Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ

Chương 237: Hải sản




Tần Vũ ném mấy cái không gian khấu cho y, mỗi cái đều rộng khoảng 400, 500m³, đựng một con đại mã thú vậy là đủ rồi.

“La Quân Y nói một con đại mã thú có thể lấy không ít dung dịch gen, năm con là đủ rồi, ba loại nguyên liệu đều đã lấy xong, phải về căn cứ nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, hay là trực tiếp rời khỏi Thương Mộc tinh?”

“Nguồn năng lượng tạm thời cũng đủ rồi, nơi này không có quá nhiều nguồn năng lượng, không đủ thì tìm tinh cầu khác bổ sung.” Tần Vũ nói.

“Cũng được.” Lộ Lê gật đầu.

Chiến hạm vẫn trở lại tuyến đường quay về căn cứ, đây là con đường ngắn nhất, cũng coi như là an toàn nhất, vì nơi khác đều chưa khai phá, có nguy hiểm gì, không ai biết.

Bay qua căn cứ, chiến hạm không dừng lại mà bay đi luôn.

Đám người lúc trước đánh cược bọn họ không vượt qua mười vạn mét đã nát thuyền chết người, cả kinh rớt cằm.

“Mẹ kiếp, đây là chiếc phi thuyền bảy ngày trước sao?”

“Bề ngoài đen trắng, đúng là nó.” Đồng bạn nói mà không xác định lắm.

“Nó nhìn giống như đã lọt vào công kϊƈɦ sao?” Người hỏi chuyện mang vẻ mặt mê mang, bề ngoài hoàn hảo không tổn hao gì, nhìn sao cũng không giống như đã bị công kϊƈɦ.

“Tôi biết rồi, bọn họ chắc chắn không đến chỗ đại mã thú, cho nên mới không lọt vào tầm ngắm của hỏa cô điểu.” Mọi người tự an ủi.

Nhưng trêи thực tế cách căn cứ gần nhất, có giá trị nhất chính là đại mã thú, nếu không qua bên đó, thì chuyến đi này cũng không có giá trị, điểm này trong lòng ai cũng biết rõ.

Nói linh tinh một lúc, mọi người mới tản đi, chỉ có hai người lưu lại tại chỗ.

“Là bọn họ sao?”

“Hẳn là vậy, gần đây người đi săn đại mã thú chỉ có bọn họ, chúng ta tới chậm một bước rồi.”

“Báo lại cho thủ lĩnh, nói lại tình huống nơi này đi.”

Một người trong đó lập tức liên hệ với thủ lĩnh, tiếng của thủ lĩnh nhanh chóng truyền tới.

“Sao rồi, có tìm được người không?”

Thủ hạ lập tức kể lại tình huống ở đây, “Khi chúng tôi tới, bọn họ đã đi rồi, trạm tiếp theo rất có thể là đến Khoa La tinh.”

“Các cậu về trước đi, Khoa La tinh ta đã phái người khác đi rồi.” Thanh âm của thủ lĩnh kèm theo sự độc ác.

“Vâng thưa thủ lĩnh.”

Kết thúc liên lạc, thủ lĩnh suy nghĩ rồi liên hệ kẻ đã đến Khoa La tinh, “Mục tiêu mấy ngày tới sẽ đến Khoa La tinh, lần này tuyệt đối không thể bỏ lỡ, bất luận như thế nào cũng phải để Tần Vũ bỏ xác lại Khoa La tinh.”

“Thủ lĩnh yên tâm, bên này chúng tôi đã chuẩn bị một đội võ trang, dù hắn có lên trời cũng tuyệt đối không thể sống mà rời khỏi đây được.”

“Tốt.”

Vài ngày sau, Lộ Lê và Tần Vũ tới Khoa La tinh.

Khoa La tinh không lớn như Thương Mộc tinh, từ trêи cao nhìn xuống, có thể thấy đại dương lớn màu xanh biển, lục địa phân bố rải rác, bọn họ muốn tìm hải thú biển sâu chỉ có thể đến chỗ nước biển rất sâu để tìm.

Hải thú biển sâu đều có giá trị không nhỏ, tuy nhiên không lớn bằng đại mã thú, dân cư Khoa La tinh cũng không đông đúc, rất nhiều người đều dựa vào bắt cá để sống.

Chiến hạm của bọn họ đáp xuống đại lục lớn nhất, khiến cho ngư dân xung quanh chú ý.

Khoa La tinh có hải sản phong phú, ban đầu nó là thắng cảnh nghỉ phép du lịch, nhưng sau đó vì hải thú biển sâu tàn sát bừa bãi, nơi này thường xuyên phát sinh tai nạn, dần dần không còn khách du lịch nữa, chỉ có mấy thương thuyền mỗi tháng đến trao đổi hàng hóa cố định.

Lộ Lê xuống khỏi phi thuyền, trong không khí ẩm ướt mang theo mùi tanh mặn, nơi này gần bờ biển, không khí không dễ chịu lắm, nhưng sóng gió rất lớn.

Nhiệt độ không khí ở Khoa La tinh tương đối cao, chỉ có mùa hạ, không có mùa đông, đây là nguyên nhân hải sản tràn lan, ở nơi này, hải sản rẻ đến mức gần như không mất tiền.

