Tiệm Ăn Vặt Của Phu Nhân Nhà Tướng Quân

Chương 100: Mất tích và tìm lại




Trong Thủy Nguyệt Các, mơ hồ truyền ra tiếng giãy dụa. Mà cung nữ đang canh gác trước cửa Thủy Nguyệt Các đang hoảng sợ bất an đi tới đi lui. Nàng ghé tai vào cửa để nghe tiếng động bên trong, sau đó nhìn xung quanh như sợ có ai đó sẽ đến.

“Tử Vân!” Một giọng nói vang lên phía sau làm cho cung nữ sợ hãi quay đầu lại!

Thấy Âm quý nhân nàng ta cũng yên tâm hơn, Tử Vân nói: “Nương nương, cuối cùng người cũng tới!”

Chung quy là có tật thì vẫn giật mình, giọng của Tử Vân run lên. Âm quý nhân cười khẽ một tiếng, nói: “Nhìn ngươi kìa, lá gan nhỏ như vậy thì làm sao có thể thành đại sự? Tần Tu Dao đã đi vào bao lâu rồi?”

Tử Vân giải thích nói: “Nương nương, nô tỳ đi Xuân Hoa Đài nhưng thật sự không tìm được Tần tiểu thư, lại sợ thời gian kéo dài thì dược tính trên người Phương công tử sẽ mất hiệu lực… Cho nên…”

Âm quý nhân nhíu mày nói: “Cho nên sao?”

Tử Vân nói: “Nô tỳ đành phải đưa tướng quân phu nhân tới thay.” Nàng ta vừa nhìn sắc mặt Âm quý nhân, vừa nói: “Nô tỳ nghĩ… Nếu muốn Thấm Tần nương nương và Tần tướng quân xảy ra mâu thuẫn, vậy thì để đệ đệ của Thấm Tần hại tướng quân phu nhân… Kết quả cũng vậy, phải không?”

Sắc mặt Tử Vân sợ hãi, nàng ta biết rõ nếu mình không lừa người thì rất có thể chính mình sẽ khó giữ được cái mạng nhỏ này, cho nên mới liều lĩnh lừa tướng quân phu nhân. Sắc mặt Âm quý nhân âm trầm, nàng ta vung tay tát Tử Vân một cái!

Nàng ta nói: “Ai cho ngươi tự ý làm như vậy?” Âm quý nhân tức giận nói: “Tần phu nhân chính là nữ nhi của Đường Các Lão, nếu nàng xảy ra chuyện thì Đường Các Lão làm sao có thể ngồi yên không để ý?”

Tử Vân sửng sốt nàng ta thật sự không ngờ tới chuyện này. Âm quý nhân gấp đến độ xoa xoa tay, nói: “Vốn là ta chỉ muốn làm rạn nứt liên minh giữa Tần Tu Viễn và Thấm Tần, chỉ cần Tần Tu Viễn căm hận Thấm Tần đến cực điểm thì sẽ không có khả năng ủng hộ nàng ta nữa.”

Chỉ cần hủy hoại được Thấm tần thì Hoàng hậu sẽ trả lại nữ nhi cho mình, nhưng hôm nay… Nếu chuyện đã đến nước này, Âm quý nhân lại âm thầm tính toán. Nàng ta lẩm bẩm: “Chẳng qua nếu Đường Các Lão biết nữ nhi của mình bị Phương gia hại, tất nhiên cũng sẽ không tha cho Thấm tần…”

Nàng ta nghĩ lại… Đường Các Lão có ảnh hưởng lớn trong chuyện lập Thái Tử, nếu hắn ngăn cản nhi tử của Thấm tần trở thành Thái Tử, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Âm quý nhân nhìn thoáng qua Tử Vân, cười khẽ một tiếng, nói: “Thôi sai thì cũng đã sai rồi nhưng cũng là một điều tốt.”

Tử Vân che mặt, ủy khuất không nói. Âm quý nhân nhẹ nhàng kéo tay nàng ta xuống: “Đau sao?”

Tử Vân vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hoảng sợ, Âm quý nhân nói: “Thật ra ngươi đã làm được một việc tốt đấy…”

Nàng ta cười âm hiểm, nghĩ thầm dù sao Phương Quyền kia cũng đã có tiếng xấu từ lâu, nếu nói hắn vì ham mê dung mạo đệ nhất mỹ nhân Đế Đô nên làm ra chuyện bất chính thì cũng là hợp lý.

