Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 99: Mất tích




Bức tường dài của cung điện màu đỏ tươi cao hơn đầu người.

Cung nữ kia vừa dẫn đường, vừa quay đầu lại nói: “Tần phu nhân, chúng ta vừa mới qua Ngọc Chương Hiên, nhưng Thấm Tần nương nương có chuyện riêng muốn nói với người, mà Ngọc Chương Hiên nhiều tai mắt, không tiện lắm, vì thế mới tìm một thiên điện ở phía sau Ngọc Chương Hiên, sắp tới rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe xong vẫn có chút nghi hoặc: “Cô nương, rốt cuộc là chuyện gì mà cần phải bí mật như vậy?”

Cung nữ kia chột dạ, nói: “Có lẽ, có lẽ là chuyện liên quan đến Tần đại tướng quân!”

Đường Nguyễn Nguyễn nhíu mày: “Có liên quan đến phu quân nhà ta?” Nàng vẫn cảm thấy cung nữ này vô cùng kỳ quái, nói: “Vậy thì ta chờ phu quân ta tới rồi cùng nhau đi gặp Thấm tần nương nương!”

Dứt lời nàng xoay người muốn đi. Cung nữ kia vội vàng ngăn cản nàng lại, nói: “Tần phu nhân đợi một chút!”

Đường Nguyễn Nguyễn vẫn không để ý tới nàng ta, cung nữ kia thừa dịp bốn phía không có ai, rắc mê dược lên người Đường Nguyễn Nguyễn!

Đường Nguyễn Nguyễn còn chưa đi được hai bước đã cảm thấy lảo đảo, nàng giãy dụa hai cái rồi ngã xuống.

…..

Trên Ngọc Các, Tả tướng Lưu Thực đã bị áp giải xuống mà phủ Tả tướng cũng bị phong cấm, không được tùy ý ra vào.

Trước khi sự việc chưa được điều tra rõ ràng thì tạm thời Mẫn Thành Đế không truy xét đến hai nhi tử của Tả tướng mà chỉ định Lưu Thư Mặc và Lưu Thư Nhiễm bị cấm túc trong nhà.

Ở Ngọc Các biến hóa quá nhanh, một khắc trước còn là Tả tướng có địa vị hiển hách, một khắc sau đã thành tội nhân. Mọi người không khỏi có chút thổn thức, mà sắc mặt Mẫn Thành Đế vẫn ngưng trọng như trước. Tuy rằng hắn vô cùng tức giận với hành động của Lưu Thực, nhưng cũng có chút nghi ngờ đối với Tần Tu Viễn.

Mẫn Thành Đế chậm rãi mở miệng, nói: “Tu Viễn, ngươi đi theo trẫm.”

Dứt lời, Mẫn Thành Đế đứng dậy, chậm rãi nói: “Những người khác… Nếu không có chuyện gì thì giải tán đi.”

Tần Tu Viễn đi ngang qua Đường Các Lão, lại nghe được Đường Các Lão thấp giọng dặn dò: “Chuyển biết tốt thì thu tay.”

Tần Tu Viễn mỉm cười đi theo Mẫn Thành Đế vào thiên điện Ngọc Các. Sau khi Mẫn Thành Đế rời đi thì mọi người trong Ngọc Các mới buông lỏng vài phần, không ít người đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Sắc mặt Hoàng Hậu tái nhợt ngồi trên phượng tọa, nàng ta yên lặng bưng một chén trà lên nhưng ngay cả ngón tay cũng cảm thấy phát run. Huệ phi thấy Hoàng Hậu không nói gì thì hỏi: “Hoàng Hậu nương nương không khỏe sao?”

Hoàng Hậu cực lực che giấu nội tâm mình, nói: “Vừa rồi có gió thổi nên hơi đau đầu mà thôi.”

Cung nữ Vân Mai tiến lên đỡ nàng ta: “Nương nương, người có muốn mời thái y đến xem một chút hay không?”

Hoàng Hậu cố gắng cười cười, nói: “Không có gì đáng ngại.”

Vân Mai liền đáp: “Nương nương, nô tỳ đỡ người hồi cung nghỉ ngơi một chút.” Sau đó, nàng kề sát Hoàng Hậu nhỏ giọng nói: “Lưu Kỳ đang chờ nương nương, hình như tướng gia có chuyện cần dặn dò người.”

