Tích Ý Kéo Dài

Chương 34




“Bảo lái xe buổi tối chờ ở sân bay, cuộc họp ở công ty ngày mai huỷ bỏ…” Máy bay khi cất cánh tiếng động váng tai khiến anh đau đầu, quay sang nói với trợ lý.

“Martin, lần này cậu thật sự không cảm thấy có gì không ổn sao?” Khải Thuỵ mấy ngày nay theo Lý Tịch đi hết hơn nửa châu Âu, không nhờ cuối cùng lại cứ thế mà về, trong lòng lo lắng vô cùng không đoán được dụng ý của Lý Tịch. Bình thường nếu cậu ta không tin tưởng nắm được hạng mục này thì sẽ không gióng trống khua chiêng kêu gọi đến một nửa nhân lực của MRG châu Á này theo đuổi, lại còn tự mình về đây làm việc nữa, trong đó nhất định có nguyên do. Chỉ có điều cậu ta vẫn giữ vẻ bí hiểm, nhìn không có vẻ uể oải khi thua cuộc, nét mặt nghiêm túc cũng không thể hiện là cậu ta không cần.

Lý Tịch ngẩng đầu, khoé mắt mang theo ý cười, “Có người ngay từ đầu đã là quân của ta, cao thấp đều phải đả thông mới gọi một tiếng, thế mới cao tay a.”

Khải Thuỵ sửng sốt, “Người của anh?” Hiển nhiên là không quá tin tưởng.

“Lão gia tử điều động cậu của tôi bên Hương Cảng ra mặt hỗ trợ Đan Trữ, tôi cùng mới nghe được tin tức này từ phía ca ca mấy giờ trước thôi.” Nếu ngay cả cậu cũng ra tay thì anh lần này nếu không chết trước thì cũng coi như không được gì.

Khải Thuỵ cười mà mặt cứng ngắc, trời ạ, người ta dạy con đến mức độ này sao? Cả một đoàn người cùng Lý Tịch bị lão gia tử lừa dối, phía dưới còn có vô số người như anh ta giãy dụa dưới áp lực của tổng bộ, không phải không oan uổng.

“Ông ấy chỉ muốn thử thách bản lĩnh của tôi thôi.” Quay đầu nhìn thoáng qua Khải Thuỵ, nhếch môi cười nói, “Tiểu Địch, biểu tình khóc không ra nước mắt này của cậu quả thật rất kinh điển.”

“Sau chuyện này chỉ còn có mình cậu mới cười được, liên tiếp hai hạng mục lớn chạm được vào rồi lại vuột mất, trở về Bắc Mỹ lại phiền phức.” Đau đầu nhức óc nhưng vẫn cố cười đến vân đạm phong khinh.

Vỗ vỗ vào tay Khải Thuỵ, vẻ mặt anh thản nhiên, “Vòng luẩn quẩn này vốn là như thế.” Cùng hồng đỉnh bạch vĩnh viễn so với bạn cùng chung hoạn nạn nhiều. Khoé miệng hơi nhếch lên vẻ tươi cười, tay phải chống xuống điều chỉnh lại tư thế, “Tôi muốn nằm nghỉ một chút, công ty bên kia cậu bảo Hứa Tuấn Hằng chủ trì đi…” Thanh âm khàn khàn có vẻ mệt mỏi.

Anh nhìn thoáng qua Lý Tich, “Vậy tôi đưa anh về nhà trước nhé?” Lúc nãy lên lầu lúc thấy Lý Tịch bảo trợ lý lấy cho mình đôi nạng đã biết anh ta đang cứng rắn chống đỡ, mấy ngày nay ngủ chưa được 5 tiếng đồng hồ, nhìn sắc mặt xanh xao của Lý Tịch, Khải Thuỵ run như cầy sấy.

“Không về.” Lý Tịch lời ít mà ý nhiều đáp lại xong liền nằm xuống, khoé mắt khẽ liếc qua hộp quà nhỏ màu lam xinh đẹp được bao gói tinh xảo trên mặt bàn, yên lặng nhìn một hồi lâu mới nhắm mắt lại, miệng lơ đãng mỉm cười.

