Từ nhà Sở Mặc đi đến căn cứ mà Nhị Vũ nói cũng khá xa, tầm 900 km, gần nửa đất nước bọn họ đang sống. Nhưng vị trí địa lí chỗ đó khá tốt, phòng thủ hay tiến công đều ổn. Đường đi cũng dần dần khó khăn hơn, cây cối xung quanh héo rũ, thân thể đen xì xì như cháy xém, xe cộ trên đường ngổn ngang. Diệp Du không khỏi lấy làm khó hiểu. Rõ ràng cách đây vài ngày mấy người trong quân đội kia hùng hổ đi dọn dẹp mà, sao vẫn còn lộn xộn thế này. Quá lười biếng! Diệp Du khịt mũi, trong lòng khinh thường.
Đoàn xe đang nối đuôi nhau đi, đột nhiên thắng gấp lại, làm Diệp Du mém tí đập mặt vào lưng ghế trước. Cậu chau mày, nghiêng người nhìn, lên tiếng:
_"Cha ơi, chuyện gì vậy ạ?"
Diệp Thần chau mày, nhìn một loạt xe và người phía trước.
_"Cha không rõ."
Ngoài hai xe phía trước của Sở Mặc ra, trên đường lại thêm năm sáu chiếc xe nữa, trong đó có hai xe tải lớn, chắn gần nửa đường.
Một khoảng nhỏ kia làm sao đủ cho một chiếc xe qua?
Diệp Du nhướng mày. Cậu hình như thấy người của quân đội. Chắc có lẽ là đi đón những người sống đến căn cứ Z. Cũng phải thôi, Diệp Du nhếch môi cười ác ý. Đi đến căn cứ Z cũng không thể khiến cuộc sống thêm tốt đẹp, xã hội này định ra mọi thứ đều phải đấu tranh. Đem người sống về chẳng qua là bọn chúng cần những "công cụ lao động giá rẻ" mà thôi.
Hiển nhiên mọi người không hề biết được. Có vẻ như con người ở mạt thế rất dễ thỏa mãn, chỉ cần có chỗ ở, ban phát vài món đồ là đủ thu phục được niềm tin của họ.
Tất nhiên với điều kiện là cùng loài.
Diệp Du xoay người lại, nhìn chiếc xe sau mình, không thấy Sở Mặc đi xuống. Cậu nheo mắt lại, thấy lờ mờ hình ảnh Sở Mặc sau lớp kính, liền yên tâm mỉm cười một cái. Lúc này, Nhị Vũ ở xe phía trước hạ cửa kính xuống, trò chuyện cùng một người trong quân đội, sắc mặt liền sa sầm hẳn.
Á à, có chuyện hay rồi nha.
Diệp Du trong lòng đầy ác ý, bên ngoài ngây thơ nhe răng cười.
Diệp Du nhìn thấy Sở Mặc đi xuống xe, liền quay qua ôm mẹ rồi hôn mẹ một cái, cười nói:
_"Mẹ ơi, con xuống xem chuyện gì luôn nha."
Doãn Vân xoa tóc con trai nhỏ, lại nhìn đoàn người phía trước mặc đồ quân phục, bà cũng không nghĩ gì nhiều. Bà nghĩ trong lòng, chắc là đồng đội của Sở thượng tướng mà thôi. Do góc nhìn bị che khuất, Doãn Vân cũng không thể nhìn thấy vẻ mặt khó xem của Nhị Vũ.
Diệp Du bước xuống xe, đảo mắt nhìn Sở Mặc phía sau, vui vẻ nhe răng cười trêu chọc. Cậu chờ hắn đi đến gần rồi sóng vai đến phía xa của Nhị Vũ. Tất nhiên sẽ không có bất kì hành vi thân mật nào, cậu vẫn chưa muốn dọa sợ cha mẹ mình. Sở Mặc vì vậy không hề vui chút nào, sắc mặt sầm xuống, càng thêm dọa người.
Người đàn ông trạc bốn mươi tuổi đang nói chuyện với Nhị Vũ, thấy Sở Mặc đi về hướng này, liền nghi hoặc nhìn. Trong lòng vừa suy đoán thân phận của Sở Mặc, vừa tìm cách lôi kéo đoàn người này. Chỉ cần nhìn quần áo sạch sẽ cùng những chiếc xe cứng cáp này, gã liền biết bọn họ không phải hạng vừa gì. Thế nhưng, bản thân gã cũng không phải hạng tầm thường đâu!
Nhị Vũ nhìn thấy Sở Mặc, liền mở cửa bước xuống xe, nghiêm túc chào hắn theo kiểu quân đội.
