Tần Vũ lại bảo La Uẩn Hòa kiểm tra vết thương trêи chân Lộ Lê, La Uẩn Hòa nói khôi phục rất nhanh, đã hoàn toàn không có vấn đề gì nữa.
Hai người rời khỏi quân y viện đến trang viên Tần gia.
Từ sau sự kiện Tô Nhược Vũ, Tần nguyên soái đã bố trí trang viên giống cái thùng sắt, sau khi Lộ Lê rời đi, Tần nguyên soái bảo con gái nhỏ Tần Tuyết mang ba đứa cháu tạm thời ở lại trang viên.
Hai người đi vào đại sảnh, nghe được tiếng cười nói vui vẻ.
Là tiếng của Tần Tuyết và Khả Khả.
Sau khi cô nhỏ trở về, Khả Khả có đối tượng chơi cùng, sau đó không đi tìm Soái Soái nữa.
Soái Soái nhìn thấy em trai nghiêm túc huấn luyện như vậy, không muốn bị đứa em đuổi kịp và vượt qua, sau khi được đón tới đây cũng bắt đầu tức giận phấn đấu, hai anh em tựa như kẻ cuồng huấn luyện, một lần rồi lại thêm một lần, đứa này còn tranh đua hơn đứa kia.
Nếu Tần phu nhân đi vào quấy rầy bọn nhỏ, còn bị oán trách.
Xét sự kiện Tô Nhược Vũ, Tần phu nhân và Tần Tuyết đều tự mình trông nom bọn nhỏ, không dám để người hầu đi vào.
“Anh cả, chị dâu à, các anh tới rồi.” Tần Tuyết nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng chạm vào cháu gái nhỏ, “Khả Khả ơi, mau nhìn xem ai tới kìa.”
Khả Khả quay đầu, nhìn thấy Lộ Lê mắt sáng lên, nhìn thấy phụ thân, độ sáng yếu bớt một chút.
“Cha ơi, ôm một cái nào.” Chờ Lộ Lê đến gần, Khả Khả vươn hai cánh tay ngắn nhỏ.
Lộ Lê bế con bé lên.
Tần Tuyết nói,
“Anh cả chị dâu, em đi gọi Soái Soái với Oa Oa ra nhé.”
“Anh đi cùng em.” Lộ Lê bỏ Tần Vũ lại đi theo cô lên tầng.
Tần phu nhân nhìn bọn họ lên lầu, ánh mắt trở lại trêи người Tần Vũ, thở dài nói: “Tới đón mấy đứa nhỏ về sao?”
“Không.” Tần Vũ từ bàn trà lấy một tờ báo, sáng nay mới đưa tới.
Trêи mặt Tần phu nhân toát ra vẻ vui mừng, lại cũng rất ngạc nhiên, “Vì sao vậy?”
“Chủ trạch bên kia không yên ổn, đặt bọn nó ở nơi này an toàn hơn, ngày mai con sẽ bảo Tần quản gia lại đây, tạm thời chiếu cố bọn nó.”
Tối hôm qua Lộ Lê và Tần Vũ đã thương lượng, náo loạn đến bước này với quốc vương, tuy còn chưa đến mức không chết không ngừng, nhưng để thay đổi thế cục thất bại, chắc chắn quốc vương sẽ làm gì đó, Tần gia bên kia đã không còn an toàn nữa, ai cũng không biết bên trong ẩn núp bao nhiêu thám tử của kẻ địch, trang viên đã được Tần nguyên soái chỉnh đốn qua hiển nhiên là an toàn hơn.
Tần phu nhân tức khắc vui mừng như điên, tuy bà không tham dự vào công việc của cánh đàn ông, nhưng cũng nghe nói về những việc đã phát sinh lần này.
Vương hậu là chị họ của bà, nhưng bà thật sự không ngờ hai người sẽ đi đến bước này.
Thông qua việc của Serrill, bà cũng hiểu rõ, bà và vương hậu, đã không thể nào trở lại quan hệ như trước kia.
“Soái Soái ơi, Oa Oa ơi, cha đã trở lại rồi.” Lộ Lê đi vào phòng huấn luyện, thả Khả Khả xuống.
