Chương 34: Bánh Tart Trứng
Tần Tu Viễn đang xấu hổ, sắp sụp đổ đến nơi nên có chút nóng nảy: “Không ăn! Ta đi trước đây!”
Dứt lời, hắn chạy trối chết mà ra khỏi Phi Hiên Các.
Trên tay Đường Nguyễn Nguyễn bưng một đĩa bánh Tart Trứng vừa mới nướng xong, nàng không hiểu nguyên do mà chớp chớp mắt hỏi: “Tần Trung, tướng quân làm sao vậy?”
Tần Trung cũng không hiểu: “Có lẽ tướng quân không đói bụng?” Dứt lời, hắn lại trông mong nhìn thoáng qua bánh Tart Trứng trong tay Đường Nguyễn Nguyễn, lại còn nuốt nước miếng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế liền nói: “Ngươi chờ ta một lát, ta gói một ít cho ngươi, mang theo trên đường để ăn.”
Tần Trung thụ sủng nhược kinh: “Đa tạ phu nhân!”
…..
Tần Tu Viễn ra đến cửa đã thấy Tần Dũng đang ngồi ở vị trí đánh xe. Ngày thường ba người này đều cưỡi ngựa nhưng hôm nay nhìn trời có vẻ sắp mưa cho nên đổi thành xe ngựa. Tần Tu Viễn vừa mới lên xe thì Tần Trung theo đuôi tiến vào, trong tay còn cầm theo một hộp thức ăn.
Tần Tu Viễn nhíu mày: “Thứ này từ đâu mà có?”
Tần Trung cười hắc hắc: “Là phu nhân cho.”
Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói: “Không phải ta đã nói là không ăn sao? Sao nàng lại nhất quyết phải đưa chứ?”
Nói xong, khóe miệng hắn lại không kiềm chế được mà nhếch lên.
Tần Trung bày ra vẻ mặt vô tội: “Đây là phu nhân cho thuộc hạ…”
Sắc mặt Tần Tu Viễn đột nhiên biến đổi: Cái gì?
Tần Tu Viễn không nói thêm gì nữa, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn kia. Tần Trung lại cảm nhận thấy sát ý mạnh mẽ xung quanh, hắn liếc trộm Tần Tu Viễn một cái, phát hiện sắc mặt hắn xanh mét, môi cũng mím chặt. Dường như… Không đúng lắm, Tần Trung yên lặng suy tư một phen, thật sự không biết mình đã làm sai cái gì.
Tần Tu Viễn khẽ hừ một tiếng sau đó nghiêng đầu đi.
Ánh mắt kia… Tần Trung chỉ có thể tự an ủi mình. Hắn vô tội ôm hộp thức ăn, ăn cũng không được, mà không ăn thì đói, rối rắm cả buổi vẫn không biết nên làm gì cho phải.
…..
Minh Sương vừa giúp Đường Nguyễn Nguyễn bưng đĩa, vừa nói: “Tần Trung được cho bánh Tart Trứng, trong lòng chắc chắn là rất vui vẻ! Chúng nô tỳ còn chưa được ăn nữa đó!”
Thải Vi cười chế nhạo: “Minh Sương trở nên nhỏ mọn từ khi nào vậy? Có mấy chiếc bánh Tart Trứng vừa mới làm thử, lát nữa tiểu thư nhất định sẽ làm ngon hơn!”
Minh Sương nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tức giận mà phồng lên: “Ta, ta thích ăn món ngon phu nhân làm thì sao? Ta làm việc chăm chỉ cũng không lười biếng!”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Được rồi! Đừng chọc Minh Sương nữa, có thời gian trêu trọc nhau, không bằng đến học cách làm bánh Tart Trứng cùng ta.”
Ba nha hoàn nghe xong liền cảm thấy hứng thú, lập tức chạy tới vây quanh người nàng. Đêm qua nàng vừa nảy sinh ý tưởng làm bánh tart trứng. Đường Nguyễn Nguyễn phát hiện sáng nào Tần Tu Viễn cũng vội vàng ra cửa, thường xuyên không kịp dùng bữa.
Ngày thường nàng cũng thích tự nấu tự ăn, cho nên nghĩ chỉ cần dậy sớm hơn một chút, thuận tiện làm chút gì đó cho hắn ăn cùng.
Đường Nguyễn Nguyễn chẳng những có thể làm mấy món ăn vặt thường thấy hay một số món ăn vặt của những địa phương khác mà còn biết chế biến đồ uống thanh mát khác nữa.
Hôm qua nhìn thấy trong phòng bếp nhỏ còn trứng gà, vì thế sáng sớm nàng đã dặn dò Thải Vi đến Thanh Mộc Trai mua sẵn đế bánh Tart trở về.
Khâu nướng bánh chính là bước quan trọng của món bánh Tart Trứng này, cho nên sau khi Đường Nguyễn Nguyễn gom được đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nàng dự tính làm thử vài cái trước rồi bỏ vào trong lò nướng “Của hồi môn” của mình.
Ban đầu nàng cũng hết sức buồn bực, lò nướng này giống như một cái rương gỗ tinh xảo, nhìn bên ngoài không khác mấy cái gương rỗ bình thường là bao. Mặt trên có thêm một núm vặn, có thể điều chỉnh thời gian và nhiệt độ. Nhưng điểm kỳ quái chính là nơi này không có điện, không có lửa, rốt cuộc nó nóng lên bằng cách nào?
Mặc kệ, nàng ôm tâm trạng thấp thỏm thử xem, điều chỉnh lò nướng đến nhiệt độ và thời gian thích hợp, sau đó đặt Tart Trứng đã chuẩn bị vào. Trăm triệu lần nàng cũng không nghĩ tới, vậy mà một lần thử đã thành công!
Hương vị ngọt ngào quen thuộc sau khi bật lò nướng làm cho nàng cảm thấy như thể mình đã xuyên không trở về thời hiện đại.
Mẻ bánh đầu tiên đã xếp vào hộp thức ăn cho Tần Trung, bây giờ nàng đã có tự tin bắt đầu làm mẻ bánh thứ hai. Nàng bắt đầu chuẩn bị phần nhân bánh Tart Trứng một lần nữa, lấy ba quả trứng gà mới, vừa đập nhẹ vỏ đã nứt ra, lòng trứng trượt vào trong bát.
Bởi vì không có máy đánh trứng cho nên nàng dùng đũa đánh tan trứng gà, đôi đũa cứng rắn đánh vào trong lòng trứng mềm mại đến lúc khơi gợn thành sóng nhỏ, đụng vào bát sứ vang lên âm thanh thanh thúy, vô cùng dễ nghe.
Đường Nguyễn Nguyễn có kiến thức cơ bản chắc chắn cho nên lực đánh trứng vừa đủ, nhanh chóng đánh đến lòng đỏ lòng trắng trứng hoàn toàn hòa tan.
Tiếp theo, nàng thêm đường mịn, một ít bơ lạt và sữa bò tươi vào phần trứng vừa rồi. Lại tiếp tục dùng đôi đũa kiên nhẫn đánh đều, ba nha hoàn đứng ở một bên đều lộ ra vẻ mặt tò mò nhìn chén trứng màu vàng tươi đang dần dần chuyển sang vàng nhạt mà không biết được dùng để làm gì.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy các nàng nhìn rất nghiêm túc, liền nói: “Các ngươi xem, đây chính là nhân bánh Tart Trứng, muốn nướng bánh Tart Trứng được nhẵn mịn mềm như bông thì nhất định phải thực hiện bước này cho thật kỹ, như thế này…”
Nàng đổ trứng vào một cái muỗng rây mịn sau đó dùng bát sứ khác hứng bên dưới. Lần này lọc xong, dường như nhân bánh Tart Trứng đã trở nên sánh mịn hơn, cũng thật dễ dàng chảy vào bát.
Đường Nguyễn Nguyễn lại lần lượt xếp hơn mười chiếc đế bánh tart còn lại thành hàng, dùng thìa cẩn thận múc nhân lỏng vào trong đó.
“Giống như mấy cái chén nhỏ đựng cháo vậy!” Minh Sương nhịn không được lên tiếng, Thải Bình ở một bên cũng gật gật đầu: “Giống thật!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Một hồi nướng xong sẽ không giống nữa, tuy nhiên, hỗn hợp này chỉ có thể múc vào đế tám phần thôi, đầy quá sẽ bị trào ra ngoài!”
Các nàng cũng không hiểu cái gì sẽ trào ra ngoài mà chỉ biết Đường Nguyễn Nguyễn đã làm món gì thì món đó nhất định sẽ ăn ngon.
Đường Nguyễn Nguyễn nhanh chóng chuẩn bị xong bánh Tart Trứng, nàng đếm đếm qua, tổng cộng có mười lăm cái.
Nàng dứt khoát nâng khay lên, đặt vào bên trong lò nướng. Sau khi điều chỉnh nhiệt độ và thời gian xong xuôi, chờ chừng không quá mười lăm phút là có thể ăn.
Bánh Tart Trứng được nướng bên trong, phần nhân bánh ở giữa từ từ rắn lại, sau đó giống như được thổi bong bóng vào, mặt bánh phồng lên chút một, nhìn rất đáng yêu.
Quá trình này vô cùng thú vị, chỉ tiếc là hộp gỗ của Đường Nguyễn Nguyễn không có tấm kính trong suốt để quan sát từ bên ngoài cho nên nàng chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm của mình để phán đoán độ chín của bánh Tart Trứng.
Đường Nguyễn Nguyễn tính toán thời gian, cảm thấy đã đúng lúc bánh chín liền tắt lò nướng, dùng sức kéo một cái, một đĩa bánh Tart Trứng chín vàng rực rỡ đã được kéo ra ngoài.
“Mùi thơm này thật tuyệt vời!” Trong lò nướng toả ra hương thơm ngào ngạt, nóng hổi phả vào mặt làm cho các cô nương thích thú không ngừng. Mấy chiếc bánh Tart Trứng ngoan ngoãn xếp hàng trên khay, đế bánh Tart Trứng ban đầu dẹp dẹp được nướng đến phồng lên, là cả chiếc bánh cao lên một tầng, ở giữa là nhân bánh, lúc này đã sớm đông lại thành màu vàng nâu, nhìn thôi cũng cảm thấy đây là món ăn vô cùng ngon miệng.
Đường Nguyễn Nguyễn vừa lòng nhìn nhìn một khay bánh Tart Trứng, hỏi: “Ai muốn nếm thử trước đây?”
“Ta!” Một giọng nói lạ lẫm non nớt vang lên. Đường Nguyễn Nguyễn giật nảy mình hỏi lại: “Vừa rồi ai lên tiếng vậy?”
Thải Vi và Thải Bình quay ra nhìn nhau, duy chỉ có Minh Sương kinh ngạc đáp: “Minh Hiên tiểu công tử, sao người lại tới đây?”
Đường Nguyễn Nguyễn từ sau bệ bếp bước ra, nàng phát hiện có một nam hài tử đang đứng ở cửa phòng bếp, cũng không biết hắn đến đây từ lúc nào, nhưng mà lúc này lại tích cực báo danh muốn ăn bánh Tart Trứng, chắc là đã tới lâu rồi.
Minh Hiên thấy bị phát hiện thì ngượng ngùng thè lưỡi, nói: “Ta, ta cũng muốn ăn…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Vậy thì lại đây.”
Minh Hiên lập tức chạy tới, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào bánh Tart Trứng trên đĩa. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng cầm lấy một cái, giúp hắn bóc lớp vỏ giấy bên dưới, sau đó mới nói: “Cẩn thận nóng!”
Hai tay Minh Hiên nhận lấy bánh Tart Trứng cực kỳ hiếm lạ này, hắn dùng sức hít hít: “Đây là món gì vậy? Sao lại thơm như thế!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Trong này có trứng gà, sữa bò…” Bơ lạt gì đó nàng liền tự động bỏ qua, dù sao đứa nhỏ này nghe cũng không hiểu. Minh Hiên thì bĩu môi: “Ta ghét nhất là ăn trứng gà, một chút hương vị cũng không có.”
Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ tới có một lần dùng bữa sáng cùng lão phu nhân, trứng gà trong phủ không phải luộc thì chính là hấp, tiểu công tử ăn từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ là đã sớm chán rồi. Vì thế nàng liền nói: “Trứng gà này của ta chính là trứng gà đã được nướng qua, hương vị không giống trứng gà trong phủ, không tin Tiểu Minh Hiên cứ nếm thử đi!”
Tuy Minh Hiên còn bán tín bán nghi nhưng bánh trong tay thật sự thơm đến mê người. Đầu tiên hắn cắn một miếng đế bên ngoài của bánh Tart Trứng, lớp vỏ bánh này được nướng tới xốp giòn tan, miếng bánh rơi vào trong miệng, hắn nhịn không được nhai ọp ẹp rồi nuốt xuống.
Sau đó nó lại cắn tới phần nhân bánh, mềm mịn vô cùng, phần nhân của bánh không đông cứng quá mà cũng không còn sền sệt, hương vị đậm đà, mùi trứng và sữa cũng kết hợp vô cùng hoàn mỹ, còn có chút nóng miệng.
Minh Hiên thổi thổi bánh Tart Trứng, hắn ăn hết sức vui vẻ, không khỏi tán dương: “Ngon quá! Bánh ngon quá đi!”
“Ngươi là nữ ngự trù mới tới sao? Ngươi thật giỏi!” Minh Hiên không quen biết Đường Nguyễn Nguyễn, chỉ cảm thấy nữ ngự trù này vừa xinh đẹp lại có trù nghệ cao, tức khắc cảm tình với nàng tăng lên gấp bội.
“Tiểu công tử, đây là phu nhân được tướng quân cưới vào cửa, người phải gọi là Tam thẩm!” Minh Sương cúi người xuống, giới thiệu với hắn.
“Tam thẩm?” Minh Hiên nhét nửa chiếc bánh Tart Trứng còn lại vào miệng, hai má hắn phồng lên, ánh mắt còn hơi nheo lại.
“Mẫu thân nói Văn Thần thế gia quen gạt người, ngươi chắc chắn cũng không phải hạng người tốt lành gì…”
Minh Hiên nói thầm trong miệng, hắn lại không biết ba nha hoàn bên cạnh nghe xong lại có chút kinh ngạc. Đường Nguyễn Nguyễn cười không thèm để ý: “Vậy ngươi có nghĩ ta là người tốt không?”
Minh Hiên suy nghĩ một chút mới nói: “Ngươi cho ta ăn thêm một cái, ta liền nói cho ngươi biết…”
Đường Nguyễn Nguyễn dở khóc dở cười: “Ngươi thích ăn bao nhiêu cũng được.”
Minh Hiên cao hứng cầm lấy một chiếc bánh Tart Trứng, thích thú đưa vào trong miệng. Ba nha hoàn thấy thế cũng không cam lòng đứng yên, liền chủ động lấy bánh Tart Trứng bắt đầu thưởng thức.
…..
Nhưng có người, vận khí lại không được tốt như vậy.
Tính tình Tần Dũng vốn dĩ nóng nảy, hôm nay hắn đánh xe ngựa, suốt quãng đường chạy nhanh hết cỡ, phong cách đánh xe giống như sắp làm cho ngựa điên cuồng sắp khiến cả xe ngựa tan tành trong chớp mắt.
Dù sao Tần Tu Viễn ngồi lâu cũng đã quen, nhưng Tần Trung lại đứng ngồi không yên. Hắn ôm chặt hộp thức ăn, sợ bánh Tart Trứng bị xóc nảy biến dạng. Thấy Tần Tu Viễn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn liền yên lặng mở hộp thức ăn, lấy một chiếc bánh Tart Trứng ra.
Bốn chiếc bánh Tart Trứng ánh vàng rực rỡ nằm chỉnh tề ở trong đĩa, dường như thiếu một cái thì bức tranh này sẽ không còn hoàn chỉnh nữa, trong nháy mắt Tần Trung có chút luyến tiếc không nỡ ăn.
Bình thường bọn họ đã quen ăn cơm trong quân doanh, đối với những món ăn tinh tế này, tất nhiên là không có kinh nghiệm gì, cũng không biết xuống tay như thế nào. Hắn một tay cầm lấy bánh Tart Trứng, một tay nhẹ nhàng lột bỏ lớp giấy phía dưới, quả trứng này nhìn giống như một cái chén nhỏ, trên thực tế cho dù có bị xóc nảy thì nhân bánh cũng không bị chảy xuống, hắn cảm thấy có chút thần kỳ. Vốn chưa dùng bữa sáng, lúc này hắn đã hơi đói bụng cho nên cũng vội vàng bỏ miếng bánh Tart Trứng vào trong miệng.
“Ngoàm!” Vừa cắn một miếng đã hết nửa chiếc bánh. Tiếng động này làm cho Tần Tu Viễn phải quay mặt lại, ánh mắt hắn dừng lại trên cái bánh Tart Trứng, cũng không nói gì.
Lúc này Tần Trung đang thưởng thức mỹ vị, không có ý thức được sự thay đổi của Tần Tu Viễn, bánh Tart Trứng vừa vào miệng đã thơm hương mềm mịn, nhân bánh còn âm ấm tạo nên sự tương phản rõ rệt với phần vỏ bánh vàng giòn, các lớp hương vị vô cùng phong phú, làm ngươi ta ăn tới mức thích thú không thôi. Tần Trung cắn hai miếng đã xử lý xong một cái bánh Tart Trứng, thấy chưa hết thèm liền mở hộp lấy thêm một cái nữa. Lúc này hắn mới phát hiện sắc mặt Tần Tu Viễn không đúng, thậm chí còn ý vị sâu xa nhìn vào bánh Tart Trứng trên tay mình.
“Có ngon không?” Tần Tu Viễn lạnh lùng hỏi. Tần Trung bị hỏi đến mức không hiểu ra sao, liền thành thật đáp: “Ngon lắm!”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn híp lại: “Thật sự ngon sao?”
Tần Trung nhớ lại đêm tân hôn, đại tướng quân không vào viên phòng cùng phu nhân, chắc là ngài ấy không thích phu nhân… Bây giờ mình lại khen phu nhân như thế, khó trách lại chọc cho ngài ấy không vui!
Cả người Tần Trung cứng đờ, lời nói không thành thật mà đáp lại: “Không ngon.”
Khát vọng được sống của hắn rất mạnh mẽ, kiên định lắc đầu: “Món này thực sự không ngon chút nào!”
Sắc mặt Tần Tu Viễn càng ngày càng khó coi, mặt hắn tái mét phun ra ba chữ: “Ra ngoài.”
Vẻ mặt Tần Trung có chút vô tội nhìn hắn một cái: Tu La tướng quân này lại xảy ra chuyện gì vậy?
Hắn không còn cách nào nữa, đành phải nghe lời thu lại bánh Tart Trứng, vén rèm lên, ngồi xuống bên cạnh ghế của phu xa. Tần Dũng thấy hắn ôm một hộp thức ăn đi ra, có chút buồn bực nói: “Sao ngươi lại ra đây?”
Tần Trung rầu rĩ: “Ta cũng muốn biết nguyên nhân tại sao.”
Hắn nhìn Tần Dũng một cái, sau đó lại phàn nàn: “Ngươi đánh xe kiểu gì vậy? Làm bánh Tart Trứng của ta vỡ rồi!”
Dứt lời, vẻ mặt đầy yêu mến mà ăn xong chiếc bánh Tart Trứng thứ hai, nuốt xuống một miếng, vị ngọt ấm áp làm cho tâm tình của hắn dịu đi rất nhiều. Phu nhân làm bánh Tart Trứng này quá ngon! Tướng quân ở trong phúc mà không biết hưởng. Tần Dũng đang nắm dây cương, lúc này cũng bị đồ ăn trong tay Tần Trung hấp dẫn, bèn hỏi: “Ngươi đang ăn cái gì đó?”
Tần Trung chu chu môi, nói: “Đây là bánh Tart Trứng phu nhân làm, còn có hai cái thôi.”
Tần Dũng thấy vậy liền xin: “Ta cũng chưa ăn, cho ta một cái.”
Tần Trung che lấy hộp thức ăn, nghiêm mặt nói: “Cho ngươi nhiều nhất một cái!”
Tần Dũng liếc hắn một cái: “Nhỏ mọn! Một chiếc thì một chiếc.”
Sau đó hắn liền ném dây cương cho Tần Trung: “Ngựa giao cho ngươi, ta vào bên trong nghỉ lát, ăn một chút lót bụng.”
Dứt lời hắn liền cầm lấy một cái bánh Tart Trứng Tần Trung đưa qua, thuận thế chui vào xe ngựa. Tần Dũng ngồi ở ghế phụ bên trong xe, thật thà cười với Tần Tu Viễn một cái, sau đó liền thô lỗ cầm lấy chiếc bánh Tart Trứng nhỏ xinh, “ngoàm ngoàm” nhét hết vào trong miệng rồi nuốt xuống.
…
“Ợ…” Minh Hiên vỗ vỗ cái bụng tròn vo của mình, thỏa mãn ợ ra một tiếng.
Đường Nguyễn Nguyễn có chút lo lắng hỏi: “Ngươi không cảm thấy khó tiêu sao?”
Đứa nhỏ mới bảy tuổi này ăn một lần năm cái bánh Tart Trứng, cũng may là lúc làm bánh Tart Trứng nàng đã khống chế lượng đường, chứ không ăn một hồi sẽ thấy ngấy.
“Nếu không phải quá no, ta còn muốn ăn thêm một cái nữa!” Minh Hiên lau miệng, cười khanh khách đáp lại. Phòng bếp nhỏ không có ghế, hắn liền ngồi trên bàn, dùng cánh tay chống đỡ thân thể, hai cái chân nhỏ nhắn lắc qua lắc lại phía dưới.
Minh Sương hỏi: “Tiểu công tử… Sao người đột nhiên lại đến Phi Hiên Các? Người đến tìm tướng quân sao?”
“Ôi!” Minh Hiên vỗ ót nói: “Sao ta lại có thể quên mất chính sự như vậy!”
Hắn chống tay, từ trên bàn nhảy xuống, vẻ mặt ảo não nói: “Có phải Tam thúc đã đi rồi không?”
Ba nha hoàn cùng nhau gật đầu. Cái miệng nhỏ của hắn lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng không đợi được Tam thúc, làm sao bây giờ…” Giọng nói của hắn mang theo chút nức nở.
Đường Nguyễn Nguyễn tiến lên, ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nàng ôn hòa nhìn thẳng hài tử trước mắt: “Minh Hiên đến tìm Tam thúc, có chuyện gì không?”
Minh Hiên nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, do dự một chút, nói: “Con thấy Tam thẩm cũng không giống người xấu…”
Đường Nguyễn Nguyễn bị câu nói này chọc cười: “Sau đó thì sao?”
Minh Hiên liền trở nên trịnh trọng: “Con nói cho thẩm biết bí mật của con… Con tới tìm Tam thúc để thúc ấy dạy con võ nghệ.”
Khóe mắt Đường Nguyễn Nguyễn khẽ giật giật: Đây đâu phải là bí mật gì, chẳng lẽ từ trên xuống dưới Tần phủ chưa biết chuyện sao?
Đường Nguyễn Nguyễn cũng nghiêm túc hỏi lại: “Vậy tướng quân đáp ứng chưa?”
Minh Hiên làm ra bộ dáng giống ông cụ non, hắn thở dài: “Con thường không tìm thấy Tam thúc, còn chưa bái sư thành công… Thúc ấy toàn xuất quỷ nhập thần!” Đường Nguyễn Nguyễn không khỏi cười ra tiếng, nàng lại nhớ tới một chuyện: “Vậy mẫu thân có biết con đến tìm Tam thúc học võ không?”
