Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 40-42




Chương 40: Bôi thuốc

Đường Nguyễn Nguyễn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chàng không biết lúc ấy Đại tẩu đáng sợ cỡ nào đâu, nếu ta không tiến lên đỡ thì nhất định Thanh Hiên cùng Minh Hiên sẽ bị đánh trúng.”

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đang ngồi chật vật cạnh mép giường, nửa người trên chỉ có một chiếc yếm đào che chắn, khuôn mặt nàng đỏ ửng, môi anh đào mấp máy, ánh nắng ngày xuân rực rỡ nhảy nhót trên làn da mịn màng của nàng, nhất thời Tần Tu Viễn cảm thấy có chút lóa mắt.

Nàng đang làm bộ dáng hờn dỗi, thật sự là khiến lòng người ngứa ngáy khó chịu. Tần Tu Viễn vẫn đang cầm bông thấm thuốc trên tay, yết hầu hắn khẽ chuyển động, không biết nên xuống tay như thế nào.

Tần Tu Viễn cảm thấy mang tai của mình nóng rực, chắc chắn đã đỏ như máu cho nên nhanh chóng dời ánh mắt sang chỗ khác.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút xấu hổ, nàng ngượng ngùng nói: “Để ta tự mình làm…”

Trong lòng nàng đang thầm quở trách Thải Vi và Thải Bình trăm ngàn lần, sao lúc này vẫn còn chưa tới đây giúp đỡ?

Tần Tu Viễn ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt hắn đỏ như gấc: “Nàng đừng nhúc nhích, cẩn thận không lại chạm vào miệng vết thương.”

Hắn lấy cái gối dựng lên đầu giường, để Đường Nguyễn Nguyễn sát lại tựa vào, sau đó mới dùng bông thấm thuốc: “Thuốc này bôi lên sẽ có chút đau, nàng chịu đựng một chút, qua một lát sẽ hết.”

Đường Nguyễn Nguyễn “Ừm” một tiếng rồi nghiêng đầu qua một bên, không nhìn vết thương trên vai mình nữa.

Tần Tu Viễn nhẹ nhàng thấm thuốc lên miệng vết thương của nàng, mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, lát sau nàng cảm giác được thuốc đang thẩm thấu vào sâu bên trong vết thương của mình, giống như đang xát muối lên đó, vừa khó chịu lại vừa đau xót.

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, hai mắt nhắm chặt, nàng cắn chặt đôi môi anh đào nhưng vẫn nhịn không được phải kêu lên một tiếng: “Đau…”

Tần Tu Viễn thấy nàng bị đau như vậy, con ngươi hắn chuyển động, cúi đầu kê sát môi vào miệng vết thương của nàng, nhẹ nhàng thổi thổi.

Gió nhẹ lướt qua làm cho miệng vết thương đang nóng rát dường như dịu đi vài phần.

Qua một lúc thì tác dụng của thuốc cũng dần dần giảm xuống, đau đớt cũng theo đó mà giảm đi không ít.

Đường Nguyễn Nguyễn từ từ mở mắt ra, lúc này nàng mới phát hiện gương mặt tuấn mỹ của Tần Tu Viễn đang ở gần trong gang tấc.

Lông mi của hắn rất dài, đôi mắt phượng luôn nghiêm nghị lúc này đang nhìn chằm chằm vào phần xương quai xanh của nàng, đôi môi góc cạnh rõ ràng đang thổi nhè nhẹ lên miệng vết thương cho nàng.

Tâm tình Đường Nguyễn Nguyễn bất giác rạo rực, toàn thân nhộn nhạo mà hai chân lại giống như mềm nhũn ra. Khuôn mặt nàng đỏ bừng, chỉ có thể quay đầu đi, nhắm hai mắt lại tiếp tục giả chết.

Một lát sau, cuối cùng Tần Tu Viễn cũng đắp thuốc xong xuôi cho nàng, hắn còn dặn dò: “Mấy ngày nay nàng đừng để vết thương dính nước, nhất định không được chạm tới miệng vết thương.”

Đường Nguyễn Nguyễn rũ mắt, nàng nhanh chóng mặc lại y phục rồi nói: “Vâng… Đa tạ tướng quân.”

Tần Tu Viễn yên lặng một lúc mới lên tiếng: “Phải là ta đa tạ nàng mới đúng.”

Dứt lời hắn liền thu dọn bình dược rồi tiếp tục nói; “Nàng nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi, bữa tối ta lại tới gọi nàng.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, an tâm chỉnh lại y phục đàng hoàng rồi nằm xuống, nàng quay mặt vào bên trong, xấu hổ muốn chết!

Tần Tu Viễn thấy nàng như muốn ngủ, liền lặng lẽ rời khỏi phòng. Ra tới bên ngoài, hắn mới dám thở dài một hơi: Thật sự biết cách hành hạ người khác!

Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Đường Nguyễn Nguyễn có chút mê man. Nàng chậm rãi ngồi dậy, cảm giác đau đớn trên bả vai đã thuyên giảm, nhưng chợt nhận ra xunh quanh nàng là một mảng đen kịt.

Nàng thử gọi một tiếng: “Thải Vi..”

Không có ai trả lời, nàng cảm thấy có chút kỳ quái liền muốn xuống giường xỏ giày. Ai ngờ vừa mới xuống giường đã nghe được một thanh âm rất đỗi quen thuộc vang lên: “Nguyễn Nguyễn, dậy rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nâng mắt lên, nàng nhìn thấy thì ra là Đường phu nhân, nàng duỗi tay về phía bà ấy: “Mẫu thân…”

Nhưng khuôn mặt của Đường phu nhân trước mắt nàng đột nhiên biến thành người mẹ ở hiện đại, khuôn mặt mẹ u sầu mà nhìn nàng: “Nguyễn Nguyễn, sao mày có thể sống không có lý tưởng qua ngày như vậy? Tao quá thất vọng về mày!”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng giải thích: “Mẹ… Không phải là con không có lý tưởng, con chỉ thích nấu ăn thôi… Đây cũng là công việc của con…”

Mẹ nàng lại thất vọng lắc lắc đầu: “Mày không phải con gái của tao!” Nói xong bà liền xoay người rời đi.

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn càng thêm luống cuống, nàng ra sức năn nỉ: “Mẹ! Mẹ đừng bỏ con!”

Mẹ của nàng nghe tiếng quay đầu lại, khuôn mặt lại biến thành Đại tẩu Vương thị, nàng ấy hung tợn hét lên: “Ngươi là cái thá gì? Còn dám quản nhi tử của ta!”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức lùi lại một bước: “Đại tẩu…”

Vương thị vung roi lên quất về phía nàng: “Ta đánh chết các ngươi!”

“A! Đừng mà!” Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi hét lên một tiếng… Nàng từ trên giường ngồi bật dậy. Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Đường Nguyễn Nguyễn xoa xoa vầng trán của mình, thở nhẹ một hơi: “Thì ra chỉ ác mộng!”

Nhưng nàng vừa cử động mạnh, miệng vết thương bị chạm tới có chút đau.

“Đang êm đẹp như vậy sao đột nhiên lại gặp ác mộng?” Thanh âm trầm ấm của Tần Tu Viễn bên cạnh vang lên.

Đường Nguyễn Nguyễn xoay lại đã thấy hắn ngồi ở bên giường, trên mặt đều là vẻ lo lắng. Đầu óc nàng vẫn còn mê man, lắc đầu nói: “Ta không có việc gì… Canh giờ nào rồi?”

Tần Tu Viên đáp: “Đã qua giờ Tuất, ta thấy nàng ngủ cho nên cũng không đánh thức nàng.” Hắn rót một ly trà đưa tới, Đường Nguyễn Nguyễn duỗi tay nhận lấy: “Đa tạ tướng quân!”

Uống xong một ngụm trà, sương mù trong đầu cũng tan đi vài phần, lúc này nàng đã thanh tỉnh không ít. Đường Nguyễn Nguyễn chậm rãi hỏi: “Thanh Hiên cùng Minh Hiên thế nào rồi?”

Khóe miệng Tần Tu Viễn hơi cong: “Đang ầm ĩ ở thư phòng của ta. Một tên đang xem binh thư, một tên thì đang giơ đao múa kiếm.”

Không cần hỏi thêm cũng biết, đứa đang giơ đao múa kiếm nhất định là gia hỏa Minh Hiên kia.

Đường Nguyễn Nguyễn sực nhớ ra chuyện gì lại hỏi: “Đại tẩu thế nào rồi?”

Tần Tu Viễn đáp: “Trở về Phi Vân Các cũng không ra ngoài nữa. Tẩu ấy nên tự xem lại bản thân, cho tỉnh táo một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn dường như đang suy nghĩ gì đó: “Tướng quân… Trước kia tính tình của Đại tẩu cũng như vậy sao?”

Tần Tu Viễn nghi hoặc hỏi nàng: “Trước kia là khi nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt nhìn hắn: “Trước khi Đại ca xảy ra chuyện.”

Tần Tu Viễn nghĩ ngợi một hồi mới đáp lại: “Trước khi Đại ca xảy ra chuyện, Đại tẩu là người thân thiện hào phóng, có thể hòa hợp với tất cả mọi người. Lúc đó Đại ca còn nói tính tình Đại tẩu còn rất trẻ con mà đã vì huynh ấy hạ sinh hài tử rồi. Nhưng từ sau khi Đại ca mất, tính tình của tẩu ấy lại chuyển biến rõ rệt, ban đầu chỉ là thương tâm cực độ, trầm mặc… Sau này dần dần trở thành oán khí.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Oán khí? Oán ai?”

