Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 49-50




Chương 49: Mộng

Ngoài cửa, cảnh xuân tươi sáng, mỹ nhân dần chìm vào mộng đẹp. Giữa khoảng sân không lớn của Phi Hiên Các, không biết từ lúc nào đã bày một cái bàn và một băng ghế dài, trên bàn còn có mấy món ăn ngon, mà trên ghế dài, còn có một mỹ nhân đang say ngủ.

Bởi vì Đường Nguyễn Nguyễn thấy buổi chiều hôm nay đẹp trời, ấm áp lại không quá nắng, nàng liền bảo Thải Bình mang bàn ghế đến, muốn vừa ăn bánh quy vừa xem sách.

Kết quả nàng còn chưa ăn được mấy miếng, đã che sách lên trên mặt mình rồi ngủ thiếp đi…

Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, hắn nhẹ nhàng đi tới. Trên cái đĩa tinh xảo đặt trên bàn còn có đầy ắp bánh quy, đỏ, xanh, vàng, lục, nhìn qua vô cùng hấp dẫn.

Hắn lại nhìn Đường Nguyễn Nguyễn bên cạnh, đôi mắt hạnh thường ngày vui vẻ trong suốt, giờ phút này nhắm lại thành hai đường cong đẹp mắt, tiếp đó là hàng mi dài cong vút, hai má hơi ửng hồng, giống như quả đào mật sắp chín.

Nàng hoàn toàn không quan tâm tới chuyện xung quanh còn có người, cởi hết giày và vớ của mình ra rồi đặt hai chân lên ghế dài, nghiêng người ngủ.

Đôi chân trắng như ngọc để lộ ra bên ngoài, mười ngón chân nho nhỏ tròn trĩnh, nhìn cũng giống như nàng, vô cùng đáng yêu.

Tần Tu Viễn nhìn tới mức ngẩn ngơ, nhưng cũng không dám tiếp tục nhìn nữa mà cố gắng tự chỉnh đốn lại những suy nghĩ không nên có của bản thân, hắn không thể lỗ mãng như vậy được.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng đi vào thư phòng.

Tần Tu Viễn cầm một tấm chăn mỏng đi ra, đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn lần nữa, hắn hơi khom người xuống, nhẹ nhàng đắp chăn lên người nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn chưa ngủ say, nàng vừa cảm thấy có ai đó chạm vào người thì hơi nghiêng đầu, sách trên mặt rơi xuống một bên, mà âm thanh của cuốn sách rơi xuống cũng làm nàng giật mình… Lông mi khẽ động đậy, đôi mắt hạnh xinh đẹp cũng dần mở ra, lim dim nhìn Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn thấy nàng vẫn còn hơi mơ màng, không rõ là đã tỉnh hay vẫn còn đang mơ ngủ. Cả thân thể hắn cứng đờ lại, không dám hành động bừa bãi.

Ai ngờ Đường Nguyễn Nguyễn lại từ từ mở to hai mắt, sau đó vươn hai tay tới đặt lên má của Tần Tu Viễn, lẩm bẩm: “Sao ta lại nằm mơ thấy chàng thế nhỉ?”

Tần Tu Viễn sửng sốt, vành tai cũng ửng đỏ lên.

Đường Nguyễn Nguyễn cười ngây ngô: “Chàng ở trong mơ so với chàng ngày thường đẹp hơn nhiều…”

Trong lòng Tần Tu Viễn có chút rung động, giọng nói cũng trở nên ôn nhu hơn: “Chỗ nào không giống?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêng nghiêng đầu, nói: “Ngày thường lúc nào chàng cũng lạnh mặt.”

Dứt lời, nàng vươn tay chạm nhẹ lên môi Tần Tu Viễn: “Bây giờ còn cười như vậy, thật đẹp.”

Ngón tay nàng hơi lạnh, dường như còn có chút hương thơm, bất thình lình chạm đến đôi môi ấm áp của hắn, làm cho cổ họng của hắn như muốn thắt chặt lại.

Tần Tu Viễn nhìn gương mặt tuyệt sắc trước mắt, hương thơm từ lòng bàn tay nàng phả vào mặt hắn, làm tim hắn dần đập nhanh hơn.

“Phu nhân, đến giờ uống thuốc rồi!” Minh Sương vừa bưng khay thuốc đi tới từ đằng sau, nào ngờ vừa nhìn lên thì đã nhìn thấy một cảnh tượng như vậy…

Phu nhân bỏ chân trần nằm trên ghế dài, tướng quân thì chống tay lên hai bên ghế, hắn khom người giam phu nhân vào lòng, hai người dựa vào nhau rất gần… Hình ảnh này nhìn thế nào cũng vô cùng mập mờ, khó tránh khỏi việc khiến người ta suy nghĩ lung tung.

Nhưng sau khi bị nàng gọi, hai người kia đồng loạt quay đầu lại, phu nhân hình như có chút mơ màng, mà tướng quân… Hình như có chút tức giận.

Cho dù Minh Sương là kẻ ngốc đi nữa thì lúc này cũng biết tướng quân đang không vui, nàng ấp úng nói: “Cái này… Thuốc uống trễ một chút cũng không sao, nô tỳ, nô tỳ đi hâm nóng lại một lát, hai người cứ tiếp tục.”

Vừa dứt lời, nàng liền bước đi nhanh như một cơn gió.

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới hoàn toàn tỉnh táo, biết được nàng vừa mới bị Tần Tu Viễn trêu chọc thì không khỏi xấu hổ. Lập tức đẩy hắn ra, lầu bầu nói: “Chàng vui lắm sao?”

Tần Tu Viễn cố nhịn cười, nói: “Không phải vừa rồi nàng rất thích sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn tức giận.

Tần Tu Viễn nhìn nàng không nói lời nào, âm thầm ổn định lại nhịp tim, nói: “Ta có việc muốn thương lượng với nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay sang nhìn hắn, đôi mắt trong veo tựa như dòng nước mùa thu: “Có chuyện gì vậy?”

Trái tim Tần Tu Viễn lại rung động, hắn ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Hoàng Thượng phái ta đến Ích Châu có việc, nhanh nhất phải nửa tháng mới về.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy hắn phải ra ngoài có việc, trong lòng không kìm được mà xuất hiện chút cảm xúc khó tả, nàng lặng lẽ nói: “Ừm, vậy chàng đi đi.”

