Chương 124: Đại kết cục (Hạ)
Đường Nguyễn Nguyễn nhìn sang Mẫn Nguyên Uyển, phát hiện sắc mặt nàng trắng bệch, chắc hẳn là cũng nghe được lời này. Một cung nữ lại nói: “Nghe nói đêm nay ngay cả Đường Các Lão cũng bị bắt vào cung! Ngày mai nhất định là có một vở kịch hay để xem.”
Đường Nguyễn Nguyễn hơi nhíu mày, phụ thân nàng cũng bị bắt, không biết mẫu thân thế nào?
Nàng suy nghĩ một lát, trong lòng nảy ra một kế. Nàng lặng yên đi tới phía Mẫn Nguyên Uyển thì thầm vài câu…
Qua nửa canh giờ, dường như cung nữ bên ngoài đã cảm thấy mệt mỏi, một trong số đó nói: “Ta đi ngủ một lát, nửa đêm sẽ đến đổi cho ngươi.”
Thời khắc Đường Nguyễn Nguyễn chờ chính là lúc này, đợi người nọ đi xa, nàng đột nhiên bật khóc: “Công chúa! Công chúa, người tỉnh dậy đi!”
Cung nữ bên ngoài nghi hoặc đứng dậy, đứng ngoài cửa hỏi: “Ngươi làm ồn cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Đường Nguyễn Nguyễn rơi nước mắt: “Cô nương, ngươi vào xem đi! Công chúa đột nhiên ngất xỉu!”
Cung nữ kia không kiên nhẫn nói: “Xỉu thì xỉu, dù sao ngày mai… Thôi, ta không nói nhiều với ngươi nữa.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Cho dù ngày mai Hoàng Hậu muốn giết công chúa, nàng cũng sẽ không giết ta! Phụ thân ta là trọng thần đương triều, Hoàng Hậu còn phải dựa vào phụ thân ta để tiến cử lập Thái Tử mới. Nếu ngươi dám bất kính với ta, lúc ta thoát ra ngoài sẽ không bỏ qua cho ngươi! Còn không mau đến giúp!”
Hiển nhiên là cung nữ kia bị hù dọa, không tình nguyện mà mở khóa, đẩy cửa tiến vào. Bây giờ đã hơn nửa đêm mà trong phòng không hề thắp đèn, nên cung nữ kia tỏ vẻ mặt phiền não nói: “Công chúa đâu?… A!”
Đường Nguyễn Nguyễn đập giá đèn vào người cung nữ khiến nàng ta ngất xỉu!
Nàng cởi y phục của cung nữ kia xuống, mặc lên người mình. Sau đó lại lục soát chìa khóa của nàng ta đểlấy ra, một tay kéo Mẫn Nguyên Uyển lên đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thái Tử điện hạ ở cách vách?” Đường Nguyễn Nguyễn nhìn sang phòng bên cạnh. Mẫn Nguyên Uyển chỉ vào một cánh cửa bên cạnh nói: “Ngay tại đây!”
May mà bọn họ đều bị nhốt ở một chỗ mà chỉ có một nha hoàn kia canh giữ, nếu có nhiều người trông coi thì chắc chắn không có cơ hội chạy trốn. Đường Nguyễn Nguyễn dùng chìa khóa mở cửa, hai người đi vào nội điện…
“Thái Tử điện hạ!” Đường Nguyễn Nguyễn nhẹ giọng gọi. Giờ phút này Thái Tử Mẫn Nguyên Lang cũng không có tâm tư để ngủ, nên bị âm thanh của nàng làm cho hơi kinh hãi. Hắn nương theo ánh trăng thì phát hiện ra là tướng quân phu nhân!
Trên mặt hắn mơ hồ kích động: “Sao Tần phu nhân lại ở đây? Ngũ muội!”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không có thời gian để giải thích nhiều như vậy… Bên ngoài lãnh cung này khắp nơi đều là người, Thái Tử điện hạ có biết đường ra đi như thế nào không? Ta muốn tới ngự thiện phòng!”
Thái Tử vô cùng nghi hoặc hỏi: “Vì sao lại đi ngự thiện phòng?”
Đường Nguyễn Nguyễn giải thích: “Ngươi có biết đến bình minh, Hoàng Hậu và Lưu Thực muốn lên triều phát động chuyện lập Thái Tử mới không?”
Sắc mặt Thái Tử khó coi, gật đầu: “Biết.”
Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Hiện giờ phụ thân ta cũng bị bắt vào cung. Dựa theo lệ thường, khi Hoàng thượng hôn mê, nếu Lưu Thực và phụ thân ta cùng đề nghị thì có thể khiến cho các đại thần nghị sự về vị trí Thái Tử một lần nữa. Cũng không biết Hoàng Hậu đã mua chuộc bao nhiêu người, nên chỉ cần khởi động nghị sự, Thái Tử điện hạ và chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm! Vì vậy, ta muốn thêm một chút đồ vào đồ ăn… Để cho Lưu Thực không thể lên triều, vậy thì có thể kéo dài vài ngày!”
Nàng tin tưởng Tần Tu Viễn nhất định sẽ nhanh chóng trở về. Thái Tử hiểu ý của nàng, nhíu mày nói: “Nhưng bây giờ thủ vệ trong cung vô cùng nghiêm ngặt, ngươi đi tìm thuốc như thế nào?”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Không cần thuốc, ta chỉ cần có xoài là được.”
Tuy rằng Thái Tử cảm thấy nghi hoặc, nhưng vẫn tín nhiệm gật gật đầu. Hắn thấp giọng nói: “Ta biết phía sau lãnh cung có một cái động, có thể ra ngoài…”
Đường Nguyễn Nguyễn trịnh trọng nói: “Được, ta tìm cách trà trộn vào ngự thiện phòng… Thái Tử điện hạ, Ngũ công chúa giao cho người, các ngươi nhất định phải tìm chỗ trốn đi, không thể bị bắt nữa… Tướng quân, chàng nhất định sẽ trở về cứu chúng ta!”
Trên mặt Thái Tử hiện ra vẻ lo lắng, nhưng cũng dấy lên một tia hy vọng, nặng nề gật đầu.
…….
Đêm tối yên tĩnh.
Sương mù bao phủ cả ngọn núi. Có một đội nhân mã từ Bắc xuống Nam, kiên trì ngày đêm mà đến, bỏ lại đại quân chủ lực Tần gia phía sau.
“A Viễn!” Vương Vân Vọng cưỡi ngựa, hô to: “Dừng lại đi! Vết thương của đệ còn chưa lành, đã hai ngày hai đêm đệ không nghỉ ngơi rồi, đệ không muốn sống nữa sao!”
Tần Tu Viễn căng mặt, trầm mặc không nói. Hắn hận, hận bản thân không thể đi nhanh hơn một chút! Chạy đến bên cạnh Nguyễn Nguyễn!
Tần Tu Viễn lại giơ roi lên, hung hăng quất vào chiến mã!
Xung quanh gió thổi mạnh, áo choàng tung bay……
…
Đồng thời lúc này trong phủ Học sĩ, Đường phu nhân khóc đến mệt nhoài mà thiếp đi. Đường Doanh Doanh trở về phòng, yên lặng ngồi bên giường, bất lực ôm lấy đầu gối mình.
Nàng nghĩ đến bên ngoài có tầng tầng binh lính đóng quân thì sinh ra tuyệt vọng… Trời vừa sáng đã phải lên triều, cũng không biết phụ thân bên kia… Có xảy ra chuyện gì hay không?
Trong lòng nàng vô cùng thấp thỏm, lại nghe được một tiếng gọi nhỏ: “Doanh Doanh…”
Đường Doanh Doanh hoảng sợ, đột nhiên quay đầu lại thì phát hiện có người trốn trong phòng nàng. Nàng lập tức đứng lên, giống như lâm đại địch nhìn người tới: “Ai?”
Người này mặc dạ hành y màu đen, dáng người gầy gò, mặt mày ôn nhuận. Hắn đưa tay kéo tấm chắn phía dưới, lộ ra khuôn mặt như ngọc, mỉm cười: “Đừng sợ, là ta.”
Nàng ngạc nhiên: “Lưu Thư Nhiễm?”
Sau đó lại lập tức che miệng mình lại, trong lòng đột nhiên sinh ra chút kinh hỉ khó hiểu.
“Huynh, sao huynh lại ở đây?” Đường Doanh Doanh nhất thời lắp bắp. Lưu Thư Nhiễm khẽ thở dài một hơi: “Đến làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Tâm tình vốn lo lắng của Đường Doanh Doanh bị hắn phá vỡ, nàng giật mình trừng mắt, nói: “Huynh đến cứu ta?”
