Chương 47: Thái Học
Chim ca ngày xuân, khiến người ta vô cùng phiền lòng.
Trong Đông Cung, Thái Tử bày ra vẻ mặt buồn bã cầu cứu xin giúp đỡ: “Thanh Hiên! Ta phải làm gì đây?”
Hắn lẩm bẩm: “Nếu như Phụ vương biết chuyện võ nghệ của bản cung chẳng những kém hơn Nhị Hoàng đệ, lại còn trốn học… Nhất định sẽ giận dữ khiển trách bản cung…”
Hai mắt hắn trống rỗng vô hồn, dường như đã nhìn thấy bản thân từ trên ngôi vị Thái Tử ngã xuống, quanh thân đều lâm vào cảnh khốn đốn. Vương Hạo Tường yên lặng oán thầm: Võ nghệ của Thái Tử điện hạ kém cỏi, chẳng lẽ không phải ai cũng biết sao!
Trong ba người, Thanh Hiên trầm ổn nhất, hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Thái Tử điện hạ, người hãy lập tức rửa mặt trước đi, Hạo Tường gọi Tiểu Thuận Tử tiến vào, ta có việc dặn dò hắn.”
Vương Hạo Tường nghe thấy tiếng vậy cũng lập tức kéo Tiểu Thuận Tử vào, Tiểu Thuận Tử sợ nhất là vị tiểu tổ tông này, vội vàng hỏi: “Các chủ tử có gì phân phó?”
Thanh Hiên nghiêm túc nói: “Tiểu Thuận Tử, hiện giờ chỉ có ngươi mới có thể cứu Thái Tử điện hạ.”
Tiểu Thuận Tử sửng sốt: “Vì Thái Tử điện hạ, chuyện gì nô tài cũng nguyện ý làm!”
Thanh Hiên thấp giọng nói: “Nếu là… Để ngươi làm chuyện khi quân thì sao?”
Tiểu Thuận Tử sửng sốt, lời vừa rồi, Thanh Hiên công tử không nên nói mà hắn cũng không nên nghe. Mặc dù trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng nhớ tới Thái Tử điện hạ đối xử với mình không tệ thì cũng hạ quyết tâm nói: “Nô tài nguyện vì Thái Tử điện hạ đầu rơi máu chảy.”
Thái Tử không khỏi có vài phần cảm động, thế nhưng hắn lại có chút tò mò, rốt cuộc Thanh Hiên muốn làm cái gì chứ. Thanh Hiên vui mừng gật gật đầu, sau đó lại nghiêm mặt nói: “Ngươi lập tức đến Tú Vận Cung một chuyến, tìm Thất công chúa, đón nàng đến Thái Học.”
Tiểu Thuận Tử có chút không rõ nguyên nhân: “Thất công chúa đến đó có thể giúp được gì?”
Thanh Hiên bảo hắn ghé tai lại, nói: “Ngươi xin gặp công chúa trước, sau đó mời nàng đến giúp Thái Tử giải vây, để nàng đến Thái Học…”
Tiểu Thuận Tử nghiêm túc lắng nghe, lập tức trên mặt cũng giãn ra, hắn nói: “Nô tài hiểu rồi! Nô tài sẽ đi ngay!”
Dứt lời, Tiểu Thuận Tử chạy nhanh như chớp. Sau khi an bài xong chuyện của Tiểu Thuận Tử, Thái Tử cũng mặc y phục xong. Chính hắn liếc mắt nhìn vào trong gương đồng một cái, ngọc quan cùng hoa phục của Thái Tử phối hợp với vành mắt xanh tím rõ ràng, quả thực khó chịu lại buồn cười. Thanh Hiên nói: “Chúng ta mau xuất phát thôi, chậm thì không kịp nữa.”
Thái Tử lại nói: “Không, hai người các ngươi đi trước một bước, ta sẽ đến sau.”
Vương Hạo Tường nghi hoặc nói: “Vì sao?” Ngày thường Thái Tử cũng không phải là người chậm trễ như thế. Thái Tử ra vẻ thoải mái, nói: “Đừng để bọn họ biết hai người các ngươi đã từng tới Đông Cung.”
Thanh Hiên nhíu mày, hắn hiểu ý Thái Tử. Thái Tử cảm thấy hôm nay chắc chắn bản thân sẽ không thoát khỏi bị khiển trách, nhẹ thì bị phạt, nặng thì… Thậm chí hắn còn không dám nghĩ về điều ấy. Mặc dù chuyện đã đến nước này nhưng Thái Tử vẫn không muốn liên lụy đến hai người bọn họ, không muốn bọn họ gánh vác thanh danh cùng phe với Thái Tử bị phế truất. Thanh Hiên trịnh trọng nói: “Chúng ta đi trước hay đi sau, có gì khác nhau chứ?”
Sắc mặt Thái Tử ngưng đọng, hắn không nói lời nào. Thanh Hiên lại tiếp lời: “Trong toàn bộ Thái Học, có ai không biết ba người chúng ta là bằng hữu lúc nào cũng sánh vai? Vậy mà bây giờ lại bỏ nhau?”
Vương Hạo Tường dù có chậm hiểu hơn nữa thì giờ phút này cũng hiểu ý tứ của Thái Tử, hắn cười nhạo một tiếng: “Này… Ta còn tưởng có chuyện gì! Chúng ta còn sợ bọn họ hay sao!”
Thái Tử lắc đầu: “Ngươi biết gì chứ! Ngươi là người tự do tự tại, cũng không ai quản ngươi làm gì nhưng Thanh Hiên thì khác, nhà hắn ba năm trước gặp đại nạn, hiện giờ vất vả lắm mới có chút khởi sắc, nếu bị ta liên luỵ làm mất đi thánh tâm, vậy thì nhất định sẽ không bù đắp lại được…”
Thanh Hiên lại nói: “Thái Tử điện hạ lo lắng nhiều rồi, ta cùng người đứng chung một chiến tuyến, cũng không phải bởi vì người là Thái Tử… Nói một câu quá giới hạn thì chính là vì tình huynh đệ. Cái gọi là tình huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu, lấy đâu ra đạo lý gặp đại nạn trước mắt đã bỏ nhau?”