Minh Hiên vội vàng nói: “Mẫu thân con còn chưa biết, nhưng ngàn vạn lần không nên nói cho bà ấy biết!”
Lần trước Đường Nguyễn Nguyễn đã được nghe kể về nguyên nhân Vương thị không muốn cho Minh Hiên tập võ, nàng liền nói: “Con cũng không thể gạt mẫu thân cả đời được… Nếu mẫu thân con vẫn không đồng ý, vậy con tính sao?”
Chương 35: Bánh Mochi matcha đậu đỏ
Minh Hiên bĩu môi: “Chỉ cần Tam thúc thật sự chịu dạy con tập võ, con sẽ không sợ… Mẫu thân con không dám tìm Tam thúc gây sự đâu, nương chỉ dám ăn hiếp Nhị thúc thôi…”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy thì cảm thấy kỳ quái: “Vì sao lại ăn hiếp Nhị thúc?”
Minh Hiên lắc đầu: “Con cũng không biết… Trước kia phụ thân và mẫu thân có quan hệ rất tốt với Nhị thúc, nhưng sau khi phụ thân không còn nữa, mẫu thân thường xuyên trách cứ Nhị thúc, con có hỏi vì sao nhưng bà ấy lại không muốn nói.”
Đường Nguyễn Nguyễn vẫn có chút nghi hoặc, nàng nhìn Minh Sương một cái, Minh Sương cũng lắc đầu với nàng. Đường Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì không hỏi nữa, mà chỉ nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện không vui kia… Mỗi tối, Tam thúc con xong việc ở quân doanh thì đều trở về, nếu lúc đó con rảnh rỗi có thể chạy tới đây tìm Tam thúc.”
Minh Hiên bày ra vẻ mặt mất mát: “Buổi tối mẫu thân con sẽ theo dõi chặt chẽ cho nên con không thể ra ngoài… Chỉ khi nào bà tự nhốt mình trong Phật đường vào ban ngày thì mới có thể lẻn ra khỏi thư phòng.”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc: “Mỗi ngày mẫu thân của con đều ở Phật đường sao?”
Minh Hiên nói: “Vâng, mẫu thân con nói muốn cầu nguyện cho phụ thân, để ông ấy sớm đến miền cực lạc.”
Đường Nguyễn Nguyễn nhịn không được có chút thổn thức: “Tình cảm của phụ mẫu con chắc chắn rất tốt… Mẫu thân nhất định là yêu phụ thân con rất nhiều.”
Minh Hiên mím môi, hắn nhỏ giọng nói: “Nhưng hình như mẫu thân không yêu con và ca ca…”
Đường Nguyễn Nguyễn không thể tin được, nói: “Con nói cái gì vậy?”
Minh Hiên lập tức thu lại thần sắc trên mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Không có gì! Con nói bậy thôi!”
Hắn vỗ vỗ cái mông mình vì vừa ngồi trên bàn dính tro bụi, sau đó sửa sang lại vạt áo một chút rồi mới nói: “Mẫu thân con sắp ra khỏi Phật đường, con phải đi đây!”
Dứt lời, liền xoay người chạy ra ngoài. Chạy không được hai bước, hắn lại quay đầu nói: “Tam thẩm… Lần sau con… Con có thể ăn bánh Tart Trứng nữa không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Đương nhiên có thể, còn có rất nhiều món ăn vặt khác…”
“Vâng!” Ánh mắt Minh Hiên sáng ngời, hắn cao hứng chạy đi.
Minh Sương nói: “Nhân duyên của phu nhân thật sự rất tốt, tiểu công tử vô cùng nghịch ngợm, ngoại trừ Đại phu nhân cùng tướng quân thì không có ai quản được hắn…” Nàng ấy nhớ tới lúc trước Minh Hiên trêu chọc một tiểu nam hài, hại nhi tử nhà người ta tè ra quần, thật sự là làm cho người khác đau đầu không thôi.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nói: “Ta cảm thấy, hắn rất đáng yêu.”
…..
Mỗi ngày đều trôi qua giống như nước chảy mây trôi, Đường Nguyễn Nguyễn ở phủ Trấn Quốc tướng quân sống những ngày ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, lúc nào cũng nhàn hạ đọc sách vẽ tranh, nàng còn nghiên cứu một vài món ăn mới, tự do tự tại. Hôm nay nàng vốn định tới Thanh Mộc Trai mua ít đồ, vừa chuẩn bị tươm tất định dẫn Thải Vi ra cửa thì đột nhiên thấy nha hoàn bên cạnh lão phu nhân tiến vào: “Tam phu nhân, lão phu nhân mời người đến chính sảnh một chuyến, Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư vừa tới.”
Đường Nguyễn Nguyễn chưa kịp phản ứng: “Ngôn phu nhân sao?”
Nha hoàn đáp: “Chính là phu nhân của Chỉ huy sứ Tuần Phong Doanh, trước kia ngài ấy thường xuyên dẫn Ngôn tiểu thư đến phủ chúng ta làm khách, chỉ là hai năm gần đây không thường lui tới nữa, lần này tới lại chỉ đích danh muốn gặp người!”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu nói: “Vậy được, ngươi ra ngoài trước bẩm báo với mẫu thân, ta tới ngay đây.”
Dứt lời, chờ nha hoàn đi, Đường Nguyễn Nguyễn mới hỏi Minh Sương: “Ngươi có biết vì sao Ngôn phu nhân muốn gặp ta không?”
Minh Sương cũng có chút nghi hoặc: “Nô tỳ cũng không biết. Theo lý mà nói thì Ngôn gia đã đoạn tuyệt lui tới cùng phủ Trấn quốc tướng quân rồi, sao đột nhiên lại tới cửa chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng thấy tò mò: “Tại sao lại cắt đứt quan hệ, không còn lui tới?”
Minh Sương ở lâu trong phủ cho nên chuyện gì cũng biết, nàng ấy nghiêm mặt nói: “Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử của chúng ta vốn dĩ có hôn ước, nhưng kể từ khi Nhị công tử từ hôn, hai nhà cũng trở nên bất hòa.”
Nói đến đây, Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra Ngôn phu nhân này chắc hẳn là vị phu nhân mà nàng đã từng gặp lúc bồi Tần lão phu nhân đi xem ca kịch. Lúc đó, Tần lão phu nhân còn nhường nhịn Ngôn phu nhân tới ba phần, thì ra là bởi vì có quan hệ như thế này. Minh Sương lại có chút tiếc hận: “Vốn dĩ Ngôn tiểu thư cùng Nhị công tử cũng là một đôi trời sinh, dự định chờ Nhị công tử từ Bắc Tề trở về sẽ tổ chức hôn yến… Nhưng không nghĩ tới Nhị công tử bị thương ở cánh tay, hai người liền… Tất cả mọi người đều cảm thấy có chút đáng tiếc, Ngôn tiểu thư dung mạo xinh đẹp như hoa, lại thấu tình đạt lý, ngay cả đối với hạ nhân chúng nô tỳ cũng vô cùng tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, trong lòng có tính toán, nàng nói: “Ta biết rồi, Thải Vi, theo ta đến tiền sảnh đi.”
…..
Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đi tới tiền sảnh đã nghe được trong tiền sảnh, Tần lão phu nhân cười sảng khoái.
“Ha ha ha, hài tử Chi Tâm này, thật sự rất hợp lòng ta!” Tần lão phu nhân nhìn Ngôn Chi Tâm ngồi ở một bên, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra vài phần. Đường Nguyễn Nguyễn đúng lúc bước vào cửa, nàng phúc thân: “Mẫu thân vạn an.”
Tần lão phu nhân thấy nàng đến thì cao hứng nói: “Mau đến gặp Ngôn phu nhân cùng Ngôn tiểu thư, à, con cứ gọi Chi Tâm tỷ tỷ là tốt rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười xoay người: “Bái kiến Ngôn phu nhân! Chi Tâm tỷ tỷ!”
Ngôn phu nhân tao nhã gật đầu cười, lần trước bà đã gặp qua Đường Nguyễn Nguyễn, ấn tượng đối với nàng rất tốt. Ngôn Chi ở một bên vội vàng đứng dậy, tiến lên nói: “Muội muội không cần đa lễ.”
Đường Nguyễn Nguyễn Ngước mắt nhìn nàng ấy, Ngôn Chi Tâm sinh ra đã có ánh mắt rất đẹp, con ngươi như sơn như mực, khóe mắt lại hơi hơi nâng lên, trong suốt còn có một tia quyến rũ, môi đỏ như son, lời nói ra cũng vô cùng êm tai…
“Muội muội không hổ là đệ nhất mỹ nhân Đế Đô, quả nhiên là kinh vi thiên nhân*.” Ngôn Chi Tâm ôn nhu cười, lời này nghe có vẻ khách sáo, nhưng lại cảm thán xuất phát từ nội tâm. Khí chất của nàng ấy so với khuê tú bình thường cũng hào sảng hơn một chút, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận. Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nói: “Tỷ tỷ quá khen! Muội muội đảm đương không nổi…”
Ngôn phu nhân cười nói: “Hài tử này cũng quá khiêm tốn, nàng không chỉ có bộ dáng đẹp, trù nghệ cũng rất tốt!” Dừng một chút, bà lại nói với Tần lão phu nhân: “Lần này ta dẫn Chi Tâm tới đây là muốn để nữ nhi đi theo Nguyễn Nguyễn nhà tỷ học nấu ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong có chút giật mình, nào có chuyện khuê tú Đế Đô tự mình xuống bếp? Càng không có chuyện tự mình tới nhà người khác học tập như vậy.
Ngôn Chi Tâm ho nhẹ một tiếng, nói: “Muội muội, từ khi mẫu thân của tỷ ăn được bắp rang bơ cùng trà trái cây mà muội làm thì nhớ mãi không quên, trở về vẫn luôn miệng nhắc tới, hy vọng có thể được ăn thường xuyên.”
Nàng ấy thân thiết kéo tay Đường Nguyễn Nguyễn lên rồi nói: “Là nữ nhi, ta cũng muốn học cách nấu ăn, vì mẫu thân làm tròn đạo hiếu, muội có thể dạy ta không?”
Ánh mắt của nàng ấy rất thành khẩn, giống như thật sự nghiêm túc đến đây học hỏi, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức nói: “Đây là việc nhỏ, muội muội tất nhiên sẽ hết lòng, chỉ là không biết tỷ tỷ muốn học vào lúc nào?”
Ngôn Chi Tâm nhoẻn miệng cười: “Hôm nay luôn đi!”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, nàng ấy cũng quá nóng vội rồi?
Tần lão phu nhân thêm vào: “Chi Tâm cũng không cần vội, tương lai còn dài mà…” Nói xong bà liền liếc nhìn Ngôn phu nhân một cái.
Ngôn phu nhân hiểu ý: “Đúng vậy, Chi Tâm chưa xuống bếp bao giờ, chỉ sợ là sau này sẽ phải thường xuyên đến phủ làm phiền các người…”
Tần lão phu nhân cười một tiếng: “Vậy chẳng phải là tốt hơn sao, Chi Tâm cũng có thể đến bồi chúng ta nhiều hơn.”
Hai người ngầm nói một hồi lâu, trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn không có biểu hiện gì nhưng trong lòng lại hiểu được vài phần. Tần lão phu nhân lại nói: “Nguyễn Nguyễn này, lúc con dạy Chi Tâm làm món ăn, nhớ phải làm nhiều một chút, để cho chúng ta cũng được nếm thử, Nhị ca của con cũng ở nhà, hãy mang đến cho hắn nếm thử.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: Con hiểu rồi.
