Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 31-33




Chương 31: Ta đến đón nàng

Tâm tình Đường Các Lão vô cùng lo lắng, giờ phút này đều chuyển thành phẫn nộ với Đường Doanh Doanh.

Đường Doanh Doanh ngồi trên mặt đất, vẻ mặt không thể tin được: “Phụ thân, con chính là nữ nhi mà người yêu thương nhất!”

Khuôn mặt của nàng ta vốn đã diễm lệ, bởi vì phẫn nộ mà lúc này có chút vặn vẹo.

Đường Các Lão tức giận không thôi, ông ta giơ tay chỉ vào Đường Doanh Doanh: “Ta thà không có nữ nhi như ngươi! ”

Ông ta nổi giận đùng đùng: “Ngày thường ngươi tùy hứng làm bậy thì không nói! Sao ngươi còn dám bôi nhọ mệnh quan triều đình? Còn dám là ô nhục sự trong sạch của tỷ tỷ ngươi?”

Đường Các Lão mạo hiểm đắc tội với Tả tướng, gả Đường Nguyễn Nguyễn đến phủ Trấn Quốc tướng quân, hiện giờ có thể bị một câu nói của Đường Doanh Doanh mà có khả năng trong ngoài Đường gia đều là kẻ địch, làm sao ông ta có thể không tức giận được chứ?

Đường Các Lão lại nhìn Tần Tu Viễn một cái, quở mắng: “Nếu tỷ phu của ngươi tính toán chuyện này thì lão phu cũng không giữ ngươi được!”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nhưng hắn cũng không nói tiếp, chỉ chăm chú nhìn Đường Nguyễn Nguyễn.

Đường Doanh Doanh sợ hãi nhìn Tần Tu Viễn một cái, danh hiệu Ngọc Diện Tu La này, quả thật danh bất hư truyền.

Hắn vừa tới đây, không nói một lời, không tức giận cũng không kiêu ngạo, nhưng lại làm cho người khác không dám càn quấy thêm.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy thế, đoán chừng bọn họ vừa rồi cũng thấy được tranh chấp của hai người liền thẳng thắn mở lời: “Phụ thân, nếu người đã thấy những chuyện này thì cũng không nên làm ngơ.”

Nàng khẽ nâng váy, dứt khoát quỳ xuống, gằn từng chữ: “Phụ thân, Như phu nhân hạ dược mẫu thân con, khiến mẫu thân bị bệnh không ăn không uống, may mắn là hiện giờ vẫn còn giữ được mạng sống! Chính miệng Đường Doanh Doanh vừa mới thừa nhận! Mà Đường Doanh Doanh bôi nhọ phủ Trấn quốc tướng quân, công khai nguyền rủa phu quân con, còn ô nhục danh tiết của con nữa… Hai người này nên xử trí như thế nào, còn phiền phụ thân cho con một công đạo!”

Nàng ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nghênh đón ánh mắt Đường Các Lão. Đường Các Lão bị ánh mắt kiên định này làm cho không có cách nào lui bước.

Trước kia gặp phải tranh chấp ở hậu viện thì ông ta luôn bỏ qua, cho rằng đều là chuyện bình thường của nữ nhi gia, mỗi khi Đường Doanh Doanh làm nũng chơi xấu thì Đường Nguyễn Nguyễn cũng đều nhịn xuống cho qua, nên ông ta cũng có thói quen mở một con mắt nhắm một con mắt.

Nhưng hôm nay thì khác, trắc thất hạ dược chính thất, đây là chuyện dĩ hạ phạm thượng, xử lý không tốt chính là án liên quan tới mạng người, sẽ làm cho toàn bộ gia tộc phải hổ thẹn. Mà Đường Doanh Doanh công khai vũ nhục phủ Trấn Quốc tướng quân, còn nguyền rủa mệnh quan triều đình.

Nếu Tần Tu Viễn muốn làm lớn việc này, bẩm báo trước mặt Hoàng thượng thì chính là đẩy toàn bộ Đường gia vào hiểm cảnh.

Thế nhưng… Hai chuyện này, không phải chuyện lớn mà cũng không phải vấn đề cỏn con.

Phụ thuộc vào suy nghĩ của Tần Tu Viễn. Đường Các Lão thăm dò nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, thấy trên mặt hắn không rõ hỉ nộ.

Đường Các Lão cũng không rõ tính nết của hắn, liền ôn nhu đáp: “Chuyện hạ dược này…

Thật hay giả, còn chưa biết, lỡ như là hiểu lầm thì sao? Nếu không điều tra rõ ràng mà đã truyền ra ngoài, đây chẳng phải đã là tiếng xấu đồn xa sao? Vẫn nên cho vi phụ một chút thời gian, từ từ điều tra rõ ràng…”

Đường Nguyễn Nguyễn đã sớm dự tính tới điều này, những chuyện liên quan đến hậu viện thì Đường các lão luôn đưa ra những phán đoán hồ đồ, nàng cũng hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chờ đợi ông ta lấy lại công đạo cho mình.

Nàng cười khổ một tiếng, hít sâu một hơi.

Không kiêu ngạo không siểm nịnh: “Được, phụ thân có công vụ bận rộn, chỉ sợ không có thời gian tra án. Vậy con đây sẽ đến Thuận Thiên phủ đánh trống kêu oan, trước giờ bọn họ đều tra xét mọi chuyện rất rõ ràng, xử án công bằng liêm chính.”

“Ngươi!” Đường Các Lão thấy Đường Nguyễn Nguyễn không nhượng bộ thì tức giận lại dâng lên.

“Đường Nguyễn Nguyễn, ngươi đừng quên, vừa rồi ngươi mới dùng trâm định đâm ta! Ngươi… Ngươi âm mưu giết người không thành!” Đường Doanh Doanh cũng dùng mọi thủ đoạn để minh oan.

Đường Nguyễn Nguyễn không để ý tới nàng ta mà nhìn thẳng về phía Đường Các Lão: “Trực tiếp xử trí hay là đi kêu oan, vẫn còn đang chờ phụ thân cho con một câu trả lời quyết đoán?”

Đường Các Lão: “Ngươi là nữ nhi bất hiếu! Ngươi hoàn toàn không để ý đến tình phụ tử sao?”

Thân thể yếu đuối của Đường Nguyễn Nguyễn vẫn quỳ ở đó, nàng vốn không niệm tình phụ tử gì nữa.