Thái Tử nghe xong, tâm thần không khỏi kích động, đồng tử hắn co rụt lại, nói: “Vậy chúng ta hãy hoá họa này thành phúc!”
…..
Trong cung điện kim bích huy hoàng, ba thiếu niên chạy như điên trên đường, lướt qua rặng liễu còn tranh nhau né tránh, phất phơ như những sợi tơ tằm mềm mại.
Ba người rốt cục cũng tiến vào trong học đường trước khi Đường Các Lão đến.
“Bái kiến… Bái kiến Thái Tử điện hạ… Ha ha.” Mọi người cúi đầu hành lễ với Thái Tử, nhưng đã có mấy người nhịn không được muốn cười ra tiếng. Thái Tử cố gắng đứng vững gót chân, ung dung chỉnh lại vạt áo, dựa theo lời Thanh Hiên nói, hắn làm bộ như không có việc gì xảy ra mà đáp: “Các vị miễn lễ.”
Nhưng khi đối mặt với ánh mắt của người khác, hắn vẫn có chút ngượng ngùng, cho nên kiên trì ngồi xuống. Theo đó, là tiếng chuông thanh thúy, Đường Các Lão đã đứng ở cửa, chuẩn bị vào giảng.
Đường Các Lão mặc một bộ trường bào hoa văn trầm sắc, không mặc quan phục, thoạt nhìn giống như một vị lão giả nghiên cứu học thuật. Ông ta cầm theo sách, bước chân vững vàng tiến vào học đường, sau đó chậm rãi đặt sách lên bàn. Đường Các Lão theo quán tính nhìn lướt qua mọi người đang quỳ bên dưới, phát hiện còn có mấy người lộ ra vẻ mặt cổ quái, tựa hồ đang nghẹn cười. Ánh mắt của ông ta dõi sang người Thái Tử rồi dừng lại một khắc… Mắt Thái Tử điện hạ làm sao vậy? Hình như mới ẩu đả náo loạn?
Ông ta nhíu nhíu mày, nếu Hoàng thượng nhìn thấy thì nhất định sẽ hận rèn sắt không thành thép*. Thế nhưng ông ta cũng không nhiều lời mà trực tiếp bắt đầu giảng bài hôm nay.
Bài học luận chính trị hôm nay nói về việc biết dùng người.
Sau khi Đường Các Lão nói xong những điều cấm kỵ cơ bản của việc dùng người, liền tính toán đưa ra một vấn đề để cho các học sinh thảo luận. Đường Các Lão vuốt nhẹ chòm râu, hỏi: “Chúng học sinh nghe đề bài này, giả dụ như triều ta có một mãnh tướng vô cùng oai hùng, trên chiến trường có thể đánh đâu thắng đó, lấy một địch trăm. Nhưng thủ đoạn công thành của hắn cực kỳ bạo ngược, khiến cho dân chúng oán hận sôi trào, thường là công thành xong xuôi nhưng dân chúng trong thành ra sức chống cự, không chịu đầu hàng.”
Một đám học sinh nghe vô cùng nghiêm túc, Đường Các Lão mỉm cười, nói: “Nếu lần này muốn công chiếm Tương thành của Bắc Tề, trong thành đối phương có năm vạn đại quân, trên tay ngươi cũng là năm vạn đại quân cộng thêm mãnh tướng này, vậy thì dưới tình huống bảo toàn thực lực, ngươi sẽ làm thế nào để chiếm được Tương Thành đó?”
Lời của Đường Các Lão vừa dứt, mọi người liền bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Đường Các Lão không hổ là tiên sinh của Thiên tử, rất ít khi giảng lý luận sáo rỗng, mà bình thường đều dùng hình thức thăm dò mà giảng, so với lớp học bình thường thú vị hơn nhiều, nhưng trong lớp luận chính trị như vậy, năng lực tư duy chênh lệch giữa học sinh cũng sẽ lập tức hiện ra.
Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải đã nghĩ xong đáp án, hắn lại giảo hoạt cười cười mà không nói lời nào. Vào thời điểm này, không ai muốn bỏ cục mồi lớn của mình mà đều nghĩ sẽ thả con tép, bắt con tôm.
“Tam điện hạ có ý gì sao?” Đường Các Lão thấy không có ai giơ tay lên, liền bất thình lình chỉ điểm. Mẫu thân của Tam Hoàng tử Mẫn Nguyên Khánh là Huệ phi, Huệ phi là sủng phi trong cung đã lâu, không được sủng ái nhiều. Tam Hoàng tử đứng giữa một đám Hoàng tử, cũng không cao không thấp, không có cảm giác tồn tại gì. Tam Hoàng tử có chút thấp thỏm, hắn chần chờ chậm rãi đứng lên, ấp úng nói: “Ta cho rằng… Trận chiến này… Có thể không dùng mãnh tướng đó… Nếu không, khi công hạ thành, dân chúng sẽ không đầu hàng, chẳng phải là phiền toái hay sao?”
“Năm vạn đấu với năm vạn mà không có mãnh tướng, chưa chắc có thể thắng!”
“Không có mãnh tướng, nên công thành như thế nào? Dựa vào chính mình sao?”
Trong học đường có mấy người ồn ào, làm cho Tam Hoàng tử mặt đỏ tai hồng. Tam Hoàng tử vốn không có chủ ý gì, giờ phút này cũng không xuống đài được, hắn chỉ có thể bắt đầu cố gắng nói gần nói xa mà đáp: “Cho nên… Chúng ta sẽ phải học võ nghệ thật giỏi… Lỡ như người bên cạnh không dùng được… “
Đường Các Lão bất mãn đến mức chòm râu cũng vểnh lên, ông ta cảm thấy hoang đường. Sau đó xua tay để cho hắn ngồi xuống: “Sức lực và khả năng của con người là hữu hạn, không thể làm bất cứ điều gì quá sức.”