Hắn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, trên mặt nàng dường như có chút mất mát, liền nói tiếp: “Vì để che giấu ý định thực sự, Hoàng Thượng muốn ta dẫn nàng đi cùng, đóng giả thành đi du ngoạn… Nàng có muốn đi không?”

Đường Nguyễn Nguyễn có chút kinh ngạc nhìn hắn, Tần Tu Viễn cho rằng nàng không muốn đi, liền giải thích: “Nếu như nàng thật sự không muốn đi cùng ta, ta sẽ đi tìm Hoàng thượng để giải thích…”

“Ta sẽ đi.” Đường Nguyễn Nguyễn cười tới mắt hạnh cong cong.

Tần Tu Viễn không nghĩ tới nàng sẽ đáp ứng nhanh như vậy, dù sao đường đi Ích Châu xa xôi, trên đường nhất định phải chịu khổ, cũng không thoải mái như ở trong phủ. Huống chi, đến Ích Châu còn không biết đang là tình thế gì, lỡ như đang tranh chấp, hắn cũng lo lắng nàng bị liên lụy vào. Nhưng nghe được nàng đáp ứng, trong lòng hắn lại mừng rỡ khó hiểu. Khoé miệng Tần Tu Viễn hơi nhếch lên, nói: “Nếu như trên đường đi xảy ra chuyện gì, ta sẽ che chở cho nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, nở nụ cười.

Nàng suy nghĩ một chút mới nói: “Vậy ta vẫn nên chuẩn bị… Không có gì để chuẩn bị ngoại trừ thức ăn…” Dừng một chút, nàng nói thêm: “Trước khi đi, ta muốn đến thăm mẫu thân một chút.”

Tần Tu Viễn nói: “Được.” Sau đó, hắn nói thêm: “Nhưng chúng ta không đi thẳng đến Ích Châu mà sẽ đi ngang qua Bình Ninh, đó là cố quê của Tần thị ta, mẫu thân muốn chúng ta đi thăm tổ mẫu.”

Đã hơn nửa năm Tần Tu Viễn không tới Bình Ninh, tổ mẫu đã sớm đi lại bất tiện, mà hắn bận rộn thành hôn cũng chưa thể tới. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Ừm, được.”

Tần Tu Viễn lại nói: “Tổ mẫu của ta… Sống ẩn dật, không lo chuyện thê gian. Chúng ta cố ý dặn dò người bên cạnh không nói với bà tin phụ thân và Đại ca qua đời.”

Giọng điệu của Tần Tu Viễn bình tĩnh nhưng ánh mắt lại xuống sắc vài phần. Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới lúc trước Minh Sương nói với nàng, tổ phụ của Tần Tu Viễn là một người cực kỳ lợi hại, trong mấy chục năm cầm quân đánh giặc, Bắc Tề vẫn không dám xâm phạm Đại Minh. Mà sau đó tổ phụ của Tần Tu Viễn bị thương mà qua đời sớm, cho nên mới truyền tước vị cho cha Tần Tu Viễn, cũng chính là lão Trấn Quốc Công.

Mà tổ mẫu thì cùng bài vị của tổ phụ trở về cố hương ở Bình Ninh. Ba năm trước, sở dĩ Tần Tu Viễn không đi theo cha và các huynh trưởng đến Bắc Tề, cũng bởi khi đó tổ mẫu bệnh nặng, vì thế liền giữ hắn lại chiếu cố, chuẩn bị bất trắc. Kết quả lão Trấn Quốc Công cùng Đại ca gặp phải kiếp nạn, nhưng kỳ tích là tổ mẫu lại vượt qua thời điểm đó. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh vô cùng bi thương, với tuổi tác cùng thân thể của tổ mẫu, khẳng định là không chịu nổi.

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, nàng chăm chú nhìn Tần Tu Viễn, nói: “Nếu chúng ta đã đến đó, vậy thì dỗ tổ mẫu vui vẻ một chút, coi như là tận hiếu tâm.”

Tần Tu Viễn nhìn nàng thật lâu, hắn không nói một lời. Nàng bị hắn nhìn một chút thì cảm thấy bối rối, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tổ mẫu thích ăn gì vậy? Ta sẽ làm mấy món để mang theo.”

Tần Tu Viễn bất đắc dĩ cười cười rồi nói: “Đa tạ… Sợ rằng răng của tổ mẫu đã yếu, không thể ăn quá nhiều thứ.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút dở khóc dở cười: “A… Ta lại sơ sót…”

…..

Đêm xuân mát mẻ như nước, Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trước gương đồng, Thải Vi chậm rãi giúp nàng chải tóc.

Mái tóc đen nhánh sáng bóng này trải trên tấm lưng đơn bạc, trông vô cùng mềm mại.

“Tiểu thư.” Thải Vi lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy?” Đường Nguyễn Nguyễn đã có chút mệt mỏi, nàng ngáp một cái.

“Người thật sự muốn theo tướng quân đi Ích Châu sao?” Thải Vi hỏi.

“Ừm.”

“Nô tỳ, nô tỳ nghe Tần Trung nói, tướng quân đi Ích Châu là phải làm công vụ… Mà còn là chuyện không dễ làm. Nô tỳ có chút lo lắng cho an nguy của tiểu thư.”

Trước mắt tướng quân còn chưa cùng tiểu thư trở thành phu thê chân chính, quan hệ của hai người cũng không gần không xa, nếu cùng nhau đi xa mà gặp phải nguy hiểm thì tướng quân sẽ cẩn thận bảo vệ tiểu thư sao?

“Ngươi lo lắng nhiều rồi, tốt xấu gì thì ta cũng là phu nhân của chàng ấy, cho dù thế nào thì chàng cũng sẽ để cho người khác khi dễ ta.” Đường Nguyễn Nguyễn ngược lại không lo lắng, nàng nhớ tới ngày đó ở phủ Học sĩ, Tần Tu Viễn đứng lên che chở cho mình liền cảm thấy nhất định hắn sẽ không bỏ mặc mà không quan tâm. Nghĩ đến phủ Học sĩ, nàng liền nói: “Ngày mai, chúng ta mang chút đồ ăn đi thăm mẫu thân.”