Giờ phút này nàng chỉ muốn thay mẫu thân đòi lại công đạo, giúp bà giữ lại tính mạng mà thôi. Đang lúc ba người giằng co thì rốt cuộc Tần Tu Viễn cũng lên tiếng…

Hắn ung dung nhàn nhã nói với Đường Nguyễn Nguyễn: “Phu nhân, nếu đã trò chuyện cùng nhạc phụ đại nhân xong rồi thì vào trong thu thập một chút đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay mặt nhìn hắn, lông mày thanh tú nhíu lại, trên mặt có vẻ không hiểu. Tần Tu Viễn tiếp tục nói: “Chờ lát nữa, chúng ta đón nhạc mẫu đại nhân về phủ Trấn quốc tướng quân dưỡng bệnh.”

Dứt lời, hắn cúi người xuống sau đó vươn tay về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đôi tay đầy vết chai sần, thoạt nhìn thon dài lại nhưng lại mạnh mẽ hữu lực.

Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên mở to hai mắt nhìn hắn, kiên định trong ánh mắt nam nhân lúc này dường như bị cảm xúc mềm mại làm cho tan rã. Nàng nghe lời vươn tay ra, phó mặc thân mình cho Tần Tu Viễn.

Bàn tay to của hắn ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của nàng, hơi dùng sức một chút đã có thể kéo nàng lên khỏi mặt đất cứng rắn.

“Hiền tế!” Đường các lão thấy Tần Tu Viễn nói vậy thì vội vàng khuyên can: “Mẫu thân Nguyễn Nguyễn dù sao cũng là phu nhân của ta! Phu nhân bị bệnh, tất nhiên là phải ở lại trong phủ để ta tiện chiếu cố, đâu có đạo lý đến nhà thông gia dưỡng bệnh chứ?”

Mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi nhướng lên, vẻ mặt đầy nghi vấn: “Vậy sao? Nhưng mà chiếu cố tới nỗi bệnh tình nguy kịch, mà nhạc phụ đại nhân cũng không biết thế này?”

Đường các lão nghe xong thì không khỏi cảm thấy xấu hổ, chỉ có thể căng thẳng đáp lại: “Ngày thường lão phu quá bận rộn, chuyện ở hậu viện, đều do Như phu nhân một mình xử lý…”

Tần Tu Viễn cười không cười: “Ta kính trọng đạo làm quan của nhạc phụ đại nhân, nhưng chuyện hậu viện này, dường như nhạc phụ đại nhân gửi gắm sai người rồi…”

Sắc mặt Đường Các Lão xanh mét, ông ta nói không nên lời. Tần Tu Viễn lại nói: “Ta thấy Nguyễn Nguyễn rất đau lòng cho nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế cũng không đành lòng để nàng khó chịu như vậy. Dù sao, phế nhân cùng lão nhân hài tử của Tần gia còn đang chờ Nguyễn Nguyễn trở về lo liệu.”

Đường Các Lão nghe thấy vậy thì mồ hôi lạnh chảy dài, ông ta vội vàng ngăn lại: “Tiểu nữ không hiểu chuyện, nói… Nói bậy thôi, hiền tế ngàn vạn lần chớ để ở trong lòng! Tỷ muội trong nhà xảy ra mâu thuẫn là chuyện nhỏ, chỉ là chuyện nhỏ!”

Ông ta biết Tần Tu Viễn đang nhắc nhở mình, chuyện hôm nay đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn rồi.

“Chỉ là chuyện nhỏ? Vừa rồi tiểu tế không có ở đây, chỉ sợ là nhạc phụ đại nhân đã mất đi cả hai nữ nhi rồi” Trên mặt hắn hoàn toàn lạnh lẽo, ý cười làm cho người ta cảm thấy run sợ.

Đường các lão sửng sốt: “Cả hai?”

Vẻ mặt Tần Tu Viễn có phần trào phúng: “Không phải là hai người sao? Nếu Nguyễn Nguyễn có bất trắc gì…” Ánh mắt hắn dời về phía Đường Doanh Doanh, giọng nói đầy sát ý: “Ngươi, tất phải chôn cùng nàng.”

Đường Doanh Doanh lập tức cảm thấy lạnh lẽo từ đầu tới chân, run rẩy ôm lấy bả vai, sợ tới mức khóc thành tiếng. Đường Các Lão khẽ cắn môi: “Chuyện hôm nay, để cho hiền tế chê cười rồi. Việc trong nhà lão phu vẫn nên để ta tự xử lý mới tốt.”

Tần Tu Viễn đến bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn, hắn khẽ cười nói: “Vậy thì… Mời nhạc phụ đại nhân.”

Hắn làm một tư thế “mời”, bộ dáng giống như đang rửa mắt chờ xem. Đường Các Lão bất đắc dĩ đành hét lớn một tiếng: “Đường bá!”

Đường bá bên ngoài Ngọc Quỳnh Uyển, vốn vẫn do dự không dám đi ra, nhưng lần này bị gọi làm cho cả người chấn động: “Có lão nô!”

Đường Các Lão trầm giọng: “Như phu nhân phạm phải sai lầm lớn, Đường Doanh Doanh đã thừa nhận rồi, ngươi phái người trói Như phu nhân lại! Sau đó… Trực tiếp đưa đến ngoại ô Bạch Vũ thành, để bà ta ăn chay niệm phật, đóng cửa sám hối! Không có mệnh lệnh của ta thì không được trở về!”

Đường Doanh Doanh nhào tới: “Phụ thân! Người không thể đối xử với nương của con như vậy! Bà ấy đã ở bên cạnh người gần hai mươi năm!”

Đường Các Lão tức giận: “Bà ta phạm phải sai lầm lớn, ta không viết hưu thư đã là niệm tình cũ rồi!”

Đường các lão dù sao vẫn là một người tử tế, chuyện hôm nay, đầu tiên là làm cho ông ta hoàn toàn ý thức được vấn đề hậu viện nghiêm trọng cỡ nào, sau đó Đường Doanh Doanh còn kéo cả phủ Trấn quốc tướng quân vào, làm cho ông ta không thể xuống đài được.

“Về phần ngươi…” Đường Các Lão nhìn Đường Doanh Doanh, trong đầu hiện lên một màn vừa rồi nàng ta âm ngoan đoạt trâm, nếu không phải Tần Tu Viễn ra tay ngăn cản thì chỉ sợ Nguyễn Nguyễn sẽ mất mạng tại chỗ. Hắn mới biết hắn đã nuông chiều nàng ta trở thành kiêu căng ngạo mạn.

“Phạt gia pháp ba mươi roi, cấm túc ba tháng, cẩn thận suy nghĩ lại!” Đường Các Lão dứt lời, cả người cũng có chút run rẩy.

“Phụ thân! Đừng mà phụ thân!” Đường Doanh Doanh bị Đường bá túm lên, nàng ta hoàn toàn vứt bỏ ngụy trang thường ngày, ác độc nói: “Không phải là người đang sợ hãi quyền thế của phủ Trấn quốc tướng quân sao? Thật nực cười, đường đường là lão sư của Thái tử, trọng thần hai triều mà lại sợ một tên võ phu thấp kém như hắn! Người… Người… Dám bán nữ nhi cầu vinh!”

