Tích Ý Kéo Dài

Chương 9




Ánh hoàng hôn rơi xuống cửa xe, giống như 1 vầng hào quang óng ánh bao quanh khuôn mặt anh, nàng lơ đãng nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, trong ánh chiều hình dáng mơ hồ của hắn thật thấy không rõ, đoán không ra.

Hôm nay lúc ở cửa bảo tàng, anh ta lấy ra máy ảnh Canon, Dung Ý ngây ngẩn cả người, đây mới là say mê công việc chân chính trong truyền thuyết, lại sờ sờ D60 của mình trong túi, do dự chẳng biết có nên lấy ra hay không. Mà vẻ mặt anh ta lại bình thản chẳng có gì mất tự nhiên, khiến cho nàng có cảm giác “đây mới là phong cách quý phái” tự nhiên mà có.

Lúc nàng đứng ở cửa gian hàng mỹ nghệ của dân tộc thiểu số trên lầu 4, nhìn tấm biển to trước cánh cửa nặng nề đóng kín viết: “Bên trong đang sửa chữa, đóng cửa 1 tháng” chỉ biết sững sờ. Chẳng trách ở dưới thì đông như vậy, càng đi về phía bên này càng vắng, cả 1 khu vực rộng lớn như vậy giống như không có người. Thật là mất mặt, dẫn người ta đến chụp ảnh mà triển lãm còn chưa mở, lẽ ra lúc trước nên kiểm tra thông tin ở trên mạng trước… Nàng nhìn nhìn Lý Tịch đang đi phía trước, vốn tưởng rằng anh ta sẽ nói vài lời khó nghe châm chọc nàng, không ngờ anh ta lại giống như đang nghĩ ngợi gì đó, không hề nhúc nhích, một lúc lâu mới rút di động ra gọi 1cuộc. Anh ta nói chuyện nhỏ nhẹ, nàng cũng không chú ý nghe, chỉ đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi.

Một lúc sau, đợi anh nói chuyện điện thoại xong, nàng mới thử mở miệng thăm dò: “Hay là chúng ta đi về thôi.”

“Chờ 1 chút.” Anh không cười, nét mặt cũng rất nhu hoà.

Nàng còn thấy lạ hôm nay anh ta hoà nhã khác thường, đang định châm chọc hắn không giống bình thường, rốt cuộc cũng không nghĩ ra là không giống như thế nào.

Khoảng 20 phút sau, ở chỗ rẽ ngoài hành lang xuất hiện 2 người 1 béo 1 gầy. Rõ ràng cả 2 vừa vội vàng chạy đến, thở hổn hển, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Người béo là đàn ông, mặc tây trang nghiêm chỉnh, thoạt nhìn giống như giảng viên đại học, người gầy bên cạnh là phụ nữ, tuy rằng không chỉn chu như người kia những vẫn mặc một bộ váy trang nhã.

Người đàn ông đó bảo cô gái mở cửa triển lãm, nhiệt tình nằm tay Lý Tịch hàn huyên. Dung Ý nhìn cánh cửa gỗ vừa mở, khoé miệng nhếch lên 1 tia cười nhạo. Có lẽ hôm nay cũng có người giống nàng tự nhiên đến đây xem triển lãm, ở trước cửa mới phát hiện ra mình đến không đúng lúc, chỉ có thể thầm mắng một tiếng oán trách rồi thất vọng mà về; có người lại chỉ cần dùng một chiếc điện thoại mà triệu hồi được nhân vật cao cấp đến nghênh đón, cười khanh khách vì anh ta mà mở cành cửa triển lãm vẫn treo biển “đang sửa chữa”.

Nàng không để ý 2 người đang nói chuyện phía sau, cứ thế đi vào, cô gái trẻ đi ngay bên cạnh, đến mỗi mẫu vật trưng bày đều cẩn thận giải thích nguồn gốc, xuất xứ cùng lịch sử của nó. Kỳ thật nàng không hề có chút hứng thú nào đối với những thứ này, chỉ giơ máy ảnh lên chụp liên tục. Lúc bắt đầu thấy mệt mỏi, nàng liếc nhìn quanh gian triển lãm rộng lớn thấy Lý Tịch ở mãi đằng xa, anh không hề động đến máy ảnh, chỉ vô tình đứng lặng thật lâu ở trước 1 hàng mẫu vật, ánh đèn rơi trên khuôn mặt anh có vẻ xa xôi. Anh ta như vậy làm cho nàng hình dung tới duy nhất 1 từ, u buồn, tuy rằng biết từ đó không thực sự thích hợp với anh ta.