Lưu Thư Nhiễm nhướng mày: “Không thì sao? Tuy rằng võ công của ta không giỏi, nhưng trèo tường vẫn không có vấn đề gì, ta đã an bài người ở bên ngoài tiếp ứng, nàng yên tâm đi!”
Trong lời đùa cợt của hắn lại có vài phần nghiêm túc, ngữ khí khiến người ta nghe xong nhịn không được muốn cười. Đường Doanh Doanh phục hồi lại tinh thần, nói: “Ta, ta không thể đi.” Nàng thấp giọng: “Nếu ta đi, nói không chừng Lưu Thư Mặc sẽ giận chó đánh mèo đến mẫu thân của ta…”
Lưu Thư Nhiễm sửng sốt, nói: “Từ khi nào mà nàng học được cách suy nghĩ cho người khác vậy?”
Đường Doanh Doanh liếc mắt nhìn hắn một cái, hung dữ: “Sao? Ai cần huynh quản?”
Lưu Thư Nhiễm bất đắc dĩ, nói: “Được, được, được, ta dẫn nàng đi ra ngoài trước, sau đó lại nghĩ biện pháp cứu mẫu thân của nàng, chúng ta nhanh một chút, đừng để bị phát hiện!”
Dứt lời, hắn đến kéo tay Đường Doanh Doanh. Tay hắn chạm nhẹ vào nàng, tim Đường Doanh Doanh dường như đập nhanh hơn một chút, trước đây… Sao trước đây sao lại không có cảm giác như vậy?
“Ơ?” Lưu Thư Nhiễm bất giác lên tiếng, hắn cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, đột nhiên nâng lên, tập trung nhìn…
“Doanh Doanh, cái vòng này nàng vẫn còn đeo sao?” Giọng điệu của Lưu Thư Nhiễm vô cùng kinh hỉ, trước khi đi, hắn đeo vòng tay của mẫu thân lên tay Đường Doanh Doanh, không ngờ nàng vẫn đeo. Sắc mặt Đường Doanh Doanh cứng đờ, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, nàng lắp bắp nói: “Ta… Ta không biết vòng này đến từ đâu! Dù sao vừa tỉnh lại đã thấy nó, nên quên tháo…”
Ý cười trên mặt Lưu Thư Nhiễm càng đậm: “Quên tháo càng tốt, tốt nhất là đeo cả đời!”
Mặt Đường Doanh Doanh đỏ lên, nàng lại muốn mắng hắn, Lưu Thư Nhiễm nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ôm lấy nàng, mở cửa sổ ra……
……
Hiện giờ ngoài phủ Học sĩ phủ cũng không khá hơn bao nhiêu. Ngôn phu nhân lo lắng nhìn Ngôn Chi Tâm, nói: “Hiện giờ Đế Đô đại loạn, phụ thân con cũng bị đoạt đi quyền hành, nhàn phú ở nhà… Không biết bên ngoài có thay đổi gì hay không… Chi Tâm, con có nghe ta nói không?”
Bàn tay mảnh khảnh của Ngôn Chi Tâm thành thạo thêu trên vải, thản nhiên nói: “Dạ.”
Trên tay nàng cầm một cái áo hỉ đỏ thẫm. Lúc trước nàng đã đi xem rất nhiều cửa hàng, nhưng cũng không tìm bộ nào được hợp ý, nên quyết định tự mình may. Nàng tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ làm hỉ phục cho Tần Tu Dật, mà hỷ phục của nàng cũng sắp hoàn thành. Ngôn phu nhân thấy nàng nghiêm túc như thế, trong lòng không đành lòng, nhưng vẫn nhắc nhở: “Chi Tâm… Nếu Đế Đô xảy ra chuyện, nói không chừng… Họ sẽ không quay lại.”
Nếu Hoàng Hậu thật sự đổi Thái Tử thành công, thì chẳng khác nào chính thức nắm giữ triều chính… Chỉ cần một tờ chiếu thư là có thể lật đổ toàn bộ quân Tần gia biến thành phản tặc. Mà ngày thành thân sắp tới của nàng, xem ra còn chưa thực hiện đã tan vỡ. Ngôn Chi Tâm cũng không ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Không. A Dật sẽ trở về.”
