát khắp núi, may mà tướng quân cùng phu nhân không bị thương quá nặng.

Tần Tu Viễn lại nói: “Chăm sóc tốt cho mẫu tử Vương phu nhân, dù sao bọn họ cũng vô tội.”

Tần Trung gật đầu đáp ứng.

……

Đế Đô đang vào mùa xuân, trăm hoa đua nở. Một cỗ xe ngựa từ từ tiến vào thành, đi thẳng đến phủ Trấn Quốc tướng quân.

Trước đây Đường Nguyễn Nguyễn luôn mong chờ được ra ngoài chơi, nhưng hiện tại lại mong được về nhà.

Nàng ở trên xe kiểm tra vết thương trên cánh tay của Tần Tu Viễn, nói: “Vẫn nên chú ý một chút, không được để dính nước, cũng không nên ăn thức ăn cay, càng không nên uống rượu.”

Tần Tu Viễn gật đầu: “Tuân mệnh, phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn đắc ý cười cười, lại hướng về phía rèm xe hỏi: “Còn bao lâu nữa thì về đến phủ?”

Thải Vi trả lời: “Tiểu thư, còn một canh giờ nữa là đến.”

Đường Nguyễn Nguyễn hài lòng gật gật đầu, nàng vừa quay đầu lại đã thấy Tần Tu Viễn rất có hứng thú mà nhìn mình, liền hỏi: “Buổi chiều chàng làm gì vậy?”

Tần Tu Viễn nói: “Nhiều ngày không đến doanh trại, buổi chiều phải qua xem.”

Cũng không biết tình huống của tân binh ở doanh trướng như thế nào, thế nhưng, nếu không có tin tức nào truyền đến thì đó chính là tin tức tốt nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, sau đó lại hỏi: “Trở về dùng cơm tối chứ?”

Tần Tu Viễn đáp: “Cơm tối sợ là không kịp… Ăn khuya thì có thể.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Được, thiếp chờ chàng.”

Từ cửa thành trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, vừa vặn đi qua phủ Học sĩ, Đường Nguyễn Nguyễn nâng cửa sổ xe lên, nhìn thoáng qua cửa chính của phủ Học sĩ.

Cũng không biết thân thể mẫu thân thế nào, trước khi đi thấy tinh thần bà đã tốt hơn rất nhiều, nghĩ đến hẳn là tốt hơn một chút so với trước kia.

Nàng nhìn một chút rồi buông rèm xe xuống, dù sao nàng đối với phủ Học sĩ này cũng không có tình cảm như nguyên thân. Mà một màn này lại rơi vào trong mắt thiếu nữ vừa ra cửa, thiếu nữ mặc một thân xuân sam đỏ hồng, trên mặt lại mang đầy lệ khí.

Đường Doanh Doanh dẫn nha hoàn Bảo Ngân từ Bạch Vũ Quan trở về, liền nhìn thấy xe ngựa của Đường Nguyễn Nguyễn như diễu võ dương oai bước qua trước cửa phủ Học sĩ, trong xe tựa hồ còn có cả Tần Tu Viễn, hai người vừa nói vừa cười, tuyệt tình mà đi.

Trên gương mặt xinh đẹp của nàng ta dâng lên một tia tức giận, nàng ta lạnh lùng nói: “Thật sự sống rất thoải mái. Đoạn thời gian trước nghe nói vì củng cố thông gia hai nhà, Hoàng thượng còn bảo Tần Tu Viễn dẫn nàng đi du ngoạn khắp nơi, quả thật chơi đùa vui vẻ vô cùng.”

Bảo Ngân trải qua chuyện lần trước, thấy Đường Nguyễn Nguyễn còn có chút kinh ngạc, tiếp lời: “Tiểu thư, hiện giờ Đại tiểu thư đã gả cho Trấn Quốc đại tướng quân, cho nên cũng không dễ chọc… Chi bằng chúng ta…”

Đường Doanh Doanh trừng mắt nhìn nàng một cái rồi nói: “Một võ phu, có gì hơn người chứ? Đợi mùa xuân Đại Minh yết bảng, Thư Mặc ca ca nhất định sẽ đậu cao trung! Đến lúc đó, huynh ấy sẽ tới cầu thân ta.”

Nàng ta như đã định liệu trước, Bảo Ngân không biết rốt cuộc nàng ta có lòng tin vào Lưu Thư Mặc đậu cao trung hay là tin tưởng hắn sẽ cưới mình. Đường Doanh Doanh thấy nàng không nói gì, liền nói: “Có phải ngươi cảm thấy, Thư Mặc ca ca chưa chắc đã tới cầu thân không?”

Bảo Ngân vội vàng lắc đầu, nói: “Nô tỳ không dám… Tiểu thư quốc sắc thiên hương*, có ai mà không thích người?”

Đường Doanh Doanh lạnh lùng liếc nàng: “Chỉ chút tâm tư này của ngươi cũng không thể không giả vờ trước mặt ta.” Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Muốn có được thứ gì thì nhất định phải đi tranh thủ nắm lấy cơ hội, còn nếu không tranh, làm sao biết không thể chứ? Miễn là huynh ấy không cưới người khác, vậy thì ta vẫn còn hy vọng!”

Bảo Ngân gật đầu như gà mổ thóc, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy Như phu nhân kia thì làm sao bây giờ?”

Đường Doanh Doanh thật vất vả mới cầu xin Đường Các Lão giải trừ cấm túc cho mình, còn Như phu nhân bị đưa đến Bạch Vũ quan thanh tu, đến nay vẫn chưa về.

