Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Tướng Quân

Chương 10-12




Chương 10: Thanh Mộc Trai

Trước kia Tần lão phu nhân rất ít khi làm mấy chuyện như vậy, cho nên mấy loại yến tiệc của các gia đình cao sang vọng tộc như thế này bà cũng không am hiểu lắm, sợ làm không tốt sẽ mất hết mặt mũi. Thứ hai, tính tình bà vốn dĩ hào sảng, múa đao lộng kiếm đều không thành vấn đề, nhưng tụ hội cùng các phu nhân hậu trạch, loanh quanh lòng vòng quá nhiều, bà lại không biết phải ứng phó như thế nào.

Mà bây giờ có người muốn tới phủ Trấn Quốc tướng quân, trong lòng bà không vui nhưng trên mặt cũng không dám nói gì.

Bà liếc mắt nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, dáng người mảnh khảnh, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, sao có thể trông cậy vào nàng để làm một bữa tiệc ngày xuân đây? Miễn cho nàng bận rộn một hồi, còn chọc người khác chê cười.

Vì thế bà liền mở miệng nói: “Vẫn là Trương phu nhân đưa ra chủ ý hay, không bằng đi Trương phủ…”

“Mẫu thân, tức phụ nguyện ý thử một lần.” Đường Nguyễn Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn Tần lão phu nhân, má lúm đồng tiền theo ý cười của nàng cũng lộ ra.

“Con?” Tần lão phu nhân có chút do dự nói: “Được không?”

Đường Nguyễn Nguyễn kiên định gật đầu.

“Ôi, Tam thiếu phu nhân đã đồng ý, vậy bà còn có cái gì phải lo lắng?” Lý phu nhân lại ở một bên đưa đẩy, ngược lại bà ta muốn nhìn xem phu nhân tướng quân này, rốt cuộc có bản lĩnh gì?

Ngoài ra, ngày hôm nay chưa uống đủ trà trái cây, lần sau phải uống một chút mới sảng khoái!

Lý phu nhân hạ quyết tâm, trở về muốn nói với tức phụ của mình, sao ngay cả trà hoa quả cũng không biết nấu? Thực sự vô dụng!

“Được rồi, đến lúc đó ta đưa thiếp mời đến phủ các người.” Tần lão phu nhân ngại ngùng đáp ứng.

…..

Trên đường trở về, Đường Nguyễn Nguyễn thấy Tần lão phu nhân cau mày không nói gì, liền hỏi: “Mẫu thân làm sao vậy?”

Thật đúng là nói toàn những cái không nên nói, Tần lão phu nhân lên tiếng: “Con cũng quá xúc động! Con không biết là làm một bữa tiệc ngày xuân có bao nhiêu khó…”

Bà càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, nhưng lần này tức phụ đã đồng ý, hiện tại cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, cho dù bà có muốn giúp đỡ thì cũng không có cái bản lĩnh kia.

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười: “Hóa ra là chuyện này.”

Dừng một chút, nàng ngước mắt lên, ánh mắt trong veo nhìn về phía lão phu nhân: “Tức phụ nếu đã gả tới đây, vậy thì phải gánh vác trách nhiệm của tướng quân phu nhân.”

Tần lão phu nhân có chút mờ mịt nhìn nàng, Đường Nguyễn Nguyễn tiếp tục nói: “Mẫu thân, quan văn cùng võ quan vẫn thế như nước lửa, quan văn ai nấy đều hoa ngôn xảo ngữ, tuy rằng con không rõ A Viễn như thế nào, nhưng võ quan tính tình ngay thẳng, ở trên triều đình không chừng sẽ chịu thiệt… Nếu như chúng ta có thể tiếp xúc với một ít gia quyến quan viên, cũng có cơ hội thành lập một ít nhân mạch cho chàng, có thể mượn cơ hội thám thính một số tin tức cũng tốt, để tránh chàng mắc mưu của người khác khi nào cũng không biết.”

Tần lão phu nhân hiểu được vài phần, liền nói: “Vậy con có chủ ý gì không?”

Đường Nguyễn Nguyễn nghiêm túc nói: “Mẫu thân, con muốn đi Thanh Mộc Trai ở nhị phố Đông Thành, nghe nói bên kia có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn mới lạ, con muốn xem có cái gì có thể dùng làm yến tiệc ngày xuân, chờ chúng ta nghĩ kỹ làm thế nào để mở tiệc rồi lại lập một danh sách, đi mời người là được.”

