Một tỳ nữ hớt ha hớt hãi chạy vào trong, còn gọi lớn.
- Lạc tiểu thư, Lạc...!Cô là ai, sao lại ở trong phòng của Lạc tiểu thư?!
Bị nô đó nhìn thấy mặt Linh Đan nhanh chóng khống chế cô ta, rồi đóng cửa phòng lại.
- Ngươi khôn hồn thì ngậm miệng cho ta, nếu không đừng nghĩ tới chuyện toàn mạng bước ra ngoài.
Nô tỳ đó bị dọa đến run rẩy toàn thân, nói năng lắp ba lắp bắp.
- Đừng… đừng giết nô tỳ… nô tỳ sẽ không nói với ai hết.
Linh Đan lúc này mới thả cô ta ra, vẻ mặt dữ tợn ngồi xuống ghế tra hỏi.
- Bên ngoài xảy ra chuyện gì, sao lại náo loạn đến như vậy?
- Là… người trong cung đến báo, muốn Lạc Dao tiểu thư nhanh chóng chuẩn bị… giờ thân sẽ bắt đầu nghi thức đón tân nương.
Linh Đan nghe xong đập mạnh tay xuống bàn làm nô tỳ kia lần nữa giật thót tim.
- Lí nào lại vậy, chẳng phải còn bốn ngày nữa sao?
- Nô… nô tỳ không biết, nhưng là người trong cung đích thân đến báo nên chắc chắn không phải là giả đâu.
Linh Đan có vẻ lo lắng, đứng ngồi không yên.
"Trong thời gian ngắn vậy, cô ta chắc vẫn chưa ra khỏi Thái đô được, nếu như hôm nay tiến hành hôn sự, nhỡ như bị phát hiện Vương tử chắc chắn sẽ cho người đi bắt cô ta lại, vậy thì ta… e là phải nhường vị trí này lại cho cô ta sao… không, mình không muốn như thế… nhất định phải nghĩ cách mới được."
Linh Đan bồn chồn nhưng tỳ nữ kia cũng căng thẳng không kém cô ta.
Nếu như không lo chu đáo cho Lạc Dao, làm lỡ giờ lành, với tính cách của Huyễn Siêu thì cả đời còn lại của nô tỳ này cũng không dễ gì mà lành lặn được.
Nô tỳ đó kiên dè nhìn Linh Đan, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, mở miệng hỏi cô ta.
- Cô… cô nương, thời gian gấp rút… không biết Lạc Dao tiểu thư đang ở đâu?!
Linh Đan giật mình nhớ ra, không còn thời gian cho cô ta suy nghĩ nữa, cô ta đành tùy cơ ứng biến vậy.
- Ngươi… qua đây sửa soạn cho ta.
Ta muốn ngày trọng đại hôm nay ta phải xinh đẹp nhất.
- Cô lầm rồi, không phải ngày trọng đại của t cô mà là của…
- Câm mồm, còn nói nữa ta cắt lưỡi ngươi ngay.
Giờ thân còn chưa điểm, đoàn đưa dâu của Huyễn Siêu đã tới trước cửa.
Không đợi tân nương đi ra, Huyễn Siêu trực tiếp xuống ngựa, xông thẳng vào phòng của Lạc Dao.
Tiếng cửa đột ngột mở làm cả Linh Đan và tỳ nữ kia có tật giật mình.
Lúc này Linh Đan đã chuẩn bị xong, cũng đã đội khăn đỏ lên.
Tỳ nữ còn chưa kịp đỡ cô ta đứng dậy Huyễn Siêu đã bước tới bế cô ta lên đưa ra kiệu đỏ.
Vừa đi hắn vừa vui vẻ thì thầm với cô ta.
- Lạc Lạc, có phải nàng ngạc nhiên lắm không, sợ nàng đợi lâu nên ta mới cho người ngày đêm chuẩn bị, ba ngày đã xong rồi.
Ta đợi ngày này đã lâu.
Có phải nàng cũng vậy không, Lạc Lạc?!
Linh Đan trong vòng tay của Huyễn Siêu, nghe được những lời đó cũng không biết nên vui hay nên buồn.
Lần đầu cô ta được hắn bế, lần đầu cô ta nghe được giọng hắn gần đến như vậy, lần đầu cô ta cảm nhận được cả nhịp tim của hắn nhưng những lời ngọt ngào của hắn không phải dành cho cô ta.
Lòng đố kỵ với Lạc Dao của cô ta lại lần nữa bùng lên.
"Tại sao những thứ vương tử làm chỉ đều vì ngươi, nếu không may ngươi bị bắt lại lúc đó ta sẽ tự tay kết liễu ngươi, ngôi vương hậu này vĩnh viễn là của ta, bởi vì người xứng đáng làm hậu thuẫn cho chàng cũng chỉ là ta thôi.
".