Chuyển ngữ: Lệ Lâm.
“Mơ tưởng.”
Úy Trì Thái Ngọc mày nhíu lại, giọng lạnh lùng: “Vậy đừng trách ta!” Nàng dứt lời, xuất chưởng đánh thẳng vào Úy Trì Minh Nguyệt.
Địch Tú lui nhanh, tránh được thế công. Lúc này, đám người hầu kia đã ổn định lại, bao vậy chung quanh bọn họ.
Lúc này, tuyết càng nặng hạt, gió lạnh thấu xương. Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng thê lương, còn giá rét hơn cả khí trời.
Địch Tú nhìn tình thế xung quanh, buông Úy Trì Minh Nguyệt xuống, đem nàng che sau người.
Úy Trì Thái Ngọc thấy thế, cười nói: “Địch tổng quản chẳng lẽ là muốn phá vòng vây? Ha ha.” Nàng cười, chậm rãi cởi áo choàng xuống, “Nếu là lúc binh thưòng, ta sẽ không thể là đối thủ của ngươi. Nhưng hiện tại, ngươi thực sự tự tin có thể thắng ta?”
Nàng dứt lời, đem áo choàng ném cho người hầu ở bên cạnh, tung người lên, tay bắt cánh tay phải của Địch Tú. Địch Tú lui lại, đổi chưởng thành trảo, nắm cổ tay nàng. Úy Trì Thái Ngọc nghiêng người tránh đi, nhấc chân đá chân trái Địch Tú. Địch Tú nâng đùi phải áp chế thế công của nàng, tìm khe hở, lại xuất chưởng đánh bả vai nàng. Úy Trì Thái Ngọc lui lại mấy bước, cũng không né tránh, ngược lại xuất chưởng chống đỡ.
Song chưởng hỗ đánh, Địch Tú nhíu mi, thối lui vài thước. Hắn không ngừng thở dốc, đứng không vững, toàn thân run rẩy, trên trán mồ hôi nhỏ giọt. Rõ ràng là ở thế hạ phong.
Úy Trì Minh Nguyệt trong lòng căng thẳng. Úy Trì sơn trang mỗi người đều tập võ, nhị tỷ này xưa nay dịu dàng tao nhã, nhưng cũng là hảo thủ. Mà mới vừa rồi, nàng chiêu chiêu đều hướng về vết thương của Địch Tú. Ti bỉ hiểm ác như vậy, làm cho người ta khinh thường.
Úy Trì Thái Ngọc phủi phủi tuyết trên người, cười nói: “‘Thiết Ưng trảo’ ‘Tỏa Tâm Thoái’ ‘Đại Uy chưởng’, những võ công này, ngày thường cũng chưa từng thấy ngươi dùng qua. Ngươi thật sự ngốc rồi, ngay cả việc giấu tài cũng không làm.” Nàng dứt lời, từ trong tay người hầu bên cạnh lấy ra một thanh trường kiếm, ném trước mặt Địch Tú, “Sao không sử dụng ‘Lạc Vân kiếm pháp’ ngươi học trộm được luôn đi?”
“Lạc Vân kiếm pháp” chính là võ công độc môn của Úy Trì sơn trang, chỉ truyền người nhà. Lúc Úy Trì Minh Nguyệt vừa mới đến sơn trang, Úy Trì Tư Nghiễm cũng từng muốn truyền cho nàng. Nhưng nàng không thích tập võ, liền từ bỏ. Trong Úy Trì sơn trang nếu có người ngoài học trộm thuật này, không kể thân phận, đều cắt đứt gân mạch, phế bỏ võ công, vĩnh viễn bị cầm tù trong trang. Định ra luật tàn bạo như thế, chắc chắn môn công phu này lợi hại phi thường. Nhưng Địch Tú thân là tổng quản sơn trang, vì sao lại vi phạm luật lệ?
Địch Tú nhặt kiếm lên, không nói hai lời, một kiếm đâm về phía Úy Trì Thái Ngọc.
Úy Trì Thái Ngọc cũng không hồ đồ, cũng lấy trường kiếm, cùng hắn triền đấu.
Kiếm quang lạnh lẽo, chiếu ra sát khí lẫm liệt. Kiếm thế cương mãnh, mang theo bông tuyết mịt mù. Hành như long tường, thu nhược thôn vân (Đánh ra như rồng bay lượn, thu vào như nuốt mây). Chỉ riêng chiêu thức, đã rất kinh diễm (kinh sợ, diễm lệ).