Mắt thấy tình cảm Đường Các Lão cùng Đường phu nhân từng chút một nóng lên, làm cho người ta không khỏi có chút sốt ruột.

“Chuyện của A Nương, chỉ đành đi một bước tính một bước.” Hiện tại nàng ta mà cầu xin phụ thân thả a nương ra thì đối với đại cục cũng không có ích lợi gì, không nói đến điều này lại dễ dàng khiến phụ thân chán ghét.

Nhưng nếu mình thật sự có thể gả cho Lưu Thư Mặc, làm tức phụ của Tả tướng, vậy thì tất cả mọi chuyện đều dễ dàng giải quyết, làm sao còn phải bận tâm Đường Nguyễn Nguyễn là cái gì chứ?

Nghĩ đến đây, nàng ta lại càng hạ quyết tâm, muốn tìm cách thúc đẩy mối hôn sự này. Đường Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi nói: “Đường Nguyễn Nguyễn, ngươi chờ đi! Ta sẽ không làm cho ngươi sống yên đâu!”

…..

Sau khi Tần Tu Viễn đưa Đường Nguyễn Nguyễn về phủ Trấn Quốc tướng quân, hắn lại trực tiếp đến quân doanh. Thải Bình cùng Minh Sương vội vàng nghênh đón, Thải Bình nói: “Tiểu thư! Cuối cùng người cũng quay lại!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Mau đến đây, ta mang về cho các ngươi rất nhiều đồ ăn!”

Minh Sương nghe xong ánh mắt đều sáng lên, vội vàng nói: “Đa tạ phu nhân! Chúng ta mang hành lý vào trước đã!”

Ba người vừa đi vào trong, Đường Nguyễn Nguyễn vừa hỏi: “Gần đây trong phủ thế nào?”

Minh Sương nhanh miệng, nói: “Trong phủ gần đây cũng không có việc gì, thế nhưng Chi Tâm tiểu thư lại tới đây hai lần. ”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn chờ mong hỏi: “Tới tìm Nhị ca sao?”

Minh Sương gật đầu, nói: “Từ khi Chi Tâm tiểu thư được phu nhân cho công thức nấu ăn thì ngày ngày ở nhà nghiên cứu nấu nướng, một khi làm ra món gì mới mẻ thì sẽ đưa tới cho lão phu nhân cùng Nhị công tử ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Vậy Nhị ca đáp lại như thế nào?”

Minh Sương nói: “Nghe Minh Tuyết bên Nhị công tử nói, ngay từ đầu Nhị công tử cũng không nhận. Nhưng bị lão phu nhân khiển trách một trận, sau đó cũng không mấy tình nguyện mà nhận lấy… Chỉ là…”

Đường Nguyễn Nguyễn và Thải Vi thúc giục: “Chỉ là cái gì? Đừng có úp úp mở mở!”

Minh Sương mím môi cười, nói: “Chỉ là nghe nói cuối cùng ngài ấy đều ăn không còn một miếng! Ha ha ha…”

“Ha ha!” Quả nhiên chuyện bát quái truyền đi nhanh nhất!

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Quả nhiên vẫn phải chiếm được dạ dày của Nhị ca trước…” Nàng cười rồi ngước mắt nhìn quanh, ánh mắt liếc thấy một bóng người phía trước.

Người nọ thanh phong tễ nguyệt*, như chi như lan, từ từ đi tới chỗ các nàng.

Nụ cười trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn cứng đờ lại, Minh Sương và Thải Vi quay lại nhìn nhau, không dám nói chuyện. Đường Nguyễn Nguyễn kiên trì, nặn ra một nụ cười xấu hổ: “Nhị ca…”

Tần Tu Dật gật đầu: “Đệ muội mới từ Ích Châu trở về sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu. Lập tức nàng lại nói: “Muội có mang theo rất nhiều đồ ăn vặt trở về, lát nữa sẽ đưa một ít đến chỗ Nhị ca…”

Tần Tu Dật chần chờ một chút lại nói: “Đa tạ, không cần.”

Đường Nguyễn Nguyễn “À” một tiếng, nàng chuẩn bị đi thì Tần Tu Dật lại dừng bước, nói: “Đệ muội.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại: “Nhị ca còn có chuyện gì sao?”

Tần Tu Dật rũ mắt xuống, nói: “Cảm phiền đệ muội giúp ta chuyển lời cho Chi Tâm… Về sau, không cần phải đưa thức ăn tới… Ta không cần, cũng đừng làm trì hoãn thời gian… của nàng.”

*Nghĩa đen: Sắc nước, hương trời.

Nghĩa bóng: Chỉ người phụ nữ có sắc đẹp tuyệt vời.

* Thanh phong tễ nguyệt: thanh phong = khẳng khái; tễ nguyệt = đẹp mắt. Đại loại hình dung người vừa xuất sắc vừa liêm chính.

Chương 60: Tri Ý tửu trang

Gió nhẹ thổi vào mặt, nhẹ hất áo bào của Tần Tu Dật lên.

Mặt hắn không đổi sắc, vẻ mặt bình tĩnh lại xa cách nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời giật mình, lập tức cười. “Nhị ca, những lời này ta không truyền lại được.”

Thần sắc của Đường Nguyễn Nguyễn nhu hòa, ngữ khí lại kiên định: “Huynh có lời muốn nói, vậy thì tự mình nói đi.”