Soái Soái lập tức quay đầu lại, nhìn thấy y xong đôi mắt như dạ minh châu sáng ngời, đang muốn vọt tới ôm lấy y, đột nhiên lại khựng lại tại chỗ, bĩu môi, dùng mắt nhỏ oán trách nhìn cha.
“Cha à, vì sao cha rời đi đều không nói cho chúng con biết?”
“Đúng vậy đúng vậy, cha hư quá.” Khả Khả ở một bên gật gật đầu nhỏ.
Lộ Lê không ngờ phỏng đoán trở thành sự thật, chột dạ vuốt mũi, “Lúc ấy tương đối gấp, cha không cố ý, cha bảo đảm với các con, lần sau tuyệt đối sẽ không như thế nữa được không?”
Oa Oa bỗng nhiên xoay người, mặt vô cảm nhìn chằm chằm y, tuy không có dao động gì, nhưng Lộ Lê lại cảm giác được trào phúng. Thế mà y lại bị con trai nhỏ hai tuổi trào phúng kia đấy.
Lộ Lê cũng cạn lời, đúng là nhỏ mà lanh.
“Không được.” Nào biết hai đứa kia đồng thời lắc đầu.
Soái Soái nói, “Người lớn các vị luôn gạt đám trẻ con chúng con thôi.”
“Người lớn các vị?” Lộ Lê kinh ngạc, lời này nghe như đã bị lừa gạt qua rồi ấy, “Ai lừa các con.”
Soái Soái nói, “Cô nhỏ cùng bà nội, bọn họ luôn nói cha sẽ nhanh chóng trở về, nhưng cha mãi không trở về.”
Tần Tuyết bị nhắc đến cảm thấy xấu hổ, cô và mẫu thân đã nói qua như vậy, không ngờ bọn nhỏ vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Lộ Lê ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ, “Vậy cha đã lừa gạt các con bao giờ chưa?”
Soái Soái và Khả Khả nghiêm túc tự hỏi một chút, “Hình như là không có, cha chỉ bỏ mặc bọn con thôi.”
“Không có chứng tỏ là cha bảo đảm sẽ hữu dụng, hay là các con hy vọng cha lừa các con?” Lộ Lê bình tĩnh mà xem nhẹ câu nói thứ hai.
Hai đứa đồng thời lắc đầu, chia ra ôm lấy đùi y, “Đừng mà, cha không thể gạt bọn con, bây giờ cha tới đón bọn con trở về sao?”
“Không phải, các con còn phải ở trang viên một đoạn thời gian nữa, gần đây cha và phụ thân sẽ rất bận, các con là bảo bối của cha, bảo bối phả giấu kĩ đi, không thể để người xấu biết được, nơi này có ông bà nội, còn có chú quân nhân lợi hại nữa, bọn họ có thể bảo hộ cho bảo bối của cha, cho nên các con phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?”
Lộ Lê từng câu từng câu bảo bối khiến hai đứa trở nên dễ bảo.
Tần Tuyết nhìn há to cái miệng ngốc, đúng là chị dâu rất có biện pháp, cô chiếu cố một mình Khả Khả đã cố hết sức rồi.
Dù sao cũng là cha của ba đứa nhỏ, Lộ Lê đã có kinh nghiệm, con y đều chưa từng được khen, chỉ cần dùng sức khen bọn nó sẽ vui vẻ liền.
Hai người lưu lại ăn xong cơm trưa rồi đi.
Tần Vũ đưa Lộ Lê đến học viện thánh Florence, sau đó mới đến quân đoàn I.
Học viện vẫn náo nhiệt giống như trước đây, nhưng cảnh còn người mất, đám Eddie đã tốt nghiệp, y không ở đây mấy tháng, đúng lúc bọn họ làm xong nhiệm vụ tốt nghiệp.
Khoa chế tạo cơ giáp và khoa cơ giáp cùng nhau làm nhiệm vụ tốt nghiệp, Eddie đi theo Renault, hoàn thành nhiệm vụ tốt nghiệp xong, Eddie đã bị Renault tóm đến phòng nghiên cứu cơ giáp nhà mình.
Mấy năm nay, tập đoàn Lôi Hà bằng việc hợp tác với phòng làm việc Milo, đã đứng vững gót chân ở thị trường cơ giáp trung cấp, có được một đám fans khổng lồ, chỉ cần chất lượng cơ giáp cứ theo nhịp bình thường, cơ bản sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Tuy nhiên tập đoàn cũng biết không có khả năng mãi mãi tiếp tục hợp tác với phòng làm việc Milo, cho nên từ lúc bắt đầu bọn họ đã chuẩn bị thành lập phòng nghiên cứu cơ giáp của chính mình, hiện tại cần nhất là nhân tài.
Eddie và Renault quan hệ không bình thường, Lộ Lê nghe Lý Hà nói, bọn họ đã ở bên nhau, hai người vòng đi vòng lại hai năm, tính cách Renault hơi kiêu ngạo, thích khẩu thị tâm phi, rõ ràng là thích, nhất định cứ phải nói là không thích, nếu không phải Eddie cũng có cảm giác với cậu ta, thì sớm đã tức giận chạy mất rồi, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng hai người cũng tu thành chính quả.
Tống Vân Phi kế thừa gia nghiệp, Angelo đi theo bước chân Eddie.
Lý Hà không đi theo Eddie gia nhập tập đoàn Lôi Hà, mà là vào phòng làm việc Milo, cơ sở của cậu ta kém hơn Eddie một ít, hiện tại còn chưa thể một mình gánh vác một phía, nên muốn từ phòng làm việc Milo bắt đầu làm từ cơ sở.
Lộ Lê đến phòng làm việc Milo tìm thầy còn nhìn thấy cậu ta, tuy trước mắt tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của Lý Hà, cũng mừng thay cho cậu ta, biết được mình muốn cái gì, tốt hơn việc đi một bước nhìn một bước nhiều.
“Tới đây, lại đây giúp ta nhìn cái này.” Đại sư Milo trông thấy y thì hoàn toàn không ngạc nhiên, trêи thực tế ông cũng không biết chuyện Lộ Lê bị bắt cóc.
Nếu đã không biết, Lộ Lê cũng không tính nói, tiến lên tiếp nhận nghiên cứu của ông.
“Thầy vẫn luôn nghiên cứu bản vẽ kia sao?” Lộ Lê hỏi.
Đại sư Milo dọn dụng cụ xong đi tới, “Ừ, chỉ tiếc số liệu thí nghiệm không nhiều lắm, không thể làm phép so sánh, trước mắt chỉ có thể biết người vẽ ra bản vẽ đã lợi dụng hoặc chuyển hóa sức chịu nén trong buồng điều khiển cơ giáp, kết hợp với dữ liệu nào đó, nhờ đó mà cường hóa cơ giáp.”
“Thầy à, thật ra con còn có mấy bản vẽ nữa, lần này đến đây cũng là tính toán cho ngài nhìn xem.” Lộ Lê lấy ra mấy bản vẽ cơ giáp đã chuẩn bị từ trước.
Đều là bản vẽ cơ giáp cấp thấp, bản vẽ cơ giáp trung cấp y cũng có, nhưng hiện tại còn chưa chuẩn bị lấy ra.
Đại sư Milo tiếp nhận bản vẽ, ánh mắt dường như đang tỏa sáng, ông cũng không hỏi vì sao vẫn còn, lập tức vùi đầu vào nghiên cứu.
Lộ Lê bị bỏ rơi, trong lòng lại ấm áp, chắc chắn thầy không muốn làm y khó xử nên mới không hỏi.
Thật ra tư liệu cha để lại cho y chính là toàn bộ lịch sử tiến hóa cơ giáp, trải qua 1500 năm ưu hoá, kiến thức bên trong quá mức khổng lồ.
Lúc trước chỉ học bằng cách nhớ, đến bây giờ y còn chưa hoàn toàn hiểu thấu đáo, có vài chỗ không tỉ mỉ hồi tưởng lại, y cũng sẽ không nghĩ đến.
Lộ Lê cảm thấy chỉ cần hiểu rõ toàn bộ lịch sử 1500 năm cơ giáp tiến hóa này, tin rằng sẽ càng thêm hiểu biết về cơ giáp hơn.
