Chương 127: Phiên ngoại 3
Trên mặt Mẫn Thành Đế hiện ra vài phần không vui: “Còn gì mà cân nhắc? Hắn phạm phải sai lầm lớn, tất nhiên là phải bắt lại trừng phạt nghiêm khắc!”
Mưu công công cười cười: “Vâng, Hoàng thượng, người đừng tức giận đến hại thân thể.”
Nói đến Lưu Thư Mặc, sau khi hắn biết được phụ thân của mình có quan hệ với Hoàng Hậu, lại còn tự sát trước mặt văn võ bách quan nên cũng điên rồi. Hắn ở trong cung vừa khóc vừa cười chạy vòng vòng, mọi người cũng không thể nào đuổi kịp hắn, về sau không biết tại sao, hắn còn thừa dịp loạn ra khỏi cung để mai danh ẩn tích. Đại Lý tự tìm hồi lâu cũng không tìm thấy hắn đâu, mà cũng không dám đi tìm kiếm một cách trắng trợn, sợ chuyện Hoàng Hậu cùng Lưu Thực có quan hệ truyền đến dân gian, tổn hại tôn nghiêm hoàng thất, cho nên mới đến xin chỉ thị. Tất cả mọi người ở trên triều lúc đó đều bị Thái Tử nghiêm lệnh giữ kín như bưng, mà sau khi Mẫn Thành Đế tỉnh lại, hắn còn hạ lệnh nhổ tận gốc Văn thị của Hoàng Hậu. Cả Tướng phủ bị diệt môn thảm hại, chỉ còn lại người duy nhất sống sót dưới sự bảo vệ của Tần Tu Viễn. Người này chính là Lưu Thư Nhiễm….
…..
Thủ vệ cửa thành Đế Đô sâm nghiêm, mỗi ngày có rất nhiều người ra vào, nối nhau không dứt.
Lúc này chỉ thấy một công tử cực kỳ thanh tú đi tới cửa thành, hắn đứng xếp ở cuối đội ngũ xuất thành.
Binh lính cửa thành lục soát rất nhanh, mắt thấy sắp đến lượt, hắn yên lặng quay đầu nhìn Đế Đô phía sau. Vẫn là cảnh sắc phồn hoa xinh đẹp như mọi khi, náo nhiệt phi phàm, mà tất cả những chuyện này lại không còn liên quan đến hắn nữa.
“Người đằng sau! Nói ngươi đó!” Tên lính khó chịu gầm lên.
Công tử thanh tú kia mỉm cười, hắn lấy văn thư thông quan đưa cho binh lính.
Tên lính nhìn vào văn thư rồi hỏi: “Tên là gì? Ở đâu?”
Công tử thanh tú nhẹ giọng đáp lại: “Lưu Thư Nhiễm, người sống ở Đế Đô.”
Tên lính hỏi thêm: “Tại sao rời khỏi Đế Đô?”
Lưu Thư Nhiễm cười cười: “Nhân thế không còn chỗ dung thân.”
Tên lính hơi giật mình, hắn lại bình tĩnh hỏi: “Dự định khi nào trở về?”
Lưu Thư Nhiễm im lặng trong chốc lát mới đáp lại: “Không trở về nữa.”
Tên lính thầm nghĩ người này thật sự là kỳ quái, sau đó lại khoát tay áo thả hắn đi. Lưu Thư Nhiễm yên lặng thu hồi văn thư thông quan, hắn quay đầu nhìn cửa thành cao vút lần nữa… Sau đó mới quay đầu rời đi.
Lúc này, có chiếc xe ngựa hoa lệ chạy thẳng tới cửa thành…
“Dừng! Dừng lại!” Mấy tên lính ở cổng thành hoảng loạn, cao giọng quát: “Người đến là ai? Sao lại dám xông vào cổng thành?”
Xe ngựa ở trước cửa thành khó khăn lắm mới dừng lại, chỉ thấy trên xe có một nữ tử trẻ tuổi nhảy xuống, nàng sinh ra đã diễm lệ hoạt bát, đôi mắt hạnh vội vàng đảo quanh tìm kiếm.
Tên lính tiến lên ngăn cản: “Cô nương này, ngươi…”
Nha hoàn bên cạnh nữ tử kiều diễm đưa tay đẩy binh lính ra rồi nói: “Tiểu thư nhà ta chính là thiên kim của Đường Các Lão, không được vô lễ!”
Tên lính kia sửng sốt, còn hai mắt Đường Doanh Doanh sáng ngời, nàng vừa nhìn thấy người muốn tìm.