Đường Các Lão nghe xong thì tức giận ngút trời, ông ta quát lớn: “Còn nói hươu nói vượn cái gì đó! Đường bá, kéo đi!”

Đường bá không dám trì hoãn nữa, nửa kéo nữa ôm Đường Doanh Doanh mang ra khỏi Ngọc Quỳnh Uyển, tiếng mắng chửi phu thê Đường Nguyễn Nguyễn trong miệng nàng ta cũng xa dần. Tảng đá lớn trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn lúc này rốt cuộc cũng buông xuống được, sắc mặt nàng mỏi mệt, chỉ nói: “Phụ thân, chuyện hôm nay, con cũng có phần sai. Người phạt con thế nào cũng được, nhưng mà…”

Thanh âm của nàng khàn khàn: “Nếu người đã tới đây, có thể vào xem mẫu thân một lát không… Bà ấy đã chờ người lâu rồi.”

Bên ngoài chỉ còn lại Đường Nguyễn Nguyễn cùng Tần Tu Viễn.

Hôm nay nàng cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ náo loạn tới như vậy, nhưng Đường Doanh Doanh khinh người quá đáng, nàng không thể tiếp tục nhường nhịn được nữa, một khi Đường Doanh Doanh được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, chỉ sợ mẫu thân ở phủ Học sĩ khó sống qua ngày.

Nhưng vừa nhìn thấy phụ thân muốn nàng nhẫn nhịn thêm, nàng thật sự tuyệt vọng. Lúc nàng sắp không chống đỡ nổi nữa thì chính người bên cạnh dùng sức kéo nàng lên khỏi vực sâu.

Nàng thấp giọng: “Đa tạ tướng quân!”

Tần Tu Viễn hơi gật đầu, không nói gì.

Gió xuân nhẹ nhàng thổi bay tóc mái trên trán Đường Nguyễn Nguyễn, nàng có chút mê mang: “Tướng quân, sao chàng lại đột nhiên tới đây?”

Tần Tu Viễn mỉm cười: “Ta đến đón nàng.”

Chương 32: Nấu cho chàng

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, nàng ngước mắt lên nhìn hắn. Trong đôi mắt phượng hẹp dài cũng không có vẻ lạnh lùng hay trào phúng như bình thường mà ngược lại còn ẩn chứa vài phần quan tâm.

Đường Nguyễn Nguyễn bị cay mũi, vừa rồi ầm ĩ như vậy nàng cũng không rơi giọt lệ nào, nhưng một câu nói này của hắn lại khiến khóe mắt nàng ướt đẫm. Nàng quay đầu đi, trong lòng không khỏi tủi thân.

Tần Tu Viễn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên. Gió xuân ấm áp, không tiếng động nhưng lại có cảm giác vô cùng dịu dàng.

…..

Giải quyết xong chuyện của Đường phu nhân, Đường Nguyễn Nguyễn lại dặn dò Đường bá vài câu, sau đó cùng Tần Tu Viễn lên xe ngựa hồi phủ.

Đường Các Lão e ngại trong lòng Tần Tu Viên còn có vướng mắc cho nên còn tiễn bọn họ một đường tới cửa phủ Học sĩ. Tần Tu Viên cũng giữ lễ mà hàn huyên cùng ông ta vài câu, còn Đường Nguyễn Nguyễn lại không ngẩng đầu nhìn ông ta một cái.

Đường Các Lão trầm mặc nhìn xe ngựa chậm rãi rời đi, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy có chút tự trách. Thấy tình trạng thảm hại của Đường phu nhân, cuối cùng ông ta cũng hiểu được vì sao Đường Nguyễn Nguyễn lại liều chết cũng phải chống lại Đường Doanh Doanh.

Ông ta chậm rãi quay đầu lại, nếp nhăn trên mặt dường như lại sâu thêm vài phần, thở dài một tiếng, đi vào trong phủ.

Xe ngựa lắc lư mà chạy, Đường Nguyễn Nguyễn tựa vào vách xe không nói gì, nhưng nàng lại có bộ dáng tâm sự nặng nề.

Tần Tu Viễn ngồi đối diện nàng, nhìn nàng cau mày thì không khỏi mở miệng hỏi: “Mẫu thân nàng bị hạ dược, chuyện lớn như vậy, vì sao không nói cho ta biết?”

Đường Nguyễn Nguyễn rũ mắt: “Ta… Đây là chuyện của ta, cũng không muốn gây thêm phiền toái cho tướng quân.”

Tần Tu Viễn nhíu mày nói: “Nếu như hôm nay ta không đến, nàng cũng khó giữ được tính mạng. Kết quả như vậy, nàng vẫn muốn một mình gánh vác sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn không trả lời trực tiếp mà cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tóm lại, đa tạ chàng.”

Tần Tu có chút bất đắc dĩ: “Ta không cần nàng nói hai chữ đa tạ đó nữa.”

Hắn lại nói: “Bệnh của mẫu thân nàng, lúc trước đều là Như phu nhân an bài đại phu đi khám sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vâng… Nếu phụ thân không đến Thái y viện thỉnh thái y thì mẫu thân cũng chỉ có thể do Như phu nhân an bài.”

Tần Tu Viễn nghiêm mặt nói: “Trở về ta sẽ dặn dò Tần Trung, nói hắn đi mời Mạnh thái y tới chẩn bệnh, sắc thuốc cũng để cho người thân tín giám sát, không thể để cho bọn họ lại có cơ hội mượn tay hại người.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, vẻ mặt nàng vô cùng cảm kích: “Được.”

Tần Tu Viễn khẽ thở dài một cái, nói: “Nàng đã gả cho ta, ta không thể để cho người khác khi dễ nàng!” Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Sau này nếu lại gặp chuyện như vậy, nàng không cần giấu diếm ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn chăm chú nhìn hắn, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, đôi mắt hạnh trong suốt như thấy đáy, dường như muốn nhìn thẳng vào trong lòng hắn.

Tần Tu Viễn bị nàng nhìn như vậy cũng có chút bối rối, hắn ho nhẹ một tiếng rồi tựa vào vách xe giả vờ ngủ giả.

Đường Nguyễn Nguyễn thấy hắn ngủ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tĩnh tâm, hồi tưởng lại từng cảnh vừa trải qua… Thời khắc nàng rút cây trâm bạc uy hiếp Đường Doanh Doanh thì cũng chuẩn bị tốt tinh thần đồng quy vu tận cùng nàng ta.

