Trên đường đi, Diệp Khinh Chu bắt đầu suy nghĩ một vấn đề, vì sao tổng giám đốc lại có tình cảm với mình?
Vấn đề này hình như là không cần lý do, nhưng xưa nay Diệp Khinh Chu đâu phải là người có thể yên tâm thoải mái tiếp nhận lòng tốt của người khác. Thứ nhất nàng không phải bà con họ hàng với tổng giám đốc, thứ hai chưa từng biếu xén quà lễ, tổng giám đốc lấy lý do gì thích nàng?
Nàng suy nghĩ thật lâu, rốt cục khi Ôn Nhược Hà ngừng xe, người nàng hơi chúi về phía trước, giây phút ấy đột nhiên bừng tỉnh ngộ.
Thì ra tổng giám đốc và nàng tư tưởng lớn gặp nhau!
Nàng đi xem mắt là vì muốn tìm một người đàn ông an toàn, chỉ cần bền lâu chứ không muốn tài giỏi đẹp trai. Xem ra, tổng giám đốc cũng nghĩ như vậy, vì vậy mới có cảm tình với một người không có tí ưu điểm nhưng lại rất an toàn như nàng.
Nàng nhan sắc tầm thường – tuyệt đối sẽ không trêu hoa ghẹo nguyệt, đừng nói chi là lả lơi ong bướm.
Nàng công tác bình thường — tuyệt đối sẽ không ỷ sự nghiệp thành đạt mà áp đảo đàn ông, trở thành gánh nặng tâm lý của bọn họ.
Nàng nhát như chuột — tuyệt đối sẽ không có khả năng phạm tội. Nàng nhất định sẽ là một người vợ tam tòng tứ đức thập giai á.
Đây là nam a xứng với nữ d! Nàng quay nhìn Ôn Nhược Hà, mắt sáng như sao, tổng giám đốc, chúng ta đúng là trời sinh một cặp nha!
“Khinh Chu……”Ôn Nhược Hà xuống xe, đi vòng qua bên này, lịch sự mở cửa, gọi nàng một tiếng, Diệp Khinh Chu kích động nhìn anh, ánh mắt kia thật giống như nhìn thấy một bó tiền bảo hiểm nhân mạng to kếch xù.
Nguyên do là nàng đã tìm được người tốt nhất để lựa, thế giới lớn như vậy, luôn có đồng loại.
Diệp Khinh Chu không phải lần đầu tiên cùng tổng giám đốc ăn cơm, nhưng lại lần đầu tiên được ăn thoải mái như vậy. Cẩn thận ngẫm lại, tổng giám đốc thật sự là một người đàn ông tốt trăm năm khó tìm, tuy thành đôi với nàng có hơi đáng tiếc một chút, giống như là cây phong lan quý cắm lên chỗ gì gì kia, bất quá chính tổng giám đốc đã khăng khăng chọn mình, là người an toàn đệ nhất, nàng có thể lý giải vì sao.
Cẩn thận nghĩ tiếp, thật ra mình cũng có cảm tình với tổng giám đốc, có điều tình cảm này phần nhiều theo kiểu vâng vâng dạ dạ của cấp dưới đối với cấp trên, bất quá nói đi thì nói lại, lúc nàng đi xem mắt đã cho rằng tình cảm không quan trọng rồi.
Nàng luôn tâm niệm rằng không có cảm giác thì sẽ không chấp nhận tình cảm của người khác, vì như vậy sẽ không công bình. Người ta đã bày tỏ hết cảm tình, nếu mình ngay từ đầu đã không có cảm giác, thì luôn luôn sẽ không có cảm giác, nếu nhận thì không phải lừa dối thiên hạ hay sao? Nhưng mà nếu như tổng giám đốc và mình ngay từ đầu đã luôn luôn đồng quan điểm, như vậy thì lại rất công bình.
Diệp Khinh Chu cúi đầu dùng bữa, đây là một nhà hàng Tây phương, trên nguyên tắc không nêm nếm quá nhiều loại gia vị, nàng chẳng những an tâm, ăn cũng rất ngon miệng.
