Thương Vợ Vô Cùng

Chương 155: CHƯƠNG 155 CUỘC HẸN LÚC KHÔNG GIỜ CỦA ANH THẨM VÀ PHẠM HIỂU LÂM.Ay




CHƯƠNG 155: CUỘC HẸN LÚC KHÔNG GIỜ CỦA ANH THẨM VÀ PHẠM HIỂU LÂM

Không giờ là thời gian có ý nghĩa như thế nào anh Thẩm sao không hiểu kia chứ, anh ta khẽ cười và nói: “Được, nếu cô Phạm Hiểu Lâm đã quyết định thời gian, vậy thì… tôi sẽ theo đó mà làm thôi.”

Phạm Hiểu Lâm cười một cách hài lòng: “Được, vậy tôi không làm phiền anh Thẩm nữa, hi vọng anh có thể giữ đúng lời hẹn hôm nay.”

Đã lâu không được gặp anh ta, cũng không biết thời gian gần đây anh Thẩm đang bận chuyện gì.

Đáng sợ nhất chính là, Phạm Hiểu Lâm ý thức được bản thân càng ngày càng ỷ lại vào anh Thẩm, hơn nữa… nếu có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên muốn chia sẻ chính là anh ta, như vậy… không phải là trạng thái thích một người hay sao?

Ý thức được điều này, Phạm Hiểu Lâm càng đắc chí, hóa ra… bản thân cũng không phải tầm thường như người khác nói, chỉ màng danh lợi không có tình cảm.

Không phải… mỗi người đều có nỗi niềm riêng, chỉ tiếc là bị hiểu lầm thành không có là vì chưa gặp được đúng người mà thôi.

Phạm Hiểu Lâm đã rất mãn nguyện rồi, không có gì, bản thân cô ta cũng đã có người để yêu, cũng khiến cho cô ta cảm thấy vui vẻ, còn việc người đó có thích mình không, có đáp lại tình cảm không, những việc này đều không quan trọng.

Quán cà phê, Phạm hiểu Lâm đã tới trước tận những hai mươi phút.

Trên gương mặt được trang điểm kỹ càng, dĩ nhiên lớp trang điểm ban ngày không thể giữ được lâu tới vậy, chắc chắn là phải trang điểm lại!

Sau khi anh Thẩm ngồi xuống, vẫn khen Phạm Hiểu Lâm: “Cô Phạm Hiểu Lâm hôm nay thật là, nói thế nào nhỉ, không hề giống một diễn viên.”

Phạm Hiểu Lâm không hiểu ý hỏi lại: “Sao thế? Không đẹp sao?”

Anh Thẩm vội vàng lắc đầu: “Không không không, cô Phạm Hiểu Lâm đừng hiểu lầm, ý của tôi là, style trang điểm hôm nay giống như một cô gái nhỏ xinh xắn, rất xinh đẹp.”

Phạm Hiểu Lâm hiểu được chiêu trò của anh Thẩm, lần nào anh cũng dùng chiêu trò như vậy, nhưng… bản thân cô ta lại cam chịu dính thính.

Phạm Hiểu Lâm tỏ vẻ tức giận nói: “Ý của anh Thẩm đây là tôi không giống ngự tỷ sao?”

Anh Thẩm khẽ nhấp một ngụm cà phê, ý thức được người phụ nữ này cũng đang tán tỉnh mình, nên tương kế tựu kế: “Hiểu Lâm, có lẽ cô hiểu lầm rồi, nếu cô muốn chứng minh mình là ngự tỷ, quay đầu lại, tôi sẽ cho cô cơ hội là được chứ gì.”

Phạm Hiểu Lâm nghe xong, bỗng đỏ mặt xấu hổ, vội vàng lấy tập hồ sơ ra nói lảng sang truyện khác: “Đây, đây là những bức ảnh của Trình Ngân Hằng bị chụp trộm, anh xem đi.”

Anh Thẩm lúc này mới hiểu được, Phạm Hiểu Lâm tới đây không phải để tán tỉnh, làm chuyện không đứng đắn, xem ra… người đã cử cô ta đi, không về uổng phí.

Nhưng… những bước ảnh này là do chính anh ta đưa cho cô ta, cô ta lại trả lại là có nghĩa gì?

Phạm Hiểu Lâm lúc này mới từ từ nói: “Anh cũng biết đó, tôi và đạo diễn Phùng không tiện vạch trần, nhưng… đạo diễn Phùng muốn thấy tiêu đề về Phùng Ngân Hằng vào sáng ngày mai.”

Anh Thẩm đã hiểu ra, anh ta cũng biết Phạm Hiểu Lâm không hề có hậu thuẫn, chỉ không ngờ rằng người của Phạm Hiểu Lâm lại kém tới vậy, ngoại trừ bản thân anh ta và Phùng Giang thì không có ai là chỗ dựa nữa cả.

Bất đắc dĩ gật đầu, anh Thẩm nói: “Hiểu Lâm, hay là… tôi giới thiệu một vài đạo diễn tên tuổi cho cô nhé!”

Trong lòng anh ta nghĩ rằng Phạm Hiểu Lâm chắc chắn sẽ rấy vui vẻ, không ngờ Phạm Hiểu Lâm lại lắc đầu: “Cám ơn nhã ý của anh Thẩm, không cần đâu.”