Cũng giống như khi còn nhỏ, cha mẹ nàng luôn bận rộn với công việc ở thành phố lớn, một mình nàng đi học ở quê nhà, ông bà nội đối với nàng mặc dù tốt, nhưng nàng vẫn không chịu nổi khi ở trường bị người ta bắt nạt.

Nhiều trẻ em thích trêu chọc nàng, nói rằng nàng là một đứa con hoang mà không ai thừa nhận…

Có lần, một cậu bé đã đá nàng và còn nói, “Khóc đi, kêu mẹ của mày tới mắng tao xem! Mày làm gì có mẹ mà kêu chứ? Ha ha ha…”

Lúc đó, Đường Nguyễn Nguyễn tức giận đạp thẳng cậu bé kia ngã xuống đất, khiến cậu ta phải khâu vài mũi trên mặt.

Sau đó, tất cả mọi người đổ lỗi cho nàng, nhưng nàng không nói một lời nào. Nàng chính là người như vậy, ngoài mặt thì điềm tĩnh ôn nhu nhưng đối với những người hay chuyện gì nàng coi trọng, nàng đều sẽ để trong lòng, không cho phép bất kỳ kẻ nào tới thương tổn bọn họ.

Nhưng nghĩ đến bộ dáng vừa rồi Đường Doanh Doanh đoạt trâm, điên cuồng đâm nàng thì vẫn có chút sợ hãi.

Kí ức bị đối xử bất công những năm gần đây của nguyên thân cùng những chuyện xảy ra từ lúc nàng xuyên đến thế giới này, giờ đây đều đang sôi sục trong lòng nàng, những chuyện này không thể nói cùng ai, cũng không có ai có thể hiểu được.

Ở thời không xa lạ này, nàng thường xuyên cảm thấy cô độc, hiện giờ sự sợ hãi và uất nghẹn đồng thời dâng lên, sợi dây trong lòng vẫn luôn căng thẳng, lúc này đột nhiên đứt đoạn. Hốc mắt nàng đỏ ửng, thấp giọng khóc nức nở, cố gắng không phát ra âm thanh.

Xe ngựa xóc nảy một đường cuối cùng cũng êm ái trở lại, cỗ xe lắc lư đi vào phía Đông Nam của hoàng thành, sắp tiến vào con đường Đông thành có phủ Trấn Quốc tướng quân.

“Tướng quân, phu nhân, sắp tới rồi!” Xa phu ở bên ngoài nhắc nhở.

“Ta đã biết.” Đường Nguyễn Nguyễn đáp, lúc này nàng đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Nghe vậy Tần Tu Viễn mới mở mắt ra, hắn yên lặng lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho Đường Nguyễn Nguyễn: “Lau đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra: Không phải chàng đang ngủ sao?

Trên mặt Tần Tu Viễn không có biểu tình gì: “Còn muốn bản tướng quân giúp nàng?”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa nghe thấy vậy liền lập tức đưa tay nhận khăn, cẩn thận lau nước mắt trên mặt, sau đó lại nắm khăn trên tay, thấp giọng nói: “Đa tạ tướng quân, ta, ta giặt sạch sẽ trả lại cho chàng.”

Khăn tay trắng tinh ngoan ngoãn nằm trong tay áo nàng. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên, hắn “Ừ” một tiếng. Tiểu cô nương này, rõ ràng trong lòng sợ hãi nhưng lại dám cầm trâm liều mạng huy hiếp người khác.

Cho dù khóc nhưng cũng thừa dịp không có người, trốn đi lén lút khóc. Biết nàng không muốn rơi nước mắt ngay trước mặt mình, cho nên hắn cũng phối hợp nhắm mắt lại…

Vừa lúc hắn cũng sợ thấy nữ nhân khóc. Đường Nguyễn Nguyễn nắm chặt khăn tay, không nói một lời mà xuống xe cùng Tần Tu Viễn, thấy Tần Trung đã ra cửa nghênh đón.

“Tướng quân, sao lúc này mới trở về? Người vẫn chưa dùng cơm phải không?”

Tần Tu Viễn đáp: “Hạ triều ta đến phủ Học sĩ một chuyến.”

Hắn nhìn thoáng qua Đường Nguyễn Nguyễn, rồi mới nói: “Ta và phu nhân đều chưa dùng bữa trưa.”

Lúc này đã qua giờ ăn trưa, Tần Trung bèn đáp: “Vậy thuộc hạ phân phó phòng bếp lớn làm cơm.”

Tần Tu Viễn đang định gật đầu nhưng Đường Nguyễn Nguyễn lại ngăn: “Tướng quân…”

Tần Tu Viễn nhìn nàng: “Sao vậy?”

Nàng đỏ mặt, nhỏ giọng nói với hắn: “Nếu tướng quân không chê, chi bằng để ta xuống bếp nấu cơm.”

Tần Tu có chút giật mình: “Nàng?”

Chương 33: Cánh gà bọc cơm

Nàng có chút ngượng ngùng nói: “Chúng ta chỉ ăn đơn giản thôi, dù sao thì lát nữa cũng đến lúc dùng bữa tối rồi, được không?” Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn có chút ửng đỏ, đôi mắt hạnh đang chờ mong nhìn hắn.

Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, hắn đáp ứng: “Được!”

Đường Nguyễn Nguyễn ngượng ngùng cười, má lúm đồng tiền sâu thêm vài phần, bộ dáng kia làm cho băng tuyết cũng phải tan chảy, người chết cũng phải sống dậy.

Tần Tu Viễn nhìn ngây ngẩn đến nổi tâm tình cũng xao động.

Bước vào Phi Hiên Các, Đường Nguyễn Nguyễn lập tức vào phòng bếp nhỏ. Hai ngày nay không đến phòng bếp lớn lấy nguyên liệu nấu ăn, cho nên lúc này cũng chỉ có mấy chiếc cánh gà, trứng, rau dưa và một ít cơm nguội.

Lần đầu tiên nấu cơm cho tướng quân, cũng không thể để cho hắn ăn cơm nguội được… Nàng tỉ mỉ nhìn một chút, trong bát tổng cộng có chín chiếc cánh gà, không bằng làm món cánh gà bọc cơm?

Vừa quyết định xong, nàng liền lấy bát tới bắt đầu xử lý cánh gà. Đầu tiên nàng rửa cánh gà thật sạch, sau đó chọn một cây kéo thuận tay bắt đầu rút xương.

Rút xương đòi hỏi phải có kỹ thuật, nàng đâm mũi kéo vào một đầu của cánh gà mà không làm ảnh hưởng gì tới phần thịt bên ngoài.

Sau đó cẩn thận cắt bớt phần thịt dính vào xương rồi mới rút cây kéo ra, dùng ngón tay linh hoạt rút nguyên phần xương ra khỏi cánh gà, lúc này cánh gà giống như một chiếc túi làm bằng thịt đang nằm ngay ngắn ở một bên.

