Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Thiên hồ!”
Địch Tú nghe vậy, vội vàng vọt tới cửa phòng ngủ, đẩy cửa phòng ra, trong phòng đã không còn một bóng người. Hắn tâm sinh kinh hoàng, nhìn khắp mọi nơi. Lại thấy cửa sổ không bị di chuyển, nhưng người đã biến mất không dấu vết.
Minh Sương Thần thấy thế, nhíu mày nói với Úy Trì Tư Nghiễm: “Lần này lại diễn trò gì đây?!”
Úy Trì Tư Nghiễm chau mày, lắc lắc đầu.
Mai Tử Thất thấy hắn như thế, nhíu mày trầm tư.
Lúc này, Địch Tú mở miệng, run giọng nói: “Thiên hồ chọn chủ……”
Úy Trì Tư Nghiễm cả kinh, bắt bả vai Địch Tú, lạnh lùng nói: “Ngươi nói cái gì?”
Địch Tú ngước mắt nhìn hắn, nói: “Thiên hồ chọn Minh Nguyệt làm chủ nhân.”
“Không có khả năng!” Úy Trì Tư Nghiễm đẩy hắn ra, cả giận nói, “Chủ nhân của nó không do nó định!”
Mai Tử Thất Một bên cạnh nghe được lời này, thoáng suy nghĩ, nói: “Xem ra là có liên quan với việc giải phong ấn ‘Trấn hồ’…… A Tú, ngươi còn biết điều gì?”
Địch Tú lấy lại bình tĩnh, mới đưa việc mình đưa ra ước nguyện với thiên hồ, tâm trí bị phong, cho đến chuyện đêm trước hôn lễ nói đơn giản cho mọi người nghe. Minh Sương Thần cùng Mai Tử Thất nghe xong đều là vẻ mặt ngưng trọng, im lặng không nói. Úy Trì Tư Nghiễm lại giận không thể át, lớn tiếng mắng: “Vô liêm sỉ! Ta cứ nghĩ là ngươi đã giết nghiệt súc kia, không ngờ ngươi vẫn giữ lại nó trên đời!”
Lời này vừa nói ra, không chỉ có là Địch Tú, ngay cả Minh Sương Thần cùng Mai Tử Thất đều kinh ngạc không thôi.
Úy Trì Tư Nghiễm căm tức nhìn Địch Tú, nói: “Nữ nhi của ta nếu có sơ xuất gì, ta muốn ngươi sống không bằng chết!”
Hắn dứt lời, bước nhanh ra cửa.
Địch Tú trong lòng lo lắng, cũng bất chấp Úy Trì Tư Nghiễm uy hiếp, vôi vàng đi theo.
Minh Sương Thần nhíu chặt đôi mày, quay đầu nhìn Mai Tử Thất, vừa muốn hỏi, đã thấy Mai Tử Thất cúi đầu, cười vui vẻ.
“Tiên sinh……” Minh Sương Thần nhướng mi, nói, “Nhìn dáng vẻ của huynh, như vậy là Minh Nguyệt sẽ không có việc gì?”
Mai Tử Thất ngước mắt, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, “Điều này ta không dám nói.” Hắn dừng một chút, nói tiếp, “Chỉ là, vì sao Úy Trì trang chủ toàn tâm toàn ý muốn bức nữ nhi xuất giá, ta cuối cùng cũng xem như hiểu được.”
Minh Sương Thần nghe xong, có chút kinh ngạc, “Huynh là nói……”
Mai Tử Thất cười than một tiếng, nói: “Vị hôn phu của Úy Trì sơn trang đại tiểu thư, chính là con của đệ nhất phú thương kinh thành, phẩm mạo song toàn. Nhị tiểu thư hứa định Trần gia, cũng là dòng dõi thư hương, nhà luôn tích thiện. Nghe nói tam nữ cũng đang muốn đính hôn, là con nhà quan lại, nhân phẩm nhất lưu…… Nếu không có nhị tiểu thư làm việc độc ác, hắn tất sẽ không bắt tái giá với Địch Tú.” Hắn dứt lời, cười nhìn Minh Sương Thần, “Trang chủ thật sự có nỗi khổ tâm, khiến người khâm phục.”
Minh Sương Thần nghe được lời này, trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: “Cho nên Thiên hồ mới có thể chọn Minh Nguyệt……”
Mai Tử Thất bước đi, đến bên cạnh nàng, nói: “Nghe lời mới vừa rồi hắn nói, quận chúa còn chưa hiểu sao?…… Nếu hắn có thể chọn chồng cho Minh Nguyệt, sợ là đã sớm làm.”