****

Giữa trưa, ánh sáng tràn ngập trong phòng trưng bày của câu lạc bộ nhiếp ảnh, tán cây ngoài cửa sổ xào xạc trong gió, lá cây chao mình rụng xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn mấy tác phẩm trên tường, bức ảnh chụp ảnh xuân tươi đẹp từng được đánh giá tài hoa không ai bì nổi vẫn như xưa, chỉ không biết người chụp có còn giữ được tuổi xuân kiêu ngạo mà lông bông năm đó hay không.

Năm tháng như mũi tên, trôi đi không trở lại, năm này qua năm khác. Năm đó nhóm sinh viên mới toe bọn nàng hăng hái nộp hết tác phẩm này đến tác phẩm kia vẫn bị chôn vùi, những năm tháng đó cũng đã dần phôi pha…

Tiếng giày cao gót vang lên phía sau, nàng quay đầu nhìn bên cạnh cửa một cô gái mặc đồ Amani nghiêm chỉnh, cười cười. Minh Mẫn là thành viên trong câu lạc bộ nhiếp ảnh ngày xưa, bị Cao Tài Sinh bên khoa điện tử ép buộc đến chiếu cố công việc bên bộ phận kỹ thuật, tuy rằng vì luôn tập trung học tập nên không quan tâm đến các hoạt động đoàn thể, nhưng Dung Ý và cô ấy thỉnh thoảng cũng nói chuyện với nhau, ở ký túc xá lại tầng trên tầng dưới nên cũng coi như là bạn bè, chỉ có điều về sau cô ấy cùng bạn trai đi du học nên đã mất liên lạc.

Nhìn Minh Mẫn một thân màu đen nghiêm túc cùng đôi mắt màu tím thản nhiên có phần kinh ngạc, “Hôm nay F đại ta thật nhiều người nổi tiếng a, mình lần đầu tiên nhìn thấy “Không ngã hồng kỳ”, thật là có phúc a.” Lời này thật sự không giả, Minh Mãn có tiếng là cuồng đọc sách, cho dù không phải cùng khoa nhưng Dung Ý cũng có nghe nói đến, nói một cách văn vẻ là “Không để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền.” Nói một cách dân dã là “Ngoài ăn cơm chính là đọc sách”. “Sao lại không thấy Lục Vũ đâu?”

Minh Mẫn gượng cười nhưng khoé mắt vẫn không thể nào che giấu nỗi buồn, “Anh ấy đã định cư bên đó, mình trở về…”

Nàng sửng sốt một chút, trước kia từng nghĩ hai người đó chính là thuận theo dòng nước. Cùng học ngành kỹ thuật, mọi thứ đều rất thực tế. Không có chuyện một người nước mắt giàn dụa đuổi theo, cũng không có ầm ĩ cãi vã, lại càng không phong hoa tuyết nguyệt một cách lãng mạn, chỉ có hàng ngày cùng nhau đọc sách trên thư viện, cuối cùng cùng nhau nhận học bổng MIT,… “Sao có thể như vậy được?” Thấp giọng hỏi một câu, lại thấy chính mình thật ngốc, thế giới này có chuyện gì lại không thể xảy ra đâu?

Minh Mẫn thấy vẻ mặt ảm đạm thất thần của nàng lại cười cười nói, “Kỳ thật cũng không có gì, anh ấy muốn đến thung lũng silicon làm nhân tài ngành công nghệ cao, mình lại muốn quay lại cuộc sống của chính mình, vậy là bất đồng, khó tránh khỏi chia tay, cũng không phải chuyện xấu.” Thở phào nhẹ nhõm, “Còn cậu thì sao?” Vừa rồi ở hành lang gặp được một bóng dáng quen thuộc, không dám xác đinh, kỳ thật năm đó đối với chuyện của Dương Miễn và Dung Ý cô cũng không hiểu rõ, chỉ từ xa nhìn thấy hai người từng gắn bó như keo sơn lại tách ra, ảm đạm.