Mãi cho đến khi chín chiếc cánh gà được xử lý sạch sẽ, ngoan ngoãn nằm thành một hàng thì nàng mới rửa sạch tay, bắt đầu các bước ướp thịt.

Nàng đổ gừng thái sợi, rượu nấu ăn*, dầu hào, ớt bột, hạt tiêu trắng*… vào một cái bát đầy cánh gà, nàng còn thêm hai muỗng bột Orleans* mua từ Thanh Mộc Trai, khuấy đều bằng đũa.

Đôi đũa khéo léo nhẹ nhàng đảo đều cánh gà và ngâm ngập trong nước sốt. Gia vị đậm đà kết hợp với cách gà, giống như hai người bạn lâu ngày gặp lại, lập tức hoà quyện lấy nhau, đậm đà sánh mịn.

Sau khi cánh gà ướp qua nước sốt, lại được đặt sang một bên để thấm gia vị. Nàng bắt đầu đặt chảo lên trên bếp lửa, đổ thêm dầu rồi thả một chút tỏi vào xào thơm, sau đó còn cho thêm cà rốt, đậu nành và ngô non vào, toàn bộ nguyên liệu nấu ăn có trong phòng bếp nhỏ lúc này đều được nàng tận dụng hết.

Những loại rau củ đầy màu sắc được thái hạt lựu đang nhảy nhót trong chảo, thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt, bị xào tới xào lui trên lửa nóng phát ra tiếng xèo xèo.

Sau khi xào một lúc, Đường Nguyễn Nguyễn lại đổ phần cơm nguội còn thừa vào chảo, xào cùng với rau củ ngũ sắc. Nói tới việc chiên cơm, dùng cơm thừa để nguội sẽ thích hợp hơn là cơm mới nấu, bởi vì hơi nước bốc hơi gần hết, bản thân cơm nguội cũng khô hơn, lúc chiên đặc biệt dễ dàng mà lúc ăn cơm còn tơi xốp.

Cơm trắng kết hợp với những hạt rau đầy ngũ sắc, được xào trong chảo nhìn màu cũng bắt mắt tươi mới. Đường Nguyễn Nguyễn Thấy đã gần xong thì thêm các loại gia vị như dầu hào, hạt tiêu đen*, nước tương…

“Xèo…” Cơm trong nồi dần chuyển từ trắng sang màu nước tương vàng nâu, giống như đang chuyển biến từ giai đoạn non nớt tới lúc lột xác để trưởng thành, đảo vài lần là có thể nhấc khỏi bếp.

Trong thư phòng, vốn dĩ Tần Tu Viễn đang xem tấu chương từ biên quan thì bỗng nhiên ngửi thấy một mùi thơm bay tới, tâm trí của hắn cũng không kìm lại được mà vi vu về phía phòng bếp nhỏ.

Buổi sáng hắn vội vàng ra cửa cho nên cũng đơn giản dùng qua bữa sáng, hạ triều xong lại đến phủ Học sĩ một chuyến, hiện tại đã là buổi chiều, trong bụng cũng sớm trống rỗng. Hắn lặng lẽ đặt tấu chương xuống rồi đi đến cửa phòng bếp nhỏ.

Đến nơi, hắn thấy tiểu cô nương đang cầm một chiếc cánh gà, nhưng trong cánh gà phồng lên như túi vải, quan sát kỹ hơn, thì ra cánh gà này giống như một túi vải căng chặt vì còn đang bao bọc lấy cả một chiếc muỗng. Hắn tò mò hỏi: “Nàng đang làm món gì đó?”

Một tay Đường Nguyễn Nguyễn cầm cánh gà, một tay từ từ rút cái muỗng nhỏ ra.

Tần Tu Viễn nhìn, hắn có chút hoảng sợ: Đã xảy ra chuyện gì với cánh gà này đây?

Đường Nguyễn Nguyễn lại cười tủm tỉm: “Ta đang làm cánh gà bọc cơm!”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn nhướng lên, cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu, hắn tiến lên hai bước, muốn tới gần xem cho rõ.

Đường Nguyễn Nguyễn lại cầm lấy một cánh gà khác lên, chính xác là một túi gà mềm xụi. Nàng múc một muỗng cơm chiên sau đó mới cẩn thận nhét cả muỗng vào bên trong cánh gà.

Cánh gà như mong mỏi chờ đợi được ăn no, lập tức căng phồng lên, sau đó nàng ấn vào chỗ miệng túi rồi mới nhẹ nhàng rút muỗng ra.

Tần Tu Viễn tặc lưỡi tỏ ra kinh ngạc, sau đó nghi hoặc hỏi: “Vì sao không trực tiếp làm cơm chiên?”

Hắn thật sự không rõ, vì sao cơm chiên lên đã ngon rồi mà nàng còn phải bỏ vào cánh gà chưa chín kia. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Ta muốn làm một món ăn đặc biệt cho tướng quân nếm thử, nhưng không biết có thể thành công hay không.”

Tần Tu Viễn nghe xong, khóe môi lại thấp thoáng hiện lên ý cười khó phát hiện. Dường như đã rất nhiều năm rồi… Không có ai toàn tâm toàn ý làm món gì đó cho hắn ăn.

Lúc nhỏ mẫu thân còn ngẫu nhiên xuống bếp nấu nướng nhưng sau khi lớn lên, không phải ăn ở quân doanh thì chính là ăn ở chiến trường, cho dù có ăn cơm trong phủ thì phần lớn thời gian cũng là ăn uống cho có lệ, qua loa cho xong.

Trước giờ hắn cũng không mấy để ý đến món ăn ngon hay dở, nhưng nhìn bộ dáng nghiêm túc lại cẩn thận của nàng, hắn không nhịn được có chút chờ mong trong lòng.

Qua một lúc, chín cái cánh gà đều bị nhồi đến trắng trẻo mập mạp, nàng lại bóp chặt miệng cánh gà không để cho cơm trào ra ngoài. Đường Nguyễn Nguyễn vốn định thử lò nướng “của hồi môn” nhưng lại sợ không linh, cho nên trực tiếp dùng chảo dầu để chiên.

Nàng đợi sôi dầu nóng cho hơi bốc lên, sau đó mới thả cánh gà nhồi cơm xuống chảo.

Dầu sôi vừa tiếp xúc với cánh gà, cánh gà đã bị chiên cho sùng sục chuyển động lên xuống, Đường Nguyễn Nguyễn dùng đôi đũa đẩy nhẹ cánh gà trong chảo, thịt gà và dầu nóng không ngừng phản ứng, dần dần tỏa ra mùi thơm nức, màu sắc cũng chuyển sang vàng đậm. Đường Nguyễn Nguyễn lại rưới thêm chút nước sốt tiêu đen cùng mật ong lên.