Ăn uống no nê xong, Diệp Khinh Chu đứng dậy đi nhà vệ sinh. Nàng hai mắt nhìn thẳng, bước chân nhẹ nhàng đi về phía trước. Lúc đi qua một loạt những cái bàn kê gần cửa sổ của nhà hàng, giữa mỗi bàn đều được ngăn bởi tấm gỗ có khắc hoa văn rất đặc biệt. Nàng đi gần đến cuối dãy, đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối thoáng xuất hiện một gương mặt quá quen thuộc, làm nàng hoảng hốt tới mức suýt chút nữa tè ra trong quần. Nàng thụt lui lại một bàn trong vô thức, cũng may trong lúc này không có ai, Diệp Khinh Chu liền ngồi xuống, lưng quay lại, tim đập thình thịch.
Nàng nhìn thấy Mai Oánh Oánh, đầu hơi ngẩng lên, khẽ xoay xoay cái ly trong tay, chất lỏng màu hổ phách sóng sánh, ánh đèn làm nổi bật vẻ cao ngạo của nàng ta, trông càng đặc biệt xinh đẹp.
Không phải nàng ta còn đang bệnh viện ở sao? Sao lại có thể đi ra ngoài ăn cơm? Diệp Khinh Chu dựa lưng vào ghế, suy nghĩ rất nhanh, hay là đổi hướng, may mắn vừa rồi nàng lẩn trốn kịp thời, nếu bị Mai nữ vương bắt gặp thì xui xẻo rồi.
Nàng khẽ dịch mông, chuẩn bị dzọt, đột nhiên nghe một giọng nói quen thuộc, âm sắc trong sáng, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Chuyện này, cô biết được bao nhiêu?”
Diệp Khinh Chu sững sờ, nàng chầm chậm quay đầu, lại sợ Mai Oánh Oánh trông thấy mình, bèn lấy tờ thực đơn trên bàn che khuất mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, cố gắng nhìn sang qua khe hở của vách gỗ chạm khắc hoa văn hình rồng. Người kia ngồi quay lưng lại, bờ vai rộng, tóc nâu, áo sơmi trơn màu vàng nhạt, tay trái duỗi ra cầm lấy ly cà phê trên mặt bàn, móng tay gọn gàng sạch sẽ.
Mai Oánh Oánh nói,”Cái gì cần biết tôi đều biết cả.”
“Các người muốn gì?”
“Việc này nghe qua là việc của ba tôi, nhưng anh nên biết, ba tôi luôn chiều theo ý tôi.”Mai Oánh Oánh nhếch miệng,”Nhìn bên ngoài, ông rất bằng lòng anh đấy, ngay cả khi tôi bị bệnh cũng muốn chuyển đến bệnh viện anh đang làm việc. Nhưng mà, Kiều Lạc, tôi không có chút hứng thú với anh, thật không biết cha anh với cha tôi tính toán gì, có điều không ai có quyền quyết định việc của tôi đâu.”
Lời của nàng ta đã xóa tan chút ngờ vực còn sót lại trong lòng Diệp Khinh Chu. Kiều Lạc quả đúng là Kiều Lạc, phút trước vừa ngang tàng nói, nàng sinh ra để ở bên anh, phút sau, anh ta đã dây dưa cùng Mai Oánh Oánh.
Tuy nhiên Diệp Khinh Chu cực lực tự nói với mình, Kiều Lạc là anh trai của nàng, những lời kia của anh ta không thể nào là thật, nên nàng đã nói,”Em không muốn ở bên anh.”
Nàng đã cự tuyệt anh, cũng đã tiếp nhận lời mời của tổng giám đốc, lẽ ra không nên xen vào việc của anh, nhưng đã lỡ nhìn, lỡ nghe rồi, trong lòng hỗn loạn không cách nào ức chế.
Bảy năm qua không gặp, anh có chuyện gì nàng đều không biết. Bởi vì anh ra khỏi cuộc sống của nàng, nên bị xao lãng, có điều xao lãng vĩnh viễn không có nghĩa là quên, chỉ cần anh vừa xuất hiện, nàng đã nhịn không nổi muốn biết rõ mọi chuyện của anh.