Nhún nhún vai, “Chính là như cậu thấy bây giờ này, rất cô độc, mình mới chân chính là “Phất ống tay áo, không mang theo dù chỉ một mảng mây.” “Tươi cười nhưng lại hàm chứa một tia lo lắng, dưới ánh mắt trời không hiện thấu.

"Vẫn độc thân sao?"

Thở dài, “Ai, sao các cậu lúc nào cũng hỏi vấn đề này nhỉ? Mình hôm nay trở về giống như là để khai thác tin tức vậy. Đáp án là, đang cố gắng để tình trạng này chấm dứt.” Cuối cùng lại hỏi một câu, “Bây giờ vẫn làm ở sở nghiên cứu chứ?”

Minh Mẫn bị biểu tình khoa trương của nàng làm bật cười, “Sau khi kết hôn sẽ không làm ở sở nghiên cứu nữa, giúp đỡ ông xã quản lý công ty.” Giọng nói hàm chức nhiều tình cảm, có bất đắc dĩ, có kiên quyết. Trong ánh mắt trong suốt tinh thuần ngày xưa đã có nhiều sắc thái, đục ngầu mà mất đi lực lượng, chỉ lộ ra thoáng mệt mỏi yếu đuối.

“Kết hôn?” Tin này giống như trái bom quăng xuống đầu Dung Ý.

“Ừ, chỉ đi đăng ký thôi, không tổ chức tiệc cưới. Công ty nhỏ vừa mới thành lập, đều phải chuẩn bị cần thận từng chút một… Vừa rồi ở công ty còn phải dặn dò nhân viên mới cách mua đồ, làm công văn đến đại lý mua sỉ thì mới được giảm giá…” Minh Mẫn vung tay, biểu tình tự giễu vẻ xót xa.

Dung Ý nhìn mặt cô mỏi mệt mà gầy yếu thật khác xa so với lúc còn làm công việc nghiên cứu, không khỏi cảm thán nói, “Thật hâm mộ dũng khí của cậu…” Dù sao không phải ai cũng có đủ dũng khí để vứt bỏ tất cả, bắt đầu lại từ đầu. Nhưng cũng có người thật sự giống như “Hồng Lăng Diễm” Lý Mã Lạc Shiela, đi vào đôi giày múa xinh đẹp đỏ thắm kia, cho dù là cuộc sống hay tình yêu có làm người ta thất vọng đến đâu, đều có thể xoay tròn với những bước chân nhảy múa xinh đẹp.

Tiếng di động bất ngờ vang lên, Minh Mãn giơ điện thoại lên nói câu thật có lỗi rồi đi ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Hôm qua đã thương lượng với anh ta giá cả tốt a…”

Minh Mẫn đi rồi, nàng lại nhìn một tác phẩm khác trên tường, phía sau có tiếng bước chân đến gần, nàng đang tập trung vào một bức ảnh, không phải là tác phẩm nghệ thuật mà là một bức ảnh chụp bình thường. Không nghĩ tới còn có thể tìm được chính mình, càng không nghĩ tới có thể tìm được nàng cùng anh… Ảnh chụp dưới cơn mưa to, nàng ướt đẫm còn cố gắng che đỉnh đầu anh, anh cả người ướt đẫm vẫn rạng rỡ…Bổi cảnh là một hàng cây xanh mướt, ngay chỗ rẽ vào trường trồng đầy hoa hồng, ngay cả màn hình máy ảnh cũng bám đầy nước.

Một thước phim ngắn chạy qua trong đầu, gợn sóng, nàng cười cười, thấy mắt mình ẩm ướt. Tiếng bước chân đằng sau ngừng lại, nàng không quay đầu thấp giọng nói câu, “Bạn biết không, lúc đó cười mới thật sự là cười…” Một ánh sáng chói loà loé lên, nàng bất ngờ không kịp phản ứng nhắm mắt lại, nhìn người mới đến mà sửng sốt.