Dựa theo sự an bài của Tần Tu Viễn, ước chừng cách hai ngày, Mạnh thái y lại đến bắt mạch cho mẫu thân một lần, nói không chừng ngày mai còn có thể gặp phải, vừa lúc hỏi tình huống của mẫu thân. Thải Vi gân đầu nói: “Vâng, tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn Thải Vi, có chút nghi hoặc nói: “Gần đây, hình như ngươi rất thân thiết với Tần Trung?”

Thải Vi vội vàng thẳng thừng phủ nhận: “Đâu có! Nô tỳ cũng chỉ quan tâm tiểu thư mới hỏi hắn thêm vài câu, là tự hắn muốn nói cho nô tỳ biết…”

Nói xong, mặt nàng ấy lại không tự giác có chút đỏ ửng. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nàng nói: “Ừm, ta thấy Tần Trung là người làm việc cẩn thận thỏa đáng, cũng không giống mấy người thích lo chuyện bao đồng, vậy mà hắn lại nói cho ngươi biết nhiều như vậy, cũng thấy kỳ lạ.”

Vẻ thanh tú trên mặt Thải Vi cũng xen lẫn chút ngây thơ, nàng ấy lẩm bẩm nói: “Ai bảo hắn nhàn rỗi như vậy…”

…..

Sáng sớm hôm sau, các nàng đến phủ Học sĩ.

Xuyên qua trung đình, đi không bao lâu đã đến Ngọc Quỳnh Uyển.

Đường Nguyễn Nguyễn Vừa vào Ngọc Quỳnh Uyển đã thấy Đường phu nhân ngồi ở trong viện phơi nắng, mà Thải Lan đang ở một bên bưng thức ăn, chuẩn bị cho bà dùng bữa.

“Phu nhân, ăn thêm một miếng nữa đi?” Thải Lan dịu dàng khuyên nhủ.

“Cháo loãng này ăn nhiều cũng không có tư vị, thật sự muốn đổi khẩu vị.” Đường phu nhân lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, vì tránh ngụm cháo loãng kia, bà nghiêng đầu liền nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn.

“Nguyễn Nguyễn!” Đường phu nhân kinh hỉ: “Nữ nhi ngoan, sao con lại trở về?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy Đường phu nhân nói chuyện có khí lực hơn trước liền nói: “Mẫu thân, thoạt nhìn tinh thần người đã tốt hơn nhiều!”

Nàng mỉm cười chạy đến nắm tay mẫu thân mình rồi ngồi xuống.

“Nói đến cũng lạ, từ sau khi Mạnh thái y đến chẩn trị cho ta, còn phối hợp với Chocolate mà con làm, ta dần dần cũng có cảm giác thèm ăn, dần dần có thể ăn chút đồ ăn vặt…” Đường phu nhân chậm rãi nói, ánh mắt nhìn nữ nhi không chớp mắt.

“Nhưng vừa rồi sao mẫu thân không ăn cháo? Chẳng lẽ là lừa gạt con sao?”

Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn tinh quái nói, Thải Lan cùng Thải Vi ở một bên, cũng không khỏi bị chọc cười. Đường phu nhân có chút ngượng ngùng, nói: “Cháo này thật sự là không có hương vị, ta chỉ muốn ăn chút đồ khai vị… Nhưng Mạnh thái y lại không cho, nói là sợ kích thích quá.”

Thải Lan cũng nói: “Đúng vậy, quả thật phu nhân đã uống cháo lâu nay, vừa mới bắt đầu nên mỗi ngày chỉ có thể vài ngụm, hiện tại mỗi bữa cũng có thể uống một chén nhỏ, chỉ là tì vị chưa cân bằng lại, còn cần điều dưỡng một thời gian nữa mới tốt lên được.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Vậy người có thể ăn món gì?”

Thải Lan suy nghĩ một chút về lời dặn dò của thái y rồi nói: “Một số trái cây dịu nhẹ là được, nhưng cũng không thể ăn nhiều.”

Đường Nguyễn Nguyễn như có điều gì suy nghĩ, nàng gật đầu, dự định quay lại kiểm tra một số công thức nấu ăn để xem có món ăn nhẹ nào phù hợp với bệnh nhân hay không.

“Đúng rồi, Nguyễn Nguyễn, lần trước cô gia tới đây ta đang bệnh, cũng không thấy rõ bộ dáng của hắn.” Đường phu nhân có chút buồn bã, nói: “Nguyễn Nguyễn, nghe nói đều nhờ cô gia mà Mạnh thái y mới có thể thường xuyên đến thăm bệnh cho ta, ngày khác gặp mặt, ta phải tự mình cảm ơn hắn mới được.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Mẫu thân… Những chuyện này người cứ yên tâm, dưỡng bệnh thật tốt mới là quan trọng nhất.”

“Làm sao ta có thể không lo lắng đây? Người nhà của con mà không biết lễ nghĩa thì con ở nhà chồng cũng không ngẩng đầu lên được.” Đường phu nhân nghiêm túc dặn dò. Ngay sau đó, bà lại nói: “Nguyễn Nguyễn à, nếu cô gia đã nguyện ý chiếu cố ta thì chắc hẳn cũng vì con. Thừa dịp tình cảm hai bên tốt đẹp, nhanh chóng mang thai hài tử… Lỡ như tương lai có thiếp thất vào cửa…”

Đường phu nhân liên tưởng đến chuyện mình gặp phải, có chút chua xót, bà thầm thì: “Tóm lại, con tuyệt đối không nên lặp lại vết xe đổ của mẫu thân.”

Đường Nguyễn Nguyễn bất ngờ nói: “Mẫu thân, những chuyện này còn cách con rất xa, tạm thời con chưa muốn…”

Thải Vi có chút bất đắc dĩ, liền nói: “Tiểu thư! Phu nhân nói rất đúng, người cũng phải yên tâm mới tốt, dù sao hai người còn chưa…”

“Thải Vi!” Đường Nguyễn Nguyễn biến sắc. Thải Vi bị trách móc đến mức im lặng.

Đường phu nhân thấy có điều cổ quái, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Không sao đâu, ở bên kia hết thảy đều ổn… Chỉ là, rời khỏi nhà cho nên con chưa quen.”