Âm quý nhân muốn phát tán chuyện của bọn họ ra ngoài, để càng nhiều người biết càng tốt, bất luận là Đường Các Lão hay Tần Tu Viễn đều không có khả năng buông tha Phương gia!

Thấm tần được sủng ái thì thế nào? Có một người đệ đệ chỉ biết gây họa thì sẽ kéo ngươi vào địa ngục, không bao giờ được siêu sinh!

Âm quý nhân càng nghĩ càng đắc ý, cảm thấy mình đã đi một nước cờ tốt. Tử Vân thấy sắc mặt Âm quý nhân tựa hồ chuyển biến tốt, mở miệng nói: “Nương nương, bước tiếp theo, người dự định làm như thế nào? Nếu bọn họ trốn ra ngoài…”

Âm quý nhân cười nhạo một tiếng, nói: “Sao có thể để cho bọn họ trốn thoát? Thuốc này có thể làm cho Phương Quyền dục tiên dục tử*.” Dừng một chút, nàng ta tiếp tục nói: “Về phần tướng quân phu nhân… Dàn dựng thành cảnh vì xấu hổ mà tự sát.”

Nàng ta đã sớm nghĩ kỹ, chẳng những muốn phát tán chuyện xấu này ra ngoài, còn phải bịt miệng bọn họ vĩnh viễn. Sắc mặt Tử Vân trắng bệch, tuy rằng nàng ta nghe theo sự sai bảo của Âm quý nhân, nhưng nhìn thấy chủ tử ngoan độc như thế cũng không khỏi có chút lạnh lưng.

Âm quý nhân nâng cằm cười cười, tựa hồ đã nhìn thấy thắng lợi trước mắt. Đúng lúc này, lại nghe thấy xung quanh có tiếng bước chân rầm rầm truyền đến. Âm quý nhân vừa nhìn thì thấy một người mặc y phục đỏ đang bước nhanh tới, sắc mặt lạnh thấu xương.

Hắn mang theo một đội nhân mã, trong đó còn có một nữ tử mặc hồng y, vẻ mặt hai người vô cùng lo lắng.

Âm quý nhân biến sắc, nàng ta cố gắng trấn định dẫn Tử Vân chậm rãi đi về phía trước, giả vờ đi ngang qua Thủy Nguyệt Các.

Tần Tu Viễn dẫn người lục soát phụ cận Thủy Nguyệt Các, nơi này hẻo lánh và cũng là nơi tốt nhất để giấu người, đồng thời hắn cũng tìm người canh giữ ở cửa cung, đề phòng Đường Nguyễn Nguyễn bị đưa ra khỏi cung. Tần Tu Viễn nhìn thấy Âm quý nhân ở đây nhưng không hề khách sáo, nói: “Âm quý nhân.”

Âm quý nhân quay đầu lại, mỉm cười, nói: “Nghe đại danh của Tần tướng quân đã lâu, không biết vì sao tướng quân lại ở trong nội cung?”

Ngoại thần vào nội cung nếu chưa được Hoàng Đế đồng ý, mà tiến vào loại tẩm cung như Thủy Nguyệt các là đại bất kính. Tần Tu Viễn không có thời gian khách sáo với nàng ta, hắn nói: “Phu nhân nhà ta mất tích, dám hỏi hôm nay Âm quý nhân có gặp qua phu nhân nhà ta hay không?”

Âm quý nhân không cần suy nghĩ nói: “Phu nhân của Tần tướng quân? Ta chưa gặp nàng bao giờ.”

Nha hoàn phía sau nàng ta yên lặng lui về phía sau một bước, trên mặt hiện ra một tia bối rối. Tần Tu Viễn ngưng thần nhìn nàng, Âm quý nhân lại nói: “Ta còn có việc, không thể nói chuyện phiếm với tướng quân được nữa, Tử Vân chúng ta đi.”

Tử Vân “Vâng” một tiếng rồi vùi đầu, chuẩn bị theo Âm quý nhân rời đi.

