Thuyền Tới Đầu Cầu Tự Nhiên Thẳng

Chương 25




Diệp Khinh Chu cúi đầu nói nhỏ “Sao lại giao cho tôi việc này ……”

“Việc của công ty mà thôi, không có lý do gì.”Ôn Nhược Hà tùy ý nói, nhưng khi nhìn dáng điệu của nàng, anh nhịn không được lại thêm một câu,”Đúng rồi, em họ của tôi cũng đang công tác ở Phi Nhã Điền Sản.”

Khóe miệng Diệp Khinh Chu khẽ giật giật, thật quá trùng hợp, khoa chính quy ngành kiến trúc trường nàng phải học năm năm, Mai Oánh Oánh tốt nghiệp muộn hơn nàng một năm, khi đó các nàng đã sớm không có liên lạc, mà Xương Mậu Điền Sản cũng đổi tên thành Phi Nhã Điền Sản, Mai Oánh Oánh lại làm ở đây, thật không thể ngờ được.

Thấy nàng không nói lời nào, Ôn Nhược Hà không biết nàng đang suy nghĩ gì, anh ta và nhà em họ thực ra cũng gần gũi lắm, lần trước biết nàng là bạn học của em họ mình, cũng là do nàng nói, sau đó lúc anh theo mẹ đi bệnh viện thăm Mai Oánh Oánh, nhắc tới tên Diệp Khinh Chu, Oánh Oanh chỉ nói sơ qua, là một người bạn học mà thôi.

Diệp Khinh Chu liếm môi khô khốc, tuy nàng là người lòng dạ rộng rãi, nhưng trong lòng người tốt cũng phải có chút vướng mắc, điểm vường mắc này dù rất nhỏ, cũng không thể vượt qua nổi,”Tổng giám đốc, tôi không thể nhận việc này.”

Ôn Nhược Hà sững sờ, tựa hồ không tin vào những lời mình vừa nghe thấy, tuy anh mới biết Diệp Khinh Chu, nhưng dựa vào biểu hiện hàng ngày, nàng rõ ràng không phải loại người nhác việc, cho nên nhất định là có nguyên nhân,”Tại sao?”

Diệp Khinh Chu ngẩng đầu,”Bởi vì tôi không thể làm, làm không nổi.”

Ôn Nhược Hà tuy giật mình, nhưng lại tưởng thói tự ti của nàng tái phát, nói tiếp,”Đừng lo, nhất định cô sẽ làm tốt mà.”

Diệp Khinh Chu lắc đầu, nói một cách rất thật,”Tổng giám đốc, chỉ có riêng việc này, quả thật tôi không làm được.”

Ôn Nhược Hà sững sờ, anh chưa bao giờ thấy vẻ kiên quyết như vậy trong ánh mắt nàng, kiên quyết lại có pha lẫn tia hi vọng, nàng cắn chặt môi, nắm chặt tay, tựa hồ thật cùng đường mới mở miệng từ chối,

“Đã như vậy……”Anh vốn không thích gây khó xử cho người khác,”thôi để cho Âu Dương làm vậy.”

“Đừng!”Diệp Khinh Chu vội nói,”Ngàn vạn lần đừng giao cho Âu Dương làm!”Nàng không làm, bởi vì không thể quảng cáo cho công ty của Triệu Phi Nhã, không cho Âu Dương làm là bởi vì Âu Dương cũng biết rõ chuyện của nhà nàng, để nàng ta ôm một bụng bực bội đó đi làm, nhất định sẽ quậy tung lên, căn cứ theo tính tình của nàng ta nhất định sẽ gây ra chuyện, khi đó chẳng những nàng bị tai họa, danh tiếng của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng, vậy cũng không tốt.

“Chuyện gì nữa?”Ôn Nhược Hà hoàn toàn mờ mịt, cô ta không làm, lại còn không cho Âu Dương làm.

“Cái này……”Diệp Khinh Chu xoắn hai tay, có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng không biết có nên nói thật ra hay không.

Cho tới giờ Ôn Nhược Hà vẫn ôm một bụng nghi hoặc đối với nàng, không hiểu sao nàng lại làm việc cần mẫn như vậy, không hiểu sao nàng nhát gan như vậy, không hiểu sao nàng thường có những ý nghĩ kỳ quặc như vậy, nhất là hôm nay vì cái gì lại từ chối công tác được giao một cách khó hiểu như vậy?

