Cuối cùng cũng tới bình minh, Diệp Khinh Chu nhanh chóng nhảy khỏi giường, bắt đầu chuẩn bị đi làm, Kiều Lạc mơ màng mở mắt ra, liếc nhìn qua cái đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, mới 6h 30′
“Không phải 9h30′ cô mới phải đi làm sao?”
“Đúng vậy!”Diệp Khinh Chu trả lời.
“Chẳng phải thời gian tới công ty của cô chỉ mất 10 phút thôi sao?”
“Đúng vậy!”
“Vậy cô dậy sớm như thế làm cái gì hả?”Kiều Lạc vùng ngồi dậy, vẻ mặt đầy tức giận, giống như một con sư tử bị người khác túm bờm.
Diệp Khinh Chu bị anh hét váng một tiếng, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, nàng đã quên mất tiêu, Kiều Lạc có bệnh hay nổi khùng lúc rời giường, nhất định phải để anh ta ngủ yên cho tới lúc tự tỉnh, nhược bằng bị người khác đánh thức, sẽ y như bây giờ…
“Nói mau!”Một tay anh túm lấy Diệp Khinh Chu, trông dáng vẻ như muốn nuốt sống nàng tới nơi: “Cô dậy sớm như thế để làm cái gì hả?”
Diệp Khinh Chu run rẩy đáp: “Sáng dậy sớm tập thể dục, hơn nữa để phòng ngừa những tình huống bất thường, ví dụ như sáng dậy đột nhiên phát hiện ra nước đã hết, hoặc tất cả mọi thứ trong tủ lạnh để hư thối cả, hoặc không thì kiểu như không tìm thấy chìa khóa, bị kẹt xe v.v.”
Mỗi khi nàng nói ra một lý do, mặt Kiều Lạc lại càng đen thêm một phần: “Vậy hôm nay thì có chuyện gì?”
Diệp Khinh Chu nuốt nuốt nước bọt, run run giơ ngón trỏ lên sẽ chỉ vào anh: “Hoặc là … anh nổi giận.”
Kiều Lạc vung mạnh tay, đẩy Diệp Khinh Chu ngã lăn ra đất: “Tốt lắm, nếu hôm nay cô không gặp phải tất cả những chuyện này, nhất định cô phải chết!”Sau đó anh vò sơ mớ tóc ngắn trên trán, đeo kính, đi ra khỏi phòng.
Diệp Khinh Chu lệ rớt đầy mặt, ác mộng, ác mộng suốt bảy năm trời của nàng cuối cùng đã trở lại rồi!
Cứu Diệp Khinh Chu thoát khỏi tay anh chính là một cuộc điện thoại gọi tới từ bệnh viện, nói rằng có một người bệnh mới chuyển viện tới, yêu cầu Kiều Lạc nhanh tới bệnh viện, anh vừa cài cúc áo sơ mi vừa không quên lườm Diệp Khinh Chu, căn cứ vào sự hiểu biết của nàng đối với anh, cái trạng thái hầm hầm đó nhất định phải duy trì hết buổi sáng nay, nàng không khỏi thầm cầu nguyện cho người bệnh mới chuyển viện tới sáng nay.
Ngay sau khi Kiều Lạc vừa ra khỏi cửa, Diệp Khinh Chu cũng nhanh chóng tiếp bước, nhưng vừa mới đóng sầm cửa lại đã vội vàng cầm chìa khóa mở cửa ra xem khí than đã đóng lại chưa, lúc xuống dưới cầu thang lại có cảm giác cửa chưa khóa, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần,lúc Diệp Khinh Chu ra khỏi chung cư đã là tám giờ.