Tần lão phu nhân gật đầu, nói: “Vậy lát nữa trở về phủ, ta sẽ để xa phu đưa con đi, trước bữa tối trở về là được.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười đáp: “Vâng.”

Nàng muốn đến Thanh Mộc Trai là thật, nhưng muốn thăm dò chút tin tức cũng là thật.

Vào phủ hai ngày nay, vô luận là mẹ chồng ngay thẳng hay là nhị ca tiêu sái, tiểu muội nhiệt tình thì đều làm cho nàng dần dần cảm thấy có hảo cảm đối với thời không này…

Trong tiểu thuyết, những người này chỉ là những cái tên thoáng qua, nhưng hiện giờ lại giống như thực tế, bọn họ đều là những người đang sống sờ sờ. Nghĩ tới những người này tương lai có khả năng bị hãm hại tới trảm toàn môn, nàng liền nhịn không được muốn phòng ngừa chu đáo. Đường Nguyễn Nguyễn tuy nhát gan, không thích gây chuyện, nhưng cũng không phải là người sợ phiền phức.

Lúc này Tần lão phu nhân cũng tỉ mỉ cân nhắc lời Đường Nguyễn Nguyễn nói.

Thật sự bà ở hậu trạch lâu như vậy, làm sao không biết đao quang kiếm ảnh trên triều đình, so với chém giết nơi chiến trường còn lợi hại hơn?

Chỉ là năm đó Trấn Quốc Công vẫn còn sống, Đại lang cũng ở đây, dưới công huân trác tuyệt, Tần gia cường thịnh, tất nhiên không ai dám động đến Tần phủ.

Mà sau khi bọn họ tử trận sa trường, Tần lão phu nhân mơ màng hồ đồ hơn nửa năm, Nhị lang vẫn luôn buồn bực không vui mà dưỡng thương. Hết thảy mọi cay đắng cùng khinh thường, Tam lang một mình chịu đựng, trong cơn bi phẫn lại ra trận ẩu đả với quân địch, cho đến khi chiến thắng vẻ vang trở về, lúc này mới bảo vệ được phủ Trấn Quốc tướng quân.

Tuy rằng bà là Trấn Quốc Công phu nhân, nhưng cũng tự biết mình không phải là người giỏi kinh doanh, Đường Nguyễn Nguyễn nói như vậy ngược lại nhắc nhở bà, hiện giờ toàn bộ phủ Trấn Quốc tướng quân đều dựa vào một mình Tam lang chống đỡ, nếu có một phu nhân tài giỏi quán xuyến nội trạch, sẽ làm hắn bớt lo không ít.

Bà yên lặng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn một cái, trong lòng cảm thấy vài phần may mắn, nhưng lập tức lại nhớ tới nhi tử mình đối với thê tử vẫn còn lạnh nhạt thì không khỏi nổi lên cảm giác không vui.

Tiểu tử này, đáng đánh!

…..

Sau khi Tần lão phu nhân trở về phủ, Đường Nguyễn Nguyễn không xuống xe mà dẫn Thải Bình trực tiếp đi Thanh Mộc Trai.

Thanh Mộc Trai ở nhị phố Đông Thành của Đế Đô, từ phủ Trấn Quốc tướng quân đi qua, không cần một khắc đồng hồ đã đến.

Vừa nhìn xuống xe ngựa, Đường Nguyễn Nguyễn liền bị ba chữ “Thanh Mộc Trai” trên tấm biển hấp dẫn… Phông chữ này, sao lại giống như in ra vậy?

Nàng nghi ngờ nhìn vào trong, quay đầu dặn dò: “Thải Bình, ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta sẽ nhanh chóng quay lại.”

Thải Bình nghe lời gật gật đầu, trong lòng cũng thấy kì quái: Sao trước kia không biết nơi này còn có một cửa hàng?

Đường Nguyễn Nguyễn vừa vào cửa, phát hiện Thanh Mộc Trai này cũng không khác gì mấy cửa tiệm lương thực và mì gạo, giữa tiệm trưng bày các loại các loại ngũ cốc hoa màu, toàn bộ mấy bức kệ lớn đều là các ngăn kéo nhỏ, trên đó dán những tờ giấy khác nhau viết rõ tên của từng loại gia vị.

