Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 25-27




Chương 25: Đắng và ngọt

Đường Nguyễn Nguyễn cười mà không nói, nàng cẩn thận đổ Chocolate nóng chảy vào ly rượu. Dung tích của ly rượu này vốn không khác gì ngón tay cái, một thìa Chocolate nhỏ, vừa đầy. Thải Vi suy nghĩ một chút mới dám nói: “Tiểu thư hẳn là dùng ly rượu này làm khuôn? Có phải để nguội rồi mới được ăn không?”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc nhìn nàng ấy một cái, cười nói: “Thông minh!”

Thải Vi không khỏi có chút cao hứng, vẻ mặt chờ mong nhìn một hàng ly rượu này. Thời tiết đầu xuân, qua buổi trưa có chút âm u lạnh lẽo, Chocolate trong ly rượu đông lại rất nhanh. Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng lắc lắc một ly rượu trong đó: “Đoán chừng đến tối là có thể ăn.”

Nàng quyết định, nếu Chocolate thành công thì sáng mai sẽ đưa cho mẫu thân, hy vọng bà ấy có thể ăn.

…..

Bên trong quân doanh, Tần Tu Viễn đang đứng trước bản đồ trận địa, một mình tính toán.

“Tướng quân!” Một thanh âm vừa quen thuộc vừa thô kệch vang lên. Tần Tu Viễn ngẩng đầu nhìn, đúng là Tần Dũng.

“Thương thế đã đỡ rồi sao?” Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, tiểu tử này xương cốt vẫn còn rất cứng cáp. Trên mặt Tần Dũng xuất hiện một chút bối rối: “Không có gì đáng ngại, thuộc hạ không muốn nằm yên một chỗ cho nên muốn đến quân doanh xem một chút.”

Tần Tu Viễn giả vờ không biết: “Đến quân doanh làm gì?”

Tần Dũng đỏ mặt nói: “Mạt tướng… Đến thao luyện tân binh.”

Tần Dũng vốn là một Lục Lâm hảo hán*, bởi vì gϊếŧ chết một tên tham quan bị quan binh phụng mệnh bắt về, hắn lại vô cùng nghĩa khí, không chịu tiết lộ nơi ẩn thân của đồng bọn, vì thế thiếu chút nữa bị dùng cực hình bức cung. Là Tần Tu Viễn đi ngang qua cứu hắn, hắn mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Từ đó về sau hắn đầu quân dưới trướng Tần Tu Viễn, ngoài một thân võ nghệ, hắn không còn sở trường gì khác. Hắn liều mạng trên chiến trường mới đổi được danh tốt, xoá bỏ thân phận đạo tặc ban đầu, lại được Tần Tu Viễn chỉ điểm dìu dắt, nên bây giờ đã thăng tới chức quan hiệu úy. Đi được đến ngày hôm nay hắn cũng không dễ dàng gì. Lúc này vừa mới nhậm chức mà hắn đã động thủ với tân binh, thật sự là không thể nào nói nổi. Tần Tu Viễn liếc hắn một cái, cũng không nói chuyện.

Tần Dũng lấy hết dũng khí: “Tướng quân, thuộc hạ, thuộc hạ sẽ không bao giờ làm loạn nữa! Bằng không sẽ tùy ý để ngài xử trí!”

Tần Tu Viễn cười nhạo một tiếng: “Ngươi cho rằng bản tướng quân rất nhàn rỗi, mỗi ngày đều muốn đánh ngươi sao?”

Dừng một chút, hắn lại nói: “Thôi, đi luyện binh đi.”

Tần Dũng vừa nghe thấy liền vui mừng ra mặt: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

Tần Dũng vừa đi, ánh mắt Tần Tu Viễn lại đặt vào bản đồ trận địa. Bản đồ này dựa theo địa hình giao giới giữa Đại Minh và Bắc Tề mà làm ra. Nơi này có một sơn cốc, giống như hồ lô tự nhiên, hai đầu có diện tích rộng lớn mà trống trải, mỗi đầu đều là nơi tiếp giáp của Đại Minh và Bắc Tề, trong sơn cốc chứa được tới mấy vạn người. Nhưng ở chính giữa có một lối nhỏ, nơi hẹp nhất chỉ đủ cho mấy người qua lại. Bởi vì địa hình hiểm trở nên cũng không có cách nào trồng trọt, nơi này ngoài tướng sĩ biên cương thì cũng hiếm khi có người đến.

