Một tuần sau...
Mộng Triết Minh vì chuyện của Mộng thị nên cứ chạy đi chạy lại, sáng ở thành phố, tối lại có mặt tại làng Thạch Bàn. Những đêm ở đó, ông luôn cố gắng để có thể bắt chuyện với Dịch Dao nhưng lần nào cũng thế, cô điều ngoảnh mặt bỏ đi.
- Dao Dao, ăn tối thôi.
Nhược Nhai kiêm vị trí nấu ăn, mỗi ngày cô đều đến chỗ Dịch Dao, nấu ăn cho cô, trò chuyện cùng cô, thậm chí còn ngủ cạnh cô. Thẩm Phù và Tự Bách cũng thế, ba người họ chưa từng rời Dịch Dao nửa bước.
Tại phòng bếp, năm người ngồi quanh chiếc bàn tròn nhỏ, Mộng Triết Minh rất thích cơm do Nhược Nhai nấu, không bởi vì nó ngon miệng mà còn do nó là cơ hội để ông tiếp xúc với con gái mình.
Ngay khi vừa được ông gắp miếng cá, cô đưa mắt nhìn ông, đề nghị: 'Ngày mai tôi muốn đến bệnh viện để hoàn thành một số giấy tờ cho bà, ông có tiện đường không?'
Ngay khi Mộng Triết Minh gật đầu ông ý, bữa cơm tối thanh đạm cũng được dọn xuống. Cô chủ động mang chén đi rửa, Lý Tự Bách liền ngồi kế cạnh. Ban đầu cậu chỉ ngồi đó nhưng lát sau liền bắt chuyện.
- Ngày mai tớ cùng cậu đến bệnh viện có được không?
- Không cần, tớ tự đi được.
- Dù gì thì chuyện đã qua rồi...còn có giấy tờ gì nữa?
Ngưng tay, cô bèn đưa mắt nhìn cậu: 'Thứ mà cậu không biết'.
Sáng hôm sau, ngay khi ghé ngang qua bệnh viện, Mộng Triết Minh để cô lại đó còn phần mình thì vội vàng về thành phố. Ông mở lời muốn đón, nhưng cô lại chối từ, và bảo rằng mình có thể tự về nhà.
Đứng trước cửa bệnh viện, cô chừng chừ giây lát rồi dứt khoát bước vào. Dịch Dao đi băng qua mọi ngỏ ngách, tìm cả giờ đồng hồ vẫn không thấy người cô muốn tìm, đi đến sảnh lớn, ghé ngang qua quầy y tá, cô liền dò hỏi thông tin.
- Cho hỏi Bác sĩ Dương..?
Vị y tá kia liền ngạc nhiên thông báo: 'À, bác sĩ Dương đã đi rồi?'
- Đi rồi?
- Phải, anh ấy được chuyển qua Mĩ rồi. Mà cô đây là người nhà bệnh nhân của bà Mộng Hoàng có phải không? Tiếc thay viện trưởng cũng không ở đây.
Theo lời họ chỉ dẫn, Dịch Dao liền đưa mắt nhìn lên màn hình lớn gắn ở sảnh bệnh viện, tại đó, tivi đưa tin về bệnh viện mới thành lập vào tuần trước, công trình xây dựng đã nhiều năm và đến giờ phút này mới mở cửa chính thức đón bệnh nhân, đó không chỉ là bệnh viện mà còn là nơi chứa hết thảy phúc lợi xã hội - dành cho người có tiền muốn chăm sóc cuộc sống của mình. Người y tá kia nhận thấy Dịch Dao nhìn lên màn hình không chớp mắt nên liền lên tiếng: 'Thật ngưỡng mộ viện trưởng Dân, con trai làm việc ở Mĩ, còn mình thì cũng mở bệnh viện tại thành phố lớn trong nước, không biết ông ấy làm gì có nhiều tiền thế nhỉ?'
- Thật tiếc về trường hợp của bà Mộng Hoàng nhưng sống chết có số có phải không nè?
Giờ đây cô mới nhận ra ngay từ hôm đến viếng bà, Dương Nhất Kiệt đã lập tức bay qua Mĩ. Thấy cha con họ tràn ngập phước đức thế này thật khiến lòng cô đau nhói, gì mà sống chết có số ngay khi cuộc đời này được chạy bởi một hệ điều hành - "nhân quả báo ứng".
Đến tối, cô lội bộ về nhà, chính vì đi chân trần nên mọi người đã đợi cơm tối rất lâu. Tại bữa ăn hôm đó, cô bỗng dưng quay sang Mộng Triết Minh, đưa thêm một lời đề nghị: 'Khi nào chúng ta có thể về thành phố?'
Ngay khi nghe cô hỏi, ông tất nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Ông lập tức phản hồi, chén cơm trước mắt cũng trở nên ngon miệng hơn, mọi gánh nặng trên vai tự dưng cũng nhẹ hẳn ra.
Đêm đó cũng là đêm cuối cùng cô ở lại làng Thạch Bàn. Cô không thể mang theo bà bởi xương cốt bà đã chôn sâu dưới lòng đất lạnh, nhưng chắc rằng bà chưa từng biến mất...theo định nghĩa của cô.
Cũng vào đêm đó, Nhược Nhai, Tự Bách, Thẩm Phù và cô nói chuyện mãi không ngừng, họ tự dưng thấy đêm tàn nhanh hơn bình thường, tự dưng thấy giữ họ và Dịch Dao có khoảng cách quá lớn, họ không biết khi nào có thể gặp lại cô, nhưng họ chắc rằng những tháng ngày cùng cô rông ruổi ngoài ruộng, đi bắt dế, ngồi ở gốc cây đầu làng, cùng gẹo tổ ong, cười cùng nhau, học hành cùng nhau,...tất thảy kỷ niệm tốt đẹp ấy sẽ mãi là điều luôn hiện diện trong ký ức, chứ không thể nào quay lại hay được thực hiện thêm lần nào nữa.