Chỉ là cửa hàng to như vậy, bên trong lại không có ai?

Đường Nguyễn Nguyễn thử nói: “Có ai ở đây không?”

“Ta không phải là người sao?” Một thanh âm tức giận đùng đùng vang lên, Đường Nguyễn Nguyễn giật mình quay đầu lại, nàng phát hiện một lão nhân râu dài xuất hiện ở sau quầy từ lúc nào.

Lão Đầu này có đôi mắt rất nhỏ, lại sáng ngời có thần, trên mặt đầy nếp nhăn, tuổi tác khoảng chừng đã gần sáu mươi tuổi. Đường Nguyễn Nguyễn thấy sắc mặt không tốt của ông ta, liền thử nói: “Ông chủ, ta muốn mua vài thứ. Ông có bơ lạt không?”

“Bơ lạt?” Lão Đầu trợn to hai mắt, từ phía sau quầy vòng qua, không chút kiêng dè đứng trên mặt đất đánh giá Đường Nguyễn Nguyễn…

“Chậc chậc chậc… Ngươi là người được chọn sao?” Lão Đầu lộ ra vẻ mặt không thể tin được.

Đường Nguyễn Nguyễn bị đánh giá đến mức không được tự nhiên: “Ngươi nói phải thì chính là phải rồi.”

Lão Đầu sờ sờ râu nói: “Ngoại trừ bộ dạng đẹp một chút thì ngươi còn có bản lĩnh gì nữa?”

Đường Nguyễn Nguyễn bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ biết nấu ăn, ta đến đây, cũng chỉ để mua một ít nguyên liệu nấu ăn…”

Lão Đầu thở dài một tiếng: “Cái gì? Vậy ngươi muốn gì? Ai, phủ Trấn Quốc tướng quân nguy rồi! Đại Minh cũng nguy rồi!”

Đường Nguyễn Nguyễn bị bộ dạng bi thương này của hắn làm cho sợ tới mức lui ra một bước, nàng đáp: “Nếu không các ngươi cứ đổi người khác? Ta, ta đi trước…”

Lão Đầu vội vàng kéo nàng lại: “Nếu ngươi là người được chọn, vậy nhất định phải phát huy hết tác dụng của ngươi, tuyệt đối không thể bỏ dở nửa chừng!”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu nói: “Nhưng ta không biết ta có thể làm gì… Ta chẳng qua chỉ là một người bình thường.”

Những người thích ăn uống như nàng luôn có tâm địa thiện lương, nàng chỉ không đành lòng nhìn những người đó bị hại thôi.

Lão Đầu giận dữ hét lên: “Người bình thường thì làm sao? Đứa nhỏ này sao lại không có tiền đồ như vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày, lão nhân này dễ dàng tức giận như vậy, thật sự không bị cao huyết áp sao?

Thấy nàng không nói gì, lão nhân này lại nổi trận lôi đình: “Đứa nhỏ này sao lại không nói lời nào? Ngươi lên tiếng đi, ngươi bị làm sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn bị lão nhân hỏi liên tiếp làm cho choáng ngợp đến không biết phải làm sao, đang muốn mở miệng…

Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên: “Ôi ôi, ai lại chọc giận Tiểu Hồ Hồ như vậy?”

Chương 11: Đi xem nàng

Đường Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, nàng nhìn thấy một lão phụ nhân đang vén rèm cửa, thò đầu ra. Bà ấy ước chừng ngoài năm mươi tuổi, trên người mặc váy màu tím đậm, tóc tuy rằng có chút hoa râm, nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ quấn thành một búi quanh đỉnh đầu, bà ấy nhìn lão nhân này, khóe mắt đều là ý cười. Bà buông mành, ưu nhã bước đến trước quầy.

“A Xảo!” Lão Đầu lập tức thu hồi bộ mặt hung thần ác sát lúc trước, vẻ mặt hắn áy náy nói: “Có phải vừa rồi thanh âm của ta quá lớn, làm phiền bà nghỉ ngơi hay không?”

Thay đổi khuôn mặt nhanh chóng khiến Đường Nguyễn Nguyễn nghẹn họng.

“Không.” Lão phụ nhân được xưng là A Xảo cười nói: “Tiểu cô nương này chọc ngươi tức giận sao?”