Đây chính là một kế hoạch để thúc đẩy hôn sự giữa hai phủ, mục đích chính là tác hợp cho Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm. Đường Nguyễn Nguyễn dò hỏi: “Ngày xuân thì ăn chút đậu đỏ là tốt nhất, cổ nhân có câu “Nguyện quân đa thái hiệt, thử vật tối tương ti tư”*, muội cũng đang định dùng đậu đỏ làm chút đồ ăn vặt, tỷ tỷ có muốn cùng làm không?”
Tâm tư của Ngôn Chi Tâm bị nàng đoán trúng, trên khuôn mặt nàng ấy có chút ửng hồng, trầm mặc gật đầu. Ngôn phu nhân vui mừng ra mặt, nói với Tần lão phu nhân: “Tam tức phụ này của tỷ quả thật là thông minh sáng suốt.”
Trên mặt Tần lão phu nhân cũng lộ ra vài phần đắc ý: “Đương nhiên rồi!”
Đến lúc này, Đường Nguyễn Nguyễn cũng hiểu ý tứ của hai người, nàng thức thời đứng lên cáo lui: “Vậy Ngôn phu nhân cùng mẫu thân từ từ trò chuyện, bây giờ con muốn ra ngoài một chuyến, tỷ tỷ có muốn đi cùng muội không?”
Ngôn Chi Tâm nhìn thoáng qua Ngôn phu nhân, thấy mẫu thân gật gật đầu nói: “Đi đi!”
Ngôn Chi Tâm liền đỏ mặt, cùng Đường Nguyễn Nguyễn đi ra ngoài. Ngôn phu nhân uống một ngụm trà, do dự một lúc mới hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy… Chúng ta làm như vậy có tác dụng không?”
Tần lão phu nhân trầm ngâm nói: “Muội muội, tính tình A Dật nhà ta, ta rõ ràng nhất. Rất nhiều chuyện bề ngoài nhìn như không có chuyện gì xảy ra nhưng kỳ thật trong lòng để ý không thôi. Hắn cùng Chi Tâm là thanh mai trúc mã, tình cảm đã có từ nhỏ, sao có thể nói cạn là cạn được? Hắn bị thương ở tay, con đường làm quan bị chặt đứt cho nên cảm thấy thất bại, sợ không có mặt mũi nào đối mặt với Chi Tâm thôi.” Còn có một điểm bà không nói ra miệng, Tần Tu Dật là một người chu đáo dịu dàng như vậy, sao có thể cho phép bản thân trở thành gánh nặng cho người mình yêu thương đây?
Ngôn phu nhân nói: “Hy vọng như thế… A Dật… Hài tử này, thật sự là đáng tiếc.”
Trong lòng Tần lão phu nhân càng thêm chua xót, bà cười khổ một tiếng: “Thôi!”
…..
Xe ngựa của phủ Trấn quốc tướng quân chạy qua con đường dài lát đá phủ đầy rêu xanh, xe lắc lư chạy về hướng Thanh Mộc Trai. Trong xe nhỏ hẹp, Đường Nguyễn Nguyễn và Ngôn Chi Tâm ngồi đối diện nhau, trước đó hai người chưa quen biết nên cũng có chút xấu hổ. Đường Nguyễn Nguyễn phá vỡ sự im lặng trước: “Tỷ tỷ cùng Nhị ca, quen biết bao lâu rồi?”
Ngôn Chi Tâm hơi ngẩn ra, nàng ấy cúi đầu nói: “Mười hai năm rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thán: “Lâu như vậy sao?”
Ngôn Chi Tâm cảm thấy có chút ngoài ý muốn: “Lâu lắm sao?” Trên khuôn mặt trắng nõn của nàng ấy lại lộ ra biểu tình sầu bi: “Tỷ còn cảm thấy chưa đủ lâu, nếu có thể lâu hơn chút nữa, chàng đã không buông bỏ tỷ rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn thấy tâm trạng của nàng ấy có chút sa sút thì an ủi: “Sự thành hay không phải do người, tỷ tỷ cũng đừng khổ sở.”
Ngôn Chi Tâm cười nói: “Đáng ra mọi chuyện đã không tệ như bây giờ…” Hai người mới biết nhau đã có thể an ủi thân thiết như vậy, thật ra có chút ăn ý hiếm có.
Chuyện tình giữa hai người bọn họ, tuy Đường Nguyễn Nguyễn không biết rõ ràng lắm, nhưng có thể khẳng định Ngôn Chi Tâm thật sự một lòng một dạ với Tần Tu Dật. Hai người trò chuyện câu được câu chăng, thoáng chốc đã tới Thanh Mộc Trai. Đường Nguyễn Nguyễn dẫn Ngôn Chi Tâm vào trong, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy Xảo bà bà đứng trước quầy, đang tính toán sổ sách.
“Xảo bà bà!” Đường Nguyễn Nguyễn tươi cười rạng rỡ.
“Nguyễn Nguyễn tới rồi!” Xảo bà bà ngẩng đầu lên, bà cao hứng cười lớn, đôi mắt híp thành một khe, bà bà nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm thì gật đầu cười: “Có khách mới tới mua hàng.”
“Khách mới từ đâu đến?” Hồ chưởng quỹ từ trong phòng ngó đầu ra, vẻ mặt cảnh giác nói: “Chẳng lẽ là tên đăng đồ tử nào tới trêu chọc A Xảo nhà ta?”
Ngôn Chi Tâm thấy thế cũng thấy hơi cả kinh. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Tỷ tỷ đừng sợ, Xảo bà bà này và Hồ lão bản đều là người tốt, Hồ lão bản có hai đặc điểm, cái thứ nhất chính là tính tình có chút nóng nảy, cái thứ hai chính là lưu luyến si mê Xảo bà bà.”
Ngôn Chi tâm cũng có chút tò mò nhìn Hồ chưởng quỹ cùng Xảo bà bà, nàng ấy lễ phép gật đầu.
Xảo bà bà nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Gần đây ngươi thường để Thải Vi cùng Thải Bình nha đầu đến lấy đồ, thật lâu rồi không nhìn thấy ngươi…”
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Khoảng thời gian trước chân bị thương nên ta phải ở trong nhà tĩnh dưỡng mấy ngày, bây giờ đã tốt hơn rồi, hôm nay ta muốn tới đây mua chút đồ, thuận tiện thăm hai người.”
Xảo bà bà nghe thấy vậy liền từ phía sau quầy đi ra, quan sát Đường Nguyễn Nguyễn từ trên xuống dưới: “Ngươi không sao chứ? Còn bị thương ở đâu nữa không…”
Trên khuôn mặt từ ái của Xảo bà bà toàn là ôn nhu, lại mang thêm một phần lo lắng. Hồ chưởng quầy lập tức nhảy ra nói: “Ta thấy nha đầu này còn tung tăng nhảy nhót được, có chỗ nào giống bị thương đâu? A Xảo không cần lo lắng… Nếu bà có thời gian, chi bằng lo lắng cho ta đi, buổi trưa ta ngủ còn gặp ác mộng!”
Đường Nguyễn Nguyễn im lặng nhìn hắn một cái: Ông là một PNC mà cũng có thể nằm mơ sao?
Hồ chưởng quỹ trừng mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, lại quay sang nịnh nọt lấy lòng Xảo bà bà. Xảo bà bà che miệng cười nói: “Được rồi, đợi lát nữa ta sẽ an ủi ông.”
Bà lại nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, hôm nay muốn mua gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm rồi mới nói: “Ta muốn mua chút bột matcha, bột nếp, bột gạo…”
Nàng nói một hơi rất nhiều loại nguyên liệu nấu ăn mà Ngôn Chi Tâm chưa từng nghe qua, Xảo bà bà thì liên tiếp gật đầu, cũng không cần viết ra giấy, Ngôn Chi Tâm thậm chí có chút lo lắng cho Xảo bà bà có thể nhớ được hết hay không.
Xảo bà bà nghe xong thì cười nói: “Muốn bao nhiêu?”
Đường Nguyễn Nguyễn đang định lên tiếng thì Xảo bà bà lại hỏi thêm một câu: “Hoặc là nói ngươi muốn làm cho bao nhiêu người ăn?”
Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra
Đúng vậy, Chi Tâm tỷ tỷ làm cho Nhị ca ăn, vậy nàng… Nếu như không làm cho Tần Tu Viễn ăn, tựa hồ có chút không hợp lý…
Đang lúc nàng do dự, Ngôn Chi Tâm cũng không cần suy nghĩ mà nói: “Ngoài nữ quyến chúng ta thì cần thêm phần cho hai người nữa… Nguyễn Nguyễn cũng muốn phải làm cho tướng quân ăn mà, đúng không?”
Đường Nguyễn Nguyễn ỡm ờ, “ừm” một tiếng. Xảo bà bà mắng yêu nàng một cái: “Đứa nhỏ này, xấu hổ cái gì?”
Dứt lời, bà thì thầm với Hồ chưởng quỹ một phen, bảo hắn đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Sau khi dặn dò xong, Xảo bà bà lại vui vẻ nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, thầm nói: “Ngươi là người ngay thẳng, muốn cái gì thì cứ đi tranh thủ cái đó.”
Ngôn Chi Tâm có chút kinh ngạc nhìn Xảo bà bà, rõ ràng nàng ấy còn chưa nói gì hết, nhưng những lời này của Xảo bà bà hình như có ẩn ý?
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong, nghĩ có lẽ Xảo bà bà biết gì đó cho nên nàng liền dò hỏi: “Xảo bà bà…Chi Tâm tỷ tỷ, sẽ được như ý nguyện chứ?”
Xảo bà bà cười cười, vẻ mặt thần bí nói: “Chuyện tốt, kiên trì hơn nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn cái hiểu cái không nhìn thoáng qua Ngôn Chi Tâm, không nói gì nữa. Ngôn Chi Tâm lúc này đang âm thầm đánh giá cái cửa hàng không lớn không nhỏ này, vẫn không chú ý đến đối thoại của hai người.
“Xong rồi, mau lấy đi!” Giọng nói hùng hổ của Hồ chưởng quỹ lại vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn nghe nhiều đã thành thói quen, còn Chi Tâm thì bị hoảng sợ.
Hồ chưởng quỹ thấy Ngôn Chi Tâm lộ ra vẻ sợ hãi thì không vui: “Ngươi nhìn thấy ta, sao lại sợ hãi như thế? Chúng ta đều là người có cùng cảnh ngộ!” Hắn lại nịnh nọt nhìn qua Xảo bà bà: “Đối với người mình thích, dù trả giá bao nhiêu, chờ đợi bao lâu cũng đều xứng đáng.”
Ngôn Chi Tâm nghe xong thì ánh mắt sáng ngời, nàng ấy lập tức cười tươi: “Đúng là như vậy.”
…..
Hai người vừa ra khỏi Thanh Mộc Trai, Thải Vi đã nhanh chân bước lên nhận lấy nguyên liệu nấu ăn. Lúc này đã là buổi trưa, Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Tỷ tỷ, chúng ta về phủ dùng bữa trước đi.”
Ngôn Chi gật đầu, nàng ấy vừa đi một bước, lại quay sang nói: “Buổi chiều… Ta theo muội học nấu ăn được chứ?”
Đường Nguyễn Nguyễn trêu ghẹo nàng một câu: “Nóng lòng như vậy sao?”
Gương mặt Ngôn Chi Tâm lại đỏ ửng: “Tỷ nóng lòng khi nào… Còn không phải vì khó khăn lắm mới được ra khỏi phủ sao…”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, không tiếp tục trêu ghẹo nàng ấy nữa, hai người nhanh chóng lên xe ngựa.
Trong phòng ăn phủ Trấn Quốc tướng quân, trên bàn bát tiên bày đủ loại thức ăn nhưng Ngôn Chi Tâm lại không có lòng thưởng thức, nàng ấy chỉ muốn nhanh chóng đi theo Nguyễn Nguyễn học nấu ăn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấu tâm tư của nàng ấy, vì thế vừa mới ăn xong đã dẫn Chi Tâm rời khỏi. Hai người vừa đi, Ngôn Chi Tâm vừa quan sát cảnh trí trong phủ, nàng ấy thấp giọng cảm khái: “Nơi này… Vẫn giống như trước đây.”