_"Lão đại, họ yêu cầu chúng ta đi cùng."
Nhị Vũ dùng từ "yêu cầu" chứ không phải "đề nghị". Xem ra, lại một lũ ngốc hướng mắt lên trời rồi đây. Diệp Du cố ý đứng sau Sở Mặc, cong khóe môi, cười nhạo.
Sở Mặc gật đầu, chưa kịp lên tiếng, gã đàn ông đó lại tiếp tục nói, nở nụ cười kiêu hãnh.
_"Anh là lão đại ở đây nhỉ? Vậy tôi cũng nói rõ luôn. Tôi muốn đi đến căn cứ Z, cần nhiều đội ngũ có thực lực đi cùng, như vậy tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn. Đội ngũ của tôi vừa đông người vừa có kỹ năng tốt, tuyệt đối sẽ không làm vướng tay vướng chân các anh. Tất nhiên, tôi cũng tin tưởng đội ngũ các anh như vậy. Đến được căn cứ Z, tôi sẽ không bạt đãi các anh, Lâm gia sẽ đưa các anh vào đội ngũ của chúng tôi."
Hóa ra là con cháu nhà họ Lâm. Diệp Du chớp mắt, khẽ bật cười.
Lâm Trung Tá mời chào một vị Thượng Tướng về làm lính của mình, chuyện này buồn cười biết bao nhiêu.
Sở Mặc nghe được tiếng cười của cục cưng nhà mình, trong mắt xẹt qua tia vui vẻ, sau đó lại biến mất như chưa từng hiện ra. Hắn chấp tay sau lưng, thực chất là để cầm lấy bàn tay Diệp Du, xoa xoa nắn nắn đến nghiện. Sở Mặc nhìn người đàn ông nọ, lạnh nhạt đáp:
_"Cảm ơn ý tốt của anh. Tổ đội chúng tôi không cần tham gia vào."
Nụ cười trên gương mặt người đàn ông họ Lâm nháy mắt cứng đờ, nét nhiệt tình trên mặt cũng phai bớt, thay vào đó là hờ hững và ánh mắt nhìn bọn họ như kẻ ngốc, nói:
_"Các anh đã nghĩ kĩ chưa? Hợp tác với chúng tôi toàn lợi, không hại. Mạt thế có nhiều điều bất ngờ, kể cả khi tổ đội anh tốt nhưng chưa chắc đã tránh thoát được."
Sở Mặc lạnh lùng nhìn gã ta, hoàn toàn không đem lời gã ta để vào trong đầu.
Nhị Vũ mỉm cười:
_"Bây giờ các anh có thể cho xe tránh ra để chúng tôi đi chứ?"
Gã đàn ông có chút không muốn, thế nhưng gã sẽ không ngu ngốc làm ra hành động ép buộc nào cả. Chuyện đó chẳng mang tới lợi lộc gì. Gã chau mày, nén khó chịu, phất tay cho người dời xe đi. Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gào hét cùng khóc lóc của phụ nữ.
Mười phút trước.
Doãn Vân nhìn Diệp Du bước xuống xe, liền có chút lo lắng không yên. Bà muốn xuống theo, nhưng lại sợ bản thân yếu đuối làm vướn tay vướn chân con cái, vì vậy cố gắng kiềm chế mà ngồi yên. Diệp Thần nhìn ra vợ mình đang lo lắng, ông quay xuống, khẽ cười:
_"Bảo bối của chúng ta lớn rồi, em đừng ôm khư khư nó nữa. Anh ghen tỵ chết mất."
Doãn Vân bật cười một tiếng, sau đó trừng trừng mắt nhìn Diệp Thần.
_"Diệp cục cưng à, anh làm gì đáng yêu bằng bông cải trắng của em. Anh đáng yêu như vậy đi, em liền ôm anh không rời."
Diệp Thần tủi thân, đầy đau lòng nhìn Doãn Vân. Một nam nhân anh tuấn, khí công ngời ngời bày vẻ mặt vợ nhỏ bị hắt hủi, không khỏi khiến bà buồn cười. Doãn Vân vươn tay, chọt chọt mũi Diệp Thần, mỉm cười dịu dàng.
_"Anh đó, lớn rồi còn so bì với con cái."
_"Còn không phải do em cưng Diệp Du quá chi." - Diệp Thần dẩu môi, lầu bầu.
Doãn Vân nhịn lại nhịn, cuối cùng không chịu được hơi rướn người, chụt một cái lên môi Diệp Thần.
_"Được rồi, Diệp cục cưng, em vẫn yêu anh nhất mà."
Diệp Thần nhân cơ hội, hôn thêm mấy cái, tràn đầy thỏa mãn, vui vẻ đến mức khóe môi cũng cong lên.
