Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 97: Không bột mà gột nên hồ




Sắc mặt Lưu Thực hơi căng thẳng, hắn nhìn Văn Hoàng Hậu, trong mắt có một chút không cam lòng. Hắn trầm giọng nói: “Uyên Nhi, nàng hãy công bằng mà nói, việc này thật sự đều trách ta sao?”

Khóe miệng Văn Hoàng Hậu khẽ mím lại, nàng ta quay đầu bình tĩnh nhìn hắn. Lưu Thực thở dài một hơi, nói: “Thôi… Nếu như trách ta có thể làm cho nàng dễ chịu một chút thì nàng cứ tiếp tục trách ta đi.”

Ba năm rồi, số lần bọn họ gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nàng ta đột nhiên cảm thấy hắn đã già đi vài phần nên trong lòng sinh ra vài phần không đành lòng. Vì vậy, nàng ta cũng không so đo tính toán nữa mà nói, “Vậy thì, tiếp theo ngươi sẽ làm gì?”

Lưu Thực thấp giọng: “Nàng không cần lo lắng, ta vẫn luôn triển khai kế hoạch, chỉ là còn thiếu một thời cơ thôi. Nàng cứ an tâm làm Hoàng Hậu của nàng là được… Khi đến lúc, ta sẽ giao cho nàng, tất cả những gì mà nàng muốn.”

Văn Hoàng Hậu nhìn hắn, trầm giọng nói: “Được, vậy ta sẽ tin ngươi một lần nữa.”

Lưu Thực nhìn vào mắt nàng ta rồi nói: “Tuy nhiên chuyện lập Thái Tử, nàng không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

Ba năm trước, hắn tìm cách diệt trừ Trấn Quốc Công và Hổ Khiếu tướng quân, Tần Tu Dật cũng trở thành phế nhân. Vốn vì Tần gia không còn ai có thể sử dụng nên hắn muốn sắp xếp thân tín của mình vào quân doanh, âm thầm tiếp quản binh quyền. Vì thế, hắn vẫn duy trì liên lạc với Lục hoàng tử của Bắc Tề, thậm chí còn để lục Hoàng tử thường xuyên phát binh quấy nhiễu dân chúng, buộc Mẫn Thành Đế không còn đường lui đã chọn ra tướng soái, nhưng không nghĩ tới… mới mười tám tuổi mà Tần Tu Viễn lại dám đứng ra cầm quân!

Hết lần này tới lần khác, Mẫn Thành Đế đối với Tần gia vẫn còn có một tia tín nhiệm, nên mới trao cho cơ hội này. Vì thế Lưu Thực mất đi cánh tay về mặt cùng binh quyền, cũng không còn cơ hội ép Mẫn Thành Đế lập Thái Tử theo ý. Hắn và Văn Hoàng Hậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Mẫn Thành Đế sắp xếp mặc mọi người nghị luận bàn tán, lập Mẫn Nguyên Lang, nhi tử của Ninh quý phi làm Thái Tử. Nghĩ đến đây, trên mặt hắn hiện lên gân xanh, vẻ mặt trịnh trọng mở miệng nói: “Lần này, ta chắc chắn sẽ không làm nàng thất vọng.”

“Kẹt…” Ngay khi hai người đang nói chuyện riêng thì đột nhiên nghe thấy có động tĩnh ngoài cửa. Sắc mặt hai người đều cứng đờ!

Lưu Thực thấp giọng nói: “Nàng đi ra ngoài xem người đến là ai, ta ra ngoài bằng cửa sau.”

Chúng cung nhân đều biết Hoàng Hậu đến thiên điện thay y phục, cho nên chỉ có thể nàng đi ra ngoài xem. Hoàng Hậu vội vàng đuổi theo, lên giọng trách cứ: “Ai?”

Nhưng nhìn xung quanh một vòng cũng không phát hiện ra người bên ngoài. Sắc mặt nàng ta đột nhiên lạnh lùng, trong lòng cũng toả ra hàn ý. Bên kia, Lưu Thực nhanh chóng rời khỏi thiên điện, hội hợp với Lưu Kỳ canh giữ ở bên ngoài. Lưu Kỳ đi theo Lưu Thực nhiều năm nên cũng biết chuyện của hắn và Hoàng Hậu nên không hỏi nhiều, chỉ dám nhắc nhở: “Tướng gia, chỉ sợ trận tỉ thí sắp kết thúc, nếu không trở về chúng ta sẽ bị phát hiện.”

Lưu Thực gật đầu, chủ tớ hai người cùng nhau đi về phía Ngọc Các. Đợi bọn hắn ngồi yên vị ở Ngọc Các không lâu, Hoàng Hậu cũng bước tới, từ từ trở về chỗ ngồi. Mẫn Thành Đế nhìn Hoàng Hậu, dường như nàng ta không hề thay y phục, nên hắn nói: “Không phải đi thay y phục sao?”

Văn Hoàng Hậu mỉm cười, nói: “Cung nhân ngu ngốc đã lấy nhầm y phục cho thần thiếp, cho nên đành thôi.”

Mẫn Thành Đế cười khẽ một tiếng: “Hoàng Hậu khống chế hữu phương, vậy mà cũng để xảy ra sơ suất như thế này sao?”

Sắc mặt Văn Hoàng Hậu hơi cứng đờ, chỉ nói: “Thần thiếp không dám.”

Mẫn Thành Đế tựa tiếu phi tiếu mà nói: “Cũng không biết thật sự không dám, hay là giả không dám.”

Thanh âm không lớn không nhỏ, Huệ phi cùng Thấm Tần tần bên cạnh đều nghe thấy. Văn Hoàng Hậu không nhịn được, nói: “Hoàng thượng, thân thể thần thiếp không khoẻ, muốn trở về nghỉ ngơi trước…”

Mẫn Thành Đế ghé mắt nhìn nàng ta, nói: “Trận chung kết của Mỹ Thực Lệnh này là sự kiện trọng đại hàng năm, sao có thể thiếu Hoàng Hậu mẫu nghi thiên hạ được chứ?”

Sắc mặt Văn Hoàng Hậu ngượng ngùng, chỉ có thể kiên trì đáp: “Vâng. Thần thiếp bồi Hoàng thượng tham gia xong Mỹ Thực Lệnh rồi trở về nghỉ ngơi.”

Mẫn Thành Đế hài lòng nở nụ cười, ánh mắt chuyển đến nơi khác không nhìn nàng ta nữa.Một màn này rơi vào trong mắt Lưu Thực cách đó không xa, đôi mắt hắn híp lại, còn thấy cảm xúc tức giận dâng lên.

Thời gian thi đấu Mỹ Thực Lệnh dần dần đến hồi kết, người xem thi đấu trên Ngọc Các cùng Xuân Hoa Đài đều nhìn chằm chằm các vị thí sinh. Tần Tu Dao ngồi ở hàng ghế đầu tiên cho nên tất nhiên có thể thấy rõ mỗi vị trí tham gia thi đấu đang làm gì. Nàng hơi lo lắng hỏi: “Mặc đại nhân, ngài nghĩ rằng mỹ thực của thí sinh nào sẽ dễ dàng được chọn hơn?”