Theo thường lệ Diệp Khinh Chu rẽ vào một cửa hàng bánh ngọt ở dọc đường, mua cho Tiêu Hà một cái bánh mỳ nhân đậu đỏ, sau đó mới thẳng tới công ty. Vừa quẹt thẻ vào cửa, nguyên chú bảo vệ còn đang ngái ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng “Tách”thanh thúy này, lập tức mở mắt ra, kích động đẩy cửa sổ ra chào Diệp Khinh Chu: “Trời ơi, trừ cô ra còn ai đi làm sớm như vậy chứ, nghe nói cô nằm viện mà, sao đã đi làm sớm như vậy?”
Diệp Khinh Chu trò chuyện vài câu với chú ấy, vào thang mái, tới phòng thiết kế, quẹt thẻ vào cửa, văn phòng hoàn toàn vắng vẻ, điều hòa cũng chưa bật, cửa sổ vẫn đóng chặt, nóng vô cùng, Diệp Khinh Chu đặt túi xuống bàn, nhìn quanh bốn phía, quả nhiên vô cùng lộn xộn, đã nói thiếu nàng là không thể được mà.
Đầu tiên nàng mở cửa sổ, bật điều hòa, để cho không khí thông thoáng lùa vào phòng, sau đó mới bắt đầu tưới nước cho tất cả những bồn cây trang trí trong văn phòng, cây xanh là thiết bị tinh lọc không khí tốt nhất, sau đó bắt đầu dọn dẹp tới những bản photocopy thừa vứt bừa bãi bên máy photocopy và máy in, cuối cùng tới phòng trà pha một ly bột ngũ cốc rồi bỏ sẵn vào trong tủ lạnh, Lệ Na thích nhất là uống bột ngũ cốc đông thành đá.
Luôn chân luôn tay xong những việc này, đã tới chín giờ 15 phút, Diệp Khinh Chu nhìn văn phòng sạch sẽ, cảm giác tự hào vui vẻ chầm chậm tràn từ trong lòng ra bao phủ khắp người nàng.
Cuộc đời này mới tươi đẹp làm sao chứ.
“Kia…”Đột nhiên có một thanh âm từ ngoài cửa truyền vào, Diệp Khinh Chu lập tức nở một nụ cười tươi rói nhất để chào đón những đồng nghiệp thân yêu của mình: “Mình đã đi làm lại rồi đây.”
Có điều người đang đứng ngoài cửa không phải đồng nghiệp của nàng, mà là một người đàn ông chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhìn qua có chút quen mắt, nhưng nhìn kỹ lại cũng không phải người quen biết của nàng, có lẽ là đã từng gặp qua trên đường, ở trong cùng một thành phố, nói nhỏ cũng không nhỏ, nói lớn cũng không lớn. Mặt mày sáng sủa, ngũ quan thanh tú, mặc một áo Polo cổ chữ V màu vàng nhạt, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh, mặt hàm chứa nét cười, ngoại trừ việc không có kính mắt, thì cảm giác giống y hệt với lúc Kiều Lạc giả bộ làm người tốt, Diệp Khinh Chu thoáng sững người một cái, cảm giác như bị sét đánh giữa ban ngày, đánh thẳng vào đỉnh đầu của nàng, ngay lập tức ngoài cháy trong hồ đặc: “Ngài chính là … tổng giám đốc … mới tới?”
Người đàn ông kia liếc nàng một cái, lại nhìn thoáng qua văn phòng sạch sẽ thoáng mát, liền hỏi: “Cô là người dọn vệ sinh ở đây sao?”
“…”Diệp Khinh Chu vội vàng liếm liếm cặp môi khô khốc, giơ tay lên vuốt thẳng lại tóc mai, lại kéo phẳng lại chân váy, rồi cúi đầu đáp với vẻ rất khẩn trương: “Không phải ạ… tôi chính là cái người nghỉ ốm tên là Diệp Khinh Chu kia ạ.”
“Cô là Diệp Khinh Chu sao? A, tôi là tổng giám đốc mới tới, tên tôi là Ôn Nhược Hà.”