“Lưu Thư Nhiễm!” Đường Doanh Doanh gọi to một tiếng sau đó nâng váy chạy tới. Thân thể Lưu Thư Nhiễm cứng đờ, nhưng hắn không dừng bước, ngược lại tăng nhanh tốc độ rời đi. Đường Doanh Doanh đi theo phía sau hô to: “Lưu Thư Nhiễm! Huynh chờ đã! Chờ ta!”
Dưới chân Lưu Thư Nhiễm nặng tựa đeo chì, cuối cùng hắn cũng không đành lòng. Đường Doanh Doanh thở hồng hộc chạy tới nắm lấy hắn: “Vì sao huynh không từ mà biệt?”
Nàng tức giận nhìn chằm chằm vào hắn.
Lưu Thư Nhiễm mím môi không nói lời nào. Đường Doanh Doanh bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt: “Nói đi.”
Lưu Thư Nhiễm ngước mắt nhìn nàng: “Doanh Doanh, Hoàng thượng đã hạ chỉ, ngài muốn trục xuất ta ra khỏi Đế Đô, không được trở về nữa.”
Sắc mặt Đường Doanh Doanh cứng đờ: “Ta biết… Huynh bị liên lụy.”
Lưu Thư Nhiễm mỉm cười đáp lại: “Dù sao ta cũng họ Lưu, xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng tha cho ta một mạng đã vô cùng rộng lượng rồi… Nhưng nàng không giống ta, nàng là thiên kim của Các lão, nàng còn có thể ở lại Đế Đô tiếp tục cuộc sống cẩm y ngọc thực, tương lai có thể tìm được một nam nhân tốt để gả… Cũng không cần theo ta đi lưu lạc thiên nhai.”
Càng nói càng thấy khó khăn. Hắn vốn không từ mà biệt, chính là bởi vì những lời này thật sự quá khó nói ra. Đường Doanh Doanh nhất thời trầm mặc, sau đó nàng mới lên tiếng: “Huynh thật sự muốn ta gả cho người khác?”
Lưu Thư Nhiễm ngây người, tất nhiên là hắn không muốn, đây chính là cô nương hắn thích từ nhỏ đến lớn… Nhưng hiện giờ hắn đã ra nông nỗi này, nàng gả cho bất cứ người nào cũng còn tốt hơn so với gả cho hắn… Lưu Thư Nhiễm cố gắng cười cười: “Ừm, nàng là một thiên kim Đại tiểu thư, làm sao có thể đi theo một tên vô gia cư như ta?”
Nàng mềm mại như hoa, sao có thể theo mình chịu gió chịu mưa như vậy?
Đường Doanh Doanh nhíu mày: “Huynh cười còn khó coi hơn khóc.”
Lưu Thư Nhiễm: “ ..”
Đường Doanh Doanh vẫn luôn không thích ỡm ờ, nàng thẳng thắn hỏi: “Lưu Thư Nhiễm, ta hỏi huynh một câu, rốt cuộc huynh có thích ta hay không, có muốn cưới ta hay không?”
Lưu Thư Nhiễm bất đắc dĩ: “Doanh Doanh, thích là một chuyện, sống cùng nhau lại là một chuyện khác.”
Đường Doanh Doanh ngắt lời hắn: “Rốt cuộc là huynh có muốn không?”
Lưu Thư Nhiễm dừng lại, sau đó mới thốt ra một chữ: “Muốn…”
Đường Doanh Doanh nhịn không được khóe miệng cong cong, bây giờ nàng càng ngày càng thích cảm giác giữ được nam nhân này. Đường Doanh Doanh vẫy tay với Bảo Ngân, Bảo Ngân liền lấy ra một cái túi lớn đưa cho nàng. Đường Doanh Doanh nhét vào trong ngực hắn rồi nói: “Cầm lấy.”
Lưu Thư Nhiễm sững sờ: “Đây là cái gì?”
Đường Doanh Doanh cười vui vẻ: “Đây là lộ phí của hai chúng ta!”
Lưu Thư Nhiễm nghi hoặc: “Lộ phí? Của chúng ta?” Khuôn mặt thanh tuấn của hắn bất ngờ không thể tin được: “Nàng… Nàng muốn…”
“Không sai, ta sẽ đi với huynh.” Đường Doanh Doanh nhếch môi cười cười, bộ dáng vô cùng quyến rũ.
Mắt thường cũng có thể thấy được trên mặt Lưu Thư Nhiễm xuất hiện vui mừng, nhưng lập tức lại lạnh lùng: “Không được, không được… Nàng không thể theo ta… Bên ngoài không thể so được với Đế Đô, còn không biết đó là tình cảnh gì.”