Nước sốt này giống như rất hiểu ý người, nhanh chóng bám lên bề mặt cánh gà bọc cơm, không ngừng thấm vào bên trong.

Đường Nguyễn Nguyễn không nhanh không chậm mà chiên cánh gà, chiên một mặt vàng lại trở mặt khác qua tiếp tục chiên.

Tần Tu Viễn đứng ở bên cạnh nhìn động tác của nàng, cổ họng hắn không nhịn được nhẹ nhàng nuốt…

Kết quả lại làm cho chính mình sặc một cái: “Khụ khụ…”

Hắn ra vẻ bình tĩnh: “Thứ này… Hương vị có chút nồng đậm.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vậy chàng ra ngoài chờ ta chút? Ta nấu xong sẽ mang đến thư phòng cho chàng.”

“Không!” Tần Tu lập tức đáp lại: “Ta, ta ở đây chờ nàng…”

Hắn có chút ngượng ngùng đưa tay sờ lên cằm, một tấc cũng không rời đứng bên cạnh Đường Nguyễn Nguyễn.

Cánh gà bọc cơm chiên cuối cùng cũng ra hình ra dáng, Đường Nguyễn Nguyễn dùng đũa chọc nhẹ một cái trên cánh gà, trong chảo đầy ấp cánh gà bọc cơm tròn vo, trong mắt nàng có cảm giác vui vẻ giống như thu hoạch lớn.

Nàng cao hứng nói: “Được rồi!”

Tần Tu Viễn lặng liên không tiếng động đưa đĩa cho nàng, Đường Nguyễn Nguyễn nhìn hắn một cái, hắn lại ngượng ngùng nghiêng đầu, nói: “Mau cầm!”

Đường Nguyễn Nguyễn cười nhẹ một tiếng, nhanh chóng xếp cánh gà bọc cơm ra đĩa.

Cánh gà bọc cơm chín vàng được đặt trên đĩa, kề sát vào nhau, cái bụng phồng lên giống như sắp vỡ làm những nguyên liệu thơm ngon bên trong văng ra ngoài.

Đường Nguyễn Nguyễn bưng đĩa lên, nàng cười rạng rỡ: “Tướng quân, có thể ăn rồi!”

Tần Tu Viễn bán tín bán nghi mà tiếp nhận đôi đũa, hắn kẹp một miếng cánh gà bọc cơm lên, còn chưa kịp để sát vào mũi đã ngửi được mùi thơm đậm đà. Hắn chậm rãi đưa cánh gà bọc cơm vào miệng, cắn một miếng…

Bên ngoài thịt gà vàng giòn, bên trong mềm mềm, ngon mà không dai. Thịt gà chín vàng có vị ngọt hòa quyện cùng vị mặn.

Cánh gà vừa bị cắn đôi thì cơm chiên bên trong cũng trào ra, cơm được bọc bên trong cánh gà sớm đã không còn vị ban đầu mà đã quyện với nước thịt, hương vị đậm đà, ngon đến miếng cuối cùng.

Một miếng đậm vị này vào khoang miệng khiến hắn vô cùng bất ngờ, làm cho nam nhân thỏa mãn không thôi. Tần Tu Viễn hài lòng đến nheo cả mắt, sau đó liền gấp không chờ nổi mà gắp luôn nửa cái cánh gà còn thừa lại nhét vào trong miệng…

“Nóng quá…” Một tay Tần Tu Viễn bưng đĩa, một tay cầm đũa, khuôn mặt tuấn mỹ nhịn không được lộ ra một tia luống cuống. Đường Nguyễn Nguyễn nhanh tay lẹ mắt, nàng rót nước đưa tới bên miệng hắn.

Tần Tu Viễn không nghĩ ngợi gì mà há miệng uống, một dòng nước mát lạnh rót vào yết hầu khiến hắn thoải mái hơn rất nhiều.

“Chàng thấy khá hơn chưa?” Đường Nguyễn Nguyễn có chút buồn cười.

Lúc này Tần Tu Viễn mới phản ứng lại, vừa rồi nàng còn cho mình uống nước? Biểu tình của hắn có chút bất lực. Vì sao mỗi lần bối rối đều bị nàng nhìn thấy?

Tuy nhiên cánh gà được rút xương so với cánh gà bình thường còn ngon hơn nhiều!

Cơm chiên bên trong cũng vô cùng ngon miệng, ăn một miếng liền khó quên. Tần Tu Viễn lại gắp một cái mới, hưng phấn đưa vào miệng. Đường Nguyễn Nguyễn cứ ngơ ngác nhìn hắn như vậy, tiêu diệt hết miếng này đến miếng khác…

Cuối cùng, nàng ăn được hai miếng cánh gà thì không ăn nổi nữa, còn Tần Tu Viễn ăn một hơi hết bảy miếng vậy mà hắn vẫn cảm thấy chưa đủ. Đường Nguyễn Nguyễn tự nhủ: “Sớm biết rằng chàng thích ăn như vậy ta đã làm nhiều một chút rồi.”

Tần Tu Viễn ăn no, sắc mặt lại có chút hồng nhuận, hắn lên tiếng: “Việc bếp núc đã có người khác làm, nàng không cần phải quá vất vả.”

Nã nhân thủ đoản*, hắn thật sự không tiện bày ra một bộ mặt lạnh băng với nàng. Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Ta không cảm thấy vất vả, được nấu ăn, ta cảm thấy rất hạnh phúc… Có người cùng thưởng thức món ăn do mình nấu thì ta cũng rất vui vẻ.”

Nàng thích cái cảm giác chuyên tâm nấu nướng này, cũng rất thích cảm giác có ai đó đang trông chờ được thưởng thức những món nàng làm.

Tần Tu Viễn nhìn cô nương trước mặt, nấu nướng tới mức tóc trên trán cũng trở nên lộn xộn, có mấy cọng còn tinh nghịch dựng lên, đôi mắt ngấn nước đang chăm chú nhìn hắn, lông mi nàng thật dày, đôi môi nhỏ đỏ tươi, thanh tú đến cực điểm.

Lần đầu tiên hắn nghe được có người nói nấu ăn sẽ cảm thấy hạnh phúc, hắn cũng thấy thú vị. Trên khuôn mặt tuấn lãng của Tần Tu Viễn nở một nụ cười hiếm có: “Nàng thật dễ thỏa mãn!”

Hình như lần đầu tiên hắn cười với nàng như vậy, Đường Nguyễn Nguyễn cảm giác được ánh mắt của hắn giống như tia nắng ấm trong mùa đông, dịu dàng phủ lên người nàng. Bốn mắt nhìn nhau trong khoảnh khắc đó, dường như có cảm giác gì đó vừa sinh sôi, lại giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Nhưng tim của hai người, đều đang đập nhanh.