Tần Tu Dao nhìn thoáng qua Tử Vân, nói: “Ngươi là…” Ánh mắt của nàng chợt lóe, lập tức nói với Tần Tu Viễn: “Tam ca, chính là cung nữ này đã mang tẩu tẩu đi.”

Sắc mặt Tử Vân cứng đờ, còn chưa kịp phản ứng thì Tần Tu Viễn đã đoạt lấy trường đao của thị vệ, chắn trước mặt nàng ta. Tần Tu Viễn quát một tiếng: “Đứng lại!”

Tử Vân sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng nói: “Hai vị nhận nhầm người rồi, nô tỳ không hề quen biết Tần phu nhân!”

Tần Tu Dao nói: “Ngươi nói bậy! Rõ ràng ta nhìn thấy ngươi dẫn tẩu tẩu ta vào nội cung!”

Sắc mặt Tử Vân trắng bệch nhìn về phía Âm quý nhân, mặt Âm quý nhân không đổi sắc, nói: “Tần tiểu thư chớ có ngậm máu phun người, ngươi có chứng cứ gì?”

Tần Tu Dao nói: “Ta có nhân chứng! Lúc ấy Mạc đại nhân của Lễ Bộ cũng nhìn thấy nàng!”

Âm quý nhân hơi giật mình, hận rèn sắt không thành thép nhìn Tử Vân một cái, nói: “Được, vậy mời Tần tiểu thư đi tìm Mạc đại nhân để đối chất.”

Đối với  m quý mà nói, kéo dài thời gian chính là sách lược tốt nhất. Tần Tu Viễn không chờ nổi nữa mà cầm trường đao của hắn chỉ thẳng vào Tử Vân, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mau nói, phu nhân ta ở đâu!”

Tử Vân nhìn Âm quý nhân một cái, không biết nên làm cái gì vội vàng nói: “Nương nương, cầu xin người cứu nô tỳ!”

Âm quý nhân còn muốn chu toàn, nói: “Tần tướng quân, ở trong nội cung cầm binh khí là bất kính, vẫn là buông đao xuống, chúng ta từ từ tra hỏi một phen…”

Tần Tu Viễn liếc nàng một cái, nói: “Tần mỗ là một võ phu, không có kiên nhẫn được như vậy.” Hắn nhìn về phía Tử Vân, nói: “Cô nương, nếu bây giờ ngươi nói ra, có lẽ còn có thể có được toàn bộ thi thể. Nếu không nói thì không riêng gì ngươi mà ngay cả chủ tử của ngươi cũng không thoát khỏi liên quan!”

Âm quý nhân vừa nghe hắn không chịu buông tha lập tức lộ ra vẻ mặt âm ngoan, nói: “Tần Tu Viễn! Ngươi chớ có làm càn!”. Nàng đưa tay chỉ xung quanh, nói: “Ngươi nhìn cho rõ ràng. Đây là nội cung, bốn phía đều có cấm vệ quân, ngươi dám động đến người của ta?”

Sát khí của Tần Tu Viễn càng đậm, lạnh lùng nói: “Đại nội thì sao? Ngươi có thể xem xem cấm vệ quân nhanh hay là đao của ta nhanh.”

Âm quý nhân vẫn còn cứng rắn nói: “Nếu ngươi dám động đến ta… thì cũng không có khả năng toàn thân trở ra.”

Tần Tu Viễn cười lạnh nói: “Tần mỗ còn chưa từng nghĩ tới chuyện toàn thân trở ra, đa tạ  Âm quý nhân nhắc nhở.”

Âm quý nhân thấy không thể kéo dài được nữa, đành phải thuận gió đẩy thuyền. Nàng bình tĩnh lại, nói: “Tử Vân, chẳng lẽ thật sự là ngươi? Ta không biết ngươi lại có lá gan lớn như vậy?”

Tử Vân sửng sốt, nói: “Âm quý nhân, người!”

Âm quý nhân cao giọng quát mắng: “Ngươi còn không chịu nói thật sao?” Nàng ta hạ thấp giọng nói: “Nếu ngươi có nửa câu hồ ngôn thì cẩn thận cửu tộc của ngươi!”

Rõ ràng nàng đang uy hiếp Tử Vân. Tử Vân không thể tin được mà mở to hai mắt, nàng vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, nhưng nhớ tới người nhà mình đành phải yên lặng không nói ra chân tướng. Tần Tu Viễn khẽ xoay đao toát ra một đạo hàn quang, nói: “Nói!”