“Tứ điện hạ cảm thấy thế nào?” Đường Các Lão lại điểm đến Tứ điện hạ Mẫn Nguyên Mạnh. Tứ Hoàng tử Mẫn Nguyên Mạnh không giống tam Hoàng tử, hắn là nhi tử út của hoàng hậu, luôn thông minh cơ trí.
Chỉ tiếc thân thể ốm yếu nhiều bệnh, một tháng phải có mấy ngày cần tu dưỡng, vì thế, Hoàng hậu cũng lo lắng không thôi. Thế nhưng hắn mới mười tuổi, theo tuổi tác càng ngày càng lớn, có lẽ cũng có thể điều trị tốt lên hoàn toàn.
Mẫn Nguyên Mạnh cung kính đứng lên, hắn ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói: “Tất nhiên là ta muốn dùng mãnh tướng, chỉ là trước khi khai chiến, ta để cho hắn lập quân lệnh trạng, chỉ cho phép hắn tham dự công thành, mà không cho hắn tham gia khuyên dần đầu hàng và tiếp quản thành trì.”
Rốt cục nghe lời này thấy vài phần đáng tin cậy, trong học đường cũng có mấy người hơi gật đầu. Đường Các Lão hứng thú hỏi: “Nếu có thể hoàn toàn nghe theo khuyên bảo, vậy cũng không phải mãnh tướng này, vả lại hạn chế như vậy, cũng dễ ly gián nội bộ. Có ai khác có cái nhìn khác hay không?”
Nhị Hoàng tử thấy thời cơ vừa đến, hắn liền chậm rãi giơ tay lên. Mặc dù hắn và Tứ Hoàng tử là huynh đệ cùng một mẫu thân, nhưng tính cách khác biệt không nhỏ. Tứ Hoàng tử không tranh giành quyền thế, nhưng hắn lại muốn tranh danh tiếng cho mình.
“Các lão, Nguyên Khải cho rằng, có một biện pháp có thể diệt hậu hoạn vĩnh viễn.” Nhị Hoàng tử tràn đầy tự tin. Đường Các Lão có chút bất ngờ lên tiếng: “Nhị điện hạ có cao kiến gì?”
Nhị Hoàng tử nói: “Trước tiên để mãnh tướng công thành, sau khi công hạ thành, nếu dân oán giận sôi trào, chống lại hắn, không cho đưa đại quân vào thành, vậy thì chặt đầu hắn để thị chúng! Cũng là an ủi sự oán hận trong lòng dân.”
Trong học đường nhất thời nổ tung!
“Cái gì?”
“Đây không phải là qua sông rút cầu sao?”
“Nhưng đây cũng là một biện pháp, dù sao Tương thành đã là đất của Bắc Tề, chiếm được Tương Thành thì những thành trì khác đã như vật nằm trong túi, cho dù không có mãnh tướng cũng có thể chiếm được.”
Vương Hạo Tường cười nhạt, nói: “Được chim bẻ ná, được cá quên nơm*. Về sau hào kiệt trong thiên hạ, còn có ai dám ra phụ tá cho ngươi?”
Hắn là nhi tử của Thái úy, Vương thái úy chưởng quản việc bổ nhiệm chức quan quân sự trong triều cho nên rất tâm huyết đối với việc tuyển chọn nhân tài, từ nhỏ hắn đi theo mưa dầm thấm đất, đương nhiên cảm thấy như vậy là không đúng. Nhị Hoàng tử nghe hắn oán giận, liền liếc hắn một cái, nói: “Hạo Tường, vậy huynh có cao kiến gì?”
Vương Hạo Tường cũng thẳng thắn nói: “Ta vốn nghĩ mãnh tướng công thành có công, nên thưởng không phạt, sao có thể trực tiếp giết?”
Nhị Hoàng tử lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Người làm chuyện đại sự, không câu nệ tiểu tiết. Nếu chiếm được Tương thành, cũng đồng nghĩa với việc nắm giữ toàn bộ phía Nam của Bắc Tề, bỏ một người mà đổi lấy mấy tòa thành trì, có gì mà không thể?”
Vương Hạo Tường nhất thời tức giận, nhưng cũng biết điều hắn nói không phải không có đạo lý, muốn cãi lại không biết nên cãi như thế nào. Đường Các Lão hứng thú nhìn bọn họ tranh luận, ông ta không nói một lời. Thanh Hiên giải vây nói: “Các lão, tiểu sinh cho rằng mãnh tướng khó có được, nếu muốn cùng hắn sóng vai tác chiến, đầu tiên phải biết rõ ràng nguyên nhân hắn bạo ngược ở đâu, xem có biện pháp giải quyết hay không…”
Đường Các Lão rốt cục cười cười, tán thưởng gật gật đầu: “Không sai, người xưa có câu “tri nhân thiện nhậm”*, nếu không “biết”, vậy cũng không thể dùng người.”
Dứt lời, Đường Các Lão liền bổ sung thêm một câu: “Mẫu thân của mãnh tướng này từng bị binh lính Bắc Tề giết chết, khiến cho hắn hận thấu xương đối với người Bắc Tề, muốn tàn sát tất cả thành trì để báo thù cho mẫu thân.”
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ. Lục Hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh lộ ra vẻ mặt ưu sầu: “Thì ra là như thế, thù giết mẫu thân không đội trời chung! Điều này… làm sao có thể chịu đựng được!”
Hắn sinh ra vô cùng tuấn tú, hoàn toàn kế thừa ưu điểm của Thấm tần. Thấm tần có tính tình nhu hoà uyển chuyển, dung mạo xuất chúng, luôn được Hoàng Đế sủng ái.