Thần sắc bất lực của Hoàng Hậu nhất thời hòa hoãn vài phần, nàng nghỉ ngơi hồi phục tâm tình một chút, từ từ đứng dậy nói: “Hồi cung.”

Huệ phi cũng thu hồi bộ dáng quan tâm, mặt không chút thay đổi mà rời đi. Cho đến khi đại đa số mọi người đều rời khỏi thì Thấm tần vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Nguyên ma ma hỏi: “Nương nương có muốn hồi cung không?”

Thấm tần cười cười, nói: “Hoàng thượng còn chưa đi thì làm sao bổn cung có thể đi?” Nàng nói: “Ngươi đưa Nguyên Đình hồi cung trước đi.”

Nàng ý vị thâm trường nhìn thoáng qua thiên điện, cũng không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì. Với sự hiểu biết của nàng đối với Mẫn Thành Đế, khẳng định chuyện hôm nay đả kích hắn không nhẹ.

…..

Thiên điện Ngọc Các.

Mẫn Thành Đế ngồi ngay ngắn trên chủ vị, mà Tần Tu Viễn đứng cách đó không xa. Hai người im lặng hồi lâu thì Mẫn Thành Đế bắt đầu hỏi: “Ngươi bắt đầu điều tra chuyện này từ khi nào?”

Sắc mặt Tần Tu Viễn bình tĩnh, nói: “Ba năm trước, sau khi phán quyết.”

Khóe miệng Mẫn Thành Đế khẽ nhếch lên, nói: “Đúng là thành thật.”

Mẫn Thành Đế bình tĩnh nhìn Tần Tu Viễn. Kỳ thật năm đó hắn cũng từng hoài nghi về việc này, nhưng thái độ của Tả tướng lại chắc chắn như đinh chặt sắt mà chỉ về phía Tần Mục, hơn nữa Mẫn Thành Đế vốn cũng có kiêng kỵ Tần Mục nên mới nửa nghi nửa tin việc Tần Mục gieo gió gặt bão. Nhớ tới Tần Mục, trong lòng Mẫn Thành Đế bất tri bất giác mềm nhũn vài phần, hắn tiếp tục hỏi: “Ngươi còn tra ra cái gì nữa?”

Tần Tu Viễn nói: “Tả tướng và lục Hoàng tử Bắc Tề vẫn luôn âm thầm cấu kết, không biết có âm mưu gì. Chỉ sợ một khi Tả tướng ngã xuống thì âm mưu của bọn họ hoặc là chết non, hoặc là Lục Hoàng tử sẽ vì minh hữu của hắn mà ra tay.”

Mẫn Thành Đế trầm tư trong nháy mắt, hỏi: “Ngươi định làm như thế nào?”

Tần Tu Viễn nhìn Mẫn Thành Đế một cái rồi đáp: “Mạt tướng cũng không biết, kính xin Hoàng thượng chỉ điểm.”

Tần Tu Viễn không biết Mẫn Thành Đế có bao nhiêu phần tín nhiệm đối với mình, nên khi nói chuyện cũng chỉ có thể nói bảy phần. Mẫn Thành Đế cười khẽ một tiếng, nói: “Tu Viễn …” Hắn nói: “Ngươi cần gì phải giả bộ hồ đồ như vậy chứ?”

Tần Tu Viễn mím môi, không nói lời nào. Tâm tình Mẫn Thành Đế vô cùng phức tạp. Hiện giờ xem ra Tần Mục thật sự không hề sai, người sai chính là Tả tướng mưu mô xảo trá, sai nữa chính là mình đã mở một mắt nhắm một mắt mà vội vàng phán quyết.

Bây giờ sự thật đã được làm sáng tỏ, hắn thậm chí là không biết nên buồn hay hạnh phúc. Buồn là người thân nhất của hắn bị người ta hãm hại đến chết, vui mừng là người bằng hữu từ nhỏ đến lớn của hắn đến chết cũng chưa từng làm một chuyện nào có lỗi với hắn. Mẫn Thành Đế đột nhiên nói: “Hôm nay có thể vì Tần Mục lật án, trong lòng trẫm rất vui mừng.”