Mạc Lâm cười cười, nói: “Điều này cũng không dễ phán đoán.” Hắn thì thầm, “Nhưng nếu ta chọn, vậy ta sẽ không chọn người số một và số hai.”

Tần Tu Dao sửng sốt, nàng lập tức nhìn lại người số một chỉ làm một bát phở, phở trắng mịn màng trong chén vàng tinh xảo, một muỗng nước canh đổ vào rồi nên bước đầu thành hình. Còn người số hai làm bánh gạo đường nâu, trên bánh gạo trắng nõn rắc một miếng đường nâu, màu đỏ thẫm làm nổi bật cho bánh gạo càng trắng nõn mê người. Tần Tu Dao cảm thấy không rõ, nàng hỏi: “Vì sao số một và số hai đều không được?”

Mạc Lâm thấp giọng nói: “Hoàng thượng ra đề tài là “Không bột mà gột lên hồ”, ta cho rằng ngụ ý chính là trong thức ăn, gạo không nên là nguyên liệu chủ đạo mà hai loại thức ăn này ‘gạo’ thực sự quá rõ ràng.”

Tần Tu Dao đáp: “Nhưng yêu cầu của quan Lễ Bộ lại nói, phải dùng hết gạo trắng mới tốt, nếu không dùng nhiều thì làm sao dùng hết được?”

Mạc Lâm gật gật đầu, nói: “Không sai, khó là khó ở chỗ này.” Hắn nhìn về phía Tần Tu Dao rồi nói tiếp: “Vì sao cô nương không báo danh dự thi?”

Tần Tu Dao sửng sốt, nàng nhớ tới chuyện hắn hiểu lầm mình xuống bếp thì vội vàng nói: “Đại nhân hiểu lầm rồi, ta… Ta căn bản không biết nấu ăn…”

Lần đầu tiên nàng cảm thấy không biết nấu ăn lại mất mặt như vậy. Mạc Lâm nghe vậy thì hơi giật mình nhưng lại lập tức nở nụ cười, mặt mày tuấn lãng của hắn cười rộ lên làm cho người ta cảm thấy như gió xuân. Hắn nói, “Thật trùng hợp, ta cũng không biết nấu ăn.” Dừng một chút, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Tuy nhiên ta biết trong Đế Đô có không ít chỗ ngon… Nếu cô nương thích, ta… Ta có thể đưa cô nương cùng đi…”

Còn chưa dứt lời, Tần Tu Dao đã cao hứng phấn chấn xác nhận: “Thật sao?” Nàng không thể không kéo tay áo của hắn và nói, “Quá tốt rồi!”

Từ nhỏ tính tình nàng đã hướng ngoại, rất thích đi ra ngoài chơi. Nhưng từ khi đại ca không còn, Nhị ca bị thương, Tam ca cả ngày bận rộn đến không thấy người đâu thì nàng thường xuyên lẻ loi một mình. Sắc mặt Mạc Lâm đỏ lên, hắn gật đầu cười cười. Tần Tu Dao nhận thấy mình phản ứng quá độ nên cũng lập tức cũng buông lỏng tay, nàng đỏ mặt, ngượng ngùng cười cười. Vương Vân Vọng nhìn hai người, cười mà không nói. Thanh Hiên thấp giọng hỏi: “Mẫu thân cười gì vậy?”

Vương Vân Vọng sửng sốt, đáp lại nhi tử: “Đến tuổi sẽ biết.”

Thanh Hiên nghe xong, cảm thấy như hiểu như không….

……

Trong khi mọi người đang chờ đợi thì chuông vàng trang nghiêm đã rung lên báo hiệu thời gian kết thúc trận đấu đã đến!

Tiếp theo đến lượt mỗi người tham gia trình bày mỹ thực lên. Mẫn Thành Đế và hậu phi cùng các đại thần lẳng lặng chờ đợi, không ít người đã tò mò duỗi cổ muốn xem. Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân hắng giọng, nói: “Người tham gia thi đấu số một, mỹ thực: Phở bò tươi!”

Người tham gia thi đấu là chất tử của Công Bộ thị lang, hắn chậm rãi quỳ rạp trước mặt Mẫn Thành Đế, thái giám dâng thức ăn của hắn lên… Chỉ thấy hai thái giám cùng nhau bưng một bát phở bò tươi khổng lồ đến, chính xác mà nói, là một chậu. Dụng cụ đựng các món ăn trong Mỹ Thực Lệnh đều là đặc chế, vì Hoàng Đế muốn biểu hiện cùng dân hoà hợp vui vẻ, cho nên để Hoàng Đế, hậu phi cùng các đại thần dùng chung một bát đựng thức ăn, không còn phân chia như những yến hội thông thường, cái này phải gọi là “chậu ” mới đúng, bởi đường kính chừng bát này chừng nửa thước, rất lớn!

Một chậu phở lớn nằm trong nước canh màu vàng nhạt nghi ngút khói trắng, phía trên có một lớp thịt bò cùng hành hoa, rau mùi thơm nức mũi. Mẫn Thành Đế dẫn mọi người đi tới trước bàn, bắt đầu đánh giá.

Đợi thái giám dùng ngân châm kiểm tra rồi giúp Mẫn Thành Đế múc ra một bát phở nhỏ. Mặt hắn không chút thay đổi, tay cầm đũa yên lặng gắp một ít phở lên bỏ vào trong miệng… Ừm, tươi ngon, thịt bò nấu vừa đủ, nước dùng thấm nhuần vào sợi phở, từng sợi đan xen, mỹ vị đến cực điểm!

Các hậu phi khác cũng bắt đầu thưởng thức, trong thời gian ngắn đã thấy tiếng “sụt sụt” liên tiếp, nghe qua cũng buồn cười. Nhưng Mẫn Thành Đế chỉ ăn một miếng, sau đó thản nhiên nói: “Tạm được.”

Chất tử của Công bộ thị lang kia rất biết cách nịnh hót, hắn lập tức nói: “Có thể nấu mỹ thực cho Hoàng thượng, là vinh hạnh của tiểu sinh.”

Mẫn Thành Đế khẽ mỉm cười một chút, tập trung quan sát hắn, hắn cho rằng được Mẫn Thành Đế mắt nên càng thêm tích cực mà nói: “Hoàng thượng, thịt bò này là dùng bò béo Bắc Cương, sau đó lập tức lấy thịt nấu mà thành, vô cùng tươi mới, kính xin Hoàng thượng đánh giá.”

Mẫn Thành Đế liếc hắn một cái, nói: “Ngươi lại biết nói chuyện như thế, khó trách thúc phụ ngươi muốn mua quan cho ngươi.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh hãi!