Trong nháy mắt, hai người đã đánh hơn mười chiêu. Nhưng chỉ một lát, lực đạo trên tay Địch Tú đã yếu hẳn. Úy Trì Thái Ngọc mỉm cười, kiếm hướng lên, nhắm thẳng cổ họng hắn. Địch Tú vội vàng thối lui, nhưng vẫn bị hoa chặt đứt một mớ tóc. Úy Trì Thái Ngọc cũng không thu kiếm, tung người nhảy lên, lại chém ra một kiếm, đâm cổ tay hắn.
Địch Tú mặc dù muốn né tránh, lại bị vết thương ở chân làm hạn chế, cuối cùng không thể tránh kịp. Một kiếm kia vẽ lên cổ tay hắn, làm hắn buông lỏng trường kiếm.
Úy Trì Minh Nguyệt thấy tình trạng như vậy, rốt cuộc không thể kiềm chế, lên tiếng hô: “Địch Tú!” Nàng cất bước muốn đi lên, mắt cá chân trái lại đau đớn không chịu nổi. Chân nàng trẹo qua, té ngã trên đất.
Địch Tú thấy thế, sinh tâm lo lắng. Đúng lúc này, Úy Trì Thái Ngọc thu kiếm phát chưởng, đánh trúng ngực hắn.
Địch Tú sặc ra một ngụm máu tươi, ngã trên đất. Hắn thở chậm, vừa muốn cầm trường kiếm bên cạnh lên. Úy Trì Thái Ngọc lại nhấc chân, giẫm lên tay hắn.
Úy Trì Thái Ngọc cười nói: “Học trộm tuyệt học Úy Trì gia, phải bị tội gì, Địch tổng quản hẳn là hiểu rõ chứ.” Mũi kiếm của nàng chỉ vào mi tâm (giữa 2 chân mày) Địch Tú,“ bây giờ ta liền từ từ cắt đứt từng gân mạch của ngươi, được không?”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, cả giận nói: “Ngươi dừng tay!”
Úy Trì Thái Ngọc nghe vậy, mỉm cười quay đầu, “Tứ muội, muội làm sao vậy? Không phải muội nói muốn phế cánh tay phải của hắn sao. Nay nhị tỷ thay muội động thủ, muội như thế nào lại mất hứng thế?”
Úy Trì Minh Nguyệt cố gắng đứng dậy, căm tức nhìn nàng, nói: “Không cho phép ngươi đả thương hắn!”
“Ha ha, hay là tứ muội thật sự có tình ý với hắn, nên đau lòng?” Úy Trì Thái Ngọc cười nói, “Việc này không thể được a. Hắn là vị hôn phu của ta đó.”
“Vì sao?” Úy Trì Minh Nguyệt la to, “Ngươi nói cho ta biết vì sao?!”
Úy Trì Thái Ngọc hạ mắt cười cười, trong giọng nói có một tia thê lương, “Cái gì cũng không biết, thật tốt a……” Ả quay đầu cười nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, nói, “Tứ muội, kỳ thật, ta thật sự rất hâm mộ muội. được người yêu chiều, che chở, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa……”
“Ngươi nói gì, ta không hiểu!” Úy Trì Minh Nguyệt lên tiếng, cắt ngang lời ả.
Úy Trì Thái Ngọc than nhẹ một tiếng, cười nói: “Đứa ngốc……” Ả nghĩ nghĩ, nhìn Địch Tú trên đất một cái, dưới chân tăng thêm một phần lực đạo, thanh âm lạnh lùng nói, “Cũng tốt, ta sẽ đem chân tướng nói cho ngươi biết.”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn Địch Tú bị trọng thương, càng đau lòng lo lắng.
“Bên ngoài có đồn, Úy Trì sơn trang nuôi dưỡng ‘Thiên hồ’, mới có khí thế như hôm nay……” Úy Trì Thái Ngọc nói.
Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, chờ ả nói tiếp.
“Việc này thiên chân vạn xác (vô cùng chính xác).” Úy Trì Thái Ngọc trên nét mặt có vẻ ghét cay ghét đắng, nhưng trong giọng nói còn mang theo ý cười trào phúng, “…… Mà chỉ có nữ nhi Úy Trì gia, mới có thể trấn áp, sử dụng ‘Thiên hồ’.”
“Nữ nhi?” Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc không thôi.
“Đúng. Cho nên từ trước Úy Trì trang chủ, đều chỉ là vẻ ngoài thôi.” Úy Trì Thái Ngọc nói, “Đương gia (chủ nhà) của Úy Trì gia chúng ta, vẫn luôn là cô cô Úy Trì Linh Tuệ…… Muội đương nhiên là không biết người, trước khi muội trở lại trang, người đã tạ thế.”
Úy Trì Minh Nguyệt thoáng suy nghĩ, nói: “…… Ngươi là muốn làm chủ nhân ‘Thiên hồ’?”