“Lưu Thư Nhiễm, huynh có thể đừng bày ra bộ dáng ông cụ non như vậy hay không? Ta đã mang theo một đống bạc, huynh đừng nói với ta là ngay cả việc buôn bán nhỏ huynh cũng không thể làm được? Nếu không, huynh cũng có thể đi dạy học? Nếu như dạy học cũng không kiếm được tiền, vậy thì huynh ở rể nhà ta, mỗi tháng báo cho phụ thân ta gửi bạc đến thôi!”
Lưu Thư Nhiễm nghe xong vừa tức vừa buồn cười, đây mới là Đường Doanh Doanh trong trí nhớ của hắn, thích cái gì thì phải nghĩ biện pháp lấy được, nàng mãi mãi sinh lực tràn đầy, cũng không nói lời khoa trương. Trong lòng hắn vô cùng cảm động, nắm lấy tay Đường Doanh Doanh: “Doanh Doanh… Tại sao đột nhiên lại đối tốt với ta như vậy?”
Đường Doanh Doanh sửng sốt, sắc mặt nàng đỏ lên: “Vì ta phát hiện… Không có ai đối tốt với ta hơn huynh… Huynh như vậy, nếu thả đi thì ta mới là kẻ ngốc.”
Lưu Thư Nhiễm nghe xong, khóe miệng không kiềm chế được cong lên, hắn kéo Đường Doanh Doanh vào trong ngực, lẩm bẩm nói: “Doanh Doanh, cuối cùng ta cũng… Cuối cùng ta đã chờ đợi được ngày này.”
Gương mặt Đường Doanh Doanh như nhuộm hồng, nàng cũng ngoan ngoãn dựa vào trong ngực hắn, đôi mắt tràn đầy ý cười….
……
Gần đây Đường Nguyễn Nguyễn ốm nghén càng ngày càng lợi hại. Mỗi ngày Tần Tu Viễn đều nhìn nàng ăn rồi lại nôn, mà đã nôn ra thì không ăn được món gì nữa.
Bụng nàng hơi nhô ra nhưng tứ chi lại ngày càng nhỏ đi, khiến người ta lo lắng không thôi. Tần Tu Viễn tìm đồ ăn ngon cho nàng, nhưng dường như nàng đã thay đổi tính tình, thấy cái gì cũng buồn bã, không muốn ăn. Cứ như vậy đến tháng chín, Đường Nguyễn Nguyễn mới khá hơn một chút. Gió mùa thu thổi tới xua tan vài phần oi bức trong phòng, nhưng Đường Nguyễn Nguyễn vẫn không ngủ được, nàng ưỡn bụng lăn qua lăn lại, vô cùng khó chịu.
Tần Tu Viễn ôm lấy nàng từ phía sau. Đường Nguyễn Nguyễn khẽ nói: “Đánh thức chàng sao?”
Tần Tu Viễn đáp: “Ta cũng không ngủ được.”
Đường Nguyễn Nguyễn xoay người lại, đối mặt với hắn: “A Viễn.”
“Hả?”
“Chàng nói xem, thiếp trở nên xấu xí hơn rồi sao?” Giọng nói của nàng nghe có vẻ không tự tin. Tần Tu Viễn chạm vào mặt nàng rồi nói: “Không, so với trước kia thì càng đẹp hơn.”
Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi: “Nói bậy, eo thiếp đã to thành một vòng lớn, nghe nói đến cuối giai đoạn mang thai, ngay cả đi đường cũng không thể làm được, giống như một con vịt…”
Nghĩ đến hình ảnh đó, nàng có chút lo lắng…
Tần Tu Viễn cười: “Cô nương ngốc, không đâu, nàng xem tẩu tẩu đã sinh hai nhi tử, không phải bây giờ vẫn khỏe mạnh sao? Còn có Thấm tần nương nương, không phải vẫn là sủng phi của lục cung hay sao?”
Nói đến Thấm tần nương nương, Đường Nguyễn Nguyễn nhớ tới một chuyện, nàng lên tiếng: “A Viễn… Hiện giờ Tứ Hoàng tử được nuôi dưỡng ở chỗ Thấm tần nương nương, hắn sống có tốt không?”
Tần Tu Viễn nói: “Tuy Thấm tần nương nương không thích Hoàng Hậu, nhưng cũng không trách sang Tứ Hoàng tử. Hiện giờ hắn và Lục Hoàng tử còn có Thất công chúa đều chơi đùa với nhau, so với trước kia thì tính tình vui vẻ hơn nhiều.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mỉm cười, lại nói: “Kỳ thực… Có một điều thiếp chưa nói với chàng.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Chuyện gì vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng: “Thân thế của Tứ Hoàng tử.”