Tần Tu Dật khẽ nhíu mày lại, dường như không nghĩ tới nàng sẽ cự tuyệt. Hắn nói, “Nhưng muội đã cho nàng công thức nấu ăn, nàng học tập nghiêm túc, còn mất rất nhiều thời gian để làm thành rồi mang tới… ”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rồi, là Tần Tu Dật không đành lòng cự tuyệt?

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Ta và Chi Tâm tỷ tỷ là bằng hữu, ta tặng tỷ ấy công thức nấu ăn cũng tốt, ta tặng nàng son phấn cũng vậy, đều là chuyện của các cô nương chúng ta… Nàng sẵn sàng làm cho ai ăn, mặc cho ai xem, đấy là chuyện ta không thể quản.”

Tần Tu Dật giống như bị nghẹn lại, vẻ mặt xấu hổ.

Đường Nguyễn Nguyễn thầm nghĩ, quả nhiên chỉ cần mình không xấu hổ… Người khác sẽ tự xấu hổ.

Nàng mỉm cười, lập tức xoay người rời đi, để lại Tần Tu Dật đứng một mình tại chỗ yên lặng thở dài.

Thân tín Tần Túc của hắn ở một bên nhìn, trong lòng có chút hụt hẫng, liền tiến lên hỏi: “Công tử, nếu không cự tuyệt tâm ý của Chi Tâm tiểu thư… Sao ngài không dứt khoát tiếp nhận? Chi Tâm tiểu thư si tâm với ngài như thế, người sáng suốt đều nhìn ra được.”

Tần Tu Dật cười khổ nói: “Sao ta lại không biết chứ? Chỉ là nàng tốt đẹp như thế… Hiện tại ta không xứng đáng với nàng, những việc ta phải làm vẫn còn chưa làm xong.”

Hắn hờ hững quay lại, thay đổi chủ đề, hỏi, “Người đã đến chưa?”

Tần Túc thấp giọng đáp: “Đã đến tửu trang, công tử muốn gặp hắn lúc nào?”

Ánh mắt Tần Tu Dật dần trở nên lạnh lẽo: “Đến tửu trang, hiện tại gặp luôn.”

Trên đường phụ ngoại ô Đế Đô, có một biệt viện hoàn cảnh thanh u, ít người biết đến.

Trên tấm bảng hiệu trước cửa sân, viết rõ ràng “Tửu trang Tri Ý”.

Tần Tu Dật xuống xe ngựa, sau đó cùng Tần Túc đi vào tửu trang. Bọn họ xuyên qua hành lang gấp khúc, đi tới trước một gian phòng cực kỳ bí mật. Hắn đẩy cửa vào bên trong, Tần Túc lại nhìn bốn phía, xác nhận không có người mới yên tâm đóng cửa phòng.

Tần Tu Dật ngồi ở trước thư án, Tần Túc đứng bên cạnh hắn, còn người quỳ trước mặt là thám tử Vương Điền.

“Bái kiến công tử!” Vương Điền chắp tay nói.

Tần Tu Dật khoát tay áo: “Không cần đa lễ. Lúc trước ngươi viết thư nói đã tra được chuyện Vương Nhiên cấu kết với Bắc Tề, hiện giờ thế nào rồi? Sao đột nhiên lại trở về?”

Vương Điền nói: “Công tử, gần đây Ích Châu có biến, trong một đêm phủ đệ của Vương Nhiên người đi nhà trống, tất cả manh mối thoáng cái đều bị chặt đứt.”

Tần Tu Dật nhíu mày: “Sao lại như vậy?”

Vương Điền nói: “Từ năm ngoái công tử bảo thuộc hạ đi Ích Châu tìm hiểu tin tức, thuộc hạ liền để mắt tới Vương Nhiên, bình thường hắn ra vẻ đạo mạo, trong lòng dân chúng rất có danh tiếng nhưng trên thực tế, sau lưng vẫn luôn cấu kết với Lục Vương tử của Bắc Tề. Vả lại, đúng như công tử dự đoán, tuy rằng trước mắt không có chứng cớ chứng minh hắn tham dự mưu hại Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân, nhưng việc này, hắn ít nhiều cũng biết được.”

Tần Tu Dật hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

Vương Điền đáp: “Từ khi thuộc hạ vào phủ đệ của Vương Nhiên, bên ngoài là một hạ nhân nhưng trên thực tế hắn lại để thuộc hạ và những người khác đều trở thành sát thủ. Mấy ngày trước, không biết vì cái gì, hắn lại đột nhiên bảo chúng thuộc hạ đi đuổi giết Tần tướng quân cùng phu nhân, ở bên vách núi, chính hắn nói ra chuyện Trấn Quốc Công cùng Hổ Khiếu tướng quân… Chứng thực phỏng đoán của chúng ta.”

Tần Tu Dật cả kinh đứng lên: “Cái gì? Ý ngươi là, Tam đệ của ta bị truy sát? Vả lại phụ thân và huynh trưởng chết vì âm mưu của Bắc Tề và nội thần Đại Minh… Hắn cũng biết?”

Vương Điền thấy cảm xúc Tần Tu Dật kích động thì có chút thấp thỏm gật gật đầu.

Sắc mặt Tần Tu Dật suy sụp.

Thế nhưng Tam đệ bình an trở về là tốt rồi, còn chuyện của phụ thân cùng huynh trưởng, chung quy là không thể giấu giếm.