Tần Tu Viễn sửng sốt, không ngờ Mẫn Thành Đế lại nói ra những lời như vậy. Mẫn Thành Đế tiếp tục nói: “Tần Mục đã cùng trẫm đi từ vị trí Hoàng tử, đến Thái Tử, rồi lại đến ngôi vị cửu ngũ chí tôn này… Thời gian hắn bên cạnh trẫm cũng không kém Mưu Khiêm bao nhiêu.”

Mưu công công ở một bên khẽ run lên. Mẫn Thành Đế thấp giọng nói: “Biết được đến cuối cùng hắn cũng không ngỗ nghịch trẫm, không hề phản bội trẫm, quả thật trẫm không nhìn lầm người.”

Mẫn Thành Đế nói hết lời. Tần Tu Viễn lại ngẩng đầu lên, hỏi: “Hoàng thượng, mạt tướng có một câu muốn hỏi người.”

Mẫn Thành Đế chần chờ trong chớp mắt, mở miệng nói: “Ngươi hỏi đi.”

Tần Tu Viễn thu liễm sự kính cẩn, cẩn thận nhìn Mẫn Thành Đế, gằn từng chữ hỏi: “Trong lòng Hoàng thượng có một tia áy náy nào đối với phụ thân thần không?”

Khóe miệng Mẫn Thành Đế khẽ căng thẳng, Mưu công công ở một bên cũng biến sắc, hắn lắc lắc đầu với Tần Tu Viễn. Mẫn Thành Đế trầm mặc không nói, Tần Tu Viễn lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng thượng, chờ đợi đáp án của hắn.

Tần Tu Viễn như vậy tựa hồ lại trở về bộ dáng nhiều năm trước, không sợ trời không sợ đất. Quanh thân thiếu niên kia có lửa, trong mắt có ánh sáng, thường xuyên đi theo bên cạnh Tần Mục. Gió nhẹ thổi tới tựa như cuốn đi không khí ngột ngạt trong thiên điện ra ngoài, làm cho người ta dễ dàng đối mặt với nội tâm chính mình. Một lúc lâu sau, Mẫn Thành Đế mới mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Có.”

Nếu nói Mẫn Thành Đế không có một tia hoài nghi nào đối với Tần Mục thì không có khả năng. Nhưng Tần Mục vẫn là người mà hắn tín nhiệm nhất. Ngay cả khi Tần Mục chết thì cũng không ai trong thiên hạ này có thể thay thế vị trí của hắn.

Mưu Khiêm kinh ngạc nhìn thoáng qua Mẫn Thành Đế, dường như thấy được bản thân hắn trước kia. Tần Tu Viễn đã có được đáp án mong muốn, mỉm cười nói: “Thần sẽ chuyển lời cho phụ thân.”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi chậm lại, nói: “Trẫm mệt mỏi rồi, Mưu Khiêm, đưa Tu Viễn đi ra ngoài đi.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, tiêu sái xoay người đi ra khỏi thiên điện. Mưu công công yên lặng dẫn đường phía trước, Tần Tu Viễn đột nhiên nói: “Mưu công công.”

Mưu Khiêm quay đầu lại, cung kính nói: “Tần tướng quân có phân phó gì?”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Đa tạ công công tương trợ.”

Ánh mắt Mưu Khiêm ngưng tụ, trên mặt đã có nếp nhăn. Hắn cười cười rồi nói: “Tướng Quân nói gì vậy? Nô tài nghe không hiểu.”

Tần Tu Viễn mỉm cười, nói: “Thôi… Chuyện của Phụ thân ta đã qua, nếu không phải câu nệ thân phận bây giờ trong cung thì với sự nhanh nhạy của Mưu công công cũng có thể xuất hầu nhập tướng.”

Trong mắt Mưu Khiêm nóng lên, cúi người đáp: “Trấn Quốc Công quá khen rồi, nô tài chỉ là một thái giám không đáng nhắc tới.”

Tần Tu Viễn nói: “Mưu công công quá khiêm tốn. Thỉnh công công dừng bước, ta tính toán xuất cung.”