Mẫu thân bệnh nặng mới khỏi, Đường Nguyễn Nguyễn cũng không muốn bà lo lắng cho những chuyện này. Đường phu nhân vẫn không yên lòng, bà lại lôi kéo Đường Nguyễn Nguyễn vào nội thất, muốn nói vài câu với nàng. Trong phòng, màn che xếp chồng lên nhau, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mông lung không rõ ràng, Đường phu nhân dựa vào bên giường, nói: “Trong những ngày bị bệnh này, mẫu thân thật sự suy nghĩ rất nhiều.”

Đường Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn mẫu thân, nhan sắc của bà cũng theo sự chuyển biến tốt đẹp của cơ thể mà lên hương trở lại nhưng đó là vẻ đẹp nhợt nhạt yếu ớt. Đường phu nhân nói: “Lúc trước vừa mới gả tới đây, cùng phụ thân con tân hôn yến nhĩ*, tất nhiên cũng như keo như sơn… Nhưng lâu ngày, khó tránh khỏi phai nhạt.” Dừng một chút, bà lại tiếp tục: “Sau đó dần dần hắn không còn thích ta, ta luôn cảm thấy nhất định là mình làm chỗ nào không tốt cho nên càng thêm săn sóc nhượng bộ. Nhưng càng như vậy, càng không thể lấy lại trái tim hắn… Con biết tại sao không?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì những điều có được quá dễ dàng, sẽ không bao giờ trân trọng.” Đường phu nhân buồn bã mất mát nói. Bà quay sang Đường Nguyễn Nguyễn, lại nói tiếp: “Đối với nam nhân, không chỉ cần có chân thành, mà còn phải có kỹ xảo mới được, không chỉ đối xử tốt với hắn, mà còn phải học cách hấp dẫn hắn… Mẫu thân… Cũng vì hiểu ra quá muộn.”

Đường Nguyễn Nguyễn đăm chiêu, nàng là người không có kinh nghiệm yêu đương, hoàn toàn không hiểu những điều này.

“Hơn nữa từ trước đến nay, nam nhân chỉ thấy người mới cười, không nghe người cũ khóc.” Trong nụ cười của Đường phu nhân mang theo chua xót. Thật ra, cho dù không có người thứ ba thì ký ức tốt đẹp của hai người cũng sẽ phai nhạt gần như không còn sau những năm tháng dài đằng đẵng, huống chi về sau lại có một Như phu nhân xinh đẹp lại có thủ đoạn như thế.

“Thời điểm lưỡng tình tương duyệt*, cứ quý trọng nhau thật tốt.” Mặc dù Đường phu nhân không muốn làm tổn thương nữ nhi của mình, nhưng bà phải đưa ra một thực tế tàn nhẫn hơn: “Cảm xúc chỉ là thoáng qua, còn muốn quay trở lại như ban đầu thì vô cùng khó khăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẫu thân, so với trước kia, bà đã thay đổi rất nhiều. Dường như bà coi bi sầu khổ sở của mấy năm nay trải qua hóa thành một chén thuốc, uống một ngụm, lấy tâm bệnh trị thân bệnh, sau khi khỏi hẳn, chỉ còn lại bi thương.

“Phu nhân, Mạnh thái y đến bắt mạch cho người.”

Lúc này, Thải Cúc vào sân viện thông báo.

“Mời ngài ấy vào.” Đường phu nhân chậm rãi nói.

…….

“Đường phu nhân, mạch tượng của người đã hữu lực rất nhiều, đáng mừng.” Mạnh thái y chẩn mạch xong, hài lòng thu gối đệm tay.

“Nhờ Mạnh thái y diệu thủ hồi xuân*, Nguyễn Nguyễn vô cùng cảm tạ.” Vẻ mặt Đường Nguyễn Nguyễn chân thành, nàng phúc thân nói.

Mạnh thái y vội vàng nói: “Tướng quân phu nhân không cần đa lễ, đều là chuyện lão thần nên làm, không dám nhận.” Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nói: “Mạnh thái y, đây đều là điểm tâm ta làm, muốn tặng người để tỏ vẻ cảm tạ, mong người đừng từ chối.”

Thải Vi vội vàng đưa hộp điểm tâm đã chuẩn bị trước qua. Mạnh thái y có chút thụ sủng nhược kinh mà tiếp nhận, hắn cảm thấy phần lễ vật này nặng trĩu.

Trước kia tặng quà, hắn thu vào đều là chút lễ vật, khách sáo bên ngoài hắn cũng chưa từng để ở trong lòng. Nhưng chưa bao giờ có người tự tay làm điểm tâm tặng hắn. Nếp nhăn trên mặt Mạnh thái y cũng giãn ra vài phần, hắn nói: “Đa tạ phu nhân!”

Đường Nguyễn Nguyễn liền cười, bảo Thải Vi đưa thái y ra ngoài.

“Nguyễn Nguyễn, mẫu thân cũng không có chuyện gì, con sớm trở về đi.” Đường phu nhân lại lo lắng dặn dò: “Con vừa mới gả qua chưa được mấy ngày, luôn chạy về nhà mẫu thân như vậy, cũng không ra thể thống gì!”

Đường Nguyễn Nguyễn lại cười cười, nàng không tiếp lời chuyện đó mà hỏi: “Như phu nhân và Đường Doanh Doanh bên kia thế nào rồi?”

*Tân hôn yến nhĩ (新婚燕尔): vốn để chỉ người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ oán trách chồng lại lấy vợ mới cùng nhau vui vẻ, về sau lại dùng làm từ chúc mừng tân hôn, hình dung thời gian tân hôn vui vẻ.

*Song phương cùng có tình cảm với nhau

* Khen ngợi y sư tài giỏi, chữa trị được bệnh nặng.

Chương 50: Quýt đóng hộp

Đường phu nhân vẫn trước sau như một không có tâm cơ gì, hơn nữa thân thể lại mang bệnh, nên cũng không muốn để ý tới chuyện của Như phu nhân. Bà chỉ nghe nha hoàn nói qua một chút, liền nói: “Như phu nhân bị đưa ra ngoài Bạch Vũ Thành, hình như đã đòi sống đòi chết nhiều lần, nhưng phụ thân con vẫn cứng rắn nhất quyết không đến gặp.”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng yên lòng một chút, Đường phu nhân lại nói: “Lần này ta thấy thái độ phụ thân của con rất quả quyết, không giống như ngày xưa tùy ý bị bọn họ điều khiển, nhưng mà…”

“Ngược lại tính tình Đường Doanh Doanh thay đổi không ít, không khóc không nháo, an phận thủ thường chịu cấm túc ở trong phủ, có thể là việc này đã dọa nàng ta thu liễm tính tình.”