Thân thể của hắn hơi sững lại, suy nghĩ quay trở về ba năm trước.

..…

Ba năm trước ở Vô Nhân Cốc, được xưng là mùa đông lạnh nhất trong gần hai thập kỷ.

Gió lạnh sắc bén thổi đến quân doanh rầm vang rung động.

Bên trong quân doanh, đèn đêm tăm tối, lão Trấn Quốc Công cầm thư Tả tướng đưa tới, cân nhắc nhiều lần.

“Phụ thân, có cái gì không ổn sao?” Tần Tu Dật thấy cha nhíu mày, không khỏi có chút lo lắng.

Tần Tu Thệ ở một bên lau trường kiếm của mình, nói: “A Dật, đừng nóng vội, để cho phụ thân xem kỹ rồi hẵng nói.”

Trấn Quốc Công trầm giọng: “Bắc Tề Vương phái người đưa thư của Tả tướng tới, nói là điều kiện nghị hòa đều đã thỏa thuận xong, ngày mai sẽ xác nhận quốc thư hai nước nghị hòa, do Bắc Tề Vương đóng ấn giám… Việc này sẽ kết thúc.”

Tần Tu Dật nhướng mày, nói: “Phụ thân, hai nước nghị hòa đây không phải là chuyện tốt sao? Vì sao người lại mặt ủ mày chau chứ?”

Trấn Quốc Công nói: “Nếu thật sự đình chiến, vậy tất nhiên là chuyện tốt, nhưng vì sao Bắc Tề lại dễ dàng đáp ứng điều kiện của chúng ta như vậy? Dựa theo binh lực của bọn họ, hoàn toàn có thể cùng chúng ta đánh một trận, không cần phải đáp ứng chúng ta ngay bây giờ.”

Trấn Quốc Công thân kinh bách chiến*, trực giác nói cho hắn biết, sự ra khác thường tức là có điểm quái dị.

Tần Tu Thệ nói: “Nghe nói hiện giờ thân thể Bắc Tề Vương năm nay không bằng năm ngoái, trước mắt là thời kỳ mấu chốt giữa Tứ Vương tử và Lục Vương tử tranh ngôi vương vị, Tứ Vương tử là do Sủng phi Bắc Tề Vương sinh ra, lại được lòng dân, tất nhiên càng được sủng ái một chút. Hắn đã luôn luôn hy vọng tìm hiểu kỹ thuật nông nghiệp của ta và phương pháp quản trị quốc gia, vì vậy hắn có xu hướng hợp tác với chúng ta… Như vậy xem ra, nghị hòa cũng có thể là do hắn thúc đẩy.”

Tần Tu Dật đồng ý nói: “Nếu thật sự là như vậy, đối với dân chúng hai nước ngược lại là một may mắn lớn.”

Trấn Quốc Công nói: “Cho dù chuyện nghị hòa là thật thì vì sao phải đi qua địa giới Bắc Tề tiếp nhận quốc thư cùng Tả tướng?”

Tướng quân tiến vào địa giới của các quốc gia khác sẽ dễ dàng bị coi là khiêu khích, dưới tình huống như vậy, đối phương xuất binh đả kích thì đó chính là xuất binh có danh nghĩa.

Lần này văn thần võ tướng cùng nhau đến biên cảnh chính là kế hoạch Tả tướng cùng sứ giả đi nghị hòa, nếu nghị hòa bất thành thì lại ứng chiến.

Cho nên sau khi Tả tướng đi Bắc Tề Vương nghị hoà, Trấn Quốc Công liền ở phía sau điểm binh, chờ truyền đến kết quả nghị hòa rồi lại quyết định có nên khai chiến hay không.

Từ nội dung thư từ hiện tại, xem ra tám phần sẽ thuận lợi nghị hòa, bọn họ chỉ cần dựa theo trong thư nói, đến Vô Nhân Cốc tiếp nhận quốc thư cùng Tả tướng là được.

Tần Tu Thệ nói: “Người Bắc Tề này rõ ràng thô lỗ lại không nói quy củ, vì sao đối với nghi thức tiếp nhận quốc thư lại quan trọng như vậy? Còn yêu cầu phụ thân tự mình đi đón, tỏ vẻ coi trọng… Chẳng lẽ là muốn lừa gạt sao?”

Trấn Quốc Công nhíu mày không nói.

Tần Tu Dật nói: “Đệ cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Như vậy đi, ngày mai đệ mang theo một đội quân, đi trước dò đường, đến lúc đó lại sai người bẩm báo cho phụ thân cùng đại ca, nếu xác định không có vấn đề gì thì mọi ngươi lại dẫn người vào Cốc.”

Trấn Quốc Công gật gật đầu, nói: “Như thế cũng tốt, nếu có mai phục thì con hãy lập tức trở về, không thể ham chiến!”

Vô Nhân Cốc núi non trùng điệp, địa hình phức tạp, địa hình được che chắn, lại có sương mù tràn ngập.

Người ngoài cốc căn bản không thể thấy rõ trong cốc đã xảy ra chuyện gì…

Tuy nhiên, ngày hôm sau, mọi thứ đã phát triển vượt xa suy đoán của bọn họ.

Phụ thân và huynh trưởng chết thảm, Tần Tu Dật cũng gần như mất đi nửa cái mạng… Hắn từ từ bò ra khỏi đám người chết, hơi thở thoi thóp.

Tuyết bay đầy trời, phủ lên thân thể đầy máu tươi của hắn, hắn bi thương ngẩng đầu, âm thầm thề, nhất định phải báo thù cho phụ thân và huynh trưởng!