Được gọi là Vô Nhân Cốc…

Ý cười trên mặt Tần Tu Viễn lúc này đã hoàn toàn biến mất, trong đôi mắt phượng của hắn chỉ còn lại vẻ nghiêm nghị. Hắn nhìn xuống nơi hẹp nhất đó, thông qua bản đồ trận địa thì hiểu ngay địa hình, nhưng trên thực tế nơi này lại ẩn giấu không biết bao nhiêu đồi núi ngang đan xen cùng những âm mưu quỷ kế. Năm đó phụ thân dẫn đại ca cùng nhị ca tới Bắc Tề, vốn là đã có chuẩn bị sẵn sàng. Nếu là Tả tướng nghị hòa thành công, vậy rút quân là được. Nếu là Tả tướng nghị hòa không thành thì tùy thời chuẩn bị khai chiến. Nhưng rốt cuộc vì cái gì mà Tả tướng nghị hòa thành công nhưng phụ thân cùng đại ca còn vào Vô Nhân Cốc này?

Trong Vô Nhân Cốc, trọng binh Bắc Tề mai phục tầng tầng lớp lớp, mà bọn họ chỉ dẫn theo mấy ngàn kỵ binh, chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp…

Sau khi Tả tướng hồi kinh, chỉ nói Trấn Quốc Công làm võ tướng, không cam lòng nghị hòa. Vì tham công trạng cho nên chủ động tập kích quân địch, làm cho mấy ngàn binh mã rơi vào cái kết toàn quân bị diệt. Nhẹ nhàng nói mấy câu đã tước đi công huân của trọng thần tam triều, khấu trừ tội danh kháng chỉ không tuân, tội danh chồng chất. Tần Tu Viễn suy nghĩ xa xôi dần dần quay về thực tại, sắc mặt hắn lạnh lùng, đôi môi mím chặt. Phụ thân không phải là người liều lĩnh, vả lại nếu thật sự muốn tiến công, làm sao lại chỉ mang theo mấy ngàn người?

Chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ, nhưng năm đó cũng vì chuyện này mà Hoàng đế cực kỳ giận dữ, vụ án cũng liên quan đến quá nhiều người, hắn cũng chỉ có thể an bài người lén điều tra.

…..

Đêm nay, Phi Hiên Các đặc biệt náo nhiệt. Bên trong bếp nhỏ được thắp nến sáng bừng lên, Đường Nguyễn Nguyễn đang bỏ khuôn cho Chocolate trong ly rượu. Nàng cầm một con dao rồi cẩn thận lấy Chocolate ra khỏi ly.

Nguyễn Nguyễn tách một chút ở phần rìa Chocolate ra, sau đó mới đổ úp xuống, một viên Chocolate nhỏ rơi ra.

“Này, cái này cho ngươi ăn” Đường Nguyễn Nguyễn đưa viên Chocolate đầu tiên qua, đôi mắt Minh Sương liền sáng lên. Minh Sương thụ sủng nhược kinh cầm lấy: “Đa tạ phu nhân!”

Nàng ấy lại đắc ý nói với Thải Vi và Thải Bình: “Cho ta Chocolate, chứng tỏ thích ta!”

Thải Bình bĩu môi: “Nhìn ngươi đắc ý chưa kìa! Tất cả chúng ta đều có, đúng không tiểu thư?”

Đường Nguyễn Nguyễn buồn cười: “Ừm, có rồi đây.”

Nàng lại thuận lợi lấy ra hai viên Chocolate nữa, Thải Vi cùng Thải Bình nhanh chóng cầm lên. Bên này, Minh Sương đã gấp đến độ chờ không nổi mà nhét toàn bộ Chocolate vào miệng. Nhưng Chocolate này hơi lớn, dường như không dễ nhai, nàng ấy chỉ có thể thành thật ngậm Chocolate một hồi. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ của nàng ấy thì khẽ cười nói: “Chocolate có thể ăn từng chút một, giống như này…”

Nàng cầm một viên Chocolate lên rồi nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ. Thải Vi cũng học bộ dáng nàng, cũng cắn một miếng nhỏ vừa miệng…. Chocolate vào miệng có chút đắng, nhưng thoáng qua đã biến mất, chuyển thành ngọt ngào mềm mại, cuối cùng hòa tan trong miệng, trôi vào cổ họng, làm cho người ta còn chưa thỏa mãn. Chỉ một chút như vậy đã kích hoạt vị giác của Thải Vi.

Thải Vi cảm thán nói: “Cuối cùng thì nô tỳ cũng biết, cái gì gọi là trong đắng có ngọt rồi! Trách sao Chocolate này được xưng là tín vật định tình, không phải giống như tình cảm sao, có đắng có ngọt, hoà quyện vào nhau…”

Thải Bình trêu ghẹo: “Ai nha, Thải Vi đã có người trong lòng rồi đúng không?”

Thải Vi khẽ trách mắng: “Ngươi nói bậy! Ta… Ta chỉ nghe tiểu thư nói, cho nên có chút cảm xúc mà thôi…”

Thải Bình thấy nàng ấy tức giận thì cũng không trêu ghẹo nữa. Cầm lấy Chocolate của mình lên rồi cắn một miếng nữa. Lúc này, nghe thấy Minh Sương đột nhiên “Oa…” một tiếng, mọi người theo tiếng nhìn qua thấy nàng ấy đang phồng miệng, vẻ mặt thỏa mãn: “Chocolate này… Thực sự rất ngon!”