_"Anh cũng yêu em nhất."
Không khí ngọt ngào trong xe duy trì chưa được lâu liền bị tiếng gõ cửa phá hỏng. Doãn Vân ho nhẹ một tiếng, hai má hơi hồng lên. Bà hít sâu một hơi để bình tĩnh lại, sau đó quay sang nhìn nơi phát ra tiếng gõ cửa. Bên ngoài là một người phụ nữ tóc xoăn như mì tôm, trạc tuổi trung niên dáng người tròn trịa, cổ và tay đều mang đầy vàng. Bà ta tươi cười nhìn vào, sau đó lại dùng khẩu hình miệng nói "hạ cửa kính", thịt mỡ trên mặt cũng theo đó mà rung rinh.
Doãn Vân nhẹ nhàng bảo Diệp Thần hạ cửa kính thấp tí, đủ để nghe được âm thanh nhưng không thể khiến người ta chồm vào. Mạt thế, ai biết được người ta sẽ làm gì bà.
Người phụ nữ trung niên đó thấy cửa kính không hạ hết như suy đoán của mình, trong lòng âm thầm hừ lạnh, ngoài mặt vẫn tươi cười, nhìn có chút hèn mọn.
_"Bà chị gì ơi, không biết bà có đồ ăn không? Bà có thể chia cho tôi một ít được không? Mấy ngày con của tôi đã nhịn đói đến ốm cả rồi..."
Nói đến đây, khóe mắt bà ta đỏ cả lên, sau đó kéo một đứa trẻ tầm năm tuổi đến trước mặt mình, lẳng lặng rơi nước mắt.
Doãn Vân chau mày, cảm thấy vô cùng khó xử. Đứa trẻ này còn tròn hơn cả cục cưng nhà bà, nhìn không ra được là đã chịu rất nhiều khổ sở. Nhưng ai lại nỡ đi so đo với một đứa trẻ, Doãn Vân do dự, cuối cùng cũng lấy ra một lốc sữa đưa cho bà ta, dịu dàng nói:
_"Tôi cũng không có gì nhiều, hy vọng sẽ giúp con chị được chút ít."
Bà không phải keo kiệt, nhưng bà biết bảo bối của bà kiếm vật tư rất khó khăn, còn tốn rất nhiều thời gian và tiền của lúc trước. Bà cũng không thể vì một chút đồng tình mà đem thật nhiều tống ra ngoài, bà không có tấm lòng lương thiện như vậy.
Vì là con người, cho nên bà phải lo cho gia đình mình.
Ích kỉ là thứ con người không thể chối bỏ.
Dù ít dù nhiều chúng ta vẫn có lòng ích kỉ, quan trọng là chúng ta có lầm tưởng nó sang cái khác hay không thôi.
Nụ cười trên gương mặt người đàn bà nháy mắt cứng đờ, bà ta giật lấy lốc sữa, miệng mồm lập tức thay đổi.
_"Hừ, nhìn thì tốt lành lắm, ai dè chỉ cho có một lốc sữa. Còn không đủ con của tôi no bụng một ngày."
Đứa trẻ năm tuổi nghe bà ta nói, lập tức vốc một nắm cát dưới đất, quăng về phía cửa kính của Doãn Vân, gào khóc:
_"Đồ độc ác, độc ác! Con muốn nhiều sữa! Muốn nhiều hơn nữa! Cô mau cho con!"
Người phụ nữ nọ lập tức ôm con mình, khóc đến thảm thiết:
_"Ôi con của mẹ, con yêu của mẹ. Con đừng quấy nữa, người ta đã không cho, có cầu xin cũng vô ích. Con yêu của mẹ, chúng ta biết sống sao cho qua ngày đây! Thức ăn cạn kiệt, mẹ sẵn sàng nhường cho con, nhưng con ơi, chút ít ỏi đó làm sao duy trì đến khi con khôn lớn đây."
Tiếng khóc của hai mẹ con nhanh chóng thu hút nhiều ánh mắt của mọi người xung quanh, đa phần đều dùng loại ánh mắt hứng thú xem trò vui, không hề có ý định giúp đỡ.
_"Mẹ ơi... mẹ và em đừng làm ồn nữa... Dì cho chúng ta nhiều rồi mà. Bây giờ sữa cũng rất hiếm..." - Đứa nhỏ vẫn luôn im lặng đứng sau hai mẹ con rốt cuộc cũng lên tiếng. Nó cảm thấy mẹ của mình rất vô lý, nhưng vì chữ hiếu mà không thể trách mẹ được. Hơn nữa, em trai của nó thật hư. Đã không cảm ơn dì thì thôi, tại sao lại quăng cát đất vào người dì. Nó cắn cắn môi, cảm thấy gia đình sai, hẳn nên có một người xin lỗi liền ngại ngùng nói:
_"Dì ơi, em con còn nhỏ, không hiểu chuyện. Xin lỗi dì ạ..."