“Tại sao?”

“Điều này không đúng ư? Đường đường là Công bộ thị lang mà dám giúp chất tử mua chức quan?”

“Đây không phải là biết luật mà còn vi phạm sao?”

Mọi người nghị luận sôi nổi, Công bộ thị lang sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng… Thần, thần có tội!”

Mẫn Thành Đế tựa tiếu phi tiếu, nói: “Biết là tốt rồi.” Dừng một chút, hắn nói: “Người đâu, giáng chức Công bộ thị lang làm tiểu lại, đưa chất tử của hắn ra khỏi Đế Đô, vĩnh viễn không tuyển chọn.”

Hắn nghe vậy sợ hãi ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt kinh hãi: “Điều này… Cầu xin Hoàng thượng tha cho nô tài! Thúc phụ! Cứu con?”

Công bộ thị lang quỳ rạp trên mặt đất, sợ đến mức mồ hôi như mưa, hắn thì thầm trách móc: “Ngươi im miệng!”

Mọi người nhìn thịt bò trong cùng những sợi phở trơn mềm đã không còn khẩu vị, đại bộ phận mọi người đều yên lặng buông bát xuống. Mà mọi người trên Xuân Hoa Đài cũng thổn thức. Tần Tu Dao nói: “Người này cũng quá thảm rồi, thà rằng đừng tới dự thi.”

Mạc Lâm cười cười, nói: “Hoàng thượng là minh quân, trong mắt không thể lọt một hạt cát.”

Tần Tu Dao không nói gì, nàng thầm nghĩ: Thật sự là Minh Quân sao?

Trên Ngọc Các, nhóm thái giám thu dọn thực của người tham gia đầu tiên rồi nhanh nhẹn trình lên món của người số hai. Người số hai làm một miếng bánh gạo đường nâu lớn. Bánh gạo ước chừng to đến hai thước, hình vuông, phía dưới là bánh gạo trắng, phía trên dùng đường nâu trải đều, viết thành bốn chữ lớn: Quốc Thái Dân An. Mặc dù là viết bằng đường nâu nhưng lại rất phóng khoáng, khiến người ta tán thưởng không thôi.

Sắc mặt Mẫn Thành Đế hiện lên ý cười không thể nhìn thấy được, thái giám lập tức bắt được biểu tình của hắn, ân cần cắt cho hắn một miếng bánh gạo nhỏ.

Mẫn Thành Đế dùng đũa nhẹ nhàng gắp lên một miếng bánh gạo rồi từ từ đưa vào miệng.

Hoàng Hậu bên cạnh hắn cũng yên lặng ăn một miếng.

Mẫn Thành Đế tinh tế nhai, cho đến khi nuốt xuống cũng không nói một câu.

Nhưng hắn đột nhiên quay mặt hỏi: “Hoàng Hậu thấy thế nào?”

Hoàng Hậu cảm thấy ngoài ý muốn, đáp lại: “Thần thiếp thấy món này rất tốt, nhất là bốn chữ to này đã làm cho người ta thán phục, cũng không biết người dự thi là ai?”

Thái giám trả lời: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, là huyện lệnh huyện Nam Dương Đế Đô.”

Dương huyện lệnh này quỳ xuống đất nghe đánh giá, không dám ra khỏi chỗ của mình.

Mẫn Thành Đế nói: “Đúng là một người có chí lớn, chỉ tiếc là… Trù nghệ còn thiếu một bậc.”

Tư vị của bánh gạo này còn tạm được nhưng hương vị lại không tốt lắm, thật sự ăn vào còn cảm thấy dính răng, làm cho người ta không thích.

Thái giám hiểu ý cho nên cũng thu dọn món thứ hai xuống. Mẫn Thành Đế ăn hai món trong trận chung kết lại nhịn không được nhớ đến sụn gà giòn vừa rồi.

Trong lòng hắn thầm nghĩ… Dường như cũng không có gì dị thường, vậy thì lát nữa có thể tiếp tục ăn thêm một miếng nữa hay không?

Còn chưa kịp cân nhắc thì món ăn thứ ba cũng được trình lên. Người thứ ba tham gia cuộc thi này làm đậu hũ non từ gạo. Khối đậu hũ vuông vắn kia ước chừng một thước lớn, trong màu trắng tinh khiết lại có một chút mịn màng, vừa chạm đã rung rung, đúng là động lòng người. Người tham gia thi đấu số ba đứng trước mặt Mẫn Thành Đế cùng mọi người, hắn rưới gia vị đã điều chế xong lên mặt đậu hũ non, rau thơm hành hoa cùng với vài lát ớt, kèm theo nước sốt đậm đà, thoáng cái được phủ đều tựa như mặt đất trắng như tuyết bừng lên sức sống. Cảm giác này, khiến ngón trỏ người xem cũng phải động!

Thái giám nhanh chóng cắt đậu hũ non thành rất nhiều miếng nhỏ để những người khác có thể phân chia mà ăn. Chỉ thấy Thấm tần yên lặng ăn một miếng đậu hũ, tinh tế nhai nhai. Đậu hũ này ăn vào trơn mịn thanh mát, trong vị nhạt ẩn chứa vị mặn cay nồng đậm, cảm thấy mâu thuẫn nhưng cũng cảm thấy kích thích, hương vị thật sự không tệ. Mẫn Thành Đế vừa ăn, vừa hỏi: “Ái phi thấy thế nào?”

Thấm tần khẽ cười cười, nói: “Thần thiếp không thể ăn cay, hạt tiêu này đối với thần thiếp mà nói thì có hơi nhiều.”

Nàng làm bộ dáng hờn dỗi, môi hồng bị cay đã trở thành màu đỏ, cung nữ ở một bên vội vàng giúp nàng bưng trà. Mẫn Thành Đế buông đũa xuống, nói: “Món ăn này làm cũng tốt, chẳng qua gạo chưa được nghiền nát hoàn toàn nên ăn vào còn cảm giác sạn sạn, vẫn chưa làm ra được tinh tế mềm mại.”

Người tham gia số ba quỳ trên mặt đất, vội vàng nói: “Hoàng thượng khoan dung, thật sự là thời gian quá ngắn nên tiểu nhân không có cách nào nghiền hết tất cả gạo ra cho đều…”

Mẫn Thành Đế mỉm cười, nói: “Mặc dù xét về tình thì có thể tha thứ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy, muốn làm tốt món ăn lấy gạo làm nguyên liệu chính thì cần phải nghĩ ra biện pháp làm món ăn trọn vẹn mới đúng… Nếu món ăn này không đủ thời gian, chẳng lẽ không thể cân nhắc đổi thành món khác hay sao?”

Một câu nói có lý, thí sinh số ba khiêm tốn hành lễ, nói: “Đa tạ Hoàng thượng, tiểu nhân thụ giáo.”

Mẫn Thành Đế ôn hòa nói: “Sang năm lại đến đây thi.”