Nàng ấy ngậm cả một viên, vốn cũng không nếm được hương vị gì nhưng theo nhiệt độ trong khoang miệng khiến Chocolate chậm rãi hòa tan, trở thành Chocolate nóng chảy. Hương vị ngọt ngào lưu luyến trên đầu lưỡi của nàng ấy, hương sữa nồng đậm cùng vị ca cao hơi đắng, vừa đậm đà vừa mềm mại. Không giống như khi nhấm nháp từ từ. Vẻ mặt đắm chìm của nàng ấy làm cho mọi người nhìn thấy không khỏi cảm thấy buồn cười. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn những viên Chocolate còn lại, trong lòng mong ngày mai đưa đến phủ Học sĩ cho mẫu thân cũng có thể ăn nhiều hơn. Vì vậy, nàng đặt Chocolate vào hộp thức ăn, xếp từng viên một.

Cùng lúc này, Tần Tu Viễn mang theo tâm sự nặng nề trở về Tần phủ. Còn chưa bước vào Phi Hiên Các, hắn đã nghe thấy bên trong có tiếng cười đùa. Dừng chân ở giữa đình, hắn nhìn thoáng qua bếp nhỏ thấy Đường Nguyễn Nguyễn đang đứng đó thu dọn hộp thức ăn. Tần Tu Viễn không hài lòng, sao cô nương này lại thèm ăn như vậy? Ngay cả khi chân nàng bị thương mà cũng không để ý sao?

Hắn bước nhanh về phía bếp nhỏ, vừa mới vào cửa, Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên đã nhìn thấy hắn, nàng liền nói: “Tướng quân, có muốn nếm thử Chocolate không?”

Tần Tu Viễn cũng không cảm kích, mà hắn lại tức giận nói: “Rốt cuộc nàng đang làm gì vậy? Không cần chân nữa sao?”

* Cách nói “Lục Lâm hảo hán” 绿林好汉 có nguồn gốc từ quân khởi nghĩa Lục Lâm 绿林.

Cuối thời Tây Hán, Hán Thành Đế hoang dâm vô độ, triều chính hủ bại, đất đai bị kiêm tính nghiêm trọng, dẫn đến mâu thuẫn giai cấp gay gắt. Năm công nguyên thứ 8, ngoại thích Vương Mãng soán quyền đoạt vị.

Sau khi Vương Mãng soán vị không những không tu dưỡng tâm tính mà còn sáng ban lệnh chiều thay đổi, không ngừng phát động chiến tranh đối với dân tộc thiểu số, làm tăng thêm nỗi thống khổ của dân. Việc đổi đất đai toàn quốc làm chính sách vương điền đã xúc phạm đến lợi ích của địa chủ quan liêu, lại đắc tội với giai tầng quý tộc, thêm thiên tai liên miên, thế nên nhân sĩ lần lượt khởi nghĩa phản kháng.

Nghe nói, tại Nam quận Kinh Châu và quận Giang Hạ, thiên tai cực kì nghiêm trọng, bách tính sống nhờ vào rễ cỏ vỏ cây. Do bởi dân bị nạn tai quá nhiều, vỏ cây rễ cỏ ở nơi đó cũng không có để ăn, cho nên nhiều người ly tán.

Số người phản kháng sự thống trị của Vương Mãng không ngừng tăng lên, nhanh chóng phát triển đến cả ngàn người. Năm công nguyên thứ 17, họ chiếm lĩnh núi Lục Lâm, đồng thời lấy núi đó làm cứ điểm, nhanh chóng khuếch trương thế lực ra chung quanh. Đội quân khởi nghĩa tập kết tại núi Lục Lâm này được mọi người gọi là “Lục Lâm quân”.

Trong cuộc đấu tranh chống lại Vương Mãng, Lục Lâm quân được sự ủng hộ của Lưu Tú và quân Xích Mi do Phàn Sùng lãnh đạo. Năm công nguyên thứ 23, Lục Lâm quân tấn công Trường An, giành được thắng lợi.

Mặc dù sau này Lục Lâm quân tan rã, nhưng Lục Lâm quân phản kháng bạo ngược rất được lòng dân, mọi người gọi họ là “Lục Lâm hảo hán”. Về sau, “Lục Lâm hảo hán” phiếm chỉ nhóm người tụ tập tại núi rừng chống lại quan phủ hoặc đi cướp đoạt tài vật.

Ở đây, ban đầu Tần Dũng xuất thân là đạo tặc, về sau mới quy thuận Tần Tu Viễn.

Chương 26: Bỏ lỡ

Đường Nguyễn Nguyễn nghe hắn nói như vậy thì ngẩn ra, nàng cười cười: “Chân của ta không sao….”

Tần Tu Viễn nhíu mày: “Nàng nói không có việc gì thì không có việc gì sao? Hôm qua không phải còn đau đến phát khóc đấy thôi?”