Ngôn phu nhân thấy nàng chắc chắn như thế, vừa đau lòng cho nữ nhi, lại lo lắng tình thế bên ngoài: “Nhưng mà…”
Ngôn Chi Tâm cúi đầu, cắn đứt sợi chỉ cuối cùng. Đôi mắt xinh đẹp của nàng yên tĩnh như nước: “Không có nhưng nhị gì hết… Mẫu thân, áo hỉ của con đã làm xong, chờ chàng trở về, chúng con sẽ thành thân.”
……
Đêm nay thật dài. Vị tướng quân trẻ tuổi giục ngựa phi nhanh, một đường chạy về với cô nương mà hắn ngày đêm mong nhớ.
Lang quân thanh nhuận như ngọc, che chở thanh mai trúc mã của hắn, vượt đêm ra khỏi thành.
Nữ tử mặc hỉ phục chờ gả, toàn tâm toàn ý chờ lang quân của nàng trở về.
Trong tuyệt vọng ôm hy vọng, trong bóng tối hy vọng bình minh. Rốt cục, màu đen của màn đêm cũng dần dần biến mất, sắc trời cũng sáng lên.
….
Trong hoàng cung nguy nga, các ti dần dần thức tỉnh.
Ngự Thiện phòng đứng mũi chịu sào. Hôm nay quản sự của ngự thiện phòng đặc biệt đến sớm, mặt hắn không chút thay đổi nói: “Hôm nay không cho phép có bất cứ sơ hở nào! Nhanh chóng đưa bữa sáng tới Dực Trì cung trước!”
Tiểu cung nữ phụ trách đưa bữa sợ tới mức run lên, vội vàng đi lấy hộp thức ăn. Mọi người bắt đầu bận rộn.
Mấy ngày gần đây ở Dực Trì cung ngoại trừ chuẩn bị bữa sáng cho Hoàng Hậu và các Hoàng tử, còn phải chuẩn bị thêm một phần, về phần cho ai… Không ai dám hỏi. Tiểu cung nữ kia nhanh nhẹn thu thập các loại thực phẩm như cháo, dưa vàng, bánh bao nhỏ, bánh ngô, tính toán rời khỏi ngự thiện phòng. Lúc này, ở bên cạnh nàng, đột nhiên có một cung nữ xa lạ lại xinh đẹp tiến lại gần, nàng thấp giọng nói: “Vị muội muội này, ta vừa phát hiện cháo này có vấn đề.”
Sắc mặt tiểu cung nữ kia khẽ biến, thấp giọng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Cung nữ xinh đẹp nói: “Ta thấy bên trong có một sợi tóc… Nhưng dù sao đây cũng không phải là việc của ta, ta không dám nhúng tay vào.”
Tiểu cung nữ vội vàng mở ra nhìn, quả nhiên trên bát cháo kia có một sợi tóc. Nàng sợ tới mức hít một hơi lạnh, nhỏ giọng nói: “Cũng may là có ngươi nhắc nhở ta! Bằng không chỉ sợ mạng nhỏ này không giữ được.”
Cung nữ xinh đẹp kia mỉm cười, nói: “Cũng may là phát hiện kịp thời, mau đổi bát khác đi!”
Dứt lời, nàng săn sóc đưa một bát cháo mới cho tiểu cung nữ. Tiểu cung nữ vô cùng cẩn thận, mở nắp ra nhìn, nàng lại ngửi ngửi, cảm thấy bát cháo này với bát cháo lúc trước không khác gì nhau nên nói: “Đa tạ ngươi! Ngươi là người mới à?”
Cung nữ xinh đẹp gật gật đầu: “Ừm… Đi thôi, không lại bị phạt.”
Tiểu cung nữ kia vội vàng đi, nhưng ngay sau đó cũng không thấy cung nữ xinh đẹp kia đâu.
Tiểu cung nữ nhanh chóng mang đồ đến Dực Trì cung. Ngự thiện phòng đưa bữa sáng tới, tất nhiên là do Đại cung nữ Vân Mai của Dực Trì cung phụ trách bày thức ăn.
Vân Mai đặt cháo lên bàn, sau đó thì thấy Hoàng Hậu thản nhiên đi tới.
Sáng sớm hôm nay, Lưu Thực đã vào cung. Hiện giờ hắn nắm toàn bộ quyền lực, nên cũng lười để ý tới ánh mắt người khác, trực tiếp vào Dực Trì cung gặp Hoàng Hậu.