Cũng không biết là Phi Lưu Các có còn giữ nguyên bộ dáng ban đầu hay không? Dù sao, cũng lâu lắm rồi nàng ấy không đặt chân tới nơi đó. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng có chút buồn bã mất mát, bèn hỏi: “Tỷ tỷ, đang nghĩ gì vậy?”
Ngôn Chi Tâm rũ mắt cười cười: “Không sao đâu.” Dừng một chút, nàng ấy lại hỏi: “Bình thường muội hay làm thức ăn ở đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội thường làm trong bếp nhỏ của Phi Hiên Các.”
Ngôn Chi Tâm thấy vậy thì cảm khái: “A Viễn thật sự là có phúc khí, mà như thế chẳng phải là muội sẽ nuôi hắn tới trắng trẻo mập mạp hay sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe vậy, trong đầu tưởng tượng bộ dáng Tần Tu Viễn trắng trẻo mập mạp, nàng cảm thấy có chút buồn cười. Hai người đi không bao lâu đã đến Phi Hiên Các.
“Tỷ tỷ theo muội tới phòng bếp nhỏ xem một chút đi” Đường Nguyễn Nguyễn kéo tay Ngôn Chi Tâm.
Ngôn Chi Tâm có chút chờ mong gật gật đầu. Ngày thường nàng ở trong phủ, chưa bao giờ tiến vào phòng bếp, lúc này nhìn thấy bên trong phòng bếp nhỏ toàn là nồi niêu xoong chảo, đồ dùng nhà bếp trên bệ bếp có chút lạ lẫm, nàng ấy cũng không biết phải làm sao.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế thì nói: “Tỷ tỷ đừng hoảng hốt, từ từ thôi…”
Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hiểu rõ, hai vị lão phu nhân nói nàng ấy tới đây học nấu nướng là giả, muốn tìm cơ hội cho nàng ấy ở cùng với Tần Tu Dật mới là thật, cho nên học được thì tốt, còn không học được cũng không quan trọng.
Mà giờ phút này trong Mục Di Trai, hai vị lão phu nhân cũng đang ngồi cùng nhau, uống trà ôn chuyện.
“Muội muội, cũng đã ba năm muội chưa tới phủ của ta phải không?” Tần lão phu nhân cảm thán nói.
“Đúng vậy, từ lúc hôn sự của hai hài tử bị gác lại, đã lâu rồi hai chúng ta không được ngồi xuống trò chuyện vui vẻ với nhau” Ngôn phu nhân đặt chén trà xuống, bà chậm rãi nói: “Chi Tâm nhà muội nhìn thì tùy hứng nhưng thật ra là một hài tử cứng đầu.”
Tần lão phu nhân nói: “Hài tử tốt như vậy, đúng là chậm trễ.”
Ngôn phu nhân cũng thở dài: “Tỷ tỷ, thật ra năm trước ta có sắp xếp cho nữ nhi mấy mối hôn sự, nhưng nàng đều không muốn. Chi Tâm thân với A Dật từ nhỏ cho tới khi lớn lên, sớm đã coi A Dật là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của mình rồi, cho nên nàng không có khả năng chấp nhận tình cảm của người khác, nàng hạ quyết tâm phải đợi A Dật cho bằng được.”
Tần lão phu nhân nghe xong, không khỏi có chút xúc động, bà cũng nhìn hài tử Chi Tâm này lớn lên từng ngày, hài tử tâm địa thiện lương, hiếu thuận khéo léo, là tức phụ tốt hiếm có. Tần lão phu nhân nói: “Muội muội, làm sao ta lại không muốn Chi Tâm được gả vào phủ chứ, ở trong lòng ta đã xem nàng cũng như A Dao, đều là nữ nhi của ta, nhưng mà trước mắt phải nhìn xem làm thế nào để A Dật gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, một lần nữa phấn chấn lên.”
Ngôn phu nhân gật đầu đồng ý: “Đúng rồi, cái này còn làm phiền tỷ tỷ an bài.”
Vốn dĩ Ngôn phu nhân còn ngại muốn giữ thể diện và có nhiều khúc mắc lúc từ hôn, cho nên vẫn không bàn tới chuyện này với Tần lão phu nhân. Nhưng lần trước ở Sướng Âm viên, Tần lão phu nhân chủ động tháo gỡ khúc mắc cho nên bà cũng nghĩ thoáng ra rất nhiều.
Thay vì để nữ nhi ở nhà thương tâm chờ mong trong vô vọng, không bằng chủ động xuất kích, nếu thành thì tốt, còn nếu không thành thì cũng có thể để nữ nhi cam tâm tình nguyện mà từ bỏ.
Nhưng Ngôn Chi Tâm lại không nghĩ như vậy.
Giờ phút này nàng ấy đang rửa sạch đậu đỏ, từng hạt đậu đỏ tròn trịa, đã ngâm mình trong nước cả đêm trước, giờ phút này đang nằm yên để nàng ấy trêu chọc. Đậu đỏ này thật giống như trái tim Tần Tu Dật, biết rõ là ngọt bùi, nhưng sờ lên lại vô cùng cứng rắn. Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ấy xuất thần thì hỏi: “Tỷ tỷ, rửa đậu xong chưa?”
Ngôn Chi Tâm bị gọi thì hoàn hồn, nói: “Ừm…Cũng xong rồi.”
Bàn tay búp măng của nàng ấy cẩn thận chạm vào từng hạt đậu đỏ, vẩy cho ráo nước rồi mới đưa lại cho Đường Nguyễn Nguyễn.
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn đậu đỏ được ngâm sau một đêm, vừa đúng lúc có thể dùng làm nhân đậu mật. Sau đó, nàng đặt đậu đỏ trên nồi hấp.
Ngôn Chi Tâm hỏi: “Muội muội, hôm nay chúng ta sẽ làm món gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Muội muốn làm bánh mochi matcha nhân đậu đỏ.”
Ngôn Chi Tâm hứng thú nói: “Matcha là gì? Bánh mochi là bánh gì?”
Nàng ấy nghe thấy Nguyễn Nguyễn nói thì đều có thể lặp lại, nhưng không biết đó là gì. Đường Nguyễn Nguyễn cũng nhất thời không biết nên giải thích thế nào, đành nói: “Đợi lát nữa tỷ tỷ sẽ biết.” Dứt lời, Đường Nguyễn Nguyễn lấy thêm một ít đồ dùng nhà bếp và dao kéo đi ra: “Tỷ tỷ, cái này cho tỷ, tỷ nhìn rồi làm theo muội.”
Đường Nguyễn Nguyễn không những thích làm món ăn mà trước kia nàng còn thích sưu tập mấy món đồ dùng trong ăn uống. Gần đây nàng sai Thải Vi cùng Thải Bình đi ra ngoài lựa mấy bộ đồ ăn xinh xắn mang về, thay thế đồ dùng bằng sứ Thanh Hoa* mà trong phủ hay dùng. Lúc này trên bàn bày ra mấy cái đĩa màu trắng nhìn như vỏ sò làm người ta cảm thấy vui mắt.
Ngôn Chi tâm nghiêm túc gật đầu: “Được!”
Đường Nguyễn Nguyễn lấy ra một cái bát lớn trước, nàng chuẩn bị một chén sữa bò vào trong đó. Ngôn Chi Tâm vừa thấy lập tức bắt chước y chang, cũng đổ sữa vào trong bát lớn. Đường Nguyễn Nguyễn đưa cho nàng ấy một muỗng rây rồi nhắc nhở: “Đây, tỷ cầm cái này.”
Ngôn Chi nghe vậy thì nhận lấy, đặt ở trên sữa bò, Đường Nguyễn Nguyễn lấy một túi bột matcha, nhẹ nhàng đổ vào trong rây. Nàng cầm tay Ngôn Chi Tâm, nói: “Tỷ xem, nhẹ nhàng lắc như thế này.”
Nàng hơi dùng sức, nhẹ nhàng rây toàn bộ bột matcha bên trong muỗng rây xuống bát sữa bò. Sữa bò trắng trắng mịn nháy mắt bị màu xanh của bột matcha bao phủ, muỗng rây đong đưa vài lần, bột matcha dần dần lấp đầy toàn bộ bề mặt của bát sữa bò.
“Dương Xuân Bạch Tuyết*, thật đẹp!” Ngôn Chi cảm thán nói.
Bột matcha có hương thơm dịu nhẹ, vị đắng hòa quyện cùng hương thơm tinh khiết nhẹ nhàng này, vừa mâu thuẫn lại hài hòa. Trước đây nàng ấy chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào bếp nấu ăn, càng không ngờ, làm thức ăn lại là một chuyện thú vị như thế. Sau đó Đường Nguyễn Nguyễn đưa đồ đánh trứng mới mua cho nàng ta, nói: “Dùng cái này khuấy ở bên trong, khuấy đều sữa bò và matcha.”
Ngôn Chi Tâm gật gật đầu, liền bắt đầu động thủ quấy lên, nhưng nàng ấy không có kinh nghiệm cho nên lực tay hơi mạnh, không cẩn thận nên đánh mạnh tay khiến chất lỏng màu xanh trào ra ngoài…
“Ôi, tỷ tỷ, y phục của tỷ!”
Đường Nguyễn Nguyễn kinh hô, nàng thấy làn váy màu lam của Ngôn Chi Tâm bị dính không ít bột sữa cho nên muốn giúp nàng ấy tìm quần áo sạch sẽ để thay. Nhưng Ngôn Chi Tâm cũng không thèm để ý mà nói: “Không có gì đáng ngại, tiếp tục đi.”
“Tỷ tỷ, thật ra cũng không cần vất vả như vậy, chờ muội làm xong, tỷ tỷ mang đến cho huynh ấy ăn cũng được” Đường Nguyễn Nguyễn thấy nàng ấy học nấu nướng vất vả như vậy, không khỏi đưa ra lời đề nghị. Trên khuôn mặt ôn nhu của Ngôn Chi Tâm hiện ra một tia quật cường, nàng ấy thấp giọng nói: “Muội muội có biết vì sao tỷ nhất định phải tới đây học nấu ăn không? Thật ra cũng không phải vì lấy lòng chàng.”
*惊为天人 Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là vô thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.
*紅豆生南國
春來發幾枝
願君多采擷
此物最相思
Phiên âm
Hồng đậu sinh nam quốc
Xuân lai phát kỷ chi
Nguyện quân đa thái biệt
Thử vật tối tương tư.
Dịch Nghĩa
Hồng đậu mọc ở phương Nam
Mùa xuân về lại trổ ra vài cành mới
Xin chàng hái nhiều một chút và bỏ vào vạt áo
Vì vật này sẽ gợi lên bao nỗi tương tư.
Dịch Thơ
Nước nam sinh đậu đỏ
Xuân về nở cành xinh
Chàng ơi hái nhiều nhé
Nhớ nhau tha thiết tình
Bài Tương Tư ở trên của Vương Duy thời nhà Đường – Trung Quốc. Nói về lòng thương nhớ của người vợ có chồng lưu lạc trong những đoàn quân đế quốc Nam chinh.
Hồng Đậu là loại đậu đỏ phổ biến ở Lĩnh Nam thời ấy. Biểu trưng cho những trái tim đôi lứa tràn đầy yêu thương nhung nhớ, gần giống cách người Pháp đã làm với hoa Tigôn. Giữa ngày xuân, thiếu phụ mơ ngóng về phương nam, nơi những cành đậu đang đâm cành trổ lá. Nàng ước ao chàng sẽ hái thật nhiều Hồng đậu mang về Bắc.
*Sứ Thanh Hoa (blue and white porcelain)là dòng tiêu biểu của nghệ thuật gốm sứ, mỗi tác phẩm như một bức tranh thủy mặc, lấy men trắng làm nền, chỉ dùng một màu mực, sắc độ chỉ biểu đạt qua độ đậm nhạt của bút pháp, y hệt như một tác phẩm Trung Quốc hoạ.