Úy Trì Thái Ngọc cười gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Thanh âm Úy Trì Minh Nguyệt khẽ run, nói: “Vậy tam tỷ nàng……”
“Nó đương nhiên cũng vậy.” Úy Trì Thái Ngọc nói.
Úy Trì Minh Nguyệt nhớ lại thời gian trước trong trang phát sinh đủ chuyện, trong lòng sợ hãi, càng nghiêm trọng. Nàng ngước mắt, nhìn người tỷ tỷ trước mắt đã phi thường xa lạ, mở miệng nói: “Ta căn bản không nghĩ tới sẽ tranh với ngươi.”
Úy Trì Thái Ngọc gật gật đầu, “Ta biết.”
Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc, nói không nên lời.
Úy Trì Thái Ngọc cười bất đắc dĩ, “Không chỉ có ta biết, toàn trang cao thấp đều biết. Cho nên, căn bản không có người đem ngươi để ở trong lòng, cũng không có người lo lắng đi đối phó ngươi. Chỉ có thể trách, ngươi thiên đường có ngõ không đi, địa ngục không cửa lại muốn vào……” Ả dứt lời, giơ kiếm chỉ vào Địch Tú, nói, “Ngươi không phải rất ghét hắn sao? Vì sao lại cứu hắn?!”
Trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt một mảnh hỗn loạn. Thì ra, Úy Trì sơn trang kia nhìn như phụ từ tử hiếu, tỷ muội thân thiện, lại phức tạp như thế. Ngoài mặt yên tĩnh không gợn sóng, lại là mạch nước ngầm mãnh liệt, hung hiểm vạn phần……
Nhưng mà, nàng tạm ngừng suy tư, mở miệng nói: “Ta cứu hắn, sao lại gây trở ngại cho ngươi chứ?”
“Đương nhiên gây trở ngại……” Úy Trì Thái Ngọc lạnh lùng nói, “Tứ muội, ta lại nói cho muội một việc…… chủ nhân ‘Thiên hồ’, là thân xử nữ.”
Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, thoáng suy nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ, cả kinh nói: “Trần gia diệt môn, là ngươi làm!”
Úy Trì Thái Ngọc bật cười, nụ cười kiêu ngạo, không kiêng nể gì, “Đúng! Là ta làm! Phụ thân đem ta gả cho Trần gia, muốn đập tan thế lực của ta, đừng hòng!” Ả lại nhìn thoáng qua Địch Tú, mang theo hận ý sâu sắc, nói, “Nhưng người vẫn chưa từ bỏ ý định, lại tuyển một nam nhân khác cho ta……”
Úy Trì Minh Nguyệt không thể tin được mình nghe được cái gì, nàng nhìn Địch Tú. Giờ phút này, đôi mắt hắn đã ảm đạm, khí lực mất hết, tình trạng thật là thê thảm.
Úy Trì Minh Nguyệt nhớ tới đêm đó, Úy Trì Tư Nghiễm tuyên bố hôn sự của hắn cùng nhị tỷ, nàng tự cho là đúng nói hắn vì tranh quyền giết chết cả nhà Trần gia, còn mắng hắn tâm ngoan thủ lạt. Rồi sau đó, nàng thốt ra một câu, dẫn tới hắn đánh nàng một cái tát……
Một cái tát kia là vì cái gì mà đánh, nàng rốt cục đã hiểu. Giờ khắc này hiểu ra, tim nàng như bị đao cắt, hối hận không thể tả, nước mắt rơi không kiềm được.
Úy Trì Thái Ngọc thấy nàng như thế, đôi mày cũng có vẻ bi thương, “Hắn cũng là người đáng thương…… Phụ thân bồi dưỡng hắn để diệt trừ kẻ đối chọi, lại lo lắng thế lực hắn lớn mạnh, khó có thể khống chế. Cho ta cùng hắn thành hôn, không chỉ hủy kế hoạch của ta, còn có thể kiềm chế hắn. Ta vốn định cùng hắn hợp tác, nhưng hắn lại không đáp ứng. Vì thế…… ta tức giận, trộm ‘Trấn hồ’……”
“Thì ra là ngươi……” Úy Trì Minh Nguyệt run giọng nói.
Úy Trì Thái Ngọc hận ý lại sinh: “Nhưng thất bại…… Ta mặc dù may mắn đào thoát, nhưng hắn biết là ta gây nên, lại nắm giữ chứng cứ chính xác việc ta sát hại cả nhà Trần gia, ta thật sự nghĩ rằng ta chết chắc rồi.” Trên mặt của ả bỗng sinh ý cười, “Không nghĩ tới, hắn hóa ngốc! Ha ha ha……”
Úy Trì Thái Ngọc ngưng cười, lại nhìn Úy Trì Minh Nguyệt, “Hiện tại ngươi đã biết rồi…… Ta không thể cho ngươi mang hắn đi, không thể cho hắn sống ở trên đời này!”