“Đường Các Lão bên kia… Tất cả đã được sắp xếp rồi chứ?” thần sắc Văn Hoàng Hậu lạnh nhạt ăn bữa sáng, lên tiếng hỏi. Lưu Thực nhìn nàng, nói: “Yên tâm, đêm qua người đã được đón vào cung, thê tử và nữ nhi của hắn vẫn còn ở trong tay chúng ta, nàng chớ lo lắng.”
Văn Hoàng Hậu không yên lòng “Ừm” một tiếng. Lưu Thực thấy dường như nàng ta không vui vẻ như trong tưởng tượng, dừng lại, nói: “Uyên nhi, làm sao vậy?”
Văn Hoàng Hậu liếc hắn một cái, nói: “Ta đang suy nghĩ chuyện của Nguyên Khải… Dù sao hắn cũng là con của ta, nếu lập Nguyên Mạnh, vậy Nguyên Khải phải làm như thế nào?”
Tuy rằng nàng không thích nhi tử này, nhưng dù sao cũng là cốt nhục ruột thịt, dù sao cũng phải vì hắn nghĩ một an bài thỏa đáng mới đúng. Lưu Thực cười như không cười nói: “Nhưng hắn cũng là nhi tử của Mẫn Thành Đế.”
Sắc mặt Văn Hoàng Hậu khẽ biến, nói: “Cũng không sai… Thôi, chỉ cần hắn không làm chuyện xấu thì cứ tùy hắn đi.”
Lưu Thực gật đầu, một lần nữa cầm lấy muỗng lên nhưng lại không có khẩu vị gì. Văn Hoàng Hậu chú ý đến sự thay đổi của hắn, nói: “Có chuyện gì với ngươi vậy?”
Lưu Thực cười nhạt: “Không muốn ăn.”
Hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra nên hắn không có tâm tư dùng bữa, đây cũng là điều rất bình thường. Văn Hoàng Hậu cố tỏ ra một bộ dáng săn sóc, đưa cháo đến trước mặt hắn, nói: “Cháo hôm nay nấy rất hợp tâm ý của ta, trong mềm mại lại có một ít hương vị thanh ngọt, cũng không biết là đã nấu như thế nào, ngươi nếm thử xem?”
Lưu Thực thấy trong bát ngọc trắng óng ánh trước mắt, có cháo thơm ngon, thoạt nhìn nhẵn nhụi mềm mại, còn đặc sền sệt, hẳn là rất ngon, nhìn qua lại cảm thấy muốn thử.
…..
Cửa cung mở ra, bách quan lên triều.
Trên ngai vàng kim long vân mây cao vút, tuy rằng trống rỗng như không, nhưng bách quan đứng ở phía dưới vẫn vô cùng nghiêm túc, không dám lỗ mãng.
Hoàng Hậu mặc phượng bào dài đi ra, vô cùng hoa quý.
Nàng ta được cung nữ nâng đi từ phía sau Long Tọa mà đến, tư thái ưu nhã từng bước đi về phía ngọc tọa bên cạnh. Rèm châu rũ xuống, lạch cạch rung động, làm cho quần thần thấp thỏm…
“Sao hôm nay Hoàng Hậu nương nương lại tới đây?”
“Sợ là có biến…”
“Để xem ý của Tả tướng như thế nào…”
Đường Các Lão đứng đầu bách quan, khẽ nâng cằm, không chút kiêng dè nhìn về phía Hoàng Hậu. Trong lòng Hoàng Hậu rùng mình, nhưng trên mặt lại ra vẻ trấn định. Nàng ta nháy mắt ra hiệu với Lưu Thực, Lưu Thực lập tức hiểu ý.
Chỉ thấy Lưu Thực mặc quan phục màu đỏ thẫm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Long Tọa trống rỗng trong chốc lát, trầm giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương, vi thần có việc khởi tấu.”
Giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên: “Tả tướng, mời nói”.
Mặt Đường Các Lão nhăn lại, bất giác nắm chặt đoản đao trong tay áo, hắn đứng cách Lưu Thực một khoảng ngắn… Đợi lát nữa nếu hắn cho mình tiến lên, thì sẽ nhân cơ hội này, một đao kết liễu hắn!
Lưu Thực tiếp tục nói: “Hiện nay thiên tử mang bệnh, thần dân đều lo lắng, vi thần cho rằng, quốc gia không thể… Khụ…”
Sắc mặt Hoàng Hậu khẽ biến, nàng ta ngồi sau rèm châu, nên không nghe rõ lời Lưu Thực nói. Lưu Thực cảm thấy cổ họng mình sưng đau, nhưng vẫn kiên trì, tiếp tục: “Quốc gia không thể một ngày vô quân… Khụ… Nhưng Thái Tử tự đăng cơ… Khụ khụ!”