*阳春白雪: là một cổ khúc trứ danh, tương truyền là được sáng tác vào thời chiến quốc, là một nhạc khúc cao nhã của nước Sở.
Chương 36: Đã lâu không gặp
Đường Nguyễn Nguyễn nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào. Ngôn Chi Tâm lại nói: “Muội muội, khi nào muội thật sự mất đi người ấy… Lúc đó muội sẽ cảm thấy có thể làm được một chuyện gì đó thật nhỏ cho hắn cũng tốt. Cho dù hắn có biết hay không biết, có cảm kích hay không cũng không sao.”
Loại bình thản sinh ra từ trong tuyệt vọng tột cùng, người đơn giản như Đường Nguyễn Nguyễn tất nhiên là chưa từng trải qua. Nhưng mà nàng cũng nói đùa một câu: “Muội hiểu rồi, trên người tỷ tỷ lúc này cũng có Dương Xuân Bạch Tuyết!”
Ngôn Chi Tâm cười nói: “Cái gì muội cũng nói được!”
Sau đó nàng ta cũng nhanh chóng nắm được điểm mấu chốt, sữa bò và matcha dần dần được quấy đều, Đường Nguyễn Nguyễn thấy gần xong thì đem phần sữa bò còn thừa bên ngoài đổ cả vào, lại tiếp tục cho bột nếp và đường cát lần lượt vào cái thìa rây cỡ lớn, rây vào trong hỗn hợp chất lỏng bên dưới cho đến khi tất cả đều hòa quyện lại với nhau. Ngôn Chi Tâm nhìn kỹ từng bước làm, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Nàng ta dựa theo hướng dẫn của Đường Nguyễn Nguyễn, dùng đồ đánh trứng muốn trộn đều nguyên liệu nấu ăn trong chén, nhưng lúc này lại khó hơn lần trước nhiều. Chất lỏng chuyển thành một hỗn hợp dạng sệt, có phần còn dính ở thành chén, có phần thì vẫn còn lỏng, một cái chén lớn các thành phần trộn không đồng đều nhìn rất khó coi.
Ngôn Chi Tâm cố hết sức đánh, không quên hỏi: “Tỷ làm như vậy đúng không?”
Đường Nguyễn Nguyễn trả lời: “Ừm, tốt rồi, tỷ cứ tiếp tục đánh lên, cho đến khi cảm thấy đã mịn sánh lại mới dùng được.”
Ngôn Chi Tâm “Ừm” một tiếng, động tác trên tay nàng ấy cũng không dừng lại. Khuấy một lúc đến nỗi tay nàng ấy sắp gãy ra mới buông chén hỏi: “Muội xem như vậy có thể dùng được chưa?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc mắt qua: “Người mới dễ dạy! Tỷ tỷ thật lợi hại!”
Ngôn Chi Tâm nhoẻn miệng cười: “Thầy giỏi ắt có trò giỏi.”
Sau đó, nàng ấy thấy Đường Nguyễn Nguyễn cầm một cái bát vừa to vừa sâu nhưng đáy bằng tới, dùng bàn chải quét một lớp dầu khắp thành bát. Lúc này mới đổ phần bột vỏ bánh mochi vào trong bát đó.
Bột vỏ bánh mochi dính vào thành bát, giống như còn đang luyến tiếc không muốn ra khỏi bát lớn vừa rồi, Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng cạo xuống mới hết được.
Bởi vì không có màng bọc thực phẩm cho nên nàng chỉ có thể dùng một tấm vải trắng thật mỏng phủ lên trên mặt bát.
“Làm gì vậy?” Ngôn Chi Tâm tò mò hỏi.
“Đắp chăn cho bột nghỉ ngơi!” Đường Nguyễn Nguyễn tinh nghịch đáp lại.
Nàng cho nha hoàn nhóm lửa, sau đó đặt một cái nồi hấp lên trên, đặt phần bột vỏ bánh vào trong nồi hấp chín.
Làm bánh mochi matcha nhân đậu đỏ thì đậu đỏ chính là phần quan trọng nhất.
Thời điểm Ngôn Chi Tâm đang khuấy bột thì Đường Nguyễn Nguyễn đã đi nghiền đậu đỏ, đậu đỏ vừa nấu xong rất mềm. Trong quá trình nghiền đậu đỏ, nàng tiện tay rưới mật ong lên trên rồi để qua một bên cho vị ngọt của mật ong từ từ thấm vào đậu đỏ vừa nhuyễn.
Một lúc sau, Đường Nguyễn Nguyễn thấy phần đậu đỏ này đã dùng được nên múc một thìa nhỏ cho Ngôn Chi Tâm: “Tỷ tỷ nếm thử xem?”
Ngôn Chi Tâm cắn một miếng nhỏ đậu đỏ nàng đưa: “Ừm, ngọt quá!”
Thì ra, cho dù bên ngoài có cứng rắn tới đâu đi nữa, chỉ cần kiên trì nghiền nhuyễn cũng sẽ có thể biến thành ngọt ngào mềm mại, dần dần thấm vào ruột gan. Lúc này trong lòng Ngôn Chi Tâm cũng nhen nhóm lên một ngọn lửa hy vọng.
Thời gian một nén hương nhanh chóng trôi qua, Đường Nguyễn Nguyễn lấy bát bột bánh mochi đang hấp trong nồi ra. Hơi nóng phả ra làm nàng lập tức rụt tay lại, đưa lên chạm vào tai mình.
Ngôn Chi Tâm lo lắng hỏi han: “Không sao chứ? Có bị phỏng không?”
Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không sao đâu! Muội cũng quen rồi…”
Ngày thường Đường Nguyễn Nguyễn không đeo hoa tai là để thuận tiện cho việc xuống bếp… Cũng là để tránh phỏng.
Vì bột bánh mochi được quét một lớp dầu trước khi hấp cho nên lúc này dễ dàng trượt ra khỏi bát hấp, đổ ụp xuống bát lớn khác.
Vỏ bánh mochi vừa dai vừa mềm, nhân lúc vẫn còn ấm, nàng nhanh tay cắt mấy khối bơ lạt để bỏ vào, sau đó mới nói: “Tỷ tỷ, tiếp tục trộn để hòa tan phần bơ lạt này vào trong bột.”
Ngôn Chi Tâm nghe vậy lập tức động thủ, nàng ấy dùng cái muỗng trộn từng khối bơ lạt vào trong bột bánh mochi màu xanh lục.
Sau khi hấp xong, Bánh mochi không còn màu xanh tươi như trước nữa mà bề ngoài của nó hơi sẫm màu, trong lòng Ngôn Chi Tâm có chút lo lắng, không biết thứ này có thật sự ăn được không?
Nhưng nàng ấy vẫn tập trung trộn bơ vào bột bánh. Đường Nguyễn Nguyễn thấy đã đều rồi thì đi rửa tay, bắt đầu đối phó với bột vỏ bánh mochi này, giống như đang nhào bột vậy.
Mệt mỏi một hồi, phần bột bánh mochi dần dần biến thành một khối lớn, nằm yên bất động. Nàng lại lấy phần đậu đỏ mật ong lúc nãy ra, vo thành nhân mochi, cẩn thận đặt lên trên vỏ bánh.
Bánh mochi có vỏ màu xanh lục bên ngoài bao bọc lấy đậu đỏ mật ong đỏ thẫm, màu sắc hoà vào nhau, nhìn qua cảm thấy rất thú vị.
Ngôn Chi Tâm đứng một bên nhìn, đột nhiên nàng ấy có chút chờ mong.
Đường Nguyễn Nguyễn lại ép bánh mochi đậu đỏ thành một khối hình chữ nhật rồi rắc thêm lớp bột nếp đã nấu chín lên trên mặt.
Bánh mochi đang xanh non tươi tốt, lúc này bị phủ một lớp tuyết trắng tinh khiết.
Ngôn Chi Tâm tò mò đưa ngón tay qua chọt chọt: “Ôi, không bị dính vào tay!”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Tất nhiên rồi!”
Nàng tiếp tục đặt khối bánh mochi to lên thớt, dùng dao nhỏ sạch sẽ cắt bánh mochi thành những khối nhỏ vừa miệng.
Ngôn Chi Tâm mở to mắt: “Xong rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu: “Có thể bày ra đĩa được rồi!”
Từng khối bánh mochi màu xanh lục bọc đậu đỏ mật ong bên trong, bên ngoài còn được phủ một lớp bột nếp, từng cái từng cái xếp chồng lên nhau, có thể tưởng tượng được hương vị này sẽ phong phú đậm đà nhường nào.
Thời gian làm bánh trôi qua thật nhanh, Ngôn Chi Tâm cao hứng bưng đĩa bánh mochi matcha nhân đậu đỏ vừa mới ra lò đi theo Đường Nguyễn Nguyễn trở về chính sảnh. Nàng ấy không chờ nổi, muốn nhanh chóng đưa món điểm tâm lần đầu tiên mình làm cho mẫu thân nếm thử.
Kỳ thật trong lòng nàng ấy cũng vô cùng biết ơn mẫu thân. Năm đó nàng bị Tần Tu Dật từ hôn, trong lúc thẹn quá hoá giận, nàng còn chạy tới phủ Trấn quốc tướng quân muốn gặp mặt Tần Tu Dật nhưng lại bị hắn cự tuyệt ngoài cửa.
Nàng đã đợi hắn hết một ngày một đêm, cuối cùng thương tâm, mệt mỏi mà ngất xỉu. Là mẫu thân tới đón nàng về, hết lòng chăm sóc.
Sau đó, bởi vì nàng đã lớn mà vẫn chưa thành hôn cho nên mẫu thân càng ngày càng sốt ruột, lặng lẽ thu xếp cho nàng vài mối hôn sự, vừa thấy nàng không đồng ý, bà ấy cũng từ bỏ ý niệm này.
Mấy năm nay, cuộc sống của mẫu thân cũng không dễ dàng gì.
Nhưng mà, cho dù như thế nào thì nàng cũng không nghĩ tới mẫu thân sẽ chủ động đề cập tới chuyện muốn giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Ngày ấy, mẫu thân đi xem ca kịch trở về, bà liền tới hỏi nàng mấy câu đơn giản nhưng vô cùng nghiêm túc: “Chi Tâm, con nói thật cho mẫu thân biết, có phải còn vẫn chưa quên được Tần Tu Dật, đúng không?”
Lúc ấy Ngôn Chi Tâm không nói câu nào, nàng cũng không biết mẫu thân định làm gì.
Ngôn phu nhân thở dài: “Haizzz… Hài tử này, nếu như có cơ hội tiếp xúc với hắn lần nữa, hỏi hắn cho rõ ràng minh bạch… Hoặc là có cơ hội tiếp tục mối hôn sự này, con nghĩ như thế nào?”
Ngôn Chi Tâm vô cùng kinh ngạc mở mắt thật lớn: “Mẫu thân, người…”
Nàng không nghĩ tới mẫu thân sẽ đi tìm thê tử của Tần Tu Viễn để giúp nàng tạo ra cơ hội gặp mặt người trong lòng.
Ngôn Chi Tâm cũng không biết nên vui hay nên buồn. Nàng hiểu rất rõ con người của Tần Tu Dật, ngày thường nhìn hắn ôn nhu lễ độ, nhưng thực ra chuyện gì hắn đã quyết định rồi thì không có ai có thể kéo hắn trở lại được.
Tiếp tục hôn sự… Quả thực không có khả năng, vì thế trong lòng nàng chỉ muốn hỏi cho rõ ràng để bản thân có thể dứt khoát buông tay.
…..
Đường Nguyên Nguyễn tới nơi liền “A” lên một tiếng: “Hai vị phu nhân… Hình như không có ở đây.”