Tuy rằng gia tộc mẫu thân nàng yếu thế, nhưng nàng vào cung không lâu đã có thai, cuối cùng lại còn thuận lợi sinh hạ một đôi long phượng thai, một người là Lục Hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh, một người là Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình, ba mẫu tử đều nổi danh dễ ở chung, xem như là một dòng nước sạch* trong hậu cung. Các Lão thấy Thái Tử vẫn không nói gì, liền hỏi: “Nhắc đến cục diện này, Thái Tử giải thích thế nào?”
Từ lúc vào cửa đến giờ, Thái Tử một mực dốc lòng lắng nghe ý nghĩ của người khác, lúc này liền thong dong đứng lên, hắn nói ra suy nghĩ của mình: “Bản cung cho rằng, vừa đúng lúc có thể mượn hận thù trước kia của hắn để hóa giải việc này.”
Đường Các Lão vuốt nhẹ chòm râu rồi nói: “Nguyện nghe Thái Tử nói rõ.”
Thái Tử bèn nói: “Mẫu thân của mãnh tướng này bị giết, nói vậy chắc hẳn khi còn nhỏ, nhất định là hắn đã chịu hết mọi khổ sở, mà cái chết của mẫu thân cũng là một tâm bệnh trong hắn.”
Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Tâm bệnh còn cần tâm dược để chữa, bản cung dự định đưa bài vị của mẫu thân hắn vào Tử Vân quan, thắp nhang thờ cúng.”
Trong học đường lại nổi lên tiếng thảo luận râm ran.
“Cái gì? Chính Điện Tử Vân Quan là nơi người trong hoàng thất hoặc là trụ cột của quốc gia mới có thể tiến vào!”
“Một nữ tử bình dân thì có tư cách gì? Đây không phải là ân sủng quá mức sao?”
Thần sắc Thái Tử kiên định, không để ý tới những lời bàn tán xôn xao này mà tiếp tục nói: “Sau đó, bản cung sẽ cho mãnh tướng làm việc thiện tích đức cho mẫu thân hắn. Sau khi công thành, ta phái hắn đi thu xếp chỗ ở cho phụ nhân và hài tử, những người đó vốn vô tội, bản cung tin tưởng chắc chắn hắn có thể dễ dàng xử lý, chiếu cố thật tốt những phụ nhân cùng hài tử kia.”
Thanh Hiên lộ ra vẻ mặt thưởng thức nhìn Thái Tử: “Đây là một ý hay! Vừa không làm ảnh hưởng đến hòa khí, lại có thể đánh hạ Tương thành. Mà tương lai nếu người này muốn tiến đến xa hơn, vậy càng phải bước qua những rào cản vướng mắc trong lòng mình, lần này chính là cơ hội tốt giúp hắn chiến thắng tâm ma.”
Thái Tử gật đầu, người hiểu hắn, cũng chỉ có Thanh Hiên.
Đường Các Lão cười cười, ông nhìn Thái Tử: “Thái Tử có ánh mắt nhìn xa trông rộng, không câu nệ quy tắc vốn có, có thể lấy đức phục người giải quyết vấn đề trước mắt, điều này rất tốt. Hơn nữa lại còn lo lắng đến sự phát triển tương lai của tâm phúc, rất là chu toàn.”
Trong lòng Đường Các Lão vô cùng hài lòng, nhưng ông ta chỉ dám nhẹ nhàng khen ngợi vài câu.
Dù sao mẫu thân của Thái Tử không còn nữa, nếu danh tiếng quá thịnh, ngược lại dễ khiến người ta đố kỵ. Nhớ tới điều này ông cũng có vài phần thổn thức, Ninh quý phi là người tốt như vậy, nói không còn là không còn…
Thái Tử rất ít được khen ngợi, nhất thời có chút đỏ mặt, hắn nói đa tạ liền ngồi xuống. Tiếng khen ngợi trong lớp liên tiếp vang lên, nhưng đều không át được giọng nói của Nhị Hoàng tử: “Lòng dạ nữ nhân.”
Ánh mắt Thái Tử hơi tối sầm, nhưng cũng không tức giận, hắn bình tĩnh nhìn Nhị Hoàng tử. Nhị Hoàng tử không phục nói: “Thái Tử làm việc như thế, nếu mãnh tướng này suy nghĩ trái ngược, giết cả nữ nhân và hài tử trong thành, chẳng phải sẽ càng khiến dân oán giận sôi trào hay sao? Trọng trách như vậy, ai có thể gánh vác được đây?”
Mọi người nghe xong, lại bắt đầu xì xào bàn tán. Thái Tử bị hỏi như vậy cũng có chút do dự, hắn lại suy nghĩ một lát rồi nói: “Có đạo lý nghi ngờ thì không dùng, mà đã dùng người thì không được nghi ngờ. Nếu muốn dùng mãnh tướng này để đánh chiếm thành trì trọng yếu, vậy tất nhiên người đó phải là người vô cùng đáng tin, còn nếu không thể thẳng thắn đối mặt, vậy cũng khó có thể đổi lấy lòng trung thành tuyệt đối của người khác.”
Nhị Hoàng tử còn muốn cãi lại nhưng đã nghe thấy một tiếng nói hùng hậu của nam nhân: “Được!”
Mọi người quay đầu lại, phía sau học đường có một người đứng đó, hắc bào thêu rồng màu vàng thẫm quét đất, uy nghiêm cao ngất làm cho người ta liếc mắt một cái đã không dám nhìn thẳng. Môn sinh trong điện sửng sốt, lập tức nhao nhao đứng dậy quỳ lạy: “Tham kiến phụ hoàng!” “Tham kiến Hoàng thượng!”
