Ánh đèn chiếu sáng căn phòng như ban ngày.
Ánh sáng không biết được chiếu từ nơi nào mà không có bóng ma hay góc chết, nằm ngửa trêи giường cũng không lo bị ánh sáng chiếu vào làm đau hai mắt.
Lộ Lê nằm trêи giường lớn màu trắng cảm thây như vậy, ánh sáng không quá sáng, là ánh sáng trắng dịu dàng, như chỉ dẫn cho y đang mất phương hướng, giao cho hắn một sinh mệnh mới, bởi vì không lâu trước đó y còn đang vật lộn với sinh tử tồn vong trong rừng cây rậm rạp nguy hiểm.
Y đã không rảnh tự hỏi vì sao mình lại ở chỗ này, há miệng tùy ý hít thở không khí mang theo hơi ẩm, cảm nhận sự yên tĩnh của thời khắc này.
Mãi cho đến khi có tiếng bước chân đi tới, thanh âm của một người đàn ông xa lạ vang lên: “Lộ tiên sinh, nếu đã tỉnh thì sao còn nằm, quân y nói rằng đầu ngài chỉ bị va chạm nhẹ.”
Lộ Lê quay đầu nhìn người đàn ông đó, xác định mình không hề quen biết người này, nhưng lại nghe thấy sự trào phúng trong lời nói khó hiểu của người nọ.
“Anh là ai?” Nếu không quen biết, Lộ Lê không cảm thấy mình phải chịu đựng cảm xúc không thể hiểu nổi của đối phương, y đã học cách đọc được cảm xúc thông qua quan sát vẻ mặt, sự không kiên nhẫn chỉ chợt lóe trêи mặt đối phương vẫn bị y thấy rõ.
Người đàn ông sửng sốt, chợt nhíu mày: “Ngài không nhớ tôi là ai?” Lại hỏi: “Vậy ngài còn nhớ thượng tướng không?”
Thượng tướng là ai?
Lộ Lê ngây người.
Người đàn ông coi phản ứng ‘trầm mặc’ của y thành chột dạ, khóe miệng câu lên nụ cười lạnh không dễ phát hiện: “Lộ tiên sinh, đừng tưởng rằng làm bộ mất trí nhớ thì có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra. Tôi sẽ báo với thượng tướng ngài đã tỉnh lại, tốt nhất Lộ tiên sinh hãy suy nghĩ xem nên giải thích chuyện đó như thế nào đi.”
Sau khi người đàn ông rời đi, Lộ Lê ngồi ở mép giường trầm tư, y nhớ rõ những việc mình đã trải qua một khắc trước, rành mạch đến từng chi tiết.
Đó là rừng cây có tỉ lệ tử vong rất cao, nơi nơi đều có Trùng thú, chỉ có nhân tài thành công sống sót đến ngày thứ bảy mới có thể thông qua thí nghiệm.
Y cùng bốn người bạn học khác tạo thành một tổ, đến ngày thứ năm, họ không may xâm nhập vào sào huyệt của Trùng thú, bị mấy trăm Trùng thú vây quanh, đồng đội chết trong miệng trùng thú, chỉ còn lại y đau khổ chống đỡ, cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi, hình ảnh đập vào mắt trước khi ngã xuống là hơn mười con Trùng thú với bộ mặt dữ tợn xấu xí lao vào y.
Khi y cho rằng mình sắp chết thì lại tỉnh lại trêи chiếc giường này, không có rừng cây, cũng chẳng có Trùng thú, đập vào mắt là một căn phòng xa lạ, cho nên y đã chết rồi sống lại trong thân thể này?
Lộ Lê lập tức xuống giường, y muốn biết bộ dạng hiện tại của mình.
Một phút sau, y đứng trước gương.
Chiếc gương phản chiếu khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, khí chất ôn hòa thanh nhã, lại bị đôi mắt đào hoa sáng như sao trung hòa ra vài phần diễm lệ, đôi môi mỏng cho người ta cảm giác bạc tình, lại bởi khóe miệng hơi nhếch lên nên thêm một chút ôn hòa, cho dù sắc mặt tái nhợt vì suy yếu nhưng không làm tổn hại đến dung nhan, ngược lại lại có thêm vài phần mê hoặc của mỹ nhân yếu ớt.
Đây là khuôn mặt đã đi theo y hơn hai mươi năm, dù có hóa thành tro y cũng không nhận sai, cho nên y không chết, có người cứu y rồi đưa tới nơi này?
Nhưng người đàn ông kia có ý gì, thái độ đó tỏ rõ rằng đối phương biết y, nếu không sẽ không gọi y là Lộ tiên sinh.
Lộ Lê nghi hoặc đi ra, lại không cẩn thận đụng phải một vật cứng, không đợi y lui lại, vật kia đã chủ động lui ra phía sau hai bước.
Một người máy thấp bé, đôi mắt đen đột nhiên lóe ánh sáng xanh lá, lúc trước vẫn ở chế độ chờ, sau khi bị y đụng thì tỉnh lại.
“Xin chào, Lộ tiên sinh, có yêu cầu gì cần A23 hỗ trợ sao?” Thanh âm điện tử từ người máy phát ra.
A23? Lộ Lê áp xuống nghi hoặc trong lòng, hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Chiến hạm Vinh Diệu.”
Hô hấp của Lộ Lê bởi hai chữ Vinh Diệu mà dồn dập, y biết trong tinh vực có một đế quốc tên Vinh Diệu tồn tại, thống trị R tinh hệ, mà chiến hạm Vinh Diệu, thực không khéo, y cũng biết một cái.
Chiến hạm siêu cấp vang danh vũ trụ được đặt tên theo tên đế quốc, cũng chỉ có chiến hạm Vinh Diệu của đế quốc Vinh Diệu. Nó không chỉ tượng trưng cho sự cường đại của đế quốc Vinh Diệu, cho khoa học kỹ thuật dẫn đầu tinh tế, còn cho lực lượng quân sự đạt tới đỉnh cao.
Vậy mà y lại đang ở trêи chiến hạm siêu cấp đó, Lộ Lê nhịn không được nhéo đùi một cái.
Đau, không phải đang nằm mơ.
“Sao tôi lại ở chỗ này, người vừa rồi là ai, sao anh ta lại nói như vậy, tôi biết anh ta sao?” Lộ Lê ném hết những nghi hoặc trong lòng ra, không quan tâm người máy A23 có biết những việc này không.
“Ngài là phu nhân thượng tướng, anh ta tên là An Minh, được thượng tướng phái tới chiếu cố ngài.” A23 đáp vô cùng ngắn gọn, cũng rất rõ ràng.