Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 93: Rời đi




Lộ Lê đang ở thư phòng xem tư liệu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập, có vẻ rất gấp, liền cho vào.

“Không tốt rồi, phu nhân, thượng tướng đã trở lại.” Nhạc Hiểu vọt vào, lồng ngực bởi vì thở dốc mà kịch liệt phập phồng.

“Trở về thì trở về, chuyện bé xé ra to làm gì?” Lộ Lê không để bụng.

“Nhưng sắc mặt thượng tướng thật khó coi, rất khủng bố, lần đầu tiên tôi thấy thượng tướng đáng sợ như vậy.” Đang nói, Nhạc Hiểu đột nhiên biến sắc, lại chạy đi, nhưng lại lập tức chạy về, “Không tốt, thượng tướng lên lầu, hình như là đi về phía này.”

Lộ Lê ‘hả’ một tiếng, còn chưa kịp nói gì, Nhạc Hiểu bỗng nhiên chạy đi, nháy mắt trốn không thấy bóng dáng, thay thế là Tần Vũ xuất hiện ở cửa.

Thân hình cao lớn uy mãnh tạo ra cảm giác áp bách, làm thư phòng trở nên bức bối, bầu không khí tràn ngập áp lực. Tần Vũ vẻ mặt âm u, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo, làm cặp mắt phiếm tơ máu càng khát máu tàn nhẫn.

“Anh, anh làm sao vậy?” Mới tám, chín tiếng không gặp, Tần Vũ đột nhiên từ thượng tướng máu lạnh biến thành ác ma đòi mạng, rõ ràng là bị kϊƈɦ thích.

“Sầm” một tiếng, cửa thư phòng bị đóng lại, ngay lập tức có cơn kình phong đánh úp lại, như lưỡi dao sắc bén, sượt qua mặt Lộ Lê có chút đau. Tầm mắt y tối sầm, lại mở mắt thì thấy Tần Vũ chỉ cách y trong gang tấc, khóe miệng cong tàn nhẫn.

Không đợi y hoàn hồn, áo đột nhiên bị bắt lấy, toàn thân bị nhấc lên, tiếng quát phẫn nộ vang lên như muốn phá tan nóc nhà.

“Em coi lời anh nói là gió thoảng bên tai sao! Em có biết tên kia là phần tử khủng bố, hắn rất có thể mang theo cả bom tự bạo trêи người, chỉ cần kϊƈɦ phát là có thể phá huỷ toàn bộ trung tâm thương mại, không ai có thể trốn. Đứa ngốc còn biết gặp phải phần tử khủng bố thì phải chạy thật xa, em thế nhưng, em đáng chết dám xông lên!!”

Tiếng quát to làm hai tai Lộ Lê ong ong, không nghe rõ hắn đang nói cái gì, vội vàng cầm hai tay hắn, “Anh, anh bình tĩnh một chút.”

“Anh làm sao mà bình tĩnh được, nếu có sai sót, nếu trêи người hắn thực sự có bom, nếu hắn liều chết kϊƈɦ hoạt, em cho rằng em hiện tại còn có thể bình yên vô sự đứng ở chỗ này sao!” Tần Vũ hoàn toàn không nghe y, gân xanh trêи trán tuôn ra, làm gương mặt vốn dữ tợn càng thêm hung ác.

“Được được được, là em sai, em nên phát hiện thấy đối phương khả nghi thì chạy trốn rất xa, anh trước thả em xuống, đừng nóng giận.” Lộ Lê bị hắn rống đến không mở mắt ra được, phải nhón chân thật sự vất vả.

Tần Vũ vẫn chưa nguôi giận, lại buông cổ áo y, vẻ mặt vẫn vặn vẹo, “Anh nói lại lần cuối, gặp phải loại tình huống này, em cần phải chạy trốn rất xa, anh không cho em xông lên, có hiểu không?”

Lộ Lê khụ hai tiếng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đáng sợ lại một chút cũng không cảm thấy sợ hãi, khóe miệng thậm chí nhếch lên, “Dù em gái anh gặp phải nguy hiểm?”

“Phải!” Tần Vũ trả lời không chút do dự.

“Lời này nếu như bị cha mẹ nghe được, họ khẳng định sẽ thương tâm, em nửa đường mới trở thành thân nhân của anh, họ mới là người nhà của anh không phải sao?” Lộ Lê không chớp mắt nhìn hắn, cong khóe miệng.

“Thì tính sao!” Tần Vũ đầy mặt không kiên nhẫn, bộ dáng cảm thụ của họ có liên quan gì, kiêu ngạo cuồng vọng tới cực điểm, nửa điểm không để người nhà thân nhân trong lòng.