“Thật ra, tôi không phải là người không biết thông cảm, nếu cô có gì khó xử cứ việc nói.”

Diệp Khinh Chu mở to mắt nhìn anh, anh vẫn luôn mỉm cười như vậy, thỉnh thoảng có quát mắng đối với những viên chức không biết chịu trách nhiệm về công việc của mình, còn lại phần lớn vẫn là một người cực kỳ hòa nhã dễ chịu, nhất thời nàng nghĩ, tổng giám đốc xác thực là một người tốt, những suy nghĩ kia của nàng, không ai có thể hiểu được, có điều tuy tổng giám đốc cũng không thể thấu hiểu, nhưng lại có thể chấp nhận, chỉ đơn giản tiếp nhận, khiến cho nàng rất thỏa mãn. Những lời nói tuy tùy ý vừa rồi của anh, lại khiến cho nàng cảm thấy thật ấm áp, nàng do dự một chút rồi mở miệng,”Tổng giám đốc, công ty Phi Nhã Điền Sản …đã từng thuộc về gia đình của tôi.”

Tuy tự nguyện nói cho Ôn Nhược Hà lý do nàng không muốn tiếp nhận công việc này, nhưng nàng vẫn giấu bớt một số chuyện không thể nói,”Phi Nhã Điền Sản trước kia chính là Xương Mậu Điền Sản, là cơ nghiệp do cha tôi một tay dựng lên, Triệu Phi Nhã là thư ký của ông, mười bảy năm trước vì bà ta mà cha mẹ tôi ly hôn, tôi đi theo mẹ, sau đó, …… Từ sau khi cha tôi qua đời, Xương Mậu Điền Sản trở thành Phi Nhã Điền Sản……”

Ôn Nhược Hà vừa nghe lời này, lập tức ngây người, trong óc của anh bỗng lóe ra hình ảnh một cô gái tuổi đôi mươi đang cúi người, mái tóc dài mềm mại rủ xuống che nửa mặt, trong đôi con ngươi của nàng lấp lánh một giọt nước trong vắt, giọng nàng nghẹn ngào,”Bác Ôn, cháu van xin bác……”

Người đàn ông ngũ tuần trước mặt nàng là một trong bốn cổ đông lớn nhất của Xương Mậu Điền Sản, cũng là cha của Ôn Nhược Hà. Khi đó anh còn đang du học nước ngoài về ngành truyền thông, về nước nghỉ hè, cùng bạn bè đã lâu không gặp đi ăn tối, đương nhiên không tránh khỏi uống nhiều rượu, lúc về nhà đã hơi tây tây, có nhìn thấy cô bé này trong phòng khách, có điều cũng chỉ liếc qua một cái.

Cha anh nói,”Công ty trong tay cô, chỉ có một con đường chết, tôi không thể hợp tác với cô được “

Lúc đó tuy anh đã hơi choáng váng, nhưng vẫn thấy được một giọt lệ từ mắt của nàng rơi xuống, phản chiếu lại ánh đèn thành một vệt sáng mờ nhạt, đầu nàng càng cúi thấp hơn,”Vậy cháu xin phép, chào bác.”Nàng cúi đầu đi ra ngoài, thoáng chạm vào bả vai Ôn Nhược Hà đang đứng sững, nàng ngẩng đầu, gương mặt đầy nước mắt, kinh hoảng chạy đi.

Cha anh nói, đây là chủ mới của Xương Mậu Điền Sản, là một đứa trẻ chưa ráo máu đầu, làm sao có thể kinh doanh nổi công ty. Ngược lại, kẻ thứ ba phá hại hạnh phúc gia đình nàng, lại có tay trong thu mua cổ phần, hiện tại đã nhảy lên thành đại cổ đông. Nàng nhắm không giữ nổi công ty của cha, nên hy vọng ông hợp tác với nàng.

Ôn Nhược Hà đang mơ mơ màng màng, nghe cũng không rõ lắm.

Về sau nghe nói Xương Mậu Điền Sản quả nhiên thay đổi chủ, cha của anh sức khỏe yếu, cũng bán cổ phần đi, ở nhà dưỡng sức, những chuyện từ đó về sau, cũng chẳng quan hệ gì tới nhà anh nữa.

