CHƯƠNG 92: DẠO NÚI
Nhìn Phạm Hiểu Lâm bị mình đả kích, thực ra trong lòng cũng có chút băn khoăn, người đời chỉ biết làm người tốt tuyệt đối, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, từ đó phê phán những người sống tốt hơn mình đều trèo lên nhờ những thủ đoạn không ra gì.
Nhưng... trên thế giới này, nào có nhiều chuyện tốt như vậy, phần nhiều là những chuyện bạn không thể đối mặt trong cuộc sống, tức giận, bực mình, đã sứt còn mẻ thêm.
Không vì sao, vì duy trì bề ngoài cao sang, mặc dù cuộc sống có vết thương cũng phải sống thật tốt, cũng phải rạng rỡ đi ra ngoài.
Cho nên những lời nửa thật nửa giả hắn nói với Phạm Hiểu Lâm không chỉ vì khiến cô tôi cảm động, còn là vì những suy nghĩ này trong lòng.
Phạm Hiểu Lâm nhìn người người trước mặt không khỏi có chút sợ hãi, rốt cuộc người đàn ông đó đã trải qua điều gì mà biết được điều trong lòng một người phụ nữ cần nhất.
Người đàn ông không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Phạm Hiểu Lâm.
Phạm Hiểu Lâm cũng không nhịn được nữa, khóc sụt sùi, đè nén rồi khóc lên tiếng.
Thế giới đen tối này rốt cuộc đến khi nào mới có thể tốt lên, cuộc đời u ám này ai thích thì cứ lấy đi! Bản thân mình... Từ bỏ...
Lúc mới đến thành phố G, cô tôi cũng tràn đầy chờ mong như những người mới tới thành phố lớn, tràn đầy mong chờ với những thứ chưa biết.
Phạm Hiểu Lâm cũng thử sức tự mình lăn lộn, cố gắng tiến lên.
Mười bốn tuổi, rất nhiều người vẫn đang học lớp chín cấp hai.
Vì bản thân may mắn được chọn quay một quảng cáo, thế nên cô tôi tràn ngập mộng mơ với thế giới này, nhất định phải kiếm thật nhiều tiền, chữa khỏi bệnh cho bà ngoại đã ở bên cạnh nuôi mình từ nhỏ đến lớn.
Phạm Hiểu Lâm nói: “Đưa tôi đi đua xe đi, tôi nghĩ... chắc anh cũng biết cách đua xe chứ!”
Người đàn ông nở nụ cười: “Cô Phạm Hiểu Lâm, tôi không cần thiết phải thực hiện yêu cầu này của cô.”
Phạm Hiểu Lâm nghĩ thầm: Cũng đúng, người khác dựa vào cái gì mà phải nghe lời mình? Dù sao mình cũng làm việc cho đối phương, cũng không nắm được điểm yếu của đối phương, quyền gì mà yêu cầu chứ.
Đang chuẩn bị thức thời xuống xe, người đàn ông lại nói lần nữa: “Có điều gần đây tâm trạng của tôi khá tốt, có thể đưa cô đi.”
Phạm Hiểu Lâm có chút kinh ngạc, không ngờ hắn lại đồng ý.
Người đàn ông nhìn ánh mắt không dám tin của Phạm Hiểu Lâm, nói: “Chuẩn bị xong chưa? Xuất phát đây!”
Xe bỗng nhiên tăng tốc lao vụt đi.
Phạm Hiểu Lâm nở nụ cười sảng khoái thoải mái hiếm khi có được.
Xe chạy băng băng, phong cảnh bên đường sượt qua vùn vụt.
Bên tai Phạm Hiểu Lâm vang lên tiếng gió thổi vù vù.
Tất cả phiền não đều tan biến, trong khoảnh khắc đó, cô tôi chỉ thuộc về mình, những chuyện khác đều không liên quan đến cô ta.
Vòng qua nhiều ngã rẽ, xe đột nhiên dừng lại ở một nơi, Phạm Hiểu Lâm chúi về phía trước rồi ngửa ra sau, cô tôi vỗ ngực, nguy hiểm thật, may mà giữ cân bằng được.
Người đó cười nói: “Xuống xe đi, có bất ngờ.”
Phạm Hiểu Lâm hơi kinh ngạc hỏi: “Vì sao?”
Hắn lại bắt đầu hút thuốc, từng làn khói phả ra, khói mù lượn lờ, Phạm Hiểu Lâm thích mùi này.
Hắn híp mắt nói: “Người chung đường, đưa cô tới ngắm phong cảnh một chút thôi, đâu ra nhiều vì sao như vậy? Hử?”