Đường Các Lão đột nhiên cảm thấy không đúng, lập tức nói: “Thân thể của Tả tướng không khỏe sao?”
Lưu Thực quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái, phản bác nói: “Bản tướng không có… Chuyện…”
Lúc này, Đường Các Lão thấy trên khóe miệng Lưu Thực, tựa hồ hiện lên không ít chấm đỏ, mà môi hắn cũng sưng to, toàn bộ nửa dưới khuôn mặt đều biến dạng. Đường Các Lão không biết vì sao, nhưng lại nắm chặt cơ hội nói: “Tả tướng, mặt của ngươi làm sao vậy?”
Lưu Thực chỉ cảm thấy cổ họng mình sưng đau, khó có thể lên tiếng, nhưng khi nhìn thấy biểu tình của mọi người nhìn mình, mới ý thức được có chỗ không đúng. Hắn ôm cổ họng: “A…”
Một lát sau, đã không phát ra được một tia âm thanh nào nữa!
Đường Các Lão thấy thế, nói: “Tả tướng xuất hiện nhiều chấm đỏ như vậy, chẳng lẽ là bệnh đậu mùa?”
“Cái gì?” Mọi người ồ lên, trật tự trong triều khó duy trì, mấy người ở gần vội vàng chạy xa, duỗi tay áo che miệng.
Lưu Thực cảm thấy không biết làm sao, mà lúc này Văn Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, nàng ta hoảng sợ đứng lên, một tay vén rèm châu, bình tĩnh nhìn về phía Lưu Thực…
Toàn bộ khuôn mặt của hắn đã sưng lên vô cùng nghiêm trọng, thậm chí còn vặn vẹo biến dạng, chính hắn cũng ôm cổ mà gian nan thở dốc, dường như đang cầu viện người khác. Sắc mặt Hoàng Hậu đột nhiên trắng bệch, lạnh lùng nói: “Mời thái y! Mau truyền thái y!”
Mọi người luống cuống tay chân đưa Lưu Thực đến hậu điện, nhưng mà sự sợ hãi của mọi người còn chưa tiêu tán, Đường Các Lão nhân cơ hội nói: “Hiện giờ Tả tướng đột nhiên phát bệnh cấp tính, cũng không biết có thể lây nhiễm hay không, thần khẩn cầu Hoàng Hậu để bách quan về nhà, tự mình cách ly còn theo dõi.”
Ánh mắt Hoàng Hậu tàn nhẫn, nhìn lướt qua mọi người một cái, nàng ta lạnh lùng nói: “Không được.” Dừng một chút, nàng ta tiếp tục nói: “Nhất định Tả tướng bị trúng độc, người hạ độc khẳng định ở trong số các ngươi, một người cũng không được đi!”
Mọi người kinh hồn chưa định, nghe Hoàng Hậu nói lời này, càng là oán hận nói. “Hoàng Hậu nương nương, người có chứng cớ gì chứng minh là bị hạ độc?”
“Đúng vậy, thái y còn chưa có chẩn đoán, đây không phải là muốn thêm tội sao?”
“Lỡ như chúng ta bị Tả tướng lây nhiễm, ai sẽ để ý quốc sự?”
Hoàng Hậu luôn không vừa ý thánh tâm, ngay cả bách quan cũng không thể nào mua chuộc, lại có võ tướng lớn mật kêu gào: “Tả tướng bị bệnh, không bằng chờ Tần đại tướng quân trở về chủ trì đại cục đi!”
Văn Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, nàng ta cố gắng chống đỡ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thái y tới chưa?”
Vân Mai cũng nóng lòng như lửa đốt: “Thái y đang chẩn trị…Nhưng thái y nói, hình như là Tả tướng ăn đồ không nên ăn, nên bị sưng cổ họng!”
Hoàng Hậu sụp đổ: “Cái gì?”
“Báo!” Lại có cung nhân từ bên ngoài chạy lên đại điện, hô to một tiếng… “Ồn ào cái gì! Không thấy bổn cung đang bận sao!” Hoàng Hậu tức giận quát lớn!
Giờ phút này cung nhân cũng bất chấp cơn giận lôi đình của Hoàng Hậu, vội vàng nói: “Khởi bẩm Hoàng Hậu nương nương! Trấn Quốc Công Tần Tu Viễn cầu kiến!”
