Thương Vương Phi Ký

Chương 117: Chương 117




"Nhường lại cho một người khác ư?! Không.

"

- Ta… ta giúp cô!

Lạc Dao quay mặt đi cười nhếch mép, chiêu kích động này đã đụng trúng tâm tư của cô ta.

- Được, vậy thì hãy làm theo lời ta.

Lạc Dao ghé sát tại cô ta nói nhỏ.

Hiện tại binh lính canh gác của Huyễn Siêu ở phủ rất nhiều, Lạc Dao dự tính hai ngày này xuất hiện trước mặt bọn chúng nhiều một chút để chúng lơ là phòng bị.

Nàng luôn niềm nở vờ như rất phấn khích được đợi tới ngày cử hành hôn sự.

Nàng chỉ thị kẻ dưới phải làm thế này phải làm thế kia rất tỉ mỉ.

Đúng như nàng dự đoán, bọn lính canh cứ mỗi ngày lại cho người đi vào cung bẩm báo lại hành tung của nàng.

Mỗi lần nghe xong Huyễn Siêu lại rất vui vẻ.

Ngày thứ ba, nhân lúc tên lính báo vừa đi thì Linh Đan cũng mang hỷ phục đã may xong tới.

- Nhanh lên! Hắn vừa mới đi, ta cũng phải tranh thủ thời gian.

Lạc Dao vội vàng kéo Linh Đan vào trong phòng.

- Cô chắc sẽ không bị phát hiện chứ?

Linh Đan có vẻ khá lo lắng, tay cô ta cứ đan vào nhau không yên.

- Ta đã quan sát kỹ rồi, chỉ có một tên có phù lệnh để được vào cung, giờ tên đó đi rồi, ít nhất nửa ngày nửa hắn mới trở lại, đến lúc đó ta cũng đi xa rồi.

Còn cô… cô là cháu gái của quốc công nếu chẳng may bị phát hiện đi chăng nữa… thì có ai dám làm gì cô chứ?

- Nhưng… nhỡ Vương tử phát hiện ta… giả mạo cô lúc đó… lúc đó…

- Muốn làm vương hậu mà lại nhát gan vậy sao?! Nếu hối hận cô có thể đi ngay bây giờ… nhưng vị trí vương hậu trên trời rơi xuống này cả đời cô cũng đừng mơ tới nữa.

Lạc Dao thấy Linh Đan tới thời điểm mấu chốt lại tỏ ra lung lay, nàng cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn tỏ ra bình thản để đánh vào tâm tư của Linh Đan.

Cô ta nghe thấy hai chữ vương hậu thì ngay lập tức có tinh thần, hai người nhanh chóng đổi lấy y phục cho nhau.

Lạc Dao cầm lấy giỏ đồ của Linh Đan định bước ra ngoài.

- Nếu có ra ngoài, cô chỉ có thể để cho người khác thấy bóng lưng của mình cô hiểu chứ, nếu thành công qua mắt được chúng, đến đêm động phòng hoa chúc, gạo đã nấu thành cơm thì Vương tử cũng không thể chối bỏ cô được.

Lạc Dao nói xong mở cửa, nhanh chân bước ra ngoài.

Linh Đan vẫn thần hồn trên mây, cô ta nghĩ đến đêm động phòng hoa chúc với Huyễn Siêu thì đỏ mặt cười tủm tỉm.

Nhìn bộ hỷ phục đang đặt trên bàn, Linh Đan bất giác đi tới cầm lên ướm vào thân mình, cô ta lại tưởng tượng ra cảnh mình mặc bộ y phục này cũng Huyễn Siêu bái đường.

- Chỉ nghĩ với việc sẽ cùng Vương tử… mình đã không chịu nỗi rồi… Cuối cùng ước nguyện bấy lâu nay của ta cũng sắp thành sự thật.

Tuy không phải là quang minh chính đại đại nhưng không sao… chỉ cần được ở bên vương tử có dùng tà thuật gì ta cũng làm...haha.

Linh Đan ôm bộ hỷ phục nở nụ cười mãn nguyện.

Sáng sớm hôm sau, trong khi Linh Đan còn đang say giấc thì bất ngờ nghe được tiếng ầm ĩ ở bên ngoài.

Cô ta giật mình tỉnh dậy, trong người lại có cảm giác bồn chồn.

- Không phải bị phát hiện rồi chứ?! nhưng… làm sao có chuyện đó được, cô ta đã rời khỏi đây từ chiều hôm qua rồi, mình cũng không để lộ mặt cho ai thấy… mình bây giờ cũng không thể ra ngoài được, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?!

Linh Đan không yên, nên đi ra cửa hé mở xem có chuyện gì, thì đột nhiên cánh cửa bị đẩy mở toang ra..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.