Dứt lời, hắn chậm rãi ra khỏi thiên điện đi xuống Ngọc Các.

…..

Trên Xuân Hoa Đài, người trong phủ Trấn Quốc tướng quân đã tụ họp cùng một chỗ, nhìn Tần Tu Viễn chậm rãi từ trên Ngọc Các đi xuống.

“A Viễn!”Tần lão phu nhân kích động gọi Tần Tu Viễn, nhìn thấy Tần Tu Viễn bà lại nhịn không được mà rơi lệ. Tần Tu Viễn vội vàng đỡ Tần lão phu nhân lại, nói: “Mẫu thân, phụ thân và đại ca được minh oan là chuyện tốt, người đừng khóc nữa.”

Tần lão phu nhân nói: “Được… Được rồi… Ta không khóc.”

Tần Tu Dật cũng chậm rãi đi tới trước mặt đại tẩu Vương Vân Vọng, nói: “Đại tẩu… Tẩu cũng đừng thương tâm.”

Vương Vân Vọng lau nước mắt, rốt cuộc bây giờ nàng cũng biết, Tần Tu Thệ mặc dù là vì cứu Tần Tu Dật mà chết, nhưng ba năm nay Tần Tu Dật vẫn luôn ghi nhớ đại ca trong lòng, nếu không phải hắn tra được Vương Nhiên và Tả tướng có liên hệ thì sự tình cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Nàng nhìn Tần Tu Dật, nói: “A Dật… Cứ để quá khứ qua đi, đệ và Chi Tâm phải sống thật hòa thuận, chớ giống như tẩu và đại ca đệ… Trên đời này không có việc gì làm cho người ta thống khổ hơn so với sinh ly tử biệt, khi còn sống hãy quý trọng nhau.”

Tần Tu Dật trầm giọng đáp: “Đại tẩu yên tâm.” Hắn nhìn về phía Ngôn Chi Tâm, nói: “Ta sẽ không phụ lòng Chi Tâm.”

Tần Tu Viễn nhìn mọi người, hỏi: “Nguyễn Nguyễn đâu?”

Tần Tu Dao trả lời: “Tam ca cũng không biết tẩu tẩu đi đâu sao? Muội thấy tẩu tẩu bị một cung nữ dẫn đi.”

Đôi mắt phượng của Tần Tu Viễn nhíu lại, nói: “Cung nữ? Cung nữ nào?”

Tần Tu Dao suy nghĩ một chút, nói: “Muội cũng không thấy rõ.”

Mạc Lâm ở một bên lại bổ sung: “Hình như là đi về phía nội cung, không biết có nương nương nào muốn triệu kiến Tần phu nhân hay không?”

Tần Tu Viễn hơi sửng sốt, lập tức nhìn về phía Ngọc Các…

Thấm tần nương nương đang chậm rãi đứng dậy chuẩn bị rời đi. Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến, nói: “Ta đi hỏi Thấm Tần nương nương một chút, nếu tẩu tẩu muội trở về thì phái người đến báo cho ta.”

Tần Tu Dao gật đầu, nói.” Được.”

Tần Tu Viễn lập tức chạy về phía Ngọc Các…

Giờ phút này Thấm tần đang chậm rãi đi theo phía sau Mẫn Thành Đế, Nguyên ma ma ở một bên nói: “Nương nương…”

Thấm tần thấy sắc mặt nàng bất an, nói: “Sao vậy?”

Nguyên ma ma hạ thấp giọng, nói: “Hình như hôm nay nô tỳ… nhìn thấy Nhị công tử.”

Thấm Tần nghi hoặc nói: “Ngươi đang nói… Phương Quyền?”

Nguyên ma ma gật gật đầu. Thấm tần lập tức đi chậm lại, cố ý cách Mẫn Thành Đế xa một chút, nàng thấp giọng hỏi: “Hôm nay hắn lại tới cầu kiến bổn cung sao?”

Nguyên ma ma nói: “Chuyện lạ chính là ở đây, theo lý thì lần trước bọn họ không gặp được nương nương, nếu hôm nay vào cung thì chắc chắn sẽ tới cầu kiến, nhưng nô tỳ lại thấy một cung nữ dẫn hắn đi dạo.”