Lúc này Ngôn Chi Tâm mới thoát khỏi suy nghĩ của mình, phát hiện chính sảnh không có một bóng người.
“Mẫu thân nhất định đang ở Mục Di Trai, chúng ta cùng đi qua bên đó đi…” Đường Nguyễn Nguyễn quyết định.
Ngôn Chi Tâm khẽ cười: “Được.”
Lúc nãy, các nàng cũng không dẫn nha hoàn theo, cho nên Ngôn Chi Tâm tự mình bưng hộp thức ăn, lúc xoay người chuẩn bị rời khỏi…
Hoa viên ngày xuân tươi đẹp nên thơ, dưới hàng liễu thẳng tắp đang trổ hoa có hình bóng nam nhân cô đơn tịch mịch đang đứng đó, hắn mặc một thân y phục trắng như tuyết, khuôn mặt anh tuấn, khí chất xuất thần. Hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía hai vị cô nương đang đứng cách đó không xa.
Gió xuân nhẹ nhàng phất qua cành liễu, lướt qua ống tay áo trống trơn bên dưới vai phải của hắn. Tình cảnh trước mắt, làm cho người ta có chút tiếc hận.
Ngôn Chi Tâm vừa xoay người đã nhìn thấy Tần Tu Dật, nàng ấy đứng ngây ngốc một lúc lâu. Trước khi tới phủ Trấn Quốc tướng quân, trong lòng nàng có bao nhiêu trông đợi được gặp lại hắn, nhưng không ngờ tới lúc chưa kịp phòng bị gì đã gặp nhau.
Gặp lại, nàng là người thương của hắn? Hay là bạn bè của hắn? Hay hắn đã xem nàng như người xa lạ? Cuối cùng thì nàng vẫn không biết bản thân nên dùng thân phận nào để đối mặt với hắn…
Nàng nên chất vấn hắn? Hay khóc nháo? Hay lạnh nhạt hờ hững đi qua?
Nàng suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm được câu trả lời.
Nhưng ở thời khác này, đột nhiên cảm thấy những điều đó không còn quan trọng nữa.
Trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nàng đã sớm không rảnh để quản nữa, vừa nhìn thấy hắn, trái tim bị treo lửng lơ trong suốt ba năm của nàng rốt cuộc đã trở về vị trí vốn có của nó.
Hắn nguyên vẹn cũng được, khiếm khuyết cũng được, đối với nàng, nam nhân này vẫn là duy nhất, không ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong lòng nàng.
Ngôn Chi Tâm đứng yên bất động khẽ cắn môi, cánh tay đang ôm hộp thức ăn của cũng run lên nhè nhẹ, nàng dùng hết sức khống chế bản thân, nàng thực sự rất muốn chạy tới bên cạnh nam nhân này, muốn gần hắn một chút, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy thần sắc hai người đều có chút gượng gạo thì lên tiến đánh vỡ không khí trầm mặc này: “Nhị ca!”
Tần Du Dật gật đầu, hắn chần chờ một lát, sau đó vẫn quyết định đi tới, hơi mất tự nhiên nói: “Đã lâu không gặp, Chi Tâm!”
Ngôn Chi Tâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, A Dật!” Thanh âm của nàng cũng có chút run rẩy.
Đường Nguyễn nhìn tình huống trước mắt, cảm thấy bản thân có chút dư thừa, nàng vội nói: “À… Hai người từ từ trò chuyện… Muội…. Muội đi tìm mẫu thân có việc…”
“Đệ muội!” Tần Tu Dật đột nhiên gọi nàng lại, hắn thấp giọng nói: “Ta còn có việc, muội cứ chiêu đãi Chi Tâm cho tốt.”
Dứt lời hắn liền xoay người giống như có việc gấp phải rời đi.
Trong mắt Ngôn Chi Tâm có một chút không cam lòng cùng thống khổ, nhưng chân nàng ấy giống như bị đóng đinh ở đó, chỉ có thể đứng yên bất động.
Hắn không muốn nhìn thấy nàng đến như vậy sao? Ba năm không gặp, mới nói một câu đã muốn đi ngay?
Lông mi nàng khẽ run, sắc mặt tái nhợt, nàng cố che giấu con sóng đang gào thét trong lòng mình.
Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng ngăn Tần Tu Dật lại, nàng biết Nhị ca không muốn gặp Chi Tâm nhất định là có lí do của huynh ấy, nhưng nàng cũng không đành lòng đứng nhìn Chi Tâm thương tâm như vậy, cho nên đành nói: “Nhi ca, huynh từ từ hãy đi!”
Nàng nhanh nhẹn cướp lấy hộp thức ăn trong tay Chi Tâm, lấy hai khối bánh mochi matcha đậu đỏ, còn cầm một cái khăn tay sạch sẽ để bọc bánh bên trong, đưa tới tay Tần Tu Dật: “Đây là bánh Chi Tâm tỷ tỷ làm, vốn là muốn mang tới cho mẫu thân cùng Ngôn phu nhân nếm thử rồi nhận xét một chút, đúng lúc gặp được Nhị ca, huynh cũng nếm thử đi!”
Nàng ra vẻ tự nhiên mà nói một câu giảng hòa, trước hết là nói cho Tần Tu Dật biết Chi Tâm tỷ tỷ không phải vì muốn quấn lấy hắn mà đến đây, thứ hai… Điểm tâm này tâm ý của Chi Tâm tỷ tỷ, nếu hắn chịu ăn, trong lòng nàng ấy cũng có thể dễ chịu hơn một chút.
Tần Tu Dật nhìn nhìn cái bọc vải trắng trong tay, hắn do dự một lát, sau đó mới nói: “Cũng được!”
Dứt lời, hắn đã quay bước rời đi.
Hắn vừa đi khỏi, Ngôn Chi Tâm liền cúi đầu xuống, nước mắt tích tụ trong hốc mắt lúc này cũng không kìm được mà trào ra, chảy dài tên gương mặt nữ tử xinh đẹp.
“Tỷ tỷ…” Đường Nguyễn Nguyễn thấy Ngôn Chi Tâm không khống chế được tâm tình thì vội vàng nhận lấy hộp thức ăn, kéo nàng ấy tới một bên ngồi xuống.
“Ta không sao cả…” Ngôn Chi Tâm lau lau nước mắt, thật ra nàng ấy đã sớm biết hắn không muốn mình tới gần, chỉ là lúc này trực tiếp đối diện với vẻ lạnh nhạt kia, nàng thấy vô cùng không khó chịu.
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ vuốt lưng nàng, Ngôn Chi Tâm thấy vị tiểu muội muội này đang lo lắng cho mình như vậy thì cũng cố gắng phấn chấn trở lại: “Yên tâm đi…thật ra, ba năm trước cũng đã đau đớn một lần rồi, vừa rồi chẳng qua là tỷ chưa chuẩn bị tâm lí, khiến muội muội chê cười rồi.”
Đường Nguyễn Nguyễn an ủi nàng ấy: “Tỷ muốn khóc thì cứ khóc đi, đừng kìm nén trong lòng.”
Ngôn Chi Tâm ngẩng đầu lên, hoa viên ngập tràn sắc xuân ngoài kia vẫn không thể làm cho lòng nàng cảm nhận được chút sức sống nào, trên khuôn mặt ngập tràn nước mắt, xen lẫn trong đó là một tia hoài niệm: “Muội muội, lúc tỷ còn nhỏ thì một nửa thời gian đã trôi qua ở nơi này.”
Đường Nguyễn Nguyễn chớp chớp mắt, chờ nàng ấy kể tiếp.
“Phụ thân của tỷ cùng Tần bá bá có giao hảo, cho nên thường xuyên dẫn tỷ tới Tần phủ chơi, bọn họ ở một bên luận bàn võ nghệ, còn tỷ thì chạy theo Tần đại ca, còn có A Dật cùng nhau chơi đùa…” Dường như nàng ấy lại nghĩ ra cái gì, khẽ cười: “Đúng rồi, còn có A Viễn nữa, nhưng mà trước giờ hắn đều không để ý tới chuyện của người khác, cũng không thích nói chuyện cùng ai.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười, quả nhiên là khối mặt băng kia có kinh nghiệm dày dặn mười mấy năm.
Ngôn Chi Tâm lại tiếp tục nói: “Khi còn nhỏ chơi trốn tìm, Tần đại ca có thể trèo lên cây mà trốn, lúc đó tỷ rất hâm mộ huynh ấy. Sau đó có một lần, tỷ dùng hết sức bình sinh, cuối cùng cũng bò lên được cành cây lớn. Nhưng chờ thật lâu mà không có ai tới tìm, cho nên tỷ đã ngủ gật ở đó.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy hứng thú với chuyện lúc nhỏ của bọn họ: “Sau đó thì sao?”
Nước mắt trên mặt Ngôn Chi Tâm đã khô, nắng xuân chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt nàng ấy đã trở lại trầm tĩnh như trước: “Là A Dật tìm được tỷ.”
“Những người khác không tìm thấy tỷ thì đều trở về. Chỉ có một mình chàng lo lắng tỷ sẽ xảy ra chuyện, cho nên chạy khắp nơi tìm tỷ mất hai canh giờ…” Nàng ấy tiếp tục lẩm bẩm.
“Đó là lần đầu tiên tỷ trèo lên cây, không biết làm sao mới có thể xuống đất được. Lúc chàng tìm tới nơi thì trời đã tối, tỷ sợ hãi khóc ầm lên. Chàng đứng ở bên dưới nói lớn “muội thử bò xuống dưới đi, nếu như bị ngã, ta sẽ ở dưới đỡ muội”, tỷ nghe xong cũng chậm rãi bò xuống, kết quả bị chàng nói trúng, trượt tay ngã xuống…”
Nàng lại khẽ cười ra tiếng, lúc này trên mặt mới lộ ra nét ngây ngô cùng hồn nhiên của thiếu nữ, Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy rất thú vị: “Sau đó thì sao?”
“A Dật không hề nuốt lời, chàng thật sự duỗi tay ra đỡ được tỷ. Tỷ bị trầy xước nhẹ nhưng mà cánh tay của chàng thì lại trật khớp…” Vẻ lưu luyến ôn nhu xuất hiện trên mặt: “Nhưng muội có biết chàng vừa mở miệng đã nói thế nào không?”
“Không nghĩ tới ôm được muội lại đau như vậy…” Tần Tu Dật mười lăm tuổi, trợn mắt nhe răng nói.
Ngôn Chi Tâm từ trên cây rơi xuống, đè lên trên người hắn, cái hiểu cái không, lẩm bẩm một câu: “A Dật, muội muốn về nhà!”
Tần Tu Dật đỡ nàng dậy, bất đắc dĩ nhìn nhìn cánh tay của mình, sau đó cũng không để ý nữa: “Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Ngôn Chi Tâm nhớ lại chuyện cũ một hồi, từ từ đắm chìm vào trong đó. Nàng ngẩng đầu, cười cười: “Lúc ấy thật tốt!”
…..
Tần Tu Dật bước thật nhanh trở về Phi Lưu Các, sau khi vào sân, hắn liền đi thẳng đến gian nội thất.
Nha hoàn Minh Tuyết bên cạnh hắn thấy sắc mặt của công tử không đúng thì tiến lên hỏi han: “Công tử, có chuyện gì sao?”
Hắn mạnh tay đóng cửa phòng, vang lên âm thanh “Rầm” ầm ĩ, sau đó trầm giọng nói: “Ta không có việc gì, ngươi cứ làm việc của mình đi.”
Minh Tuyết hơi giật mình, trong lòng nàng ấy vẫn có chút lo lắng, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, đành phải yên lặng lui ra.
Tần Du Dật dựa lưng vào cửa, há miệng thở dốc, hắn ép buộc đầu óc mình không được nghĩ tới hình bóng nữ tử một thân xanh ngọc kia…
Hắn định tới thỉnh an mẫu thân, nhưng còn chưa đi tới cửa đã nhìn thấy hai dáng người yểu điệu đang đứng trước chính sảnh, dường như đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ.