Lộ Lê trở về đổi một bộ quần áo ngắn, mặt trời chói chang chiếu lên mặt y, trắng nõn gần như trong suốt, cả người thanh tú như đồ sứ vậy.

Tần Vũ cũng thay quần áo, tay ngắn quần dài, cơ bắp cánh tay vừa rắn chắc vừa cứng cáp, không có cổ áo, đường cong tuyệt đẹp, đôi mắt sắc bén kinh người, như mang nghĩa người sống chớ tới gần.

Hai người một cao một thấp, một tráng một gầy, hình ảnh lại rất hài hòa.

“Nếu không phải chúng ta phải làm nhiệm vụ, thật muốn ở chỗ này nghỉ phép luôn.” Lộ Lê duỗi cái eo lười, phần lớn thời gian qua đều ở trêи chiến hạm, một thời gian sẽ cảm thấy hơi buồn, hòa mình với thiên nhiên thật tốt.

Cánh tay nhỏ nhắn đôi chân thon thả, rèn luyện lâu như vậy cũng không có chút cơ bắp nào, đương nhiên, đây là so sánh với Tần Vũ cường tráng.

Ánh mắt Tần Vũ lưu luyến đảo qua người y một vòng, từ nhỏ tới giờ ánh mắt hắn luôn có lực xuyên thấu, Lộ Lê không thấy cũng có thể cảm nhận được tầm mắt mãnh liệt kia, lập tức đẩy hắn một phát, “Nhìn cái gì, còn không mau đi tìm mục tiêu nhiệm vụ đi.”

Lúc này Tần Vũ mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: “Không cần vội, ngày mai rồi tìm, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó đi.”

“Vậy thì hay quá, em muốn ăn hải sản.” Lộ Lê cũng không ngại, thật vất vả mới đi một chuyến, không chơi chỉ ăn thôi cũng đước.

Hai người bèn đến cảng biển.

Chủng loại hải sản nơi này quá nhiều, có loại Lộ Lê đã thấy, cũng có loại y chưa từng thấy bao giờ, nhìn đến hoa cả mắt, loại nào cũng muốn ăn.

Hỏi ngư dân địa phương, đối phương tương đối nhiệt tình, đề cử vài loại hải sản ở nơi này được hoan nghênh nhất, bọn họ đều bắt cá, ở phía sau có phố hải sản, nơi đó có rất nhiều quán nướng hải sản tươi tại chỗ, cũng có quán tự mình phục vụ, người tới chỗ này nghỉ phép đều nên qua đó thử, bằng không thì không tính là đã tới Khoa La tinh.

Lộ Lê kéo Tần Vũ đến nơi đó, phát hiện người ở đây cũng không đông, chỉ cần nghĩ mấy năm gần đây Khoa La tinh càng ngày càng ít người là hiểu, nhưng mùi tỏa ra vẫn rất thơm.

Hai người đi vào một sạp chuyên nướng sò hến hải sản, chủng loại đa dạng, mỗi loại đều lớn gấp ba bốn lần đời trước Lộ Lê từng thấy, ông chủ nướng vài con, nóng hầm hập.

“Thử xem.” Lộ Lê muốn hai con để ăn thử, mở vỏ sò kẹp thịt bên trong đưa tới bên miệng Tần Vũ.

Tần Vũ há mồm ăn luôn, mặt mũi nhăn lại.

Lộ Lê thử một miếng, rồi vẻ mặt cũng y chang, ngửi lại rất thơm, thoạt nhìn cũng tươi mới mọng nước, không ngờ hương vị chẳng ra gì, hơi đơn điệu, còn có mùi tanh.

Hai người lại ăn thử mấy quán nữa, phát hiện tay nghề đều không khác nhau là mấy, càng khiến y cảm thấy ngạc nhiên hơn là, gia vị nơi này rất đơn điệu, chủ yếu là muối ăn, còn tiêu, ớt cay, thì là, thấy rất ít.

Lộ Lê đột nhiên hiểu ra vì sao người tới Khoa La tinh du lịch ít như vậy, hải thú tàn sát bừa bãi chỉ là nhân tố bên ngoài, nguyên nhân chính đại khái là do hải sản không thể ăn, tới chỗ này nghỉ phép hơn phân nửa là vì hải sản, nếu hải sản không ăn nổi, chắc chắn sẽ không tới lần thứ hai, hương vị không ngon, dù tươi mới cũng không cứu vớt được.

“Chỗ đó có một quán khách tự chế biến hải sản, chúng ta đi xem đi.” Lộ Lê chưa từ bỏ ý định, hải sản tươi mới như vậy, sao có thể vì hương vị mà biến thành sản phẩm thất bại được.

Quán khách tự chế biến hải sản này phương thức rất đa dạng, có hấp, nấu, nướng BBQ, hầm, rán, ninh, đại khái là phương thức tự mình làm rất nhiều, cho nên khách hàng không ít.

