Thủy Ngân Tán

Chương 5: Chương 5




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta cúi đầu, hít sâu một hơi rồi đáp: "Tất cả đều do tiểu thư định đoạt."

 

Đến tối, khi Tạ Như Tùng trở về, hắn nghe được chuyện ta sắp được "khai diện". Ta thấy ánh mắt hắn liếc xéo sang ta chợt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ ngạo mạn và chán ghét như thường lệ.

 

Như thể miễn cưỡng lắm, hắn buông một câu: "Mọi việc đều do phu nhân quyết định."

 

Hàn Triệu Vân rất hài lòng với phản ứng này của hắn, nàng cười dịu dàng thuần khiết: "Vì Đông Mai từ nay về sau đã là người của phu quân rồi, nên tên cũng phải đổi, gọi gì thì hay?"

 

Nam nhân buột miệng nói: "Đã có lông gà, lông vịt, vậy thì gọi là lông heo đi, đều là những cái tên bút lông thượng hạng."

 

"Thật là một cái tên hay, phu quân quả nhiên là Văn Khúc Tinh hạ phàm, lấy văn phòng tứ bảo đặt tên, còn có thể nghĩ ra nhiều kiểu như vậy."

 

Nàng càng thêm vui mừng, từ tận đáy lòng vỗ tay tán thưởng.

 

"Lông Heo, còn không mau tạ ơn chủ tử?"

 

Ta nắm chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay lún sâu vào da thịt: "Tạ ơn công tử đã ban tên."

 

Đêm đó, đôi phu thê - một người đoan phương như ngọc, một người hiền thục rộng lượng - trong tiếng cười nói ngọt ngào đã quyết định tên và vận mệnh của ta.

 

Bọn họ cầm đàn gảy sáo, hòa hợp tuyệt vời, khiến người khác phải ghen tị.

 

Ngày hôm sau, ta thay thế vị trí của nha hoàn bổ cho việc mài mực, đi hầu hạ Tạ Như Tùng sinh hoạt. Khi dâng trà lên, người trước mắt khựng lại một chút.

 

"Ngẩng đầu lên."

 

Ta rũ mắt, không nhúc nhích.

 

Một chốc im lặng. Ta có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang dò xét trên mặt ta. Nhìn chằm chằm, đánh giá, khiến người khác khó chịu.

 

Giống như kiếp trước ở một thế giới khác, khi đi qua một quốc gia Nam Á nào đó, những ánh mắt trần trụi xung quanh đổ dồn tới. Khác biệt là người trước mắt tự cho mình thanh cao, trong mắt còn có thêm một phần khinh miệt.

 

Ta không muốn dây dưa với hắn, nhanh chóng thu dọn chén đĩa, chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt lấy eo.

 

Ánh mắt của hắn từ trên mặt di chuyển xuống, dừng lại ở chỗ cổ áo giao nhau của ta, sau đó, chậm rãi vươn tay ra.

 

Trong lòng ta dấy lên một cơn lạnh lẽo. Thì ra, đây chính là cái gọi là quân tử.

 

Hắn còn muốn tiến thêm một bước nữa. Bỗng nghe được tiểu tư đến báo, nói là Thành Quốc Công thế tử đã đến. Hắn ta mới buông ta ra, vội vàng rời đi.

 

Trở về phòng chính, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt ta. Má nóng rát đau đớn. Ngẩng mắt lên, ta chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của Hàn Triệu Vân.

 

Xem ra cảnh tượng vừa rồi trong thư phòng đã được người ta thuật lại cho nàng nghe không sót một chữ.

 

"Biết tại sao ta đánh ngươi không?" Nàng ta nhìn ta từ trên cao xuống.

 

Ta nghĩ, ta biết.

 

Nàng ta nhiệt tình đưa nữ nhân cho phu quân của mình, hưởng thụ việc hắn khinh tiện họ, để từ đó làm nổi bật sự yêu thương, coi trọng dành cho mình. Nhưng lại không muốn ánh mắt của hắn thực sự dừng lại trên người nữ tử khác.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.