Đường Nguyễn Nguyễn bối rối: “Ta khóc khi nào…”

Tần Tu Viễn vốn đang phiền lòng, giờ phút này thấy nàng còn cậy mạnh, vì thế ngữ khí càng không tốt: “Đại phu nói nàng cần nghỉ ngơi nhiều, vì sao không nghe lời? Nấu ăn quan trọng như vậy sao? Thôi, ta không quản nàng nữa!”

Con người Tần Tu Viễn này đã lạnh lùng quen rồi, nói chuyện cũng không biết nhường nhịn ai bao giờ. Đường Nguyễn Nguyễn thu hồi ý cười, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên nói: “Vâng, nấu ăn đối với ta mà nói rất quan trọng. Đa tạ tướng quân quan tâm, chân ta không có việc gì, không cần người bận tâm nữa.”

Vốn có lòng tốt mời hắn ăn Chocolate, nhưng không hiểu sao hắn lại bày ra bộ mặt khối băng như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Tần Tu Viễn thấy nàng cũng cứng đầu không nghe thì hừ lạnh một tiếng, chắp tay đi ra ngoài. Ba người Thải Vi bị bộ dáng này của tướng quân làm cho sợ tới mức không dám thở mạnh. Thải Bình nói với Minh Sương: “Ngươi xem, ta đã nói tướng quân đối với tiểu thư không tốt, ngươi còn không thừa nhận! Làm gì có ai nói chuyện với phu nhân mình như vậy?”

Minh Sương tặc lưỡi: “Tướng quân… Tướng quân chính là người không biết dỗ dành người khác.” Sau đó nàng ấy lại nhìn Đường Nguyễn Nguyễn: “Phu nhân đừng thương tâm, có lẽ tâm tình tướng quân không tốt.”

Đường Nguyễn Nguyễn trầm mặc: “Không có gì, ta cũng không để trong lòng.”

Hai người vốn dĩ không thân không thích, chẳng qua trời xui đất khiến cho nàng đi tới thời đại này, vừa khéo gặp được hắn, làm một đôi phu thê trên danh nghĩa mà thôi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng vẫn có chút ủy khuất. Đường Nguyễn Nguyễn không nói một lời, nàng chỉ bỏ Chocolate vào hộp thức ăn sau đó giao cho Thải Vi. Nàng dặn dò: “Sáng mai ngươi theo ta trở về phủ Học sĩ một chuyến.”

Hôm nay Tần lão phu nhân tới, nàng đã bẩm báo chuyện trở về phủ Học sĩ thăm mẫu thân, ngày mai sẽ mang Chocolate đi để cho mẫu thân nếm thử. Sắp xếp xong tất cả, Đường Nguyễn Nguyễn mới trở về phòng ngủ. Thải Vi đang kiểm tra hộp thức ăn, Thải Bình thì thu dọn bếp nấu, Minh Sương ở một bên suy tư, nàng đột nhiên giật mình, mở miệng nói: “Các ngươi có phát hiện ra… Phu nhân lại chủ động hỏi tướng quân có muốn ăn Chocolate hay không!”

Nàng ấy tiếp tục đăm chiêu: “Hành động này của phu nhân… Chính là muốn định tình với tướng quân, phải không?”

Thải Vi và Thải Bình sửng sốt, các nàng nhìn nhau. Minh Sương vỗ đùi: “Nhất định là như vậy!”

Nàng ấy bắt đầu cảm thấy tiếc vì tướng quân đã bỏ lỡ Chocolate của phu nhân.

Đường Nguyễn Nguyễn nằm một mình trên giường nhưng không ngủ được. Hôm qua bị thương, trăng thanh gió mát, cảm giác Tần Tu Viễn ôm nàng, đưa về Phi Hiên Các vẫn còn rõ ràng. Hôm nay sao lại khôi phục bộ dạng người lạ chớ gần rồi?

Đường Nguyễn Nguyễn oán thầm: Nam nhân này thật sự là hỉ nộ vô thường…

Sáng sớm hôm sau, Tần Tu Viễn theo thói quen dậy sớm. Hắn vừa mở cửa thư phòng liền nhìn thấy Minh Sương, nàng đang cầm chổi quét tước sân viện. Ngày thường, Minh Sương sẽ chủ động cung kính tiến tới hành lễ. Hôm nay Minh Sương thấy hắn, lại làm bộ như không nhìn thấy, tự giác chuyển qua quét chỗ khác.

Tần Tu viễn cảm thấy có chút khác thường, lập tức gọi nàng ấy lại.

“Minh Sương.”

Minh Sương dừng bước, không tình nguyện quay đầu lại, cúi đầu phúc thân: “Thỉnh an tướng quân.”