Thấm tần cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ lại thông đồng với cung nữ nào mới.”

Nguyên ma ma nói: “Cung nữ dù sao cũng là người của đại nội, Nhị công tử chắc là cũng không dám. Chỉ là không biết hôm nay hắn vào cung làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ là đến tham gia Mỹ Thực Lệnh?”

Thấm tần nói: “Bổn cung lười quản hắn, chỉ cần đừng gây phiền toái là được rồi.”

Nguyên ma ma nghe xong cũng yên lặng gật đầu. Bà đỡ Thấm tần đi về phía trước.

“Thấm tần nương nương!” Tần Tu Viễn nhanh chóng chạy tới, ngăn cản Thấm tần đang muốn rời đi. Thấm tần rất ít khi thấy hắn như thế, hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì sao?”

Tần Tu Viễn thấp giọng nói: “Dám hỏi nương nương, người có chiêu Nguyễn Nguyễn vào cung không?”

Thấm tần sửng sốt, nói: “Vốn ta cũng định triệu nàng nhưng hôm nay còn chưa kịp…” Nàng hỏi: “Ngươi không gặp nàng sao?”

Tần Tu Viễn lo lắng, nói: “Vâng, người nhà của thần thấy nàng đi theo một cung nữ, nhưng ở trong nội cung ngoại trừ nương nương thì không biết Nguyễn Nguyễn còn quen biết người nào? Hoặc là nói, có đắc tội với người nào hay không?”

Sắc mặt Thấm tần cứng đờ, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Theo bổn cung biết thì không có.”

Nàng lại nhìn thoáng qua Ngọc Các, thấp giọng nói: “Vừa rồi Hoàng thượng, Hoàng Hậu, Phi Phi đều ở chỗ này, nàng bị gọi vào hậu cung thì có thể gặp ai? Nàng mất tích bao lâu rồi?”

Tần Tu Viễn nói: “Chưa đầy một khắc đồng hồ.”

Thấm tần nói: “Không đến một khắc đồng hồ thì cũng không tiện rầm rộ tìm người, như vậy đi, bổn cung gọi vài người cho ngươi, ngươi tìm kiếm xung quanh trước, nếu thật sự không tìm được thì ngươi lại đi xin chỉ thị của Hoàng thượng.”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, lập tức dẫn người đi…. Cung nữ đưa Đường Nguyễn Nguyễn đang choáng váng đến trước một tòa cung điện hẻo lánh, trước cửa cung điện treo tấm biển…

“Thủy Nguyệt Các”

Nơi này vô cùng hẻo lánh, ngay cả thái giám hay cung nữ cũng không lui tới. May mà Đường Nguyễn Nguyễn mới vừa đi được mấy bước nên hít không quá nhiều mê dược. Mặc dù lúc này nàng không có khí lực hô lên, nhưng vẫn giữ lại một ít ý thức.

Lúc này, cung nữ kia nhẹ nhàng đẩy cửa lớn màu vàng son nặng nề ra, đặt Đường Nguyễn Nguyễn trên mặt đất trong viện rồi vội vàng vàng chạy trốn.

“Két két”… Cửa lớn bị đóng lại, lộ ra một cỗ quỷ dị. Nàng thấy bên trong không có một bóng người nên trong lòng có chút bất an, nghĩ đến mê dược kia chỉ là tạm thời, lúc này nàng đã có thể chống người ngồi dậy, nàng thấy bên cạnh có một thùng nước tưới hoa thì bò qua vỗ một chút nước lên trên mặt mình để bản thân thanh tỉnh chút. Nàng cố nén sự bủn rủn của tứ chi, run rẩy đi về phía cửa, hô lên: “Thả ta ra!”

Nàng đập vào cửa một lúc lâu nhưng biết là vô dụng nên không lãng phí sức lực nữa. Nàng thấy không ra được nên muốn đi vào bên trong xem có cửa sau hay không, vì thế nàng đi vào chính điện.

Trong chính điện, hai hàng bàn ghế được dựng lên, nhưng trên đó có một chút bụi bặm, trông có vẻ là không có ai sử dụng trong một thời gian dài. Mà trong chính điện có một bát hương thơm nghi ngút, được đốt tỏa ra khói trắng lượn lờ. Mùi hương của cả viện này chính là từ nơi này bay ra.