Nữ nhân bạch y từ trên xuống dưới là đệ muội không có gì nghi ngờ.
Nhưng nữ tử váy lam y kia, vì sao bóng dáng của nàng ấy lại quen thuộc như thế?
Nội tâm của hắn chấn động: Chi Tâm?
Không, không có khả năng!
Trong lòng hắn lập tức phủ định suy nghĩ này, hắn đã tự tay hủy bò hôn ước của hai người, còn tránh mặt nàng không gặp, trốn cũng được ba năm rồi, làm sao nàng còn nguyện ý tới phủ Trấn Quốc tướng quân này chứ? Chỉ sợ nàng đã sớm hận hắn tới thấu xương.
Vừa nghe nói nàng đã nghị thân cùng người ta… Gả sớm một chút cũng tốt, có người lo lắng cho nàng, tội nghiệt của hắn cũng có thể giảm bớt vài phần.
Tuy trong lòng hắn nghĩ như vậy, nhưng bước chân lại không tự chủ đi về phía các nàng… Gian nan bước vài bước, hắn dừng lại.
Hắn vừa mong chờ nữ tử này chính là nàng, lại sợ hãi nếu thật sự là nàng.
Trong lúc hắn còn đang do dự, hình như hai nữ tử đã trò chuyện xong, nữ tử lam y kia vừa cười vừa xoay người, mắt ngọc mày ngài, bộ dáng khả ái tú mỹ… Không phải là Chi Tâm thì là ai?
Trong nháy mắt hắn thật sự cho rằng chính mình đang nằm mơ. Nữ tử trước mắt so với Chi Tâm trong trí nhớ của hắn có thêm nét nhu hòa và bình tĩnh, ánh mắt so với thiếu nữ trước kia còn thành thục trưởng thành hơn.
Nhưng nàng vừa nhìn thấy hắn thì tươi cười trên mặt liền ngưng trọng. Ngôn Chi Tâm vừa nhìn thấy hắn đã cười tươi chạy tới nhào vào lòng hắn cuối cùng cũng một đi không trở lại.
Trái tim Tần Tu Dật giống như bị đâm một nhát dao, đau đơn thấu xương.
Kia chính là nữ tử mà hắn ngày đêm thương nhớ, nhưng cả đời này lại không có duyên đến với nhau.
Một lúc lâu sau hắn mới đến trước bàn ngồi xuống, tay trái lấy từ trong lòng ngực ra một bọc vải màu trắng. Hắn nhẹ nhàng lật từng lớp khăn tay ra, hai chiếc bánh mochi matcha đậu đỏ ngoan ngoãn xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hắn chưa từng nhìn thấy món điểm tâm này bao giờ, giống như hai khối ngọc bích nhỏ, hình như bên trong còn đang cất giữ thứ gì đó, bên ngoài còn dính một lớp bột trắng mịn.
Quen biết nàng nhiều năm như vậy, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy nàng xuống bếp. Đây là lần đầu tiên hắn ăn điểm tâm do nàng làm, có lẽ… Cũng là lần cuối cùng.
Hắn cười chua chát, nhẹ nhàng cầm một khối bánh mochi matcha đậu đỏ đưa đến bên miệng, cắn một miếng, cái bánh nhỏ xíu bị hắn cắn thoáng cái biến hình, thì ra cái thứ điểm tâm này cũng không kiên cường giống như bề ngoài của nó.
Hắn chậm rãi thưởng thức, vị matcha hơi đắng lan tỏa trong khoang miệng lại rất giống với tâm trạng của hắn lúc này.
Bên dưới lớp nếp mềm mại này là vị ngọt nhẹ, còn có cảm giác lành lạnh nói không nên lời.
Nhai một hồi hắn đột nhiên phát hiện ra có một hương vị ngọn ngào làm cho hắn thích thú, Tần Tu Dật giật mình, cúi đầu xuống nhìn bánh mochi trên tay, thì ra phần nhân bánh màu đỏ thẫm bên trong chính là đậu đỏ?
Hắn bỏ nửa chiếc bánh mochi còn lại vào miệng, chậm rãi thưởng thức.
Hưởng thụ hương vị ngọt ngào làm hắn tạm thời quên đi dĩ vàng, từ đầu lưỡi tới yết hầu đều đang vô cùng thoải mái, đến độ nói không nên lời.
Hắn ăn xong một chiếc, tâm tình khôi phục không ít.
Không nghĩ tới tiểu cô nương của hắn đã trưởng thành rồi, còn làm được một món điểm tâm mỹ vị như vậy.
Nếu năm đó không phát sinh chuyện kia, bọn họ cũng đúng như ước hẹn mà thành hôn… Thì bây giờ mỗi ngày hắn đều có thể ăn điểm tâm nàng làm sao?
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một cảm giác bất lực sâu đậm, không tiếng động mà giễu cợt hắn: Ta là một phế nhân tham sống sợ chết, có tư cách gì mà cưới được nàng?
…..
Chính sảnh.
Trên đĩa còn dư lại một khối bánh mochi matcha đậu đỏ cuối cùng. Ngôn phu nhân lặng lẽ quan sát bốn phía.
Ngôn Chi Tâm dường như có chút mệt mỏi, nàng đang yên lặng ngồi ở một góc không nói gì. Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm ăn xong, ngồi một bên uống trà.
Tần lão phu nhân còn đang ăn bánh mochi ở trong miệng, hình như chưa ăn xong…
Bánh mochi này ngọt mà không ngấy, mềm mại nhưng dẻo dai, có đắng có ngọt, hương thơm làm người ta nhịn không được mà muốn ăn thêm mấy cái.
Trong lòng Ngôn phu nhân tràn đầy hy vọng, bà khẽ cười, bàn tay tuyết trắng duỗi về phía khối bánh mochi cuối cùng đang nằm trên đĩa…
“Tổ mẫu!” Một thanh âm non nớt vang lên
Ngôn phu nhân vô thức rút tay lại.
“Minh Hiên tới rồi!” Tần lão phu nhân vẫy tay cười với hắn: “Lại đây!”
Minh Hiên ngoan ngoãn chạy tới, hài tử rúc vào trong lòng Tần lão phu nhân. Hắn nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn ở đây thì cũng chớp chớp mắt với nàng một cái rồi trộm cười.
Đường Nguyễn Nguyễn thấy bộ dáng ngoan ngoãn như thỏ con của hắn trước mặt Tần lão phu nhân, lại nhớ tới bộ dáng nghênh ngang ăn bánh Tart Trứng trong phòng bếp nhỏ, nàng cảm thấy có chút buồn cười.
“Minh Hiên, mau thỉnh an Ngôn lão phu nhân!”
“Minh Hiên thỉnh an Ngôn lão phu nhân!” Minh Hiên cười tươi đến mức đôi mắt híp lại.
Ngôn phu nhân cũng rất vui vẻ: “Hài tử này đã lớn tới như vậy rồi! Khi đó còn không cao quá ba thước!”
Minh Hiên tinh nghịch cười: “Tổ mẫu, mọi người vừa mới ăn cái gì vậy?”
Trong lòng Ngôn phu nhân khẽ “lộp độp” một tiếng, không hay rồi!
“Chất tử ngoan, đây là bánh matcha đậu đỏ khoai lang mà Tam thẩm của con cùng Chi Tâm cô cô làm!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong thiếu chút nữa là cười ra tiếng… Trí nhớ của mẫu thân thật là…!
Minh Hiên vừa nghe xong, ánh mắt long lanh chờ đợi: “Tam thẩm làm sao? Con muốn ăn!”
Minh Hiên há miệng nhỏ ra: “A….”
“Được được được, cho con hết…” Tần lão phu nhân không nghĩ ngợi gì mà duỗi tay ra, cầm lấy khối bánh mochi kia nhét vào miệng Minh Hiên.
Minh Hiên đón được bánh, cái miệng nhỏ bắt đầu nhai nhai.
Ngôn phu nhân có chút luyến tiếc, hài tử này… Ăn như vậy thì làm sao cảm nhận được mùi vị gì, thật đáng tiếc….
“Bánh này ăn ngon quá!” Minh Hiên hứng phấn kêu lên, hắn lại hướng về phía Đường Nguyễn Nguyễn: “Tam thẩm, bánh này ăn rất ngon! Ăn ngon y chang bánh Tart Trứng lần trước con ăn!”
Đường Nguyễn Nguyễn thẹn thùng cười cười: “Thích thì cứ tới chỗ ta nhiều một chút, Tam thẩm làm cho con ăn.”
Tần lão phu nhân lại hỏi: “Bánh Tart Trứng? Bánh Tart Trứng là bánh gì?”
Miệng Minh Hiên như cửa lớn không có then cài, hắn cao giọng nói: “Chính là một món điểm tâm mà Tam thẩm làm, ăn đặc biệt ngon, cắn một cái liền giòn tan rôm rốp!”
Nó nói tới mặt mày hơn hở, nhưng Tần lão phu nhân lại tưởng tượng không ra.
Ngôn phu nhân nghe cái hiểu cái không, bà liền nói: “Đúng rồi, không phải lần trước muội đáp ứng mở tiệc ngày xuân sao? Định ngày nào chưa?”
Tay nghề của Đường Nguyễn Nguyễn bà đã nếm thử qua hai lần, còn thấy chưa hết thèm, bà đưa nữ nhi tới đây mục đích chính là để cho nàng có cơ hội nối lại duyên xưa với Tần Tu Dật, bây giờ thì cảm thấy nếu nữ nhi có thể học được chút trù nghệ làm điểm tâm thì chuyến này đi cũng không uổng công.
“Này… Chờ thêm mấy ngày nữa, thời tiết ấm áp một chút rồi lại nói…” Tần lão phu nhân nghĩ ngợi, vẫn nên chờ Tần Tu Viễn cùng Đường Nguyễn Nguyễn gần gũi thêm một chút thì làm tiệc ngày xuân mới tốt, đỡ phiền người ngoài nhìn ra manh mối gì lại tới khua môi múa mép.
Ngôn phu nhân cùng Ngôn Chi Tâm ở phủ Trấn Quốc tướng quân chơi cả một ngày, tới chạng vạng mới cáo từ trở về.
Tần lão phu nhân vui vẻ một ngày cũng có chút mệt mỏi, bà liền nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Con cũng trở về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Bà tính toán thời gian, thấy A Viễn cũng sắp hồi phủ, vẫn nên để tức phụ trở về chờ đợi nhi tử là tốt nhất.
Đường Nguyễn Nguyễn gật gật đầu, nàng do dự một chút, cuối cùng hỏi ra: “Mẫu thân… Người cảm thấy Nhi ca, còn có thể ở bên Chi Tâm tỷ tỷ sao?”
Nàng ở cùng với Ngôn Chi Tâm một ngày, hảo cảm trong lòng đối với nàng ấy cũng ngày càng sâu. Mà thái độ của Nhị ca lúc nhìn thấy Chi Tâm tỷ tỷ hôm nay… Cho thấy huynh ấy cũng chưa quên được người cũ.
“Ta cũng không biết… Nếu ngay cả Chi Tâm mà hắn cũng không cần, thì chỉ sợ cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ vừa lòng ai nữa” Tần lão phu nhân ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái: “Nhân duyên đều do trời định, con người cưỡng cầu cũng không được. Nguyễn Nguyễn này, phải biết quý trọng người trước mắt.”
Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn hơi ngẩn ra, nàng yên lặng hành lễ rồi cáo lui.
…..
“Tướng quân muốn dùng bữa tối chưa?” Thấy Tần Tu Viễn từ bên ngoài trở về, Minh Sương liền tiến lên hỏi.
Tần Tu Viễn nói: “Cứ dọn lên đi.”
Hắn ngó nghiêng nhìn về phía phòng bếp nhỏ, hôm nay lại không sáng đèn, cho nên đành hỏi: “Phu nhân đâu?”