Sắc mặt người nọ cứng đờ, hắn có vài phần thất vọng, thấp giọng đáp: “Vâng…”

Hiện giờ ba vị phía trước đều chưa được Mẫn Thành Đế khen ngợi, không khỏi làm cho mọi người phía sau đều cảm thấy khẩn trương. Đường Nguyễn Nguyễn đứng ở vị trí chờ đợi, nàng nhìn nồi cháo bên cạnh mình, cảm thấy hơi bất an. Nàng bất động thanh sắc ngẩng đầu, muốn tìm bóng dáng Tần Tu Viễn nhưng lại không nghĩ tới trực tiếp đón nhận ánh mắt của hắn, dường như hai người có cảm giác mách bảo, một người cần, người kia đã tồn tại ở đó. Thấy hắn cười cười, Đường Nguyễn Nguyễn cũng yên lặng mím môi cười.

“Tần tướng quân cùng phu nhân thật sự là ân ái rất sâu đậm.” Tần Tu Viễn nghe thấy tiếng nam nhân trung niên vang lên ở bên cạnh. Tần Tu Viễn cười, không chút kiêng dè nói: “Tả tướng chớ trêu ghẹo ta, nghe nói Tả tướng và phu nhân tình cũng sâu như biển. Từ nhiều năm trước phu nhân qua đời, người vẫn một thân một mình, chung tình như thế mới khiến người ta bội phục.”

Tả tướng Lưu Thực mỉm cười một tiếng, nói: “Tần tướng quân đã quá khen.”

Đường Các Lão đứng cách đó không xa, Lưu Thực cũng yên lặng nhìn về phía hắn, Đường Các Lão chống lại ánh mắt của Tả tướng, trong mắt hàm chứa một tia cảnh cáo. Tả tướng Lưu Thực làm như không có chuyện gì xảy ra mà tránh ánh mắt của hắn, cúi đầu thưởng thức mỹ thực của thí sinh số bốn. Mọi người cứ như vậy, dựa theo trình tự từng người một thưởng thức, rốt cục cũng đến vị trí số sáu. Người tham gia cuộc thi số sáu này nấu cháo thịt nạc. Sau khi thái giám bưng cho Mẫn Thành Đế, Mẫn Thành Đế liếc mắt nhìn người dự thi quỳ trên mặt đất, nói: “Vì sao ngươi lại muốn làm cháo thịt nạc?”

Người nọ đáp: “Hồi Hoàng thượng… Tiêu đề là “Không bột mà gột nên hồ”, tiểu nhân nghĩ, trong món ăn mỹ thực kia tất nhiên không thể có hạt gạo. Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Hơn nữa, chắc chắn sáng nay Hoàng thượng cùng các vị đại thần sẽ uống rượu ăn thịt, nhưng không nhất định sẽ ăn món chính, bởi vậy, tiểu nhân muốn làm cho các vị một món chủ đạo.”

Mẫn Thành Đế cười cười, nói: “Ngươi lại có vài phần thông minh.”

Dứt lời, hắn dùng muỗng múc một muỗng cháo đưa vào miệng. Hương thơm nồng đậm của gạo được nấu ra rất tốt, chạm vào đầu lưỡi, vừa thơm vừa miên man. Bên trong thịt băm cũng băm rất nát, dường như có thể hoà làm một thể cùng nước cháo, làm cho hương gạo quyện với hương thịt, thật sự là mỹ vị!

Thấm Tần cũng thích ăn những món thanh đạm, bát cháo này rất hợp khẩu vị của nàng, Mẫn Thành Đế thấy ái phi ăn vui vẻ cũng có vài phần cao hứng. Hắn lặng lẽ hỏi: “Ái phi có thích không?”

Thấm tần mỉm cười, nói: “Thích thích… Cũng không biết kế tiếp còn món gì ngon, cho nên thần thiếp cũng không muốn ăn quá no…”

Nàng liếc đến người tiếp theo là Đường Nguyễn Nguyễn nên nói như vậy. Mẫn Thành Đế cười cười, nói: “Khá lắm, bưng xuống trước đi, người tiếp theo.”

Cuối cùng cũng đến số bảy.

Thái giám thông báo: “Người tham gia cuộc thi số bảy, mỹ thực: Cháo vô gạo!”

Tên này vừa xuất hiện, mọi người đã nghị luận sôi nổi… “Cái gì mà ‘Cháo vô gạo’?”

“Chưa từng nghe qua, mới vừa rồi ăn cháo, lại tới cháo cũng không muốn thử nữa.”

“Nhưng thoạt nhìn hình như không phải cháo bình thường…”

Trên Ngọc Các, mọi người nghị luận sôi nổi. Mà trên Xuân Hoa Đài, Tần lão phu nhân, Vương Vân Vọng cùng Tần Tu Dao chờ đợi, trong lòng cũng vô cùng lo lắng thấp thỏm không yên. Tần Tu Dao cầm lọn tóc của mình, vặn tới vặn lui, nàng lên tiếng nói: “Rốt cuộc cũng tới tẩu tẩu rồi! Không biết nàng làm “Cháo Vô gạo” là món gì?”

Mạc Lâm hỏi: “Tần tiểu thư chưa từng ăn thử sao?”

Tần Tu Dao đáp: “Những món tẩu tẩu ta biết nấu thật sự quá nhiều, đếm cũng không đếm hết được, đến nay còn có rất nhiều món àm ta chưa từng ăn qua… Ôi, nếu ta là một nam nhân, ta muốn cưới tỷ ấy qua cửa!”

Mạc Lâm không nhịn được, “Phốc” một tiếng bật cười, hắn nói: “Tần tiểu thư thật hài hước.”

Tần Tu Dao ngượng ngùng cười cười, nói: “Là ngài… Đúng rồi, là ngài rất dễ cười.”

Vẻ mặt Mạc Lâm tuấn tú, hắn nghiêm túc nói: “Dễ cười không tốt sao? Thế gian vốn không nên có nhiều phiền não như vậy.”

Tần Tu Dao hơi sửng sốt, nói: “Đúng vậy… Ngài nói đúng.”

Nàng nhớ tới Tam ca của mình, gần ba năm qua, lông mày hắn thường xuyên nhíu lại, tựa như có chuyện bận rộn không xong, tâm làm không hết, không khác gì một thần hộ mệnh, mỗi ngày không biết mệt mỏi giữa hai nơi phủ Trấn Quốc tướng quân và triều đình. Cho đến khi tẩu tẩu vào cửa, hắn mới phục hồi sức sống. Tần Tu Dao yên lặng nhìn về phía Đường Nguyễn Nguyễn và Tần Tu Viễn ở trên Ngọc Các, sẽ có ngày, nàng cũng muốn tìm được một người có duyên phận hợp mệnh. Ngay lúc nàng thất thần, Mạc Lâm nói: “Nhìn kìa! Lại là một bát lớn!”