Minh Sương Thần lại nhăn mày, nhẹ giọng nói: “Vì sao huynh luôn biết rõ như vậy?”
“‘Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.” Mai Tử Thất cười đáp, “Ta làm khán giả mười mấy năm, sao lại không rõ chứ?” Hắn nhẹ nhàng thở dài, nói như thế, tiếp đó đi ra ngoài, “Thiên hồ chọn chủ, chắc chắn là ở từ đường Úy Trì gia. Chúng ta cũng đi xem đi.”
Minh Sương Thần gật gật đầu, chậm rãi đi theo.
……
Lại nói lúc Úy Trì Minh Nguyệt hốt hoảng tỉnh lại, đã phát hiện mình đang ở trong từ đường Úy Trì gia.
Nàng kinh hãi, mở mắt nhìn lên, thấy mình đang ngồi trên một cái ghế lớn điêu khắc tinh xảo. Xiêm y trên người đã bị đổi qua, lụa trắng mềm mịn áp vào da thịt, hơi hơi lạnh. Nàng vừa định cử động, lại phát hiện mình tứ chi cứng ngắc, cơ thể mềm nhũn, không thể nhúc nhích. Ngước mắt nhìn lên, trên đầu gối lại có một cái bình bằng đồng xanh, hai tay của nàng đang nhẹ nhàng cầm nó. Nàng theo trực giác muốn kêu lên, lại phát hiện cổ họng nghẹn lại, không phát ra tiếng.
Đúng lúc này, một đạo bạch quang xuất hiện. Trong vầng sáng hiện ra một con hồ ly toàn thân tuyết trắng, một đôi mắt u bích thẳng tắp nhìn nàng, mang theo ý cười kêu: “Tứ tiểu thư.”
Nghe nó nói tiếng người, Úy Trì Minh Nguyệt càng sợ hãi.
Hồ ly nhẹ nhàng dừng ở đầu gối nàng, cọ cọ cái bình bằng đồng kia, cười nói: “Tứ tiểu thư không cần sợ hãi, ta là thiên hồ Úy Trì gia nuôi dưỡng, tuyệt không làm ngài bị thương chút nào……”
Úy Trì Minh Nguyệt nói không ra tiếng, chỉ đành trừng mắt đầy hận ý nhìn nó.
“Ha ha, thoạt nhìn, tứ tiểu thư không thích ta nha. Nhưng ta lại rất thích tứ tiểu thư đó.” Hồ ly nói, “Ta bị Úy Trì gia giam cầm hơn trăm năm, đây là lần đầu tiên ta được tự chọn chủ. Thật sự là nhờ ơn Địch tiểu tử kia……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe nó nhắc tới Địch Tú, suy nghĩ càng hỗn loạn. Nàng không khỏi yên lặng nhớ kỹ tên của hắn, muốn giảm đi sợ hãi trong đáy lòng……
“Tứ tiểu thư, đừng sợ nha. Ta đã nói rồi, ta sẽ không thương tổn ngài.” Hồ ly nhẹ nhàng tiến sát vào nàng, nói, “Ta là thiên hồ tu luyện ngàn năm, ngài nếu làm chủ nhân của ta, ta liền có thể thành toàn mọi tâm nguyện của ngài……”
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, liều mạng nỗ lực muốn tránh thoát trói buộc.
Đúng lúc này, có người vọt vào từ đường, cao giọng gọi nàng: “Minh Nguyệt!”
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng cả kinh, ngước mắt nhìn lại. Khi nàng nhìn thấy Địch Tú, sợ hãi liền biến mất, nở nụ cười.
Địch Tú nhìn thấy nàng, mừng rỡ như điên, nhún người tiến lên.
Thiên hồ lại có vẻ không vui, quay đầu nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, Địch Tú liền chỉ cảm thấy một sức mạnh vô hình hóa thành bức tường, đẩy hắn văng ra. Hắn lảo đảo, sắp ngã xuống.
Lúc này, có người vươn tay, nhẹ nhàng đỡ sau lưng hắn, giúp hắn ổn định thân hình.
Địch Tú quay đầu, đã thấy người giúp hắn, là Úy Trì Tư Nghiễm.
“Trang chủ……” Địch Tú theo bản năng mở miệng, gọi một tiếng.
Úy Trì Tư Nghiễm cũng không để ý tới hắn, lập tức đi ra phía trước, lên tiếng quát: “Nghiệt súc! Còn không thả nữ nhi của ta!”