“Công tử?” Tần Túc nhẹ giọng nhắc nhở.

Suy nghĩ của Tần Tu Dật trở về, hắn ngẩn ngơ ngồi xuống.

Phụ thân và huynh trưởng cùng những huynh đệ kia chết oan dưới âm mưu hoàng quyền, vô tội đến nhường nào?

Nội tâm Tần Tu Dật như gương sáng, kiếp này đã là một phế nhân, hắn còn sống chính là vì báo thù!

Nhưng việc này không phải là chuyện nhỏ, nếu như thất bại, chỉ sợ phải trả một cái giá thật đắt… Hắn không thể để Tam đệ cũng bị cuốn vào trong đó.

Tần Tu Dật trầm giọng mở miệng: “Ngươi vừa nói Vương Nhiên đuổi giết A Viễn sao? Nhưng đệ ấy có bị thương không?”

Hắn bỗng dưng nhớ tới lúc vừa mới ra cửa gặp phải Đường Nguyễn Nguyễn, nàng thoạt nhìn bình yên vô sự, chắc hẳn Tam đệ cũng không có việc gì lớn?

Vương Điền nói: “Tần tướng quân ôm phu nhân từ bên vách núi nhảy xuống, trong lúc giận dữ Vương Nhiên lại bắn mấy mũi tên về phía dưới, không biết có làm tướng quân bị thương hay không… Sau đó thuộc hạ canh giữ ở chân núi, phát hiện trời chưa sáng đã có người đi tiếp ứng đến chi viện cho tướng quân, nghĩ đến chắc hẳn không có việc gì.”

Tần Tu Dật rốt cuộc cũng yên tâm.

Vương Điền lại nói: “Vương Nhiên lục soát một đêm không tìm được tướng quân, trời còn chưa sáng đã chạy… Sau đó thuộc hạ trở về phủ đệ của hắn kiểm tra thì phát hiện phu nhân hắn cũng không thấy đâu.”

Tần Tu Dật híp mắt phượng, biểu tình cùng Tần Tu Viễn vô cùng giống nhau, hắn nói: “Chỉ sợ người đã bị A Viễn đưa đi… Nhất định là đệ ấy muốn câu được con cá lớn Vương Nhiên này.”

Tần Túc cũng nói: “Thuộc hạ cũng cảm thấy rất có thể là như vậy… Chỉ là không biết chuyện này… Hiện tại tướng quân đã biết được bao…”

Tần Tu Dật suy nghĩ rồi nói: “A Viễn hẳn là còn chưa biết Vương Nhiên chính là nhân chứng năm đó đi đưa tin, nếu đệ ấy biết thì ở thành Ích Châu đã bắt người lại, không có khả năng để cho hắn có cơ hội chạy trốn.”

Vương Điền nói: “Lúc đó, sau khi từ Bắc Tề trở về thì những thân binh hộ tống Tả tướng đều chết hết, còn lại mấy người vào Cụ Phong Doanh… Vương Nhiên có thể đã dùng chút biện pháp nên được điều đến Ích Châu, lúc này mới bò lên được vị trí hiện tại, chẳng qua lần này hắn bỏ trốn, cũng không biết Tần tướng quân sẽ báo cáo lại như thế nào lên Hoàng thượng?”

Tần Tu Dật nói: “Yên tâm đi, A Viễn sẽ không đánh mà không nắm chắc, tám phần đệ ấy sẽ không nói cho Hoàng Đế về chuyện Vương Nhiên thông đồng với Bắc Tề.”

Có một điểm mà hắn và Tần Tu Viễn rất giống nhau…

Không bao giờ đánh rắn động cỏ, nhất định phải đánh trúng một kích luôn.

Tần Túc nói: “Công tử, người vốn không muốn tướng quân tham dự vào việc này… Nhưng bây giờ ngài ấy đã đi sâu vào, nếu không chúng ta hãy nói cho ngài ấy biết mình cũng đang điều tra việc này?”

Tần Tu Dật lắc đầu, nói: “Chưa thể nói được… Để ta lo mọi chuyện. Đệ ấy còn có tiền đồ tốt đẹp, tình cảm mỹ mãn, tuyệt đối không thể gấp gáp lo mấy chuyện này.”

Chuyện báo thù, lỡ như bại lộ thì chính là họa sát thân.

Hắn là người trèo lên từ địa ngục, cứ để hắn đưa tất cả những kẻ chết tiệt kia vào địa ngục đi!

…..

Ngoại ô Đế Đô, Cụ Phong Doanh.

”Tướng quân đã trở về?” Tần Dũng lộ ra vẻ mặt phấn khởi đi tới doanh trướng của tướng quân, Tần Tu Viễn đang ngồi ở trước thư án phê duyệt biên quan tấu báo.

Tần Tu Viễn ngước mắt lên, hắn cười đùa: “Tần hiệu úy, nghe nói gần đây phong sinh thủy khởi*?”

Tần Dũng gãi đầu, nói: “Tướng quân đừng trêu chọc thuộc hạ! Thuộc hạ chỉ cùng những tân binh kia gần gũi một chút, lúc này mới phát hiện, kỳ thật bọn họ có vài người cũng rất tốt. ”

Tần Tu Viễn thuận miệng hỏi: “Ai?”

