(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Mỹ nhân mang thai hoàng tự đáng lẽ phải vui mừng lại nắm chặt vạt áo của ta, khóc lóc quỳ xuống không chịu đứng dậy:
"Xin Quý phi nương nương ban cho nô tỳ một bát thuốc phá thai. Nô tỳ đã có người trong lòng, chỉ còn hai năm nữa là có thể rời cung thành thân..."
Nàng ấy như phát điên, liên tục dập đầu xuống đất. Nỗi đau đớn tan nát như tiếng kêu thảm thiết của dã thú đã cùng đường. Nhưng mưu hại hoàng tự sẽ bị tru di cửu tộc. Người trong thâm cung, làm sao còn được sống vì bản thân. Chỉ là ôm chút hy vọng mong manh vì người ngoài cung kia, cầm cự được ngày nào hay ngày đó.
Hồi lâu sau, bàn tay đang nắm chặt vạt váy của ta mới từ từ buông ra.
Nàng ấy đứng dậy trong im lặng, để cung nhân trang điểm chải chuốt, thay cho một bộ cung trang lộng lẫy, như thể đã nghe theo lời khuyên, hoặc như đã chấp nhận số phận.
Sau khi Thẩm Mỹ nhân có thai, Hoàng đế đặc biệt dặn dò cung nhân:
Tuyệt đối không cho phép một con chim nào bay vào Phượng Cẩm cung.
Hắn ta thực sự đã sợ hãi. Hắn ta hứa với Hoàng hậu một đời một kiếp một đôi ngươi, nhưng vì giang sơn xã tắc mà phải thất hứa.
Hắn ta hứa với Hoàng hậu tiêu phòng chuyên sủng, tình ý chung trinh, nhưng lại không kiềm chế được bản thân, cưỡng đoạt sự trong sạch của cung nữ.
Dù Cố Hoàng hậu xuất thân từ Định Châu xa xôi, lớn lên ở thôn quê nhưng tính cách cương nghị, tuyệt không dung thứ cho bất kỳ sự lừa dối và phản bội nào. Nếu có kẻ có tâm đem chuyện Thẩm Mỹ nhân có thai tiết lộ cho Hoàng hậu, chắc chắn sẽ gây ra đại họa.
Nhưng nhân do chính tay gieo xuống, làm sao có thể không kết quả .
Xuân qua thu đến, tiếng nhạn kêu từng đợt. Khi Thẩm Mỹ nhân mang thai được sáu tháng, cuối cùng cũng bị Hoàng hậu phát hiện.
5
Tiệc Trung thu sắp đến, ta như thường lệ đến Phượng Cẩm cung báo cáo cung vụ.
Chưa đến gần điện đã nghe thấy tiếng Hoàng hậu khàn giọng lên án:
"Bùi Chiêu, ngài vội vã như vậy sao? Ngài đã nói sẽ đợi ta sinh Hoàng tử mà... Ngài là Hoàng đế, đương nhiên có thể sủng ái phi tần, nhưng tại sao ngài lại cưỡng đoạt một cung nữ..."
Hoàng đế để mặc nàng mắng, hết lần này đến lần khác, không ngừng nhận lỗi nịnh nọt:
"Trăn Trăn, là trẫm hồ đồ, là trẫm say rượu thất đức, có lỗi với nàng... Nhưng Thẩm Mỹ nhân chỉ là một cung nữ, trẫm sẽ không phụ nàng đâu. Trăn Trăn, tha thứ cho trẫm lần này..."
Lời Hoàng đế chưa dứt, trong điện đã vang lên tiếng đồ sứ vỡ nát, tiếp đến là tiếng khóc tuyệt vọng của Hoàng hậu:
"Năm đó gặp nhau ở Định Châu thành, ngài giấu giếm thân phận, lừa ta là công tử bình thường, ta mới đính ước với ngài; giờ cả hậu cung đều biết chuyện hoang đường của ngài, chỉ có ta là mơ hồ. Bùi Chiêu, ngài lại lừa ta..."
Ngày thu trời cao gió mát, nhưng Lý công công canh cửa điện lại đầm đìa mồ hôi.
Xem ra, ta đến không đúng lúc.
Ta tự biết thân phận, vừa định xoay người rời đi lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ hoảng hốt của đế vương từ trong điện:
"Truyền Thái y, mau truyền Thái y!"
6
Trong Phượng Cẩm cung, cả điện im lặng. Lão Thái y thần sắc lo lắng, khám đi khám lại.
Hồi lâu sau, ông ấy mới như trút được gánh nặng mà nói:
"Chúc mừng Thánh thượng, Hoàng hậu nương nương có thai rồi, gần hai tháng, không được động thai khí nữa."
Nghe xong lời Thái y, Hoàng đế vui mừng khôn xiết. Hắn ta cẩn thận vuốt ve bụng Hoàng hậu, ánh mắt không giấu nổi sự yêu thương:
"Nàng có chỗ nào không thoải mái, muốn ăn thứ gì, cứ nói hết với trẫm."
Nhưng Hoàng hậu đang dựa vào giường lại lạnh lùng gạt tay hắn ta ra, lạnh lùng cung kính nói:
"Thần thiếp cũng chúc mừng bệ hạ, cuối cùng không cần lén lút nữa, có thể đường hoàng bước vào cửa hậu cung rồi."
Hoàng đế lộ vẻ khó chịu nổi, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lại dịu dàng xin lỗi...
Ta cụp mắt xuống, không đành lòng nghe thêm nữa, dẫn đầu đi ra khỏi Phượng Cẩm cung. Các phi tần khác cũng thức thời rút lui, ai về cung người nấy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");