Trong lòng nàng bất an, nếu chính điện không có cửa sau thì nàng phải chạy ra khỏi chính điện tìm cách ra ngoài tìm người cầu cứu. Nhưng nàng còn chưa đi tới cửa, lại đột nhiên xuất hiện một bóng dáng cao lớn thô kệch, ngăn cản đường đi của nàng!

“Ngươi là ai?”

Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cả kinh, trên mặt nam nhân đối diện sưng phù, còn hơi ửng hồng giống như uống say vậy. Nam nhân kia nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn, ánh mắt sáng ngời, nói: “Nàng là Tần tiểu thư?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt, nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi!”

Nàng cố nén cảm giác vô lực, chỉ sợ bị hắn nhìn ra tình huống hiện tại của mình. Nàng nhanh chóng phản ứng lại, nam nhân bên ngoài không thể vào nội, nhưng rõ ràng người này không phải thái giám, hắn xuất hiện ở chỗ này khẳng định có chuyện kỳ quái!

“Ngươi tránh ra!” Đường Nguyễn Nguyễn vừa dứt lời đã vội vàng muốn đi, ai ngờ Phương Quyền đã nhanh chóng đóng cửa lại!

Nàng sợ hãi lùi lại một bước và quát: “Ngươi định làm gì?”

Ánh mắt Phương Quyền mê ly, tựa hồ không quá tỉnh táo, hắn nói: “Ta muốn làm gì sao? Ta muốn cưới ngươi vào cửa mà thôi! Tiểu mỹ nhân…”

Trong mắt hắn có dục niệm, da đầu Đường Nguyễn Nguyễn bắt đầu tê dại. Đường Nguyễn Nguyễn buộc mình phải bình tĩnh lại, nàng nói: “Ta không phải họ Tần, ngươi nhận nhầm người rồi! Ta là phu nhân của Trấn Quốc đại tướng quân! Nếu ngươi dám làm khó ta, phu quân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Phương Quyền có chút hoảng hốt, nói: “Phu nhân Trấn Quốc đại tướng quân?” Hắn dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại một chút, nhếch miệng nói: “Ta quản ngươi là phu nhân của ai, chỉ cần là mỹ nhân thì ta đều thích! Mỹ nhân, đừng đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn muốn nhân cơ hội này phá cửa mà chạy ra, nhưng lại bị Phương Quyền chặn đường. Đường Nguyễn Nguyễn sợ tới mức tháo trâm xuống, chĩa thẳng vào Phương Quyền, nói: “Ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi dám tới đây, ta sẽ không khách khí!”

Phương Quyền đình trệ trong chớp mắt, hắn lại cười ha ha, trạng thái của hắn tựa hồ có chút không bình thường, nói: “Một cây trâm có thể làm gì ta?”

Đường Nguyễn Nguyễn rút trâm làm cho tóc rơi xuống, trong mắt Phương Quyền càng lộ vẻ quyến rũ, hắn từng bước từng bước tiến tới, nói: “Tiểu mỹ nhân… Đừng sợ… Ta sẽ đối xử thật tốt với nàng!”

Đường Nguyễn Nguyễn hét lên: “Cút đi! Cứu ta! Người đâu…”

Hai người ở trong chính điện, một người đuổi theo một người trốn chạy, Đường Nguyễn Nguyễn muốn tránh né hắn để chạy ra ngoài mấy lần, nhưng không thành công, Phương Quyền bị làm cho mất kiên nhẫn, thoáng cái nhào tới bắt lấy cổ tay nàng!

Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi hét lên: “Ngươi buông ta ra!”

Nàng dùng sức đẩy hắn, lại phát hiện mình hình như có khí lực nhưng không dùng được… Không xong, mùi hương này có vấn đề!

…..

Thấm tần đi theo Mẫn Thành Đế trở lại Ngọc Chương Hiên, trong lòng cũng có chút không yên lòng. Nàng đã cho mấy người đi cùng Tần Tu Viễn để tìm phu nhân, nhưng một khắc đồng hồ nữa trôi qua vẫn không có bất kỳ tin tức gì. Nàng thừa dịp Mẫn Thành Đế nghỉ trưa, vụng trộm đứng lên, hỏi: “Nguyên ma ma, tìm được người chưa?”