Tần Dũng nghiêm túc nói: “Văn Kiên trước kia, từ sau khi khỏi chấn thương, hắn đã an phận rất nhiều, còn chủ động đến tạ lỗi với thuộc hạ…”

Tần Trung ở một bên khẽ cười ra tiếng, hắn nói: “Không phải là bị ngươi đánh cho sợ chứ?”

Tần Dũng nói: “Đừng nói đến chuyện này… Lại nói đến đã hoảng hốt…”

Chính hắn là hiệu úy, lúc trước lại động thủ với tân binh, kết quả còn bị phạt, hiện giờ nghĩ đến cũng cảm thấy không có mặt mũi.

Tần Tu Viễn lại nói: “Mấy ngày nay chúng ta rời đi, trong quân doanh đều như thường chứ?”

Tần Dũng gật đầu: “Đều dựa theo phân phó của tướng quân bố trí và kiểm tra, tân binh cùng cựu binh đều không xảy ra chiến loạn gì, chẳng qua lúc trước tướng quân muốn truy tìm người, thuộc hạ chưa tìm được manh mối.”

Tần Tu Viễn nói: “Tiếp tục điều tra.”

Trước mắt hắn cũng phái người đi bắt Vương Nhiên, chờ bắt được tên đó thì người trong Cụ Phong Doanh tất nhiên sẽ hiện ra nguyên hình.

Ba người đang tán gẫu thì lại có người vén màn trướng.

“Tướng quân, đã lâu không gặp!”

Thanh âm vừa quen thuộc vừa thô kệch vang lên, Tần Tu Viễn không khỏi mỉm cười: “Lão Tiền!”

“Còn có ta!” Theo Tiền phó tướng tiến vào, còn có Vi phó tướng. Hai vị này lúc trước vẫn luôn đóng quân ở Bắc Cương, gần đây mới điều về kinh thành, đúng lúc Tần Tu Viễn đi Ích Châu cho nên hắn không thể gặp mặt.

Gương mặt bình tĩnh lãnh đạm của Tần Tu Viễn cũng nở nụ cười, hắn nói: “Các ngươi trở về đã náo nhiệt hơn hẳn.”

Tiền phó tướng sinh ra đã cao lớn thô kệch, lông mày rậm mắt to, sáng ngời có thần, hắn nổi danh có giọng nói lớn, lập tức đáp lại: “Tướng quân! Đã lâu ta không được uống rượu với người! Tối nay không say không về!”

Vi phó tướng cười khẽ một tiếng, hắn so với Tiền phó tướng ngược lại văn nhã hơn rất nhiều, không nhanh không chậm mà nói: “Lão Tiền! Tần tướng quân người ta tân hôn ân ái, nói không chừng còn muốn trở về bồi phu nhân!”

Hai người này vừa đến thì bầu không khí đột nhiên sinh động hơn nhiều.

Tiền phó tướng không để bụng: “Ta không tin! Tướng quân có bao giờ phải chịu quản thúc chứ?”

Vi phó tướng vốn là chế nhạo Tần Tu Viễn, ai ngờ vẻ mặt Tần Tu Viễn nghiêm túc nói: “Vi Kiếm nói không sai, buổi tối bản tướng quân muốn về nhà bồi phu nhân.”

Tiền phó tướng vừa nghe xong, thiếu chút nữa đứng không vững, hắn vội vàng nói: “Cái gì? Đường đường là “Ngọc Diện Tu La” lại muốn đúng giờ về nhà bồi phu nhân sao? Ta lại muốn nhìn xem phu nhân là thần thánh phương nào mà có thể quản thúc được tướng quân?”

Vi phó tướng cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Lão Tiền, ngươi đúng là không hiểu chuyện! Phu nhân Tần tướng quân là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, không những dung mạo xuất chúng mà còn tài tình vô song. Nếu ngươi có một phu nhân như vậy thì mỗi ngày không vội vàng về nhà ân ái sao?”

Lúc này Tần Tu Viễn cũng nhớ tới Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh nàng nấu ăn, không khỏi có chút buồn cười. Tối nay nàng sẽ làm gì?

“Tướng quân?” Tiền phó tướng thấy Tần Tu Viễn xuất thần thì gọi hắn về rồi nói: “Tối nay rốt cuộc tướng quân có đi uống rượu hay không? Nghe nói Đông thành mở một quán mới… Ta đã chờ ngài về Đế Đô, còn chưa đến đó bao giờ!”

Tần Trung lại ở một bên bĩu môi, nói: “Khẳng định không ngon bằng món phu nhân làm…”

Tiền phó tướng nghe xong không khỏi mở to hai mắt: “Sao? Đệ nhất mỹ nhân lại còn có thể làm ra mỹ thực sao?”

Vẻ mặt Tần Trung tự hào: “Đương nhiên rồi! Trù nghệ của phu nhân nhà ta là thiên hạ đệ nhất! Phu nhân vừa ra tay, bảo đảm là các ngươi chưa từng ăn qua!”

Vi phó tướng vừa nghe thì lập tức hai mắt phát sáng, hắn là một lão ham ăn, tuy rằng ở biên quan đã lâu nhưng đối với mỹ thực cùng mỹ nhân thì vẫn vô cùng nhiệt tình.

Hắn vừa mở miệng: “Nếu đã như vậy, không bằng phiền phu nhân…”

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, hắn nói: “Tối nay vẫn nên tới quán ăn đi, nhưng ta bị thương trên người, không nên uống rượu.”

Làm sao có thể để cho nàng giúp những hán tử này nấu ăn? Mệt mỏi thì sao?