Úy Trì Minh Nguyệt nhìn nữ tử trước mắt thần sắc dữ tợn, giống như ác quỷ, lạnh buốt cả người, gạt đi không được.
Úy Trì Thái Ngọc hít một tiếng, lại nói: “Hảo muội muội, nay muội đã biết mọi chuyện, cũng có thể chết một cách minh bạch rồi.”
Úy Trì Minh Nguyệt cố gắng làm mình tỉnh táo lại, nén nước mắt, nói: “Thích khách đã bị bại lộ, nếu ta có chuyện gì, Nam Lăng vương phủ chắc chắn sẽ san bằng Úy Trì sơn trang.”
Úy Trì Thái Ngọc lắc lắc đầu, nói: “Muội yên tâm đi, tứ muội. Lời ta nói lúc trước, cũng không phải hoàn toàn là lừa gạt muội. Thích khách này, thật là đại ca cùng tam muội phái tới…… Chắc hẳn bọn họ cũng cảm thấy muội chướng mắt, ha ha. Có điều tam muội người này tâm tính nóng nảy hấp tấp, khó thành người tài. Nó lỗ mãng xuất thủ, lại thành toàn cho ta. Đến khi Nam Lăng vương phủ truy cứu đến, ta liền đem lỗi đều đổ lên trên đầu đại ca cùng tam muội. Phụ thân vì bảo toàn sơn trang, tất nhiên sẽ quân pháp bất vị thân (xử phạt không kể người thân). Vương gia tuy tính tình nóng nảy, nhưng lại là người hiểu rõ đạo lý, sẽ không thật sự san bằng sơn trang. Đến lúc đó, ta là nữ nhi duy nhất, danh chính ngôn thuận là chủ ‘Thiên hồ’.”
Úy Trì Thái Ngọc dứt lời, thả lỏng chân đang giẫm Địch Tú ra, cầm kiếm đi về phía Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt muốn lui, nhưng phía sau lại không có đường. Thời khắc kiếm phong lạnh như băng để trên cổ nàng, trong lòng nàng chỉ còn tuyệt vọng.
“Tứ muội, trước khi giết muội, ta còn phải nhờ muội giúp một việc.” Úy Trì Thái Ngọc cười mỉm dứt lời, lại quay đầu đi, nói với Địch Tú: “Địch tổng quản, ngươi có thể nói tung tích của ‘Trấn hồ’ nói cho ta biết hay không?”
Địch Tú chậm rãi chống đỡ thân mình, nhíu mày trầm mặc.
“Ngươi chẳng lẽ không muốn cho tứ muội ta được chết một cách thống khoái sao?” Úy Trì Thái Ngọc mỉm cười khuyên nhủ.
Không đợi Địch Tú phản ứng, Úy Trì Minh Nguyệt lạnh lùng nói: “Không được nói!”
Nghe được câu này, Úy Trì Thái Ngọc nhăn mi lại.
Úy Trì Minh Nguyệt trên mặt hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, một đôi mắt sáng lẫm liệt. Nàng lạnh giọng, nói với Úy Trì Thái Ngọc: “Ta sẽ không cho ngươi có được ‘Thiên hồ’.”
Úy Trì Thái Ngọc nhíu mày, nói: “Xem ngươi có thể cứng rắn đến bao lâu!” Ả dứt lời, vung kiếm về phía mặt Úy Trì Minh Nguyệt.
Úy Trì Minh Nguyệt cũng không né tránh, vươn tay chặn kiếm lại. Dù đau nhức đến xương, nàng cũng không một chút nhíu mày.
“Cho dù ta chết, cũng sẽ không cho ngươi đạt được, lại đi gậy họa cho người khác.” Úy Trì Minh Nguyệt giọng nói kiên định vô cùng, nàng dứt lời, nắm lưỡi kiếm hướng vào cổ họng mình.
Úy Trì Thái Ngọc kinh ngạc không thôi, cuống quít muốn rút kiếm về. Nhưng Úy Trì Minh Nguyệt dùng hết khí lực toàn thân cầm lưỡi kiếm, ả nhất thời không nhổ ra được.
Đúng lúc này, Địch Tú nhặt trường kiếm trên đất, đứng lên.
Úy Trì Thái Ngọc phát hiện, đang muốn ứng phó. Địch Tú lại cầm kiếm, đâm vào ngực mình.
Thấy một màn như vậy, ngực Úy Trì Minh Nguyệt như bị trọng kích, đau nhức khôn kể. Trong phút chốc, trong đầu nổ vang một mảnh, dường như trời sụp đất nứt. Nàng nghe thấy giọng nói của mình, tê tâm liệt phế:
“Địch Tú!”