Trở lại Tần gia, đi ngang qua hoa viên, Arthur kéo theo vòi hoa sen đi tới, nhìn thấy Lộ Lê bèn vội vàng dừng lại.
“Đại thiếu phu nhân.”
Lộ Lê gật đầu với cậu ta, bước vào nhà.
Arthur quan sát bóng dáng y hai giây, thu hồi tầm mắt rồi đi làm việc.
Buổi chiều Lộ Lê nhận được tin nhắn từ Tần Ca, anh ta đã nói với đối phương, tối hôm nay sẽ dẫn cậu ta lại đây ăn cơm.
“Động tác rất nhanh, được, anh sẽ nói với phòng bếp một tiếng, để đầu bếp làm thêm một phần tối nay.” Lộ Lê trả lời.
Gần tới 5 giờ, Lộ Lê nhắn tin dò hỏi Tần Vũ khi nào trở về, nói việc Tần Ca muốn mang đối tượng về nhà cho hắn.
Tần Vũ trả lời rằng rất bận tối muộn mới trở về.
“Vậy anh cứ lo công việc đi, để em trấn ải cho, Tần Ca còn nói đối tượng của em ấy là người trong giới giải trí.” Lộ Lê nói.
Vừa đến 6 giờ, Tần Ca dẫn người tới.
Một mình Lộ Lê ngồi ở phòng khách, bỗng nhiên phản ứng lại, Tần gia có nhiều người như vậy, vì sao lần đầu tiên Tần Ca mang đối tượng trở về, cuối cùng chỉ có mình y đối mặt, thật không khoa học!
Cho dù không khoa học, Tần Ca đã mang người vào rồi, ngược sáng nhìn không rõ diện mạo đối phương, thấp hơn Tần Ca nửa cái đầu, giơ tay nhấc chân đều như đã cân đo đong đếm từ trước, hình thành hiệu quả thị giác không tệ.
Không hổ là người trong giới giải trí, đã rèn luyện chuyên nghiệp, ngay cả tư thế đi đường cũng đặc biệt đẹp.
“Chị dâu à, cậu ấy là Giang Vũ.” Tần Ca đưa ảnh đế tới trước mặt y.
Lộ Lê kinh ngạc nhìn chằm chằm ảnh đế, “Đế Giang Thiên?”
“Thượng tướng phu nhân, đã nghe danh ngài từ lâu.” Giang Vũ nắm lấy tay Lộ Lê, rất vui vẻ nói.
Lộ Lê quan sát bàn tay hai người giao nắm, phản ứng không kịp, đối tượng của Tần Ca thế mà chính là vị Đế Giang Thiên trong lời đồn kia, mặt mũi nhu hòa, đôi mắt luôn mang ý cười, so với Đế Giang Thiên mà y đã nhìn thấy trong video có khí thế hoành tráng ảo tưởng hoàn toàn không giống nhau, y nhìn về phía Tần Ca, không phải là sinh đôi chứ.
Tần Ca kéo tay hai người ra, giải thích: “Giang Vũ chính là Đế Giang Thiên.”
Lộ Lê nghẹn một lúc mới nói ra một câu, “Vậy sao cậu ấy gọi là Đế Giang Thiên?” Tên này nghe rất trung nhị nha, y vẫn luôn tưởng là tên thật, nếu không làm gì có nghệ sĩ nào diện mạo tuấn tú thế này lại lấy cái tên như vậy, đầu óc chắc chắn chỉ để mọc tóc.
Giang Vũ ho khan, không dấu vết liếc nhìn Tần Ca một cái, dường như đang bảo nói năng cho cẩn thân, dám nói linh tinh một chữ, ông đây không tha cho anh đâu.
______________________________________
[Hunt]: Mới tìm lại mấy chương đầu mà Tần Ca xuất hiện, hai vị này đã kéo nhau vô nhà nghỉ rồi còn bị phóng viên tóm nữa 🤭🤭🤭
Mà khổ lắm luôn, cả chương này tác giả ghi Eddie là Ellen luôn á, Ellen là hôn phu của Tần Thường mà má tác giả ơi T_T