*Hận thiết bất thành cương: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
*Đồng nghĩa với Qua cầu rút ván, Qua cầu cất nhịp; Ăn cháo đá (đái) bát; Hết rên quên thầy; Vắt chanh bỏ vỏ; Xong trai quẳng thầy xuống ao; Hết xôi rồi việc; Được chim bẻ ná, được cá quên nơm. Sau khi đạt được mục đích thì quên mất chỗ dựa ban đầu. Chỉ hạng người vô ơn bạc nghĩa, lợi dụng người ta xong thì tìm cách vứt bỏ.
*“tri nhân thiện nhậm” 知人善任 biết người khéo dùng
*Ý chỉ người không có tâm cơ, dễ chung sống.
Chương 48: Giải vây
“Miễn lễ.” Mẫn Thành Đế mỉm cười, tâm tình khá tốt. Thái Tử yên lặng lui về phía sau, hắn e sợ bị phụ hoàng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt mình. Mẫn Thành Đế từ từ đi về phía trước, mỗi một bước đều thể hiện khí thế của bậc Quân vương, hắn đến gần Đường Các Lão nói: “Tiết học của Các Lão, vẫn đặc sắc như ngày nào.”
Trên mặt Đường Các Lão đầy nếp nhăn, cũng nở một nụ cười nói: “Là các Hoàng tử có khả năng lý luận xuất sắc, lão thần cũng chỉ đề xuất ra một đề tài.”
Thực ra ngay từ đầu Mẫn Thành Đế đã nghe ở ngoài cửa, trong tất cả các câu trả lời, vẫn là đáp án của Thái Tử làm cho ông ta hài lòng nhất. Vì vậy, ông nói,”Thái Tử đâu?”
Lúc này Thái tử bị phụ hoàng điểm danh gọi lại, liền có chút chột dạ. Thanh Hiên lo lắng nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đi tới phía trước, khom người hành lễ: “Phụ hoàng.”
“Lập luận vừa rồi rất hay, con nghĩ như thế nào… Mắt con bị sao vậy?” Hoàng thượng nhất thời thay đổi sắc mặt. Tiểu tử này, nhất định là lại cùng người khác đánh nhau!
Hảo cảm dâng lên không đến ba giây đã bị quầng thâm kia đè xuống. Giọng của Thái Tử nhỏ như muỗi kêu đáp lại: “Hồi, hồi phụ hoàng… Nhi thần là…” Hắn do dự, thật sự không biết có nên giải thích rằng mình bị Nhị Hoàng đệ đánh thành như vậy hay không.
Niềm vui vừa mới được khen ngợi giờ phút này đã hoàn toàn bị thay thế bằng sự kinh sợ. Nếu hắn nói thật, chỉ sợ sẽ khiến phụ hoàng không vui, lại bị quở trách rằng chẳng làm nên trò trống gì. Nếu không nói, vậy đó chính là khi quân, vả lại Nhị Hoàng tử đang ở ngay chỗ này, mình mà không nói, chưa chắc hắn đã giữ im lặng.
Nhị Hoàng tử âm thầm cười cười, tất nhiên hắn muốn nói ra. Hắn biết rõ phụ hoàng trọng võ, yêu cầu tập võ đối với các Hoàng tử cũng vô cùng cao. Thái Tử luận võ thua mình vốn là một chuyện vô cùng mất mặt, đến lúc đó lại tìm vài người ở hậu cung lan truyền chút tin đồn Thái Tử vô năng, tất nhiên có thể khiến phụ hoàng càng thêm chán ghét.
Về phần chuyện đánh Thái Tử… Phụ hoàng vốn không thích Thái Tử, hắn chỉ cần đứng ra trước mặt phụ hoàng xin lỗi thành khẩn, nhiều lắm thì phụ hoàng cũng chỉ quở trách vài câu, nhưng sẽ ngầm nhận định võ nghệ của mình hơn Thái Tử rất nhiều.
Nghĩ đến đây, hắn liền sửa sang lại vạt áo, trên mặt giả bộ vô cùng áy náy, vén áo quỳ xuống: “Phụ hoàng… Đều do nhi thần…”
Mẫn Thành Đế thấy lão Nhị đột nhiên quỳ xuống, liền có chút nghi hoặc: “Nguyên Khải, xảy ra chuyện gì?”
Mẫn Nguyên Khải ngửa đầu nói: “Nhi thần vẫn ngưỡng mộ tài hoa của Thái Tử, hôm qua có mời Thái Tử chỉ điểm nhi thần võ nghệ, lúc hai bên luận bàn, nhi thần vô tình đả thương Thái Tử điện hạ, là lỗi của nhi thần.”
Vẻ mặt hắn lo sợ bất an, nhưng trong giọng nói lại không nghe ra nửa phần áy náy, thậm chí còn có chút kiêu ngạo khó mà phát hiện. Mẫn Thành Đế cười như không cười, nói: “A? Võ nghệ của Nguyên Khải lại tiến bộ như vậy sao, đã có thể khiến Thái Tử bại trận?”
Mẫn Nguyên Khải tất nhiên không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, hắn cũng không nhìn thấy biến hóa trên mặt Mẫn Thành Đế, chỉ cho rằng phụ hoàng đang xác nhận sự tiến triển học nghệ của mình, hắn liền khiêm tốn nói: “Là sư phụ dạy rất tốt.” Hắn cho rằng mục đích của mình đã đạt được, mọi người đều biết thân thủ của Thái Tử không bằng người khác. Mẫn Thành Đế lại liếc mắt nhìn Thái Tử một cái rồi nói: “Bị đệ đệ đánh thành như vậy, lại còn dám ra ngoài làm mất mặt sao?”
Trong ngữ khí có vài phần tức giận.
Trên mặt Thái Tử phiếm hồng, nhưng hắn biết ván này không thể thua, liền theo Thanh Hiên nói từ trước mà đáp lại: “Nhi thần bị thương, không phải do Nhị Hoàng đệ đánh.”
Mẫn Thành Đế sửng sốt, mà Nhị Hoàng tử lại vô cùng nghi hoặc, rốt cuộc hắn cũng còn trẻ, không hiểu chuyện liền mở miệng hỏi: “Thái Tử điện hạ, rõ ràng là bị đệ đánh, vì sao không nhận?”