Lộ Lê nhịn không được cười nhẹ, tiến lên ôm lấy hắn, lẩm bẩm tự nói: “Anh như vậy em phải thế nào mới tốt đây.”

Tần Vũ không cảm nhận được dịu dầng, kéo y ra, năm ngón tay gắt gao bắt lấy cổ tay y, “Anh muốn em thề, về sau gặp phải chuyện như vậy, mặc kệ người gặp nguy hiểm là ai, dù đó là Quốc Vương, em đều phải tránh ra thật xa!”

“Được rồi ra, em đáp ứng là được rồi đi.” Lộ Lê bị làm cho dở khóc dở cười, trong lòng lại ấm đến rối tinh rối mù.

Y nhận ra, ở trong lòng Tần Vũ, tính mạng của y quan trọng hơn hết, ai có thể chết, duy nhất mình y không thể chết được.

Làm sao bây giờ, y đột nhiên cảm thấy cảm động muốn ngất.

Lộ Lê một lần nữa dựa vào lồng ngực hắn, cảm nhận hơi thở áp bách trong thư phòng dần biến mất, hỏi: “Anh vội vã chạy về, chỉ vì nói những lời này sao?”

“Không.” Tần Vũ đột nhiên đỏ mắt, như là nghĩ tới cái gì, hơi thở quanh thân đột nhiên trở nên cuồng bạo.

Lộ Lê ngẩng đầu, quả nhiên thấy vẻ mặt hắn lại trở nên tàn nhẫn, ánh mắt âm trầm, thử hỏi: “Vậy anh?”

“Anh sẽ không bỏ qua Barbara và Tần Tuyết.” Tần Vũ vẻ mặt vặn vẹo.

Lộ Lê thấy hắn có vẻ đã biết tất cả, biết hắn đã hạ quyết tâm, chỉ hỏi: “Vậy anh tính toán làm sao bây giờ?”

Y không cho rằng y không bị thương nên hai người cũng không cần chịu trách nhiệm. Tần Vũ hy vọng y được bình an, chính y cũng hy vọng hai người có thể học được một bài học, đừng làm loại chuyện này.

“Anh sẽ bắt cả hai phải trả giá!”

Lộ Lê nhanh chóng được biết cái giá đó đắt cỡ nào.

Tần Sương đã kết thúc nhiệm vụ, sẽ được nghĩ một thời gian, nên cùng Tần nguyên soái về nhà, Tần phu nhân cũng về trước giờ cơm.

Sắp vào bữa, Tần Tuyết mới xuống. Trải qua một buổi chiều tĩnh dưỡng, cảm xúc của cô đã khôi phục, đại khái là ngủ một giấc, sắc mặt còn có chút hồng, nhưng khi thấy Tần Sương và Lộ Lê, cô lại có chút không được tự nhiên.

Tần phu nhân vì Tần Sương trở về, lực chú ý vẫn luôn đặt trêи người cậu ta, nên không chú ý con gái có chút khác thường.

Tần nguyên soái lại chú ý tới, “Sao con vẫn luôn nhìn chị dâu và anh trai?”

“Không có gì.” Tần Tuyết vội vàng cúi đầu.

Tần phu nhân lúc này mới đặt lực chú ý lên con gái. Thấy sắc mặt cô có chút hồng, liền sờ trán thử, rồi ai nha một tiếng, “Sao sinh bệnh mà không nói với ta, có biết mình đã phát sốt rồi không?”

“Con không chú ý, không phải chuyện gì to tát, mẫu thân đừng làm toáng lên.” Tần Tuyết thấy tất cả mọi người đều đang nhìn mình, càng thêm không được tự nhiên.

“Ta mặc kệ, đừng bướng bỉnh, lát nữa gọi bác sĩ Lý Đức tới xem bệnh.” Tần phu nhân lại không hề phát hiện.

Đúng lúc này, Tần Vũ đột nhiên mở miệng, tất cả mọi người đồng loạt an tĩnh lại.

“Từ ngày mai, con sẽ đưa Tần Tuyết đến quân doanh một tháng.” Tần Vũ bình tĩnh ra quyết định của mình.

“Tần Vũ, con điên rồi!” Tần phu nhân khϊế͙p͙ sợ đứng lên. Quân doanh là nơi nào, con gái của bà chân yếu tay mềm, đừng nói một tháng, một ngày có khi cũng không chịu được.

Tần Tuyết sợ đến phát run.

Tần nguyên soái buông đũa, bình tĩnh nhìn Tần Vũ, “Lý do?”