Tần Tu Dao yên lặng hoàn hồn, nhìn về phía Ngọc Các…

Mấy thái giám bưng một cái nồi lớn bày ra trước mặt Mẫn Thành Đế, phía dưới còn đặt lò than, có lẽ ngụ ý là vừa ăn vừa nấu. Mẫn Thành Đế yên lặng liếc mắt nhìn một cái, trong nồi là cháo trắng ngần, dường như không có bất cứ thứ gì trong đó, có vẻ bình thường không thấy gì lạ.

Mẫn Thành Đế vừa mới uống nửa chén cháo thịt, lại nhìn thấy một nồi cháo trắng nên không khỏi cảm thấy mất hứng. Hắn nhìn thoáng qua người dự thi quỳ trên mặt đất chờ đánh giá, là phu nhân Tần Tu Viễn thì có vài phần kinh ngạc. Mẫn Thành Đế cười khẽ một tiếng, nói: “Tu Viễn, ngươi đến nếm thử món cháo này chứ?”

Tần Tu Viễn không sợ mà cười cười, nói: “Đa tạ Hoàng thượng.”

Đang lúc thái giám muốn múc cháo trắng vào trong chén để đưa cho Tần Tu Viễn thì thân ảnh nhỏ nhắn quỳ trên mặt đất bỗng nhiên mở miệng: “Hồi bẩm Hoàng thượng, “Cháo vô gạo” này, không phải ăn như vậy.”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế khẽ biến, nói: “Ngươi có ý gì vậy?”

Hắn quả quyết nhìn thoáng qua ngân châm vừa rồi thử độc, lại phát hiện không bị biến thành màu đen. Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Có thể cho phép thần phụ đứng dậy hầu hạ Hoàng thượng cùng chư vị dùng ‘Cháo vô gạo’ được không? ”

Văn Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, nói: “Phu nhân Tần tướng quân lại có vài phần can đảm, bổn cung sống nhiều năm như vậy, đây lần đầu tiên gặp người dám xin đứng dậy trước mặt Hoàng thượng.”

Mẫn Thành Đế không thích Hoàng Hậu vì thế dứt khoát nói: “Thôi, ngươi đứng lên đi.”

Hành động này không khác gì đánh vào mặt Hoàng Hậu, bất quá người chung quanh cũng chỉ có thể làm như không thấy. Đường Nguyễn Nguyễn nâng váy đứng dậy, chậm rãi đi đến trước bàn Mẫn Thành Đế, nàng dịu dàng cười, nói: “Hoàng thượng, thần phụ nấu ‘Cháo vô gạo’, phương pháp ăn của món này là lấy cháo chiết ra từ gạo làm chủ đạo để nấu đủ loại nguyên liệu nấu ăn, sau đó mới có thể ăn được.”

Mẫn Thành Đế nghe xong lại cảm thấy kỳ lạ, hắn nói: “Ta chưa từng nghe qua nguyên liệu nấu món cháo này. Đã ai từng ăn món này chưa?”

Mọi người nhao nhao lắc đầu. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy khẩn trương, nhưng trên mặt vẫn trầm tĩnh như trước. Thấm tần khẽ cười cười, nói: “Thế nhưng thoạt nhìn cháo này, hình như cũng không có hạt gạo gì?”

Đường Nguyễn Nguyễn hiểu ý cười cười, nàng đáp: “Thấm tần nương nương thật tinh tế mới phát giác ra, cái này là ‘Cháo vô gạo” ngụ ý chính là không có gạo trong cháo.” Dứt lời, nàng dùng muỗng lớn múc một bát cháo cho mọi người xem, rồi nói: “Có gạo mà không thấy gạo, chỉ lấy tinh hoa của nó chính là chỗ đặc thù của món ăn này.”

Lúc này, trong nồi đã bắt đầu sôi sục lên, Đường Nguyễn Nguyễn đổ bào ngư vào nồi trước rồi dùng muỗng lớn nhẹ nhàng khuấy lên, nàng từ từ nói: “Trong món cháo vô gạo này, phải nấu hải tươi lên trước, sau đó mới nấu thịt, như vậy có thể làm cho món cháo này trở nên thơm ngon.”

Cháo này nhìn sền sệt trắng ngần nhưng trên thực tế đã sôi đến nhiệt độ cao nhất, trong lúc nói chuyện, bào ngư đã hơi đổi sắc, Mẫn Thành Đế ngồi ở trước bàn cũng nhịn không được ngẩng đầu nhìn một chút.

Đợi tôm chín, Đường Nguyễn Nguyễn múc một miếng bào ngư cho vào bát, hai tay trình lên Mẫn Thành Đế, nói: “Mời Hoàng thượng dùng.”

Mẫn Thành Đế hứng thú nhìn bào ngư này, bên ngoài như được cháo trắng bọc một tầng bột nước, toàn bộ bào ngư tròn vo vô cùng bắt mắt.

Đường Nguyễn Nguyễn lại tự múc một miếng bào ngư lên bỏ vào một cái bát khác rồi đưa cho Tần Tu Viễn vừa rồi bị Mẫn Thành Đế gọi ra, nói: “Tướng quân cũng nếm thử chứ?”

Tần Tu Viễn mỉm cười, liếc mắt nhìn Mẫn Thành Đế một cái, hắn không chút do dự mà gắp bào ngư lên, đưa vào trong miệng. Mẫn Thành Đế thấy hắn ăn thật thì mới dám buông bỏ băn khoăn trong lòng. Bất động thanh sắc gắp bào ngư lên bỏ vào trong miệng.

Ồ? Bào ngư này, sao lại không giống như trong tưởng tượng?

Bên ngoài được bọc một lớp bột gạo, hương gạo nồng đậm thoáng cái thấm vào trong khoang miệng, quét sạch mùi thức ăn trước đó. Bào ngư nấu lên đúng độ, mịn màng và rất tươi ngon, có thể ăn hải sản giữ được độ tươi như vậy thật hấp dẫn!

Bởi vì nồi nấu cháo rất lớn, cho nên khi nấu lên cũng có thể bảo tồn hương vị vốn có của nguyên liệu nấu ăn, không giống như các loại nồi khác, nguyên liệu nấu ăn dễ dàng bị biến chất làm mất đi hương vị ban đầu. Mẫn Thành Đế lại vội vàng ăn một miếng nữa, thật sự là tươi ngon!

Đường Nguyễn Nguyễn chỉ chỉ đĩa nhỏ bên cạnh, nói: “Hoàng thượng, đây là nước chấm đặc chế, người thử xem?”

Mẫn Thành Đế hơi gật đầu, hắn lại lấy một miếng bào ngư lên, nhẹ nhàng chấm vào nước sốt nồng đậm sau đó đưa vào miệng.

Mẫn Thành Đế hơi dừng lại, hắn tinh tế nhấm nháp món ăn này…

Tại sao lại như vậy? Món này đúng là cực hạn tươi ngon, hương vị từ đâu mà tới? Vì sao trước kia ngự thiện phòng làm bào ngư lại chưa từng làm ra hương vị này?