Trong lòng Phạm Hiểu Lâm có chút vui vẻ: “Người chung đường? Ha ha ha... Là... nói hai chúng tôi sao? Thực sự khiến người tôi ngạc nhiên! Hi hi... ”
Những lời này chỉ nghĩ trong lòng, đương nhiên cô tôi không thể nói thẳng ra.
Thời gian đã dần dần khiến cô tôi mất đi nguyện vọng bày tỏ tâm trạng thực sự của mình.
Điều này rốt cuộc là đáng vui hay đáng buồn đây?
Phạm Hiểu Lâm gật đầu nói: “Ừ... Nếu... anh đã nói như vậy, tôi sẽ nghiêm túc thưởng thức phong cảnh ở đây.”
Phạm Hiểu Lâm nói xong, hiểu chuyện xuống xe, đi về phía trước hai bước, cô tôi kinh ngạc há to miệng, trời ơi... hiểm thật!
Ngay từ đầu ở trên xe, bởi vì thấy ngọn núi nhỏ nên không biết đây đã là cuối con đường, mà xe của họ chỉ cách vực đá mười centimet.
Phạm Hiểu Lâm dừng chân, có cục đá lăn xuống dưới, nghe không rõ âm thanh, Phạm Hiểu Lâm không dám nhìn xuống, thực sự... rất sợ.
“Quẹo phải... ” Giọng của người đó vang lên: “Tin tôi đi.”
Phạm Hiểu Lâm quẹo phải, lại một lần nữa kinh ngạc há to miệng: “Trời... Trời ơi... ”
Tim đập nhanh hơn, có chút chưa hoàn hồn.
Phóng mắt nhìn xa, toàn bộ thành phố G đều thu hết vào mắt, ánh đèn lấp lánh... Liều mạng dốc sức làm việc ở thành phố này.
Phạm Hiểu Lâm đột nhiên có một ý nghĩ, đương nhiên không thể lãng phí thời gian, cô tôi nhắm chặt hai mắt, giang hai tay ra, trong tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng gió thổi.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ của Phạm Hiểu Lâm, góc nghiêng yêu kiều, da thịt trắng nõn, đôi chân thon dài, mái tóc xoăn nâu mê người, mũi cao thẳng.
Nhìn thật lâu, hắn không kiềm hãm được đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô ta.
Bạn đầu Phạm Hiểu Lâm kinh ngạc, sau đó vui vẻ, vẫn chưa có ai ôm mình tử tế, cô tôi rúc vào trong ngực của hắn, nghiêng đầu hít thở mùi hương chỉ thuộc về riêng họ.
Phạm Hiểu Lâm im lặng hồi lâu, hỏi: “Tôi... có thể biết tên của anh không?”
Người đàn ông nâng khuôn mặt của Phạm Hiểu Lâm, để lại một nụ hôn sâu đậm, có chút buồn cười hỏi: “Sao vậy? Tên của tôi... rất quan trọng sao?”
Phạm Hiểu Lâm lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.
Chẳng qua cô tôi cảm thấy hợp tác lâu như vậy, hắn vẫn không chịu nói tên của hắn, khiến cô tôi có chút thất vọng.
Huống chi, hiện tại quan hệ của bọn họ mập mờ không rõ, nhưng cô không biết tên của hắn, có hơi buồn...
Người đàn ông nhìn bộ dạng của Phạm Hiểu Lâm, có chút bất đắc dĩ cười cười, nói: “Gọi anh Thẩm đi, tôi... chỉ có thể nói cho cô biết như vậy, không thể hơn nữa.”
Phạm Hiểu Lâm hiểu ý gật đầu: “Được... Tôi hiểu rồi, không sao, tôi biết rồi.”
Miệng nói không sao, nhưng muốn trong lòng không để ý thì không thể được, thế nên phụ nữ chính là kiểu người nói một đường nghĩ một nẻo.
Người đàn ông không ép cô tôi nữa, chỉ vừa cười vừa nói: “Buổi tối ở đây thật đẹp.”
Phạm Hiểu Lâm lắc đầu: “Không được, hôm nay Phùng Giang đã nói trong điện thoại, bảo buổi tối đi qua đó, tôi không dám không nghe theo.”
Người đàn ông có chút bất đắc dĩ: “Được rồi... Đã như vậy, tôi cũng không có cách nào, chỉ là... ở lại thêm một lúc nữa nhé?”
Lời nói trêu ngươi, giọng nói ngọt ngào, Phạm Hiểu Lâm muốn nói không, nhưng có chút khó xử.
Gật đầu, Phạm Hiểu Lâm vén tóc, vừa cười vừa nói: “Nếu có thể sống thêm một lần, hoặc... gặp anh sớm hơn thì tốt quá.”