Hồ ly lắc lắc đầu, cười nói: “Tư Nghiễm a, đừng dữ như vậy chứ, ta sẽ không làm gì nữ nhi của ngươi đâu.”
“Ngươi câm miệng! Nữ nhi Úy Trì gia ta tuyệt sẽ không để mặc ngươi đùa bỡn, ngươi thức thời thì thả Minh Nguyệt ra, nếu không ta lột da của ngươi!” Úy Trì Tư Nghiễm lớn tiếng quát.
Hồ ly nở nụ cười, mang theo vẻ khinh miệt: “Ngươi nếu có thể giết ta, đã sớm động thủ. Linh Tuệ vừa chết, ngươi liền đem nữ nhi nhất nhất gả ra, lại trăm phương ngàn kế muốn giết ta. Đáng tiếc, ngươi chung quy cũng chỉ là một người phàm, há có thể làm gì được ta?” Nó nhẹ nhàng ghé vào chân Úy Trì Minh Nguyệt, lại nói, “Hơn nữa, sao lại nói là ta ‘đùa bỡn’ nữ nhi Úy Trì gia ngươi? Năm đó tổ tiên Úy Trì gia sắp đặt tìm bắt ta, lại lấy một cô gái đồng trinh làm vật dẫn, thi hạ ‘linh huyết chi thệ’, làm cho ta không thể không phục dịch cho Úy Trì gia……” Nó nói đầy vẻ khinh miệt, “Nếu không phải như thế, Úy Trì sơn trang sao có cơ nghiệp ngày hôm nay?”
Úy Trì Tư Nghiễm nghe vậy, trầm mặc không nói.
“Hành động càn quấy của ngươi, thật làm cho lòng ta lạnh lẽo……” Hồ ly lắc đầu, “Nhưng mà, phần gan dạ sáng suốt cũng đáng giá khen ngợi. Ha ha, đáng tiếc, ngươi rất cuộc cũng đến chậm một bước. Nhìn ‘Trấn hồ’ mới tinh này, ngươi còn chưa hiểu sao?”
Ánh mắt Úy Trì Tư Nghiễm dừng ở cái bình bằng đồng, trong lúc nhất thời lộ ra vẻ bi thống.
“Ha ha, ta đã cùng Minh Nguyệt tiểu thư kết hạ ‘linh huyết chi thệ’, nàng hiện tại là tân chủ nhân của ta. Yên tâm đi, ta vẫn bảo vệ Úy Trì gia các ngươi, càng ngày càng mạnh, hưởng hết phồn vinh……” Hồ ly cười nói.
Úy Trì Tư Nghiễm nhíu mày, định lên tiếng. Lại nghe Địch Tú bên cạnh mở miệng, nói: “Thả nàng ra!”
Hồ ly nghe xong, cười bất đắc dĩ, “Địch tổng quản…… Nếu ta nhớ không lầm, là ngươi nói đã đối với nàng đoạn tâm tuyệt niệm, tùy ta muốn làm gì thì làm.”
Địch Tú tiến lên vài bước, nói: “Ngươi thả nàng, muốn ta làm gì cũng được……”
“Ha ha ha,” Hồ ly nở nụ cười, “Thật buồn cười, ngươi bất quá cũng chỉ là một người trần, có thể giúp ta cái gì? Nàng hiện tại là của ta, ngươi ngoan ngoãn hết hy vọng đi. Đương nhiên, niệm tình ngươi thả ta ra, ta nhất định tìm cô nương tốt khác cho ngươi, hắc hắc……”
Địch Tú ngước mắt, nhìn Úy Trì Minh Nguyệt. vẻ mặt của nàng tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt không hề chớp nhìn hắn, như cầu cứu.
“Nếu không phải do ý nghĩ ngu ngốc của ta, sẽ không hại nàng như thế……” Địch Tú chậm rãi đi ra phía trước, trầm giọng nói, “Ta mở ‘Trấn hồ’ ra, chỉ là muốn đoạn đi căn cơ của Úy Trì sơn trang…… Khi thiên hồ hỏi ta muốn có điều gì, ta cảm thấy thật buồn cười. Thứ ta muốn, thì sẽ dùng đôi tay mà tạo lấy, cần gì phải dùng yêu pháp thần lực…… Nhưng mà, có một việc, vô luận cố gắng như thế nào, cho dù hao hết tâm tư, bỏ cả mạng, cũng không có được……”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe hắn nói những lời này, trong lòng rung động, quên cả sợ hãi.