Tiếng gậy chống càng ngày càng gần, nàng làm như không để ý, lại không ngờ anh ta lại giữ lấy cánh tay đang giơ máy ảnh lên của nàng: “Đừng chụp nữa, chụp nhiều ảnh cũng không bằng thật tâm để ý đến, khắc vào trong lòng mới bền lâu.” Thanh âm thực trầm thấp, nàng ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt anh ta mỉm cười có vẻ chua sót, khoé miệng hơi cong lên… Lúc bước chân vào bảo tàng này, nàng đã có cảm giác có gì đó không phù hợp với anh ta. Không còn chút ngả ngớn mà kiêu ngạo thường ngày, anh ta giống như hoà mình vào không khí trang trọng ở đây, ánh mắt mê ly như phủ bởi 1 lớp sương dày.

*****

Nàng dán mặt vào cửa sổ xe hưởng thụ làn gió ấm thổi qua, nhìn không chớp mắt những ngọn đèn đường chạy dần về phía sau, không biết được Lý Tịch đã gọi nàng vài lần, 1 lúc lâu mới mơ mơ màng màng đáp lại.

“Có gì mà chăm chú đến thế?” Anh ta lái xe mà còn để ý, nàng nhìn không chớp mắt.

“Không có gì, chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi.” Nàng có những lúc cứ tự nhiên ngây người ra như thế, có những khi đến trường cũng không làm gì cả, chỉ đến thư viện cứ thế ngồi đến tận trưa.

“Trời tối rồi.” Anh ta nhấn mạnh.

“Theo quan niệm của tôi, trừ lúc ngủ nằm mơ, còn lại đều là mơ mộng hão huyền cả.” Nói chuyện như vậy quả nhiên làm cho nàng tức tối.

“Vậy cô mơ mộng chuyện gì?” Anh ta cười, khoé mắt bay lên.

“Khi tuổi không còn trẻ, kiếm lấy 1 ông chồng giàu có, trở thành 1 phu nhân quý tộc sống cuộc sống hạnh phúc, hàng ngày đi dạo cửa hàng, đánh bài, đi xem trình diễn thời trang bốn mùa ở Paris…. Nói đến giàu có, bạn bè anh cũng có nhiều người, hôm nào thuận tiện giới thiệu cho tôi ai đó được không?” Nàng cười, cũng không để ý gì.

Anh ta bật cười, vẻ mặt đầy ẩn ý liếc nàng một cái: “Chỉ sợ yêu cầu của cô cao, nhìn ai cũng không vừa mắt.”

“Toàn những người ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, thanh niên tài giỏi, giàu có phóng khoáng, có thể làm việc, cũng có thể vào bếp…” Nàng cũng tuỳ ý đem những hình dung trong đầu mình nói lại, trong lòng cũng chẳng có cảm giác gì. Trên đời này có những thứ thật hoàn hảo, nhưng lại không phải thứ nàng mong muốn.

“Đợi hai năm nữa đi, lúc đó e là cũng không đến lượt cô lựa chọn.”

“Cái gì mà không đến lượt tôi chọn, cô nương tôi đây năm nay mới…” Mắt nàng lộ ra chút sợ hãi, “Đợi chút, sao anh biết “đợi hai năm nữa”?

Anh ta chỉ cười không nói, xe chậm rãi dừng lại, bên cửa sổ hiện lên những toà nhà cao vút thẳng tắp như tượng trưng cho sự cao quý cùng độc đáo của chính mình, Lý Tịch quả thật là một người phi thường, mặt mũi hiền lành che giấu bản chất ngang ngược độc đoán. Chỉ trừ đối với đồ ăn ngon, nàng chưa từng có sức chống cự, dù sao bắt người cần thủ đoạn, ăn thịt cần ôn nhu. Xe mới dừng lại, anh ta lại tỏ ý tốt muốn ân cần mở cửa xe cho nàng. Nàng sửng sốt, Lý Tịch bên cạnh đã xuống xe, động tác nhanh nhẹn hoàn toàn không giống người tàn tật.