Bà ôn nhu cười, nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn. Đường Nguyễn Nguyễn cũng tò mò nhìn bà. Bị gọi như vậy, nếu đặt trên người lão phụ nhân khác, chỉ sợ là đã hoảng sợ tới mức nổi da gà, nhưng ở trên người bà lại không có chút nào không ổn, nhìn qua chính là một lão bà bà từ ái hoà nhã thân thiết.

“Tiểu cô nương, tên ngươi là gì?” Lão bà bà mỉm cười rồi hỏi.

“Đường Nguyễn Nguyễn.” Nàng chớp chớp mắt, trên người lão bà bà này có loại khí chất làm cho người ta cảm thấy thật thoải mái.

“Một cương một nhu, một đắng một ngọt, rất tốt!”. Lão bà bà giống như đang tự nói với chính mình. Đường Nguyễn Nguyễn nghe không hiểu ra sao, lão bà bà lại nói: “Tiểu cô nương, đừng sợ, mỗi người đều có một số mệnh, tới đâu hay tới đó, ngươi chỉ cần sống tốt mỗi ngày là được.”

Bà ấy chỉ chỉ Lão Đầu nói: “Đây là Hồ lão bản, nếu ngươi có nhu cầu gì thì có thể đến Thanh Mộc Trai tìm hắn.”

“Đa tạ, vậy bà bà là… Phu nhân của lão bản?” Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm hỏi.

“Ngươi hiểu lầm…” Lão bà bà che miệng cười nói, trên mặt còn có chút thẹn thùng. “Ôi, tiểu cô nương này, ngược lại rất có nhãn lực!”

Hồ lão bản đột nhiên tâm tình tốt lên, trên mặt lộ ra ý cười: “Ngươi vừa nói muốn mua cái gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn lấy lại tinh thần, nói: “Ta muốn bơ lạt, còn có sữa đặc, sốt cà chua, bột ngũ vị…”

Hồ lão bản sảng khoái nói: “Vậy ngươi chờ chút!”

Sau đó vén rèm lên, đi vào bên trong. Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, hỏi: “Bà bà, xưng hô với bà như thế nào?”

Lão bà bà ý vị thâm trường mà cười: “Ngươi có thể kêu ta Xảo bà bà, đương nhiên, cũng có thể kêu ta là NPC.”

…..

Nàng cũng không biết mình ra khỏi Thanh Mộc Trai như thế nào, chỉ biết mình đưa nguyên liệu nấu ăn vừa mua được cho Thải Bình, sau đó yên lặng lên xe ngựa. Bên tai nàng vẫn quanh quẩn lời dặn dò trước khi ra về của Xảo bà bà: Càng có nhiều người thích ăn những thứ ngươi làm, càng có thể bảo vệ phủ Trấn Quốc tướng quân.

Trong thế giới này, có quá nhiều điều mà nàng không thể hiểu được. Thậm chí nam tử cùng nàng kết tóc kia cũng còn chưa cùng nàng nói qua một câu.

… Ngay trên đường nàng ngồi xe về phủ, Tần Tu Viễn đã đi trước một bước về tới Trấn Quốc tướng quân phủ.

“Tướng quân, lão phu nhân cho gọi người đến phòng bà một chuyến.”

Tần Tu Viễn mới từ Cụ Phong Doanh trở về đã thấy Ngô ma ma bên người Tần lão phu nhân đứng chờ.

“Mẫu thân tìm ta có chuyện gì?” Tần Tu Viễn một bên thả bước đến Mục Di Trai của Tần lão phu nhân, một bên hỏi. Ngô mama trả lời: “Nô tỳ cũng không biết, chỉ là hôm nay lão phu nhân trở về liền nói thân thể không khỏe, một mực nằm trên giường.”

Tần Tu nhíu nhíu mày, ngoại trừ ba năm trước khi phụ thân qua đời thì quả thật mẫu thân có bệnh nặng một thời gian, những những lúc khác thân thể rất khỏe mạnh, làm sao nằm bệnh trên giường?

Ngoại trừ lúc giận dỗi với hắn… Nghĩ đến đây, hắn liền tăng nhanh cước bộ, tiến vào Mục Di Trai. Tần Tu Viễn chắp tay: “Thỉnh an mẫu thân.”