Hắn đứng ở trước mặt nàng cách đó không xa, cười bất đắc dĩ, “Chính là xa như vậy…… Cho tới nay, đều xa như vậy…… Mỗi khi ta nghĩ mình đã hết hy vọng, tuyệt vọng, thấy được nàng, liền lại sinh ra vọng niệm. Đối với nàng, vọng niệm chung quy là vọng niệm.” Trong khi hắn nói, trong mắt lấp lánh nước, “Ta đã không còn hy vọng xa vời nàng có thể yêu thương ta, không chiếm được tâm của nàng, được người của nàng cũng tốt…… Có ý niệm ti bỉ như vậy trong đầu, ta chấp nhận nguyện vọng kia……”
“Cho nên quận chúa nói ta lừa nàng, nói ta bụng dạ khó lường, ta thật sự không thể phản bác……” Địch Tú nhẹ nhàng cười, “Nàng mắng ta lãnh khốc vô tình, ti bỉ vô sỉ, không từ thủ đoạn…… Ta ngoại trừ thừa nhận, không còn cách nào. Ta cho rằng nàng sẽ không tha thứ ta, có lẽ ta ngay cả tư cách bị nàng hận cũng không có …… Thiên hồ nói cho ta biết muốn chọn nàng làm chủ, ta thật sự một chút biện pháp cũng không có. Ngoại trừ hy vọng Vương gia cùng quận chúa lập tức quyết định hôn sự cho nàng, ta cái gì cũng không làm được. Ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, nàng sẽ trở về, sẽ đến ngăn cản ta thành thân……”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, không khỏi rơi lệ.
“Cướp cô dâu cái gì, hoang đường buồn cười vô cùng. Nhưng mà, ta thật sự rất cao hứng……” Hắn cười dịu dàng, trong mắt tràn ngập hạnh phúc, “Không phải bởi vì thiên hồ chú pháp, lại càng không phải là nằm mơ, ta thật sự có thể ở bên cạnh nàng…… Ta lúc này mới hiểu được, thì ra chỉ cần có nàng, ta không cần thứ gì khác……” Hắn nói tới đây, giọng điệu lại trở nên lạnh lùng kiên định, “Cho nên, đến giờ phút này, ai cũng đừng mơ tưởng cướp nàng đi!”
Hắn nhìn thiên hồ, lạnh nhạt nói: “Ngươi nếu thả nàng, yêu cầu gì, ta đều đáp ứng. Bằng không, cho dù tốn cả đời, ta cũng sẽ tìm được biện pháp giải trừ ‘linh huyết chi thệ’. Đơi khi nàng được tự do, ta sẽ lột da rút xương ngươi! Bầm thây vạn đoạn!”
Tiếng nói của hắn vang vọng trong từ đường, từ nơi xa xăm vọng lại.
Khi Minh Sương Thần cùng Mai Tử Thất đi vào từ đường, liền nghe được lời này. Mai Tử Thất mỉm cười, vẻ mặt vui mừng.
Hồ ly run sợ một chút, vừa muốn mở miệng. Lại nghe giọng Úy Trì Minh Nguyệt vang lên, nói:
“Cút ngay.”
Hồ ly cả kinh, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Úy Trì Minh Nguyệt run nhè nhẹ, dùng hết khí lực toàn thân chống lại trói buộc.
“…… Cút ngay cho ta!” Úy Trì Minh Nguyệt cắn răng, lại quát một tiếng.
Hồ ly lui lại mấy bước, bay lên không trung.
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt rốt cục cũng mở được mở trói buộc, nàng đột nhiên đứng lên, giơ bình đồng trong tay lên, hung hăng nện xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng chói tai, cái bình kia vỡ vụn, ánh sáng từ khe hở tràn ra, tràn khắp mọi nơi.
“Cái gì mà chủ nhân thiên hồ chứ, ta không thèm!” Úy Trì Minh Nguyệt lời nói kiên định vô cùng.
Lời nàng còn chưa dứt, Địch Tú đã tiến lên, một tay kéo nàng ôm vào trong lòng. Hơi ấm quen thuộc, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt cười rơi lệ. Nàng vươn tay ôm thắt lưng, cúi đầu cười.
Hồ ly nhìn cái bình bị vỡ vụn, mở miệng nói: “Tứ tiểu thư, ta chính là thiên hồ đắc đạo ngàn năm, thông thiên, biến nam biến nữ, pháp lực vô biên. Làm chủ nhân của ta, vinh hoa phú quý, dễ như trở bàn tay. Chẳng lẽ, ngươi thật sự tuyệt không cần sao?”