Tử Vân run rẩy nói: “Là nô tỳ đưa Tần phu nhân đến nơi này…”

Tần Tu Viễn bức xúc hỏi: “Nàng ở đâu? Đưa ta đến tìm nàng!”

Tử Vân không dám lên tiếng, yên lặng nhìn thoáng qua Thủy Nguyệt Các cách đó mấy trượng. Tần Tu Viễn nhìn nàng, quát mắng: “Đưa ta tới gặp nàng!”

Tần Tu Viễn lập tức bảo thị vệ vây quanh. Tần Tu Viễn nhanh chóng chạy tới Thủy Nguyệt Các…

Bên trong Thủy Nguyệt Các, lư hương đã bị lật đổ trên mặt đất, một lô tro hương trải xuống đất, Phương Quyền ở cách đó không xa đang kêu rên…

“Bỏng chết ta!” Hắn ôm má, hai mắt đỏ ừng nhìn Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Ngươi dám hại ta bị bỏng! Đồ độc phụ!”

Đường Nguyễn Nguyễn sợ hãi đến cực điểm, vừa rồi khi bị đuổi theo, nàng nhân cơ hội lật đổ lư hương làm tro hương chưa cháy hết va vào mặt Phương Quyền, hắn gầm gừ kêu lên!

Phương Quyền gào thét nói: “Tỷ tỷ ta chính là sủng quan trong hậu cung Thấm tần! Nếu ta nói với nàng, nàng sẽ làm cho ngươi ăn không hết gói đem đi!”

Đường Nguyễn Nguyễn dùng tay áo che mũi. Nàng đã ngửi mê hương này quá lâu nên hơi choáng váng, lại có chút nóng người. Mà Phương Quyền lại mê mang mà có vài phần phấn khởi, hắn nói năng lộn xộn: “Tiểu mỹ nhân! Đừng phản ứng dữ dội như vậy… Ngươi đi theo ta đi…”

Đường Nguyễn Nguyễn cảm thấy ghê tởm, nàng thừa dịp Phương Quyền đang bị đau ngồi trên mặt đất mà giãy dụa đứng dậy, dùng toàn bộ sức lực chạy tới trước cửa điện…

Đường Nguyễn Nguyễn vừa mới chạy đến trước cửa thì Phương Quyền đã đuổi theo, một tay nắm lấy tay cổ nàng đem nàng kéo vào trong ngực, hắn kề sát vào người nàng nói: “Muốn chạy? Không có cửa!”

Dứt lời, hắn tiến tới muốn hôn nàng. Trong lòng Đường Nguyễn Nguyễn hoảng hốt, cầm cây trâm trong tay, không quan tâm mà đâm về phía hắn!

“A!” Phương Quyền bị Tử Vân hạ dược quá mạnh nên hắn đã quá điên cuồng lại có chút chậm chạp. Lần này Đường Nguyễn Nguyễn đâm châm vào cánh tay hắn làm hắn đau đến nhe răng trợn mắt!

Đường Nguyễn Nguyễn đẩy hắn ra, ra sức rút chốt cửa kéo cửa ra!

Ánh mặt trời ngoài phòng chiếu vào, làm cho nàng đột nhiên thanh tỉnh vài phần… Nàng vừa chạy vào trong viện vừa cảm thấy cả người mình nóng lên, có thể thấy được là mê dược dần dần có hiệu quả. Đường Nguyễn Nguyễn chạy vài bước cảm thấy chân mềm nhũn, không còn khí lực mà ngã xuống đất. Lúc này Phương Quyền đang đuổi theo thấy Đường Nguyễn Nguyễn ngã xuống đất. Hai mắt hắn tỏa sáng, nói: “Ngươi trốn không thoát được đâu! Ha ha ha ha… ”

Nụ cười của hắn khiến người ta sởn tóc gáy, Đường Nguyễn Nguyễn quay đầu lại nhìn hắn một cái, trong mắt hạnh của nàng tràn ngập sự sợ hãi nằm sấp trên mặt đất, dùng sức bò tới trước cửa Thủy Nguyệt các hô: “Cứu mạng…”