Tần Tu Viễn sửng sốt, đáp lại: “Ta biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn nghi hoặc: “Chàng đã biết sao?”
Tần Tu Viễn nói: “Sau này khi ta điều tra vụ án của Hoàng Hậu thì phát hiện nàng ta chuẩn bị không ít đồ dùng của Đế quân, đều là thứ thiết kế riêng cho Tứ Hoàng tử. Ngay từ đầu ta cũng tò mò, vì sao nàng ta lại không lập Nhị Hoàng tử mà muốn lập tứ Hoàng tử, nhưng về sau thấy Lưu Thực liều lĩnh như thế thì ta mới nghĩ được rõ ràng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy Hoàng thượng?”
Tần Tu Viễn thấp giọng: “Hẳn không biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Không biết cũng tốt, dù sao hài tử cũng vô tội… Bây giờ, thiếp chỉ hy vọng tất cả mọi người được bình an.”
Dứt lời, nàng theo bản năng sờ lên bụng mình…
Đường Nguyễn Nguyễn bỗng dưng cả kinh, nàng nắm lấy Tần Tu Viễn: “Vừa rồi! Hài tử vừa đá thiếp!”
Tần Tu Viễn sửng sốt, trên mặt cũng vô cùng kinh hỉ: “Đá nàng sao? Ở đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn kéo tay Tần Tu Viễn lên bụng mình rồi nói: “Chính là ở đây, đôi chân nhỏ bé của hài tử đặt ở đây.”
Tần Tu Viễn ngồi dậy, dịu dàng chạm lên bụng nàng rồi nói: “Ngoan, là phụ thân đây.”
Hài tử trong bụng dường như nghe thấy giọng nói này của hắn nên đã đáp lễ bằng một cước!
Mắt phượng của Tần Tu Viễn mở to: “Hài tử! Đúng là hài tử vừa động!”
Khóe mắt đuôi mày Đường Nguyễn Nguyễn đều là ý cười, nàng nói: “A Viễn, chúng ta đặt tên cho hài tử đi.”
Sau đó Tần Tu Viễn nằm xuống bên cạnh, hắn thương lượng về tên gọi của hài tử với nàng. Hai người nghĩ từ thi từ ca phú đến rau củ quả, ước chừng nghĩ tới hơn trăm cái tên nhưng cũng không thể định ra. Trong mắt Tần Tu Viễn, cái tên nào cũng không xứng với bảo bối của hắn. Đường Nguyễn Nguyễn mệt mỏi không chịu nổi, nàng liền nói: “Như vậy đi, sáng mai phòng bếp đưa tới bữa sáng có món gì thì gọi tên đó đi.”
Tần Tu Viễn không chịu: “Lỡ như đưa tới bánh rán thì làm sao bây giờ?”
Đường Nguyễn Nguyễn: “ ..”
Sáng sớm hôm sau, Đường Nguyễn Nguyễn dậy sớm hơn bình thường. Sau khi tỉnh lại, nàng nhịn không được lại đùa nghịch hàng lông mày của hắn, sau đó di chuyển xuống mũi… Tần Tu Viễn cũng yên lặng mở mắt ra: “Sao lại dậy sớm như vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Thiếp đói.”
Tần Tu Viễn bật cười, sau đó đỡ nàng dậy.
Một lát sau, Thải Vi đẩy cửa tiến vào, chuẩn bị hầu hạ nàng thay y phục. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy nàng thì vội vàng hỏi: “Thải Vi, nhà bếp lớn mang bữa sáng đến chưa?”
Thải Vi suy nghĩ một chút mới nói: “Có bánh bao, xíu mại, cháo gà, bánh rán…”
Tần Tu Viễn: “Quả nhiên có bánh rán…”
Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó vỗ vỗ bụng mình, ý cười tràn ngập mà nói: “Bảo bối ngoan, sau này gọi con là Tiểu Bánh Bao đi!”
Chương 128: Năm tháng bình yên
Ngày tháng trôi qua như nước chảy, chớp mắt đã đến mùa đông.
Hôm nay là đêm giao thừa.
Tần Tu Viễn hoàn thành công vụ, trở lại phòng ngủ.