Nguyên ma ma nói: “Vẫn chưa, Tần tướng quân đang rất lo lắng, chỉ sợ lát nữa sẽ đến Ngọc Chương Hiên cầu viện.”

Đột nhiên trong đầu Thấm tần lóe lên một suy nghĩ, nàng vội vàng hỏi: “Nguyên ma ma, Phương Quyền xuất cung chưa?”

Nguyên ma ma nhất thời sửng sốt, nói: “Cái này, nô tỳ không biết…”

Thấm Tần có dự cảm cực kỳ không tốt, nói: “Trước tiên không cần nhắc đến chuyện của Phương Quyền nữa, ngươi cũng phái người đi tìm hắn đi.”

Trong lòng nàng thấp thỏm, Đường Nguyễn Nguyễn và Phương Quyền đồng thời mất tích, chẳng lẽ hai chuyện có liên quan gì sao?

Tần Tu Viễn vẫn dẫn người đi tìm Đường Nguyễn Nguyễn, bọn họ lục soát từ cửa cung đến phụ cận Ngọc Chương Hiên nhưng vẫn không tìm được nàng.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã chảy mồ hôi đầm đìa, nhỏ lên quan bào đỏ mận. Mới vừa rồi thị vệ ở cửa cung nói quả thật có nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi theo một cung nữ tiến cung, nhưng đi đâu thì hắn không biết.

Sắc mặt Tần Tu Viễn lạnh như băng, cùng hắn đi cùng còn có Tần Tu Dao, về phần những người khác đã để cho bọn họ hồi phủ chờ tin tức.

“Tam ca, nếu còn không tìm được tẩu tẩu thì làm sao bây giờ?” Tần Tu Dao vội vàng mở miệng. Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Vậy thì đi tìm Hoàng thượng, xin hắn hạ lệnh lục soát cung.”

Tần Tu Dao sửng sốt, nói: “Lục cung? Đây là đại sự cỡ nào, Hoàng thượng sẽ đồng ý sao?”

Tần Tu Viễn không nói gì, Mẫn Thành Đế không đồng ý thì cũng phải đồng ý. Hôm nay, hắn vốn đã có chuẩn bị mà đến. Nguyên bản ở trên Ngọc Các, nếu Mẫn Thành Đế không đồng ý xem xét lại vụ án Vô Nhân Cốc thì năm vạn binh lính tinh nhuệ đóng quân bên ngoài Đế Đô sẽ lập tức nhập thành.

Tần Tu Dật đến trễ chính là vì dàn xếp đại quân. Tần Tu Viễn cung kính khiêm tốn, nhưng trên thực tế đã sớm chuẩn bị mọi việc…

Tần Tu Dao thấy hắn không nói, lập tức hỏi: “Tam ca, muội rất sợ lỡ như tẩu tẩu xảy ra chuyện thì làm sao…”

Ánh mắt Tần Tu Viễn càng lạnh lẽo, gằn từng chữ nói: “Nếu có kẻ dám làm Nguyễn Nguyễn thiếu một sợi tóc, ta sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn.”

Quanh thân hắn sát ý lộ rõ, Tần Tu Dao không khỏi run lên. Mọi người cũng tăng nhanh bước chân tìm kiếm. Nhưng hoàng cung lớn như vậy, nàng rốt cuộc ở đâu?

Ngay khi trong lòng Tần Tu Viễn đang nóng như lửa đốt thì thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.

“Thái tử điện hạ”. Thái Tử mặc trang phục kình trang, tựa hồ là vừa mới luyện võ trở về, trên trán còn chảy ra một chút mồ hôi. Thái Tử cười nói: “Sao hôm nay Tần tướng quân lại vội vàng vào nội cung như vậy?”

Dựa theo phẩm cấp của Tần Tu Viễn thì hắn có thể đi lại trong cung, nhưng lại không thể vào nội cung. Tần Tu Viễn mím môi, ngưng trọng nói: “Nương tử của mạt tướng mất tích, mạt tướng đang tìm nàng.”