Tần Tu Viễn cảm thấy nàng ấy kì cục như vậy, liền mở miệng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Minh Sương vẫn trầm mặc: “Nô tỳ không sao.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn hơi híp lại, không sao? Không sao mà còn dám bày ra sắc mặt này với hắn?

Hắn thong thả ung dung mở miệng, ngữ khí lại làm cho người ta không thể cự tuyệt: “Nói!”

Trong lòng Minh Sương phẫn nộ nhưng không dám thể hiện ra mặt. Nàng ấy do dự nhiều lần, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Tướng quân nên đi thăm phu nhân một chút, xem phu nhân có khỏe không!”

Tần Tu Viễn lập tức hỏi lại: “Chân nàng lại đau sao?”

Hắn nhíu mày, tiểu cô nương này sao lại không nghe lời như vậy, nhất định là hôm qua đứng lâu nên vết thương càng đau hơn. Minh Sương lắc đầu: “Phu nhân không chỉ đau chân mà nhất định còn đang rất thương tâm!”

Tần Tu Viễn sửng sốt: “Sao nàng lại thương tâm?”

Minh Sương thở dài, trên khuôn mặt non nớt hiện ra một nỗi sầu khổ không tương xứng, nàng ấy buồn bã nói: “Tướng Quân, người có biết hôm qua phu nhân mời người ăn cái gì không?”

Tần Tu Viễn càng thêm nghi hoặc: “Là thứ gì?”

Minh Sương ngẩng đầu lên, khí thế hùng hồn: “Đó là Chocolate! Là Chocolate mất một ngày để làm ra!”

Tần Tu Viễn nghe không hiểu chuyện gì, hắn hỏi lại: “Vậy thì sao?”

Minh Sương càng thêm căm giận bất bình: “Chocolate là tín vật định tình! Tặng Chocolate cho người khác, có nghĩa là mình thích người ta!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ấy tức giận đến đỏ bừng: “Tướng Quân cứ cự tuyệt một mảnh tâm ý của phu nhân như vậy! Thật sự là… Lãng phí thức ăn…”

Nàng ấy đang trong trạng thái xúc động, vốn dĩ là sắp nói ra câu “thật sự là quá đáng”, nhưng thay đổi một chút, nàng ấy vẫn có chút sợ tướng quân tức giận. Dứt lời, nàng ấy cũng sợ Tần Tu Viễn tức giận phát tiết cho nên sợ hãi, liền lui xuống, lặng lẽ xoay người đi quét tước.

Tần Tu Viễn vẫn sững sờ, đứng một mình trên hành lang dài, trong người như có cảm xúc nói không nên lời. Đột nhiên có chút tự trách, lời nói hôm qua… Cũng hơi nặng nề. Nàng mới gả tới đây có mấy ngày, hắn chẳng những lạnh nhạt thờ ơ với nàng, nói chuyện cũng không khách khí…

Mà nàng…lại thích hắn? Còn cố ý làm món ăn có ý nghĩa định tình cho hắn?

Hắn giật mình nhớ lại khoảnh khắc khi mình bước vào bếp nhỏ đêm qua. Trong mắt nàng, dường như có một chút ngạc nhiên, ngón tay nhỏ nhắn thon dài mềm mại như ngọc của nàng cầm lấy một viên tròn tròn màu nâu, đưa tới trước mặt hắn, đôi mắt nàng lấp lánh: “Tướng quân, có muốn nếm thử Chocolate không?”

……

Hắn suy tư một lúc, có chút do dự, nhưng vẫn lên tiếng: “Bây giờ phu nhân đang ở đâu?”

Minh Sương sửng sốt, nàng ấy quay đầu lại đáp: “Phu nhân đến phủ Học sĩ, nghe nói thân thể lão phu nhân bên kia không khỏe, chắc là đi thăm bệnh.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu như có điều suy nghĩ, hắn xoay người, ra khỏi Phi Hiên Các.

…..

Đường Nguyễn Nguyễn ngồi trên xe ngựa, nàng yên lặng cầm hộp thức ăn, trong lòng vừa thấp thỏm vừa chờ mong. Lúc còn ở hiện đại, mặc dù nàng thường hay làm món ăn vặt, nhưng cha mẹ nàng cũng rất ít khi ăn. Người một nhà, ngoại trừ huyết thống thì cũng không còn chút liên hệ nào nữa. Mà lần trước nhìn thấy mẫu thân của nguyên thân, tuy rằng hơi thở thoi thóp nhưng xuất phát từ nội tâm vẫn vô cùng yêu thương nữ nhi. Nếu không phải vì tranh thủ hạnh phúc cho nữ nhi thì bà cũng không đến mức buồn bực đến sinh bệnh, lại càng không bị người khác hạ dược.

Ánh mắt Đường Nguyễn Nguyễn dần tối đi, tuy rằng không có chứng cớ nhưng phương thuốc này, phỏng chừng không thoát khỏi liên quan tới mẫu tử Như phu nhân, dù sao các nàng cũng là người hưởng lợi lớn nhất trong chuyện này.

Tay cầm hộp thức ăn siết chặt, nàng hạ quyết tâm, nhất định phải điều trị tốt thân thể mẫu thân.

“Tiểu thư, đến rồi!”

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, giọng nói của Thải Vi vang lên.

Đường Nguyễn Nguyễn cũng thu hồi suy nghĩ, nàng ôm hộp đồ ăn, kéo làn váy lên rồi bước xuống xe ngựa. Đường bá đã ở cửa cung nghênh, nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, nếp nhăn trên mặt ông ta cũng giãn ra: “Tiểu thư!”

Ông hành lễ, sau đó lại nhỏ giọng hỏi: “Người đã nghĩ ra biện pháp rồi sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng đưa hộp thức ăn cho Đường bá: “Mau dẫn ta đi gặp mẫu thân.”

Đường bá hiểu ý.

Đường Nguyễn Nguyễn hưng phấn bước vào phủ Học sĩ, trước mặt liền đụng phải một người…

“Ai nha!”

Một tiếng kêu nũng nịu chói tai vang lên, người đối diện đau đớn ngẩng đầu, nha hoàn Bảo Ngân bên người nàng ta trợn mắt: “Ai lại không có mắt như vậy?”

Chương 27: Chán ăn

“Ngươi nói ai không có mắt?” Thải Vi tức giận quát.

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng ấy một cái, ý bảo nàng không nên lên tiếng.

Nữ tử trẻ tuổi đối diện cười như không cười: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là tỷ tỷ đã trở về.”

Đường Doanh Doanh mặc một thân váy ngũ sắc lung linh, ở giữa trán còn tinh tế vẽ hoa điền*, ăn mặc vô cùng lộng lẫy xinh đẹp, hẳn là đang chuẩn bị ra cửa.

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nhìn nàng ta một cái, không lên tiếng.

Nàng ta thì khinh thường nhìn Đường Nguyễn Nguyễn: “Ngày hôm trước, không phải tỷ tỷ mới lại mặt sao? Ba ngày hai lần chạy về, là có chuyện gì xảy ra rồi?”

Đường Nguyễn Nguyễn tức giận trong lòng nhưng trên mặt cũng không lộ ra chút sắc thái nào, nàng chỉ nhàn nhạt nói: “Ta trở về để thăm mẫu thân. Còn muội muội trang điểm kiều diễm như vậy, là muốn đi gặp ai sao?”

Trên mặt Đường Doanh Doanh có một tia đắc ý: “Tất nhiên là muốn đi gặp… Thư Mặc ca ca rồi!”

Nàng ta chăm chú nhìn chằm chằm Đường Nguyễn Nguyễn, muốn nhìn ra được biểu tình khổ sở trên đó nhưng ai ngờ Đường Nguyễn Nguyễn không để ý lắm, nàng chỉ nói: “Nếu đã như vậy, thì muội cũng mau đi đi, Thư Mặc ca ca không thích người đến muộn.”

Đường Doanh Doanh tức giận: “Tỷ!”

Những lời này của Đường Nguyễn Nguyễn vừa vặn đâm trúng vết thương trong lòng nàng ta. Nghe nói Lưu Thư Mặc gần đây bị bệnh, nàng ta liền gửi bái thiếp muốn đi thăm, nhưng vẫn không nhận được hồi báo. Nàng ta không kìm nén được cho nên hôm nay muốn trực tiếp xuất phủ đi thăm hắn. Căn bản cũng không có hẹn trước thì lấy đâu ra sớm hay muộn?

Trên mặt Đường Doanh Doanh vẫn bất động thanh sắc, nàng ta nâng mặt, cố gắng nở nụ cười: “Được, vậy muội muội đi trước.” Nàng ta lại thấp giọng nói: “Tỷ tỷ, tỷ cứ làm tướng quân phu nhân của tỷ đi, còn Thư Mặc ca ca để lại cho muội, ta sẽ chiếu cố huynh ấy thật tốt.”

Dứt lời, nàng ta chỉnh chỉnh lại búi tóc, thướt tha rời đi.

Giọng điệu Thải Vi lo lắng: “Tiểu thư không cần khổ sở… Nhị tiểu thư hống hách quen rồi, đừng để trong lòng.”

Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng liếc mắt nhìn bóng lưng Đường Doanh Doanh, chỉ nói: “Nàng ta thật sự quá nhàm chán.”

Ngay sau đó lại nâng váy tiếp tục đi vào bên trong. Thải Vi kinh ngạc trước sự thay đổi của tiểu thư, trước kia gặp phải những chuyện như thế này, tiểu thư luôn trốn một góc mà khóc, làm người khác không khỏi cảm thấy đau lòng, nhưng đột nhiên hôm nay lại phát hiện: Đại tiểu thư nói rất đúng, Nhị tiểu thư thật sự quá nhàm chán!

