Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 247: Chị em cãi nhau




“Một là tinh thần lực, ít nhất là tinh thần lực cấp S, đây mới chỉ là tiêu chuẩn thấp nhất, một thứ khác chính là nguyên liệu, nguyên liệu của nó khác với loại chúng ta dùng hiện tại.” Đại sư Milo mang vẻ mặt trịnh trọng, hoàn toàn không phải đang nói giỡn.

Lộ Lê yên lặng một lúc, “Yêu cầu tinh thần lực cao như vậy sao?”

Đại sư Milo trả lời: “Không phải tinh thần lực cao như vậy, thì rất khó chịu đựng được lực dẫn hình thành từ động cơ tách hạch, đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của ta, còn phải thí nghiệm qua mới biết được, tuy tinh thần lực của trò cao, nhưng không thể thành công, có liên quan đến kinh nghiệm, tinh thần lực và tiềm thức thuần thục, vẫn cần luyện tập thêm, tốt nhất là huấn luyện dưới trọng lực nặng, mặt khác, chế tạo loại cơ giáp này cần học vật lý cao cấp, nó ứng dụng vật lý học, có thể nói tương tự với một quyển sách giáo khoa.”

Đúng là thầy của mình, chỉ nghiên cứu mấy ngày đã phát hiện nhiều vấn đề như vậy.

“Con hiểu rồi, thưa thầy, vậy còn bản vẽ kia?”

Đại sư Milo đưa bản vẽ cho y, “Ta đã rà quét xong, bản vẽ này trò cất kĩ, đừng để người khác nhìn thấy, có phát hiện gì khác, ta sẽ thông báo cho trò sau.”

Lộ Lê tiếp nhận bản vẽ, “Vâng, vậy làm phiền thầy.”

“Không có gì, đây cũng là một cơ hội học tập, ta cũng chưa từng thử động cơ tách hạch, cảm thấy rất hứng thú.” Gương mặt đại sư Milo lộ ra hưng phấn và kϊƈɦ động.

Lộ Lê mang theo bản vẽ rời khỏi phòng làm việc Milo, sau khi về đến nhà thấy Tần Vũ không ở phòng khách, hỏi Tần quản gia mới biết hắn đang ở thư phòng.

Trong phòng khách, ba đứa nhỏ khá yên tĩnh.

“Cha đã về.” Soái Soái đang làm bài tập, nghe được tiếng bước chân lập tức ngẩng đầu, mắt sáng rực lên.

Con gái và con trai nhỏ nghe tiếng cũng nhìn qua, đứa trước bổ nhào vào trong lòng ngực y, đứa sau lạnh lùng nhìn.

Lộ Lê đặt con gái lên sô pha, “Yên lặng đợi một lát, cha đi lên lầu tìm phụ thân các con nói chuyện đã.”

Nhắc tới phụ thân, con gái vốn đang không vui lập tức vẫy vẫy tay, “Cha cứ đi đi, con sẽ ngồi ngoan ngoãn ở đây.”

Lộ Lê dở khóc dở cười, tuổi nhỏ đã hiểu thế nào là gió chiều nào theo chiều ấy, lớn lên không biết còn thế nào.

Đi lên lầu, Lộ Lê gõ cửa thư phòng.

“Vào đi.” Tiếng Tần Vũ từ bên trong truyền ra.

Lộ Lê mở cửa đi vào, thấy hắn đang liên lạc với người khác, mơ hồ nghe chữ dung dịch cải tạo gen, lập tức đi đến trước mặt hắn, kϊƈɦ động hỏi: “Có phải dung dịch cải tạo gen có tin tức tốt rồi hay không?”

Khi bọn họ rời đi, dung dịch cải tạo gen đã sắp hoàn thành.

“Ừ, Smith và La Quân Y đã nghiên cứu chế tạo ra dung dịch cải tạo gen, cũng đã thí nghiệm trêи người động vật, nhưng còn chưa dùng trêи cơ thể người, cần thí nghiệm trêи người quan sát xem, trêи lý thuyết, tỉ lệ thành công có thể đạt tới 90%.” Tần Vũ trực tiếp nói kết quả cho y.

Lộ Lê lập tức nói: “Để em thử xem?”

Ánh mắt Tần Vũ dừng trêи người y có chút sắc bén, “Không được, trừ phi là trăm phần trăm.” Hắn tuyệt đối không cho phép có một chút khả năng thất bại nào dùng ở trêи người y.

Lộ Lê cũng đoán được suy nghĩ của hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, “Vậy anh muốn để ai thí nghiệm?”

Thật ra 90% đã rất cao, thứ này nếu đặt ở đế quốc Mộ Quang, nói không chừng bọn họ đã lập tức bắt đầu sản xuất số lượng lớn.

“Tìm người tình nguyện.”

Người báo danh chắc sẽ có rất nhiều, Lộ Lê nghĩ thầm.

“Vậy chuẩn bị khi nào tiến hành thí nghiệm, ở Tần Lộ tinh luôn?”

“Hiện nay người đang theo dõi Tần Lộ tinh rất nhiều, chỉ có ở Tần Lộ tinh là an toàn nhất, sẽ phát sóng trực tiếp, đại khái là ba ngày sau.” Tần Vũ bình tĩnh nói.

“Ồ, nhớ nhắc em, em cũng muốn xem.” Lộ Lê nói xong, nhớ tới một việc, vòng qua bàn làm việc ngồi lên đùi hắn, “Em có chuyện muốn nói với anh.”

Tần Vũ yên lặng ôm eo y, chờ y nói.

“Còn nhớ lúc anh đưa em về Liên Bang không, em lấy từ Lộ gia một cái hộp, đó là cha em để lại cho em, bên trong là một bộ cơ giáp cấp C, trước khi cha em qua đời là cơ giáp chế tạo sư cấp C, Lộ gia vẫn luôn muốn chiếc cơ giáp kia.” Lộ Lê không muốn giấu hắn.

Tần Vũ rất nhạy bén, “Chiếc cơ giáp kia có vấn đề?”

Lộ Lê nói, “Ừm, em đoán Lộ gia cũng không biết bí mật của chiếc cơ giáp kia, cha cũng không nói với bất kì ai khác, ông ấy giấu một con chip bên trong cơ giáp, bên trong có rất nhiều nội dung, nếu không phải là em đi lên con đường trở thành cơ giáp chế tạo sư này, con chip kia sẽ vĩnh viễn không có người phát hiện ra.”

Trước khi y học tập chế tạo cơ giáp, y suy nghĩ phải cất giữ chiếc cơ giáp kia, y không phải cơ giáp chế tạo sư, cũng không phải chiến sĩ cơ giáp, cho nên nó sẽ vĩnh viễn phủ đầy bụi trong góc.

Tần Vũ vẫn lắng nghe.

“Thầy từng giảng cho em lịch sử cơ giáp 1500 năm trước, khi đó người Doraki vì thoát khỏi tình trạng trở thành những cỗ máy sinh đẻ, có người đã sáng tạo ra cơ giáp, loại cơ giáp này  người Doraki có thể điều khiển, sau đó lại bị trấn áp, người này đã biến mất, thầy nói người kia có khả năng đã chết, cũng có thể đã trốn đi, mang kỹ thuật của ông ấy truyền xuống từng thế hệ từng thế hệ một.”

“Chính là con chip em phát hiện trêи cơ giáp của cha?” Tần Vũ vô cùng tự nhiên gọi tiếng cha.

Đây là lần đầu tiên Lộ Lê nghe được, trước kia rõ ràng đều gọi là cha vợ, sửng sốt một chút mới gật đầu, “Đúng vậy, thật ra ngay từ đầu em cũng không xác định, mấy ngày hôm trước em cầm một bản vẽ cơ giáp đưa thầy xem, mới nhờ thầy nói mà xác định.”

Tần Vũ nhăn mày, rất lạnh lùng.

Lộ Lê dường như biết hắn suy nghĩ gì, “Có thể tin tưởng thầy, thầy còn phân phó em không được nói người nào khác ngoài anh ra.”

Chân mày Tần Vũ tức khắc giãn ra, “Ông ấy nói không sai, chuyện này đừng để người thứ tư biết.”

Lộ Lê cười trộm, “Em biết rồi, chỉ nói cho anh với thầy, sẽ không nói cho người khác nữa.”

“Chip mà cha để lại cho em, giá trị của nó hẳn không chỉ có vậy, dựa theo tình huống trước mắt không thích hợp để lấy ra.”

“Em hiểu mà.”

Tần Vũ ừ một tiếng, bàn tay mang theo vết chai dày từ vòng eo sờ đến làn da mang cảm xúc mịn màng trơn bóng.

Lộ Lê sợ ngứa, trốn rồi lại không tránh thoát được, muốn đứng lên lại bị một tay khác của hắn cố định eo, phía sau lưng chống vào lồng ngực hắn, cổ lộ ra một mảnh da, bị hắn cắn một cái, đột nhiên không kịp phòng bị mà thốt lên thành tiếng, lực chú ý vừa bị dời đi, áo sơmi đã bị cởi ra, cạp quần cũng không may mắn thoát được, treo lỏng lẻo trêи ʍôиɠ, nếu không phải đang ngồi trêи người Tần Vũ đã trực tiếp rớt rồi.

Nhận thấy cái tay kia muốn sờ xuống, Lộ Lê nhanh chóng tóm lấy cổ tay hắn, tiếng hít thở nặng nề làm giọng cũng biến đổi, “Mấy đứa Soái Soái còn đang chờ dưới kia.”

“Cứ để bọn nó chờ đi.” Tần Vũ lại cắn cổ lên cổ Lộ Lê, cái tay kia dùng sức không thể kháng cự hoàn toàn đi vào trong quần y.

Lộ Lê thoải mái hít mạnh, muốn ngăn cản hắn, lý trí lại dần dần tan rã dưới động tác của hắn.

Tần Vũ bỗng nhiên bế Lộ Lê lên, quét hết những thứ trêи bàn làm việc xuống, thả y lên, nửa thân trêи rộng lớn rắn chắc áp xuống.

“Anh ơi, sao cha còn chưa xuống?” Khả Khả chơi xong, phát hiện còn chưa nhìn thấy cha, liền chạy đến trước mặt Soái Soái vừa mới làm xong bài tập.

Soái Soái dọn dẹp xong đồ đặt xuống dưới bàn trà, nghe tiếng em gái mới nói, “Có khả năng cha đang nói chuyện với phụ thân.”

Khả Khả nói, “Vậy em đi lên tìm cha.”

Soái Soái do dự nói, “Không ổn lắm, cha nói chờ một lát sẽ xuống.”

“Nhưng chờ lâu lắm rồi, chúng ta đi lên tìm cha đi, được không anh?” Khả Khả chạy tới bắt lấy tay Soái Soái.

Soái Soái hơi khó xử, nó cũng muốn đi lên tìm cha, “Nhưng phụ thân cũng ở trêи đó, nếu phụ thân không vui thì làm sao bây giờ?”

Khả Khả cũng khó xử nhăn gương mặt mũm mĩm nhiều thịt lại, nhìn thấy em trai, tròng mắt nhìn quanh suy tính, chỉ vào Oa Oa nói, “Anh ơi, chúng ta cũng mang Oa Oa lên đi.”

Soái Soái nhìn khuôn mặt nhỏ lạnh nhạt của em trai, đi đến trước mặt nó, “Oa Oa, em muốn cùng bọn anh đi lên tìm cha không?”

Oa Oa xoay người quay cặp ʍôиɠ mập thịt nhắm về phía bọn họ, đáp án đã rất rõ ràng.

“Oa Oa, anh đang nói chuyện với em đấy, sao em lại không lễ phép như vậy.” Chị Khả Khả lập tức chạy chậm qua, miệng nhăn lại.

Oa Oa vẫn không thèm phản ứng lại.

Khả Khả qua dắt nó đi, mu bàn tay lại bị đánh, nhìn tay mình đỏ lên, bĩu môi, oa một tiếng khóc lên.