Không khí quanh viện cũng thoáng đãng. Kể từ khi Đường Nguyễn Nguyễn mang thai, hắn không thể ngửi thấy mùi thơm nào từ phòng bếp nhỏ, vì vậy cả Phi Hiên Các không còn hương thơm của món ăn nàng nấu nữa. Hắn nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lặng lẽ đi đến bên giường. Đường Nguyễn Nguyễn nhắm mắt nằm trên giường, hơi nhíu mày. Bụng nàng càng lúc càng lớn, mỗi lần ngồi dậy đều cảm thấy vất vả. Tần Tu Viễn nàng nhất thời cảm thấy đau lòng. Dường như cảm nhận được có người bên cạnh, nàng chậm rãi mở mắt ra: “A Viễn.”
Tần Tu Viễn thu hồi đau lòng, mỉm cười: “Tỉnh rồi sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn chớp mắt: “Ừm…”
Nàng vừa mở mắt, Tần Tu Viễn lập tức đỡ nàng dậy. Hắn nói: “Lát nữa đến lúc dùng bữa tối rồi, chúng ta mau đi vào phòng khách thôi.”
Đường Nguyễn Nguyễn cười cười: “Được rồi.” Nàng chạm vào bụng, nói: “Đây là lần đầu tiên Tiểu Bánh Bao ăn mừng năm mới với chúng ta.”
Tần Tu Viễn nghe xong, trong lòng cũng ấm áp, hắn phủ lên tay nàng, nói: “Ừm, mẫu thân Bánh Bao.”
Hai người nhìn nhau cười cười, ấm áp hòa thuận. Sau khi Đường Nguyễn Nguyễn thay y phục rồi rửa mặt, hai người ra khỏi Phi Hiên Các. Thời tiết càng lúc càng lạnh hơn. Tần Tu Viễn khoác áo choàng lông trên người Đường Nguyễn Nguyễn lại, ôm nàng chậm rãi đi về phía trước. Mai vàng trong vườn nở rộ, rất đẹp mắt, tâm tình Đường Nguyễn Nguyễn rất tốt, nàng nói: “Nếu như tuyết rơi, mai vàng này sẽ đẹp hơn.”
Tần Tu Viễn cười nói: “Nàng có thích tuyết không?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Thiếp không chỉ thích ngắm tuyết, mà còn thích ăn bánh kem, măng tuyết, bánh tuyết… ”
Tần Tu Viễn dở khóc dở cười: “Mèo nhỏ tham ăn.”
Đường Nguyễn Nguyễn bĩu môi nói: “Từ khi mang thai đến nay, rất nhiều đồ ăn vặt thiếp đều không thể ăn, còn không phải vì Bánh Bao… Chàng lại nói thiếp là một con mèo ham ăn vậy!”
Tần Tu Viễn dịu dàng như nước: “Được rồi, chờ sinh xong, nàng muốn ăn thế nào cũng được.”
Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn mới hài lòng cười cười. Hai người đi tới phòng khách, mọi người đã tới. Vương Vân Vọng dẫn đầu nghênh đón, nói: “Nguyễn Nguyễn, đi xa như vậy, không có gì đáng ngại chứ?”
Bây giờ đã đến tháng cuối, nàng có thể lâm bồn bất cứ lúc nào, Vương Vân Vọng nhìn bụng nàng, cảm thấy lo lắng. Đường Nguyễn Nguyễn cười nói: “Không sao, tẩu tẩu, muội không yếu đuối như vậy.”
Tần Tu Viễn nói: “Vậy mà vừa rồi ai đó còn kêu mệt?”
Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái rồi ngồi xuống. Ngôn Chi Tâm cũng vây quanh, nói: “Bảo Bối của ta thế nào rồi?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ nhàng sờ sờ bụng mình, nói: “Buổi chiều ta ngủ bị đá cả buổi, dường như có sức lực hữu dụng không dứt.”
Tần Tu Dật nói: “Đoán chừng là một hài tử tính tình sống động.”
Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Đệ cảm thấy đó là một cô nương.”
Tần Tu Dật nghi hoặc: “Vì sao?”
Tần Tu Viễn không hiểu sao lại kiên trì giải thích: “Trực giác của người làm cha.” Cuối cùng, thêm một câu: “Huynh không hiểu.”
Tần Tu Dật lườm hắn một cái, mọi người đều cảm thấy buồn cười. Đang nói thì Tần Tu Dao đỡ Tần lão phu nhân tới, đi theo sau còn có Thanh Hiên và Minh Hiên. Mọi người đứng dậy chào hỏi, Tần lão phu nhân vội vàng nói: “Nguyễn Nguyễn cứ ngồi đi, cẩn thận chất tử của ta.”
Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ngượng ngùng: “Không có gì đáng ngại đâu mẫu thân, con rất tốt.”