Đối với Ôn Nhược Hà, điều này bất quá chỉ là một đoạn ký ức mơ hồ đã quên, hôm nay bất ngờ quay trở lại, anh nhìn Diệp Khinh Chu đang cúi đầu, bây giờ mới hiểu được vì sao mình cảm thấy nàng có vẻ quen quen, thì ra là như vậy.

Nhớ lại chuyện này, Ôn Nhược Hà hiểu ra được một số điều trước đây anh không rõ, đồng thời lại gia tăng thêm một ít nghi vấn mới, anh bắt đầu hiểu được vì sao nàng nhút nhát, cùng lúc lại nghi ngờ, năm đó nàng sang hết cổ phần của cha, nhất định đã thu về một gia tài lớn, nàng nhát gan như vậy, đi làm việc lúc nào cũng sợ bị khai trừ, lẽ ra đã có thể ngồi không mà hưởng thụ, không phải sẽ sẽ bớt đi những lo lắng này sao?

Đương nhiên anh cũng không nói ra thắc mắc này, chuyện đã xưa rồi nhắc lại cũng không có ý nghĩa gì, huống hồ anh tự tin mình sẽ tìm được câu trả lời, vì vậy anh nói,”Thì ra là vậy……”

Diệp Khinh Chu vốn cho rằng mình giải thích rất hàm hồ - gặp phải Kiều Lạc thì đừng hòng được chấp nhận -, tuy nhiên Ôn Nhược Hà lại tỏ ra đã hiểu, nàng thở phào nhẹ nhõm,”Tổng giám đốc, thật … thật xin lỗi……”

Ôn Nhược Hà đứng lên, cầm tập văn kiện trong tay nàng đặt trên bàn, cười nói,”Cô xin lỗi cái gì chứ? Là tại tôi không biết gì tự mình quyết định,…… Cô không làm, Âu Dương cũng không làm, vậy để Lệ Na làm là xong.”

“Tổng giám đốc……”Diệp Khinh Chu lập tức mắt long lanh,”Anh thật là tốt……”

Ôn Nhược Hà không nhớ rõ đây là lần thứ mấy nghe nàng khen mình như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười xấu hổ, cảm giác như mình cổ ý lừa gạt nàng, giả vờ là người tốt, cố ý lừa gạt cho nàng cảm động,”…… Không có gì.”Kỳ thật chính anh cũng biết, anh tựa hồ rất khó nổi giận hoặc chỉ trích đối với người như Diệp Khinh Chu, bởi vì trước khi anh nổi giận, nàng đã bắt đầu sám hối, vì vậy bất tri bất giác tự nhiên khoan nhượng hơn với nàng.

Mặc dù anh đã nhanh chóng xử lý xong việc này, lòng Diệp Khinh Chu vẫn lo sợ bất an, khẽ hỏi,”Mai Oánh Oánh đã xuất viện rồi sao ạ?”Từ sau khi cái vụ hôm trước xảy ra, nàng cũng không tới viện nữa, mà sự bất hòa giữa Kiều ác ma và Mai nữ vương, hơn nữa nàng đang có chiến tranh lạnh với Kiều Lạc, nên lại càng không rõ tình hình của Mai Oánh Oánh như thế nào, hôm nay nhắc đến nàng ta, Diệp Khinh Chu cảm thấy hiếu kỳ.

“À…..”Ôn Nhược Hà nhíu mày, có phần áy náy,”tôi cũng không rõ, hình như là chưa……”

“Không rõ à, tốt lắm!”Diệp Khinh Chu vui mừng lộ rõ trên nét mặt, lập tức thốt lên, không rõ chứng tỏ bọn họ không gặp gỡ, không gặp gỡ tức đã không nói chuyện gì hết.

Ôn Nhược Hà kinh ngạc,”Cái gì tốt?”

Diệp Khinh Chu tái mặt, vội vàng giải thích,”Ý tôi là, anh không biết rõ …… thật là tiếc a!”