“Con không phải đang trưng cầu ý kiến của mọi người.” Tần Vũ cường ngạnh bá đạo nhìn thẳng Tần nguyên soái, ngữ khí băng giá đến tận xương tủy.

Tần nguyên soái trầm mặt.

Gió bão sắp kϊƈɦ phát.

Tần Sương sợ sẽ phát sinh đại chiến, vội vàng giải thích, “Phụ thân, chuyện này không trách anh, là lỗi của Tiểu Tuyết.”

“Rốt cuộc sao lại thế này!” Tần nguyên soái phẫn nộ quát.

“Hôm nay trung tâm thương mại Asia bị khủng bố tập kϊƈɦ, chị dâu và Tiểu Tuyết cũng ở đó. Con nhìn video theo dõi thì phát hiện Tiểu Tuyết và Barbara hẹn chị dâu ra ngoài có mục đích, Tiểu Tuyết đã đúng lúc dừng lại, thuyết phục Barbara từ bỏ.” Tần Sương không dám nói mục đích của Barbara là muốn hại chị dâu sảy thai, thật không dám tưởng tượng phản ứng của phụ thân nếu biết.

“Video theo dõi đâu?” Tần nguyên soái nhìn ra cậu ta không nói toàn bộ.

“Ở chỗ anh ấy.” Tần Sương lập tức đẩy cho Tần Vũ.

Tần nguyên soái lại nhìn về phía Tần Vũ mặt vô cảm.

Tần phu nhân bất mãn nói: “Dù là như vậy, hiện tại không phải hắn vẫn sống sao, dựa vào cái gì mà phải đưa Tiểu Tuyết vào quân doanh một tháng, đó là em gái con đấy.”

“Mẫu thân, mẫu thân bớt tranh cãi đi.” Tần Sương biết mẫu thân che chở Tần Tuyết, nhưng lần này xác thật đã đi quá giới hạn.

B”Con mới phải bớt tranh cãi, em gái con phải chịu khổ, con không giúp nó thì thôi, còn không cho ta nhúng tay. Con rốt cuộc có phải con ta, rốt cuộc có phải anh của Tiểu Tuyết không.” Tần phu nhân lập tức trừng mắt nhìn cậu ta.

Tần Sương bị nghẹn, bỏ đi, cậu ta không nói nữa.

“Con đã quyết định.” Tần Vũ lạnh lẽo nói.

Tần phu nhân nghe vậy liền nói với Tần nguyên soái: “Ông mặc kệ sao? Nó muốn đưa Tiểu Tuyết đến quân doanh, Tiểu Tuyết nào có thể chịu khổ.”

“Vậy vào quân doanh một tháng đi.” Ngoài dự đoán, Tần nguyên soái vừa rồi còn có chút hứa bất mãn cũng đồng ý với Tần Vũ.

Tần phu nhân cảm thấy thật thất vọng.

“Mẫu thân, con không muốn.” Tần Tuyết sợ hãi bắt lấy áo Tần phu nhân. Mắt thấy tai nghe, cô nhiều ít biết quân doanh tàn khốc, sao có thể chịu đựng những một tháng, chỉ sợ không chết cũng bị lột mấy tầng da.

“Tiểu Tuyết yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để anh trai con đưa con tới quân doanh.” Tần phu nhân kiên định hữu lực nói.

Qua chuyện này, tất cả mọi người đều không còn muốn ăn.

Tần nguyên soái thấy Tần Vũ buông đũa, đứng dậy gọi hắn đến thư phòng.

Hai người có quyền lên tiếng lớn nhất rời đi, Tần phu nhân tức khắc trút hết tức giận lên Lộ Lê. Trong mắt bà, Tần Vũ ra quyết định đó nhất định lại là do Lộ Lê xúi giục, nói thật sự khó nghe.

Lộ Lê còn chưa có phản ứng, Tần Sương đã nghe không nổi, phản bác vài câu.

“Hôm nay nếu không có chị dâu, tính mạng Tiểu Tuyết đã khó giữ được.”

“Giả mù sa mưa, ai biết hắn có phải cố ý hay không.” Tần phu nhân căn bản không rõ tình huống lúc đó có bao nhiêu hung hiểm.

Tần Sương phát hiện bà càng ngày càng vô lý, cũng lười nói chuyện. Vẫn là chị dâu thông minh, không rêи một tiếng, phỏng chừng đã sớm không thể câu thông với bà.

Tần phu nhân cũng không để ý đến cậu ta, còn đang suy nghĩ trở về phòng nhất định phải thuyết phục Tần Phủ, tuyệt không thể đưa Tiểu Tuyết đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.