Tần lão phu nhân cười gật đầu, nói: “Truyền thức ăn lên thôi!”
Hôm nay là đêm giao thừa, món ăn phong phú vô cùng!
Lợn sữa nướng than, thịt bò sốt, gà xé ngũ sắc, cá rô hấp, viên tứ hỉ, phật nhảy tường, lạp xưởng, hoa quế đường ngó sen, cơm bát bảo… Có tất cả mọi thứ!
Ngay cả Đường Nguyễn Nguyễn cũng mở to mắt mà nhìn, từ khi mang thai đến nay, việc ăn uống của nàng cũng không tốt lắm, cho đến bây giờ, đã gần chín tháng mới cảm thấy chuyển biến tốt hơn một chút.
“Muốn ăn gì không?” Tần Tu Viễn nhẹ giọng hỏi. Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Đều muốn ăn…”
Tần Tu Viễn cười khẽ một tiếng, hắn gắp cho nàng một miếng lợn sữa nướng. Lợn sữa nướng này có vỏ ngoài giòn tan, Đường Nguyễn Nguyễn cắn một miếng phát ra tiếng “rộp rộp”, trong có vị mặn, bên ngoài nướng giòn còn bên trong mềm mềm, nàng nhai vô cùng thích thú. Tần Tu Viễn nhìn nàng thích ăn như vậy, hắn lại gắp cho nàng một miếng. Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu ăn, bất tri bất giác, trong bát lại có thêm một miếng cá. Nàng ngước mắt lên nhìn, thịt đã được gỡ xương còn lại một miếng thịt nguyên vẹn, vô cùng mê người. Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn hắn. Tần Tu Viễn cười dịu dàng, đôi mắt phượng híp lại. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nàng lại ăn thịt cá. Cá rô này vô cùng tươi ngon, thịt hơi ngọt, xương lại không nhiều lắm, ăn vào vô cùng sảng khoái. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Chàng cũng ăn đi…”
Tần Tu Viễn cười: “Được, nàng ăn nhiều hơn một chút.”
Hai người ân ái rất sâu đậm, bộ dáng như vậy rơi vào trong mắt Tần Tu Dao, nàng rầu rĩ nói: “Mẫu thân, mẫu thân xem, tam ca và tam tẩu lại giở trò ân ái!”
Tần lão phu nhân cười ha hả: “Sao? Con ghen tị à?”
Tần Tu Dao bĩu môi: “Không phải…” Bây giờ chỉ có một mình nàng lẻ loi, trong lòng không có tư vị. Ngôn Chi Tâm cười cười, nói: “A Dao, năm nay Mạc đại nhân ăn tết ở đâu?”
Tần Tu Dao đáp lại: “Huynh ấy trở về Ích Châu… Năm mới, nên trở về thăm phụ mẫu.”
Tần Tu Viễn nhướng mày: “Khi nào hắn trở về?”
Tần Tu Dao rũ mắt nói: “Chỉ sợ phải sau mười lăm tháng giêng.”
Đường Nguyễn Nguyễn nuốt thịt cá trong miệng rồi nói: “Vậy không phải hắn phải mau chóng trở về sao? Việc cầu thân còn phải chuẩn bị sẵn sàng?”
Tần Tu Dao sửng sốt: “Gì vậy, cầu thân sao?”
Tất cả mọi người đều cả kinh, Tần lão phu nhân nói: “Nguyễn Nguyễn, con nói cái gì vậy? Hắn sẽ đến cầu thân Tu Dao sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn cũng cảm thấy kinh ngạc, nàng nói: “Mọi người… Mọi người không biết sao?”
Nàng thầm nghĩ không tốt, chẳng lẽ nàng đã phá hủy sự kinh ngạc mà Mạc Lâm chuẩn bị?
Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu, tẩu nghe tin này từ đâu?”
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn nàng, không biết có nên nói hay không. Tần Tu Dao không chịu buông tha: “Tẩu tẩu… Nói đi…”
Nàng vốn không phải là nữ hài tử thẹn thùng, vừa nghe Mạc Lâm muốn đến cầu hôn thì nhất định phải hỏi đến cùng. Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Vậy thì đừng nói là ta kể…” Nàng tiếp lời: “Thời gian trước, Bạch Tùng đến cửa hàng đồ ăn vặt của ta mua mấy món, nói là muốn mang về cho phụ mẫu. Thuận tiện có nhắc tới Mạc Lâm xin nghỉ về quê, chính là muốn thương lượng chuyện cầu thân với phụ mẫu… Nghe ý của hắn, có lẽ năm sau sẽ mời bà mối tới.”