Nàng gần như tuyệt vọng khóc lóc. Giờ khắc này trong lòng nàng vô cùng nhớ Tần Tu Viễn, hy vọng hắn đến bên cạnh mình. Phương Quyền thấy nàng càng ngày càng sợ hãi, càng thêm hưng phấn, từng bước tiếp cận Đường Nguyễn Nguyễn đang bất lực nằm trên nền đất. Đường Nguyễn Nguyễn hoảng sợ mở to hai mắt, nước mắt xẹt qua gò má, nàng không còn khả năng chạy trốn nữa, khóc lóc nói: “A Viễn, chàng đang ở đâu? Mau đến cứu thiếp…”

“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa lớn của Thủy Nguyệt Các bị chém một đao!

Phương Quyền sợ tới mức giật mình, nhìn về phía ngoài cửa lớn. Tần Tu Viễn mặc một bộ quan bào đỏ rực. Rõ ràng là đỏ rực nhưng lại không thể che giấu được sắc mặt lạnh lùng của hắn. Hắn sát khí đằng đằng, tức giận mà vung tay lên, ném đao tới ngay chính giữa thắt lưng của Phương Quyền!

“A…” Phương Quyền theo tiếng hét mà ngã xuống đất, máu chảy thành dòng. Đường Nguyễn Nguyễn vô lực ngẩng đầu lên, thấy Tần Tu Viễn chạy về phía nàng. Tần Tu Viễn chạy đến trước mặt nàng, ôm lấy nàng: “Nguyễn Nguyễn! Đã xảy ra chuyện gì? Nàng có bị thương không?”

Đường Nguyễn Nguyễn vừa rồi kinh hồn bạt vía, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt phượng đầy sự quan tâm của Tần Tu Viễn, nàng lập tức bật khóc: “A Viễn… Hu hu hu, thiếp rất sợ… Sao bây giờ chàng mới đến…”

Tần Tu Viễn đau lòng ôm nàng vào lòng, nói: “Xin lỗi, ta đến trễ! Không sao đâu… Đừng sợ, có ta ở đây.”

Trên mặt Đường Nguyễn Nguyễn đầy nước mắt, ống tay áo cũng bị rách một chút, có vẻ chật vật vô cùng. Lúc này, Tần Tu Dao và các thị vệ khác cũng xông vào, nàng vừa thấy cảnh tượng trong viện, lập tức nói: “Các ngươi ra ngoài cửa canh giữ!” Nàng lại chỉ thị vệ, nói: “Ngươi đi báo tin cho Thấm tần nương nương!”

Phương Quyền còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, một đao kia chém xuống khiến hắn chảy máu nhưng cũng có vài phần thanh tỉnh, đau đớn nói: “Ngươi là ai?”

Tần Tu Viễn lạnh lùng nói: “Ngươi không xứng biết ta.”

Dứt lời, Tần Tu Viễn đứng dậy muốn lấy mạng của Phương Quyền. Đường Nguyễn Nguyễn lại lôi kéo hắn, nói: “A Viễn, không nên giết hắn vội… Việc này rất kỳ lạ, mau, mau đi tìm Thấm tần nương nương…”

Khuôn mặt nàng đỏ ửng, nói chuyện vô cùng khó khăn. Tần Tu Viễn nhìn sắc mặt nàng khác thường, vội vàng hỏi: “Nàng làm sao vậy?”

Đường Nguyễn Nguyễn hơi thở dốc, nói: “Trước tiên chàng đừng hỏi…”

Tần Tu Viễn nhìn Đường Nguyễn Nguyễn như vậy mà còn muốn ngăn cản mình giết tên đăng đồ tử kia, hắn cố nén lửa giận của mình, nói: “Vậy thì để cho hắn sống thêm một khắc.”

Phương Quyền sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, thần trí cũng thanh tỉnh lại vài phần, ngay cả đau cũng không dám kêu. Tần Tu Viễn nâng Đường Nguyễn Nguyễn dậy, nàng vô lực dựa vào trong ngực hắn. Tần Tu Viễn sai người trói Phương Quyền, rồi tìm một bộ áo choàng khoác lên cho Đường Nguyễn Nguyễn, nói: “Tẩu tẩu, sao tẩu lại đến đây?”

Đường Nguyễn Nguyễn cố gắng khống chế sự khác thường của mình, nói: “Một cung nữ nói… Thấm tần nương nương triệu kiến ta, sau đó, sau đó lừa ta tới nơi này…”

Vẻ mặt Tần Tu Dao không thể tin, nói: “Sao lại là Thấm Tần nương nương?”

Tần Tu Viễn lắc đầu, nói: “Chưa chắc.”

Trong lúc nói chuyện, Thấm tần đã vội vàng chạy tới, nàng vừa vào Thủy Nguyệt Các đã vô cùng chấn động!

Nàng nhìn thấy Đường Nguyễn Nguyễn lập tức chạy tới hỏi: “Nguyễn Nguyễn, ngươi không sao chứ?”

Nàng lại nhìn thấy Phương Quyền người đầy máu nằm trên mặt đất, mà hoảng sợ!

Nàng quát: “Phương Quyền, sao ngươi lại ở đây! Ngươi đã làm gì?”

Phương Quyền máu chảy không ngừng, nhưng tạm thời còn chưa nguy hiểm đến tính mạng, hắn suy yếu nói: “Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai! Không phải chính ngươi muốn nối nhân duyên cho ta nên mới gọi ta đến nơi này sao…”

Tần Tu Viễn nhíu mày, hỏi: “Thấm Tần nương nương, đây là chuyện gì?”

Thấm tần cũng không rõ ràng lắm, hỏi Phương Quyền: “Ai dẫn ngươi tới đây?”

Phương Quyền đau đến nghiến răng, nói: “Còn không phải… Tỷ muội tốt của ngươi, Âm quý nhân và cung nữ của nàng ta Tử Vân sao.”

Lúc này, Âm quý nhân và Tử Vân cũng bị thị vệ dẫn vào, bọn thị vệ không dám động đến Âm quý nhân nhưng lại kìm lấy Tử Vân. Tần Tu Viễn nhẹ nhàng nâng Đường Nguyễn Nguyễn sang chỗ Tần Tu Dao, lạnh lùng hỏi Tử Vân: “Nói, là ai sai khiến ngươi.”

Tử Vân sợ hãi nhìn  Âm quý nhân một cái, nói: “Không… Không ai sai khiến nô tỳ…”

Tần Tu Viễn híp mắt phượng, hiển nhiên là không có ý định cho nàng cơ hội nói dối, nói: “A? Vậy vì sao ngươi phải đưa phu nhân của bản tướng quân đến nơi này, hại nàng thì ngươi được gì?”

Tử Vân nằng nặc không trả lời được. Lúc này thị vệ đến báo: “Tướng quân, trong hương này có thúc giục tình, đây là mê dược rất nặng, là một loại thuốc phổ biến trên phố, đầu tiên là choáng váng, sau đó là phấn khởi… Cho đến khi, cho đến khi kiệt sức mà chết!”

Thấm Tần và Tần Tu Viễn liếc nhau, hai người đã hiểu được. Âm quý nhân muốn mượn Phương Quyền làm ô uế Đường Nguyễn Nguyễn, để ngăn cản Thấm Tần kết minh với Tần Tu Viễn. Vì để tránh cho sự tình bại lộ, muốn làm cho bọn họ mất hết danh dự mà đồng thời chết ở chỗ này!

Tuy rằng Tần Tu Viễn không tin Thấm Tần sẽ hãm hại Đường Nguyễn Nguyễn, nhưng tình huống trước mắt quả thật có vài phần quỷ dị.

Âm quý nhân thừa cơ mà nói: “Xem ra là Phương công tử đã mơ tưởng đến mỹ mạo của Tần phu nhân từ lâu, mà Thấm Tần lại dung túng đệ đệ nên mới tạo thành cục diện như này?”

Thấm Tần bị lời này của nàng ta làm cho tức đến bật cười, nói: “Âm quý nhân, ngươi coi tất cả mọi người đều là kẻ ngốc sao? Bổn cung có lý do gì để hại Tần phu nhân?”

Nàng vội vàng nhìn về phía Tần Tu Viễn, nói: “Tần tướng quân, việc này không liên quan đến bản cung. Tuy rằng Phương Quyền là huyết mạch Phương gia ta, nhưng bản cung vẫn luôn không hòa thuận với hắn, không có khả năng vì hắn mà hại phu nhân của ngươi.”