Ôn Nhược Hà dường như thấy mình lâu rồi không đi thăm em họ, có vẻ như quá bất cận nhân tình, vì vậy lập tức quyết định đền bù sai sót ấy, sẵn tiện lôi kéo luôn Diệp Khinh Chu vào “hôm nay tan sở chúng ta cùng đi thăm cô ấy vậy.”

“……”Diệp Khinh Chu lập tức lệ chảy đầy mặt, tổng giám đốc, thật sự tôi không tiếc chút nào đâu a.

Vừa đến giờ tan sở, Ôn Nhược Hà từ văn phòng bước ra, thấy Diệp Khinh Chu đang cúi đầu giả vờ bận rộn gọi một tiếng,”Khinh Chu, tôi đi lấy xe, cô chờ một lát hãy đi xuống nhé.”Anh nói xong, thản nhiên đi ra cửa chính, để lại một mình nàng đối mặt với những cặp mắt sáng rực của toàn bộ nhân viên trong văn phòng,

“Diệp Khinh Chu, tổng giám đốc bảo cậu làm cái gì?”Người thứ nhất xông lại chính là Dương Dương, đôi con mắt sáng trưng như đèn pha

Lệ Na lập tức mò xuống nói thêm,”Hôm nay tổng giám đốc kêu cậu đi vào văn phòng có phải là nói chuyện hẹn hò tối nay không?”

“Không phải……”Diệp Khinh Chu đỏ mặt giải thích,”Không phải……”

“Vậy thì là cái gì?”Mọi người cùng quát lên.

Âu Dương lập tức đứng lên, mặt kéo Diệp Khinh Chu mặt đã cắt không còn chút máu ra, lườm những người khác,”Có thì sao, tự quan tâm tới việc riêng của mấy người đi!”

Mọi người bĩu môi, nói không ra lời, đầy mất mặt tản đi, Diệp Khinh Chu vội vàng giải thích với Âu Dương,”Âu Dương, thật không phải đâu, là tổng giám đốc muốn mình cùng anh ấy đi……”

Âu Dương khoác tay lên vai nàng,”Cái thời khắc tốt đẹp mình chờ đợi bấy lâu nay rốt cục đã tới rồi, xem ra mình không nhìn nhầm cậu! “Nói xong còn nhìn nàng bằng ánh mắt ý nhị sâu xa, rồi cầm giỏ xách đi khỏi văn phòng.

Hẹn hò với tổng giám đốc? Diệp Khinh Chu khẽ nhăn miệng, thỏ đế nhà nàng có gan làm chuyện động trời ấy sao?

Đến bệnh viện, khoảng 6 giờ, vừa xuống xe, Ôn Nhược Hà nói,”Thăm bệnh xong cùng đi ăn tối với tôi nhé.”Anh vừa nói xong, lập tức đổi giọng,”A, đúng rồi, cô không có chuyện gì khác chứ?”

“Chuyện gì khác?”Diệp Khinh Chu ngạc nhiên.

Ôn Nhược Hà trêu chọc,”Đợt trước không phải cô đã đi xem mắt sao, …… hẳn là dạo này bận rộn lắm?”

“Đã không liên lạc nữa ……”Diệp Khinh Chu nói nhỏ. Hôm trước, Âu Dương đã tóm lấy điện thoại di động của nàng xóa sạch số của người “trúng tuyển”, đối tượng gọi tới lần nào cũng do Âu Dương giành trả lời, tóm lại một câu, kế hoạch xem mắt đã hoàn toàn thất bại.

“Thế à ……”Ôn Nhược Hà gật đầu, nhướng mày cười cười,”vậy thì đi ăn với tôi được rồi.”

“Vâng……”Diệp Khinh Chu ủ rũ gật đầu, ăn cơm cùng tổng giám đốc, dạ dày nàng còn có thể tiêu hóa sao?

Đứng trước cửa phòng bệnh, Ôn Nhược Hà đang muốn gõ cửa, đột nhiên nghe tiếng nói từ bên trong, giọng lanh lảnh, đúng là Mai Oánh Oánh.

“… Anh cảm thấy hai ta có thể sao …”

Ngoài cửa cả Ôn Nhược Hà và Diệp Khinh Chu đều sửng sốt, có điều anh không ngừng tay, gõ nhẹ cửa rồi đẩy ra. Trong phòng bệnh chỉ có hai người.

Mai Oánh Oánh và Kiều Lạc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.