Tần lão phu nhân dựa người trên trường kỷ, trên đầu quấn một cái khăn, buồn bã nói: “Có cái gì an đâu mà thỉnh.”

Tần Tu Viễn hoài nghi: “Vậy mẫu thân làm sao thế?”

Tần lão phu nhân nói: “Đêm qua ta mơ thấy phụ thân con.”

Tần Tu Viễn không lên tiếng, đợi bà nói tiếp. Tần lão phu nhân lộ ra thần sắc bi thương: “Ông ấy oán ta.”

Bà liếc mắt nhìn Tần Tu Viễn một cái, thấy sắc mặt hắn không gợn sóng thì Tần lão phu nhân liền đề cao giọng điệu: “Ông ấy oán ta đó!”

“Mẫu thân có chuyện gì không bằng nói thẳng?” Khóe miệng Tần Tu Viễn khẽ giật giật, mẫu thân hắn thật sự không có khiếu diễn kịch.

“Ông ấy oán ta không có chiếu cố tốt cho con, thật vất vả qua mới tang kỳ, con cưới thê tử, nhưng đến bây giờ… cưới cùng không cưới có gì khác nhau?”

Bà lại trừng mắt nhìn Tần Tu Viễn, nói: “Khi nào mới có thể nhìn thấy con vì Tần gia khai chi tán diệp*? Thân thể này của ta, sợ là không đợi được đến ngày đó.”

“Thân thể mẫu thân dẻo dai, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi, tất nhiên có thể chờ được ngày đó.” Tần Tu Viễn không mặn không nhạt đáp lại.

“Con!” Tần lão phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa là thở không ra hơi, nhưng lại vô pháp phản bác. Tần Tu Viễn thở dài, nói: “Mẫu thân, những chuyện này con tự tính toán.”

Trong lòng hắn có khúc mắc với đám quan văn không phải giả, Đường Nguyễn Nguyễn có liên quan cho nên hắn cũng không có ý tứ thân cận. Cưới nàng chỉ vì hoàng mệnh khó trái, nếu không có cách nào cự tuyệt, thì cứ cưới vào cửa cung phụng cho nàng ăn no uống đủ là được. Hắn suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Là nàng đến tìm mẫu thân, đích thân kể khổ?”

Tần lão phu nhân khẽ trách móc hắn: “Thê tử của con, con không chiếu cố tốt thì cũng thôi, lại còn nghĩ xấu người ta như thế? Nguyễn Nguyễn chỉ nói con đối xử với nàng rất tốt. Ta đưa nàng đi ra ngoài xã giao, gặp qua gia quyến quan lại, không một ai nói nàng không tốt. Nàng vừa mới gả tới đây đã biết vì con mà mưu tính, còn con, lòng dạ lại hẹp hòi!”

Sắc mặt Tần Tu Viễn không tốt, hắn thấp giọng nói: “Mẫu thân giáo huấn đều phải.”

Tần lão phu nhân lại nói: “Buổi tối, đi thăm nàng đi.”

Bà dường như chỉ bâng quơ nói một câu, nhưng trong lòng lại không khỏi chờ mong đêm nay hắn có thể làm gì đó tiến triển một chút.

Ra khỏi Mục Di Trai, Tần Tu Viễn cũng không còn tâm tư dùng bữa tối, hắn lập tức trở về Phi Hiên Các.

……

Thật vất vả Đường Nguyễn Nguyễn mới trở về phủ Trấn Quốc tướng quân, bụng đã đói đến kêu ùng ục. Nhưng bữa tối đưa tới Phi Hiên Các quá mức thanh đạm, nàng không có biện pháp, phương thức nấu ăn phổ biến nhất của thời đại này chính là luộc và hấp, thật sự là đơn giản vô vị. Nàng tùy tiện ăn hai miếng, liền đẩy chén đũa ra, nói với Thải Vi: “Đi, đến phòng bếp nhỏ!”

Sắc trời đã tối sầm lại, Thải Vi ở trong phòng bếp nhỏ thắp vài ngọn đèn.

“Đủ sáng rồi!” Đường Nguyễn Nguyễn vừa cười nói, vừa lấy một túi bột mì. Nàng cởi dây buộc của túi bột, sau đó đổ một phần bột mì ra, nhẹ nhàng đổ vào chậu, thêm một chút muối và một bát nước sôi. Lấy đũa dài, nàng khuấy nguyên liệu trong chậu thành bột, sau đó thêm một bát nước lạnh rồi tiếp tục dùng đũa khuấy. Minh Sương từ bên ngoài đi vào, tò mò hỏi: “Phu nhân đang làm gì vậy?”