Vi phó tướng lộ ra vẻ mặt bừng bừng khí thế nhưng bị chặn lại thì không cam lòng nhìn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Lần sau có cơ hội thì đến phủ ta đi.”

Trong nhã gian của Quân Duyệt quán, Tần Tu Viễn ngồi ngay ngắn nhưng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ.

Tiền phó tướng ăn uống thỏa thích, hắn đang ăn móng giò hầm tương, hắn hút đến chậc chậc, trên mặt còn lưu lại nước sốt dính vào. Vi phó tướng ở một bên cũng nhíu nhíu mày: “Lão Tiền, thấy bộ dáng này của ngươi, hình như tám trăm năm chưa từng ăn thịt!”

Tiền phó tướng lau miệng, nói: “Biên quan khổ sở, nào có thịt thơm như vậy để ăn? Đã lâu như vậy không trở về, chẳng lẽ ngươi không muốn ăn đồ ăn Đế Đô chút nào sao? Tư vị này so với ở Bắc cương bên kia tốt hơn biết bao nhiêu!”

Bắc Cương cằn cỗi, nguyên liệu nấu ăn đều vô cùng khan hiếm, ngự trù trong quân doanh có thể nấu chín thức ăn đã là không tồi rồi, chứ đừng nói đến hương vị.

Vi phó tướng nói: “Cho nên ta tình nguyện hao gầy còn hơn là ăn mấy món không ngon… Lại nói chân giò này, vừa béo vừa ngấy, cũng không ngon lắm.”

Tần Trung vừa nghe thấy vậy thì liếc hắn một cái: Quả nhiên là gầy đi không ít.

Đang lúc Tần Trung xuất thần, Tần Tu Viễn nói: “Ngươi về trước gửi lời cho phu nhân, nói tối nay ta cùng đồng liêu tụ tập, có thể sẽ về trễ một chút, bảo nàng đừng chờ ta…”

Tần Trung yên lặng theo lệnh đi ra ngoài.

Vi phó tướng chế nhạo nói: “Hiện tại Tần đại tướng quân cũng phải báo bình an sao?”

Tần Tu Viễn liếc nhìn hắn một cái: “Chân giò dầu mỡ như vậy, còn không bịt được miệng ngươi lại sao?”

Vi phó tướng ngượng ngùng cười cười, hắn lại đổi sang đề tài khác: “Không nói nữa… Ta và lão Tiền đều phụng mệnh hồi kinh bẩm báo công vụ, điều này làm cho ta có chút lo lắng tình hình ở Bắc Cương.”

Tiền phó tướng nuốt một ngụm rượu rồi nói: “Bọn chúng quấy rầy biên cảnh cũng không phải ngày một ngày hai, yên tâm đi, bọn chúng cũng không dám vọng động.”

Tần Tu Viễn nói: “Sao lại nói thế?”

Tiền phó tướng nói: “Hiện giờ Lục Vương tử của Bắc Tề đã trở thành giám quân, cả ngày thao luyện binh mã, thỉnh thoảng đến quấy rầy biên giới của chúng ta, chính là vì thể hiện cho phụ vương hắn xem.”

Dừng một chút, hắn lại thêm: “Bắc Tề Vương chậm chạp không quyết định vị trí Thái Tử, hiện giờ là cơ hội tốt tranh quyền thượng vị, hắn làm sao có thể mạo hiểm được? Chuyện đánh giặc này rất khó nói, nếu đánh thắng thì tốt, lỡ như đánh thua, chẳng phải là thua cuộc nhưng muốn tranh ngôi vị sao? Hắn cũng không ngốc như vậy đâu!”

Vi phó tướng nói: “Nói như vậy, nhưng khó bảo đảm hắn sẽ không mượn cơ hội cầm binh cướp đoạt vương vị, ngươi cũng đừng quên, con mắt của hắn…”

Ánh mắt Tần Tu Viễn ngưng trọng, hắn cũng trầm giọng nói: “Không sai, ánh mắt hắn bị Nhị ca ta bắn mù một bên, Bắc Tề Vương… Theo lý mà nói, sẽ không chọn một nhi tử khuyết tật để kế vị ngai vàng, trong đức tin của họ, Lục Vương tử đã không hoàn chỉnh.”

Tiền phó tướng sửng sốt nói: “Ta lại quên chuyện này… Nếu hắn xác định mình vô vọng kế thừa vương vị thì rất có thể sẽ trực tiếp cầm binh tạo phản!”

Tần Tu Viễn phân tích: “Cho nên, nếu người thừa kế vị là Tứ Vương tử thì Lục Vương tử có thể lập tức khởi binh, bằng không chờ Tứ Vương tử đoạt binh quyền của hắn, hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Mà lỡ như người kế vị là Lục Vương tử thì hắn có thể sẽ không cố kỵ nữa, lập tức xâm phạm Đại Minh ta.”

Lời này vừa nói ra, ba người nhất thời trầm mặc. Một lúc lâu sau, Tiền phó tướng nói một câu: “Ăn nhiều một chút… Có sức còn chiến đấu!”

Mọi người ở nhã gian uống rượu nói chuyện phiếm, Tần Trung ra khỏi Quân Duyệt quán rồi cưỡi ngựa chạy về phía phủ Trấn Quốc tướng quân. Hắn chạm vào thứ trong ngực, còn nóng hổi, nhất thời trong lòng có chút chờ mong. Quán ăn vốn cách phủ Trấn Quốc tướng quân không xa, hắn đánh ngựa chạy như bay trở về, không đến thời gian một chén trà đã đến.