Đây là nhà ăn dành riêng cho hội viên, nàng chưa từng tới, nhưng ở văn phòng cũng nghe qua Lão phật gia cùng chồng đi dự tiệc có ca ngợi nơi này thực sự xa hoa và tinh xảo. Cúi đầu nhìn lại chính mình quần áo tầm thường, lúc theo vào nàng cũng quyết tâm cho dù ở bên trong có gặp ai cũng vờ như không biết, coi tất cả là vô hình.

Nam nữ đi cùng nhau thường tay không khoác thì cũng nắm tay, còn nàng cùng Lý Tịch bình thường cũng không đi cạnh nhau mà nàng thường đi sau nửa bước (dù anh ta đi cũng đã đủ chậm), hôm nay nàng còn đi giày bệt, anh ta cao hơn nàng chừng 1 cái đầu, nàng đi sau hắn trông càng giống như tiểu bằng hữu.

Nhấn nút thang máy đi lên tầng 24, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đến ngồi bên cửa sổ, cửa kính chạm đất có thể nhìn toàn bộ cảnh đêm đẹp mê người ở ngoài. Ở đây không đông lắm, chủ yếu là khách nước ngoài, ai ai cũng ăn mặc chỉnh tề, trang điểm cùng trang sức hoa lệ. Thực ra Lý Tịch cũng không mặc quần áo trang trọng lắm, anh ta mặc 1 áo sơ mi màu xám với quần bò, nhìn vẫn vô cùng đặc biệt, sắc thái biến hoá, rõ ràng là màu lam xám, nhưng nhìn thoáng qua lại thấy có chút ánh tím. Anh ta không phải người suốt ngày đóng bộ trong âu phục, tuy rằng nàng cũng chẳng bao giờ có hứng thú để ý xem anh ta mặc cái gì.

Nàng nhìn người phục vụ cả về ngoại hình lẫn tiếng Anh đều khá hơn nàng, bất giác bật cười, xem ra nàng đến làm phục vụ ở đây cũng không làm nổi.

“Cô cười gì thế?” Anh ta tay trái cầm ly sâm banh nói chuyện với nàng, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.

“Xa hoa thế này thực sự không quen.”

“Cô cứ xem như đây là trời ban phúc đi.”

“Sao mà trời ban phúc chứ? Các anh nên bị trời phạt mới đúng.” Nhà tư bản thật là độc ác, nàng trong lòng thầm khinh bỉ nhưng hàng ngày vẫn phải ăn nói khép nép làm trâu làm ngựa.

“Ai khác chứ không phải tôi. Tôi đây là người được toàn bộ giai cấp vô sản chân chính ủng hộ.” Anh ta ra vẻ chính nghĩa nhấn mạnh.

Nàng cũng cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Dối trá."

Anh ta lại chỉ cười mà không nói gì. Nàng cảm thấy hôm nay anh ta trầm mặc khác thường, có vẻ bí hiểm lại hơi u buồn khó hiểu. Nàng mở miệng hỏi: “Anh đánh mất cái gì à?” Nói xong lại thấy hối hận, không phải người ta có tâm sự sao?

Anh ta thực sự ngẫm nghĩ một lúc, nén cười trả lời, “Chắc là không phải”

“Vậy sao lại thành ra thế này?” Nàng tò mò hỏi tiếp, quên cả giữ ý.

“Chắc là do công việc thôi.”

“Anh làm gì mà lại như vậy?” Nhìn bộ dáng của anh ta, nàng bỗng nhiên sợ hãi nghĩ đến 1 loại công việc – ngưu lang. Dùng xe xịn, có đoàn tuỳ tùng, cả ngày chơi bời lêu lổng, vung tiền như rác… Tất cả đều nhờ anh ta mỗi ngày chiều lòng một lão bà nào đó ở chốn khuê phòng. Nàng cười trộm trong lòng mà không dám biểu hiện ra ngoài.

“Công việc của ta, nói dễ hiểu, chính là làm bà mối.”

"Bà mối?"

“Đúng, bà mối!” Anh ta gật đầu suy nghĩ, tươi cười mà có phần ám muội, “Đen cô nương giống như cô vậy, trang điểm tỉ mỉ, mặc quần áo đẹp, cẩn thận đóng gói. Sau đó đem gả cho bạch mã vương tử, lại thu được nhiều sính lễ.”

“Cô nương giống như tôi là dạng người gì?” Nàng hoàn toàn không phát hiện ẩn ý ác độc của người kia đã giấu đầu nhưng đuôi đã muốn lộ ra, từng bước một rơi vào bẫy của anh ta.

“Là cô nương xấu nhất trên đời này, không ai thèm để ý.”

Nàng còn chưa kịp tức giận trả đũa, anh ta lại bỗng nhiên ho khan vài tiếng, nhanh chóng rút khăn tay ra che, khăn tay màu ghi tối thật phù hợp với quần áo hôm nay. Ánh mắt anh ta nhìn thoáng qua bó hoa hồng đỏ rực người phục vụ đang cầm bên cạnh, khẽ nhíu mày, giống như có vài phần chán ghét.

“Anh bị dị ứng à?” Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Chỉ là chán ghét thôi.” Anh ta bình thản trả lời, không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này.

“Nói như vậy là anh chưa từng tặng bạn gái hoa hồng sao?” Chẳng trách hắn lần đầu tiên lại tặng nàng cây bạc hà, hình ảnh công tử hào hoa tay cầm hoa hồng dựa vào xe thể thao chờ bạn gái đi hẹn hò lập tức biến mất.

“Tôi chưa bao giờ tặng hoa cho ai hết.”

“Nhưng con gái thường thích những thứ đẹp đẽ lãng mạn.”

“Các nàng thích những thứ thực tế, kiểu như kim cương hay nhà cửa…”

“Nhưng con gái ai cũng thích những khoảnh khắc lãng mạn, đủ để in sâu trong lòng mãi mãi.” Cũng giống như sương khói, khi hoa nở là khoảnh khắc đẹp đẽ nhất của chính mình, cho dù sau đó có hoá thành tro bụi cũng không oán trách.

“Một đoá hoa vài ngày sẽ héo rũ, làm sao coi như là mãi mãi được?”

Nàng không nói chuyện, chỉ nhớ khi còn học đại học có đọc qua 1 quyến sách nói, trên đời này có vài thứ dù chỉ bước vào cuộc đời của ngươi trong thời gian rất ngắn, nhưng nếu muốn quên đi cần phải dùng hết cả cuộc đời. Đó không phải chỉ là khoảnh khắc nhưng cũng là mãi mãi sao?

Đồ ăn được đưa lên, salad bạc hà bày biện thật đẹp mắt, lá màu xanh mướt cùng sốt salad trắng, lại thêm một trái chà là đỏ đặt ở trên. Lý Tịch khi ăn cơm không thích nói chuyện, cũng hợp ý nàng, thưởng thức mỹ thực nên toàn tâm toàn ý.

Lại không ngờ anh ta đột ngột dứng lên, nói 1 câu: “Thất lễ” rồi hướng về toilet.

Nàng thấy sắc mặt anh ta trắng bệch, lúc rời đi có vẻ vội vã khách thường, không biết nên làm gì. Đợi khi phục vụ mang đồ ăn lên, anh ta gọi điện cho nàng nói gặp bạn ở khu quầy bar, bảo nàng cứ ăn trước. Trong điện thoại có giọng nữ lạc vào, xem ra dẫu có chuyện gì cũng chẳng đến lượt nàng lo lắng. Dẫu sao nàng cũng không vì anh ta mà ảnh hưởng đến việc ăn cơm.

Đồ ngọt đưa lên, là sô-cô-la lỏng, nhấm nháp trong miệng thấy thực ấm áp, có phần ẩm ướt, hương vị thật ngon, nàng khẽ cắn môi từ từ nhắm mắt tinh tế thưởng thức hương vị đó, nàng vụng trộm cười, trong ánh đèn mờ mờ của nhà ăn không ai để ý đến 1 phụ nữ trung niên đang đứng bên cửa sổ nói với người phục vụ.

Trong nhà ăn nhè nhẹ vang lên 1 giai điệu mềm mại uốn lượn trong không gian mờ mờ tạo nên không khí ám muội. Nhìn qua khung cửa sổ bằng kính thật lớn kia, phong cảnh đêm với ánh sáng như ngọc ngoài kia thật vô cùng sắc nét. Nàng nhấp nốt ngụm sô-cô-la cuối cùng, luyến tiếc nuốt vào. Hồi học đại học, khi Dương Miễn mua kem cho nàng cũng giống thế này, cho dù đã cho vào trong miệng, khi nuốt vào vẫn vô cùng luyến tiếc.

Lúc đó anh vừa tức lại vừa bất đắc dĩ chê cười nàng nói: “Cậu không thấy thế thật là ghê tởm sao? Nếu còn muốn ăn thì mua thêm 1 cây đi.” Nàng cười lắc đầu vì biết là cứ đến miếng cuối cùng, khi nuốt vào sẽ luôn luyến tiếc.

“Miễn Miễn, bên này.” Một tiếng thở nhẹ ngay gần làm cho tay Dung Ý đang cầm thìa khẽ run lên, bên trong không lạnh mà sao nàng lại rét đến run rẩy.

“Hiểu Uyển, sao ngươi gọi cậu ấy là Miễn Miễn?” Lần đầu tiên gặp mặt là khi nàng kết thúc học kỳ, mở to đôi mắt cận thị nhìn nữ sinh xinh đẹp trước mặt.

“Miễn Miễn là tên gọi thân mật của cậu ấy, lần đầu tiên ta đến nhà hắn chơi đã gọi như thế rồi. Ta cùng Miễn Miễn trước giờ vẫn học cùng nhau, từ nhà trẻ, mẫu giáo, tiểu học, trung học đều cùng 1 chỗ. Khi đó suốt ngày ta chạy theo hắn gọi “Miễn Miễn, đồ Miễn Miễn đáng chết, đợi ta với.” Hiện tại có muốn sửa cũng không kịp nữa rồi. Lúc Hiểu Uyển nói chuyện mặt mày bay lên, biểu tình phong phú, cuối cùng còn thêm 1 câu, “Thật là ngây thơ quá phải không?” Tiếng nói rất nhỏ nhưng không có nửa điểm thẹn thùng, ngược lại chỉ thấy thật tinh nghịch. Dung Ý thấy bọn họ là thanh mai trúc mã thực hâm mộ, nàng ngay cả bà nội anh cũng chưa từng gặp mặt.

Nàng ngây người một hồi lâu mới định thần lại, chưa kịp nhắc nhở bản thân không cần nhìn gì cả đã theo phản xạ quay đầu tìm kiếm, giống như là bản năng, không cần suy nghĩ đã phản ứng rồi.

Dọc nhà ăn rộng lớn chỉ có 1 dãy ghế dài, giọng nói kia giống như còn vang vọng trong không gian, khiến cho lòng của nàng phấp phỏng không yên, mỗi dây thần kinh trong cơ thể đều như căng ra hết cỡ, ngay cả hít thở cũng không kịp, hết quay trái lại nhìn phải tìm kiếm trong đại sảnh.

Nhưng đều không có, không có cô ấy, cũng không có người kia. Giống như tiếng gọi kia chỉ là tưởng tượng, trong vô số bóng người ngoài kia đều không có anh. Thân thể nàng đang căng thẳng chợt chùng xuống, có lẽ chỉ là nghe lầm, có lẽ tiếng gọi ấy cơ bản không phải gọi anh… Nhiều “có lẽ” như vậy, nàng chính là hi vọng có lẽ anh đã thật sự trở về. Không phải nàng tham lam, chỉ là muốn nhìn thấy từ xa cũng tốt.

Cuối cùng vẫn là không có, nàng cười, may mắn là không có, thật may mắn. Lúc quay lại, Lý Tịch hướng về phía nàng đi tới, bước chân so với lúc rời đi có phần lười nhác, cũng chậm hơn bình thường. Anh liếc thấy nàng đang hồn xiêu phách lạc, không về chỗ của mình mà đứng lại bên cạnh nàng, hơi cúi mình, nàng lại rất nhanh tựa vào ghế, trên mặt lộ ra chút phản kháng cùng đề phòng.

“Cô ăn kiểu gì mà giống như trẻ con thế?” Tay phải rút khăn ăn trên bàn, khẽ lau khoé miệng của nàng, “Ăn gì mà dính đầy ra miệng thế?”. Động tác của anh nhẹ nhàng mà cẩn thận, giọng điệu như người lớn đối với đứa con bướng bỉnh của mình buông lời chỉ bảo, lại có phần ôn nhu.

Nhìn bộ dáng ân cần này của anh, nàng chỉ biết gượng cười cho xong việc, trong lòng vẫn còn nghĩ tới việc vừa rồi, căn bản không chú ý đến Lý Tịch.

“Quán bar cùng tầng thượng đều đẹp, có điều hôm nay hơi mệt, có lẽ lần sau lại đến vậy!” Sau khi thanh toán ra ngoài chờ thang máy anh có phần tiếc nuối nói.

Nàng nhất thời không nghe rõ lời anh nói, ai mệt mỏi cơ? Đành phải cười nói bừa 1 câu, “Được, để lần sau đi.”

Lúc bước vào thang máy, nàng xoay người ngẩng đầu nhìn chùm đèn pha lê được kết từ hàng ngàn hàng vạn bông hoa tinh xảo, ánh sáng như ngọc lóng lánh đến loá măt, lại không ngờ được lúc cúi đầu nhìn thấy hình ảnh đặc biệt đến vậy.

Chính là Dương Miễn, chính là anh. Mũi nàng đau xót, bàn tay nhanh chóng nắm chặt lại, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Anh thực sự đã trở lại, cũng không còn là tiểu cừu của nàng nữa rồi. Bên cạnh là Hiểu Uyển mặc đầm đen gợi cảm, dáng người thon thả cùng nữ trang tinh xảo khiến cho nàng giống như đoá hồng đen ngạo nghễ nở rộ trong đêm, nụ cười vẫn như cũ khiến người ta kinh ngạc.

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, tất cả giống như thước phim quay chậm, chỉ kịp liếc mắt, chỉ có thể xem qua.

Dương Miễn cứ đứng yên như vậy nhìn chăm chăm vào cửa thang máy khép lại, cố gắng nghĩ rằng là hơi rượu bốc lên, cố gắng nghĩ rằng chỉ là mình hoa mắt, làm sao vừa rồi anh lại rõ ràng nhìn thấy Dung Ý cơ chứ. Hình dáng nàng vẫn chưa hề thay đổi, vẫn cao cao gầy gầy như thế, vẫn không kiên nhẫn mà buộc cao mái tóc đuôi ngựa lên như thế. Nhìn thấy rõ ràng nàng vẫn giống như trong trí nhớ của anh, không hề khác biệt.

Thang máy khép lại đi thẳng xuống tầng 1, anh chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh của nàng khuất sau cánh cửa, lòng đau như cắt.

Chỉ có mình Hiểu Uyển bên cạnh không nhìn thấy Dung Ý, chỉ ngạc nhiên sao anh tự nhiên dừng lại, nhỏ giọng gọi, “Miễn Miễn.” Trong giọng có phần lo lắng, vừa rồi anh uống hơi nhiều, sợ là giờ cảm thấy choáng váng.

Thật lâu sau anh mới định thần lại, đáp một câu, “Không có gì.”

Lý Tịch vẫn lái xe như bay, tốc độ làm cho mỗi tế bào trong thân thể đều trở nên hưng phấn mang đến khoái cảm vô cùng, người ta vẫn nói là người điều khiển xe, thực ra chính là xe khống chế người.

“Vừa rồi cô làm sao thế?” Lúc ở trong thang máy, anh cảm thấy nàng bất ổn, nhưng cũng không hỏi gì, giờ lên xe nàng vẫn im lìm.

"Cái gì cơ?"

“Lúc cửa thang máy đóng lại, sao cô lại có vẻ kích động như vậy?” Anh thực nhạy cảm, có thể nhận ra được sự thay đổi thật nhỏ đó.