Nhưng vừa há miệng, lại đột nhiên cảm thấy không ổn. Thái Tử điều chỉnh bản thân một chút rồi mới bình tĩnh mở miệng: “Hôm qua luận võ, vốn không phân thắng bại gì, cũng không có chuyện Nhị đệ đả thương con.” Ngay sau đó, hắn lại nói: “Nhị đệ không cần quá áy náy, vết thương này của bản cung không liên quan đến ngươi.”
Những người xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, Mẫn Thành Đế cũng nhìn hai Nhi tử đấu trí đấu dũng. Nhị Hoàng tử lại không phục, nếu nói như vậy thì việc mình thắng là nói dối, hắn còn muốn nói rõ ràng: “Vậy Thái Tử nói một chút xem, vết thương trên mặt này, là từ đâu mà đến?”
Thái Tử lộ vẻ do dự nhưng cũng lập tức nói: “Là bản cung không cẩn thận đụng bị thương.”
Nhị điện hạ dường như nắm được nhược điểm, nói: “Thái Tử điện hạ cho rằng ai cũng dễ bị lừa gạt sao? Đây rõ ràng là bị một quyền đánh thẳng vào! Thái Tử thua mà không nhận nổi ư?”
Sắc mặt Thái Tử có chút tái nhợt, hắn lui về phía sau một bước, nói: “Bản cung đã nói không liên quan thì chính là không liên quan đến đệ, hơn nữa vết thương này từ đâu mà đến cũng không cần phải nói cho ngươi biết.”
Hắn lộ ra vẻ mặt chân thành nhìn Mẫn Thành Đế rồi chắp tay nói: “Phụ hoàng, nhi thần thật sự không đánh nhau gây sự, chỉ là không tiện nói rõ.”
Mẫn Thành Đế bị khơi dậy hứng thú, nhưng cũng có chút không kiên nhẫn: “Phụ hoàng hỏi con cũng không chịu nói?”
Hết lần này tới lần khác, hắn muốn cạy miệng Thái Tử ra, nhìn xem trong hồ lô của nhi tử này chứa dược gì. Thế nhưng Thái Tử vẫn còn cố chấp: “Xin phụ hoàng tin tưởng nhi thần, nhi thần không thể nói.”
Mẫn Thành Đế giận dữ quát lớn: “Ngươi thật to gan!”
Ông ta đang muốn tiếp tục phát tác nhưng lại nghe thấy tiếng thông báo bên ngoài học đường…
“Thất công chúa đến!”
Mọi người sửng sốt, sao đột nhiên Thất công chúa lại tới?
Thất công chúa này, cũng không phải là một nhân vật đơn giản.
Nàng là nữ nhi của Thấm tần, là song bào thai cùng Lục Hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh, chỉ là chậm một khắc đồng hồ, nên là muội muội.
Nàng được Hoàng Đế vô cùng thương yêu, không ai dám đắc tội. Mọi người đều có suy nghĩ riêng, sau đó đã nhìn thấy một tiểu công chúa mặc y phục màu hồng, lon ton chạy vào, bộ dáng thanh thuần đáng yêu, trên đầu búi hai cục tóc nhỏ, làm cho người ta nhịn không được muốn chọc một cái.
“Ôi! Đã tan học rồi sao? Phụ hoàng cũng ở đây à?” Thất công chúa Mẫn Nguyên Đình nũng nịu hỏi. Nhìn thấy không khí của học đường như đang đối đầu gay gắt, trên khuôn mặt nho nhỏ của nàng tràn đầy kinh ngạc. Tuy nàng với Lục Hoàng tử Mẫn Nguyên Thanh là song bào cùng mẫu thân, nhưng bộ dạng của hai người lại không giống nhau, ca ca giống Thấm tần, mà muội muội lại rất giống Hoàng thượng, cho nên Hoàng Đế cũng yêu thương chiều chuộng vô biên với nàng.
“Nguyên Đình, sao con lại tới đây?” Hoàng thượng nhìn thấy tiểu công chúa của mình cũng tới, không khỏi có chút ngoài ý muốn. Nguyên Đình nhút nhát cười cười, đôi mắt to tròn chợt lóe lên: “Nguyên Đình đến thăm ca ca.”
Mẫn Nguyên Thanh không khỏi có chút đỏ mặt, hắn nói: “Đợi lát nữa tan học huynh sẽ trở về, muội hồi cung trước đi… Đây không phải là nơi mà nữ nhi nên đến.”
Tuy rằng công chúa còn nhỏ, nhưng dù sao ở đây cũng có nhiều nam tử như vậy. Mẫn Nguyên Đình lại tỏ vẻ không thèm để ý, nói: “Không phải muội tới tìm Nguyên Thanh ca ca. Người ta đến thăm Thái Tử ca ca!”
Mẫn Thành Đế vừa rồi còn nổi giận đùng đùng, nhưng bị Mẫn Nguyên Đình xua tan hết ra sau đầu, giờ phút này lực chú ý đều ở trên người nàng, nói: “Con tìm Thái Tử ca ca làm gì?”
Hắn tự động bỏ qua nhi tử. Mẫn Nguyên Đình hơi mím môi, nói: “Hôm qua con không cẩn thận đánh Thái Tử ca ca bị thương…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn hơi đỏ lên, nàng sợ hãi nhìn Mẫn Thành Đế, giống như sợ bị mắng. Mẫn Thành Đế nghe được không hiểu ra sao, đúng lúc này, Thanh Hiên đứng ra nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, công chúa nói chính là vết thương trên mặt Thái Tử.”