Hoàng Hậu sửng sốt, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất! Vân Mai vội vàng đỡ nàng ta lại.
“Ngươi! ngươi vừa nói cái gì?” Nàng ta không thể tin được vội vàng hỏi. Không đợi cung nhân trả lời, nàng lại cắt ngang: “Phong tỏa cửa cung! Không cho họ vào!”
“Không còn kịp nữa rồi, Hoàng Hậu nương nương.”
Hoàng Hậu nghe tiếng ngước mắt lên…
Tần Tu Viễn mặc áo giáp màu vàng đứng ở ngoài đại điện. Sắc mặt hắn lạnh như băng, tay cầm một thanh trường kiếm, từng bước một bước lên đại điện. Toàn thân tỏa ra sát khí, mọi người thấy hắn liền sắc biến. Đi theo hắn, còn có Thái Tử và Mưu công công mất tích đã lâu!
Hoàng Hậu biến sắc mà nói: “Tần Tu Viễn, ai cho phép ngươi lên điện khi chưa thông truyền? Ngươi cầm binh khí, chẳng lẽ là muốn tạo phản hay sao?”
Tất cả văn võ bá quan trong điện không ai dám thở mạnh. Thái Tử cao giọng nói: “Là bổn cung cho người mở cửa cung, nghênh đón Tần đại tướng quân khải hoàn trở về.”
Tần Tu Viễn không nói, tiếp tục đến gần Hoàng Hậu, mỗi một bước tựa hồ đều giẫm lên lòng người, Hoàng Hậu thật sự căng thẳng: “Ngươi muốn làm gì! Ngươi, người đừng đến đây!”
Khoé môi Tần Tu Viễn khẽ nhếch… “Tội đồ.”
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch: “Ngươi nói cái gì vậy!”
Tần Tu Viễn lạnh lùng: “Hoàng Hậu cấu kết với Lưu Thực, mưu hại bệ hạ. Tội thứ nhất.”
Ánh mắt Hoàng Hậu híp lại, nàng ta đang chột dạ.
Tần Tu Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì tư thù của bản thân mà tàn sát trọng thần và gia quyến trong triều, tội thứ hai.”
Hoàng Hậu yên lặng lui về phía sau một bước, cảm thấy bản thân đứng không thể đứng vững được nữa. Tần Tu Viễn rút trường kiếm ra khỏi vỏ, chỉ kiếm vào cổ họng Hoàng Hậu!
“A!” Hoàng Hậu sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất. Giọng nói của Tần Tu Viễn lạnh thấu xương: “Thân là mẫu nghi của một quốc gia, lại cùng Lưu Thực âm thầm cấu kết, làm nhục hoàng thất, hổ thẹn với tổ tiên, ngươi có biết tội không?”
Lời này vừa nói ra, như sấm đánh giữa trời quang, làm cho trong đại điện nhất thời nổ tung!
Các đại thần nhao nhao thảo phạt Hoàng Hậu, nàng ta sợ hãi rụt rè ngồi trên mặt đất. Lúc này giống như chuột qua đường, bị mọi người la hét đánh đập. Hoàng Hậu oán hận nhìn Tần Tu Viễn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sai? Bổn cung có gì sai!”
Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nói: “Bổn cung mười sáu tuổi đã gả vào hoàng cung, bao nhiêu năm nay Hoàng thượng luôn là một người yêu dân. Hắn cao cao tại thượng nhưng có từng cho bổn cung một chút chân tình nào không? Bây giờ hắn biến thành như vậy, là gieo gió gặt bão! Đáng đời!”
Thái Tử tức giận, nói: “Ngươi phạm phải sai lầm lớn, chết đến nơi rồi mà còn không biết hối cải! Mẫu phi ta, có phải là ngươi hại chết hay không?”
Hoàng Hậu không tức giận mà cười, bình tĩnh nhìn Thái Tử: “Không sai, người dám cướp nam nhân của bổn cung, chỉ có một kết quả, đó chính là chết!”
Thấy Thái Tử tức giận, nàng ta lại bật cười: “Bây giờ Hoàng Đế đang hôn mê, các ngươi không có quyền phán xét bổn cung!”