“À?” Nàng quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, một hồi lâu mới phản ứng lại, “Chính là nghĩ vừa rồi uống sô-cô-la nóng, thật sự ngon lắm. Còn có đồ ăn chính, cá tuyết đút lò, sốt bào ngư, lại có món đậu nhự bàn thuần hậu thật là ngon miệng. Lại còn nhìn được vào bếp, có thể thấy đầu bếp bên trong nấu nướng, rất thú vị. Nàng như là viết tường trình vậy, vừa cười vừa trần thuật lại vừa rồi đã làm gì.

“Cô làm sao vậy?” Anh cắt ngang những lời vô nghĩa của nàng.

Nàng lại không hề để ý, vẫn vừa nói vừa cười, “Còn nữa, anh vừa rồi cũng thật là không có suy nghĩ. Nói là mời tôi ăn cơm, đồ ăn còn chưa mang lên, người đã đi mất rồi. Người khác thường chính là anh mới đúng…” Nàng cười hết cỡ, khuôn mặt ửng hồng như vừa uống rượu, vẫn tiếp tục nói, “Anh đừng có chối, vừa rồi anh gọi điện tôi cũng nghe được…”

Anh đột ngột nhấn phanh, tiếng phanh chói tai vang lên, nếu không nhờ dây an toàn chắn cả người nàng đã dán lên đầu xe rồi.

Lý Tịch đưa tay về phía nàng, hai tay giữ khuôn mặt của nàng, môi hung hăng hướng về phía môi nàng hạ xuống, lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng dùng sức mút vào. Anh không biết tại sao lại làm như thế, chỉ là thấy vô cùng khó chịu. Từ trước đến giờ anh cùng những nữ nhân khác, thích thì đến, không thích thì bỏ, chưa bao giờ ép buộc hay làm chuyện gì cảm thấy xấu hổ, không hiểu sao khi nghe nàng nói đông nói tây liên thiên như vậy lại bỗng nhiên cảm thấy có ngọn lửa nóng bỏng nổi lên tự đáy lòng, giống như muốn đốt cháy ngũ tạng, so với đau đớn ở đùi phải còn khó chịu gấp trăm ngàn lần.

Dung Ý cũng không hề nhúc nhích, để mặc anh dùng toàn lực mà hấp thụ hết thảy, thờ ơ như một pho tượng gỗ giống như đã mất đi hồn phách.

Nụ hôn bá đạo mà thô lỗ dần dần trở nên thong thả mà mềm nhẹ, cuối cùng anh như nhẹ nhàng cắn, liếm, hấp, như là trấn an.

Nàng không có chút phản ứng nào, chỉ là tuỳ ý anh. Cuối cùng anh cũng chậm rãi rời môi của nàng, nhìn ánh mắt nàng vô định, giống như nhìn thấy quái vật dồn dập thở phì phò.

Nàng chỉ chậm rãi mở miệng hỏi: “Xong rồi sao?”, trên mặt không có cảm xúc gì.

Lý Tịch không trả lời, chỉ im lặng nhìn nàng.

Dung Ý tháo dây an toàn, mở cửa xe, bước xuống, đóng cửa xe lại… Mọi động tác đều không nhanh không chậm, không kích động cũng không tức giận, chỉ là chết lặng.

Nàng chỉ biết đi mãi về phía trước, đi thật chậm, cũng không phải uống say mà thân thể không biết là lay động hay là run rẩy. Xe đằng sau vẫn đứng yên, đèn xe chiếu sáng con đường phía trước, còn có bao nhiêu ngọn đèn đường xung quanh, sao nàng cái gì cũng không nhìn thấy.

Đường dài như vậy, nàng cũng không biết mình đang ở đâu, cũng không biết đi đến đây bằng cách nào, nước mắt từng giọt lại từng giọt lăn dài trên má. Nghĩ miên man rồi ngồi xuống nói: “Dương Miễn, em mệt mỏi rồi.” Nàng không gọi anh là tiểu cừu, từ trước đến giờ mỗi lần gọi anh là tiểu cừu, anh đều phụng phịu nói nàng trẻ con, gọi nàng là ngốc.

Giờ đây, tên gọi tiểu cừu kia, vĩnh viễn chỉ có thể chôn chặt trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.