Vành tai của Tần Tu Viễn đỏ lên, hắn lập tức buông đôi đũa xuống, cất lời trước: “Ta còn có việc… Ta về thư phòng trước.”

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Vâng.”

Tần Tu Viễn đi được hai bước rồi quay lại, hắn dặn dò: “Nàng đừng đứng lâu quá, vết thương ở chân còn chưa khỏi, bảo hạ nhân thu dọn đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn hé miệng cười: “Được.”

Nụ cười này lại khiến người nào đó ngẩn ngơ, hắn vội vàng xoay người rời đi. Tần Tu Viễn trở lại thư phòng, gấp gáp đóng cửa lại, lúc này mới cảm thấy trái tim mình bình phục một chút.

…..

Mục Di Trai, Tần lão phu nhân đang nghiêng người dựa vào tràng kỷ*, bà khép hờ mắt, giống như là sắp chìm vào giấc ngủ. Nha hoàn quỳ gối một bên, nhẹ nhàng bóp chân cho bà.

“Lão phu nhân!” Ngô ma ma từ bên ngoài phòng ngủ đi đến, chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Cơn buồn ngủ của Tần lão phu nhân lập tức bị xua đi vài phần, bà có chút không kiên nhẫn: “Chuyện gì vậy? Giữa trưa còn quấy rầy người khác nghỉ ngơi an tĩnh!”

Ngô ma ma không nghĩ tới Tần lão phu nhân đang nghỉ trưa, giờ phút này chỉ có thể ngượng ngùng cười nói: “Tướng quân và phu nhân đã có tiến triển mới nhất, lão phu nhân có muốn nghe một chút không?”

Tần lão phu nhân nghe thấy như vậy liền lập tức chống người ngồi thẳng, sau đó khoát tay cho nha hoàn đi ra ngoài.

“Nói đi!” Bà vừa nghĩ tới cái giường nhỏ trong thư phòng của nhi tử đã cảm thấy không thoải mái.

“Hôm nay tướng quân hạ triều, người đoán xem ngài ấy đã đi đâu?” Ngô ma ma thần bí nói. Tần lão phu nhân nào có kiên nhẫn đoán tiếp, liền khẽ trách mắng: “Ngươi thật sự là càng già càng không đứng đắn! Còn học được cách trêu chọc ta! Có chuyện gì thì nói mau!”

Ngô ma ma che miệng cười, nói: “Tướng quân đến phủ Học sĩ, tự mình đón Tam phu nhân trở về.”

Tần lão phu nhân nghe xong thì nhướng mày: “Thật sao?”

Cuối cùng tiểu tử này cũng có chút tiến bộ, bà lại nói: “Sau đó thì sao?”

Ngô ma ma tiếp tục nói: “Nô tỳ nghe gã sai vặt ngoài cửa nói, lúc hai người trở về đã qua thời gian dùng bữa trưa, tướng quân đang định nói phòng bếp lớn làm cơm nhưng Tam phu nhân chủ động nói muốn xuống nấu cho tướng quân.”

Tần lão phu nhân vỗ đùi một cái: Vẫn là con dâu cơ trí! Bà lại tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”

Ngô ma ma nói: “Cũng không biết là Tam phu nhân nấu món gì, tóm lại là người ở Phi Hiên Các nói tướng quân ăn xong thì rất hài lòng, nguyên cái đĩa đều sạch trơn… Hai người chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, ân ân ái ái ở trong phòng bếp nhỏ một lúc lâu!”

Ngô ma ma nói tới mặt mày hớn hở, Tần lão phu nhân nghe xong cũng vui vẻ ra mặt. Trước đó Tần lão phu nhân đã ăn qua bắp rang bơ và trà trái cây Đường Nguyễn Nguyễn làm, bà vẫn nhớ mãi không quên, bây giờ thấy tức phụ có thể nắm giữ dạ dày của nhi tử, bà không khỏi mừng thầm trong lòng. Ngô ma ma bẩm báo tin tức xong đang chuẩn bị lui ra ngoài thì Tần lão phu nhân đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã…”

Ngô ma ma lộ ra vẻ mặt đầy nghi vấn: “Lão phu nhân còn có việc gì phân phó?”

Đôi mắt phượng của Tần lão phu nhân híp lại: “Truyền lệnh xuống dưới, nếu về qua giờ dùng bữa thì phòng bếp lớn cũng tắt lửa luôn, không được làm thức ăn! Trái lệnh sẽ phạt…”

Dường như bà đã hạ quyết tâm: “Trục xuất khỏi phủ!”

Ngô ma ma sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền hiểu được ý tứ của lão phu nhân nên trịnh trọng nhận mệnh: “Vâng!”

…..

Đêm mùa xuân, trăng sáng sao thưa, còn có chút lạnh. Tần Tu Viễn nằm ở trên giường mãi vẫn không ngủ được. Chiều nay hắn ăn quá no, bữa tối liền tùy tiện ăn vài miếng, tới tận lúc đi ngủ lại có chút nhớ thương hương vị của cánh gà bọc cơm. Hắn trở mình, chậm rãi nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên chính mình…

Không biết sao lại thế này, ma xui quỷ khiến hắn lại đi đến phòng bếp nhỏ. Đường Nguyễn Nguyễn đang bận rộn nấu gì đó ở bên trong, Tần Tu Viễn đứng ở cửa, yên lặng nhìn nàng. Nàng đang cúi đầu, nghiêm túc xử lí nguyên liệu nấu ăn trong tay, lông mi hơi rũ xuống, hết sức chú tâm. Đột nhiên, nàng phát hiện ra hắn tới, nhu mì cười: “A Viễn, chàng đến rồi!”

Tần Tu Viễn ngẩn ra: A Viễn?

Cả người hắn cứng đờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lại nhỏ giọng “Ừm” một tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn buông nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, đi tới trước mắt hắn, tay nhỏ mềm mại kéo tay nam nhân, nàng nhoẻn miệng cười: “Mau đến xem thử thiếp làm món gì ngon đây!”

Tai Tần Tu Viễn có chút nóng lên nhưng cũng để cho nàng tùy ý kéo mình đi, ngoan ngoãn theo nàng vào phòng bếp nhỏ. Trên bàn trong phòng bếp nhỏ là một đĩa cánh gà bọc cơm vừa chiên xong, bóng dầu vàng ươm mê người, còn có bánh tương hương mà hắn thích.

Hắn mở to hai mắt, bụng càng thêm đói.

