Đoàn xe đi thêm vài ngày nữa liền đến nơi. Suốt dọc đường đi đều suôn sẻ, không có bất kì trở ngại gì. Ngẫu nhiên sẽ có người xin gia nhập, có người được nhưng cũng có người không. Đối với người muốn trở thành đồng đội chung với họ, đương nhiên phải trải qua những khảo nghiệm tương đối khắc nghiệt. Họ không muốn giao phó một phần tính mạng của mình cho kẻ hai mặt.
Nhìn nhà máy đang gần kề phía trước, xung quanh lãng đãng tang thi cấp thấp di chuyển chậm chạp. Chúng nghe thấy âm thanh ồn ào của động cơ xe, ngu ngơ nghiêng nửa người sang dòm, sau đó kêu vài tiếng khó nghe.
Hình như có đồ ăn đến! - Tang thi quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù như tổ quạ, nửa bên mặt bị rách lộ ra khớp xương răng trắng hếu cùng thịt nhàu nát màu đen, nhìn vô cùng vui mắt. Nó gầm gừ với tang thi nữ bên cạnh.
Tang thi nữ ngơ ngơ ngác ngác một hồi lâu, liền há lớn miệng, cổ họng trượt lên trượt xuống, phần hàm rách toạt khiến lưỡi lè ra, trợn mắt.
Cái quần xì trum dì dị! Mị lết ra đến đây vẫn gặp cấp trên là làm thaoooo!"
Tang thi rách rưới đột nhiên bị tang thi nữ ré lên làm kinh sợ, miếng thịt treo lủng lẳng trên mặt cũng rớt xuống. Nó ngẩn ngơ nhìn tang thi nữ dùng hai tay che mặt, khóc nức nở lết đi.
Ba ba, dì bị sao vậy? - Một tang thi em bé ôm lấy chân tang thi rách rưới, nghiêng đầu khó hiểu.
Dì con sợ đồ ăn. - Tang thi rách rưới kéo lê chiếc chân bị ôm chầm lấy của mình, không trực tiếp đối đầu với đoàn người phía trước. Nó nhào đến cũng không sao, cùng lắm thì tay chân lại rơi rớt thôi. Nhưng hiện tại nó lại mang theo một cục nợ bỗng dưng ôm nó gọi ba, nó không thể không nghĩ đến cục nợ này.
Tang thi em bé không hiểu gì hết, ngoan ngoãn ôm chân ba ba mới của mình.
Tất nhiên mọi việc bên ngoài không ai để ý. Đối với con người, tang thi bây giờ chỉ là những vật thể biết di chuyển, biết cắn xé vô tội vạ không có suy nghĩ. Chỉ duy nhất Diệp Du chú ý đến. Cậu nhìn đôi cha con tang thi nọ, đột nhiên cảm thấy khóe mắt hơi cay.
Thật ra, tang thi cũng có suy nghĩ. Chỉ là con người không cảm nhận được.
Đoàn xe từ từ dừng lại, Diệp Du âm thầm sai khiến đám tang thi rời khỏi đây, sau đó liền nhảy xuống xe. Sau đó cậu cười híp mắt với Doãn Vân, ngọt ngào lên tiếng:
"Mẹ ơi, mẹ đừng ra vội nha. Con cùng chú Mặc xem xét bên trong nhà máy. Nếu an toàn rồi thì cha với mẹ cùng vào."
Doãn Vân mím môi, đôi mày nhíu chặt. Bà không muốn để con trai nhỏ rời khỏi tầm mắt của mình, một lần huấn luyện dã ngoại kia là quá đủ rồi! Bà thật sự sợ bé con sẽ lại xảy ra chuyện. Diệp đương nhiên biết lo lắng của bà, lập tức ôm eo đối phương, dẩu môi làm nũng:
"Mẹ ơi, con rất mạnh, mẹ đừng lo lắng. Chú Mặc sẽ không giống như trước nữa đâu, chú rất rất thương con luôn á." Tất nhiên là thương thương thân thân theo kiểu nào thì cậu sẽ không nói đâu. Lỡ như dọa mẹ sợ hãi, cậu sẽ bị tách ra khỏi chú Mặc đó.
Doãn Vân chần chừ một lúc rốt cuộc cũng chịu thỏa hiệp. Bà chăm chú nhìn con trai nhỏ chạy đến chỗ Sở Mặc, vui vẻ được hắn bế lên mới thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng trong lòng Doãn Vân có một thắc mắc nhỏ, tại sao bà nhìn kiểu gì cũng thấy con trai bé bỏng cùng vị kia quá mức thân cận nhỉ? Hay là do bà suy nghĩ nhiều rồi?
"Chú ơi, hôn ~" - Đợi đi được một quãng xa, khuất đi tầm nhìn của cha mẹ, Diệp Du liền quay sang nhìn Sở Mặc, dẩu môi nói.
Sở Mặc hoàn toàn không kháng cự được trước bé cưng của mình, dịu dàng hôn một cái lên môi cậu, bất đắc dĩ nói:
"Bé cưng à, em đừng dụ dỗ tôi nữa."
Diệp Du không để ý đến Nhị Vũ nỗ lực che mắt vị đồng bạn bên cạnh, cậu ôm chặt Sở Mặc, cọ cọ một đầu tóc rối bù vào cổ hắn, bĩu môi:
"Chú Mặc ghét bé Du rồi sao? Chú Mặc không cần bé Du nữa hả? Chú không muốn hôn hôn thân thân..."
Sở Mặc lập tức đầu hàng, hôn liên tục mấy cái lên khuôn miệng nhỏ nhắn của bảo bối trong lòng, không khỏi buồn cười trả lời:
"Bảo bối nhỏ, tôi thật sự bó tay với em."
Thiếu niên thỏa mãn híp hai mắt, cười hì hì sau đó hôn chụt một cái lên má hắn. Lúc này cậu mới chịu xem xét hoàn cảnh xung quanh. Khu nhà máy này có vẻ rộng, ước chừng làm một căn cứ vô cùng tốt, nếu như bỏ qua mấy vệt máu đen đặc kéo dài khắp nơi bên trong. Cậu nghiêng đầu, cẩn thận dùng tinh thần lực của mình xem xét mọi ngóc ngách, nhưng lại tìm không ra bất kì điểm khả nghi nào.
Đúng vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu của người sống lẫn tang thi!
Song chính điều đó mới là điều đáng sợ. Là kẻ nào có sức mạnh vượt bậc có thể che chắn được tinh thần lực của cậu? Hay là một vật thể biến dị khác được sinh ra? Như vậy không ổn, Diệp Du nhíu mày, mím chặt môi. Cậu cảm thấy mọi thứ dường như đang dần vượt ngoài tầm kiểm soát của mình.
Diệp Du với Sở Mặc cùng hai người nữa tiến sâu vào trong khu nhà máy xem xét. Đột nhiên một tiếng gió xẹt qua, Diệp Du vội vàng đẩy Sở Mặc ra.
Phập!
Trên tường phía sau cắm một phi tiêu, xung quanh bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ cho thấy lực phóng mạnh cực kì. Cậu nhìn chằm chằm cánh tay bị rách gần một phần ba của mình, khóe môi hơi cong lên.
Chà, thú vị rồi đây.