Khuôn mặt của hắn trầm tư, tiếp tục suy nghĩ sâu sắc. Văn Hoàng Hậu ở một bên cảm thấy cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Hoàng thượng, món ăn này có gì không ổn sao?”

Mẫn Thành Đế yên lặng lắc đầu.

Đường Nguyễn Nguyễn không nói gì, nàng bắt đầu nấu đợt tôm lớn tiếp theo. Đợi Mẫn Thành Đế ăn bào ngư xong, tôm đã được cháo nấu nóng lên biến thành màu hồng phấn. Đường Nguyễn Nguyễn vớt hai con tôm lớn ra, bỏ vào trong chén, có thái giám lập tức tiến lên, hắn cầm đũa và dao nhỏ để bóc tôm cho Mẫn Thành Đế. Dường như Mẫn Thành Đế cảm thấy không thể kiên nhẫn được nữa, hắn thấp giọng thúc giục: “Nhanh lên một chút.”

Thái giám kia tăng nhanh tốc độ, lập tức lột hai con tôm lớn ra. Mẫn Thành Đế dùng đũa gắp tôm, nhẹ nhàng lăn một vòng vào trong nước chấm, sau đó đưa đến miệng, râu của hắn nhẹ nhàng rung lên, yên lặng nhai tôm.

Con tôm này vô cùng lớn, trong độ mềm mềm còn có hương vị ngọt ngào tươi ngon, không khác gì trực tiếp vớt lên khỏi biển mới tươi ngon như vậy, ăn đến mức muốn ngừng không được!

Đường Nguyễn Nguyễn thấy Mẫn Thành Đế ăn rất thoải mái thì dần dần cũng vớt hết tôm ra, chia cho những người khác. Theo lý mà nói, khâu trình bày của Mỹ Thực Lệnh đều là thử ăn hai miếng rồi rời đi, nhưng Mẫn Thành Đế như không có ý dừng lại, hắn ăn xong tôm mà ánh mắt còn hướng vào trong nồi, dường như đang chờ mong phần tiếp theo.

Cứ như vậy, Đường Nguyễn Nguyễn lại bỏ thêm vài món sò, phi lê cá… Đợi đến khi cả nồi cháo đầy ắp hải sản, nàng lại cho vài miếng thịt vào trong. Lễ Bộ thượng thư Trương đại nhân thấy người dự thi phía sau chờ lâu thì nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng… Người có muốn xem thử các món ăn phía sau không?”

Mẫn Thành Đế ăn đến đổ mồ hôi, hắn nói: “Món ăn này còn chưa xong, ngươi gấp cái gì?”

Trương đại nhân đành phải ngậm miệng. Hắn nhìn mọi người ăn đều vui vẻ thì cảm thấy ảo não, vì sao lễ quan không thể tham dự ăn thử chứ? Tại sao?

Trương đại nhân đành phải trơ mắt nhìn, Đường Nguyễn Nguyễn nhanh nhẹn vớt miếng thịt đã đổi màu ra, nàng nhẹ nhàng bỏ vào trong bát trước mặt Mẫn Thành Đế.

Mẫn Thành Đế thấy Thấm Tần ăn cũng vô cùng nhập tâm thì mỉm cười, gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong bát nàng rồi nói: “Ái phi thích thì ăn nhiều một chút.”

Thấm tần cười cười, đáp lại: “Đa tạ Hoàng thượng!”

Mẫn Thành Đế ăn uống thoải mái nên tâm tình rất tốt.

Miếng thịt nhẹ nhàng nhúng vào nước chấm, bột bọc bên ngoài cũng đổi màu theo, Mẫn Thành Đế hận không thể nhanh chóng cho vào miệng… Không ngờ miếng thịt bò mỏng này vừa có vị tươi của hải sản, vừa giữ được hương vị nguyên bản của thịt bò!

Rõ ràng là nguyên liệu nấu ăn không liên quan đến nhau, nhưng sau khi dung hợp cùng một chỗ lại hết sức hài hòa, làm cho người ta chậc chậc khen ngợi!

Mẫn Thành Đế ăn xong một miếng đã thấy đĩa thịt trống rỗng, mọi người cũng sớm phân chia xong miếng thịt, Mẫn Thành Đế không khỏi cảm thấy hối hận vì mình không thể nhanh ăn hơn, vớt ra rất nhiều mà chỉ được một miếng!

Đợi nồi cháo này nấu xong hải sản, sau khi nấu thêm mấy đĩa thịt thì toàn bộ nồi cháo đã trở nên vô cùng sánh đặc, màu sắc cũng có chút biến hóa. Đường Nguyễn Nguyễn nhìn thấy vậy thì múc một muỗng nước cháo, bỏ vào trong bát rồi đưa cho Mẫn Thành Đế, nàng nói: “Hoàng thượng, hiện tại ‘Cháo Vô Gạo’ đã được rồi, dung hợp hương vị tươi cùng thịt là ngon nhất.”

Hiện giờ Mẫn Thành Đế đã không còn bất kỳ nghi ngờ gì nữa, hắn không cần suy nghĩ mà bưng chén lên, ngay cả muỗng cũng bất chấp không cầm. Uống một ngụm cháo trắng vào cổ họng, không thấy bất kỳ cảm giác vướng mắc nào, giống như một dòng nước dùng thuần hậu đậm đà, từ cổ họng trôi vào dạ dày, tươi ấm thơm ngon. Trong một bát cháo trắng bình thường không có gì lạ nhưng bao gồm hương thơm đậm đà của hải sản, mùi thơm của thịt, hương vị như một nhưng lại biến hóa đa dạng, khiến người ta không kịp ứng phó.

Mẫn Thành Đế kinh ngạc lên tiếng: “Thật kì diệu!”

Hắn chưa bao giờ ăn món cháo nào mà ngon như vậy, trong cháo này còn không tìm được một hạt gạo nào, vừa vặn đáp ứng đề tài hắn đưa ra: Không bột mà gột lên hồ. Mẫn Thành Đế ăn nhiều đến mức bụng cảm thấy lớn hơn, nhưng hắn lại còn luyến tiếc buông bát đũa xuống.

Hoàng Hậu bên cạnh không nói một lời mà ăn hai chén theo hắn, nàng ta lại còn muốn ăn thêm nữa nhưng ngại mặt mũi.

Một bữa lẩu công phu kết thúc, đồ ăn của thí sinh phía sau đều đã nguội lạnh. Trương Đại Nhân lên tiếng: “Hoàng thượng… Có thể truyền thí sinh tiếp theo trình bày thức ăn.”