Đường Nguyễn Nguyễn cầm lấy một cái cánh gà bọc cơm, đưa đến bên miệng hắn, ôn nhu dỗ dành: “Chàng nếm thử đi!” Ngón tay mảnh khảnh nắm cánh gà thơm ngào ngạt gói cơm, không cho phép người khác cự tuyệt. Tần Tu Viễn đỏ mặt, há mồm cắn một miếng, đôi môi ấm áp thiếu chút nữa là chạm được ngón tay xinh đẹp của nàng. Nàng mỉm cười dịu dàng hỏi: “Có ngon không?”

Tần Tu Viễn gật đầu như gà mổ thóc: “Ngon!”

Đường Nguyễn Nguyễn thấy khóe miệng của hắn còn dính nước sốt, liền cười một cách đầy mê hoặc, nói: “Ta cũng muốn nếm thử…”

Dứt lời, nàng liền nhón chân, kề sát vào…

Đôi môi hồng nhuận nhẹ nhàng phủ lên môi hắn.

Môi của nàng còn thơm ngọt hơn bất cứ thứ trên đời này, Tần Tu Viễn ngẩn ra, hai tay giấu ở trong tay áo đột nhiên nắm chặt. Lúc một mình hắn đối mặt với thiên quân vạn mã cũng chưa từng khẩn trương như thế, giờ khắc này tâm tình hắn lại kinh hoảng không thôi…

Một đêm dài rốt cục cũng qua đi, khi ánh mặt trời chiếu vào thư phòng, Tần Tu Viễn mới chậm rãi mở mắt ra. Đêm qua dường như hắn rất mệt mỏi… Hắn mơ hồ nhớ lại tình cảnh trong mơ, hai tai liền đỏ lên.

Hắn âm thầm mắng mình một câu, sao lại có thể mơ giấc mơ như vậy?

Hắn mạnh mẽ lắc đầu, muốn vứt bỏ những ký ức khó hiểu này ra ngoài. Nhưng lúc nàng nhón chân, dựa sát vào người hắn… Giống như càng thêm rõ ràng.

Tần Tu Viễn không biết nói sao. Hắn chỉ có thể giả vờ như không có việc gì mà thay quần áo sau đó mới đi rửa mặt. Chỉnh đốn một hồi, hắn không định ăn sáng mà muốn đi thẳng đến quân doanh.

Tần Tu Viễn vừa mở cửa liền thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang đứng trong phòng bếp nhỏ, tay bưng đĩa thức ăn đùa giỡn với Minh Sương. Khuôn mặt nàng rạng rỡ, giống như vườn hoa đủ sắc, đẹp không gì sánh được. Tần Tu Viễn nhìn lại nhớ tới giấc mộng tối qua, tự nhiên thấy xấu hổ!

“Tướng quân, thuộc hạ đã chuẩn bị xe ngựa xong, hiện tại có xuất phát luôn không?” Tần Trung thấy Tần Tu Viễn ra khỏi thư phòng thì chạy tới hỏi.

“Ừm…Đi thôi!” Tần Tu Viên đang thất thần nên cũng tùy tiện trả lời.

Đường Nguyễn Nguyễn đứng phía đối diện nghe được thanh âm của hắn, nàng liền lại gần, nở một nụ cười xinh đẹp: “Tướng quân, ta làm mấy món ngon… Chàng có muốn nếm thử không?”

Tần Tu Viễn không khỏi lại nhớ tới tình cảnh trong mộng, Đường Nguyễn Nguyễn quyến rũ trêu chọc lòng người nói: “Vậy thiếp cũng nếm thử…”

Sau đó, còn có một nụ hôn không hồi kết. Tần Tu Viễn mặt đỏ tai hồng, hắn chột dạ xoay người muốn đi.

Đường Nguyễn Nguyễn cho rằng hắn không nghe được, lại tươi cười hỏi hắn lần nữa: “Tướng quân?”

*Rượu nấu ăn hay còn được gọi là rượu gia vị, được sử dụng như một loại gia vị trong nấu ăn. Các loại rượu này có mùi thơm và hương vị đặc trưng nên khi nấu nướng sẽ khơi dậy mùi vị đậm đà, thơm ngon cho món ăn. Đồng thời, một số loại rượu còn giúp khử mùi nguyên liệu, giúp món ăn mau chín mềm.

* Hạt tiêu trắng hay còn được gọi là tiêu sọ. Tiêu trắng được nông dân thu hoạch lúc đã chín, sau đó ngâm trong nước để làm mềm phần vỏ rồi được đem đi chà sát sạch sẽ phần vỏ và phần thịt tiêu. Phần còn lại thu được là phần lõi tiêu hay còn gọi là phần sọ. Sau khi được sấy và phơi nắng, tiêu thường cho màu trắng ngả vàng, bề mặt tiêu thường trơn láng và ít nhăn hơn so với tiêu đen.

* Bột Orleans là một loại gia vị dùng để ướp gà. Đây là nguyên liệu được sản xuất từ Trung Quốc của nhãn hàng Yahe, có hương vị vô cùng thơm ngon, phụ gia góp phần thành công trong các món KFC và sốt gà nổi tiếng.

* Hạt tiêu đen: Người ta hái quả vào lúc thấy xuất hiện một số quả đỏ hay vàng trên chùm quả, nghĩa là lúc quả còn xanh. Những quả còn non quá chưa có sọ, rất giòn, khi phơi sẽ dễ bị vỡ vụn. Còn những quả khác khi phơi khô vỏ sẽ nhăn lại, màu sẽ ngả đen, do đó có tên gọi là hạt tiêu đen. Hạt tiêu đen dùng liều nhỏ tăng dịch vị, dịch tụy, hồ tiêu kích thích tiêu hóa, làm ăn ngon cơm. Dược liệu này được dùng để trị các bệnh về đường tiêu hóa cũng như các bệnh về xương khớp, kích thích trí não, trị các bệnh đau thần kinh và bệnh ghẻ. Nó còn có tác dụng sát trùng, diệt ký sinh trùng và đuổi sâu bọ.

*Thành ngữ trong câu “Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản” hay “Cật nhân đích chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản”: Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay

Nghĩa: Ăn của người thì nói chuyện cũng mềm mỏng hơn.

*“Trường” nghĩa là: “Dài – Lâu – Tốt”, “Kỷ” nghĩa là: “ghế có lưng dựa” ngoài ra kỷ cũng có nghĩa là cái bàn nhỏ. Trường kỷ (hay còn gọi là Tràng kỷ) mà chúng ta đề cập đến ở đây là ghế dài có lưng dựa, thông thường ghế trường kỷ có chiều dài phổ biến từ 1,8 mét đến 2 mét, được làm từ nhiều chất liệu như gỗ gụ, lim, trắc, hương…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.