Người đàn bà béo nghe đứa nhỏ lên tiếng, tức đến trợn to hai mắt, cho đứa nhỏ hai bạt tay, rồi gào lên:
_" Thằng chó chết, mày mù hay sao còn đi bênh người ngoài! Mày không thấy nhà mày đang bị bắt nạt à? Tốn cơm tốn nước nuôi mày, tao thà để đó nuôi một con chó còn sướng hơn! Khốn nạn như con mẹ mày vậy!"
Đứa nhỏ bị đánh ngã lăn ra đất, cắn chặt môi không nói gì, run rẩy ôm hai má sưng phù lên, lẳng lặng nghe người đàn bà béo căm giận mắng chửi.
Doãn Vân vừa phủi cát trên người mình, vừa cau mày. May mắn là bà kịp phản ứng nhanh quay mặt đi, thêm với việc cửa kính không mở hết, nếu không chắc mắt bà cũng hỏng rồi.
Thật là, người đàn bà này dạy dỗ con mình tốt ghê!
Đứa nhỏ hiểu chuyện nọ cũng thật đáng thương.
Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng.
Người ngoài vô tâm đứng nhìn, không một ai lên tiếng. Có người thì quay mặt đi, không nỡ xem tiếp. Hoặc cũng có người cảm thấy nhàm chán, bỏ đi làm tiếp công việc của mình.
Sở Mặc, Diệp Du cùng vị Lâm đội trưởng nọ nhanh chóng đi đến. Lâm đội trưởng thấy cục diện rối ren, người đàn bà béo không ngừng gào khóc, đánh đá đứa nhỏ cuộn người trên đất, không khỏi cảm thấy mất mặt, quát:
_"Mau dừng lại! Như vậy còn ra thể thống gì!!!"
Phương Thị nghe tiếng đội trưởng, không khỏi hoảng sợ đến co rúm người lại, nhưng đột nhiên bà ta nghĩ đến điều gì, không ngừng hướng Lâm đội trưởng khóc lóc kể lể:
_"Lâm đội trưởng, chú nhất định phải làm chủ cho tôi. Hu hu, chú xem xem, nhà tôi cũng đâu dư dả gì. Tốt bụng chia cho chị ta vài hộp sữa. Thế mà chị ta nỡ lòng nào lấy hết năm sáu lốc sữa của tôi, còn bảo chồng chị ta lấy hết bánh của con trai tôi nữa. Hu hu hu, chị ta có con, tôi cũng có con nhỏ mà... Ôi ông trời ơi ngó xuống mà coi..."
Doãn Vân chau mày, ngoại trừ vị kia của bác sĩ Nguyễn Phúc, bà chưa từng gặp ai có da mặt dày hơn cả nhựa đường như thế. Bà thấy con trai nhỏ ra hiệu cho bà đừng ra ngoài, Doãn Vân liền im lặng ngồi bên trong xe, cũng không muốn lên tiếng.
Lâm đội trưởng lập tức lâm vào tình thế khó xử. Ông ta không rõ thực hư như thế nào, vội vàng phán quyết sẽ dẫn đến bất bình trong tổ đội của ông ta. Mặc dù ông ta cảm thấy những người này không tạo ra uy hiếp gì lớn cho mình, nhưng bớt được kẻ thù nào thì cứ bớt.
_"Phương Thị, bà ăn nói cho rõ ràng. Chuyện nào có thì nói, không có đừng bịa!" - Lâm đội trưởng trầm giọng cảnh cáo.
Phương Thị trợn to hai mắt bé tí của mình, gào khóc:
_"Ông trời ơi!!! Sao mà tôi khổ thế này! Đồ ăn cho con bị lấy, không những không được làm chủ, mà còn bị trách mắng. Trời ơi, tôi chết đi cho xong, sống thế này sống làm gì nữa!"
Đứa nhỏ mập mạp cũng ôm chặt lấy bà ta, mếu máo:
_"Mẹ ơi, con đói quá. Mẹ ơi, cho con một ít bánh thôi cũng được, hu hu. Tiểu Bảo Bảo đói quá."
Đứa nhỏ bị đánh từ nãy đến giờ yên lặng đứng lên, không nói gì, đầu cúi thấp đến mức muốn dán cả vào ngực. Mẹ không nói lí, nó muốn khuyên cũng không được.
Thật tham lam vô lí...