Người đàn ông kia có vẻ hơi giật mình nhìn nàng, có vẻ khó tin, cô gái tên Diệp Khinh Chu kia không phải phụ trách thiết kế hay sao, chẳng lẽ anh lại nhớ lầm: “Cô xuất viện rồi sao? Sao không ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, lại tới đây làm những việc này…”Anh chỉ chỉ khắp nơi, quả thực không biết nên gom những việc vặt vãnh mà Diệp Khinh Chu vừa làm kia vào loại công việc gì, cuối cùng đành nói một câu rất nhẹ nhàng: “Cô quả là chịu khó.”
Diệp Khinh Chu ngẩng đầu nhìn anh, đôi lông mày cong cong, hai mắt ẩn chứa nét cười, khóe miệng hơi nhếch lên kiêu hãnh, ngữ điệu ôn hòa, vì sao? vì sao mà những lời nói nhẹ nhàng như vậy, tới tai nàng lại giống hệt như những âm thanh từ địa ngục vọng lại, anh ta đúng là phiên bản của Kiều Lạc! Phiên bản?! Vậy kế tiếp anh ta sẽ làm cái gì? Sẽ nói cái gì? Diệp Khinh Chu lập tức tự rơi vào huyễn mộng do mình tưởng tượng ra “Tuy cô làm nhiều việc như vậy, nhưng cũng không thể miễn xử phạt cái tội tạm rời bỏ cương vị công tác, cô đừng mơ tới việc nịnh nọt ta, nịnh nọt đồng nghiệp, tranh thủ sự đồng tình!”
Nghĩ tới đây, hai chân Diệp Khinh Chu lập tức mềm nhũn, hai mắt lưng tròng: “Tổng, tổng giám đốc, xin ngài đừng đuổi việc tôi…”
Ôn Nhược Hà có vẻ nghi hoặc khi chứng kiến sự thay đổi thất thường của nàng, đột nhiên lại nghe nàng nói ra một câu không đầu không cuối như vậy, anh càng hoàn toàn mờ mịt: “Diệp Khinh Chu, cô nói vậy nghĩa là sao?”
Diệp Khinh Chu lau vội nước mắt, hai tay xoắn vào nhau, cố gắng sử chiêu thứ hai: “Tổng giám đốc đại nhân, thân thể của tôi rất mạnh khỏe, mặc dù không còn ruột thừa, nhưng tôi vẫn còn một trái tim nhất mực chân thành, tôi nhiệt tình yêu thương công ty, nhiệt thành yêu thương công việc này, nơi đây chính là bến đỗ của đời tôi, ngài chính là ngọn đèn đích để tôi luôn hướng tới.”
Ôn Nhược Hà cảm thấy hơi khô cổ, nhìn người nào đó mắt mũi ròng ròng, vội vàng lau mồ hôi nói: “Diệp, Diệp tiểu thư, không biết cô nghĩ lầm điều gì chăng?”Anh lập tức sửa lại xưng hô đối với Diệp Khinh Chu, vội vàng làm rõ quan hệ, trước khi được điều tới đây, tổng giám đốc trước vẫn cực lực tán dương Diệp Khinh Chu với anh, lúc đã được điều tới đây rồi, thỉnh thoảng lại nghe nhân viên dưới quyền thì thào nói chuyện với nhau rằng vì sao Diệp Khinh Chu vẫn chưa chịu đi làm. Trong đầu anh vẫn tràn đầy sự tò mò đối với nàng, rốt cuộc người này là một người như thế nào, mà có thể khiến cho cả cấp trên và cấp dưới đều yêu mến như vậy. Cho nên vừa nghe nàng nói rằng mình là Diệp Khinh Chu, anh đột nhiên không tự chủ lại gọi thẳng tên nàng một cách gần gũi, nhưng xét theo tình thế hiện giờ … có khi không nên xưng hô một cách thân cận như vậy thì tốt hơn.
“Tổng giám đốc …”Diệp Khinh Chu ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn anh: “Chỉ cần không đuổi việc tôi, tất cả suy nghĩ của tôi đều sai cả.”