Anh bình thản nói,”Kỳ thật tôi cũng không biết là việc này cần hai chúng ta đến giải quyết, chú Mai nghĩ như thế nào, cô nghĩ như thế nào, đều là chuyện của các người, không quan hệ tới tôi.”
Mai Oánh Oánh là người cao ngạo, thường gây sự và khinh bỉ tất cả mọi người, nhưng với Kiều Lạc lại không hề chiếm đến một điểm thượng phong. Kiêu ngạo chỉ có thể dựa vào ngôn ngữ, hành động và biểu hiện bên ngoài của nàng ta, còn Kiều Lạc thì khí phách là từ bên trong toát ra, hiện rõ trong thần sắc của anh.
“Vậy là tốt nhất.”Mai Oánh Oánh trả lời,”Còn nữa, tôi phải nói rõ một điểm này, vị trí nữ chủ nhân bệnh viện của Kiều gia, đối với tôi không có chút hấp dẫn.”
“Tôi biết.”Kiều Lạc nhếch miệng,”Cho tới bây giờ, vị trí ấy là của mẹ tôi.”
Mai Oánh Oánh sắc mặt lập tức thay đổi, thoáng xấu hổ, lời của anh ta, tựa hồ muốn nói cô muốn làm cũng chưa chắc được. Từ lúc biết được cái chuyện kia, nàng vẫn cho là mình chiếm thượng phong, Kiều Lạc là kẻ cầu cạnh dù không khúm núm ít ra cũng nên ngoan ngoãn nghe nàng. Ở bệnh viện, nàng tìm đủ mọi cách làm khó dễ anh ta, nhưng vẫn không chiếm được chút tiện nghi nào, mãi về sau, nàng mới phát hiện, Kiều Lạc không phải là người dễ bị áp bức, mặc dù bệnh viện của anh ta sống hay chết đều phụ thuộc vào một câu nói của cha nàng, anh ta cũng sẽ không cúi đầu, ngạo khí của anh thực làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Diệp Khinh Chu nghe không hiểu lắm, có điều chợt cảm thấy câu nói trước kia của mẹ nàng “Không được ở chung với Kiều Lạc.”dường như có chút quan hệ với chuyện này. Nàng cắn nhẹ môi, việc lớn như vậy, Kiều Lạc lại không hề cho nàng biết. Tim nàng chợt nhói lên, đột nhiên cảm thấy nàng và Kiều Lạc dẫu khác nhau một trời một vực cũng có chỗ tương đồng, đó là cả hai đều không thích đem việc của mình nói cho người khác biết, Kiều Lạc là do tự tin mình có thể tự giải quyết, còn nàng là do sợ mang phiền toái đến cho người.
“Tiểu thư …”
“ Oái???”Diệp Khinh Chu hết hồn, quay đầu, thấy nụ cười lịch sự của nhân viên phục vụ
“Cô cần xem thực đơn ạ?”Cô gái chỉ menu đang che mặt nàng có ý hỏi.
“Không …không có……”Diệp Khinh Chu vội vứt menu xuống, đứng lên, luống cuống xin lỗi,”Tôi đi ngang qua đây, chỉ muốn ngồi tí thôi, …ơ … thật ra tôi muốn đi WC……”Nàng vội nhảy ra khỏi chỗ, lùi vài bước, lại nhìn thấy hai mắt nhíu lại của Kiều Lạc, bắt đầu quýnh lên.
“Diệp Khinh Chu?!”Từ phía sau truyền đến giọng sắc bén như dao của Mai Oánh Oánh, nàng sợ tới mức vai tự nhiên thẳng đứng, máy móc quay đầu, miệng méo xệch “Mai Oánh … Oánh Oánh ơ … sao trùng hợp vậy?”
Nhưng Mai Oánh Oánh lại không nhìn nàng, mắt của nàng ta ngó sang bên trái nhìn về phía sau của Diệp Khinh Chu, la một tiếng,”Anh họ?”
Diệp Khinh Chu đã hoàn toàn hóa đá.