Tần Tu Dao nghe vậy, trên mặt không khỏi đỏ lên. Tần lão phu nhân mỉm cười nhìn nữ nhi của mình, nói đùa nói: “Đây là nữ nhi lớn không thể giữ trong nhà rồi!”
Tần Tu Dao hờn dỗi nói: “Mẫu thân nói cái gì vậy… Làm gì có… Con còn muốn ở cùng mẫu thân thêm vài năm…”
Tần lão phu nhân ra vẻ nghiêm túc: “Con không muốn gả sao?” Dừng một chút, bà lập tức nói: “Vậy ta nói với Mạc Lâm, để con trễ vài năm rồi tái giá… Vừa lúc vi nương cũng đang luyến tiếc con.”
Tần Tu Dao vừa nghe vậy, nhất thời trợn tròn mắt: “Mẫu thân!”
Nàng thích Mạc Lâm không chịu được, làm gì muốn chờ đợi thêm chứ?
Thấy bộ dạng này của nàng, tất cả mọi người vỗ tay cười to. Đường Nguyễn Nguyễn cũng cười khanh khách, nhưng lát sau lại cảm thấy cảm thấy không thích hợp. Nàng nhất thời dừng động tác… Cảm giác bụng hình như hơi co rút… Hơi đau.
Đường Nguyễn Nguyễn ngồi ngơ ngác, bình tĩnh một lát, nghiêm túc cảm nhận cơn đau này có phải là thật hay không. Tần Tu Viễn nhìn nàng sững sờ thì hỏi: “Nàng bị sao vậy?”
Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu, trong mắt hạnh lộ ra một tia khẩn trương: “Thiếp… Bụng thiếp đau…”
Tần Tu Viễn ngẩn ra: “Có phải sắp sinh rồi không?”
Đường Nguyễn Nguyễn bật khóc: “Thiếp không biết, hình như càng ngày càng đau…”
Tần lão phu nhân vội vàng nói: “Đi mời thái y, gọi bà đỡ tới!”
Bà đỡ đã tìm được từ sớm nên đang ở trong phủ, chính là vì ứng phó tình huống bất ngờ. Tần Tu Viễn ôm lấy Đường Nguyễn Nguyễn, xông về phòng ngủ gần nhất. Mọi người cũng không còn tâm tư ăn cơm nữa, nữ quyến đều đi theo, chỉ để lại một mình Tần Tu Dật, không biết phải làm sao.
“Nguyễn Nguyễn, đừng sợ, bà đỡ sắp tới rồi!”
Tần Tu Viễn đưa Đường Nguyễn Nguyễn vào phòng ngủ, hắn nắm lấy tay nàng, không chịu buông ra. Tần lão phu nhân tiến vào, nói: “A Viễn, con mau đi ra ngoài…”
Trong thời cổ đại, nữ nhân lâm bồn thì lang quân có sốt ruột đến đâu, cũng chỉ có thể chờ bên ngoài. Tần Tu Viễn vừa mới ra khỏi cửa, thái y cùng bà đỡ đã đến. Hắn đi tới đi lui ở cửa, vô cùng thấp thỏm.
“A Viễn.” Tần Tu Dật cũng đi tới. Tần Tu Viễn nhìn thấy hắn thì nói: “Nhị ca…”
Tần Tu Dật cười cười: “Không có việc gì, đừng lo lắng.”
Tần Tu Viễn cảm thấy vô cùng lo lắng, nàng nhu nhược yếu đuối như vậy, làm sao chịu nổi một chút giày vò này đây?
Trong phòng sinh, Đường Nguyễn Nguyễn đã đổ mồ hôi như mưa. Bà đỡ nói: “Phu nhân… Nếu đau, có thể hét lên.”
Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu: “Phu quân ta ở bên ngoài…”
Bà đỡ nghi hoặc: “Phu quân ở bên ngoài thì sao?” Ý bà là nàng hãy hét lên để bớt đau đớn! Không ít thế gia đại tộc dựa vào việc sinh con để giành được sự sủng ái của phu quân. Đường Nguyễn Nguyễn suy yếu nói: “Chàng sẽ lo lắng.”