“Khả Khả đừng khóc, Oa Oa không cố ý đâu.” Soái Soái nhìn thấy em gái khóc, tức khắc luống cuống tay chân.

Tần quản gia nghe thấy tiếng khóc đi qua, nhìn thấy tiểu thư nhỏ khóc thành sông, vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Soái Soái là đứa trẻ ngoan, ai cũng không thiên vị, kể lại quá trình cho Tần quản gia.

Tần quản gia nghe vậy ai cũng không thiên vị, trấn an xong Khả Khả rồi dạy bảo hai đứa vài câu, nhận được bảo đảm việc này sẽ không phát sinh lại mới rời đi.

Khả Khả ôm hai tay ngắn nhỏ của mình, hừ một tiếng ngồi ở trêи sô pha, đôi mắt tròn xoe trừng Oa Oa.

Oa Oa điều chỉnh tư thế ngồi xong, cũng không thèm để ý đến con bé, còn cọ cái tay vừa đánh mu bàn tay kia lên sô pha vài cái, giống vừa mới chạm vào gì đó bẩn lắm.

“Anh ơi, anh xem Oa Oa kìa, nó dám chê em dơ.” Khả Khả ngay lập tức không vui, đừng nhìn ngày thường con bé hoạt bát hiếu động, giống kẻ điên nho nhỏ, nhưng chỉ số thông minh rất cao, không kém Oa Oa bao nhiêu.

Soái Soái khó xử nhìn bọn nó, ông cụ non nói với hai đứa: “Các em là cặp long phượng, hai chị em, hẳn là nên hòa thuận chứ.”

“Ai là long phượng thai với nó, em không có em trai như vậy.” Khả Khả hừ hừ.

Oa Oa không nói chuyện, chỉ khinh thường liếc con bé một cái, giống như đang nói ai muốn cùng con bé làm chị em chứ.

Khi Lộ Lê đỡ eo xuống phát hiện bầu không khí trong phòng khách quái lạ, Khả Khả không chạy tới chạy lui, mà ngồi trêи sô pha ôm cánh tay của mình, hai má phồng thành bánh bao, miệng nhỏ dẩu cao có thể treo được cả bình nước tương lên, quan sát cẩn thận, giữa hai đứa có bầu không khí chán ghét.

“Sao vậy?” Lộ Lê quay đầu hỏi con trai lớn.

Soái Soái muốn nói, lại phát hiện bị em gái trừng mắt.

Lộ Lê chú ý tới ánh mắt nó, quay đầu lại đúng lúc nhìn thấy Khả Khả lườm anh trai mình, nhận ra mình bị phát hiện, lập tức thè lưỡi giả vờ đáng yêu, y không phản ứng lại, vẻ mặt bình thản quay lại, “Nói đi.”

Soái Soái không dám do dự nữa, lại thuật lại quá trình một lần nữa, còn tăng thêm phần bác quản gia dạy dỗ hai đứa.

Khóe mắt Lộ Lê co giật, may mà bọn nó không đi lên, bằng không thì, nghĩ vậy, y liếc mắt nhìn người khởi xướng một cái, vẻ mặt nó vô cùng bình tĩnh.

Xoa nhẹ cái trán, Lộ Lê nói với con gái: “Khả Khả ạ, con là chị, nên yêu quý em trai, em không muốn làm, thì đừng miễn cưỡng nó, con không thích ăn cá, nếu cha nhất định bắt con ăn, con có vui không?”

“Không vui ạ, xin lỗi, em trai.” Khả Khả rũ đầu xuống, ngoan ngoãn nhận sai.

“Ngoan, đây mới là áo bông nhỏ của cha.” Lộ Lê dịu dàng sờ đầu con bé, xoay người lại nói với con trai nhỏ, “Chị không nên động tay túm con, nhưng con cũng không thể đánh chị, con đã không còn là đứa bé một tuổi nữa, sắp hai tuổi rồi, xin lỗi chị đi.”

Khóe mắt Oa Oa giật giật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.