Đường Nguyễn Nguyễn sao có thể quên được, lúc Đường Doanh Doanh cầm trâm đứng đối diện với mình, sát ý kia thật sự không thể nào dễ dàng bị xóa nhòa như vậy, vì thế nàng nói: “Mẫu thân vẫn nên cẩn thận thì hơn, chớ qua lại với các nàng, ăn mặc chi tiêu cũng nhất định phải chú ý, qua hai ngày nữa con sẽ cùng tướng quân đi Ích Châu một chuyến, có lẽ một thời gian nữa con không thể đến thăm người cho nên người phải cẩn thận.”

Chưa đợi Đường phu nhân trả lời, phía sau Đường Nguyễn Nguyễn đã có một giọng nói của nam nhân vang lên: “Con cũng muốn đi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại, hóa ra là Đường Các Lão hạ triều trở về. Nhớ tới cảnh hai cha con gặp mặt lần trước vẫn là thế giương cung bạt kiếm, giờ phút này cũng có chút xấu hổ. Đường Nguyễn Nguyễn hờ hững đứng dậy, hành lễ với hắn, nói: “Phụ thân.”

Đường Các Lão cũng bật cười, nói: “Nguyễn Nguyễn lại đây! Ta vừa mới nghe con nói, con muốn đi Ích Châu?”

Đường Nguyễn Nguyễn hiển nhiên không muốn nói nhiều, nàng chỉ đáp: “Dạ.”

Đường Các Lão thấy nữ nhi vẻ mặt lạnh nhạt, ông ta cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải quay sang Đường phu nhân, nói: “Hôm nay thái y có tới không? Tình trạng của nàng thế nào rồi?”

Đường phu nhân bình tĩnh đáp lại: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Thực sự từ sau sự kiện lần trước, Đường Các Lão bắt đầu chú ý thân thể Đường phu nhân, vì sự chăm sóc của ông ta, tình huống của Đường phu nhân đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, sau khi hồi phục, lại khiến cho Đường Các Lão nhớ tới bộ dáng trẻ tuổi của nàng. Nhưng có một điều đã khác, bây giờ Đường phu nhân vẫn không có chấp niệm như trước, nếu ông ta đến, bà liền nghênh đón, còn ông ta đi, bà sẽ không níu lại. Cũng vì sau khi người ta chết một lần, tâm tình sẽ rộng mở hơn rất nhiều. Đường Nguyễn Nguyễn đứng lên, nói: “Canh giờ không còn sớm, nữ nhi về phủ tướng quân trước, mẫu thân, trong hộp thức ăn này có bánh cookie, Chocolate và các loại đồ ăn vặt khác, mẫu thân có thể nếm thử, nhưng đừng ăn nhiều.”

“Thải Lan, ngươi chăm sóc mẫu thân ta cho cẩn thận.”

Thải Lan nhu thuận đáp: “Vâng, tiểu thư.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại quay sang Đường Các Lão, nàng rũ mắt nói: “Phụ thân, vậy con cáo lui trước.”

Đường Các Lão “Ừm”một tiếng, đợi Đường Nguyễn Nguyễn đi tới cửa, ông ta lại nói một câu: “Lần này đi Ích Châu, con vạn sự phải cẩn thận.”

“Vâng.” Đường Nguyễn Nguyễn cũng không quay đầu lại mà đi luôn. Trong lòng Đường Các Lão có cảm giác mất mát nói không nên lời, có chút thất vọng ngồi ở bên cạnh bàn. Đường phu nhân thấy ông ta có chút mệt mỏi, liền nói: “Lão gia ăn chút đồ ăn vặt, rồi nghỉ ngơi một chút đi.”

Đường Các Lão lắc đầu, nói: “Ta không đói.”

Ngay sau đó như nhớ ra chuyện gì đó, ông ta vội vàng hỏi: “Có đậu phộng nhắm rượu trong hộp sao?”

…..

Đường Nguyễn Nguyễn đến Thanh Mộc Trai một chuyến, lúc trở về đã qua buổi trưa.

“Tiểu thư, người đã trở lại!” Nha hoàn Minh Nhan bên người Tần lão phu nhân, vừa thấy Đường Nguyễn Nguyễn xuống xe ngựa, liền vội vàng đến nghênh đón.

“Có chuyện gì vậy? Có phải mẫu thân đang tìm ta không?” Đường Nguyễn Nguyễn hỏi. Thải Vi đi tìm hạ nhân trông cửa, mang nguyên liệu nấu ăn mua từ Thanh Mộc Trai chuyển xuống xe ngựa.

“Ngôn tiểu thư tới thăm, đang ở chính sảnh chờ người đã lâu! Nói rằng muốn hỏi người cách làm mấy món điểm tâm!” Minh Nhan đáp lại.

“Chi Tâm tỷ tỷ đến sao? Mau đi mời nàng ấy đến Phi Hiên Các, vừa đúng lúc ta mua được rất nhiều nguyên liệu, cũng đang muốn cho nàng xem đây!” Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên hưng phấn. Nàng muốn cùng Tần Tu Viễn đi xa, vậy nhất định phải mang thêm chút thức ăn vừa ngon vừa có thể bảo quản được lâu, cho nên mới cố ý đến Thanh Mộc Trai mua chút nguyên liệu. Ngôn Chi Tâm đến thăm, nàng càng thêm cao hứng. Mới vào phòng bếp không lâu, Ngôn Chi Tâm đã tới.

“Muội muội!” Ngôn Chi Tâm nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn liền cười rạng rỡ.

“Tỷ tỷ chờ muội một chút, muội đang sắp xếp lại nguyên liệu nấu ăn.”

Đường Nguyễn Nguyễn đang xem nguyên liệu vừa mua, thấy nàng ấy đến thì vội vàng lau tay, ra nói chuyện với nàng. Ngôn Chi Tâm thấy nàng đang bận rộn, liền nói: “Không phải muội đến phủ Học sĩ sao? Sao lại mang theo nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy về đây?”