Bà đỡ sửng sốt, lập tức có thêm vài phần hảo cảm đối với phu nhân này, bà càng thêm để ý mà nói: “Phu nhân, người hãy dùng sức có tiết tấu, thở ra…”
Mái tóc của Đường Nguyễn Nguyễn bị mồ hôi thấm ướt, dính vào thái dương. Bụng nàng căng chặt, đau đến mức không nói nên lời. Ngón tay trắng ngần gắt gao giữ chặt mép giường, cảm giác tê tâm liệt phế quả thực làm cho người ta không thể chịu đựng được. Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, nhẹ nhàng khóc nức nở: “Đau…”
Thanh âm nhỏ như vậy lại bị Tần Tu Viễn ngoài phòng nghe thấy, hắn lo lắng chạy đến cửa phòng sinh: “Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe được thanh âm của hắn, trong lòng cũng yên ổn vài phần, gắt gao nhẫn nại, tiếp tục dùng sức. Bà đỡ chỉ huy: “Phu nhân, cố gắng thêm một chút nữa! Sắp ra rồi!”
Ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn nắm thành đấm, môi bị chính mình cắn đến trắng bệch, hạ quyết tâm dùng sức rặn!
“Oa oa oa…” một tiếng khóc lớn vang lên trong bầu trời đêm. Trong chớp mắt Đường Nguyễn Nguyễn vô lực, suýt nữa ngất xỉu. Tần Tu Viễn bên ngoài phòng nghe thấy tiếng khóc nức nở này, vừa mừng vừa sợ. Một lát sau, bà đỡ bế hài tử ra, nói: “Chúc mừng tướng quân, là một thiên kim tiểu thư, mẫu tử bình an.”
Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn đột nhiên mở to, nụ cười nở rộ: “Ta biết!”
Hắn cẩn thận từng li từng tí đón nhận hài tử, ôm vào lòng như bảo bối, mặt Tiểu Bánh Bao còn có chút hồng phấn, nàng mở to đôi mắt nhìn khắp nơi một vòng, đối với thế giới này tràn ngập tò mò. Tất cả mọi người vây quanh nàng, Tần lão phu nhân vừa nhìn là một cô nương thì cũng rất vui mừng: “Rốt cục ta cũng có chất nữ rồi!” Sau đó bà đến ôm Tiểu Bánh Bao.
Tần Tu Dật và Ngôn Chi Tâm cũng vô cùng cao hứng nhìn tiểu chất nữ, Ngôn Chi Tâm thầm nghĩ muốn ôm một cái, nhưng Tần lão phu nhân làm sao chịu buông tay?
Tần Tu Viễn hỏi : “Ta có thể vào được chưa?”
Bà đỡ gật gật đầu, Tần Tu Viễn không nói hai lời mà chạy vào trong phòng ngủ, căn phòng còn tràn ngập mùi máu tươi khiến lòng hắn đau xót, đi tới trước giường.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mở mắt: “A Viễn…”
Trong lòng Tần Tu Viễn cảm khái, hắn khàn khàn mở miệng: “Nguyễn Nguyễn, nàng vất vả rồi…”
Đường Nguyễn Nguyễn vô lực lắc đầu: “Thiếp không sao… Tiểu Bánh Bao, trông có đẹp không?”
Trong đôi mắt của Tần Tu Viễn như có hơi nước, hắn lẩm bẩm: “Đẹp lắm… Là cô nương đẹp nhất thiên hạ.”
Đường Nguyễn Nguyễn ghen tuông: “Còn thiếp thì sao?”
Tần Tu Viễn lau mắt, nói: “Nàng là đệ nhất, đứng đầu.”
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cười ra tiếng. Lúc này, Tần lão phu nhân ôm hài tử lại, nói: “Tiểu Bánh Bao đến rồi, Nguyễn Nguyễn đã vất vả khổ sở như vậy, con hãy nghỉ ngơi thật tốt.”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu: “Đa tạ mẫu thân.”
Nàng rũ mắt nhìn về phía hài tử trong tay mẫu thân, tiểu Bánh Bao ngoan ngoãn nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn khiến người ta rất muốn sờ vào. Đường Nguyễn Nguyễn vươn ngón tay đến gần gò má Tiểu Bánh Bao, ai ngờ nàng không ngủ mà quay mặt về phía ngón tay Đường Nguyễn Nguyễn, bắt đầu mút lên. Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Chàng thấy đấy, nàng là một con mèo nhỏ.”
Tần Tu Viễn cười dịu dàng: “Giống nàng.”
Mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn cong cong. Hai người nhìn nhau, trong không khí dịu dàng quanh quẩn, hắn lấy tay nàng nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Tiểu Bánh Bao quay đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngáp một cái, lúc này mới thật sự ngủ.
Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, tuyết cũng sắp rơi. Ngôi nhà ấm áp như mùa xuân, nội thất cũng vô cùng ấm áp.
Năm tháng yên bình, hiện thế an ổn.
(Kết thúc)
TOÀN VĂN HOÀN
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN