Tiếc Thay Minh Châu Phủ Bụi Trần

Chương 9: Phần 9




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ánh trăng như nước, một chiếc khóa bình an bằng bạch ngọc trong suốt êm dịu, được hắn cầm trong tay, phủ đầy sương trắng.

Đột nhiên, ta chỉ cảm thấy trong lòng như vỡ vụn. Những cơn đau che trời lấp đất tựa như móng vuốt, xé nát trái tim ta.

Thứ hắn cầm trong tay, chính là chiếc khóa bình an năm đó ta nhờ trưởng tỷ mang ra khỏi cung.

[A Niệm bình an, tức là bình an của ta. ]

[A Niệm mong mỏi, chỉ có Mạch An... ]

Ta thất tha thất thểu quay về, chỉ để lại mười ngón tay bấu chặt lòng bàn tay, cơn đau lan tỏa khắp người. Để lại những người hữu tình trên thế gian này ôm hận cách biệt, cả đời khó gặp lại nhau dù chỉ một lần.

14

Đêm Trung thu năm ấy, ta kéo Hiền Phi uống rượu suốt đêm ở Tê Ninh cung.

Khi men rượu đang nồng, Lâm Thục Phi vốn không bao giờ ra khỏi cửa, bước vào dưới ánh trăng. Nàng ấy mặt lạnh như sương, ánh mắt thanh cao, toàn thân tỏa ra vẻ lạnh lẽo của mùa đông giá rét. Chỉ có chiếc trâm ngọc hoa thược dược màu hồng cài trên mái tóc, nở rộ chút hơi ấm.

"Sao thế, rượu của Tê Ninh cung, Diệp Hiền Phi uống được, Lâm Thanh Sương ta lại không uống được sao?"

Đêm đó, Tê Ninh cung đèn đuốc sáng trưng.

Ta ôm vò rượu, nghe Lâm Thục Phi kể về ân oán giang hồ, kể về cơn mưa phùn đất Giang Nam.

Kể đến cuối cùng, nàng ấy nói:

"Sau này nếu ta có thể ra khỏi cung, nhất định sẽ đến Giang Nam tìm một viện tử, trồng đầy hoa thược dược. Đúng vậy, chỉ trồng thược dược thôi, sáng dậy tưới nước bón phân cho nó, hoàng hôn cùng nó uống rượu chuyện trò."

Nhưng nói rồi nói mãi, ánh mắt nàng ấy chợt tối sầm lại, chỉ còn lại sự lạnh lẽo của tro tàn.

"Không biết kiếp này còn có thể cùng nó đối ẩm và cười đùa không..."

Hiền Phi đang cầm chân ngỗng ngâm, lảo đảo đứng dậy, cười người bên cạnh thật ngốc:

"Chắc Thục Phi say rồi, làm gì có chuyện đối ẩm và cười đùa với hoa mẫu đơn..."

Thục Phi không nói gì nữa, chỉ tự mình bước ra ngoài điện, bẻ một cành cây, múa kiếm ngay tại chỗ.

Dưới gốc cây quế, đôi mắt nàng ấy lạnh lùng trong trẻo, dáng vẻ phóng khoáng. Đáng lẽ nàng ấy không nên là người trong thâm cung này, mà nên là nữ hiệp giang hồ tự do tự tại.

Múa đến cuối cùng, Diệp Hiền phi cũng say mèm.

Nàng ấy lớn tiếng chửi cái chân ngỗng trong tay:

"Bùi Chiêu, ngươi là đồ Hoàng đế chó má, ta là biểu tỷ của ngươi. Biểu tỷ mà ngươi cũng dám giam trong cung, không sợ ta phá nát nhà ngươi sao? Đồ chó má, năm đó không nên để cha ta cứu ngươi, nên để Tiên Hoàng phế ngôi Thái tử của ngươi. Tám năm trong thâm cung này, ta còn chẳng được ăn chân ngỗng ngâm của Tụ Hương lâu, đồ chó má..."

Chửi rủa xong lại mơ màng ngủ thiếp đi, chỉ còn lại những vệt nước mắt đầy mặt, rồi bị ánh trăng lau khô.

Nửa vò rượu hoa say cuối cùng, được ta ôm ra ngoài điện, vừa uống vừa ngắm trăng.

Nhưng ngắm ngắm lại khóc thành tiếng.

Lục Mạch An, Lục Mạch An của ta.

Huynh nói sẽ cưới ta, ta nói sẽ gả cho huynh.

Nhưng giờ đây, sao lại thành ra thế này.

Sao lại thành ra thế này...

Sáng sớm hôm sau, Hiền Phi choáng váng tỉnh dậy, vẫn không quên cười Thục Phi nhỏ nhen, nói nàng ấy ôm cây trâm hoa mẫu đơn ngủ cả đêm, thế nào cũng không chịu buông.

Thục Phi vốn lạnh lùng, lập tức đỏ mặt, quay sang cười ta: ôm vò rượu không buông, còn đòi trèo lên mái nhà ngắm trăng.

Nói rồi nói, mọi người đều cười. Nhưng cười rồi cười, mọi người lại khóc thành một đám.

Thanh Hòa ở ngoài điện vội vàng đẩy cửa bước vào, giọng nghẹn ngào khuyên:

"Các nương nương, không thể khóc được, cung nữ đều dậy cả rồi."

"Quốc gia không có đại tang, thiên tử vẫn bình an, phi tần thất lễ, sẽ bị trách phạt đó."

Xem đi, sống trong thâm cung này, ngay cả tư cách khóc cũng không có.

Khóc không ra cũng tốt.

Khóc không ra cũng tốt.

Ít nhất còn một hơi thở.

Còn một hơi thở, thì có thể ôm chút hy vọng mà chịu đựng tiếp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.