Anh Thẩm hơi kinh ngạc: “Tại sao chứ?”

Cơ hội tốt như vậy.

Tại sao lại không cần?

Phạm Hiểu Lâm cũng không biết nên trả lời thế nào, cũng không thể nói ra là bản thân mình thích anh ta chứ? Không thể nói tình cảm mình dành cho anh ta là thật lòng, không muốn liên quan đến người khác, chỉ muốn hiểu rõ về anh ta mà thôi.

Lý do?

Chắc chắn phải có một lý do hợp lý.

Phạm Hiểu Lâm nghĩ ngợi, ngẩng đầu lên nói: “Bởi vì tôi hơi ngốc nghếch, qua lại với người khác tôi cũng không thể nắm chắc điều gì, anh xem xem hiện tại tôi cũng đã bị anh nắm thóp rồi, anh chắc cũng hiểu.”

Tay anh Thẩm đang cầm ly cà phê bỗng khựng lại, nói thế nào nhỉ? Đây đúng thực sự là một đáp án hợp lý, nhưng… lại có nhiều chỗ bất hợp lý.

Bất hợp lý ở đâu?

Rõ ràng Phạm Hiểu Lâm có thể không bị nắm thóp, tự mình… chơi bài tình cảm.

Nhưng lại không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: “Được rồi, tôi sẽ công bố những bức ảnh này, tiêu đề các các báo ngày mai không thể nào thoát được cái tên Trình Ngân Hằng.”

Phạm Hiểu Lâm vui mừng cong môi: “Được, cám ơn anh, anh Thẩm.”

Anh Thẩm gật đầu, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Phạm Hiểu Lâm: “Được, vậy chúng ta… bây giờ đi thôi.”

Phạm Hiểu Lâm đã biết nhưng cố ý hỏi lại: “Bây giờ chúng ta… đi đâu?”

Anh Thẩm nhìn gương mặt sắc sảo của Phạm Hiểu Lâm, rồi lại nhìn nơi rãnh ngực lúc ẩn lúc hiện, còn cả mùi nước hoa đầy mê hoặc.

Anh ta dám khẳng định người phụ nữ này… chắc chắn anh ta sẽ thịt.

Sau đó… chỉ cần anh ta muốn thì có thể bảo người phụ nữ này phục vụ mình.

Nhưng… bây giờ đang làm gì vậy? Là do anh ta quá đam mê dục vọng hay là Phạm Hiểu Lâm đang trêu đùa? Cô ta không hề có ý như vậy.

Đã muốn chơi, vậy anh ta sẽ chơi với cô ta.

Anh Thẩm từ tốn nói: “Cô Phạm Hiểu Lâm, tôi đưa cô về nhà nhé.”

Tâm trạng của Phạm Hiểu Lâm có chút thay đổi, rõ ràng cô ta ăn mặc trang điểm vô cùng rõ ràng, không thể nào không nhận ra, chẳng lẽ… những cử chỉ lần trước chỉ là đùa bỡn thôi sao? Đối với bản thân cô ta… anh ta không hề có suy nghĩ gì khác ư?

Đang nghĩ ngợi, anh Thẩm lại lên tiếng: “Về nhà của chúng ta!”

Đột nhiên Phạm Hiểu Lâm ngẩng đầu lên, lập tức lại cuối xuống đỏ bừng mặt: “Tôi… tôi… chúng ta… làm sao để về nhà được?”

Anh Thẩm biết rất rõ, giờ phút này, con cá nhỏ kia đã mắc câu rồi.

Anh Thẩm cười thầm trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tôi có xe.”

Phạm Hiểu Lâm gật đầu: “Đi thôi.”

Chiếc xe màu đen biến mất khỏi quán cà phê, không biết đi đâu, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Nhưng… có một số việc đã xảy ra một lần thì sẽ có lần thứ hai.

Bây giờ là hai giờ, ở vùng ngoại ô, có một chiếc xe màu đen đang đỗ lắc lư cuối cùng cũng dừng lại: “Bây giờ tôi đi gửi ảnh, để có một niềm vui bất ngờ.”

Phạm Hiểu Lâm hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại hỏi: “Không phải là nói về nhà sao?”

Anh Thẩm hôn Phạm Hiểu Lâm, nói thầm bên tai cô ta: “Đây chính là nhà!”

Trong lòng Phạm Hiểu Lâm tự thấy trào phúng… quả nhiên, đàn ông đều là cao thủ, là cao thủ đồng thời cũng là đồ lừa đảo, dù thế nào đi nữa thì bản thân cô ta cũng bị chìm đắm.

Yêu một người không phải là như vậy sao?

Là toàn tâm toàn ý cho đi.

Nếu như đã toàn tâm toàn ý, vậy thì dâng hiến thể xác cũng là điều đương nhiên, không cần phải nghĩ nhiều tới kết quả, cũng không cần phải nghĩ về sau này.

Phạm Hiểu Lâm đã hiểu ra, khẽ nói: “Tôi ngủ đây.” Rồi dựa vào vai anh Thẩm ngủ thiếp đi, hi vọng trong giấc mơ của mình có thể vui vẻ hơn, không muốn phải chau mày lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.