Úy Trì Minh Nguyệt quay đầu, nhìn hồ ly kia, khinh thường nói: “Không thèm!” Nàng lại ngước mắt, nhìn Địch Tú, ôn nhu cười nói, “Chỉ cần có chàng, ta cái gì cũng có thể không cần……”
Địch Tú nhìn nàng, chỉ cười, không nói lời nào.
Hồ ly nghiêng đầu, “Vậy trăm năm cơ nghiệp của Úy Trì gia, ngươi cũng không để ý?”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, nhíu mày nói, “Chẳng lẽ không có thiên hồ, Úy Trì gia liền không thể làm được gì sao? Nếu đúng như vậy, có suy tàn, cũng không đáng tiếc!”
Úy Trì Tư Nghiễm bên cạnh nghe được lời này, chỉ đành bất đắc dĩ cười.
“Ha ha ha, quả nhiên không ngoài sở liệu của ta a!” Thiên hồ bỗng nhiên nở nụ cười. Lúc này, trấn hồ đã hoàn toàn vỡ vụn, ánh sáng trong bình dày như khói, chụp xuống thân thể thiên hồ. Chỉ thấy hồ ly này lại chậm rãi biến hóa, thành một thiếu niên. Thiếu niên kia thanh tú lệ xinh đẹp, môi hồng răng trắng. Một thân bạch y, bồng bềnh bay lượn. Thiếu niên mỉm cười, hạ thấp người cúi đầu với Úy Trì Minh Nguyệt, nói, “Đa tạ tứ tiểu thư.”
Biến hóa này, làm cho mọi người đều thấy khó hiểu. Mai Tử Thất lại hiểu rõ cười, nói: “Thì ra là thế. Xem ra ‘linh huyết chi thệ’ đã được giải.”
Thiếu niên nghe vậy, mỉm cười nhìn Mai Tử Thất, “Đúng như tiên sinh nói. Nếu muốn giải trừ ‘linh huyết chi thệ’, chỉ có hai cách. Thứ nhất, là đoạn tuyệt huyết mạch của Úy Trì gia, không có con cháu. Thứ hai, chính là chủ nhân của ta lên tiếng giải ước, thả ta tự do…… Ta chờ mấy trăm năm, rốt cục cũng đợi được người này. Ha ha ha……”
Thiếu niên dứt lời, lại nhìn Úy Trì Tư Nghiễm, nói: “Tư Nghiễm a, may mắn nữ nhi này chưa xuất giá nha.”
Úy Trì Tư Nghiễm bất đắc dĩ càng sâu, không khỏi cúi đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Thiếu niên lại nhìn về phía Địch Tú, nói: “Tiểu tử, nguyện vọng của ngươi ta đã thực hiện. Nhưng mới vừa rồi ngươi nói năng lỗ mãng với ta, ta cũng không quên đâu……”
Còn không chờ Địch Tú mở miệng, Úy Trì Minh Nguyệt liền nổi giận nói: “Lớn mật! Làm càn! Ngươi dám uy hiếp chúng ta!”
Thiếu niên cả kinh, không dám lên tiếng.
“Đã được tự do, còn không mau đi!” Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nói thế.
Thiếu niên khẽ nhíu mày, có chút bất mãn, nói: “Thật hung dữ…… Ta đi là được rồi……” Hắn lại nhìn Địch Tú một cái, “Ngươi rốt cuộc có gì tốt hơn ta chứ?”
Không đợi Úy Trì Minh Nguyệt giận dữ quát, thiếu niên đã biến mất, chỉ lưu lại một tràng cười, hân hoan vui sướng.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, chỉ đành nhíu mày, âm thầm bất mãn.
Địch Tú cười, thở phào một cái.
Lúc này, Úy Trì Minh Nguyệt bỗng nhiên mở miệng, hỏi hắn nói: “Sao chàng vẫn còn mặc xiêm y này hả?”
Địch Tú nghe vậy, bất đắc dĩ mà cười, “Tứ tiểu thư của ta, nàng đừng quan tâm đến xiêm y này được không?”
“Không được!” Úy Trì Minh Nguyệt nhéo nhéo vạt áo hắn, nói, “Chàng xem, ẩm ướt như vậy……”
Địch Tú nghe được lời này, bất đắc dĩ trong lòng, đều hóa thành ấm áp. Thì ra mọi trắc trở, đều là tự tìm phiền não. Chỉ cần như thế, không tốn sức chút nào, mọi chuyện đều kết thúc……