Nhớ lại bỏng ngô mà phu nhân làm hôm qua, đến bây giờ nàng ấy còn đang thèm!

Đường Nguyễn Nguyễn vừa khuấy mì vừa nói: “Mèo nhỏ ham ăn, còn không bằng trực tiếp hỏi hôm nay ăn gì đi?”

Minh Sương ngượng ngùng cười cười: “Nô tỳ đến giúp phu nhân!”

Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Vậy ngươi giúp ta rửa nồi.”

Minh Sương đáp một tiếng, sau đó lấy chậu ra ngoài lấy nước. Vừa ra khỏi bếp nhỏ đã gặp Tần Tu Viễn mang sắc mặt không tốt.

“Tướng quân…”

Minh Sương phúc thân, nàng ấy có chút thấp thỏm. Thấy Tần Tu Viễn như vậy, phỏng chừng không ai dám nói nhiều. Tần Tu Viễn nhìn bếp nhỏ bật đèn thì bất thình lình hỏi một câu: “Nàng đang làm gì vậy?”

*Khai chi tán diệp: Tương tự như “Đâm chồi nảy lộc”, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Chương 12: Tướng quân nhào bột

Minh Sương ngập ngừng một hồi: “Nô tỳ không biết… Nô tỳ đi… Đi múc nước rửa nồi…” Dứt lời, nàng liền mang nồi nhanh chóng chuồn đi. Bộ dáng cẩn thận dè dặt này của Minh Sương, hắn thấy nhiều tự nhiên cũng không trách, thế nhưng lần trước Minh Sương ở trước mặt nàng, hình như đặc biệt vui vẻ?

Nhớ tới chén mì trộn mỡ heo kia, cuối cùng lại dành cho Minh Sương, trong lòng hắn có loại không vui không giải thích được. Tần Tu Viễn cất bước, đi về phía cửa phòng bếp nhỏ… Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đã xắn tay áo lên cao, cánh tay trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, cổ tay trắng ngần đang cố sức nhào bột từng chút một. Nhào bột vốn đã vất vả, nàng nóng tới mức phải cởi luôn ngoại bào, lúc này đang mặc hai kiện áo đơn. Chỉ thấy nàng hơi cong người, vạt áo cũng theo động tác trở nên có chút tán loạn, cổ áo hơi mở rộng, hắn đứng cách một trượng mà mơ hồ nhìn thấy nút thắt dây yếm màu đỏ của nàng. Sợi dây đỏ tươi kia vừa nhỏ vừa dài, giống như động tác nhào bột chỉ cần mạnh một chút là có thể tuột ra bất cứ lúc nào. Trời lạnh như vậy, Tần Tu Viễn lại cảm thấy máu trong người đang sôi trào, yết hầu không tự chủ nuốt nuốt một cái, hắn ho nhẹ: “Khụ…”

Đường Nguyễn Nguyễn ngẩn ra, mắt hạnh vừa nâng lên, ngữ khí vô cùng bất ngờ: “Sao tướng quân lại ở đây?”

“Đây là chỗ ở của bản tướng quân, ta không ở đây, vậy nên ở đâu?” Tần Tu Viễn vừa mới ở chỗ Tần lão phu nhân nghe giáo huấn, lúc này lại bị đói cho nên có chút tức giận.

“Vâng, cũng phải.” Đường Nguyễn Nguyễn suy nghĩ một chút, nàng cảm thấy mình quả thật không nên hỏi câu đó. Đường Nguyễn Nguyễn như không để ý mà tiếp tục nhào bột, không quan tâm tới hắn nữa, Tần Tu Viễn cũng không đi ra ngoài. Một lát sau, Đường Nguyễn Nguyễn dừng lại, hỏi: “Tướng quân tìm ta có việc gì sao?”

Tần Tu Viễn quay sang một bên: “Không có.”