“Muội vừa đến Thanh Mộc Trai một chuyến, ngày mốt phải cùng tướng quân đi xa, cho nên muội muốn chuẩn bị chút đồ ăn vặt.” Đường Nguyễn Nguyễn nhìn đống nguyên liệu, trong lòng cảm giác như chuẩn bị đón Tết. Ngôn Chi Tâm bật cười: “Muội thật sự là một con mèo hay ăn…”

Ngôn Chi Tâm chỉ vào một giỏ quýt mà Minh Nhan mang tới, nói: “Đây là quýt Hoài Nam, rất ngọt, ta mang cho muội một ít.”

Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ cầm lấy một quả quýt, vỏ quýt này bóng loáng lộ ra kết cấu đặc trưng của nó, ngửi một chút đã thấy có một hương quýt mát lạnh thoảng qua.

“Đa tạ tỷ tỷ, đúng rồi, tỷ tỷ đã ăn qua quýt đóng hộp chưa?” Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười nói.

“Quýt đóng hộp là gì?” Ngôn Chi Tâm cũng chưa từng nghe qua. Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hiện lên vẻ dịu dàng, nàng nhớ tới thời còn nhỏ, điều kiện trong nhà không tốt lắm mà ông bà nội cũng không dư dả, nhưng ăn uống thì luôn dành những điều tốt nhất cho nàng. Thỉnh thoảng mỗi lần bị bệnh, nàng luôn náo loạn để được ăn quýt đóng hộp. Cánh quýt trong suốt, trôi nổi trong nước đường ngọt ngào, bà nội run tay, lấy ra một thìa, cẩn thận đút vào miệng nhỏ của nàng, cười tủm tỉm hỏi: “Cháu ngoan, có ngon không?”

Tư vị thanh mát ngọt ngào kia, đến nay nàng vẫn còn nhớ rõ.

“Muội muội?” Ngôn Chi Tâm thấy Đường Nguyễn Nguyễn có chút xuất thần.

“Không có gì…” Suy nghĩ của Đường Nguyễn Nguyễn quay trở lại, nàng ngước mắt lên nói: “Chúng ta làm quýt đóng hộp, chắc chắn mẫu thân muội cũng thích ăn.”

Trong giỏ quýt, Đường Nguyễn Nguyễn chọn hơn mười quả to, nặng tay, rồi bắt đầu lột vỏ. Ngôn Chi Tâm thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc thì cùng nàng bắt đầu lột vỏ. Sau khi lột vỏ, Đường Nguyễn Nguyễn dùng ngón tay mảnh khảnh tách cánh quýt ra, lại cầm lấy một cánh quýt, dịu dàng lột hết sợi tơ trắng bọc bên ngoài đi. Cho đến khi một tép quýt được lột sạch sẽ mới dừng tay, tạm thời đặt vào bát. Ngôn Chi Tâm có chút tò mò: “Không phải những sợi tơ màu trắng này cũng có thể ăn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu đáp lại: “Có thể ăn được, nhưng nếu cho vào trong hộp quýt, sẽ có chút đắng.”

Ngôn Chi Tâm cũng học theo bộ dáng của nàng, tinh tế lột từng sợi tơ xuống, từng cánh quýt trơn bóng được lột sạch, đành phải thành thật nằm trong bát. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua, nói: “Tay nghề của tỷ tỷ thật tốt.”

Ngôn Chi Tâm cười nói: “Tay nghề nữ công được học từ nhỏ đều dùng hết vào đây.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, lập tức yên lặng mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ biết thêu khăn tay sao?”

Ngôn Chi Tâm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói: “Đây không phải công việc cơ bản nhất sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Cái kia… Hay là tỷ tỷ dạy muội đi? Đã lâu rồi muội không làm mấy việc đó nên…”

Ngôn Chi Tâm thấy thần sắc của nàng quái dị, liền nói: “Chẳng lẽ muội muốn thêu một bộ bát tuấn đồ* làm khăn tay cho tướng quân sao?” Nếu không phải việc khó nói thì cần gì phải hỏi nàng?

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Không, không, chỉ là thêu một chiếc khăn tay bình thường mà thôi.” Miễn là hắn không cảm thấy bị lừa gạt là được. Ngôn Chi Tâm cười nói: “Nhìn xem muội khẩn trương thế kia… Muội định thêu gì vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội cũng không có ý tưởng gì, tỷ tỷ, bây giờ mọi người thường tặng gì?” Thực tế nàng muốn là càng đơn giản thì càng tốt. Ngôn Chi Tâm cười nói: “Nếu là tặng cho hắn, lại là vật bên người thì tất nhiên phải thêu uyên ương?”

Đường Nguyễn Nguyễn thầm hiểu: “Uyên ương sao?”

Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ: “Ừm, ví dụ như uyên ương hí thủy*, hồng đậu tương tư*…”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng ngắt lời: “Tỷ tỷ cái kia, ta tự mình suy nghĩ một chút, ta nghĩ kỹ rồi lại thỉnh giáo tỷ sau…”

Nàng nghe được Ngôn Chi Tâm nói “uyên ương” thì nhất thời tim đập nhanh hơn. Nàng nhanh chóng xoay người, cầm lấy một quả quýt mới lột vỏ ra, sợ bị Chi Tâm nhìn thấy khuôn mặt đỏ của mình. Một lát sau, hai người Đường Nguyễn Nguyễn đã lột được hai bát quýt lớn, liền nói: “Tỷ tỷ, muội nghĩ đủ rồi đó.”

Sau đó, nàng lấy ra một cái nồi sạch sẽ, đổ hai bát quýt vào. Quýt được lột vỏ sạch nằm trong nồi trắng bằng sứ, nàng lại đổ nước vào đó, một lát mới ngập hết chỗ quýt ấy. Nàng châm lửa, chờ cho đến khi nước nóng lên, sau đó lấy một nắm đường phèn rắc lên trên. Đường phèn dần dần hòa vào nước, canh quýt vốn đang sủi bọt, bất tri bất giác tỏa ra hương thơm ngọt ngào. Ngôn Chi Tâm nhìn cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: “Đây là nấu canh sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Đây không phải là canh bình thường.”