Dương Miễn một tay cầm máy ảnh, một tay nâng ống kính điều chỉnh tiêu cự, thản nhiên cười hỏi, “Mọi người muốn đến bên hồ chụp ảnh, em có đi cùng không?” Trong giọng nói có vẻ cẩn thận, giống như cậu thiếu niên tránh né ánh mắt của nàng nhìn lên bức ảnh trên tường, trong mắt lẫn lộn tia ấm áp và lạnh lẽo.

Nàng yên lặng nhìn anh buổi sáng còn ăn mặc nghiêm chỉnh, tỉ mỉ nay đã có phần thoải mái hơn, áo khoác cùng caravat đã cởi ra, sơ mi mở hai cúc trên… Chỉ trong chớp mắt, ánh mặt trời chiếu xuống làm mặt anh đỏ ửng, giống như trong quá khứ lúc nàng lần đầu tiên hôn lên má anh chạm vào một mảng da bỏng cháy. Nàng thất thần, ngăn khoé miệng mỉm cười càng ngày càng rộng, cuối cùng cười để che giấu đáy lòng đang xúc động.

Thực sự quãng thời gian đi học là đẹp nhất đời người, tóc buộc túm vào hoặc xoã ra rối tung, mặc váy hoa, ôm mấy quyển sách vội vàng đến giảng đường, hoé mắt lơ đãng nhìn qua người đang nhìn mình chăm chú, ra vẻ không chú ý mặc dù trái tim đang đập loạn…Bỏ đi trang phục công sở đen tuyền, bỏ đi những công văn tài liệu, bỏ đi giày da đen bóng, một đám “lão thanh niên” lại như trở về ngày xưa, nói theo cách của bạn chủ toạ lúc nãy là, “Túm lấy cái lông đuôi cuối cùng của tuổi thanh xuân”, mặc sức điên cuồng một phen.

Ở bên hồ, dưới ánh mặt trời lung linh, một đám “lão thanh niên” đã sắp kiệt sức, đoàn người đang bàn bạc cách giải quyết nhu cầu “no ấm”. Anh chàng con nhà giàu Trương Hâm vốn quen cuộc sống xa hoa đề nghị đến khách sạn bị mọi người ầm ầm phản đối, nói là anh ta thì tốt rồi, khinh thường mọi người là dế nhũi sao? Mọi người lại phì cười lần nữa.

Cuối cùng vẫn là tìm một quán ăn nhỏ lịch sự mà tao nhã ở ngay giao lộ, hơn mười người ngồi vây quanh cái bàn tròn lớn, chậm rãi thưởng thức đồ ăn trong nồi lẩu.

“Lẩu ở đây càng ngày càng kém đi, ăn mãi vẫn không tìm thấy hương vị như xưa.” Họ Triệu vừa nghiêng chén cho người bên cạnh rót rượu vừa nói.

Dung Ý ăn canh cá, cay tê lưỡi hít hà tìm nước uống, còn không quên châm chọc một câu, “Ông chủ vốn quen ăn sơn hào hải vị, sao còn để ý đến những chỗ như thế này?” Bên cạnh đưa một chén nước, nàng nhận và nói cảm ơn mà chẳng để ý ai đưa qua liền uống luôn, uống ừng ực một hơi xong mới biết là anh, lại lăng lăng không nói chuyện.

“Thôi thôi, chủ bá cái gì chứ? Cả ngày đứng trên đống hỗn độn nhìn những cái đầu gỗ khuôn mặt tươi cười chứ có gì đâu.” Hất hàm hướng về phía họ Trần ngồi bên cạnh Dương Miễn, “Mọi người nhìn kia kìa. Như thế mới là cuộc sống chứ, ở lại trường học thật là dễ chịu ạ, làm giáo sư, cả đời đều là thời kỳ trưởng thành…” Họ Trần ở lại trường học nghiên cứu chuyên sâu rồi làm giảng vien, thoạt nhìn thật vất và nhưng rốt cuộc như vậy mới là thoải mái.

“Bởi vì cả đời dạy học trong trường có thể gặp được vô số nữ sinh xinh đẹp như hoa, tràn đầy sức sống, đó chính là đãi ngộ lớn nhất của công việc a.” Họ Trần không phủ nhận, đứng lên lấy bình rượu rót vào chén của Dương Miễn, Dung Ý ngồi bên cạnh thấy anh uống đã nhiều, nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, “Trần đại ca, anh thật là một tấm gương tốt đấy, không giống như Thái Thượng phát hoả đi! Xung quanh đều là đệ tử xinh đẹp như hoa còn gì nữa.” Vừa dứt lời, cả bàn đều cười, Dương Miễn cũng hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Dung Ý, trong mắt cảm kích, chút hơi ấm dâng lên trong lòng, nàng lại không nhìn về phía anh.

Họ Trần không tức giận, “Ai, cô bé này đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa dứt tình sao?” Trêu chọc nhắc đến chuyện xưa. Mọi người xung quanh bình tĩnh, không biết làm thế nào chỉ nhìn nhau không nói. Vẫn là họ Triệu hoà giải, “Dung Ý à, cậu đừng tranh luận với cậu ấy làm gì, cậu ấy vốn là “Bất đảo ông” của F đại mà.”

“Thế nào gọi là ba ngày không gặp nhìn lại đã khác xưa biết không? Hiện tại khả năng của mình không lường được đâu.” Dung Ý có điểm không nhịn được, đã có vài năm kinh nghiệm cũng là ngàn chén không say. Trong phòng ngày xưa nàng vốn tửu lượng kém nhất, tuy đến từ phía nam nhưng tính cách lại hào sảng không khác gì con gái Đông Bắc, chỉ có tửu lượng là khó lường thôi.

“Còn khó lường nữa hả? Năm đó ai uống được hai chén rượu ngô đã ói hết ra giường của tôi ấy nhỉ?” Bạn cùng phòng Giang Phương Tuệ đứng ra bảo vệ họ Triệu.

Dưới sự giật dây của các anh hùng hảo hán, sáu người phòng nàng đấu tranh nội bộ, họ Triệu cuối cùng còn rung đùi đắc ý vỗ vai Dung Ý nói, “Mình còn muốn chiến đấu với kẻ thù bên ngoài mà…” Chưa dứt lời đã gục xuống bàn.

Dung Ý cũng chẳng khác gì bọn họ, trời đất quay cuồng, mắt hoa hết cả lên, toàn bộ đồ ăn thức uống chực trào ra trong ngực. Nàng vội vàng chạy đi toilet ói ra. Lúc ở bồn nước rửa mặt, nghe được tiếng bước chân đến gần, một cái áo khoác được choàng lên người nàng. Ngẩng đầu định nhìn gương xem là ai lại chỉ thấy trước mặt là khoảng tường trắng loá. Nói thầm, “Tiệm ăn này thật là keo kiệt, ngay cả gương cũng không có nữa…”

Dương Miễn đứng phía sau nhìn bộ dáng ngốc nghếch hùng hùng hổ hổ, cười cười đi đến dìu nàng ra ngoài.

DunG Ý còn chưa say đến mức bất tỉnh nhân sự, nhìn quanh cái bàn hỗn độn không còn bóng dáng người nào, hỏi, “Mọi người đâu?”

“Uống đến long trời lở đất, gọi người đến đón rồi.” Cầm tay nàng dìu nàng ra ngoài, vừa đi vừa nói, “Anh đưa em về!”

Nhưng Dung Ý lại nói như không nghe được câu vừa rồi, “Làm sao bây giờ? Tôi không có người thân, chẳng có ai đón về…” Nàng say rượu, mắt lờ đờ như có sương mù trước mặt nhìn Dương Miễn, dường như có hơi nước quanh quẩn đâu đây, làn mi dài mang theo giọt nước mắt trong suốt dừng lại trong lòng anh, đột nhiên nặng nề như kéo cả trái tim anh rớt xuống.

Khuôn mặt Dung Ý ửng hồng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, phố dài vắng vẻ, người đi đường thưa thớt. Anh nhìn Dung Ý đang ngủ ngon, vẻ mặt an ổn, trong lòng thầm mong đoạn đường này vĩnh viễn kéo dài không đến nơi… Từng nghĩ rằng tình yêu có thể vượt qua tất cả, ai biết rằng có khi nó lại trở nên bất lực. Anh không có khả năng bảo vệ người mình yêu, không có khả năng chống lại vận mệnh liên tục thay đổi, không có khả năng nói một chữ “Không”. Cười khổ một tiếng, đàn ông như anh sao lại yếu đuối đến thế!

Nàng ngủ mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy nóng bức, hơi rượu bốc lên, cả người nóng bỏng, chợt một cơn gió lạnh tràn qua làm nàng run cả người, sau đó mặt nàng áp vào một tấm lưng rộng mà ấm áp… Nàng đang mơ giấc mơ thật đẹp, nhưng cuối cùng vẫn tỉnh, rượu cũng tỉnh nửa phần, phát hiện anh đang cõng nàng lên tầng, đèn ngoài hiên chiếu rọi mồ hôi trên gáy anh, lấp lánh ánh sáng. Nàng không dám cử động, không muốn để anh biết mình đã tỉnh, không muốn rời lưng của anh, lòng chua xót tràn lên ánh mắt, ẩm ướt đến mức không kìm nén được. Nàng tưởng mình đã quên đi chính mình gục đầu trên vai anh làm nũng, không nhờ lại có một lần có thể ở trên lưng anh, hèn mọn như vậy.

Đến tầng 7, nàng giật giật ý bảo mình đã tỉnh, anh đặt nàng xuống nhìn khuôn mặt đỏ rực vì uống rượu của nàng, làn da sạch sẽ không chút phấn son. Hành lang không rộng, hai người không nói gì nên đèn vụt tắt, Dương Miễn cúi sát xuống nàng, hít vào mùi hương của nàng, tình cảm trào dâng chôn vùi lý trí, nhẹ nhàng đặt môi lên môi nàng, hôn thật nhẹ, thật nhu.

Nàng thất thần không phản ứng, trong đầu trống rỗng, máy móc đáp lại động tác của anh, giống như nghi thức truy điệu tưởng nhớ quá khứ đau khổ giãy dụa không thể thoát ra, ngay cả tư duy cũng hỗn loạn… Trong lúc đó bỗng nhiên nhớ đến một người bá đạo từng xâm chiếm cả khoang miệng của nàng, công thành lược trì không lưu lại nửa đường sống cho nàng… Hai cảm giác hỗn loạn không ngừng va chạm trong đầu nàng, rối rắm.

Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên, đèn vụt sáng, nàng đột ngột đẩy anh ra. Hai người hơi thở phì phò, không dám nhìn người kia. Nàng định thần hồi lâu mới phản ứng lại, mở túi ra, cầm điện thoại đang nhấp nháy sáng như cầm củ khoai nóng bỏng, tất cả tư vị phức tạp trong đầu.

“Uy” Giọng anh bình tĩnh không mang theo một tia gợn sóng.

“Em… Ở công ty tăng ca, lát nữa gọi lại cho anh sau được không?” Nàng thấp giọng trả lời hoảng hốt, lời nói thốt ra mà không kịp suy nghĩ.

Anh chỉ cười một tiếng, không nói gì liền tắt máy.

Nàng chỉ cảm thấy tim mình đập điên cuồng, hé miệng để thở, cố gắng lý giải suy nghĩ của mình.

Dương Miễn không nói gì, nghe ngữ khí của nàng cũng đoán được đối phương là ai, nhiệt độ trong mắt chậm rãi hạ xuống, tự giễu chính mình sao lại xúc động giống đứa trẻ con mười tuổi thế? Cầu xin một vòng ôm, một cái hôn là chuyện thật mất tôn nghiêm? Nhưng anh không có cách nào khác, chỉ muốn dùng toàn bộ sức lực để chống lại cảm giác nảy lên trong lòng.

Thật lâu sau nàng ngẩng lên nhìn Dương Miễn, khó khăn mở miệng, “Đêm đó anh bỏ đi, em ngồi ở sân thể dục cả đêm, chỉ nhìn lên trời mà không rơi lệ. Sau đó ở ký túc mới khóc, đêm nào tắt đèn đi cũng rúc vào trong chăn để khóc… Em chưa từng nghĩ rưanfg mình có nhiều nước mắt như vây, khóc như thác đổ đến mức không dừng lại được. Còn nhớ lời thoại trong vở kịch năm xưa không? “Ta cho em một nắng hai sương, cho em nước mắt tràn đầy, cho em theo bóng đêm chờ đợi đến bình mình”, thật là ghê tởm, nghe qua khiến người ta nổi da gà, nhưng rồi anh đã làm như thế…”

“Sau lại lao đầu vào công việc, lao đầu vào sách vở, chỉ sợ bỏ lỡ cái gì, chỉ sợ cuối cùng phát hiện chính mình hoàn toàn trắng tay. Mỗi tối đi ngủ đều điểm lại trong đầu hôm nay đã làm được những gì, ngày mai phải làm gì… Giống như chỉ cần có thật nhiều việc để làm sẽ không lãng phí cuộc sống này, mới có thể yên tâm mà ngủ.”

“Trước kia luôn cảm thấy anh đã vứt bỏ em để đi đến một nơi thật xa. Ba đã rời bỏ em, không bao giờ quay lại nữa. Cuối cùng ở giữa xã hội ngả nghiêng lảo đảo này mới phát hiện ra, tất cả những điều đnág tiếc đều do chính mình, chỉ cảm thấy là thế giới đã vứt bỏ anh. Không ai có trách nhiệm với em ngoài chính bản thân mình…”

Nàng cứ nói như cho chính mình nghe, đến khi quay đầu nhìn biểu tình thống khổ, áy náy tự trách của Dương Miễn, nàng đau lòng nói, “Em vốn nghĩ rằng mình rất hận anh, nhưng thật sự là không có. Tuy rằng hiện tại nói đến tình yêu thật là ngốc nghếch, nhưng em hiểu rằng thật sự yêu một người sẽ không bao giờ hận người đó.” Tự cho là có thể chịu đựng, trợn tròn mắt vẫn không nhúc nhích, thấy mình chưa từng ướt át như bây giờ. “Tình yêu không giống như nghĩ đến quả mơ mà quên cơn khát (điển tích trong Tam Quốc Diễn Nghĩa), em không thể cầm ảnh của anh ôm lấy mà nhớ nhung cả đời.” Giọng nói rung rung, cắn cắn môi. Ngẩng đầu nhẫn tâm nói một câu, “Dương Miễn, anh là đàn ông đừng cố tình dây dưa như vậy, em không thể để mười năm tiếp theo ôm trong lòng một tình yêu vô vọng được…” Vốn tưởng rằng nói ra lời nói tự đáy lòng sẽ rất khó chịu, nhưng lúc này mới phát hiện ra đã trở nên thanh tỉnh vô tình, không có nước mắt, lời thề non hẹn biển cũng đã xa.

Anh vẫn không nhúc nhích, nghe nàng nói, không lên tiếng, cũng không tiến lên, cái gì cũng không thể làm. Hốc mắt đỏ một vòng, cảm xúc trong lòng chỉ có thể giấu nơi đáy mắt, cho dù nội tâm quay cuồng dậy sóng, anh chỉ có thể đứng yên nhìn nàng, tay nắm chặt để khống chế bản thân không lao đến ôm nàng.

Lời xin lỗi cuối cùng không thể thốt lên, đối với tất cả những gì nàng đã phải chịu đựng, giống như chiếc đinh nhọn đâm thủng lòng bàn tay, khiến cho anh hối hận cả đời.

Đêm dài vô cùng, ở trên lầu vẫn dây dưa không dứt, có một chiếc xe vụt phóng đi, từ cửa kính hé mở phía sau, một hộp quà tao nhã lịch sự màu lam trầm sáng bóng rơi vào không khí, trong nháy mắt nằm lặng im trên đất…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.