Hắn cũng không biết mình ở lại đây làm cái gì, mẫu thân bảo hắn đến thăm nàng, hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, lẽ ra có thể trở về báo cáo kết quả. Nhưng hắn nhìn nàng nghiêm túc nấu ăn như vậy, dường như lại rất thú vị. Thấy cổ tay tinh tế của nàng chậm rãi chà xát trên bột, nửa ngày cũng chưa xong thì không khỏi có chút sốt ruột, liền nói: “Sức lực nàng yếu như vậy, muốn nhào đến lúc nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nói: “Ta cũng không gấp…”

Nàng chính là người như vậy, có lúc giống như một cục bông, tùy ý cho người khác nắn bóp. Tần Tu Viễn thấy vậy nhàn nhạt nói: “Tránh ra.”

Đường Nguyễn Nguyễn trợn tròn mắt: “Tướng quân?”

Tần Tu Viễn đã rửa tay, nói: “Để ta.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong lời của hắn thì ngoan ngoãn lui sang một bên, trong lòng lại có chút hồ nghi. Hắn có thể nhào bột sao?

“Mặc y phục lại cho đàng hoàng”. Tần Tu Viễn đột nhiên không mặn không nhạt nói một một câu, hắn ngước mắt lên, lại loáng thoáng nhìn thấy dây áo yếm kiều diễm sau cổ nàng. Đường Nguyễn Nguyễn có chút không hiểu, nhưng cũng làm theo. Trên người hắn mặc y phục vân mây đậm, màu xanh nhạt, tay áo được xắn lên cẩn thận, bắt đầu động tay, nhìn dễ dàng hơn so với nàng nhiều. Hắn học theo dáng vẻ của Đường Nguyễn Nguyễn, một tay ấn chậu, một tay nhào bột. Tuy rằng là lần đầu tiên làm việc này, nhưng cũng không làm khó người thông minh như hắn, hắn nhào tới nhào lui vài cái, liền lĩnh ngộ ra điểm cốt yếu, nhào đến cục bột mềm nhũn đâu ra đấy. Đường Nguyễn Nguyễn giật mình nói: “Tướng quân nhào bột thật tốt!”

Sắc mặt Tần Tu Viễn như cũ không có biểu tình gì, nhưng khóe môi lại có chút cong lên không dễ phát hiện. Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện Tần Tu Viễn cười, ngày thường hắn đều treo tấm bảng viết bốn chữ to “người sống chớ gần” lên mặt, thật đáng tiếc cho bộ dáng đẹp đẽ này.

Lúc này Đường Nguyễn Nguyễn đứng bên cạnh hắn, nàng trộm nhìn sườn mặt hơi nghiêng nghiêng của hắn, mắt phượng khẽ nheo lại, lúc nghiêm túc thật hấp dẫn người khác, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng vô thức mím lại, nàng xem đến có chút xuất thần.

“Nàng không nhìn thấy ta đang đổ mồ hôi sao?”. Tần Tu Viễn bất đắc dĩ mở miệng. Đường Nguyễn Nguyễn chột dạ thu lại thần sắc, lúc này mới phát hiện hắn nhào bột đã lâu, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng.

Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ nói: “Vậy… Vậy thì hãy để ta nhào tiếp.”

Tần Tu Viễn dừng động tác, hắn liếc nàng một cái: “Nàng không lau mồ hôi cho ta sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy hắn là muốn chạy xa ba thước, làm gì có can đảm chạy tới giúp hắn lau mồ hôi? Nhưng lúc này hắn cũng nói tới như vậy, nàng chỉ có thể căng da đầu mà làm. Nàng lấy khăn tay ra, tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng ấn khăn lên trán Tần Tu Viễn. Tần Tu Viễn mơ hồ ngửi thấy mùi thơm của nàng thì bất giác cúi đầu nhìn nàng… Chỉ thấy thần sắc nàng chuyên chú, thật cẩn thận lau khô trán cho hắn, rồi lau đến hai bên thái dương. Một chuyện đơn giản, nàng lại vô cùng nghiêm túc, lông mi mảnh khảnh rũ xuống, má núm đồng tiền ngọt ngào giống như một viên đường mê người. Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ánh mắt của hắn đang nhìn mình thì bất giác thu tay lại: “Được rồi.”

Tần Tu Viễn khôi phục lại khuôn mặt lạnh như khối băng, tiếp tục nhào nhào cục bột kia.