Mẫn Thành Đế hơi nhướng mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Thanh Hiên không nhanh không chậm đáp: “Thất công chúa vẫn hâm mộ các Hoàng tử có thể tập võ, Thái Tử liền dạy cho công chúa mấy chiêu phòng thân… Hôm qua lúc bồi công chúa luyện tập, vô tình bị đả thương…”
Mẫn Thành Đế lại nghi hoặc nói với Thái Tử: “Vậy vì sao trẫm vừa mới hỏi con, con lại không nói?”
Thái Tử vẫn vùi đầu không nói, Thanh Hiên lại đáp: “Thất công chúa là lá ngọc cành vàng trên tay Hoàng thượng, vạn nhất tin đồn nói công chúa đả thương người truyền ra, Thái Tử lo lắng sẽ làm vấy bẩn thanh danh của công chúa.”
Trong hoàng thất, một chuyện nho nhỏ cũng dễ dàng bị phóng đại, trở thành trò cười, Mẫn Thành Đế cũng biết rõ nhất. Nguyên Đình cũng bật khóc: “Phụ hoàng, Thái Tử ca ca cũng vì tốt cho con, huynh ấy còn sợ Nguyên Đình bị phụ hoàng trách phạt cho nên không chịu nói! Nguyên Đình biết đánh người là không đúng, hu hu, nhưng Nguyên Đình không phải cố ý…”
Lời còn chưa dứt, tiểu công chúa đã khóc nấc lên. Nội tâm Thái Tử không khỏi cảm thán, hai người này một xướng một họa, quả thực là trời sinh một cặp. Mẫn Thành Đế vừa nhìn nữ nhi bảo bối lộ ra vẻ mặt ủy khuất, lập tức tới ôm nữ nhi vào trong ngực, nói: “Làm sao Phụ hoàng có thể trách cứ Nguyên Đình đây? Nguyên Đình muốn tập võ sao không nói với phụ hoàng, phụ hoàng an bài người dạy con là được.”
Nói giỡn, làm sao Mẫn Thành Đế lại vì Thái Tử mà trách phạt bảo bối trong lòng mình đây? Thái Tử lo lắng không khỏi đã lo lắng dư thừa. Nể mặt hắn dạy dỗ muội muội, lại vì muội muội mà suy nghĩ chu toàn, cuối cùng cũng có chút phong thái của trưởng tử.
Nguyên Đình bật khóc vì kinh hỉ, vẻ mặt vui vẻ nói: “Thật sao? Phụ hoàng là tốt nhất!”
Nàng đưa tay bám lấy cổ phụ hoàng, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vài cái trên mặt Mẫn Thành Đế, lại “ríu rít” hôn một cái. Mẫn Thành Đế bị nữ nhi dỗ dành đến trong lòng như có hoa nở rộ, khẽ trách mắng: “Lớn như vậy còn làm nũng!”
Chuyện không vui vừa rồi, lúc này đã sớm tan thành mây khói. Ông ta ôm nữ nhi chuẩn bị rời đi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn lướt qua Thái Tử, nói: “Hôm nay luận chính con có biểu hiện không tệ, nhưng tuyệt đối không thể kiêu ngạo tự mãn. Tìm một thái y đến xem vết thương đi.”
Thái Tử thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói: “Nhi thần đa tạ phụ hoàng!”
Sau đó hắn lại thoáng nhìn Nhị Hoàng tử còn quỳ trên mặt đất, liền lạnh lùng nói: “Huynh đệ các con, tỷ thí võ nghệ là chuyện tốt, nhưng không thể quá coi trọng thắng bại, để tránh tỷ thí thắng mà mất lòng người. Nguyên Khải, con có hiểu không?”
Sắc mặt Nhị Hoàng tử Mẫn Nguyên Khải tái mét, hắn cắn răng nói: “Nhi thần nhớ kỹ.”
Mẫn Thành Đế lập tức ôm nữ nhi ra khỏi học đường. Nguyên Đình tựa vào cổ Mẫn Thành Đế, vụng trộm nháy mắt với Thanh Hiên, giảo hoạt cười. Thanh Hiên cũng bật cười theo. Sự tương tác của hai người vô tình rơi vào trong mắt Nhị Hoàng tử, hắn nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Tiết học buổi chiều cuối cùng cũng tan, bụng ba người Thái Tử, Thanh Hiên và Vương Hạo Tường đã sớm đói đến kêu ùng ục. Nhất là Thái Tử, từ sáng sớm hắn đã nằm trên giường, cả ngày cũng chưa có một hạt cơm vào bụng nên đầu óc có chút choáng váng. Ba người ra khỏi Thái Học, Thái Tử nói: “Tối nay đến cung của ta dùng bữa đi, trễ một chút rồi trở về dịch trạm cũng không muộn.”
Hôm nay hắn tránh thoát một kiếp, tâm tình khá tốt, hoàn toàn quên mất quầng thâm trên mặt mình. Thanh Hiên vẫn có chút lo lắng, liền nhắc nhở: “Chuyện hôm nay tuy rằng đã qua, nhưng Thái Tử không thể xem nhẹ, hôm nay Nhị điện hạ không lấy được chút lợi nào, nói không chừng lần sau lại sử dụng thủ đoạn gì, Thái Tử vẫn nên ít tiếp xúc với hắn một chút.”
Vẻ mặt Thái Tử buồn bực: “Làm sao ta lại không biết? Nhưng dù sao cũng là huynh đệ trong nhà, không tiện đối địch quá mức.” Thái Tử trời sinh tính tình thiện lương, không đến mức bất đắc dĩ thì cũng không muốn đối đầu với huynh đệ. Vương Hạo Tường vừa kêu khổ, vừa giận dữ nói: “Vậy Thái Tử dự định như thế nào? Hắn bắt nạt người khác, cứ như vậy chịu đựng cho qua hay sao?”
Thái Tử im lặng, bây giờ hắn như đi trên băng mỏng, nhưng cũng không muốn đối chọi gay gắt, vả lại cho dù đúng thì cũng không nắm chắc phần thắng. Thấy ba người nói chuyện phiếm lâm vào bế tắc, Thanh Hiên liền cố ý rời đề tài, nói: “Đừng nói những chuyện không vui kia, ta đói đến hoa mắt rồi đây!”