Sắc mặt Mẫn Thành Đế hơi khựng lại, vừa rồi thiếu chút nữa đã quên chuyện này, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Vậy thì… Để bọn họ dâng lên.” Dứt lời, có thái giám muốn đến thu thập cháo vô gạo nhưng Mẫn Thành Đế trừng nhẹ một cái, nói: “Trẫm đã nói thu cái này đi chưa?”

Thái giám giật mình, hắn lập tức lui ra, ngoan ngoãn chia món ăn phía sau thành các đĩa nhỏ rồi dâng lên. Thế nhưng lúc này mọi người đã ăn rất no, đối với món ăn phía sau cũng không có hứng thú như lúc mới bắt đầu. Lưu Thư Nhiễm là số chín, hắn cũng xếp hàng ở phía sau trình thức ăn lên, món hắn làm là cháo, rõ ràng một chén cháo ngũ sắc bắt mắt nhưng sau khi ăn cháo vô gạo thì món này đã không còn bất kỳ hấp dẫn nào đối với mọi người, Mẫn Thành Đế đánh giá qua loa: “Bình thường.”

Lưu Thư Nhiễm đứng ở một bên, khóe mắt khẽ co rút, hắn thầm nghĩ thật sự là vận thế không tốt. Hắn lại nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, đưa qua một ánh mắt như đang chờ đợi. Tần Tu Viễn lại làm như không thấy, chỉ coi như không biết hắn….

……

Mỹ thực của mười người tham gia thi đấu cũng trình bày xong xuôi. Tất cả người tham gia thi đấu đều đứng trước Ngọc Các nghe thánh chỉ. Mẫn Thành Đế tao nhã lau miệng, hỏi Hoàng Hậu nói: “Hoàng Hậu nghĩ món ăn nào có thể thắng?”

Hoàng Hậu cười cười xấu hổ, cho dù nàng ta không muốn thừa nhận nhưng cũng không tiện mở to hai mắt nói dối: “Thần thiếp cảm thấy đều tốt, cháo vô gạo số bảy cùng món cháo số chín đều làm cho thần thiếp nhớ như in.”

Mẫn Thành Đế nhướng mày, lại hỏi Thấm Tần: “Ái phi thấy sao?”

Thấm tần ôn nhu cười cười, nói: “Hoàng thượng biết thần thiếp thích ăn mấy món thanh đạm, cháo vô gạo này khiến thần thiếp thích nhất, bởi vì ăn quá no nên mấy món phía sau, thần thiếp thật sự là không ăn nổi, không thể nào đánh giá.”

Nàng không dấu vết mà đưa cháo vô gạo của phủ Trấn Quốc tướng quân đặt ở vị trí đứng đầu. Mẫn Thành Đế cũng đáp lại nàng bằng ý cười, sau đó hỏi Huệ phi: “Huệ phi thấy sao?”

Huệ phi không ngờ mình cũng bị hỏi, cảm thấy thụ sủng nhược kinh liền đáp: “Hoàng thượng, thần thiếp cảm thấy…” Nàng sợ đắc tội với người khác nên thật sự không biết trả lời như thế nào, nhưng thấy Mẫn Thành Đế ăn cháo vô gạo nhiều nhất thì nói: “Thần thiếp nghĩ cháo vô gạo là món ăn tốt nhất. Nó có thể được Hoàng thượng ưu ái thì đây chính là món ăn có phúc khí nhất.”

Mẫn Thành Đế cười khẽ một tiếng, lên tiếng: “Huệ phi càng ngày càng biết nói chuyện.”

Huệ phi nghe xong bỗng dưng cảm thấy đỏ mặt, nàng cũng không biết lời này của Mẫn Thành Đế có vài phần chê bai.

Tiếp theo, các quan Lễ Bộ sẽ chủ trì bỏ phiếu.

Mọi người trình đồ ăn xong đều được lễ quan an bài đến Xuân Hoa Đài nghỉ ngơi, cần chờ kết quả bỏ phiếu của Hoàng Đế, hậu phi và các vị đại thần thì mới có thể tuyên bố kết quả thi đấu Mỹ Thực Lệnh. Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu nhìn thoáng qua Tần Tu Viễn, nháy mắt với hắn rồi mỉm cười. Trong ánh mắt của Tần Tu Viễn cũng có ý cười, hắn gật đầu với nàng.

Đường Nguyễn Nguyễn yên lặng theo đội ngũ đi xuống, Lưu Thư Nhiễm thấy nàng tới thì cũng cố ý đến gần một chút, hắn nói: “Tần phu nhân, xem ra phải chúc mừng người rồi.”

Đường Nguyễn Nguyễn liếc hắn một cái, nói: “Chúc mừng chuyện gì?”

Lưu Thư Nhiễm đáp: “Năm nay, người đứng đầu Mỹ Thực Lệnh đương nhiên là Tần phu nhân.”

Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên nói: “Ta lại không biết ngươi có bản lĩnh tiên tri như vậy?” Dừng một chút, nàng nói: “Sao ngươi không tính toán xem Doanh Doanh có chấp nhận mình hay không?”

Lưu Thư Nhiễm ho nhẹ một tiếng: “Tần phu nhân cũng không đến mức mỗi lần thấy ta đều giương cung bạt kiếm như vậy chứ?”

Đường Nguyễn Nguyễn trừng mắt nhìn hắn, nói: “Chẳng lẽ ta còn phải nói lời ngon tiếng ngọt với ngươi sao?”

Lưu Thư Nhiễm dở khóc dở cười: “Ta biết ca ca ta còn đang dây dưa với người nhưng người cũng đừng trút cơn giận lên người ta…”

Đường Nguyễn Nguyễn thản nhiên đáp lại: “Ta có gì để tức giận chứ, bởi trong lòng ta đã buông xuống, làm như vậy chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện với người nhà các ngươi mà thôi.”

Lưu Thư Nhiễm lắc đầu: “Ngươi quả nhiên đã thay đổi, rốt cuộc là Tần Tu Viễn đã chống lưng cho người đến nhường nào mới khiến người thay đổi như hai người hoàn toàn khác thế này?”

Đường Nguyễn Nguyễn sửng sốt nhưng cũng lập tức nhớ tới người mà hắn nhắc tới là nguyên thân, nàng nói: “Không sai! Bây giờ ta không giống trước kia nữa, ta phải là chính mình.”

Lưu Thư Nhiễm hơi giật mình, lại nói: “Nếu Doanh Doanh cũng có thể như vậy thì tốt quá rồi.” Hắn đột nhiên trở nên có chút bi thương: “Nàng luôn khẩu thị tâm phi.”

Đường Nguyễn Nguyễn lại nói: “Ngươi đã biết nàng khẩu thị tâm phi thì tại sao lại ép nàng nói ra? Lời nói trong lòng nàng, không phải ngươi đã biết rồi sao.”

Lưu Thư Nhiễm cười cười, nói: “Nói ra cũng đúng… Đơn giản chỉ dựa vào suy nghĩ của ta, đã sai thì cứ để sai tiếp đi.”