Đường Nguyễn Nguyễn nghe hiểu được vài phần, nói: “Hắn vừa mới nhận ta là Tần tiểu thư… Chỉ sợ thực chất là muốn dụ A Dao tới đây.”

Tần Tu Dao biến sắc, nói: “Đăng đồ tử lớn mật!” Dứt lời, muốn xách đao đi lên. Tần Tu Viễn ngăn nàng lại, nói: “Giữ lại một mạng này cho hắn, bằng không chết không có đối chứng.”

Tần Tu Dao mới nghiến răng nghiến lợi nhịn xuống. Tần Tu Viễn nhìn về phía Tử Vân, trầm giọng nói: “Tử Vân cô nương, bản tướng quân cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nói ra người đứng sau màn.”

Tử Vân sợ tới mức run lên, Âm quý nhân uy hiếp nhìn chằm chằm nàng. Tử Vân bất đắc dĩ, đành phải thấp giọng nói: “Là…Là Thấm tần nương nương…”

Thấm hoảng sợ, nói: “Ngươi không được ngậm máu phun người!”

Âm quý nhân đắc ý cười, nàng chắc chắn Tần Tu Viễn không dám động vào mình, nói: “Tử Vân cũng đã nói rồi, chẳng lẽ Tần đại tướng quân không nghe thấy sao?”

Trong lòng mọi người đều hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lời thú tội của Tử Vân vẫn là mấu chốt. Nếu đến trước mặt Hoàng Đế, Tử Vân vẫn muốn cắn Thấm Tần một nhát này thì chuyện có chút khó giải quyết.

Tần Tu Viễn lạnh lùng liếc nàng, Âm quý nhân chắc chắn hắn không lấy được lời thú tội, nói: “Nếu Tần tướng quân không hài lòng với lời khai này, vậy thì đừng so đo nữa. Dù sao Tần phu nhân cũng không có chuyện gì, coi như là cùng Phương công tử kết giao bằng hữu đi… Ha ha ha ha… ”

“Xoẹt!”

Tần Tu Viễn vung đao lên, ý cười của Âm quý nhân bị chém đứt!

“A…” Âm quý nhân thét chói tai một tiếng lập tức đưa tay che đầu!

Tai nàng ta bị Tần Tu Viễn dùng một đao chém xuống!

Máu tươi theo gương mặt chảy xuống vô cùng kinh người. Một đao kia làm máu tươi văng khắp nơi, Tử Vân quỳ gối ở một bên cũng bị dọa đến sững sờ tại chỗ, trên mặt bị văng đầy máu. Âm quý nhân gập người ngồi trên mặt đất, nàng đau đến thét chói tai: “Tần Tu Viễn! Ngươi không được chết tử tế!”

Tần Tu Viễn cười lạnh nói với Tử Vân: “Lời khai vừa rồi của ngươi bản tướng quân không nghe rõ, Tử Vân cô nương nên suy nghĩ lại đi.”

Tử Vân giật mình nhìn Tần Tu Viễn, dường như nhìn thấy ma quỷ, kinh hồn sợ hãi. Hắn lại nhìn về phía Âm quý nhân, nói: “Nếu Âm quý nhân không phục thì có thể đi cáo trạng với Hoàng thượng. Tần mỗ giết người nhiều rồi, cũng không ngại giết thêm một người thị phi.”

Sắc mặt Âm quý nhân tái nhợt như tờ giấy, nàng oán hận che miệng vết thương, liên tục bò ra khỏi Thủy Nguyệt các. Thấm Tần cũng bị Tần Tu Viễn làm cho hoảng sợ, nàng lẩm bẩm nói: “Cái này… Tần tướng quân, ngươi định kết thúc như vậy sao?”

Tần Tu Viễn nhìn Thấm Tần, vẻ mặt lạnh lùng, nói: “Thấm tần nương nương nghĩ sao?”

Thấm tần nhìn thoáng qua đệ đệ mình, trầm mặc không nói.

“A Viễn…” Đường Nguyễn Nguyễn khàn giọng gọi hắn. Tần Tu Viễn quay đầu lại nhìn nàng, nói: “Nguyễn Nguyễn, nàng thấy không thoải mái sao?”