Nàng ta giống như một nữ nhân bị hắt hủi, nhìn lướt qua mọi người. Kiếm của Tần Tu Viễn chỉ thẳng về phía nàng ta, chưa từng buông xuống. Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Bản cung không thể tự làm chủ lúc sinh ra, nhưng chết thì không thể do người khác làm chủ!”
Dứt lời, nàng ta bất ngờ nhào lên trường kiếm trước mắt!
Thân kiếm lạnh như băng, xuyên qua ngực nàng ta, Tần Tu Viễn hơi giật mình: “Hoàng Hậu, ngươi…”
Hoàng Hậu ngã xuống đất như một con rối đứt dây, hơi thở đứt quãng. Giờ phút này, hậu điện có một thân ảnh giãy dụa bò ra, mọi người vừa nhìn lại hóa ra là Lưu Thực. Hắn bởi vì dị ứng dẫn đến mặt hoàn toàn thay đổi, nhìn thấy Văn Hoàng Hậu ngã xuống vũng máu, hắn kinh hãi thất sắc, khàn giọng kêu lên: “Uyên Nhi…”
Hắn vội vàng bò qua, nắm lấy tay nàng ta. Văn Hoàng Hậu vô lực cười cười, nói: “Lưu Thực, có một chuyện… Ta chưa nói cho ngươi…”
Lưu Thực kinh ngạc nhìn Văn Hoàng Hậu suy yếu nói: “Năm đó khi vào cung… Ta, là ta tự nguyện… ”
Sắc mặt Lưu Thực cứng đờ, Văn Hoàng Hậu lại nói: “Nhưng sau đó… Ta hối hận… Nếu gả cho ngươi, có lẽ…”
Lưu Thực lắc đầu, đau lòng không thôi, hắn lại nói không nên lời. Khóe mắt Văn Hoàng Hậu xẹt qua một giọt nước mắt, lẩm bẩm: “Ta không cam lòng… Ta không cam lòng!”
Sau đó, đồng tử của nàng ta mở rộng, bàn tay suy sụp, khuôn mặt của nàng trông nhợt nhạt như giấy trắng.
Trên đại điện người có rất nhiều người, nhưng trong mắt Lưu Thực, chỉ có Hoàng Hậu đã chết. Hắn không chút do dự mà rút trâm vàng trên đầu nàng, chọc thẳng vào cổ mình, đi theo nàng ta…
Mọi người thổn thức. Khoé miệng Tần Tu Viễn khẽ nhếch, hắn xoay người đi về phía Thái Tử, quỳ một gối xuống đất: “Hiện giờ gian thần đã trừ, Hoàng thượng bệnh nặng, vi thần khẩn cầu Thái Tử giám quốc, do Đường Các Lão phụ chính!”
Mà bách quan vừa rồi loạn thành một đoàn, cũng khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần.
“Chúng thần khẩn cầu Thái Tử giám quốc…” Tiếng hô trên đại điện liên tiếp vang lên. Thái Tử mới mười bốn tuổi hơi giật mình, rốt cục cũng ý thức được trách nhiệm và gánh nặng trên vai mình. Hắn tự tay nâng Tần Tu Viễn dậy, trịnh trọng nói: “Được, từ hôm nay trở đi bổn cung lên triều giám quốc, kính xin Đường Các Lão cùng Tần đại tướng quân trợ giúp bổn cung, vững chắc giang sơn Đại Minh!”
…
Trò khôi hài trên đại điện rốt cục cũng kết thúc. Tần Tu Viễn một thân quân trang, chạy như điên đến cửa ngự thiện phòng, nhưng cô nương mắt hạnh xinh đẹp kia, không biết từ khi nào đã trở thành trung tâm của mọi người…
“Cô nương, món này nấu như thế nào vậy?”
“Quá ngon, ta cũng muốn học… ”
Nàng bị mọi người vây quanh, nên hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
“Nguyễn Nguyễn!”
Đường Nguyễn Nguyễn nghe thấy âm thanh kia nên hơi giật mình, vội vàng đẩy mọi người ra, chạy ra ngoài cửa…
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Hào quang vạn trượng trải dài trong trời đất, Tần Tu Viễn một thân nhung trang, đứng sừng sững trước mặt nàng, như mộng như ảo.
Đường Nguyễn Nguyễn khẽ cong mắt hạnh, khóe miệng bật cười: “A Viễn… ”
Tần Tu Viễn cưng chiều cười lớn: “Ta đã trở lại.”
Ngày trước đau khổ, ngày sau ngọt ngào.
Hoàn chính văn.