Tần Tu Viễn không đề cập tới chuyện giữa Đại tẩu và Nhị ca, hắn chỉ nói: “Tóm lại, có chuyện gì không hài lòng là Đại tẩu lập tức nổi nóng.”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn có chút bất an, nàng mơ hồ nắm bắt suy nghĩ vừa mới thoáng qua trong đầu. Con người trải qua sinh ly tử biệt, biến cố thương tâm, thường xuất hiện những phản ứng như khóc mãi không dừng, cáu kỉnh, trầm lặng trong thời gian dài,… Đều là biểu hiện của bệnh trầm cảm.

Nàng tiếp tục hỏi: “Vậy Đại tẩu ngoài vui buồn thất thường ra thì còn có hành vi kỳ lạ nào không?”

Tần Tu Viễn lại trầm ngâm một lát, hắn nói: “Có lần mẫu thân khuyên tẩu ấy sửa đổi tính tình, tẩu ấy đáp ứng rất miễn cưỡng, sau đó không biết tại sao lại tự làm bản thân bị thương… Nhưng hỏi tẩu ấy tại sao lại như thế thì chỉ nói là bất cẩn nên mới bị thương, không chịu nói thật cho mọi người nghe.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút kinh hãi. Xem ra đây tám chín phần trăm là bệnh trầm cảm… Còn tới giai đoạn tự thương tổn bản thân mình rồi sao…

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu lên, giống như đang suy ngẫm gì đó: “Tối nay Thanh Hiên và Minh Hiên đều ở chỗ chúng ta, vậy Đại tẩu nhất định là đang một mình đợi nhi tử…”

Chuyện hôm nay náo loạn lớn tới như vậy, không chừng bức nàng ấy đi vào ngõ cụt!

Đường Nguyễn Nguyễn càng nghĩ càng thấy lo lắng: “Không được, ta muốn tới Phi Vân Các một chuyến.”

Tần Tu Viễn không hiểu chuyện gì: “Làm sao vậy? Lúc này sợ là Đại tẩu đã ngủ rồi…”

Tần Tu Viễn có chút bất ngờ, nàng mới vừa bị Đại tẩu đánh cho thương tích như vậy, chẳng những không tức giận mà còn lo lắng cho Đại tẩu.

Đường Nguyễn Nguyễn khoác thêm một kiện áo choàng, nhanh chóng xỏ giày rồi nói: “Trạng thái của Đại tẩu có thể là bệnh trầm cảm! Nếu như trước kia đã có tiền sử tự làm tổn thương mình… Lúc này lại không có ai bên cạnh trông chừng tẩu ấy, chỉ sợ là sẽ có chuyện không lành!”

Tần Tu Viễn nghe nàng nói như vậy thì sắc mặt cũng biến chuyển.

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đã vọt tới cửa, ai ngờ Tần Tu Viễn còn nhanh hơn nàng, hắn đột nhiên duỗi tay ôm ấy eo của Đường Nguyễn Nguyễn, kéo nàng tới trước người.

Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô một tiếng: “Chàng!”

Tần Tu Viễn nhàn nhạt nói: “Đi đường tắt!”

Khinh công của hắn rất lợi hại, nhún mũi chân một cái đã ôm nàng trực tiếp bay lên mái nhà…

“Á! Cao quá…” Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức hồn vía lên mấy, nàng bất chấp miệng vết thương vẫn còn đau, hai tay ôm chặt lấy Tần Tu Viễn.

Phi Vân Các cách Phi Hiên Các tới mấy dãy hành lang gấp khúc, đi bộ qua đó thì quá chậm. Dưới tình thế cấp bách, Tần Tu Viễn mới lựa chọn khinh công để qua, giờ phút này nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của nàng, hắn lại có chút dở khóc dở cười.

Hắn sợ nàng chạm vào miệng vết thương nên cũng ôm chặt nàng, phi thân một cái nhảy vào trong Phi Vân Các cách đó không xa

Hai người vững vàng đáp xuống bên trong đình viện ở Phi Vân Các.

Đường Nguyễn Nguyễn lảo đảo một hồi mới đứng vững, nàng lập tức cảm thấy nơi này có chút không thích hợp.

Bên trong Phi Vân Các to như vậy mà không có một gian phòng nào thắp đèn, thậm chí không nhìn thấy bóng dáng hạ nhân đâu, trong ngoài đểu lộ ra vẻ quỷ dị.

Tần Tu Viễn cũng cảm thấy kỳ quái, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, xong thử gọi vài tiếng “Đại tẩu”, nhưng vẫn không có ai đáp lại.

Hai người đứng ở giữa sân, Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Sân viện này lớn như vậy, bây giờ Đại tẩu ở đâu chứ?”

Tần Tu Viễn đáp: “Đại tẩu thường xuyên quỳ ở Phật đường, nơi đó thờ phụng bài vị của Đại ca, chúng ta qua đó tìm thử trước?”

Dứt lời hắn liền đi phía trước, Đường Nguyễn Nguyễn đi theo sau lưng hắn. Nàng cảm thấy trong viện này có chút âm trầm cho nên không dám tự ý đi lung tung, nhanh chóng đuổi kịp Tần Tu Viễn.

Đi được vài bước cảm thấy có cơn gió âm u từ sau lưng thổi tới, trong lòng nàng khiếp hoảng, lập tức duỗi tay kéo kéo góc tay áo Tần Tu Viễn.

Thân hình Tần Tu Viễn hơi khựng lại, hắn không lên tiếng, chỉ đưa tay ra nắm lấy tay nàng, kéo nàng đi về hướng Phật đường.

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, tay nhỏ lạnh lẽo được bàn tay to lớn ấm áp bao phủ, còn có thể cảm nhận được rõ ràng vết chai do cầm kiếm trong lòng bàn tay hắn. Nỗi sợ hãi vừa rồi lập tức tan thành mây khói.

Tần Tu Viễn đưa Đường Nguyễn Nguyễn xuyên qua hành lang gấp khúc, đi về phía hậu viện, lúc này đang đứng trước cửa Phật đường.

Hắn đưa tay gõ cửa: “Đại tẩu? Tẩu đang ở đâu?”

Bên trong không có ai đáp lại, Đường Nguyễn Nguyễn cũng vỗ vỗ cánh cửa: “Đại tẩu? Muội là Nguyễn Nguyễn, tẩu ở đâu vậy?”

Đáp lại vẫn là một mảnh yên tĩnh.

Tần Tu Viễn duỗi tay đẩy mạnh cửa ra.

Phía trên bàn gỗ chính là tượng Phật cũng bài vị của Tần Tu Thệ.

Ánh nến mờ nhạt, trên bài vị không nhiễm một hạt bụi, trái cây cúng lễ vẫn còn tươi mới, có thể nhìn ra được là vừa được thay vào hôm nay, hương nến cũng còn nguyên vẹn.

Tần Tu Viễn nhìn quanh rồi lên tiếng: “Hương nến này cũng mới châm, chắc hẳn Đại tẩu vừa ở chỗ này.”

Đường Nguyễn Nguyễn vội nói: “Có khi nào tẩu ấy đã trở về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi không?” Nàng cũng hy vọng bản thân mình sợ bóng sợ gió một hồi thôi, nhưng muốn tới nhìn một chút mới có thể yên tâm.

Tần Tu Viễn liền dẫn nàng đi một vòng mới tới được cửa phòng ngủ.

Phòng ngủ vẫn không đốt nến.

Bọn họ vừa mới tới gần cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa đã nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng “Cạch” rất lớn, giống như có cái gì vừa đổ xuống vậy. Sau đó nhanh chóng yên tĩnh trở lại, Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn quay sang nhìn nhau.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại tẩu, tẩu không sao chứ?”

Không có ai trả lời

“Chắc là ta nghĩ nhiều rồi? Tẩu ấy đã đi ngủ.” Đường Nguyễn Nguyễn có chút do dự, nàng suy nghĩ, có thể là Đại tẩu còn tức giận với nàng cho nên mới cố ý không lên tiếng?

Âm thanh vừa rồi rất lớn, tới bây giờ vẫn là một mảnh yên tĩnh. Tần Tu Viễn vẫn đang trầm ngâm, hắn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Chúng ta vào trong xem thử!” Hắn thấp giọng nói.

Đường Nguyễn Nguyễn do dự một lúc: “Dù sao cũng là phòng ngủ của Đại tẩu…”

Tần Tu Viễn cắt ngang: “Ta sẽ đá văng cửa cho nàng đi vào.”

Đường Nguyễn Nguyễn liền gật đầu: “Vậy được.”

Tần Tu Viễn ngưng thần tĩnh khí, giơ tay lên tung ra một chưởng!

“Rầm…” Cửa bị đập mạnh liền mở ra.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức đi vào, trong phòng không đốt nến, tối đen như mực. Nàng nhờ vào ánh trăng mò mẫm đi vào bên trong, đi được vài bước liền nhìn thấy rất nhiều đồ đạc nằm ngổn ngang trên mặt đất, vô cùng lộn xộn.

Nàng đi tới phía giường của Đại tẩu: “Đại tẩu, tẩu ở chỗ nào?”

Tần Tu Viễn còn đang đứng bên ngoài, lẳng lặng chờ đợi tin tức của Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn mò mẫm bước thêm vài bước về phía trước thăm dò, nàng thấy một bóng người trước mặt, Nguyễn Nguyễn không tự giác mà ngước mắt nhìn, tức khắc thét lên: “Á! Có quỷ!”

Tần Tu Viễn từ bên ngoài vội vọt vào: “Nguyễn Nguyễn? Nàng sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức chạy ra, ôm chặt lấy Tần Tu Viễn: “Tướng quân! Hu hu…”

Trái tim nàng thiếu chút nữa đã ngừng đập, sắp thở không thông. Tần Tu Viễn thấy nàng lao vào lồng ngực ôm chầm lấy mình, cũng có chút sửng sốt.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức phản ứng lại: “Chàng… Chàng mau đi xem thử!”

Tần Tu Viễn đẩy Đường Nguyễn Nguyễn ra sau lưng, tự mình bước vào trong.

Ánh trăng lạnh lùng chiếu vào phòng, Tần Tu Viễn thấy một đôi hài trắng thêu hoa treo lửng lơ ở không trung, mà chủ nhân của đôi hài này đang treo ba thước lụa trắng ở phía trên, sắc mặt trắng bệch, dường như không còn hơi thở.

Trong mắt hắn lập tức đau xót: “Đại tẩu!” Hắn nhanh chóng đỡ Vương thị xuống, để nàng ấy nằm trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới bị dọa không nhẹ, lúc này thấy người đó là Đại tẩu thì cũng chạy tới hỏi: “Sao lại là Đại tẩu, tẩu ấy sao rồi?”

Tần Tu Viễn cũng đang hô lên: “Đại tẩu! Đại tẩu, tẩu tỉnh lại đi!”

Tần Tu Viễn đưa tay lên thăm dò hơi thở của nàng ấy… Ánh mắt hắn hơi ngưng trệ, sắc mặt thống khổ mà lắc đầu.

Cánh mũi Đường Nguyễn Nguyễn cũng có chút cay cay, không biết nên nói gì lúc này. Nàng đột nhiên nhớ tới phương pháp cấp cứu được học hồi đi học quân sự thời đại học, liền nói: “Chàng buông Đại tẩu ra, để tẩu ấy nằm yên!”

Tần Tu Viễn ngẩn ra: “Nàng?”

Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Nếu vừa bị ngạt thở trong thời gian không lâu, có lẽ còn có thể cứu chữa! Chàng để ta làm thử!”

Tần Tu Viễn vội vàng làm theo lời nàng nói, đặt Vương thị nằm yên trên mặt đất.

Đường Nguyễn Nguyễn lập tức quỳ xuống, dùng hai tay ấn ngực của Đại tẩu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Một, hai, ba,…”

Tần Tu Viễn đứng bên cạnh nhìn, trong lòng hắn đang âm thầm khẩn cầu cho Đại tẩu có thể tỉnh lại.

Hắn có cảm giác tự trách mãnh liệt. Ban ngày hắn nói chuyện quá tàn nhẫn, chắc chắn Đại tẩu bị mắng nên mới thương tâm mà tự sát… Đại tẩu cũng là một người mệnh khổ, gả tới phủ Trấn Quốc tướng quân không hưởng được mấy năm yên ổn, đã phải đối mắt với việc phu quân tử trận sa trường.

Vốn dĩ mẫu thân thấy tuổi tác của tẩu ấy còn quá trẻ, muốn cho tẩu ấy tái giá nhưng Đại tẩu thà chết cũng không chịu…

Tuy rằng tính tình có chút nóng nảy, nhưng thật sự rất yêu Đại ca. Tần Tu Viễn áy náy không thôi, hai tay nắm chặt thành quyền, run rẩy thốt lên: “Đại tẩu, thực xin lỗi…”

Chương 41: Cứu giúp

Giờ phút này Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có thời gian để ảo não, nàng đang tập trung tinh thần giúp Vương thị hồi sức để tim và phổi hoạt động trở lại.

Ấn một lúc lâu, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nàng cũng không quan tâm bả vai đang đau đớn của mình mà dùng toàn lực để duy trì nhịp độ cấp cứu theo tiêu chuẩn.

Mãi cho tới lúc Vương thị ho “khụ” lên một tiếng

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì vội vàng dừng lại, nàng hô to: “Đại tẩu! Đại tẩu tỉnh rồi!”

Nàng cũng mệt mỏi đến nỗi ngồi luôn trên mặt đất.

Vương thị từ từ mở mắt, trước mắt nàng ấy vô cùng mông lung…

Lúc này Tần Tu Viễn đã thắp ngọn đèn dầu trong phòng lên, Vương thị mới nhìn thấy rõ hai người.

Tần Tu Viễn thấy nàng ấy tỉnh lại, vội vàng lên tiếng: “Đại tẩu, sao lại nghĩ quẩn như thế? Nếu không phải Nguyễn Nguyễn cứu giúp kịp thời, chỉ sợ cho dù có xoay chuyển trời đất cũng không có cách nào cứu tẩu!”

Lúc này hơi thở của Vương thị vẫn còn thoi thóp, nàng ấy đã không còn vẻ kiêu ngạo ương ngạnh giống ban ngày, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn bọn họ mà bất lực nói: “Vì sao lại cứu ta? Không phải các ngươi đều chán ghét ta sao?”

Tần Tu Viễn nói: “Đại tẩu đang nói gì vậy? Chúng ta chán ghét tẩu khi nào?”

Vương thị thì thào lẩm bẩm trong miệng: “Ta chết mới tốt, dù sao trong cái nhà này chỉ có ta là người dư thừa…”

Tần Tu Viễn vô cùng tức giận: “Đại tẩu cần gì phải như vậy? Từ lúc Đại ca mất, chúng ta đều biết Đại tẩu rất thương tâm, không phải có chuyện gì cũng nhường tẩu hết sao? Thế nhưng tính tình của tẩu càng ngày càng quá đáng, tới Thanh Hiên và Minh Hiên còn chịu không nổi, nếu tẩu còn tiếp tục như vậy thì hai tiểu hài tử…”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ lại kích động đến nàng ấy nên vội vàng giữ chặt Tần Tu Viễn: “Chàng đừng nói nữa.”

Vương thị tự chống tay ngồi dậy, Đường Nguyễn Nguyễn muốn tiến lên đỡ nàng ấy lại bị đẩy ra.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không có cách nào, nàng chỉ nói với Vương thị: “Đại tẩu, muội biết tẩu không thích muội, nhưng chúng ta đều là nữ nhân, có lẽ muội có thể hiểu được phần nào cảm nhận của tẩu.”

Nàng nhìn thẳng vào mắt Vương thị: “Trong lòng tẩu đang nghĩ như thế nào cứ nói cho muội biết, được không?”

Trong đêm tối, con ngươi của nàng trong trẻo long lanh một cách kỳ lạ, Vương thị nhìn nàng, đôi mắt này cũng cực kỳ giống nàng ấy trước kia, đơn thuần lại vui vẻ.

Một mảnh chân thành trước mặt, cuối cùng Vương thị cũng có phản ứng một chút. Nàng ấy cúi đầu, rũ mắt nói: “Thật ra ta… Ta cũng không biết bản thân mình bị làm sao, có nhiều lúc, hình như ta không thể khống chế được chính mình.”

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục hỏi: “Vâng, cụ thể như thế nào?”

Khuôn mặt của nàng ấy bị bóng tối bao trùm, đành nói: “Ta cảm thấy bản thân mình thường xuyên đứng ở bờ vực của cơn thịnh nộ, một việc nhỏ cũng khiến cho ta tức giận, vô cùng buồn bực, nhưng chuyện vừa qua đi ta lại cảm thấy dường như mình phản ứng quá khích… Rồi bắt đầu chán ghét bản thân.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng nhìn qua Tần Tu Viễn rồi lại tiếp tục hỏi: “Đại tẩu, tẩu như vậy bao lâu rồi?”

Vương thị thấp giọng: “Từ lúc A Thệ mất, ta không thể kìm nén được, lúc nào cũng muốn khóc… Ước chừng khoảng một năm sau đó, ta cảm thấy mọi người cũng dần vui vẻ trở lại, nhưng mà ta không làm được… Cũng từ lúc đó ta càng cảm thấy bản thân mình cô độc, lại càng thêm khó chịu… Rất dễ lâm vào trạng thái không kiểm soát được bản thân.”

Đường Nguyễn Nguyễn đặt tay trên lưng nàng ấy, tiếp tục kiên nhẫn hỏi: “Tẩu có biết tại sao lại như vậy không?”

“Ta cũng không biết… Ta chỉ biết ta rất nhớ chàng, nghĩ đến chàng ta thật sự rất khó chịu.” Nàng ấy lẩm bẩm: “Ta không cho phép bản thân quên đi chàng, cho nên mỗi ngày ta đều ở bên cạnh chàng…”

Nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tu Viễn, bất lực hỏi: “Nhưng các người, vì sao các người không thương tâm chút nào chứ? Các người đều đã quên chàng sao?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tần Tu Viễn tràn ngập vẻ đau đớn, hắn đáp: “Đại tẩu, sao chúng ta có thể quên Đại ca chứ!”

Vương thị lẩm bẩm: “Ta thấy các ngươi ai nấy đều vui vẻ, dường như không hề nhắc tới chàng nữa… Ta rất tức giận, tuy rằng ta cũng biết mình suy nghĩ như vậy là vô lý, nhưng ta không kiềm chế được cơn thịnh nộ bộc phát.”

Đường Nguyễn Nguyễn im lặng nhìn nàng ấy, trong lòng Vương thị giống như có một tảng đá đang đè nặng, có chút khó thở.

Vương thị lại tiếp tục: “Nhưng mà cũng có lúc ta rất hâm mộ các người… Vì sao các người có thể thoát khỏi bóng tối sâu thẳm đó? Mà ta lại không thế?”

Nhất thời Đường Nguyễn Nguyễn đã hiểu rõ tình cảnh của Vương thị. Nàng chăm chú nhìn Vương thị trước mắt, nàng ấy giống như một người đang đứng trước cửa địa ngục, bởi vì quá nhớ thương trượng phu mà muốn từ bỏ cuộc sống dương gian. Nhưng nàng ấy thật sự quá khổ tâm cho nên mới hy vọng có người đến bên mình, cùng xuống địa ngục này làm bạn với nàng ấy. Lúc những người khác không thể hiểu được cảm xúc của mình, nàng ấy bắt đầu thất vọng, theo thời gian những người khác dần dần xa cách, nàng ấy lại bắt đầu tích tụ oán khí… Vương thị gánh chịu nỗi đau mất chồng cùng với sự cô độc kéo dài dai dẳng, cho nên mới trở nên mâu thuẫn trong lý trí và cuồng nộ khó kiểm soát.

Đường Nguyễn Nguyễn than nhẹ: “Đại tẩu, là tẩu đang tự làm khổ mình!”

Vương thị khẽ giật mình: “Tự làm khổ mình?”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng nói thẳng mà không cố kỵ gì: “Rõ ràng là tẩu cũng có cơ hội thoát khỏi bóng tối u ám, không còn đau khổ như thế này, nhưng mà tẩu không muốn thoát ra. Đây không gọi là tự làm khổ mình thì là gì?”

Ánh mắt Vương thị càng thêm mê mang nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Nguyễn Nguyễn lại tiếp tục: “Có phải tẩu cảm thấy, nếu tẩu không đau xót và hoài niệm thì sẽ rất có lỗi với Đại ca không? Giống như vĩnh viễn mất đi huynh ấy? Cho nên mặc dù tẩu rất thích ánh mặt trời ấm áp ngoài kia nhưng vẫn ở lại bên trong vòng vây luẩn quẩn này, bởi vì nơi này gần huynh ấy nhất… Có phải không?”

Vương thị cắn môi, nàng ấy yên lặng không nói. Thật lâu sau đó, mới phát một chữ: “Ừm!”

Vương thị trào phúng một tiếng: “Bọn họ đều nói ta vui buồn thất thường, tự ta cũng biết. Có khi tinh thần của ta thật sự thất thường… Ta nhận thức được, các ngươi đều chán ghét ta, ta cũng vậy thôi… Cũng rất chán ghét bản thân mình.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng ôm lấy vai Vương thị, ôn nhu nói: “Không đâu Đại tẩu, chẳng qua là tình cảm của tẩu dành cho Đại ca quá sâu nặng, huynh ấy rời đi đã làm cho tẩu hết sức đau đớn, cho nên tẩu mới bị trầm cảm.”

Vương thị mê mang hỏi lại: “Trầm cảm sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không sai, trong tình huống bi thương cực độ, con người sẽ dễ dàng bị trầm cảm. Người bị trầm cảm thì cảm xúc thất thường, chán nản, tủi thân và tự tổn thương mình… Thậm chí còn đắm chìm trong thời gian dài không thể thoát ra được.”

Tần Tu Viễn lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ? Có thể trị được không?”

Vương thị cũng đang chăm chú nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chỉ cần Đại tẩu muốn thoát ra, chúng ta đều có thể giúp tẩu.”

Vương thị lẩm bẩm: “Thoát ra sao? Nhưng mà ta không muốn A Thệ bị rơi vào quá khứ, bị mọi người quên lãng… Ta muốn bên chàng.”

Ngày ngày bầu bạn với linh vị của Tần Tu Thệ đã trở thành cách để nàng bớt khổ tâm, giảm đau đớn, cho nên không biết dứt bỏ như thế nào.

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Đại tẩu, ta không có nói tẩu quên huynh ấy đi, tẩu vẫn giữ Đại ca ở trong lòng mình nhưng có điều, không cần sống trong dằn vặt mà nhớ thương huynh ấy… Tẩu có thể đứng dưới ánh mặt trời mà nhớ tới huynh ấy mỗi ngày.”

Suy nghĩ của Vương thị đang tập trung ở trên người Đường Nguyễn Nguyễn, nàng ấy chờ Đường Nguyễn Nguyễn nói tiếp: “Nếu Đại ca nhìn thấy tẩu vẫn luôn cô độc, còn tự hành hạ mình như vậy thì tất nhiên huynh ấy cũng sẽ vô cùng thương tâm, chỉ có nhìn thấy tẩu sống vui vẻ mỗi ngày, huynh ấy ở trên trời mới có thể yên lòng.”

Khuôn mặt Vương thị tái nhợt, ào ào rơi lệ.

Đường Nguyễn Nguyễn đưa tay ra, cầm lấy bàn tay đang run rẩy của nàng ấy: “Còn có Thanh Hiên cùng Minh Hiên nữa, chẳng lẽ tẩu đành lòng để hai hài tử đeo tang phụ thân suốt đời sao? Chẳng lẽ tẩu không muốn bọn hắn sống như người bình thường sao? Tiểu hài tử còn chưa trưởng thành, đang ở thời điểm cần được mẫu thân yêu thương, suốt ngày chỉ đắm mình trong quá khứ thì sẽ mất hết tương lai!”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa khuyên bảo như vậy cũng giúp nàng ấy đả thông tư tưởng, làm Vương thị sững sờ một lúc, sau đó lại ngậm ngùi: “Nhưng mà Thanh Hiên cùng Minh Hiên… Sớm đã không thích mẫu thân như ta nữa, Chúng… Thậm chí không muốn ở trong viện này với ta.” Nàng ấy che mặt khóc nức nở, nước mắt ủy khuất rơi từng giọt xuống gương mặt nhỏ nhắn.

Đường Nguyễn Nguyễn vội an ủi nàng: “Máu mủ tình thâm, sao bọn hắn lại không thích tẩu? Nếu tẩu cảm thấy trước kia mình đối xử không tốt với hài tử thì sau này bù đắp cho chúng là được!”

Vương thị nghẹn ngào hỏi: “Bù đắp như thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút lại nói: “Đại tẩu, sinh thần của Thanh Hiên là hai ngày nữa sao?”

Vương thị nghe nàng hỏi, lập tức ngừng khóc: “Chính là ngày mai.”

Nàng ấy nhớ lại… Hai năm này cũng không để sinh thần của hài tử trong lòng, cho nên cảm thấy có chút áy náy.

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Đại tẩu, không bằng chúng ta giúp Thanh Hiên chuẩn bị một yến tiệc sinh thần đi.”

Tinh thần của Vương thị còn chưa vực dậy hoàn toàn, nàng ấy uể oải nói: “Chỉ có nửa ngày, sợ là sẽ không kịp… Cho dù có làm, hài tử cũng không muốn nhìn thấy ta…”

Đường Nguyễn Nguyễn nắm nhẹ tay nàng ấy: “Sao lại không kịp? Đối với hài tử, có gì vui hơn khi được mẫu thân quan tâm yêu thương, cũng không cần quan trọng là làm tốt hay không. Nếu Đại tẩu nguyện ý tự mình làm chút gì đó cho Thanh Hiên ăn, nhất định hắn sẽ rất vui mừng.”

Một đặc điểm khác của bệnh trầm cảm chính là bệnh nhân sẽ vô cùng bi quan, nhìn vào đâu cũng không thấy hy vọng. Vương thị suy tư một hồi, nàng ấy nhớ ra đã lâu rồi mình chưa từng xuống bếp làm điểm tâm cho nhi tử… Mỗi ngày đều sống như một cái xác không hồn, lâu lắm rồi… Mỗi ngày đều giống như đang đền tội.

Vương thị dường như đã thấm nhuần lời Đường Nguyễn Nguyễn nói, nàng ngẩn ngơ hỏi: “Hôm nay ta còn làm muội bị thương… Muội không tức giận sao? Vì sao… Muội còn muốn giúp ta?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe nàng ấy hỏi đến sửng sốt: “Đúng là ta có tức giận… Nhưng mà Đại tẩu, bất luận như thế nào, chúng ta đều là người một nhà!”

Vương thị nghe xong, nước mắt vừa ngưng lại lần nữa rơi xuống, nàng ấy nức nở nói: “Đệ muội, ta xin lỗi muội… Ta, trước kia ta không phải là người như vậy… Hu hu…”

Đường Nguyễn Nguyễn vươn tay vỗ lưng nàng ấy để trấn an: “Không có việc gì, Đại tẩu, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”

Tần Tu Viễn đứng một bên tĩnh lặng nhìn hai người. Hắn cảm thấy Đường Nguyễn Nguyễn giống như mặt trăng tròn, ngày thường an tĩnh, nhưng lúc quan trọng lại có thể xua tan bóng tối, cho đối phương thấy được ánh sáng dịu dàng, hắn nhìn nàng một hồi, trong mắt ánh lên một tia ôn nhu.

Đợi sau khi Vương thị bình tĩnh lại cuối cùng cũng lên giường ngủ một giấc. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở mép giường, cẩn thận vén chăn lại cho nàng ấy, sau đó mới nhẹ nhàng lui ra ngoài.

Tần Tu Viễn thấp giọng: “Thương thế của nàng còn chưa khỏi, ta đưa nàng trở về nghỉ ngơi.”

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn nhìn Vương thị, nàng còn có chút không yên tâm: “Nếu chúng ta đi rồi, Đại tẩu có thể lại…”

Tần Tu Viễn trấn an nàng: “Yên tâm đi, nếu đã thông suốt như vậy rồi, ta tin Đại tẩu sẽ không làm chuyện ngốc nghếch nữa đâu, lát nữa ta sẽ cho nha hoàn tới đây trông chừng.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe lời, gật gật đầu

Nàng cùng Tần Tu Viễn ra khỏi phòng ngủ của Đại tẩu, một cơn gió lạnh ập đến làm nàng cảm thấy rùng mình. Lúc vừa rồi ra cửa gấp gáp, nàng chỉ khoác một tấm áo mỏng bên ngoài trung y, nửa đêm chính là thời điểm lạnh lẽo nhất.

Đường Nguyễn Nguyễn rụt rụt người lại, đột nhiên cảm nhận được một hơi ấm áp.

Thì ra là Tần Tu Viễn cởϊ áσ choàng của hắn phủ lên người nàng. Nàng vội vàng nói: “Tướng quân, không cần đâu, chàng sẽ bị cảm lạnh…”

Tần Tu Viễn quả quyết: “Đưa nàng mặc thì cứ mặc đi.”

Dứt lời, hắn còn giúp nàng thắt lại áo choàng cho thật kín, hai tay cũng giấu bên trong ống tay áo thật dài, cuối cùng nàng chỉ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt lấp lánh nhìn hắn: “Ấm quá!”

Tần Tu Viễn không nói gì, cũng may bóng đêm tối đen, bằng không nhất định Đường Nguyễn Nguyễn sẽ nhìn thấy vành tai hắn đang đỏ ửng.

Hắn kéo nàng đi được hai bước thì đột nhiên quay lại nói: “Đi qua đó quá xa, chúng ta trở về bằng đường cũ.”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt: “Trở về bằng đường cũ?”

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ đã bị hắn ôm chặt, nhún mũi chân bay lên mái nhà. Đường Nguyễn Nguyễn thở nhẹ một hơi, nhưng đã không còn cảm thấy sợ như lần đầu, nàng ngoan ngoãn rúc trong ngực hắn không nhúc nhích.

Tần Tu Viễn khẽ cười một tiếng: “Không ôm chặt, sẽ bị ngã xuống…”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi nhanh tay đưa ra vòng qua ôm lấy hông hắn, Tần Tu Viễn sợ nàng dùng sức quá mạnh sẽ ảnh hưởng tới miệng vết thương, hắn liền thuận thế bao bọc lấy nàng, động một cái đã bay tới sân viện của Phi Hiên Các…

Không quá nửa khắc, hai người đã trở về tới Phi Hiên Các.

Tới cửa phòng ngủ, nàng cởϊ áσ choàng xuống đưa lại cho Tần Tu Viễn: “Đa tạ tướng quân… Chàng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Khuôn mặt Đường Nguyễn Nguyễn có chút nóng lên, cảm giác trải qua những chuyện đêm nay thật sự không bình thường.

Tần Tu Viễn gật gật đầu, hắn lại đẩy cửa phòng ra: “Vào thôi!”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nàng buột miệng thốt lên: “Đêm nay tướng quân không ở thư phòng sao?”

Nói xong mới phát giác dường như có điều không ổn… Dù sao thì hai người cũng đã thành hôn được một thời gian, vẫn luôn ngầm phân phòng mà ngủ. Nhưng lúc nãy nàng hỏi như vậy thì giống như là đang đuổi người.

Tần Tu Viễn không chấp thuận, hắn nghiêm nghị nói: “Đêm nay Thanh Hiên cùng Minh Hiên đã ở thư phòng rồi.”

Dứt lời hắn liền tự mình bước vào phòng ngủ. Chậm rãi ngồi xuống bàn, vẻ mặt hắn vô tội: “Buổi chiều vội chăm sóc nàng, ta quên phân phó Thải Vi thu dọn phòng cho khách, bây giờ nha hoàn đều đã đi ngủ, xem ra chỉ có thể ở phòng này ngủ tạm một đêm.”

Đường Nguyễn Nguyễn chần chờ: “Nhưng mà…”

Nàng ấp úng nửa ngày cũng không nói ra được câu gì, về tình về lý thì nàng đều không có cớ gì để đuổi hắn ra ngoài.

Tần Tu Viễn thấy nàng còn ngơ ngác đứng ở cửa, mắt hắn khẽ nhướng lên: “Nàng không vào sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn do dự bước vào phòng, nàng lại cẩn thận khép cửa lại. Lặng yên đi vào trong, ngồi xuống giường.

Tần Tu Viễn thấy bộ dáng ngượng ngùng của nàng thì cảm thấy có chút buồn cười, hắn liền nói: “Nàng cứ an tâm ngủ trên giường.”

Sau đó lại nói thêm: “Ta ngủ trên sập nhỏ là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn không nằm xuống luôn mà lại đứng lên, mở tủ ra tìm thứ gì đó.

Tần Tu Viễn hiếu kỳ hỏi: “Nàng còn chưa ngủ sao, muốn tìm cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp lại: “Ta tìm chăn với gối cho chàng.”

Dứt lời, nàng đã ôm một cái chăn mỏng tới đặt trên sập giường nhỏ: “Để tránh cho chàng bị cảm lạnh.”

Nàng vừa nói vừa cúi người giúp hắn trải chăn.

Tần Tu Viễn quay đầu lại, hắn ngơ ngác nhìn tiểu cô nương trước mắt, cách trung y vẫn có thể thấy rõ ràng vòng eo thon nhỏ của nàng, một vòng tay là có thể ôm hết, trong lúc vô tình chuyển động lại càng lộ ra vẻ thướt tha.

Dọn xong chăn gối cho hắn, nàng mới đứng thẳng người lên, mái tóc chút hỗn loạn, nàng tùy ý vuốt vuốt mấy cái, vẻ mặt ngây ngô nói: “Tướng quân có thể nghỉ ngơi rồi.”

Tần Tu Viễn lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, hắn vội vàng né tránh ánh mắt của nàng: “Nàng… Nàng đi ngủ trước đi, ta chờ một lát rồi mới ngủ.”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc của hắn có chút kỳ quái liền đi tới gần hơn, dưới ánh nến mới phát hiện mặt hắn đỏ ửng. Nàng lo lắng hỏi: “Có phải lúc nãy nhường áo choàng cho ta nên chàng cảm lạnh rồi không?”

Nhưng cho dù có phát sốt cũng đâu thể nhanh như vậy chứ?

Đường Nguyễn Nguyễn bất giác đưa tay lên áp vào trán hắn. Ngón tay thon dài lành lạnh chạm vào da thịt đang nóng như lửa đốt của nam nhân, làm cho hắn có chút run rẩy, vội vàng gạt tay nàng ra, đứng lên nói: “Ta… Ta không làm sao…”

Tay nàng vừa gần hắn trong gang tấc, mang theo một mùi hương hoa lan thoang thoảng trong không khí, hắn đột nhiên có chút xúc động muốn bắt lấy cánh tay nhỏ nhắn kìa của nàng, nắm chặt trong lòng bàn tay mình mãi không buông…

Ánh sáng từ ngọn nến trong phòng sáng rực lấp lánh, giống như nhịp tim khống thể nào bình tĩnh của hắn lúc này.

Tần Tu Viễn căng thẳng nói: “Nàng không cần lo cho ta, cứ đi ngủ trước đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn không hiểu, hắn lại làm sao vậy?

Nàng không khỏi mắng thầm trong bụng, cứ hết người này đến người khác vui buồn thất thường như vậy…

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ có thể ngoan ngoãn đi về giường, mệt mỏi cả một đêm vậy mà giờ phút này nằm xuống lại không ngủ được. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía sập nhỏ, hai người chỉ cách nhau khoảng ngắn. Nàng thấy Tần Tu Viễn cũng nằm xuống rồi, trên người đang đắp chăn mỏng nàng trải ra lúc nãy.

“Chàng ngủ rồi sao?” Đường Nguyễn Nguyễn dò hỏi.

Tần Tu Viễn nhẹ giọng đáp: “Vẫn chưa.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại hỏi: “Chàng đang suy nghĩ gì vậy?”

Tần Tu Viễn nhắm mắt lại, trong lòng hiện lên bộ dáng yêu kiều của nàng trong lòng mình, hắn lại nhàn nhạt đáp: “Không có gì!”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nghĩ tới Đại tẩu, nàng thở dài: “Ta cảm thấy Đại tẩu thật đáng thương… Mất đi người mình yêu nhất, nhất định sẽ rất thống khổ.”

Tần Tu Viễn trầm ngâm một lát mới nói: “Đúng vậy.”

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi: “Đại ca là người như thế nào?”

Chương 42: Bánh sinh nhật

Tần Tu Viễn khẽ mở hai mắt, suy nghĩ của hắn bay trở về thời điểm khi hắn còn nhỏ…

Có một lần hắn cùng Nhị ca lén trốn ra ngoài chơi, bị phụ thân bắt trở về, sau đó còn định dùng gia pháp để trừng phạt bọn họ.

Đại ca đang là một nam nhi ở độ tuổi thiếu niên đứng chắn trước hai đệ đệ, hắn dõng dạc nói: “Phụ thân, đều do con không trông chừng hai đệ đệ cẩn thận, người muốn phạt thì cứ phạt con đi!”

Khuôn mặt Trấn Quốc Công đầy vẻ tức giận, ông nói: “A Thệ, hôm nay con ở thư phòng nghiêm túc đọc kinh thư mà hai đệ đệ lại lười biếng ham chơi. Vi phụ muốn phạt bọn hắn, chuyện này có liên quan gì tới con? Mau tránh ra!”

Đại ca trầm giọng nói: “Thân là trưởng tử, con không thể thúc ép hai đệ đệ học hành đàng hoàng, đó là con vô năng, cô phụ sự mong đợi của phụ thân, cho nên đương nhiên đáng phạt.”