Nàng thấy trong nồi bắt đầu nổi lên bọt nước, liền lấy thìa nhẹ nhàng vớt ra, làm như vậy để giữ cho nước canh tinh khiết và trong hơn. Cho đến khi nấu quýt mềm ra thì nàng bỏ bớt củi ra, dùng lửa nhỏ chậm rãi nấu trong chốc lát. Khi lớp biểu bì trong suốt bên ngoài dần dần mềm mại, hoàn toàn hòa làm một thể với nước đường sánh mịn thì nàng mới ngừng lửa. Nàng vớt quýt và nước trái cây ra, từ từ bỏ vào mấy hộp nước đường, nói với Ngôn Chi Tâm: “Hộp này cho tỷ tỷ mang về phủ, đợi nguội sẽ ngon hơn.”

Cánh quýt màu cam kết hợp với nước quýt vàng tươi, vừa nhìn đã khiến người khác phải thèm thuồng, Ngôn Chi Tâm cúi đầu nhìn thoáng qua, nàng muốn nếm thử ngay lập tức.

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thải Vi, ngươi sắp xếp người đưa hộp này đến phủ Học sĩ cho mẫu thân ta.”

Thải Vi nghe thấy liền bưng một hộp đi. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mấy hộp còn lại, nói: “Đi thôi, tỷ tỷ, chúng ta mang một hộp tới chỗ Ngôn phu nhân cùng mẫu thân.”

Ngôn Chi Tâm lại nói: “Một hộp… Có lẽ không đủ, hôm nay Trương phu nhân cùng Lý phu nhân đều tới, chắc hẳn bây giờ còn đang đánh mã điếu*!”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: Thì ra mẫu thân còn có sở thích này!

…..

Phủ Trấn Quốc tướng quân, đại sảnh.

Trên bàn, tình hình chiến đấu vẫn giương cung bạt kiếm. Tần lão phu nhân vùi đầu nhìn bài của mình hồi lâu. Bà trầm ngâm một lát: Xem ra ván bài này không có hy vọng hòa, tuyệt đối không thể để các nàng thắng dễ dàng được. Bà cẩn thận lấy một Bạch Báo*, nhất thời do dự rồi chậm rãi đặt ở giữa bàn đánh bài. Trong nháy mắt, bà liếc nhìn sắc mặt của ba người khác… Ừm, hẳn là an toàn. Tiếp theo đến phiên Trương phu nhân, Trương phu nhân thấy rõ Tần lão phu nhân đánh bài như thế, trên mặt không khỏi hiện ra một tia ảo não. Một lá bài tốt như vậy! Sao không đánh ra sớm một chút?

Hối hận đã không còn kịp nữa rồi, giờ phút này bà ta đã thay đổi sách lược, chỉ cần đợi có được Bát bánh* là có thể ăn thông ba nhà còn lại!

Bà ta liền tùy ý đánh ra một tấm bài mình không cần, bộ dáng như nắm chắc phần thắng. Sau đó, đến lượt Lý phu nhân, bà ta vẫn còn Tứ bánh và Bát bánh trong tay, nhưng… Rốt cuộc nên đánh cái gì đây?

Lý phu nhân đeo nhẫn ngọc bích, gạt qua gạt lại hai lá bài. Nhìn nửa ngày, vẫn là Bát bánh chướng mắt hơn một chút. Bà ta liền nhấc Bát bánh lên, đang chuẩn bị đặt ở giữa bàn bài. Trương phu nhân nhìn đến lá bài bà ta sắp đánh ra, lập tức kinh hỉ lên tiếng!

Lại nghe được một âm thanh…

“Mẫu thân!”

Đường Nguyễn Nguyễn theo Ngôn Chi Tâm cùng đi tới. Lý phu nhân bị kinh hãi một chút lại thu bài về.

“Thỉnh an các vị phu nhân!” Đường Nguyễn Nguyễn hành lễ phúc thân.

“Mau miễn lễ!” Mọi người vội vàng nói. Trương phu nhân cũng phải nuốt sự đắc ý thiếu chút nữa bộc phát vừa rồi, trên mặt lại không gợn sóng mỉm cười nói: “Không cần đa lễ.”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chúng con vừa làm vài quả quýt đóng hộp, đoán chắc là mẫu thân cùng mấy vị phu nhân cũng đang khát cho nên đưa đến để mọi người nếm thử.”

Dứt lời, Thải Vi liền múc nước quýt từ trong hộp vào trong chén nhỏ bằng bạch ngọc. Chén nhỏ màu trắng sứ, cánh cam ngâm trong nước trái cây nhìn qua giống như một chén canh. Lý phu nhân bưng lên, quan sát kỹ, đây là lần đầu tiên bà ta gặp món quýt hầm canh. Từ lần trước tan kịch hồi phủ, nghĩ rất nhiều cách cũng không thể làm ra trà trái cây như Đường Nguyễn Nguyễn mang đến. Nhưng bà ta là bậc trưởng bối, tuyệt đối không có khả năng mở miệng đi hỏi. Lý phu nhân cười như không cười nói một câu: “Bây giờ hầm canh quýt lại nổi tiếng vậy? Tần lão phu nhân, không phải bà luôn thích uống canh bổ sao? Lại chuyển sang thích ăn mấy món rẻ tiền như vậy từ khi nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe trong giọng nói của Lý phu nhân lộ vẻ khinh thường, nhưng ngại bà ta là bậc trưởng bối, cho nên nàng cũng chỉ đành làm bộ như không nghe thấy. Tần lão phu nhân lại chậm rãi nói: “Ai da, canh bổ ta uống đã ngấy rồi, thuận miệng nói một câu, Nguyễn Nguyễn liền mang cho ta một chén canh ngọt thanh mát này, thật sự là quá hiếu thuận! Chư vị cũng đừng khách khí, tay nghề của tức phụ nhà ta không kém đâu.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe Tần lão phu nhân nói như vậy, trong lòng cũng có vài phần ấm áp, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào. Trương phu nhân không có nhiều tâm tư như Lý phu nhân, bà chỉ biết lần trước trà hoa quả Nguyễn Nguyễn làm dễ uống, lần này canh ngọt khẳng định cũng sẽ rất ngon, liền vội vàng buông quân mã điếu xuống, tiếp nhận chén canh. Bà múc một muỗng nước trái cây, nhẹ nhàng đặt lên miệng và nếm một ngụm.

“Ôi! Thật thần kỳ!”