“Phu nhân!”

Tần Trung vừa vào Phi Hiên Các đã đi vào phòng bếp nhỏ… quả nhiên, Đường Nguyễn Nguyễn đang khom lưng nấu ăn.

“Tần Trung?” Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, cười khanh khách: “Các ngươi trở về rồi sao?”

Tần Trung lắc đầu, nói: “Hôm nay có đồng liêu từ Bắc Cương trở về, lôi kéo tướng quân đi ôn chuyện cũ cho nên ngài ấy bảo thuộc hạ đi trước trở về báo cho phu nhân biết, không cần chờ tướng quân.”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy vậy cũng có chút thất vọng.

Tần Trung không đành lòng mà nói thêm: “Phu nhân, tướng quân rất muốn trở về sớm, đều do bọn họ…”

Đường Nguyễn Nguyễn cười một chút, nàng nói: “Không có gì, chàng muốn đi cứ đi, chỉ là ta làm chút đồ ngọt, nếu chàng không trở về thì sợ ăn không hết.”

Lúc này Tần Trung mới phát hiện trên bàn trước mặt nàng đang bày một bát màu trắng… Sữa bò?

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Chàng đi uống rượu à? Vết thương của chàng còn chưa khá hơn…”

Tần Trung khó xử gật gật đầu, phu nhân sẽ không tức giận chứ?

Tần Trung nói: “Tướng quân nói ngài ấy không uống… Đợi lát nữa thuộc hạ trở về xem tình hình của tướng quân, nhất định không để cho ngài ấy uống rượu.”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nói: “Ngươi chờ ta một chút.”

Dứt lời, nàng liền tìm một ấm trà thân cao, rồi cầm cái muống, từ từ rót “sữa bò” vào trong ấm đó. Tần Trung tò mò nhìn, hỏi: “Phu nhân, đây là cái gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu giải thích: “Đây là sữa chuối, ta xay nhuyễn chuối trộn cùng sữa bò rồi vắt lấy nước ép, chuối giúp thư giãn, sữa bảo vệ dạ dày, lát nữa ngươi mang cho chàng, người khác uống rượu mà chàng ngồi không cũng không tốt.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nghĩ, không uống rượu cũng phải có đồ uống!

Tần Trung nghe xong thì liên tục gật đầu, nói: “Phu nhân thật là chu đáo!”

Tần Trung nhìn thấy tình cảm của hai người dần dần tăng lên cũng rất cao hứng.

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười.

Tần Trung thấy nàng đã chuẩn bị xong hết thảy thì do dự một lúc… Hắn lại mở miệng hỏi: “Phu nhân, Thải Vi có ở đây không?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thải Vi đưa sữa chuối đến Mục Di Trai, còn chưa trở về, ngươi tìm nàng có việc gì không?”

Tần Trung ho nhẹ một tiếng, hắn sờ mũi, nói: “Không, không có việc gì… Trước đây nàng có nói thích ăn bánh hạnh nhân, thuộc hạ thấy bên cạnh quán ăn có bán… Cho nên thuận đường mua một chút mang về.”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi có tâm rồi.”

Dứt lời đã múc sữa chuối giao cho Tần Trung.

Sắc mặt Tần Trung có chút ửng đỏ, hắn ngượng ngùng cười cười, sau đó đặt bánh hạnh nhân còn nóng hổi trong ngực lên bàn, nói: “Nếu phu nhân không chê, vậy hãy nếm thử một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Nếu là cho Thải Vi, vậy chờ nàng trở về rồi mới mở ra, ta làm sao có thể đoạt lấy đồ tốt của người khác được?”

Mặt Tần Trung càng đỏ lên, trên gương mặt thật thà của hắn có một tia ngượng ngùng, vẻ mặt mất tự nhiên nói: “Đa tạ phu nhân. Bây giờ thuộc hạ quay lại quán ăn trước!”

Dứt lời, hắn liền mang theo sữa chuối sải bước ra khỏi Phi Hiên Các.

Hắn chân trước vừa đi, Thải Vi cùng Thải Bình đã trở về.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng trở về thì chọc ghẹo nói: “Các ngươi cũng trở về quá đúng lúc! Có người vừa mang thức ăn đến.”

“Món gì vậy?”

Thải Vi cùng Thải Bình còn chưa nói gì, Minh Sương lại từ ngoài cửa thò đầu tiến vào. Nàng ấy vừa nhìn vào bao bì bánh trên bàn thì ngạc nhiên lên tiếng: “Đây là bánh hạnh nhân của Vương Ký!”

Thải Bình gật đầu nói: “Ta nghe nói bánh hạnh nhân Vương Ký được rất nhiều người mua, mỗi lần đi đều phải xếp hàng!”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Thì ra là như vậy, đây là Tần Trung đưa tới, nói là cho Thải Vi… Hắn ở Quân Duyệt quán dùng cơm, lúc hồi phủ thì đi ngang qua cửa hàng này nên mua một chút…”

Minh Sương lộ ra vẻ mặt hoài nghi: “Sao lại đi ngang qua? Rõ ràng cách bốn năm con phố!”

* Thân kinh bách chiến 身経百戦 thân trải qua trăm trận đánh.

* Phong sinh Thủy Khởi là một câu thành ngữ bắt nguồn từ Trung Quốc mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu 1 cách đơn giản là sẽ đạt được thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp có gió có nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.