Đến Ngọc Quỳnh Uyển, Đường Nguyễn Nguyễn thấy trong sân viện trống rỗng, liền hỏi Đường bá: “Người trong viện thân của mẫu thân ta đâu?”

Đường bá rũ mắt, thấp giọng nói: “Có lẽ… Có lẽ là đang bận.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc nhìn hắn một cái, im lặng một chút, nàng lại nói: “Đi xem mẫu thân ta trước rồi nói sau.”

Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng, nhẹ nhàng gọi: “Mẫu thân, con tới đây…”

Phòng ngủ không mở cửa sổ, căn phòng vẫn âm u giống như lần trước, lối đi cũng tối tăm. Đường Nguyễn Nguyễn bước nhanh đến trước giường, nàng vén màn lên, thấp giọng gọi: “Mẫu thân, mẫu thân.”

Nàng đưa tay ra nhẹ nhàng đẩy bà.

“Nước…” Người trên giường suy yếu lên tiếng. Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy thì lập tức quay đầu lại, bảo Thải Vi rót nước. Thải Vi nhấc ấm trà trên bàn lên, kết quả trống rỗng, nàng ấy liền chạy ra cửa tìm nước.

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy tình huống không đúng, nàng nghiêm mặt hỏi: “Đường bá, sao lại thế này? Vì sao ngay cả một nha hoàn hầu hạ bên người cũng không có?” Đường bá thấy không giấu được, trên mặt lộ ra vẻ buồn khổ: “Tiểu thư! Không phải lão nô muốn giấu người, thật sự là… Ôi!”

Ông ta thở dài, nói: “Hôm trước sau khi tiểu thư về lại mặt, Như phu nhân cũng không biết thế nào mà chạy đến Ngọc Quỳnh Uyển nổi giận, nói Thải Lan trộm đồ của bà ấy, lệnh cho hạ nhân đánh nàng một trận, đuổi ra khỏi phủ… Thải Cúc cũng bị tống cổ đi làm nha đầu nhóm lửa.”

“Cái gì?” Đường Nguyễn Nguyễn kinh ngạc nói: “Mẫu thân ta thân mang bệnh nặng, lại không có ai chăm sóc bà sao?”

Chắc là ngày đó, Tần Tu Viễn làm Như phu nhân nhục nhã cho nên bà ta liền trút hết tức giận lên người mẫu thân. Nàng đứng dậy tức giận: “Vì sao ngươi không phái người đến báo cho ta biết?”

Đường bá bất đắc dĩ nói: “Tiểu thư, dù sao lão nô cũng chỉ là hạ nhân, nếu đi thông báo cho tiểu thư… Lão nô… Một nhà già trẻ của lão nô đều dựa vào phủ Học sĩ sống qua ngày, nếu chọc giận Như phu nhân, lão nô sợ rằng không được chết già…”

Cơ thể ông ta hơi gù, khó khăn lắm mới quỳ xuống được: “Xin tiểu thư thứ tội.”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn mẫu thân đang đang nằm thở thoi thóp trên giường, lại thấy khuôn mặt đầy áy náy của Đường bá, nàng có chút mềm lòng, liền nói: “Thôi, ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi cũng khó xử.”

Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn mẫu thân trên giường bệnh, trong mắt đều là vẻ không đành lòng, chỉ có thân thể bà khỏe mạnh trở lại, thu hồi quyền quản gia, đến lúc đó Như phu nhân mới có thể thu liễm tính tình. Bằng không những người thân cận này, mẫu thân cũng không giữ được.

Thải Vi vừa tìm được nước mang tới, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng nhận lấy, nàng nhẹ nhàng nâng mẫu thân dậy, cho bà uống một ngụm. Có lẽ bà đã bị khát đã lâu nên lúc này uống cạn một chén.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Đường phu nhân bị sặc nên ho khan vài tiếng, Đường Nguyễn Nguyễn vội vàng vỗ vỗ lưng bà: “Mẫu thân uống chậm một chút.”

Thần trí Đường phu nhân thanh tỉnh vài phần, bà nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, trong lòng cảm thấy tủi thân: “Nguyễn Nguyễn… Con… Rốt cuộc cũng đã trở lại…”

Bà suy yếu thở mạnh, đôi mắt như chực khóc: “Mẫu thân… Sống… Không nổi nữa!”

Ngữ khí của bà vừa đau khổ vừa tủi thân, đến nay bà vẫn không hiểu, bản thân mình đường đường là một đại tiểu thư thế gia, vì sao lại ra nông nỗi này. Đường Nguyễn Nguyễn nhịn bi phẫn trong lòng xuống, an ủi bà: “Mẫu thân đừng sợ, con đến rồi, con sẽ bảo vệ mẫu thân.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nhìn thoáng qua Đường bá: “Mẫu thân như thế này, phụ thân có biết hay không?”

Đường bá do dự một chút mới nói: “Lão gia, rất ít khi hỏi chuyện của phu nhân, vì thế cũng không ai dám nhiều lời.”