Nước trong suốt nhìn rất bình thường không có gì lạ nhưng uống vào lại ngọt ngào thanh mát đến bất ngờ, bà nhịn không được uống hết chỗ nước quýt còn lại… Nước quýt thanh ngọt lại mang theo vị hơi chua, nhưng vị chua này chỉ thoáng qua, sau đó là đường phèn ngọt ngào, ở trong miệng lan tràn ra. Vẻ mặt Trương phu nhân vô cùng thoả mãn, nhập tâm vào chén canh, hoàn toàn không rảnh để ý đến người khác. Lý phu nhân thấy vẻ mặt hưởng thụ của bà ta thì không khỏi cười nhạt, chỉ là một chén canh hầm quýt, có cái gì hiếm lạ mà đáng ngạc nhiên chứ?

Bà ta nhấc ngón tay như hoa lan lên, động tác cho có lệ, nâng một miếng quýt bỏ vào miệng, nhai một cách tao nhã. Trong nháy mắt, khi vừa nhai xuống, cánh cam nhìn như yếu đuối vô lực lại tỏa ra vị ngọt thấm vào ruột gan, như mưa phùn lặng lẽ thấm vào cổ họng… Thậm chí làm cho cả người đều thả lỏng vài phần. Lý phu nhân có chút không thể tin được, chén nước này cộng thêm mấy miếng cam, vậy mà có thể làm ngon như vậy?

Bà ta vội vàng lấy thêm một miếng quýt bỏ vào miệng… Vẫn là hương vị này! Thật sự không phải ảo giác?

Vẻ mặt bà ta khó tin nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, thấy nàng cũng cười đáp lại, trong lòng Lý phu nhân lại đau xót: Tức phụ của ta vẫn là bại dưới tay nàng… Đường Nguyễn Nguyễn tất nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, nàng chỉ thấy Lý phu nhân bưng chén nhưng lại không tiếp tục ăn, liền hỏi: “Lý phu nhân không hợp khẩu vị sao?”

Nàng nhớ rõ trà trái cây lần trước, hình như Lý phu nhân cũng không quá thích, liền cho rằng bà ta cũng không thích đồ ngọt. Lý phu nhân thu liễm sắc mặt, nói: “Không có gì…”

Tần lão phu nhân nhướng mày: “Lý phu nhân cảm thấy thế nào?”

Lần trước ở rạp ca kịch, Lý phu nhân trả lời “Bình thường”, Tần lão phu nhân đã canh cánh trong lòng. Lần này tính tình của bà ta lại chuyển biến mà khen: “Rất tốt!”

Dứt lời, liền uống một hơi cạn sạch nước quýt trong chén, sau đó đưa chén cho nha hoàn bên người. Nha hoàn có chút sững sờ, nói: “Lý phu nhân muốn thêm một chén nữa sao…”

Lý phu nhân đỏ mặt, ra vẻ không có gì to tát: “Thêm một chút cũng được.”

Ngôn phu nhân vừa vui vẻ uống nước, bà nói: “Qua một thời gian nữa là đón Tết Nguyên Đán, cũng không biết năm nay có gì mới hay không.”

Trương phu nhân chậm rãi nói: “Còn không phải mấy thứ như cũ sao? Ngược lại cũng không có gì đặc biệt.”

Lý phu nhân nói: “Lời này sai rồi, ta thấy ‘Mỹ Thực Lệnh’ trong bữa tiệc mùa xuân chắc hẳn rất thú vị, rất náo nhiệt!”

Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi ngạc nhiên: “Mỹ Thực Lệnh là gì?”

* Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng. Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ. Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công.

* Tục ngữ Trung Hoa sử dụng uyên ương làm phép ẩn dụ để chỉ các cặp đôi yêu nhau: “Uyên ương hí thủy” (tiếng Trung giản thể: 鸳鸯戏水, phồn thể: 鴛鴦戲水, bính âm: yuān yāng xì shǔi). … Thời xưa, những đôi uyên ương được dùng làm quà tặng tại đám cưới ở Trung Quốc như là biểu tượng của lòng chung thủy.

* Theo truyền thuyết, Hồng đậu trở thành tín vật của tình yêu bắt nguồn từ câu chuyện tình chung thủy: “Ngày xưa, có đôi vợ chồng vừa lấy nhau thì người chồng phải tòng quân đi chinh chiến chốn sa trường. Người vợ ngày ngày đứng tựa cửa mỏi mắt mong đợi chồng về. Cô càng mòn mỏi đợi chờ thì bóng dáng người chồng càng chẳng thấy đâu. Cứ như vậy, người thiếu phụ chờ đợi và hy vọng trong những giọt nước mắt. Cho đến khi những giọt lệ của cô trở thành những giọt máu nhỏ xuống đất. Từ mảnh đất ấy, cây hồng đậu được sinh ra”.

Hồng đậu được sinh ra từ nỗi khổ tương tư, từ những nhớ thương khôn xiết. Nhưng nỗi nhớ tương tư cũng là dư vị đẹp mà chỉ có những người yêu nhau sâu sắc và chân thành mới có được. Cũng từ đó, Hồng đậu trở thành tín vật tình yêu của người Trung Quốc. Sau này Hồng đậu càng nổi tiếng hơn nữa nhờ bài thơ “Tương tư” của nhà thơ Vương Duy (701 – 761) đời Đường. Bài thơ như sau:

Tương Tư

Hồng Đậu sinh Nam Quốc

Xuân lai phát kỷ chi

Nguyện quân đa thái biệt

Thử vật tối tương tư

(Hồng Đậu sinh Nam Quốc

Xuân xanh nảy mấy cành

Xin chàng luôn hãy nhớ

Đậu này mãi tương tư)

Bài thơ này nổi tiếng đến mức mà gần như người Trung Quốc nào cũng biết đến. Hồng đậu cũng nhờ có bài thơ này mà càng được mọi người nhớ đến nhiều hơn.

*Mã điếu hay còn gọi là mạt chược – một trò chơi có nguồn gốc từ Trung Hoa vào cuối thời nhà Thanh được lan rộng ra khắp thế giới từ đầu thế kỷ 20. … Ở Trung Quốc có thể có đến 4 hay 6 người chơi cùng lúc (có biến thể 3 người chơi ở Nhật Bản, Hàn Quốc và các nước Đông Nam Á).

*Bát bánh, tứ bánh: Trong bộ bài Nạc của Mạt Chược


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.