Cuối cùng hắn cũng nhớ ra buổi sáng khi ra khỏi cửa, Tam thẩm có đưa cho mình một hộp thức ăn, liền vội vàng lấy ra khỏi rương sách. Đó là một hộp thức ăn khá tinh tế, chỉ nhỏ bằng hai bàn tay. Thanh Hiên thấy bên hành lang có chỗ ngồi, liền vén áo bào lên, tùy ý ngồi xuống, mở hộp thức ăn ra.
Thái Tử cũng cảm thấy có chút đói bụng, liền tiến lại gần. Thanh Hiên chậm rãi mở hộp thức ăn, phát hiện bên trong lại có hai hộp nhỏ riêng biệt, hắn cầm lấy một hộp nhỏ trong đó mở ra… Bên trong bày rất nhiều bánh ngọt, so với đồng tiền thì hơi lớn, còn có mấy đồng tiền to như vậy, xếp thành một vòng lại một vòng từ trong ra ngoài, vô cùng đáng yêu.
“Đây là bánh cookie do Tam thẩm nhà ta làm, cùng nếm thử đi!” Thanh Hiên vừa dứt lời liền bưng lên đưa cho Thái Tử. Thái Tử nhìn bánh cookie, trên mỗi một miếng nhỏ đều có đường vân rõ ràng, còn chia làm màu hồng, xanh lá cây cùng màu vàng, hắn có chút tò mò: “Đây là gì thế?”
Thanh Hiên nói: “Ta cũng không biết, những món điểm tâm mà Tam thẩm ta làm, ta cũng chưa từng thấy qua, nhưng rất ngon.” Hắn nhớ lại khoai tây chiên và bánh kem dâu tây ngày trước, cảm giác có chút thèm. Thái Tử nghe xong, hắn vừa nghi ngờ vừa lấy một khối khối màu vàng, bỏ vào miệng…
Hắn nhẹ nhàng nhai một cái, bánh cookie liền giòn tan vỡ ra thành hai nửa, mùi bơ cùng trứng gà toả ra, quanh quẩn ở đầu lưỡi, sau đó hóa thành cục nhỏ vừa bột vừa ngọt, sau đó hoà tan vào trong khoang miệng. Hắn ăn đến hồn nhiên bất giác, một khối bánh đã xuống bụng. Đôi mắt Thái Tử trợn tròn: “Ôi… Ngon quá!”
Vương Hạo Tường vốn còn có chút bực bội của chuyện vừa rồi, thấy hai người bọn họ lại nhàn nhã ăn bánh quy, đành phải buông bỏ không nghĩ đến nữa. Hắn liếc mắt nhìn bánh quy trên tay Thanh Hiên, bất giác tiến đến trước mặt, “Ta cũng nếm thử!”
Hắn lấy một miếng màu xanh lá cây ném vào miệng, nhẹ nhàng nhai nhai, đầu tiên nếm được hương vị trà xanh thơm nồng. Hắn có chút kinh ngạc, sao bánh lại không ngọt?
Trong vị trà này mang theo một chút đắng chát, sau đó lại chuyển thành hương vị ngọt ngào của trứng sữa, làm cho người ta nhớ lại dư vị ban nãy.
Vương Hạo Tường có chút nghẹn họng, hắn thấy hối hận vì đã không đến ăn sớm.
“Tam thẩm của ngươi đã làm món này sao? Đó chẳng phải là đích nữ của Đường Các Lão ư?” Thái Tử lại cầm lấy một khối màu hồng, vừa ăn vừa hỏi.
Thanh Hiên vừa nhai bánh cookie, vừa nói: “Đúng vậy, Tam thẩm của ta nấu ăn rất giỏi, cả nhà chúng ta đều rất thích nàng.”
Tiệc sinh thần qua đi hắn mới biết được, là Minh Hiên sớm đã tiết lộ tin tức cho Tam thúc và Tam thẩm, vì thế bọn họ liền cùng mẫu thân lo liệu.
Đây có lẽ là sinh thần hạnh phúc nhất của hắn sau khi phụ thân qua đời.
Trong lòng Thái Tử mặc dù có chút kỳ quái vì sao đích nữ của Đường Các Lão lại tinh thông nấu nướng, nhưng vẫn gật gật đầu, nói: “Nếu ngự phòng ở Đông Cung ta cũng có người biết làm điểm tâm như vậy thì quá tốt rồi.”
Vương Hạo Tường không nói gì, hắn chỉ lo nhét bánh cookie vào miệng.
“Ôi! Sao ngươi lại đánh ta!”
Thanh Hiên thấy bánh cookie chỉ có một khối cuối cùng, Vương Hạo Tường còn đưa tay lấy, liền vỗ vỗ vào tay hắn!
“Một hộp bánh cookie mà một mình ngươi lại ăn hơn phân nửa!” Thanh Hiên vừa tức giận vừa buồn cười: “Thái Tử điện hạ còn chưa ăn no, ngươi làm vậy là phạm thượng!”
Thái Tử nuốt nước miếng, nhưng hắn không cầm lấy khối cookie matcha cuối cùng, chỉ nói: “Thanh Hiên nói phải, thế nhưng khối cuối cùng hẳn là thuộc về ngươi, dù sao cũng là Tam thẩm ngươi làm.”
Vương Hạo Tường tức giận kêu lên: “Không phải còn có một hộp mới nữa sao?”
Thanh Hiên lập tức bảo vệ hộp bánh cookie còn sót lại, hắn nói: “Ngươi muốn cũng đừng nghĩ đến.”
Thái Tử điện hạ ưu nhã lau miệng, hắn nhìn thoáng qua Vương Hạo Tường, lại nói với Thanh Hiên: “Thanh Hiên, hộp cookie này… Ngươi có thể tặng cho bản cung hay không?”