Sắc mặt Đường Nguyễn Nguyễn càng lạnh lùng: “Biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Nàng lại nói với Thải Vi: “Mang hộp thức ăn đến đây.”

Thải Vi nghe tiếng, lập tức bưng hộp thức ăn tới. Đường Nguyễn Nguyễn lấy Chocolate ra khỏi hộp rồi nói: “Mẫu thân, người xem, đây là Chocolate mà con cố ý làm cho người.”

Đường phu nhân nở một nụ cười thê lương: “Nguyễn Nguyễn thật có tâm… Nhưng ta, thật sự không ăn được.”

Bà yên lặng nhắm mắt lại, vẻ mặt như sống không còn gì luyến tiếc, làm cho người thấy cũng đau lòng thay. Trong mắt Đường Nguyễn Nguyễn mờ nhoà, nàng tiếp tục khuyên nhủ: “Mẫu thân, người không chịu ăn gì hết, vậy bệnh tình làm sao mà thuyên giảm đây?”

Đường phu nhân lắc đầu, bà đã sớm đã xem nhẹ chuyện sống chết, cuộc sống như vậy, nhiều hơn một ngày cũng là tra tấn. Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Thân thể người khỏe rồi, mới có cơ hội đoạt lại thứ đã mất…”

Đường Nguyễn Nguyễn nói xong, nàng cũng có chút nghẹn ngào: “Nếu người không còn ở đây, nữ nhi cũng chỉ có một mình lẻ loi… Mẫu thân! Con xin người hãy ăn một miếng!”

Đường Nguyễn Nguyễn biết, nàng chính là vướng bận duy nhất trên đời này của mẫu thân. Điều sợ nhất chính là một người mất đi ý chí muốn sống, nếu ngay cả nàng cũng không lấy lại được ý chí sinh tồn của mẫu thân, như vậy…

Đường phu nhân mở mắt ra, nhìn Đường Nguyễn Nguyễn thật lâu, nữ nhi đang đẫm lệ nhìn mình, bà cũng cảm thấy không đành lòng. Nữ nhi của bà còn nhỏ tuổi như vậy, vừa mới gả tới phủ Trấn Quốc tướng quân. Ai cũng nói nam nhân phủ Trấn Quốc tướng quân đoản mệnh, nữ nhi đáng thương của bà, lỡ như hiền tế thật sự gặp bất trắc… Nguyễn Nguyễn phải làm sao bây giờ?

Vừa nghĩ đến điều này, lòng bà như dao cắt.

“Mẫu thân, con không thể sống khi không có người, người nhất định phải cố gắng lên” Hai mắt của Đường Nguyễn Nguyễn đỏ ửng, nàng duỗi tay vòng qua tấm lưng gầy yếu của mẫu thân. Đường phu nhân tựa vào người nàng, dường như cảm nhận được sức lực do nữ nhi truyền đến. Trong lòng bà chua xót, nước mắt chậm rãi chảy ra, nức nở một hồi, bà mới gian nan mở miệng: “Con làm món gì vậy… Lấy lại đây mẫu thân nếm một chút.”

Đường Nguyễn Nguyễn vui mừng ngẩng đầu lên: “Mẫu thân muốn ăn sao? Nhanh lên!”

Thải Vi cầm một viên Chocolate, Đường Nguyễn Nguyễn tự tay nhận lấy, nàng đưa đến bên miệng Đường phu nhân.

Đã lâu rồi bà không ăn gì, vị giác dường như kém đi rất nhiều, trong miệng vừa đắng vừa chát. Bà hơi há miệng, có chút cố sức cắn một miếng Chocolate rồi chậm rãi nhai nuốt. Lúc vừa mới vào miệng, dường như bà cũng không nếm được hương vị gì, theo Chocolate hòa tan trong miệng, đôi mắt nửa híp của bà lại đột nhiên mở to: “Nguyễn Nguyễn! Cái này…”

*Hoa Điền là một loại hoa văn trang trí dùng để trang điểm trên mặt của phụ nữ thời xưa. Vẽ Hoa Điền thường dùng 3 màu sắc chủ yếu là: đỏ, xanh và vàng, trong đó màu đỏ là màu được dùng phổ biến nhất. Hoa Điền ngoài vẽ còn có loại là hình cắt hoa văn để dán trên trán, nguyên liệu để làm nên những miếng dán Hoa Điền thường rất đa dạng và phong phú nhưng chủ yếu vẫn là giấy vàng, giấy bạc hay vảy cá,… Sau khi cắt thành hình dạng mà mình mong muốn thì người xưa sẽ dùng keo chế từ bong bóng cá hoặc keo dán để đính lên trán. Cách trang điểm này thường được sử dụng trong những dịp trọng đại để phô diễn sắc đẹp, sự yêu kiều, đằm thắm của những người con gái xưa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.