Đường Nguyễn Nguyễn thì thầm: “Chúng ta về nhà được không…”

Tần Tu Viễn biến sắc, một tay ôm ngang Đường Nguyễn Nguyễn, bỏ đám người Thấm Tần lại, đi ra khỏi Thủy Nguyệt các. Nguyên ma ma đi theo bên cạnh Thấm Tần chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng nàng hoảng sợ, nói: “Nương nương thật sự muốn liên minh với Tần tướng quân? Thủ đoạn của hắn…”

Không cần nàng nói, chính Thấm tần cũng có chút sợ hãi. Thấm Tần suy nghĩ một chút, nói: “Tần Tu Viễn là người yêu ghét rõ ràng… Chuyện của Phương Quyền, hắn hẳn là sẽ không quy trách nhiệm lên trên đầu bản cung.”

Nàng lại nhìn thoáng qua Phương Quyền, hắn đang hấp hối nằm trên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Cứu mạng…”

Thấm tần chán ghét, nói: “Người đâu, kéo hắn về Phương gia, đừng để hắn làm bẩn Thủy Nguyệt Các.”

Nàng xoa xoa huyệt thái dương, còn phải suy nghĩ làm thế nào để đi hòa giải trước mặt Mẫn Thành Đế. Tần Tu Viễn này thật sự là cho nàng một vấn đề lớn!

Tần Tu Viễn ôm Đường Nguyễn Nguyễn thật chặt, một đường ôm lên xe ngựa. Tần Trung ở ngoài cửa cung chờ hồi lâu, rốt cục cũng đợi được Tần Tu Viễn và Đường Nguyễn Nguyễn. Hắn thấy sắc mặt của Đường Nguyễn Nguyễn dị thường, hỏi: “Phu nhân sao vậy?”

Tần Tu Viễn không trả lời, nói: “Lập tức hồi phủ! Phái người đi mời Mạnh thái y, nhanh!”

Sắc mặt Tần Trung ngưng tụ, nói: “Vâng!”

Dứt lời, Tần Tu Viễn ôm Đường Nguyễn Nguyễn lên xe. Tần Trung kéo dây cương, xe ngựa có lọng che chạy ra ngoài. Cửa sổ xe ngựa được hạ xuống, Đường Nguyễn Nguyễn tựa vào trong lòng Tần Tu Viễn, nàng cảm thấy hơi uể oải. Tần Tu Viễn ôn nhu hỏi: “Nguyễn Nguyễn, nàng thấy thế nào?”

Đường Nguyễn Nguyễn thấp giọng nói: “Thiếp nóng quá… rất nóng, nóng… ”

Tần Tu Viễn sửng sốt, lập tức giúp nàng cởi áo choàng ra. Hắn nắm lấy tay nàng, nàng lại đột nhiên run lên. Sắc mặt Tần Tu Viễn khẽ biến đổi, lại phát hiện tay nàng bị trầy xước, da thịt trắng nõn bị mài đến thấm một ít máu, mới vừa rồi hẳn là không cẩn thận đụng phải vết thương. Sắc mặt hắn trầm xuống, nói: “Chỉ chém một đao thật sự là quá nhẹ cho tên kia!”

Đường Nguyễn Nguyễn vùi đầu không lên tiếng, chuyện hôm nay nàng cũng vô cùng phẫn hận. Nhưng chuyện trước mắt càng làm cho nàng khó chịu là trong thân thể từng luồng từng luồng sóng triều dâng tới, dường như muốn xua tan thần trí của nàng. Tần Tu Viễn đau lòng vuốt ve bàn tay nhỏ bé của nàng, nói: “Còn có bị thương ở đâu không?”

Đường Nguyễn Nguyễn lắc đầu, cắn môi, thấp giọng nói: “Không có, thiếp chỉ hơi khó chịu…”

Tần Tu Viễn nhìn nàng, thương tiếc vuốt ve lưng nàng, an ủi: “Đừng sợ, đợi lát nữa để Mạnh Thái y khám cho nàng…”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt hạnh trong suốt mang theo vài phần mê ly, gò má nàng thẹn thùng, đột nhiên nắm lấy vạt áo hắn, lẩm bẩm nói: “A Viễn…”

*Sung sướng chết đi sống lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.