Trên mặt Trấn Quốc Công lộ ra mấy phần vui vẻ: “A Thệ, con đã được như vậy là quá tốt rồi.”

Đại ca lại tiếp lời: “Xin phụ thân phạt con xong thì đừng phạt hai đệ đệ nữa, bọn hắn còn nhỏ…”

Trấn Quốc Công lại tức giận: “Con! Sao con có thể khăng khăng bao che cho chúng chứ!”

Đại ca nghiêm mặt nói: “Con là nam nhi của Tần gia, đến huynh đệ còn không bảo hộ được, vậy tương lai làm sao có thể bảo vệ được Đại Minh đây?”

…..

Khóe miệng Tần Tu Viễn hiện lên một nụ cười chua xót.

Đại ca trong trí nhớ của hắn chính là như vậy, lúc nào cũng đứng ở phía trước một mình gánh chịu tất cả. Ở trong lòng Đại ca, che chở cho những người thân thiết chính là chuyện quan trọng nhất.

Cuộc đời này của huynh ấy quá ngắn, nhưng đã chí thiện*, có tình có nghĩa, đối với tất cả mọi người đều rất tốt. Cho nên, cái chết của huynh ấy chính là vết thương lớn trong lòng mỗi người. Không thể sống tới đầu bạc răng long với thê tử mà huynh ấy yêu thương nhất, đó mới chính là sự tiếc nuối và hụt hẫng lớn không gì bù đắp được.

Thật lâu sau, Tần Tu Viễn mới lên tiếng: “Đại ca, là một anh hùng!”

Đường Nguyễn Nguyễn vốn cho rằng hắn đã ngủ, nhưng hắn lại đáp lời khiến nàng tỉnh táo lại. Nàng nhớ tới mấy nhi tử của Đại ca, liền hỏi: “Ngày mai chàng có thể dẫn Thanh Hiên cùng Minh Hiên ra ngoài chơi không? Ta muốn làm món gì đó thật ngon, buổi tối dành cho bọn hắn một món quà bất ngờ.” Tần Tu Viễn nằm ở trên sập gỗ nhỏ trở mình qua lại, hắn chỉ đơn giản đáp một tiếng “Được.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bóng lưng của Tần Tu Viễn, theo hô hấp vững vàng của hắn thấy hơi phập phồng.

Nàng chăm chú nhìn nam nhân trước mắt.

Ba năm trước, Đại tẩu chẳng những mất đi trượng phu mà Tần Tu Viễn cũng đồng thời mất đi phụ thân cùng huynh trưởng đáng kính của hắn. Trong nguyên tác có viết, khoảng thời gian đó, Tần lão phu nhân triền miên trên giường bệnh, Đại tẩu lâm vào bi thương, Nhị ca ngày một sa sút… Chỉ có Tần Tu Viễn đứng ra, vừa lo xong tang sự, lại đi giải quyết mọi chuyện triều cục… Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng đế, hắn chịu áp lực lập được quân lệnh trạng*, lúc này mới nhận được binh phù của Hoàng đế. Hắn dốc hết sức chiến đấu, tin báo thắng trận truyền về liên tiếp… Lúc này mới bảo vệ được ngạch cửa* trăm năm của phủ Trấn quốc tướng quân, giữ được “Trung dũng thế gia” cho tới bây giờ.

Trong tiểu thuyết đề cập qua chỉ vài chi tiết ít ỏi, vội vàng đọc cũng không có cảm xúc gì. Nhưng lúc này nhân vật đó lại trở thành nam nhân chân thật bên cạnh, nàng có cảm giác đau lòng khó tả.

“Ba năm trước, nhất định là chàng cũng không dễ dàng gì.” Đường Nguyễn Nguyễn nhìn bóng lưng của hắn mà nhẹ giọng nói.

Thân mình Tần Tu Viễn không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhắm hờ của hắn lại có cảm xúc phức tạp.

Ba năm trước, từ cố quê Bình Ninh trở về, hắn liền nhận được tin tức phụ thân cùng Đại ca tử trận, đối với một nam nhi vừa tròn mười tám tuổi, hắn cảm thấy không khác gì sét đánh giữa trời quang.

Trong thời gian đó, có đau khổ, có bàng hoàng, có phẫn uất… Đều không đủ để diễn tả những cảm xúc trong lòng hắn.

Nhưng cho dù ngày tháng đó có khó khăn đến đâu thì trải qua rồi sẽ thấy, hóa thành đó chỉ là một đoạn đường thẳng, lúc tình cờ quay đầu nhìn lại mới nhận ra bản thân đã trải qua những gì, lúc này hắn càng thêm sáng suốt trong việc phán đoán con đường phía trước nên đi như thế nào.

Hắn lại nhắm mắt lại: Phụ thân, Đại ca, ta sẽ không để các người hy sinh tính mạng một cách oan uổng như vậy.

Tần Tu Viễn không nói gì nữa. Cảm xúc dù có mãnh liệt tới đâu cũng hóa thành trầm lắng hoà mình vào màn đêm.

Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn đã ngủ rồi, nàng thấp giọng: “Về sau, chàng sẽ không một mình nữa.”

……

Buổi sáng mùa xuân ấm áp, ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, dịu dàng chiếu vào trong phòng ngủ.

Đường Nguyễn Nguyễn xoa nhẹ thái dương, nàng mơ màng mở mắt ra rồi chậm rãi ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy thời tiết hôm nay thật đẹp.

Nàng nhớ tới hôm nay phải làm quà sinh thần cho Thanh Hiên thì không khỏi có chút hưng phần cho nên nhanh chóng đứng dậy xỏ giày vào.

Thương thế của nàng đã tốt hơn nhiều, bây giờ có thể tự mình mặc y phục, nàng thay y phục xong rồi đi ra gian ngoài phòng ngủ, lúc này đây mới phát hiện Tần Tu Viễn vẫn chưa thức dậy.

Thân hình của hắn cao lớn, mà sập gỗ thấp bé này không vừa cho đôi chân dài của hắn duỗi ra, vì thế cả người co ro trên ván nhỏ. Tấm chăn mỏng tối qua cũng rơi xuống đất.

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ cười cười, nàng đi tới trước người hắn nhặt chăn lên.

Nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn, nàng nhịn không được mà cúi đầu xuống nhìn. Trường mi nhập tấn*, đôi mắt phượng thả lỏng mà nhắm lại, không có khí tức lạnh lùng như ngày thường, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng góc cạnh rõ ràng, như có như không mà mím lại, vô cùng hấp dẫn.

Đường Nguyễn Nguyễn thầm than: Cái khác không nói… Dáng dấp nam nhân này thật đẹp mắt…

Nàng cầm chăn, rón rén đi tới gần hắn, đang chuẩn bị đắp lên cho nam nhân trước mắt. Nhưng người luyện võ có tính cảnh giác cực cao, gương mặt Tần Tu Viễn khẽ động, hắn đột nhiên duỗi tay ra, chộp một cái đã bắt được nàng: “Ai?”

“A…”

Đường Nguyễn Nguyễn chưa kịp chuẩn bị đã bị hắn tóm cổ tay, nàng lảo đảo ngã lên người Tần Tu Viễn.

Tần Tu Viễn mở to hai mắt, hắn nhìn thấy mỹ nhân kinh hoảng thất thố đang nhào vào ngực mình thì không khỏi sửng sốt, sau đó cảm nhận được thân thể mềm mại run nhẹ trên ngực… Nửa người trên của Đường Nguyễn Nguyễn đều đang tựa vào người hắn.

Tần Tu Viễn vô thức mà dời mắt xuống nhìn nàng, chỉ thấy cổ áo của nàng hé mở, cảnh xuân tươi đẹp lộ ra, khoảnh khắc đó làm cho người ta choáng ngợp.

Hắn cảm thấy nhịp tim đột nhiên như nhanh hơn, cổ họng cũng khô khốc! Liền vội vàng dời tầm mắt rồi lắp bắp nói: “Nàng… Mới sáng sớm đã làm gì vậy? Dọa… Ta giật cả mình.”

Đường Nguyễn Nguyễn bị ngã đau, nàng tức giận nói: “Chàng làm ta giật mình mới đúng!”

Dứt lời, nàng lập tức đứng lên, sau đó ném tấm chăn mỏng cho hắn: “Từng này tuổi rồi mà ngủ còn đá chăn!”

Sau đó lại đỏ mặt quay đầu đi thẳng ra cửa. Tần Tu Viễn nhận lấy chăn, khóe môi lại vui vẻ nhếch lên.

…..

“Dậy!” Cửa thư phòng Phi Hiên Các bị đá văng ra, Tần Tu Viễn cầm cung tiễn trên tay, hắn dùng một chân đạp cửa đi vào.

Thanh Hiên và Minh Hiên còn đang bá đạo chiếm hết giường mà thường ngày hắn vẫn ngủ, còn đang nghiêng ngả nằm đó mơ mộng đẹp.

“Mặt trời lên đỉnh rồi còn ngủ! Nếu kẻ địch tới công thành chỉ sợ các ngươi cũng không biết gì!” Hắn rút một mũi tên ra dùng sức ấn lên mông Minh Hiên.

“Đau mà! Tam thúc…” Minh Hiên dụi dụi mắt, vẻ mặt mông lung nhìn hắn.

Lúc này Thanh Hiên cũng đã tỉnh dậy, tuy còn buồn ngủ nhưng nhanh chóng ngồi dậy nói: “Tam thúc… bọn con dậy rồi!”

Tần Tu Viễn nghiêm mặt, lạnh lùng nói: “Còn không dậy nổi thì hôm nay không cần đi săn thú nữa.”