Khách hàng muốn dùng phương thức gì để chế biến hải sản, người phục vụ sẽ giúp bạn dựng bếp lò nồi niêu kiểu đó, điều tương đối thất vọng chính là, gia vị nơi này cũng tương đối ít, may mà y có mang theo, đều là mấy thứ trước đây đặt trong không gian khấu, sau đó chưa dọn dẹp lại, nên vẫn đặt ở bên trong.

Hải sản đều đã rửa sạch, chủng loại đa dạng, khách hàng có thể tự do lựa chọn, Lộ Lê bảo Tần Vũ đi chọn hải sản muốn ăn, y nói với người phục vụ muốn một cái nồi lớn, pha xong nước cốt thì đặt hải sản Tần Vũ chọn vào, cách ăn này cũng không hiếm thấy, người khác nhìn cũng không cảm thấy có gì mới lạ, cho đến kia mùi hương tỏa ra, toàn bộ người trong quán đều bị kinh động.

“Thơm quá đi, đây là hương vị gì vậy?” Ông chủ quán hải sản bên cạnh cũng bị hấp dẫn đến đây, chăm chú nhìn cái nồi lớn chứa nước canh đỏ thẫm trêи bàn của Lộ Lê, hải sản bày phía trêи đều biến sắc, mùi hương đúng là từ nơi này tỏa ra, tức khắc chảy nước miếng.

Tần Vũ hơi ngạc nhiên nhướng mày.

“Đây là lẩu hải sản, nhưng gia vị không đủ, so với lẩu hải sản chân chính thì sẽ chênh lệch một chút, nếm thử tay nghề của em đi.” Lộ Lê thấy vừa chín tới, lập tức gắp cho Tần Vũ, hai đời cộng lại mới chỉ nấu ăn vài lần, cho nên y cũng không xác định được hương vị có ngon không.

Tần Vũ cũng gắp hải sản cho y, hắn chọn hải sản đều là món Lộ Lê thích ăn, bản thân hắn không kén chọn đồ ăn, chủ yếu là vì Lộ Lê.

Chiếu cố cho khẩu phần của Tần Vũ, Lộ Lê đã bảo người phục vụ tìm cho y cái nồi lớn đường kính 80cm, sâu 20cm, từ trêи xuống dưới xếp thành mấy tầng.

Bên cạnh có khách ngồi gần, gió thổi qua đúng lúc thổi đến chỗ bọn họ, ngửi hết nửa ngày, người đàn ông và người phụ nữ trêи bàn phải nhịn xuống, nhưng đứa bé con thì không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, nắm lấy tay người phụ nữ không ngừng nói nó muốn ăn, thanh âm nho nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được, người đàn ông lẫn người phụ nữ đều thấy xấu hổ.

Lộ Lê nhìn thấy đứa nhỏ tầm sáu, bảy tuổi, trông cũng lớn ngang với Soái Soái, đôi mắt đỏ hồng, thỉnh thoảng nhìn qua chỗ này, nhưng cũng không đặc biệt ngang ngược bảo cha mẹ qua đây xin của họ, nên vẫy tay với thằng bé, “Cháu đáng yêu như vậy, để chú mời cháu ăn hải sản nhé.”

Mắt đứa bé sáng rực lên, nhưng vẫn do dự nhìn về phía cha mẹ mình.

“Còn không nhanh cảm ơn chú đi.” Người phụ nữ sờ đầu đứa nhỏ.

“Cảm ơn chú ạ.” Thằng bé nhanh chóng nói lời cảm ơn.

Mới đầu đứa bé lấy hải sản rất khách khí, không dám lấy nhiều, sau đó Lộ Lê nói lấy nhiều một chút để ăn cùng cha mẹ, nó mới lớn mật cầm đi không ít.

Người khác thấy như vậy cũng rục rịch, nhưng rốt cuộc cũng không tiến lên, dù sao vừa rồi cũng là trẻ con, làm người lớn mà đi xin ăn, thì hơi mất mặt.

Nhưng không có mấy người rời đi, mọi người cho rằng hai người bọn họ ăn không hết quá nhiều, đến lúc đó hẳn sẽ còn dư lại, không ngờ chờ tới khi bọn họ ăn xong, nồi hải sản đã không còn dư lại miếng hải sản nào, chỉ còn một nồi nước.

Ông chủ quán hải sản thấy bọn họ muốn đi, lúc này mới đi ra, ngại ngùng dò hỏi bọn họ thứ này làm như thế nào, sao có thể thơm như vậy, Lộ Lê chỉ nói cho ông ta thêm một ít gia vị, còn nói gia vị nơi này quá nghèo nàn, nên nhập thêm một chút. Ông chủ lập tức suy tư gì đó, lời này thật ra không phải lần đầu tiên nghe khách hàng nói, nhưng bọn họ vẫn không coi trọng.

Khoa La tinh có hải sản đặc biệt phong phú, người sống ở nơi này chưa bao giờ thiếu đồ ăn, tuyệt đối sẽ không xuất hiện người bị chết đói, tự nhiên mọi người sẽ không tích cực thay đổi, bây giờ có lẽ nên thay đổi một chút, khi lấy lại tinh thần, ông chủ phát hiện hai người đã không thấy đâu nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.