“Thấy không?” Vẻ mặt Thải Vi hưng phấn, nàng ấy trốn ở cửa phòng bếp nhỏ thấp giọng nói, ẩn ẩn nấp nấp nên xem không được rõ ràng, giống như là phu nhân đang sờ nhẹ lên trán của tướng quân?

“Thấy được! Trước giờ ta chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của tướng quân, ngài ấy…ngài ấy giống như có chút xấu hổ?” Minh Sương nói thầm, nàng cũng rất thích phu nhân, chỉ là không biết vì sao tướng quân vẫn ngủ ở thư phòng. Lúc này nàng mới đi ra ngoài một hồi mà phu nhân cùng tướng quân bắt đầu thân cận, nếu lão phu nhân biết, khẳng định phải cao hứng đến hỏng rồi!

Gần đây Ngô ma ma luôn tới tìm hiểu tin tức, buộc mình phải nói chuyện này, chờ Ngô ma ma trở lại, nàng sẽ không bị mắng nữa rồi!

“Được rồi được rồi, bột này làm như vậy là được rồi, đa tạ tướng quân!” Đường Nguyễn Nguyễn vẫn luôn quan sát tình trạng cục bột, thấy đủ rồi thì kêu Tần Tu Viễn dừng tay. Nàng mà không kêu dừng, chỉ sợ cái cục bột này sẽ bị nhào thành cháo. Tần Tu Viễn yên lặng buông cục bột rồi đi rửa tay. Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Đa tạ tướng quân, đã muộn rồi, tướng quân về nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Thân hình Tần Tu Viễn hơi khựng lại, sắc mặt hắn cứng đờ. Hắn không thể tin tưởng hỏi: “Ý nàng là, ta nên đi ngay bây giờ sao?”

Chẳng lẽ nhào bột xong, không nấu cho hắn ăn sao?

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, vẻ mặt áy náy nói: “Vốn không nên làm phiền tướng quân, tướng quân mau trở về nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại ta tự mình làm là được rồi.”

Tần Tu Viễn giật giật khoé miệng, nửa ngày trời mới lạnh lùng phun ra hai chữ: “Rất tốt!”

Sau đó liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà đi nhanh ra khỏi phòng bếp nhỏ.

Vừa ra tới cửa, nhìn thấy Thải Bình cùng Minh Sương trên mặt còn đầy ý cười chưa thu lại kịp, Tần Tu Viễn lạnh mắt liếc một cái rồi bước qua. Hai tiểu cô nương lập tức cảm thấy giống như chính mình vừa bị một trận gió lạnh thấu xương đánh vào mặt… Tần Tu Viễn trở lại thư phòng, giận dỗi đứng một hồi mới chậm rãi thắp đèn, cầm tấu sớ từ biên quan gửi tới hôm nay xem. Năm nay Bắc Tề ngoài mặt xem ra không có động tĩnh gì, mọi người đều tưởng hai năm trước bị Đại Minh đánh cho sợ hãi, kỳ thật vẫn thường xuyên lén lút tiến hành động tay động chân. Trong tấu sớ có nhắc tới, mấy ngày gần đây chặn được một thương đội mua bán chiến mã phi pháp ở biên cảnh, dẫn đầu thương đội chính là người Bắc Tề. Nếu như Bắc Tề muốn khai chiến một lần nữa, Tần Tu Viễn tất nhiên là lựa chọn đứng ra nghênh địch đầu tiên của Hoàng thượng. Một khi xuất chinh, chậm thì ba năm, nhanh thì một hai năm sẽ không có mặt ở Đế Đô, đến lúc đó chuyện của phụ thân cùng huynh trưởng, lại phải gác lại…

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút bực bội, lại đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ đối diện với phòng bếp nhỏ, dưới ánh nến sáng ngời ấm áp, có một thân ảnh mảnh khảnh vẫn bận rộn trong phòng bếp. Hai tiểu nha hoàn ngồi bên cạnh cửa, lẳng lặng đợi, thỉnh thoảng còn duỗi cổ nhìn xem nàng đang làm gì. Tần Tu Viễn nhìn hình ảnh như vậy, đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm không ít. Từ sau khi nàng tới, dường như trong Phi Hiên Các có thêm sức sống. Đột nhiên, đêm đầu xuân lạnh lẽo yên tĩnh bị một tiếng dịu dàng phá vỡ: “Ai đến nếm thử cái này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.