“Cái gì? Săn thú?” Minh Hiên lập tức cảm thấy phấn khích.

“Tam thúc muốn đưa bọn con đi săn thú sao?” Thanh Hiên cũng có chút hưng phấn, ngày thường Tam thúc bận rộn công vụ, rất ít khi có thời gian dẫn bọn hắn đi chơi, võ nghệ hay cưỡi ngựa bắn cung, Tam thúc đều là người giỏi nhất, hắn nằm mơ cũng muốn được Tam thúc chỉ dạy.

Khuôn mặt Tần Tu Viễn vẫn không có biểu tình gì, hắn chỉ gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Minh Hiên còn ở trên giường liền nhảy cẫng lên: “A! Tam thúc là tốt nhất!”

Tần Tu Viễn nhìn thấy hắn giống như con khỉ nhảy nhót loăng quăng thì không khỏi cảm thấy đau đầu, nhưng hắn nhớ tới tối qua Đường Nguyễn Nguyễn đã dặn dò: Đưa hai hài tử ra ngoài chơi, trước bữa tối thì chưa được trở về… Hắn lại vắt kiệt vốn kiên nhẫn của mình ra: “Cho các ngươi thời gian một chén trà, nhanh chóng thu xếp, nếu chậm trễ thì ta sẽ không chờ nữa.”

Nếu đã đáp ứng nàng rồi thì nhất định phải làm được.

Minh Hiên lập tức nhảy xuống giường chạy ra cửa giải quyết chuyện cá nhân.

Thanh Hiên cũng nhanh nhẹn đứng lên đi lấy y phục, hắn đột nhiên nhớ tới chuyện hôm qua, liền hỏi: “Tam thúc, mẫu thân của con sao rồi? Tổ mẫu thật sự muốn cấm túc nương sao?”

Tần Tu Viễn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn liền nói: “Chuyện của mẫu thân ngươi ta sẽ nói với tổ mẫu, hôm nay ngươi cứ yên tâm đi săn thú.”

Thanh Hiên gật gật đầu, tuy rằng hắn có chút lo lắng cho mẫu thân nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Tất nhiên Tần Tu Viễn sẽ không nói với bọn hắn chuyện tối qua Đại tẩu treo cổ tự vẫn, để bọn hắn khỏi lo lắng. Hai tiểu hài tử đi theo Tần Tu Viễn, cao hứng vui vẻ mà ra ngoài.

……

Bên kia, Đường Nguyễn Nguyễn cũng đến nội thất của Vương thị.

“Đại tẩu, hôm nay sinh thần của Thanh Hiên, Đại tẩu cũng trang điểm cho tươi sáng một chút chứ?” Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn đầy ý cười nhìn Vương thị.

Vương thị có dung nhan rất đẹp, nhưng đã lâu rồi nàng không trang điểm tỉ mỉ kỹ càng, nàng ấy nhớ lại tối hôm qua cửu tử nhất sinh thì cũng cảm thấy chạnh lòng.

Nàng nhẹ nhàng gật đầu: “Muội giúp ta đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười: “Đại tẩu chờ muội chút.”

…..

Nàng đi ra sân viện để hái một đóa hoa hồng rồi quay trở vào búi tóc cho Vương thị. Cánh hoa như bạch ngọc còn dính những giọt sương sớm long lanh, làm cho khuôn mặt tái nhợt của nàng ấy nháy có thêm một chút sức sống.

Vương thị có điều suy tư nhưng vẫn lên tiếng: “Đệ muội… Nếu ta thật sự bị trầm cảm, vậy có thể khỏi được sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Đương nhiên có thể, chỉ cần Đại tẩu đừng suy nghĩ mông lung nữa… Chúng ta có thể bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt, dần dần thay đổi thói quen sinh hoạt thì nhất định sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”

Thật ra chỉ cần Vương thị không quanh quẩn bên bờ vực suy sụp nữa thì vẫn có thể hòa hợp với mọi người.

Vương thị nghe xong cũng yên lặng gật gật đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn giúp nàng ấy trang điểm xong, Vương thị ngước nhìn mình trong gương, thấy nữ tử xuất hiện trong gương trang điểm nhẹ nhàng, môi son màu đỏ mận, thoạt nhìn rất có sức sống.

Tâm tình của Vương thị cũng tốt lên vài phần, nàng quay đầu lại nói: “Đệ muội… Thật sự đa tạ muội… Nếu không có muội, có khi tối hôm qua ta…”

“Đại tẩu, quên chuyện tối qua đi. Chúng ta cùng nhau suy nghĩ xem hôm nay làm gì để tặng quà sinh thần cho Thanh Hiên.”

Vương thị có chút mê mang hỏi lại nàng: “Đệ muội có cao kiến gì không? Ta thật sự không xứng với cái danh mẫu thân này… Lâu rồi còn chưa tặng quà sinh thần cho nhi tử.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Ta thấy Thanh Hiên cùng Minh Hiên đều thích ăn điểm tâm, không bằng chúng ta làm món gì đó… Hôm nay sinh thần của Thanh Hiên, muội và tỷ cùng làm bánh sinh nhật được không?”

Vương thị có chút tò mò: “Bánh sinh nhật là bánh gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn cũng không biết nên giải thích như thế nào, nàng liền thêm bớt mà tiếp lời: “Đó là một món điểm tâm, ăn vào ngọt ngào, ở một số nơi thường làm bánh sinh nhật để tặng cho người có sinh thần hôm đó ăn.”

Vương thị gật gật đầu, nhưng nàng lại lo lắng: “Nhưng mà ta không biết làm, phải phiền đệ muội chỉ giáo…”

Đường Nguyễn Nguyễn nhoẻn miệng cười: “Không thành vấn đề!”

…..

Đường Nguyễn Nguyễn lôi kéo Vương thị đi tới phòng bếp nhỏ trong Phi Hiên Các. Vương thị nhìn xoong chảo và những dụng cụ bếp núc lạ lẫm này thì không khỏi cảm thấy có chút khó khăn.

“Tiểu thư, đã mua xong những thứ mà người yêu cầu!” Thải Vi từ bên ngoài tiến vào, vừa nhìn thấy Vương thị đứng ở đây, nàng ấy liền cảm thấy khẩn trương, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Đại phu nhân!”

Vương thị gật đầu, không đáp lại.

Đường Nguyễn Nguyễn tiếp nhận những thứ nàng muốn mua từ Thanh Mộc Trai, lấy ra một quả trứng gà, đập nhẹ vào góc bàn rồi đục ra một cái lỗ nhỏ.

“Đệ muội làm gì vậy?” Vẻ mặt Vương thị đầy nghi hoặc.

“Ta đang tách lòng đỏ ra khỏi lòng trắng trứng để lát nữa làm bánh sinh nhật sẽ cần dùng tới… Đại tẩu, tẩu cũng tới đây làm cùng muội đi.” Đường Nguyễn Nguyễn nhiệt tình mời.

Vương thị nghe vậy cũng đi rửa tay.

Đường Nguyễn Nguyễn lại cầm một cái bát nhỏ, úp phần lỗ trên quả trứng vào đó, lòng trắng trứng trong như thuỷ tinh trong suốt từ lỗ nhỏ chậm rãi chảy ra. Mà lòng đỏ trứng lớn hơn cho nên chỉ có thể đau lòng mà nhìn lòng trắng trứng dần dần chảy xuống bát. Cuối cùng cũng tách xong một quả trứng, nàng lại nhẹ nhàng dùng lực để bóc lớp vỏ trứng ra, lấy lòng đỏ trứng hoàn hảo thả vào một cái bát khác. Công đoạn này nhìn thì đơn giản nhưng thực tế lại không dễ dàng. Vương thị cũng lấy một quả trứng gà, học theo Đường Nguyễn Nguyễn chọc một cái lỗ nhỏ. Bởi vì lần đầu tiên nàng ấy làm chuyện này, cho nên cái lỗ có vẻ hơi to, lòng trắng trứng vừa ra được một nửa thì lòng đỏ trứng cũng chảy ra theo.

Quả thứ hai cũng vậy.

Vương thị không khỏi có chút thất vọng, Đường Nguyễn Nguyễn lại động viên nàng ấy: “Đại tẩu, làm chưa thành công cũng không sao hết, thử nhiều lần là quen tay.”

Vương thị mím môi, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nhất định ta sẽ làm được.”

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn xúc hai thìa đường cát trắng bỏ vào bát lòng đỏ trứng, đưa qua cho Vương thị: “Đại tẩu, tẩu lấy cái này quấy cho đều đi!”

Vương thị theo lời nàng nhanh chóng cầm đôi đũa lên khuấy đều, nàng ấy có luyện qua công phu, lại dùng roi cho nên lực độ của cổ tay khống chế rất tốt, nhanh chóng đánh cho lòng đỏ trứng được trộn đều.

Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng nhìn nàng, kinh hỉ nói: “Đại tẩu! Tẩu thật lợi hại! Đánh trứng rất nhanh!”

Vương thị ngước mắt nhìn nàng, trong mắt nàng ấy có phần không thể tin tưởng: “Thật sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn vui vẻ nói: “Thật sự! Ta cảm thấy tẩu rất có thiên phú nấu nướng.”

Vương thị sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, hình như là đã lâu lắm rồi không có ai khen nàng ấy cả.

Sau đó, Đường Nguyễn Nguyễn lại cho dầu thực vật và một bát sữa bò nhỏ vào chén lòng đỏ trứng mà Vương thị vừa đánh xong, Vương thị lại tiếp tục dùng sức trộn lên, nàng ấy hết sức cẩn thận nhìn chằm chằm vào bát, sợ sơ ý làm đổ trứng ra ngoài.