Ôn Nhược Hà hoàn toàn mờ mịt, cố gắng nhớ lại xem mình đã nói những gì, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: “Ừm, rốt cuộc là ai muốn đuổi việc cô?”
Diệp Khinh Chu sững sờ, hơi lúc lắc đầu nhìn lại người trước mặt, vẫn là bộ dáng ôn hòa, tựa hồ như không còn chút nhân cách khác lạ nào bị tiềm ẩn bên trong, nàng nuốt nuốt nước bọt, chẳng lẽ vị tổng giám đốc này chính là người đàn ông ôn nhu trong truyền thuyết, chứ không phải kẻ âm hiểm giả nhân giả nghĩa chăng? Nàng ngẩn người ra kinh ngạc, sau đó mới đáp lại một cách thật thà: “Chắc là.. tôi nghĩ lầm rồi.”
Ôn Nhược Hà thở phào một hơi, mới cười nói: “Không sao cả, về sau bất quá mọi người cùng thay đổi, nhất là những người làm thiết kế như bọn ta, thỉnh thoảng có những suy nghĩ tân kỳ cũng không phải chuyện gì xấu.”
Cách nói năng của anh quá ôn hòa, quả thực Diệp Khinh Chu không thể tin vào mắt mình, nàng nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc đại nhân, hận không thể tìm ra nửa điểm gian trá trong vẻ tươi cười của anh, đáng tiếc, … thất bại “Tổng giám đốc, ngài, ngài đúng là người tốt!”Thật cảm động nha, Diệp Khinh Chu cảm giác mình đã gặp được người tốt đứng thứ tư trong đời.
Ôn Nhược Hà có vẻ ngượng ngùng khi thấy Diệp Khinh Chu nịnh nọt có phần quá thổi phồng như thế, cười nhẹ một cái nói: “Ngược lại thì có, cô vẫn chịu khó như vậy sao?”
Diệp Khinh Chu đáp một cách rất thật: “Vì công ty hiến thân, vì đồng nghiệp phục vụ!”
“…”Ôn Nhược Hà sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười: “Ha ha, Khinh Chu, suy nghĩ của cô thật sâu xa.”Anh vừa nói vừa định đi về phòng mình, Diệp Khinh Chu đã giữa lại: “Tổng, tổng giám đốc, ngài có thích thuốc lá nổi tiếng không ạ?”Tổng giám đốc là người tốt, nhưng không có nghĩa là nàng không cần biếu xén, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm0, mục tiêu lớn nhất đời này của Diệp Khinh Chu chính là khiến cho thủ trưởng nương tay, đồng nghiệp mềm lòng.
“Tôi không hút thuốc lá!”Ôn Nhược Hà trả lời, thật không biết vì sao tư duy của cô nhân viên này lại kỳ lạ như thế!
“Vậy ngài có thích rượu nổi tiếng không?”Diệp Khinh Chu vẫn tiếp tục hỏi
Ôn Nhược Hà lắc đầu: “Tôi cũng không uống rượu.”
“Vậy ngài thích các tác phẩm nổi tiếng sao?”Diệp Khinh Chu nhíu mày, không hút thuốc lá, cũng không uống rượu, xem chừng vị thủ trưởng này có vẻ khó thu phục nha.
Rốt cuộc Ôn Nhược Hà không nhịn nổi phải mở miệng: “Kỳ thật, tôi không quan tâm tới những thứ đó”Anh vừa nói vừa cười một cách áy náy: “Bây giờ đã sắp tới giờ làm việc, có lẽ chúng ta không nên nói chuyện phiếm nữa được không?”Vừa nói vừa đẩy cửa phòng, Diệp Khinh Chu đứng sững lại trước cửa, chẳng lẽ … tổng giám đốc chính là người đàn ông không không chịu ảnh hưởng của những thứ tiền bạc sa hoa trong truyền thuyết?