Thái Tử biến sắc, nói: “Tần phu nhân mất tích?”

Tần Tu Viễn gật gật đầu, hỏi: “Hôm nay Thái Tử điện hạ có gặp qua nàng không?”

Thái Tử nói: “Có gặp qua, bổn cung còn đến quầy hàng mỹ thực của các ngươi ăn thịt nướng.”

Thái giám bên người Thái Tử đứng ở một bên, im lặng không nói. Tần Tu Viễn hỏi: “Sau đó không gặp lại nàng nữa sao?”

Thái Tử chần chờ một chút, nói: “Không gặp.”

Ánh mắt Tần Tu Viễn tối đi vài phần, nói: “Đa tạ, vậy mạt tướng cũng chỉ có thể đi Ngọc Chương Hiên cầu kiến Hoàng thượng.”

Tần Tu Viễn ảm đạm quay đầu lại, lại nghe thấy Thái Tử đột nhiên mở miệng… “Gần đây có mấy tòa cung phụ, quanh năm không có người ở, nếu nàng bị nương nương nào đó giữ ở trong cung, thì rất có khả năng bị nhốt ở những nơi không có người đó, ví dụ như Toái Tuyết Cư, Thủy Nguyệt Các…”

Tần Tu Viễn nhìn về phía Thái Tử thì thấy Thái Tử ho nhẹ một tiếng, nói: “Cũng là bổn cung đoán…Tần tướng quân chớ có trì hoãn, mau đi tìm đi.”

Ánh mắt Tần Tu Viễn hơi ngưng lại, nói: “Đa tạ Thái Tử!”

Dứt lời, hắn lập tức đến những nơi Thái Tử nói.

Sau khi Tần Tu Viễn đi, Tiểu Thuận Tử thấp giọng hỏi: “Thái Tử điện hạ, không phải ngài luôn luôn không để ý tới những chuyện này sao?”

Tiểu Thuận Tử biết rõ hiện giờ Thái Tử còn không thể tự lo cho bản thân, nếu cuốn vào bất cứ thị phi nào thì đối với bản thân vô cùng bất lợi.

Vừa rồi bọn họ đi ngang qua thoáng nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn đi theo một cung nữ đi về phía đông hoàng cung, Thái Tử vì tránh hiềm nghi nên cũng tận lực không tiến lên chào hỏi. Thái Tử cười cười, nói: “Ngoại trừ mẫu phi thì nàng là người duy nhất nói muốn làm đồ ăn cho bổn cung… Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ sợ trong lòng bổn cung cũng bất an.”

……

Ngọc Chương Hiên.

Nguyên ma ma vội vàng chạy vào, nói: “Nương nương!”

Thấm tần đã sớm ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở trong thiên điện, nàng thấy Nguyên ma ma thần sắc bối rối, vội vàng hỏi: “Như thế nào? Ngươi có tìm thấy Phương Quyền không?”

Nguyên ma ma thấp giọng nói: “Nương nương, nô tỳ nghe được, sau khi kết thúc Mỹ Thực Lệnh quả thật Phương công tử đã vào cung! Nói là một cung nữ dẫn hắn vào, về phần ở nơi nào thì cũng không biết, nô tỳ đã phái người đi tìm.”

Lần trước Phương Quyền theo Phương phu nhân đợi một ngày ở cửa, thị vệ trông cửa đều đã nhận ra bọn họ, cho nên Nguyên ma ma đi hỏi thăm, bọn họ nói hôm nay Phương công tử vào cung, còn tưởng rằng là Thấm tần nương nương bảo hắn tới. Trong lòng Thấm Tần chấn động, lập tức đứng dậy, nói: “Đi, đi tìm Tần tướng quân.”

Nguyên ma ma hỏi: “Hoàng thượng còn đang ở Ngọc Chương Hiên, vậy phải làm sao bây giờ?”

Thấm tần cắn răng, nói: “Gọi Nguyên Đình tới đây…”

Đúng lúc muốn nói chuyện kết minh với Tần Tu Viễn, thì Đường Nguyễn Nguyễn và Phương Quyền đều bị người ta đưa vào cung, còn cùng nhau mất tích, đây không phải là chuyện quá trùng hợp sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.