Sau khi cho các nguyên liệu vào lòng đỏ trứng đánh đến khi nào cô đặc lại thành một chất lỏng sền sệt màu vàng sữa là hoàn thành. Đường Nguyễn Nguyễn lại lấy một thìa to bột mì làm bánh đi rây rồi tiếp tục cho vào bát lòng đỏ trứng hồi nãy. Bột mì nhẹ nhàng rơi xuống bát, dính vào chất lỏng trở nên sền sệt không thể tách rời.

Vương thị tiếp tục trộn lên, cho tới khi toàn bộ nguyên liệu nấu ăn trong bát trở thành một thể hợp nhất.

Tuy rằng đang ở trạng thái hồ bột, nhưng bề mặt phải bóng loáng mịn mượt, không vón cục thì mới thành công.

Đường Nguyễn Nguyễn nhân lúc nàng ấy xử lý lòng đỏ trứng, thì cũng đánh lòng trắng trứng một hồi, thêm ba thìa đường cát trắng, bởi vì không máy đánh bông nên nàng cũng chỉ có thể dùng tay đánh không ngừng theo vòng tròn. Mãi cho tới khi toàn bộ lòng trắng trứng bông lên giống như bọt xà phòng, khi nhấc que đánh lên thấy có chóp nhọn, mà chóp nhọn này không bị rũ xuống thì lúc đó lòng trắng trứng mới thật sự đạt yêu cầu.

Vương thị nhìn thấy thành phẩm của Đường Nguyễn Nguyễn thì tấm tắc khen ngợi: “Ta cũng không biết lòng trắng trứng có thể chế biến thành hình dạng như vậy!”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Điều thú vị vẫn còn phía sau!” Dứt lời, nàng lấy một phần ba lòng trắng trứng cho vào hỗn hợp lòng đỏ, sau khi trộn đều rồi lại cho toàn bộ phần lòng trắng trứng bông còn thừa vào tiếp tục trộn lên.

Vương thị không hiểu liền hỏi: “Cực khổ mãi mới tách được lòng trắng cùng lòng đỏ trứng ra, vì sao lại trộn chung với nhau?”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Trải qua nhiều biến chuyển để trở thành thứ mới, thật ra trở về ban đầu cũng không có gì quá đáng sợ.”

Vương thị hiểu ý, cười cười gật đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn cho hỗn hợp trộn xong vài hai cái khuôn đúc hình tròn để nướng, nàng vỗ nhẹ một cái, các bọt khí bên trong cũng bị bay ra ngoài.

Vương thị nhìn thấy hình dáng ban đầu của nó thì có chút lo lắng: “Thứ này… có thể ăn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn thần bí cười cười: “Đại tẩu đừng nóng vội, chờ lát nữa sẽ biết.”

Nàng đặt hai đế bánh bông lan vào bên trong lò nướng. Vương thị nhìn thấy rương gỗ này có thể nóng lên, cảm thấy cực kỳ mới lạ, nàng ấy nhìn lò nướng này chằm chằm không chớp mắt.

Đường Nguyễn Nguyễn hỏi Thải Vi: “Trong viện bố trí ổn thỏa chưa? Lão phu nhân ở bên kia có qua không?”

Thải Vi gật gật đầu: “Tiểu thư, nô tỳ đã an bài thỏa đáng.”

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn sáng ngời, nàng đột nhiên có chút mong chờ trời nhanh tối lại.

“Nguyễn Nguyễn!” Vương thị đột nhiên hét lên: “Nó… Vừa kêu lên!”

Thì ra là lò nướng đã hết thời gian được hẹn giờ, cho nên lúc này đột nhiên phát ra âm thanh “Tít tít.”

Đường Nguyễn Nguyễn đã quen với việc này nên không còn kinh ngạc mà chỉ nói: “Tỷ chớ khẩn trương, là bánh đã ra lò!”

Nàng nhấc hai cái khuôn bánh ra khỏi lò, khuôn còn nóng tới nỗi phải nhanh chóng đưa tay lên chạm vào tai.

Vương thị tò mò tiến lại gần xem…

Ôi! Rất thơm! Bánh bông lan vừa nướng xong toả ra hương vị vừa ngọt vừa ấm, trải đều trong khuôn bánh, trông nhỏ gọn lại mềm mại, làm người ta nhịn không được muốn nhấn nhấn lên mấy cái.

Vương thị lại ngửi ngửi, thấy khứu giác của mình như được đánh thức, trở nên say đắm trong hương vị này.

Ba năm qua, hơn phân nửa thời gian nàng không đụng tới mấy món mặn, nàng ăn chay cầu phúc cho Tần Tu Thệ, sao có thể ngửi được mùi vị thơm ngon như thế này đây!

Đường Nguyễn Nguyễn thấy khuôn mặt của nàng tràn ngập hưng phấn nâng niu khuôn bánh kem trên tay thì nói: “Đại tẩu cười lên thật đẹp!”

Vương thị ngẩn ra, trên mặt có chút ửng đỏ .

Thật sự là lâu lắm rồi nàng ấy không cười, được Đường Nguyễn Nguyễn khen như vậy cũng có chút ngượng ngùng: “Làm sao so được với đệ nhất mỹ nhân Đế Đô như đệ muội… Trù nghệ của muội tốt như vậy, chắc chắn có thể nắm chặt lấy dạ dày của A Viễn, còn có thể nắm được tâm của hắn!”

Mặt Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời đỏ ửng: “Đại tẩu đừng trêu ta…”

Vương thị lại cười: “Hai người là tân lang tân lương mà còn ngại ngùng khi bị trêu chọc sao…”

Đường Nguyễn Nguyễn mím môi không đáp, nàng nhớ tới tối hôm qua hắn ôm nàng vượt nóc băng tường. Bàn tay to hữu lực của hắn vòng qua eo thon nhỏ của nàng, thân mình hai người kề sát nhau, nàng vừa nâng mắt lên đã thấy rõ ràng khuôn mặt cùng chân mày khí phách của hắn.

“Nguyễn Nguyễn?” Vương thị thấy nàng thất thần thì nhướng mày hỏi: “Muội đang nhớ A Viễn sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn bị đoán trúng tâm tư, vội vàng nói: “Ta… Ta không nhớ! Ta đang tính xem khi nào Thanh Hiên và Minh Hiên trở về?”

Vương thị nói: “Không phải vừa rồi muội nói bọn hắn theo A Viễn đi săn bắn rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu.

Vương thị lại cười nàng: “Còn nói không nghĩ tới A Viễn?”

Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười, thì ra lúc Đại tẩu không phát tiết cơn cuồng nộ lại là người như thế này!

Chờ sau khi bánh nguội, hai người bưng khuôn bánh ra, Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu hướng dẫn Vương thị lấy bánh vừa nướng chín mềm ra khỏi khuôn. Đầu tiên nàng úp ngược khuôn bánh trên đĩa lớn, sau đó lại mở ra, dùng dao nhọn đâm vào giữa bánh và khuôn, nàng cứ men theo khuôn bánh mà quay một vòng, cuối cùng thuận lợi lấy bánh ra khỏi khuôn.

Vương thị học theo các bước lấy bánh ra khỏi khuôn của Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng tay nàng ấy lại không dứt khoát cho nên phần bánh được lấy ra miễn cưỡng giống với hình tròn, lại còn dính một chút trong thành khuôn.

Vương thị cảm thấy hơi ảo não mà nhìn vào bánh bông lan, phiền muộn lại dâng lên: “Ta làm không tốt lắm…”

Đường Nguyễn Nguyễn lại không để bụng, nàng vội vàng nói: “Đại tẩu, không sao đâu, lần đầu tiên làm được như thế này là rất tốt rồi!”

Dứt lời, nàng đưa tay lấy nốt phần bánh dính lại trong khuôn ra, đưa cho Vương thị: “Tỷ nếm thử xem!”

Vương thị bán tín bán nghi nhận lấy rồi từ từ bỏ vào miệng. Bánh bông lan vàng ươm vẫn chưa phủ kem, hoàn toàn đậm vị trứng sữa thanh thuần, nóng hổi toả ra hương thơm ngào ngạt, một miếng nhỏ tan trong khoang miệng, vị giác đều bị đánh thức.

Vương thị phấn khởi nói: “Đệ muội! Cái này…”

* Chí thiện: Trong chân – thiện – mỹ, ở đây là sống tốt, không làm điều ác, trích trong Lễ Kí 禮記: “Đại học chi đạo, tại minh minh đức, tại thân dân, tại chỉ ư chí thiện”

*Lập được chiến công, đã đánh là phải thắng, không cần giải thích lý do. Vì trước giờ xuất binh các bá quan văn võ triều đình đã họp bàn, phân tích thiệt hơn mạnh yếu, vị tướng nào thấy đủ sức cầm binh dẹp giặc thì nhận lãnh binh phù xuất binh. Nếu xuất binh bại trận thì bị xử trảm hoặc tru di tam tộc. Ở đây, Tần Tu Viễn chấp nhận lãnh binh để lập chiến công mới được Hoàng đế giao binh phù cho, tin tưởng trở lại.

*Ngạch cửa hay còn được gọi là con ngạch, là một trong những chi tiết không thể thiếu trong những công trình dân dụng. Chúng là phần tiếp giáp giữa mảnh sân và nền của một ngôi nhà. Thông thường, ngạch cửa có độ cao được nâng bằng với nền và có độ rộng bằng với kích thước cột cửa (khoảng 2 tấc).

*Trường mi nhập tấn: chân mày dài đến hai bên thái dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.