Đường Nguyễn Nguyễn khẽ mỉm cười, nàng thầm nghĩ, nếu Lưu Thư Nhiễm có thể ở bên Đường Doanh Doanh, nói không chừng là một chuyện tốt. Từ Ngọc Các xuống đến Xuân Hoa Đài, mọi người của phủ Trấn Quốc tướng quân đã ra nghênh đón.

Tần Tu Dao vội vàng hỏi: “Tẩu tẩu, tình huống thế nào rồi? Chúng ta ở phía dưới không nghe thấy phía trên nói chuyện, chỉ có thể nhìn bọn họ thưởng thức cháo vô gạo mà tỷ nấu từ xa, thoạt nhìn đã ăn không ít?”

Vẻ mặt nàng lộ ra tò mò, Mạc Lâm ở một bên nhìn cũng cảm thấy buồn cười.

Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Ta cũng cảm thấy chắc hẳn Hoàng thượng không chán ghét, nhưng có thích hay không thì vẫn không biết.”

Tần lão phu nhân nói: “Không sao hết, thành công thì quá tốt rồi, còn không thành thì con không cần để ở trong lòng.”

Đường Nguyễn Nguyễn mỉm cười, đáp lạ: “Đa tạ mẫu thân an ủi.”

Nàng biết Tần lão phu nhân lo sợ lỡ như nàng không đứng đầu sẽ cảm thấy thất vọng, vì thế đã sớm trấn an nàng, nhưng trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn nhất định phải nắm chặt được ván này, nàng muốn vì Tần Tu Viễn, vì phủ Trấn Quốc tướng quân mà giành được lời hứa của Hoàng Đế.

Thanh Hiên hỏi: “Tam thẩm, vậy lần sau thẩm có thể nấu cháo vô gạo cho chúng con ăn không? Có vẻ như rất thơm.”

Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, đáp lại: “Đương nhiên có thể, đây cũng là lần đầu tiên ta làm món này, lần sau chắc hẳn hương vị sẽ đặc biệt hơn một chút.”

Đại tẩu Vương Vân Vọng cũng cười nói: “Vậy cũng dạy ta đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn đáp: “Được, tẩu tẩu học thêm vài món nữa, sang năm có thể đến thi đấu rồi!”

Vương Vân Vọng vội vàng khoát tay áo, nói: “Không có khả năng… Còn lâu lắm!”

Thanh Hiên lại nói: “Mẫu thân có thể! Lần trước mẫu thân làm cho con món cá viên để mang đến Thái Học, không đến nửa ngày đã bị các đồng niên cướp sạch, bọn họ còn hỏi con có bán hay không!”

Sắc mặt Vương Vân Vọng đỏ ửng lên, từ sau khi nàng bắt đầu nghiên cứu nấu ăn, dường như cả người đều bình tĩnh hơn rất nhiều, mà làm đồ ăn ngon thì hài tử ăn uống vui vẻ, nàng cũng có thể đạt được cảm giác thành tựu cùng hạnh phúc lớn lao. Đường Nguyễn Nguyễn nghe Thanh Hiên nói xong, mới lên tiếng: “Khi thẩm còn bé, thẩm vẫn muốn tự mình mở một cửa hàng đồ ăn vặt, vừa bán vừa ăn, như vậy thật tốt!”

Vương Vân Vọng vừa nghe thấy vậy không khỏi lấy lại tinh thần, nàng nói: “Thật sao? Đó cũng là một ý hay!”

Hiện giờ nàng đã nghĩ thông suốt, nếu Minh Hiên cũng muốn tập võ thì cứ để hắn đi đi, mà ngày sau hai hài tử đều đi Thái Học, còn lại một mình ngày thường nhàm chán. Nếu có thể cùng đệ muội mở một cửa hàng đồ ăn vặt cũng thấy có phần thú vị. Đường Nguyễn Nguyễn cười cười, nói: “Được, việc này ta cứ bàn bạc một chút… Nhưng, mẫu thân có cảm thấy khả thi không?”

Dù sao Tần lão phu nhân tương đối truyền thống, có thể bà không thích nữ nhân trong phủ ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Tần lão phu nhân lại nói: “Được! Nguyễn Nguyễn phụ trách nấu ăn là tốt rồi, còn chuyện cửa hàng có thể giao cho hạ nhân làm, ha ha ha…”

Cứ như vậy, những lão tỷ muội của bà cũng không cần đến phủ ăn chực ăn chực uống, vả lại còn có thể để cho hiền danh của tức phụ bà lan xa, cớ sao không làm đây?

Các nàng dưới đài Xuân Hoa đều trù tính cho ước mơ, cùng nhau bày mưu tính kế. Mà trên Ngọc Các, Lễ Bộ đang yên lặng kiểm phiếu, còn mọi người nhao nhao rời ghế đi nghỉ ngơi, vẫn chưa trở về.

Tần Tu Viễn đứng một mình gần Ngọc Các nhìn ra xa, bất tri bất giác lại có một người đến gần. Hắn đã đoán được người tới là ai nên quay đầu lại, chắp tay nói: “Thấm tần nương nương.”

Thấm tần gật đầu cười cười, nói: “Trù nghệ của phu nhân thật sự là rất giỏi.”

Tần Tu Viễn nhàn nhạt đáp: “Thấm Tần nương nương quá khen.”

Thấm tần tiếp lời: “Chẳng những trù nghệ của Tần phu nhân tốt, mà tính tình thuần lương, lại là người khiêm tốn, thật là khó có được.” Dừng một chút, nàng lại nói: “Chỉ là, lần trước bổn cung nhờ nàng thuật lại lời nói cho tướng quân, không biết nàng có truyền đến không?”

Tần Tu Viễn cười, nói: “Tần Tu Viễn ta có tài có đức gì mà lại lọt vào mắt ngọc của nương nương.” Hắn nhìn vào mắt nàng và nói, “Để nói về chuyện liên minh, nương nương phải cho ta biết ngươi muốn những gì?”

Sắc mặt Thấm tần hơi ngưng lại, nàng nói: “Bổn cung không muốn đối đầu với ngươi, nếu như ngươi biết quá nhiều thì cũng chưa chắc là một chuyện tốt.”

Tần Tu Viễn lại nói: “Minh hữu chú ý tín nhiệm và liên minh, nếu ta không hiểu nương nương muốn gì thì nói gì đến tín nhiệm mà phối hợp đây?”

Khóe miệng Thấm Tần khẽ căng ra, nàng nói: “Tần đại tướng bức bách như thế là thấy bản cung không có người khác liên minh cùng hay sao?” Nàng vẫn không muốn nói bí mật cho Tần Tu Viễn biết.

Tần Tu Viễn lắc đầu, chỉ trầm giọng nói: “Cũng không hẳn.” Hắn tiếp tục: “Thần chỉ muốn biết… Vì sao hết lần này tới lần khác nương nương lại chọn phủ Trấn Quốc tướng quân?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.